Chương 56
Tú Sinh
11/06/2024
Người theo dõi bị nhốt trong doanh trại tứ vệ doanh bên ngoài thành.
Lúc Tiết Thứ tới nơi, thuộc hạ đã tra hỏi một lần. Thấy hắn đến, thuộc hạ vội vã dời bàn tới, mời hắn ngồi xuống rồi ân cần rót một chén trà nóng.
- Hỏi được gì rồi?
Tiết Thứ hỏi.
- Đã khai hết sạch, đúng là cái đồ nhát gan. Là người quân phản loạn phái tới, chúng tôi còn chưa dùng hết cực hình gã đã khai không chừa chút gì.
Thuộc hạ dâng bản cung khai cho hắn.
Tiết Thứ nhận lấy, nhướng mày:
- Quân phản loạn đang lục đục nội bộ sao?
Theo lời khai của người theo dõi, hắn được phật mẫu Cao Ấu Văn sắp xếp tới, song không phải để theo dõi Ân Thừa Ngọc mà là theo dõi thánh nữ.
Hồng Anh Quân tuy được gọi là “quân” nhưng thật ra là vì Hồng Liên giáo được mở rộng mới thành, đa số người trong quân phản loạn đều là tín đồ của Hồng Liên giáo. Chính vì thế, toàn bộ Hồng Liên giáo đều nghe lời vị giáo chủ đương nhiệm, cũng chính là phật mẫu Cao Ấu Văn.
Nhưng một mình Cao Ấu Văn chẳng thể nào lèo lái được giáo phái to lớn như thế, cho nên bên dưới phật mẫu còn có thánh nữ và tả, hữu hộ pháp.
Thánh nữ chịu trách nhiệm trông nom toàn bộ công việc vụn vặt trong giáo phái, tả, hữu hộ pháp quản lý một phần binh quyền.
Theo lời khai, thánh nữ Ưng Hồng Tuyết là một vị chị em của phật mẫu Cao Ấu Văn trong am ni cô, Hồng Liên giáo được hai người này sáng lập nên. Chẳng qua là vì Cao Ấu Văn lớn tuổi hơn nên mới được tôn làm giáo chủ.. Ưng Hồng Tuyết nhỏ hơn Cao Ấu Văn mười tuổi, mặc dù được phong thánh nữ nhưng cô ta vẫn được bên trong nội bộ công nhận là giáo chủ tiếp theo. Không chỉ quản lý nhiều chuyện trong giáo phái, cô ta còn là người đưa ra chủ ý khởi nghĩa, thành lập Hồng Anh Quân, dời quân từ Bồ Đài đến Tạ Thạch Trại thuộc Ích Đô.
Nhưng theo sự phát triển của Hồng Anh Quân, sau khi chiến đấu với quân triều đình, Cao Ấu Văn và Ưng Hồng Tuyết lại có hai ý kiến trái chiều về tương lai của Hồng Anh Quân.
Cao Ấu Văn muốn hưởng ứng lời kêu gọi đầu hàng của triều đình, sớm được hòa bình song Ưng Hồng Tuyết lại cho rằng không nên tin tưởng triều đình, kiên quyết không đầu hàng.
Mâu thuẫn nảy mầm từ lúc Hồng Liên giáo cắm rễ ở Tạ Thạch Trại, nhưng hai bên vẫn giương cung không bắn. Cho đến mấy ngày trước, hình như Cao Ấu Văn đã lén liên lạc với người của triều đình và đạt được thỏa thuận gì đó.
Sau khi Ưng Hồng Tuyết biết tin, trách Cao Ấu Văn nông cạn, tự dẫn mình vào ngõ cụt rồi cùng hữu hộ pháp dẫn theo tâm phúc trốn khỏi Hồng Anh Quân, không rõ tung tích.
Nghe nói thái tử đích thân đến Thanh Châu dẹp loạn, Cao Ấu Văn sợ Ưng Hồng Tuyết phá hỏng việc của mình cho nên mới phái thân tín đến theo dõi.
Người theo dõi chưa từng gặp Ân Thừa Ngọc, chẳng qua là thấy hai người vào thành trong đêm, một người trong bọn họ lại cúi thấp đầu, gã ta sợ đó là người của Ưng Hồng Tuyết trà trộn vào, chính vì thế mới âm thầm đi theo sau.
