Chương 14: Quy mộng cách lang hà
Tú Sinh
11/06/2024
Diêm thương Thiên Tân Vệ gồm tám nhà lần lượt là Tào, Liễu, Tạ, Vương, Tôn, Ngô, Vệ, Tưởng. Lại thêm ba tào bang là bang Thiên Tân Tả Vệ Tư Đầu, bang Thiên Tân Hữu Vệ Hưng Vũ và bang Thiên Tân Vệ La Sinh.
Giữa “Tám nhà ba bang” này là quan hệ thông gia với nhau, tới lui mật thiết, nhân mạch rộng khắp Hà Gian phủ, thậm chí còn trải dài đến phía Bắc. Vì liên quan đến muối lậu, tính mạng thân gia hai bên nằm chung một chỗ nên vô cùng hòa thuận đoàn kết. Nhưng một khi có người dám phạm vào kiêng kị đe dọa đến những người khác, bọn họ xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.
Chẳng hạn như Triệu gia rửa tay gác kiếm trốn đến kinh thành rồi vẫn bị giết cả nhà kia.
Gia chủ Triệu gia vốn là đại đương gia* của bang Tư Đầu. Sau khi một tay lập nên bang Tư Đầu thì hám danh hám lợi, hao tổn mấy năm đưa bang Tư Đầu phát triển lớn mạnh trở thành băng đảng lớn nhất Thiên Tân Tả Vận. Đây cũng là lí do diêm thương Tào gia coi trọng Triệu gia và muốn kết thông gia - để kéo Triệu gia cùng xuống nước, thuyền chuyển muối lại nhiều thêm mấy chục chiếc.
(*Đại đương gia (大当家): là người đứng đầu một băng đảng.)
Ruộng muối Trường Lô sản lượng rất lớn, tuy nhiên quan diêm chỉ cho phép chuyển đến phía Bắc cùng Hà Nam. Vì thế đám diêm thương đỏ mắt lăm le thị trường khổng lồ ở phía Nam. Mà sau khi thuỷ vận thông thoáng hơn, bọn họ lập tức có thể xuôi chèo mát mái đưa muối Trường Lô về phía Nam bán, kiếm được nhiều tiền hơn.
Song vì lợi ích của diêm thương và tào bang có liên quan với nhau, rút dây thì động rừng nên không chỉ riêng Vạn Hữu Lương, cả một đám rắn độc này cũng không chấp nhận có người bỏ gánh giữa đường.
Một khi có người đem con bỏ chợ thì sẽ giống như vết xe đổ Triệu gia.
Đơn cử như đã mấy ngày Ân Thừa Ngọc đến Thiên Tân Vệ, đi đến đâu cũng thấy cảnh thịnh vượng giàu có, dân chúng hoà thuận vui vẻ. Chưa nói đến muốn nghe thấy chuyện muối lậu, người kể chuyện trong quán trà còn không dám thốt ra một từ “muối” thì có thể thấy thế lực của đám diêm thương – Tào bang ở bản địa lớn bao nhiêu.
Muốn phá vỡ tấm sắt được kết từ một khối ích lợi thật sự không hề dễ dàng.
Tất cả mọi chuyện trước lạ sau quen. Kiếp trước Ân Thừa Ngọc phí nhiều thời gian lẫn công sức mới tìm được điểm đột phá*. Kiếp này, việc cần làm cũng đơn giản hơn rất nhiều.
(*Điểm đột phá (突破口): điểm yếu nhất của một tòa pháo, tòa thành, tìm được điểm này sẽ phá hủy được.)
Ân Thừa Ngọc đề bút viết trên giấy Tuyên Thành một chữ “Vệ“.
“Sai thêm vài người giám sát Vệ gia. Để ý kỹ tình hình của con trai trưởng Vệ gia Vệ Tây Hà, có việc gì thì lập tức báo lại.”
Đời trước y tìm được điểm đột phá từ Vệ gia.
Hiện giờ một trong tám diêm thương lớn của Thiên Tân Vệ vẫn là “Vệ gia“. Thế mà năm năm sau “Vệ gia” không còn nữa, Thiên Tân Vệ chỉ biết “Kha gia“.
Dưới gối một đời gia chủ trước của Vệ gia chỉ có một đứa con gái, vì để có người kế thừa gia nghiệp nên kén rể cho con. Tiếc là lão suốt ngày bắt nhạn lại có ngày bị nhạn mổ mù mắt*, chọn ngay con rể là một tên sói mắt trắng** đầy dã tâm. Sau khi Vệ lão thái gia qua đời, gia nghiệp giao lại cho con rể Kha Thủ Tín.