Song không ngờ lại không được may mắn, gã rơi vào trong tay Tiết Thứ.
- Thú vị đấy.
Tiết Thứ hừ lạnh, đoạn nhìn sang người đang run rẩy trong góc phòng, nói:
- Canh kỹ người, giữ cái mạng gã lại. Đưa tin cho trinh sát, bảo bọn họ theo dõi Từ Huệ cho cẩn thận.
Nói xong, hắn bước nhanh về lều của mình.
Tứ vệ doanh đóng quân ngoài thành, hắn là giám quan, đương nhiên có lều của riêng mình. Sau khi sai người đưa nước nóng vào lều, hắn cởi áo ngoài, ngâm nước nóng thư giãn.
Hôm nay bôn ba cả ngày cho nên cơ thể vô cùng mệt mỏi, song lại vì chuyện ở lầu xanh mà tinh thần hắn lại hưng phấn vô cùng.
Tiết Thứ ngâm mình trong nước nóng, cánh tay để xuôi bên ngoài thùng gỗ, nắm chặt áo trong trắng như tuyết trong tay.
Vải áo trong rất mềm, còn sót lại chút mùi Tuyết Lĩnh Mai.
Tiết Thứ úp mặt vào áo, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng kìm chế được khát vọng cuồn cuộn trong lòng.
Hắn nhắm mắt, nhớ lại vẻ mặt vừa tức giận vừa sợ hãi của Ân Thừa Ngọc khi bị hắn bịt miệng, ép ngồi trên đùi mình. Lúc ấy bọn họ dán sát vào nhau, cả người Ân Thừa Ngọc bị hắn giam trong lòng, y không thể động hệt, hệt như một con búp bê để hắn tùy ý nắn bóp.
Cái cảm xúc nắm mọi thứ trong tay này khiến hắn rung động, như thể Ân Thừa Ngọc hoàn toàn thuộc về hắn, để hắn thỏa thuê chiếm lấy, mặc hắn ngắm nghía.
Hắn dần thở gấp, trong lòng nghĩ, nếu như khi đó hắn không buông tay sẽ thế nào nhỉ?
Vào giờ này, trong tâm trí hắn như có hai người đang giằng co với nhau.
Lý trí nói với hắn, nếu hắn không buông tay, chắc chắn điện hạ sẽ tức giận, sau này sẽ không còn thân thiết với hắn nữa. Hắn phải cất thật kỹ nanh vuốt của mình, từ từ lên kế hoạch.
Điện hạ là trăng sáng trên bầu trời, được mặt trăng để mắt tới trong một khắc đã là may mắn của hắn rồi.
Nhưng cái sự hung ác trong xương cốt lại từng giờ từng khắc nhắc nhở hắn, nếu muốn thứ gì đó, hắn phải tự đoạt lấy.
Có là điện hạ cũng không ngoại lệ.
Miễn hắn to gan hơn một chút là có thể ôm mặt trăng vào lòng, khảm ánh trăng lạnh lùng ấy vào trong thân thể mình.
Chỉ có một khả năng duy nhất cũng có thể khiến Tiết Thứ hưng phấn.
Khóe mắt đỏ bừng lên, hắn nhét áo trong trắng như tuyết vào trong miệng, hung hăng cắn nát.
Vải áo trong khá mỏng cho nên nhanh chóng bị rách. Tiếng vải vóc rách ra không cản được Tiết Thứ, trái lại càng khiến hắn càng cắn mạnh hơn.
Dường như muốn xả ra hết những cảm xúc mà hắn không thể bày ra trước mặt Ân Thừa Ngọc vào cái áo trong này.
Chỉ qua một lát, áo trong bị hắn cắn xé nát bươm, rủ xuồng trong thùng nước. Nó dính phải nước, càng thêm lộn xộn hơn.
Tiết Thứ dần thở gấp hơn, đôi tay vò áo trong nhăn nhúm, rồi nhấn chìm nó vào trong nước.
*
Sáng sớm hôm sau, Ân Thừa Ngọc cầm danh sách đến quan nha sai người tra cứu danh sách cứu tế.