(*Suốt ngày bắt nhạn lại có ngày bị nhạn mổ mù mắt (终日打雁却被雁啄了眼): Câu nói trong Tây Du Ký, nghĩa là người thông minh đôi khi cũng sẽ có lúc mắc phải những sai lầm không đáng.)
(**Sói mắt trắng (Bạch Nhãn Lang 白眼狼): ám chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa.)
Vài năm đầu Kha Thủ Tín vẫn còn chăm sóc mẹ con Vệ thị rất tốt, tận tâm tận lực quản lý gia nghiệp. Nhưng khi gã đã hoàn toàn nắm Vệ thị trong tay rồi thì mới lộ ra dã tâm, không còn cam tâm ở rể cho người ta nữa.
Đầu tiên là Vệ thị ốm chết, không quá vài năm sau con trai độc nhất của Kha Thủ Tín và Vệ thị là Vệ Tây Hà lại gặp sơn tặc trên đường nhập học. Tuy người thoát được chạy về nhưng hạ thân và hai chân bị vó ngựa giẫm đạp. Vệ gia đi khắp nơi tìm thầy chạy chữa, cuối cùng chỉ cứu lại được một cái chân.
Vệ Tây Hà vừa què một chân vừa mất đi mệnh căn*.
(*Mệnh căn: cái ấy của nam giới.)
Còn Kha Thủ Tín lấy lý do kéo dài hương khói thú phụ nạp thiếp, trong năm sáu năm tới sinh được ba nam hai nữ đều lấy họ Kha.
Về phần Vệ Tây Hà như một tên phế nhân không có tiền đồ thì bị nhốt trong thiên viện Vệ phủ tự sinh tự diệt.
Chỉ là Kha Thủ Tín không hề nghĩ tới đứa con cả này lại di truyền tính cách của gã, động tâm nhẫn tính*, nhẫn nhịn hơn sức chịu đựng của một người bình thường. Không chỉ gắng gượng sống cuộc sống không thuộc về con người hơn chục năm mà còn tìm được chứng cứ Kha Thủ Tín buôn lậu muối. Sau cùng hắn ta giao tất cả chứng cứ cho Ân Thừa Ngọc, hủy diệt toàn bộ Kha gia.
(*Động tâm nhẫn tính (动心忍性): kiên trì bất chấp cản trở bên ngoài.)
Nếu không phải gặp bất hạnh này, Vệ Tây Hà cũng là người có tài.
Nhớ tới chuyện kiếp trước, Ân Thừa Ngọc hơi thổn thức. Y đến Thiên Tân Vệ sớm năm năm, không biết tình hình của Vệ Tây Hà thế nào rồi.
Y gác bút, nói với Triệu Lâm: “Để ý kỹ, đừng để Vệ Tây Hà mất mạng.”
Dặn dò xong, y đuổi Triệu Lâm ra ngoài.
Lại chậm chạp không thấy Tiết Thứ, y nhíu mày khó chịu: “Tiết Thứ đâu?”
Trịnh Đa Bảo từ bên ngoài tiến vào giải thích: “Tiết giám quan đi dự tiệc uống hơi nhiều, vừa trở lại hành quán, sợ mùi rượu làm điện hạ khó chịu nên đã quay về thay quần áo.”
“Vì để mượn sức hắn, Vạn Hữu Lương phí nhiều công sức thật.” Ân Thừa Ngọc lại cầm bút lên thong dong luyện chữ, tùy ý nói: “Bảo trù phòng nấu ít canh giải rượu đưa đến cho hắn đi, nói hắn tỉnh rượu rồi đến, không phải vội.”
Trịnh Đa Bảo “Vâng” một tiếng, lui ra ngoài đến phòng bếp sai người chuẩn bị canh giải rượu.
Nhưng khi ông ta dẫn theo hạ nhân bưng canh đến tìm Tiết Thứ lại không thấy người đâu, hỏi thăm thị vệ gần đó mới biết Tiết Thứ thay y phục xong thì lập tức chạy tới chính điện.
Lúc này Tiết Thứ vừa đến chính điện.
Tiểu thái giám dẫn hắn vào thiên thất, còn chưa bước vào cửa, hắn đã thấy thân ảnh phía sau án thư.
Trang phục hôm nay của Ân Thừa Ngọc không giống trước kia.
Y mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, cổ áo giao lĩnh tay áo to, phong thái nhàn hạ mang phong cách danh sĩ. Tóc dài xõa ra lấy trâm ngọc buộc nửa sau đầu. Khi y cúi đầu, vài lọn tóc đen rơi xuống trước ngực.
Nghe thấy thanh âm thông truyền của tiểu thái giám, Ân Thừa Ngọc ngẩng đầu lên nhìn. Trong thiên thất hơi tối, áo đỏ tóc đen da trắng, không chỗ nào không tinh xảo hệt như tinh quái chỉ xuất hiện ở nhân gian lúc hoàng hôn làm phàm nhân hồn xiêu phách lạc.
Tiết Thứ dừng bước hít thở bình tĩnh nhìn y rồi mới thu lại ánh mắt, cúi đầu cung kính.
Chỉ có điều ngón tay rũ bên hông lại không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa, nhớ lại xúc cảm nắm mái tóc đen kia trong lòng bàn tay.
Mềm mại mượt mà khiến người khác mê muội.
“Sao lại đến rồi?” Ân Thừa Ngọc thấy hắn đứng bất động không nói gì, cho là hắn chưa tỉnh rượu: “Không phải đã nói Trịnh Đa Bảo truyền lời cho ngươi rồi sao? Tỉnh rượu rồi đến, vất vả cho ngươi mấy hôm nay lá mặt lá trái với Vạn Hữu Lương.”
Đời trước sớm chiều ở cùng Tiết Thứ, đương nhiên y biết từ trước đến nay Tiết Thứ không có kiên nhẫn đánh thái cực với người khác.
Trong nhận thức của hắn chỉ có thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Không hài lòng sao, giết là được.
Xu nịnh đối phó là việc kẻ yếu mới làm.
Trái lại, lúc này hắn có thể ổn định Vạn Hữu Lương, còn không ngừng móc được bạc từ trong túi tiền của lão ta làm cho Ân Thừa Ngọc cảm thấy kinh ngạc.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời như thế, dĩ nhiên Ân Thừa Ngọc cũng vui lòng đối đãi với hắn tốt hơn một chút.
“Làm việc cho điện hạ, không vất vả.”
Tiết Thứ lại lần nữa ngước mắt nhìn y, đáy mắt có sắc tối lưu chuyển. Có lẽ là vì cảm giác say ngất lòng người, hoặc có lẽ là vì hôm nay Ân Thừa Ngọc giống như tinh quái mê hoặc nhân tâm. Hắn không tự chủ tiến lên vài bước, chỉ cách Ân Thừa Ngọc một cái án thư lớn.
Xa cánh mấy ngày khiến hắn không đè nén được mong mỏi nơi đáy lòng.
Hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt như lang sói khóa chặt Ân Thừa Ngọc, to gan lớn mật truy vấn: “Vì sao nhiều ngày qua điện hạ không triệu nô tài?”
Hắn nhìn thẳng vào Ân Thừa Ngọc, ánh mắt như chất vấn lại như cầu một câu trả lời.
Chẳng qua đối với Ân Thừa Ngọc, kiểu nào cũng làm y cảm thấy bị mạo phạm và khó chịu.
Y muốn gặp ai đâu đến phiên Tiết Thứ xen vào?!
Lòng tốt y khó lắm mới có được cuối cùng cũng biến mất, ném bút “ Cạch” một tiếng, giọng nói cảnh cáo: “Tiết Thứ! Ngươi đã đi quá giới hạn!”
“Dùng nô tài không thể tốt hơn Trịnh Đa Bảo và Triệu Lâm sao? Điện hạ muốn giết ai, nô tài thay người giết.” Tiết Thứ một lòng một dạ tiếp tục, cố chấp nhìn Ân Thừa Ngọc, nhất định phải đòi công đạo cho bản thân.
Ân Thừa Ngọc vốn đang tức giận thiếu chút nữa bị câu nói của hắn làm tức cười.
Rốt cuộc hai đời Tiết Thứ vẫn có chút khác biệt.
Đời trước gút mắc giữa y với Tiết Thứ quá sâu, lập trường của bọn họ bất đồng, bên trong lại trộn lẫn cả lợi ích và dã tâm. Khi đối mặt với kẻ địch có thể phó thác lẫn nhau, nhưng một khi đã quét sạch ngoại địch thì liên minh của bọn họ không còn bền chặt nữa.