Tri phủ Đinh Xương Thuận nghe được tin, tim đập thình thịch. Gã cố gắng che giấu hoảng sợ, bày ra vẻ mặt tươi cười:
- Danh sách cứu tế xếp lộn xộn lắm. Chi bằng điện hạ ra bên ngoài ngồi, nếu ngài muốn xem danh sách của châu huyện nào, thần sẽ sai người lấy ra cho ngài.
Ân Thừa Ngọc lạnh nhạt liếc gã, đáp:
- Không cần phải phiền phức như thế, Cô chỉ xem bừa thôi.
Tuy nói thế nhưng hành động của y lại có mục đích rõ ràng. Y dựa theo năm, châu huyện mà tìm, nhanh chóng tìm được danh sách cứu tế của Xương Nhạc, Thọ Quang và Lâm Cù.
Sau đó y tìm theo thôn trấn, cuối cùng thuận lợi tìm ra được thứ mình cần.
Nhìn trên danh sách có ghi: “Ngày năm tháng tám, Lý Gia Đôn, Lý Vượng lĩnh một đấu gạo”, Ân Thừa Ngọc lạnh mặt.
Y đã tới Lý Gia Đôn, nhà Lý Vượng cũng đã hỏi thăm.
Ân Thừa Ngọc im lặng, tiếp tục tìm kiếm. Y phát hiện ra mấy nhà mà y và Tiết Thứ hỏi thăm đều được ghi trong danh sách cứu tế.
Người lớn lĩnh một đấu gạo, trẻ em lĩnh ba đấu lĩnh mễ nhất đấu, dưới năm tuổi không tính.
Tất cả đều được ghi rõ ràng, không có chút sai sót nào. Nếu Ân Thừa Ngọc không đích thân đi hỏi thăm mà chỉ xem danh sách cứu tế này, e là y sẽ tin mấy lời ba hoa của đám quan viên.
Y đóng mạnh danh sách lại, quay sang nhìn Đinh Xương Thuận, hỏi:
- Những danh sách này có sai sót chỗ nào không?
Thấy vẻ mặt như mây đen kéo tới của, Đinh Xương Thuận vô cùng hoảng sợ. Song những danh sách này chắc chắn không có vấn đề gì, gã không biết vì sao Ân Thừa Ngọc tức giận, đành phải nhắm mắt trả lời:
- Danh sách cứu tế ở đây đều được ghi theo đúng thực tế, có thể có chút sai sót nhưng không đáng kể.
Ân Thừa Ngọc gật đầu, rút một tờ danh sách khác từ trong tay áo ra, ném xuống trước mặt Đinh Xương Thuận:
- Vậy mấy người trên danh sách này là sao? Hôm qua Cô đi ba châu huyện Lâm Cù, Xương Nhạc và Thọ Quang, hỏi thăm tổng cộng hơn một trăm nhà, bọn họ nói chưa được nhận lương thực cứu tế.
Ý cười trên mặt y dần biến mất, ánh mắt đe dọa:
- Mang chức vụ tri phủ Thanh Châu, ngươi có biết tại sao không?
Nghe y nói đã hỏi thăm hơn trăm hộ nông dân, Đinh Xương Thuận đổ mồ hôi hột.
Gã run rẩy cầm danh sách lên, song chẳng đọc vào được chữ nào. Từng cái tên nhảy nhót trong lòng, gã hoảng hốt, lắp bắp biện minh:
- Chắc...chắc...là bên dưới chưa kịp báo tin...
Tuy nói vậy nhưng hai tay gã lại run cầm cập.
- Có thật không?
Ân Thừa Ngọc nhìn gã:
- Ba châu huyện, mười mấy thôn trấn, hơn trăm hộ...đều là trùng hợp sao?
Giọng y càng ngày càng trầm xuống, vô cùng tức giận:
- Là trùng hợp hay là ngươi tham ô trái luật, đứng giữa bỏ túi?
Bầu không khí dần nặng nề, cuối cùng Đinh Xương Thuận không chịu nổi nữa, gã quỳ xuống, dập đầu:
- Xin điện hạ tha mạng.
Ân Thừa Ngọc đứng dậy, không quan tâm đến gã đang xin tha. Y nói với thị vệ:
- Đưa người đi rồi gọi Bàng Nghĩa tới đây.
Lương thực cứu tế còn tham ô, y nhất định sẽ không bao giờ tha cho đám sâu mọt này.
*
Ân Thừa Ngọc tách Đinh Xương Thuận và Bàng Nghĩa ra thẩm vấn rõ số lượng tham ô. Xong xuôi, y cho gọi Tiết Thứ tới, bảo hắn căn cứ theo danh sách mà Bàng Nghĩa và Đinh Xương Thuận khai, gọi từng người tới.
- Thần còn một chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Tiết Thứ cất danh sách đi, đoạn nhắc đến tình hình thẩm vấn tối hôm qua.
- Nói đi.
Ân Thừa Ngọc bưng chén trà lạnh lên, nhấp một ngụm.
Tiết Thứ thuật lại lục đục nội bộ của Hồng Liên giáo cho y nghe.
- Ưng Hồng Tuyết?
Ân Thừa Ngọc nhăn mặt, hình như y đã từng nghe thấy cái tên này rồi. Song một hồi vẫn chưa nghĩ ra, y đành gác lại, nói tiếp:
- Quân phản loạn lục đục nội bộ là chuyện tốt cho chúng ta.
Y gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm:
- Trước kia chính sách kêu gọi đầu hàng đã bị bác bỏ, nếu Ân Thừa Chương muốn lập công lớn, nhất định sẽ không bao giờ kêu gọi Hồng Anh Quân đầu hàng. Bây giờ lại nói Cao Ấu Văn liên lạc với người trong triều đình, lại còn bắt tay với bọn họ...Chắc hẳn là có điều gì khuất tất, ngươi phái người theo dõi Từ Huệ cho cẩn thận.
Tiết Thứ gật đầu:
- Thần đã đưa tin cho trinh sát bên ngoài, có tin tức gì bọn họ sẽ báo lại.
Ân Thừa Ngọc hài lòng, đoạn đứng dậy đi xử lý những chuyện khác.
Lúc đi ngang qua người Tiết Thứ, y chợt phát hiện hắn đã thay quần áo. Y quay sang nhìn hắn, cười lạnh:
- Nhớ giặt sạch áo trong rồi trả lại cho Cô.
- -------------------
Cún:...cắn rách rồi
Điện hạ:?
Lúc Tiết Thứ tới nơi, thuộc hạ đã tra hỏi một lần. Thấy hắn đến, thuộc hạ vội vã dời bàn tới, mời hắn ngồi xuống rồi ân cần rót một chén trà nóng.
- Hỏi được gì rồi?
Tiết Thứ hỏi.
- Đã khai hết sạch, đúng là cái đồ nhát gan. Là người quân phản loạn phái tới, chúng tôi còn chưa dùng hết cực hình gã đã khai không chừa chút gì.
Thuộc hạ dâng bản cung khai cho hắn.
Tiết Thứ nhận lấy, nhướng mày:
- Quân phản loạn đang lục đục nội bộ sao?
Theo lời khai của người theo dõi, hắn được phật mẫu Cao Ấu Văn sắp xếp tới, song không phải để theo dõi Ân Thừa Ngọc mà là theo dõi thánh nữ.
Hồng Anh Quân tuy được gọi là “quân” nhưng thật ra là vì Hồng Liên giáo được mở rộng mới thành, đa số người trong quân phản loạn đều là tín đồ của Hồng Liên giáo. Chính vì thế, toàn bộ Hồng Liên giáo đều nghe lời vị giáo chủ đương nhiệm, cũng chính là phật mẫu Cao Ấu Văn.
Nhưng một mình Cao Ấu Văn chẳng thể nào lèo lái được giáo phái to lớn như thế, cho nên bên dưới phật mẫu còn có thánh nữ và tả, hữu hộ pháp.
Thánh nữ chịu trách nhiệm trông nom toàn bộ công việc vụn vặt trong giáo phái, tả, hữu hộ pháp quản lý một phần binh quyền.