Y là thái tử, trong tương lai sẽ thành hoàng đế. Y có tham vọng thống nhất thiên hạ mở rộng bờ cõi, mà một hoàng đế nắm toàn quyền trong tay tuyệt đối không được để người khác điều khiển.
Nhưng Tiết Thứ lại là “Cửu Thiên Tuế” quyền khuynh triều dã.
Hai người bọn họ sớm muộn sẽ có ngày gặp nhau trên chiến trường.
Trong lòng y cùng Tiết Thứ đều hiểu rõ, trước khi đến ngày đó hai bên ăn ý duy trì sự hòa thuận giả dối. Đôi lúc ngay cả y cũng bị sự giả dối này mê hoặc, sinh ra một chút mềm lòng do dự.
Cho đến bây giờ, y vẫn không rõ tâm tư của mình dành cho Tiết Thứ là gì.
Chung quy lại, y và Tiết Thứ cũng chỉ có như thế thôi.
Tiết Thứ chưa bao giờ trực tiếp tỏ rõ mong muốn của hắn với y.
Người này nhiều lúc âm dương quái khí, lời thốt ra khỏi miệng không có một câu làm người khác thoải mái.
Ngược lại, tuy người trước mắt nói ra lời hơi phiền lòng thế mà lại không khiến người khác khó chịu.
Đúng là tuổi trẻ vẫn thích hơn.
Lửa giận phừng phực trong lòng Ân Thừa Ngọc dập tắt bớt, khôi phục ung dung. Y nghiêng người nắm cằm hắn, tỉ mỉ đánh giá Tiết Thứ thì mới kinh ngạc phát hiện ra sự ủy khuất khó nhận ra trong mắt hắn.
Trước đây nói hắn cẩu tỳ khí quá chính xác rồi.
“Đương nhiên dùng ngươi tốt hơn bọn họ.” Bằng không cũng sẽ không giữ người lại bên cạnh khi y đã sống lại một đời rồi.
Ân Thừa Ngọc buông tay, thản nhiên ngồi lại trên ghế, chỉ cây bút lông sói* rơi trên mặt đất, nghểnh cằm: “Nhặt lên cho Cô.”
(*Bút lông sói (狼毫笔): một loại bút lông, bút lông sói cứng hơn bút lông cừu nên thích hợp để viết và vẽ.)
Tiết Thứ thuận theo nhặt bút lông lên, hai tay cung kính dâng cho y, sau đó lại chăm chú nhìn như đang đợi lời nói tiếp theo của y.
Ân Thừa Ngọc không chọc hắn nữa: “Ngày mai ngươi theo Cô đi đến một nơi.”
Không nghe thấy điện hạ tiếp tục khen mình nên Tiết Thứ có hơi mất mát, có điều khi nghe y nói muốn dẫn hắn ra ngoài, môi mím chặt rốt cùng cũng cong lên: “Vâng!”
“Biết rồi thì quay về đi, người đầy mùi rượu ảnh hưởng người khác.” Ân Thừa Ngọc liếc hắn, bĩu môi ghét bỏ.
Tiết Thứ không nhúc nhích, nói: “Tối rồi, để nô tài hầu hạ điện hạ đi ngủ.”
Hắn chưa dứt lời, Ân Thừa Ngọc mới vừa vui vẻ xong lại tức giận, hiếm khi y say rượu thất thố một lần vậy mà để người này nắm được sơ hở!
Ân Thừa Ngọc giận tái mặt, chỉ ra ngoài cửa: “Nếu ngươi nhàn rỗi thế này thì đi trù phòng chẻ củi đi!”
Tiết Thứ thấy y giận dỗi nên không dám được voi đòi tiên nữa, buồn bực không hé răng đi đến phòng chứa củi.
Vì thế hôm nay từ trên xuống dưới hành quán ai cũng biết Tiết giám quan chọc giận điện hạ nên bị phạt xuống trù phòng bổ củi.
Tin tức truyền qua tai nhiều người, khi rơi vào tai Vạn Hữu Lương làm lão ta hài lòng cực kỳ, nói với quan tổng binh ngồi một bên: “Trước đây anh còn không chịu tin, bây giờ tin được chưa? Xưa nay bệ hạ không thân cận với Thái tử, ông ta phái Tiết Thứ đi theo chẳng qua là để giám sát Thái tử thôi. Nếu Tiết Thứ muốn bệ hạ tín nhiệm, sao có thể giúp Thái tử được?”
Quan tổng binh trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều, làm theo lời anh nói đi.”
- ----------------------------------------------------
Điện hạ: Nếu mi không nghe lời thì phải chẻ củi nấu nước.