Theo lời khai, thánh nữ Ưng Hồng Tuyết là một vị chị em của phật mẫu Cao Ấu Văn trong am ni cô, Hồng Liên giáo được hai người này sáng lập nên. Chẳng qua là vì Cao Ấu Văn lớn tuổi hơn nên mới được tôn làm giáo chủ.. Ưng Hồng Tuyết nhỏ hơn Cao Ấu Văn mười tuổi, mặc dù được phong thánh nữ nhưng cô ta vẫn được bên trong nội bộ công nhận là giáo chủ tiếp theo. Không chỉ quản lý nhiều chuyện trong giáo phái, cô ta còn là người đưa ra chủ ý khởi nghĩa, thành lập Hồng Anh Quân, dời quân từ Bồ Đài đến Tạ Thạch Trại thuộc Ích Đô.
Nhưng theo sự phát triển của Hồng Anh Quân, sau khi chiến đấu với quân triều đình, Cao Ấu Văn và Ưng Hồng Tuyết lại có hai ý kiến trái chiều về tương lai của Hồng Anh Quân.
Cao Ấu Văn muốn hưởng ứng lời kêu gọi đầu hàng của triều đình, sớm được hòa bình song Ưng Hồng Tuyết lại cho rằng không nên tin tưởng triều đình, kiên quyết không đầu hàng.
Mâu thuẫn nảy mầm từ lúc Hồng Liên giáo cắm rễ ở Tạ Thạch Trại, nhưng hai bên vẫn giương cung không bắn. Cho đến mấy ngày trước, hình như Cao Ấu Văn đã lén liên lạc với người của triều đình và đạt được thỏa thuận gì đó.
Sau khi Ưng Hồng Tuyết biết tin, trách Cao Ấu Văn nông cạn, tự dẫn mình vào ngõ cụt rồi cùng hữu hộ pháp dẫn theo tâm phúc trốn khỏi Hồng Anh Quân, không rõ tung tích.
Nghe nói thái tử đích thân đến Thanh Châu dẹp loạn, Cao Ấu Văn sợ Ưng Hồng Tuyết phá hỏng việc của mình cho nên mới phái thân tín đến theo dõi.
Người theo dõi chưa từng gặp Ân Thừa Ngọc, chẳng qua là thấy hai người vào thành trong đêm, một người trong bọn họ lại cúi thấp đầu, gã ta sợ đó là người của Ưng Hồng Tuyết trà trộn vào, chính vì thế mới âm thầm đi theo sau.
Song không ngờ lại không được may mắn, gã rơi vào trong tay Tiết Thứ.
- Thú vị đấy.
Tiết Thứ hừ lạnh, đoạn nhìn sang người đang run rẩy trong góc phòng, nói:
- Canh kỹ người, giữ cái mạng gã lại. Đưa tin cho trinh sát, bảo bọn họ theo dõi Từ Huệ cho cẩn thận.
Nói xong, hắn bước nhanh về lều của mình.
Tứ vệ doanh đóng quân ngoài thành, hắn là giám quan, đương nhiên có lều của riêng mình. Sau khi sai người đưa nước nóng vào lều, hắn cởi áo ngoài, ngâm nước nóng thư giãn.
Hôm nay bôn ba cả ngày cho nên cơ thể vô cùng mệt mỏi, song lại vì chuyện ở lầu xanh mà tinh thần hắn lại hưng phấn vô cùng.
Tiết Thứ ngâm mình trong nước nóng, cánh tay để xuôi bên ngoài thùng gỗ, nắm chặt áo trong trắng như tuyết trong tay.
Vải áo trong rất mềm, còn sót lại chút mùi Tuyết Lĩnh Mai.
Tiết Thứ úp mặt vào áo, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng kìm chế được khát vọng cuồn cuộn trong lòng.
Hắn nhắm mắt, nhớ lại vẻ mặt vừa tức giận vừa sợ hãi của Ân Thừa Ngọc khi bị hắn bịt miệng, ép ngồi trên đùi mình. Lúc ấy bọn họ dán sát vào nhau, cả người Ân Thừa Ngọc bị hắn giam trong lòng, y không thể động hệt, hệt như một con búp bê để hắn tùy ý nắn bóp.
Cái cảm xúc nắm mọi thứ trong tay này khiến hắn rung động, như thể Ân Thừa Ngọc hoàn toàn thuộc về hắn, để hắn thỏa thuê chiếm lấy, mặc hắn ngắm nghía.
Hắn dần thở gấp, trong lòng nghĩ, nếu như khi đó hắn không buông tay sẽ thế nào nhỉ?
Vào giờ này, trong tâm trí hắn như có hai người đang giằng co với nhau.