Cún:? Chẻ củi nấu nước xong là có thể thị tẩm đúng không? (‿)
Điện hạ:...
Giữa “Tám nhà ba bang” này là quan hệ thông gia với nhau, tới lui mật thiết, nhân mạch rộng khắp Hà Gian phủ, thậm chí còn trải dài đến phía Bắc. Vì liên quan đến muối lậu, tính mạng thân gia hai bên nằm chung một chỗ nên vô cùng hòa thuận đoàn kết. Nhưng một khi có người dám phạm vào kiêng kị đe dọa đến những người khác, bọn họ xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.
Chẳng hạn như Triệu gia rửa tay gác kiếm trốn đến kinh thành rồi vẫn bị giết cả nhà kia.
Gia chủ Triệu gia vốn là đại đương gia* của bang Tư Đầu. Sau khi một tay lập nên bang Tư Đầu thì hám danh hám lợi, hao tổn mấy năm đưa bang Tư Đầu phát triển lớn mạnh trở thành băng đảng lớn nhất Thiên Tân Tả Vận. Đây cũng là lí do diêm thương Tào gia coi trọng Triệu gia và muốn kết thông gia - để kéo Triệu gia cùng xuống nước, thuyền chuyển muối lại nhiều thêm mấy chục chiếc.
(*Đại đương gia (大当家): là người đứng đầu một băng đảng.)
Ruộng muối Trường Lô sản lượng rất lớn, tuy nhiên quan diêm chỉ cho phép chuyển đến phía Bắc cùng Hà Nam. Vì thế đám diêm thương đỏ mắt lăm le thị trường khổng lồ ở phía Nam. Mà sau khi thuỷ vận thông thoáng hơn, bọn họ lập tức có thể xuôi chèo mát mái đưa muối Trường Lô về phía Nam bán, kiếm được nhiều tiền hơn.
Song vì lợi ích của diêm thương và tào bang có liên quan với nhau, rút dây thì động rừng nên không chỉ riêng Vạn Hữu Lương, cả một đám rắn độc này cũng không chấp nhận có người bỏ gánh giữa đường.
Một khi có người đem con bỏ chợ thì sẽ giống như vết xe đổ Triệu gia.
Đơn cử như đã mấy ngày Ân Thừa Ngọc đến Thiên Tân Vệ, đi đến đâu cũng thấy cảnh thịnh vượng giàu có, dân chúng hoà thuận vui vẻ. Chưa nói đến muốn nghe thấy chuyện muối lậu, người kể chuyện trong quán trà còn không dám thốt ra một từ “muối” thì có thể thấy thế lực của đám diêm thương – Tào bang ở bản địa lớn bao nhiêu.
Muốn phá vỡ tấm sắt được kết từ một khối ích lợi thật sự không hề dễ dàng.
Tất cả mọi chuyện trước lạ sau quen. Kiếp trước Ân Thừa Ngọc phí nhiều thời gian lẫn công sức mới tìm được điểm đột phá*. Kiếp này, việc cần làm cũng đơn giản hơn rất nhiều.
(*Điểm đột phá (突破口): điểm yếu nhất của một tòa pháo, tòa thành, tìm được điểm này sẽ phá hủy được.)
Ân Thừa Ngọc đề bút viết trên giấy Tuyên Thành một chữ “Vệ“.
“Sai thêm vài người giám sát Vệ gia. Để ý kỹ tình hình của con trai trưởng Vệ gia Vệ Tây Hà, có việc gì thì lập tức báo lại.”
Đời trước y tìm được điểm đột phá từ Vệ gia.
Hiện giờ một trong tám diêm thương lớn của Thiên Tân Vệ vẫn là “Vệ gia“. Thế mà năm năm sau “Vệ gia” không còn nữa, Thiên Tân Vệ chỉ biết “Kha gia“.
Dưới gối một đời gia chủ trước của Vệ gia chỉ có một đứa con gái, vì để có người kế thừa gia nghiệp nên kén rể cho con. Tiếc là lão suốt ngày bắt nhạn lại có ngày bị nhạn mổ mù mắt*, chọn ngay con rể là một tên sói mắt trắng** đầy dã tâm. Sau khi Vệ lão thái gia qua đời, gia nghiệp giao lại cho con rể Kha Thủ Tín.
(*Suốt ngày bắt nhạn lại có ngày bị nhạn mổ mù mắt (终日打雁却被雁啄了眼): Câu nói trong Tây Du Ký, nghĩa là người thông minh đôi khi cũng sẽ có lúc mắc phải những sai lầm không đáng.)
(**Sói mắt trắng (Bạch Nhãn Lang 白眼狼): ám chỉ những người ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa.)
Vài năm đầu Kha Thủ Tín vẫn còn chăm sóc mẹ con Vệ thị rất tốt, tận tâm tận lực quản lý gia nghiệp. Nhưng khi gã đã hoàn toàn nắm Vệ thị trong tay rồi thì mới lộ ra dã tâm, không còn cam tâm ở rể cho người ta nữa.
Đầu tiên là Vệ thị ốm chết, không quá vài năm sau con trai độc nhất của Kha Thủ Tín và Vệ thị là Vệ Tây Hà lại gặp sơn tặc trên đường nhập học. Tuy người thoát được chạy về nhưng hạ thân và hai chân bị vó ngựa giẫm đạp. Vệ gia đi khắp nơi tìm thầy chạy chữa, cuối cùng chỉ cứu lại được một cái chân.
Vệ Tây Hà vừa què một chân vừa mất đi mệnh căn*.
(*Mệnh căn: cái ấy của nam giới.)
Còn Kha Thủ Tín lấy lý do kéo dài hương khói thú phụ nạp thiếp, trong năm sáu năm tới sinh được ba nam hai nữ đều lấy họ Kha.
Về phần Vệ Tây Hà như một tên phế nhân không có tiền đồ thì bị nhốt trong thiên viện Vệ phủ tự sinh tự diệt.
Chỉ là Kha Thủ Tín không hề nghĩ tới đứa con cả này lại di truyền tính cách của gã, động tâm nhẫn tính*, nhẫn nhịn hơn sức chịu đựng của một người bình thường. Không chỉ gắng gượng sống cuộc sống không thuộc về con người hơn chục năm mà còn tìm được chứng cứ Kha Thủ Tín buôn lậu muối. Sau cùng hắn ta giao tất cả chứng cứ cho Ân Thừa Ngọc, hủy diệt toàn bộ Kha gia.
(*Động tâm nhẫn tính (动心忍性): kiên trì bất chấp cản trở bên ngoài.)
Nếu không phải gặp bất hạnh này, Vệ Tây Hà cũng là người có tài.
Nhớ tới chuyện kiếp trước, Ân Thừa Ngọc hơi thổn thức. Y đến Thiên Tân Vệ sớm năm năm, không biết tình hình của Vệ Tây Hà thế nào rồi.
Y gác bút, nói với Triệu Lâm: “Để ý kỹ, đừng để Vệ Tây Hà mất mạng.”
Dặn dò xong, y đuổi Triệu Lâm ra ngoài.
Lại chậm chạp không thấy Tiết Thứ, y nhíu mày khó chịu: “Tiết Thứ đâu?”
Trịnh Đa Bảo từ bên ngoài tiến vào giải thích: “Tiết giám quan đi dự tiệc uống hơi nhiều, vừa trở lại hành quán, sợ mùi rượu làm điện hạ khó chịu nên đã quay về thay quần áo.”
“Vì để mượn sức hắn, Vạn Hữu Lương phí nhiều công sức thật.” Ân Thừa Ngọc lại cầm bút lên thong dong luyện chữ, tùy ý nói: “Bảo trù phòng nấu ít canh giải rượu đưa đến cho hắn đi, nói hắn tỉnh rượu rồi đến, không phải vội.”
Trịnh Đa Bảo “Vâng” một tiếng, lui ra ngoài đến phòng bếp sai người chuẩn bị canh giải rượu.
Nhưng khi ông ta dẫn theo hạ nhân bưng canh đến tìm Tiết Thứ lại không thấy người đâu, hỏi thăm thị vệ gần đó mới biết Tiết Thứ thay y phục xong thì lập tức chạy tới chính điện.
Lúc này Tiết Thứ vừa đến chính điện.
Tiểu thái giám dẫn hắn vào thiên thất, còn chưa bước vào cửa, hắn đã thấy thân ảnh phía sau án thư.
Trang phục hôm nay của Ân Thừa Ngọc không giống trước kia.
Y mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, cổ áo giao lĩnh tay áo to, phong thái nhàn hạ mang phong cách danh sĩ. Tóc dài xõa ra lấy trâm ngọc buộc nửa sau đầu. Khi y cúi đầu, vài lọn tóc đen rơi xuống trước ngực.