Lý trí nói với hắn, nếu hắn không buông tay, chắc chắn điện hạ sẽ tức giận, sau này sẽ không còn thân thiết với hắn nữa. Hắn phải cất thật kỹ nanh vuốt của mình, từ từ lên kế hoạch.
Điện hạ là trăng sáng trên bầu trời, được mặt trăng để mắt tới trong một khắc đã là may mắn của hắn rồi.
Nhưng cái sự hung ác trong xương cốt lại từng giờ từng khắc nhắc nhở hắn, nếu muốn thứ gì đó, hắn phải tự đoạt lấy.
Có là điện hạ cũng không ngoại lệ.
Miễn hắn to gan hơn một chút là có thể ôm mặt trăng vào lòng, khảm ánh trăng lạnh lùng ấy vào trong thân thể mình.
Chỉ có một khả năng duy nhất cũng có thể khiến Tiết Thứ hưng phấn.
Khóe mắt đỏ bừng lên, hắn nhét áo trong trắng như tuyết vào trong miệng, hung hăng cắn nát.
Vải áo trong khá mỏng cho nên nhanh chóng bị rách. Tiếng vải vóc rách ra không cản được Tiết Thứ, trái lại càng khiến hắn càng cắn mạnh hơn.
Dường như muốn xả ra hết những cảm xúc mà hắn không thể bày ra trước mặt Ân Thừa Ngọc vào cái áo trong này.
Chỉ qua một lát, áo trong bị hắn cắn xé nát bươm, rủ xuồng trong thùng nước. Nó dính phải nước, càng thêm lộn xộn hơn.
Tiết Thứ dần thở gấp hơn, đôi tay vò áo trong nhăn nhúm, rồi nhấn chìm nó vào trong nước.
*
Sáng sớm hôm sau, Ân Thừa Ngọc cầm danh sách đến quan nha sai người tra cứu danh sách cứu tế.
Tri phủ Đinh Xương Thuận nghe được tin, tim đập thình thịch. Gã cố gắng che giấu hoảng sợ, bày ra vẻ mặt tươi cười:
- Danh sách cứu tế xếp lộn xộn lắm. Chi bằng điện hạ ra bên ngoài ngồi, nếu ngài muốn xem danh sách của châu huyện nào, thần sẽ sai người lấy ra cho ngài.
Ân Thừa Ngọc lạnh nhạt liếc gã, đáp:
- Không cần phải phiền phức như thế, Cô chỉ xem bừa thôi.
Tuy nói thế nhưng hành động của y lại có mục đích rõ ràng. Y dựa theo năm, châu huyện mà tìm, nhanh chóng tìm được danh sách cứu tế của Xương Nhạc, Thọ Quang và Lâm Cù.
Sau đó y tìm theo thôn trấn, cuối cùng thuận lợi tìm ra được thứ mình cần.
Nhìn trên danh sách có ghi: “Ngày năm tháng tám, Lý Gia Đôn, Lý Vượng lĩnh một đấu gạo”, Ân Thừa Ngọc lạnh mặt.
Y đã tới Lý Gia Đôn, nhà Lý Vượng cũng đã hỏi thăm.
Ân Thừa Ngọc im lặng, tiếp tục tìm kiếm. Y phát hiện ra mấy nhà mà y và Tiết Thứ hỏi thăm đều được ghi trong danh sách cứu tế.
Người lớn lĩnh một đấu gạo, trẻ em lĩnh ba đấu lĩnh mễ nhất đấu, dưới năm tuổi không tính.
Tất cả đều được ghi rõ ràng, không có chút sai sót nào. Nếu Ân Thừa Ngọc không đích thân đi hỏi thăm mà chỉ xem danh sách cứu tế này, e là y sẽ tin mấy lời ba hoa của đám quan viên.
Y đóng mạnh danh sách lại, quay sang nhìn Đinh Xương Thuận, hỏi:
- Những danh sách này có sai sót chỗ nào không?
Thấy vẻ mặt như mây đen kéo tới của, Đinh Xương Thuận vô cùng hoảng sợ. Song những danh sách này chắc chắn không có vấn đề gì, gã không biết vì sao Ân Thừa Ngọc tức giận, đành phải nhắm mắt trả lời:
- Danh sách cứu tế ở đây đều được ghi theo đúng thực tế, có thể có chút sai sót nhưng không đáng kể.