Nghe thấy thanh âm thông truyền của tiểu thái giám, Ân Thừa Ngọc ngẩng đầu lên nhìn. Trong thiên thất hơi tối, áo đỏ tóc đen da trắng, không chỗ nào không tinh xảo hệt như tinh quái chỉ xuất hiện ở nhân gian lúc hoàng hôn làm phàm nhân hồn xiêu phách lạc.
Tiết Thứ dừng bước hít thở bình tĩnh nhìn y rồi mới thu lại ánh mắt, cúi đầu cung kính.
Chỉ có điều ngón tay rũ bên hông lại không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa, nhớ lại xúc cảm nắm mái tóc đen kia trong lòng bàn tay.
Mềm mại mượt mà khiến người khác mê muội.
“Sao lại đến rồi?” Ân Thừa Ngọc thấy hắn đứng bất động không nói gì, cho là hắn chưa tỉnh rượu: “Không phải đã nói Trịnh Đa Bảo truyền lời cho ngươi rồi sao? Tỉnh rượu rồi đến, vất vả cho ngươi mấy hôm nay lá mặt lá trái với Vạn Hữu Lương.”
Đời trước sớm chiều ở cùng Tiết Thứ, đương nhiên y biết từ trước đến nay Tiết Thứ không có kiên nhẫn đánh thái cực với người khác.
Trong nhận thức của hắn chỉ có thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Không hài lòng sao, giết là được.
Xu nịnh đối phó là việc kẻ yếu mới làm.
Trái lại, lúc này hắn có thể ổn định Vạn Hữu Lương, còn không ngừng móc được bạc từ trong túi tiền của lão ta làm cho Ân Thừa Ngọc cảm thấy kinh ngạc.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời như thế, dĩ nhiên Ân Thừa Ngọc cũng vui lòng đối đãi với hắn tốt hơn một chút.
“Làm việc cho điện hạ, không vất vả.”
Tiết Thứ lại lần nữa ngước mắt nhìn y, đáy mắt có sắc tối lưu chuyển. Có lẽ là vì cảm giác say ngất lòng người, hoặc có lẽ là vì hôm nay Ân Thừa Ngọc giống như tinh quái mê hoặc nhân tâm. Hắn không tự chủ tiến lên vài bước, chỉ cách Ân Thừa Ngọc một cái án thư lớn.
Xa cánh mấy ngày khiến hắn không đè nén được mong mỏi nơi đáy lòng.
Hắn nghiêng người về phía trước, đôi mắt như lang sói khóa chặt Ân Thừa Ngọc, to gan lớn mật truy vấn: “Vì sao nhiều ngày qua điện hạ không triệu nô tài?”
Hắn nhìn thẳng vào Ân Thừa Ngọc, ánh mắt như chất vấn lại như cầu một câu trả lời.
Chẳng qua đối với Ân Thừa Ngọc, kiểu nào cũng làm y cảm thấy bị mạo phạm và khó chịu.
Y muốn gặp ai đâu đến phiên Tiết Thứ xen vào?!
Lòng tốt y khó lắm mới có được cuối cùng cũng biến mất, ném bút “ Cạch” một tiếng, giọng nói cảnh cáo: “Tiết Thứ! Ngươi đã đi quá giới hạn!”
“Dùng nô tài không thể tốt hơn Trịnh Đa Bảo và Triệu Lâm sao? Điện hạ muốn giết ai, nô tài thay người giết.” Tiết Thứ một lòng một dạ tiếp tục, cố chấp nhìn Ân Thừa Ngọc, nhất định phải đòi công đạo cho bản thân.
Ân Thừa Ngọc vốn đang tức giận thiếu chút nữa bị câu nói của hắn làm tức cười.
Rốt cuộc hai đời Tiết Thứ vẫn có chút khác biệt.
Đời trước gút mắc giữa y với Tiết Thứ quá sâu, lập trường của bọn họ bất đồng, bên trong lại trộn lẫn cả lợi ích và dã tâm. Khi đối mặt với kẻ địch có thể phó thác lẫn nhau, nhưng một khi đã quét sạch ngoại địch thì liên minh của bọn họ không còn bền chặt nữa.
Y là thái tử, trong tương lai sẽ thành hoàng đế. Y có tham vọng thống nhất thiên hạ mở rộng bờ cõi, mà một hoàng đế nắm toàn quyền trong tay tuyệt đối không được để người khác điều khiển.
Nhưng Tiết Thứ lại là “Cửu Thiên Tuế” quyền khuynh triều dã.