Ân Thừa Ngọc gật đầu, rút một tờ danh sách khác từ trong tay áo ra, ném xuống trước mặt Đinh Xương Thuận:
- Vậy mấy người trên danh sách này là sao? Hôm qua Cô đi ba châu huyện Lâm Cù, Xương Nhạc và Thọ Quang, hỏi thăm tổng cộng hơn một trăm nhà, bọn họ nói chưa được nhận lương thực cứu tế.
Ý cười trên mặt y dần biến mất, ánh mắt đe dọa:
- Mang chức vụ tri phủ Thanh Châu, ngươi có biết tại sao không?
Nghe y nói đã hỏi thăm hơn trăm hộ nông dân, Đinh Xương Thuận đổ mồ hôi hột.
Gã run rẩy cầm danh sách lên, song chẳng đọc vào được chữ nào. Từng cái tên nhảy nhót trong lòng, gã hoảng hốt, lắp bắp biện minh:
- Chắc...chắc...là bên dưới chưa kịp báo tin...
Tuy nói vậy nhưng hai tay gã lại run cầm cập.
- Có thật không?
Ân Thừa Ngọc nhìn gã:
- Ba châu huyện, mười mấy thôn trấn, hơn trăm hộ...đều là trùng hợp sao?
Giọng y càng ngày càng trầm xuống, vô cùng tức giận:
- Là trùng hợp hay là ngươi tham ô trái luật, đứng giữa bỏ túi?
Bầu không khí dần nặng nề, cuối cùng Đinh Xương Thuận không chịu nổi nữa, gã quỳ xuống, dập đầu:
- Xin điện hạ tha mạng.
Ân Thừa Ngọc đứng dậy, không quan tâm đến gã đang xin tha. Y nói với thị vệ:
- Đưa người đi rồi gọi Bàng Nghĩa tới đây.
Lương thực cứu tế còn tham ô, y nhất định sẽ không bao giờ tha cho đám sâu mọt này.
*
Ân Thừa Ngọc tách Đinh Xương Thuận và Bàng Nghĩa ra thẩm vấn rõ số lượng tham ô. Xong xuôi, y cho gọi Tiết Thứ tới, bảo hắn căn cứ theo danh sách mà Bàng Nghĩa và Đinh Xương Thuận khai, gọi từng người tới.
- Thần còn một chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Tiết Thứ cất danh sách đi, đoạn nhắc đến tình hình thẩm vấn tối hôm qua.
- Nói đi.
Ân Thừa Ngọc bưng chén trà lạnh lên, nhấp một ngụm.
Tiết Thứ thuật lại lục đục nội bộ của Hồng Liên giáo cho y nghe.
- Ưng Hồng Tuyết?
Ân Thừa Ngọc nhăn mặt, hình như y đã từng nghe thấy cái tên này rồi. Song một hồi vẫn chưa nghĩ ra, y đành gác lại, nói tiếp:
- Quân phản loạn lục đục nội bộ là chuyện tốt cho chúng ta.
Y gõ nhẹ lên bàn, trầm ngâm:
- Trước kia chính sách kêu gọi đầu hàng đã bị bác bỏ, nếu Ân Thừa Chương muốn lập công lớn, nhất định sẽ không bao giờ kêu gọi Hồng Anh Quân đầu hàng. Bây giờ lại nói Cao Ấu Văn liên lạc với người trong triều đình, lại còn bắt tay với bọn họ...Chắc hẳn là có điều gì khuất tất, ngươi phái người theo dõi Từ Huệ cho cẩn thận.
Tiết Thứ gật đầu:
- Thần đã đưa tin cho trinh sát bên ngoài, có tin tức gì bọn họ sẽ báo lại.
Ân Thừa Ngọc hài lòng, đoạn đứng dậy đi xử lý những chuyện khác.
Lúc đi ngang qua người Tiết Thứ, y chợt phát hiện hắn đã thay quần áo. Y quay sang nhìn hắn, cười lạnh:
- Nhớ giặt sạch áo trong rồi trả lại cho Cô.
- -------------------
Cún:...cắn rách rồi
Điện hạ:?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.