Hai người bọn họ sớm muộn sẽ có ngày gặp nhau trên chiến trường.
Trong lòng y cùng Tiết Thứ đều hiểu rõ, trước khi đến ngày đó hai bên ăn ý duy trì sự hòa thuận giả dối. Đôi lúc ngay cả y cũng bị sự giả dối này mê hoặc, sinh ra một chút mềm lòng do dự.
Cho đến bây giờ, y vẫn không rõ tâm tư của mình dành cho Tiết Thứ là gì.
Chung quy lại, y và Tiết Thứ cũng chỉ có như thế thôi.
Tiết Thứ chưa bao giờ trực tiếp tỏ rõ mong muốn của hắn với y.
Người này nhiều lúc âm dương quái khí, lời thốt ra khỏi miệng không có một câu làm người khác thoải mái.
Ngược lại, tuy người trước mắt nói ra lời hơi phiền lòng thế mà lại không khiến người khác khó chịu.
Đúng là tuổi trẻ vẫn thích hơn.
Lửa giận phừng phực trong lòng Ân Thừa Ngọc dập tắt bớt, khôi phục ung dung. Y nghiêng người nắm cằm hắn, tỉ mỉ đánh giá Tiết Thứ thì mới kinh ngạc phát hiện ra sự ủy khuất khó nhận ra trong mắt hắn.
Trước đây nói hắn cẩu tỳ khí quá chính xác rồi.
“Đương nhiên dùng ngươi tốt hơn bọn họ.” Bằng không cũng sẽ không giữ người lại bên cạnh khi y đã sống lại một đời rồi.
Ân Thừa Ngọc buông tay, thản nhiên ngồi lại trên ghế, chỉ cây bút lông sói* rơi trên mặt đất, nghểnh cằm: “Nhặt lên cho Cô.”
(*Bút lông sói (狼毫笔): một loại bút lông, bút lông sói cứng hơn bút lông cừu nên thích hợp để viết và vẽ.)
Tiết Thứ thuận theo nhặt bút lông lên, hai tay cung kính dâng cho y, sau đó lại chăm chú nhìn như đang đợi lời nói tiếp theo của y.
Ân Thừa Ngọc không chọc hắn nữa: “Ngày mai ngươi theo Cô đi đến một nơi.”
Không nghe thấy điện hạ tiếp tục khen mình nên Tiết Thứ có hơi mất mát, có điều khi nghe y nói muốn dẫn hắn ra ngoài, môi mím chặt rốt cùng cũng cong lên: “Vâng!”
“Biết rồi thì quay về đi, người đầy mùi rượu ảnh hưởng người khác.” Ân Thừa Ngọc liếc hắn, bĩu môi ghét bỏ.
Tiết Thứ không nhúc nhích, nói: “Tối rồi, để nô tài hầu hạ điện hạ đi ngủ.”
Hắn chưa dứt lời, Ân Thừa Ngọc mới vừa vui vẻ xong lại tức giận, hiếm khi y say rượu thất thố một lần vậy mà để người này nắm được sơ hở!
Ân Thừa Ngọc giận tái mặt, chỉ ra ngoài cửa: “Nếu ngươi nhàn rỗi thế này thì đi trù phòng chẻ củi đi!”
Tiết Thứ thấy y giận dỗi nên không dám được voi đòi tiên nữa, buồn bực không hé răng đi đến phòng chứa củi.
Vì thế hôm nay từ trên xuống dưới hành quán ai cũng biết Tiết giám quan chọc giận điện hạ nên bị phạt xuống trù phòng bổ củi.
Tin tức truyền qua tai nhiều người, khi rơi vào tai Vạn Hữu Lương làm lão ta hài lòng cực kỳ, nói với quan tổng binh ngồi một bên: “Trước đây anh còn không chịu tin, bây giờ tin được chưa? Xưa nay bệ hạ không thân cận với Thái tử, ông ta phái Tiết Thứ đi theo chẳng qua là để giám sát Thái tử thôi. Nếu Tiết Thứ muốn bệ hạ tín nhiệm, sao có thể giúp Thái tử được?”
Quan tổng binh trầm ngâm một lúc, gật đầu: “Cũng đúng, là tôi nghĩ nhiều, làm theo lời anh nói đi.”
- ----------------------------------------------------
Điện hạ: Nếu mi không nghe lời thì phải chẻ củi nấu nước.
Cún:? Chẻ củi nấu nước xong là có thể thị tẩm đúng không? (‿)
Điện hạ:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.