Chương 409: Không nhận
Chi Chi
18/02/2022
Mùng một tháng sáu, Tương Ly Châu và Đậu Chiêu đến biệt viện nơi Tưởng Diễm đang ở.
Tưởng Diễm mặc áo khoác lụa màu xanh nhạt cùng làn váy trắng như tuyết. Mái tóc đen nhánh búi gọn cài trâm bạc hoa mai. Dáng người nhẹ nhàng thanh thoát tựa đóa thủy tiên bé nhỏ.
Thấy vậy, Đậu Chiêu không khỏi âm thầm gật đầu. Tưởng Ly Châu thì ngỡ ngàng một lúc lâu mới bình tĩnh rồi lẩm bẩm:
- Giống, giống quá! Giống hệt bức tranh vẽ lúc cô mẫu mới cập kê! Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày, muội còn tưởng cô mẫu trở về thăm muội.
Đậu Chiêu nói với Tưởng Diễm:
- Dù sao cũng đi gặp trưởng bối, muội mặc thế này thì quá đơn giản rồi. Hay là đổi thành áo khoác màu xanh thẫm thêu hoa mận hồng nhìn sẽ nghiêm túc hơn. Đợi gặp trưởng bối xong rồi thay lại cũng được.
Trời nóng mà lại mặc áo màu xanh thẫm?
Tương Ly Châu kinh ngạc.
Tưởng Diễm ngoan ngoãn "ừ" một tiếng rồi để nha hoàn hầu hạ thay áo.
Đậu Chiêu nói với Tương Ly Châu:
- Ta nhớ ở nhà có bức tranh vẽ bà bà mặc áo khoác xanh thẫm thêu hoa mai trắng.
Tương Ly Châu giật mình:
- Thì ra tẩu đã sớm chuẩn bị!
- Cũng không hẳn.
Đậu Chiêu đáp:
- Vì lỡ bảo với người ngoài rằng Tưởng Diễm đang để tang chồng, nên ta mới chuẩn bị cho muội ấy để hợp với hoàn cảnh, vừa hay trùng hợp thôi.
Tương Ly Châu thở dài:
- Có lẽ đây chính là ý trời!
Đang nói chuyện thì Tưởng Diễm được nha hoàn đỡ ra.
Đậu Chiêu nhớ trong tranh vẽ cổ áo của Tưởng phu nhân có đính một đóa mẫu đơn vàng to bằng chén rượu. Nàng nghĩ một lúc rồi lấy từ hộp trang sức một cài áo nạm ngọc hình hoa quế đeo cho Tưởng Diễm. Sau khi đánh giá một lượt, mọi người cùng nhau lên kiệu.
Trên đường đi, Tường Diễm luôn nắm chặt khăn tay.
Đậu Chiêu phải dịu dàng trò chuyện mới giúp Tưởng Diễm bớt lo lắng. Nhưng khi kiệu dừng trước cổng lớn phủ Anh Quốc Công, nàng lại căng thẳng hơn.
Đậu Chiêu đành nhẹ nhàng nắm lấy tay Tưởng Diễm, cùng nhau xuống kiệu.
Tống Mặc đặc biệt cho người mở cổng lớn phủ Anh Quốc Công. Các quản sự, ma ma có vị thế đều phải xếp thành hàng trước thùy hoa môn cung nghênh Tưởng Diễm.
Tưởng Diễm bị dọa đến mức run lẩy bẩy, đôi mắt nhìn quanh như con nai nhỏ. Nhưng nàng vẫn cố nén sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực theo Đậu Chiêu bước vào.
Đậu Chiêu thầm khen, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khích lệ.
Tưởng Diễm gượng cười, theo Đậu Chiêu đến Tê Hương viện.
Hôm nay, Tống Nghi Xuân và Tống Mặc đều được nghỉ. Tống Nghi Xuân đã bị Tống Mặc chặn trong nhà từ sáng sớm, bảo là muốn bàn về điền trang Đại Hưng. Tận đến khi Tống Hàn tới thỉnh an, Tống Mặc vẫn đang quanh co chuyện tiền lời mỗi năm của điền trang.
Tống Nghi Xuân không còn đủ kiên nhẫn.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Tống Mặc cười đáp:
- Con thấy điền trang này cách điền trang Hoàng Thượng ban cho con vài dặm đường. Hay là phu thân giao điền trang này cho con đi. Để tránh hơn hai nghìn mẫu điền trang mà chỉ có hai quản sự quản lý.
Tống Nghi Xuân tức dậm chân.
Điền trang ban cho Tống Mặc có năm mươi mẫu. Điền trang của phủ Anh Quốc Công tổng cộng có hơn hai ngàn hai trăm mẫu, hơn nữa còn được ban từ thời Thái Tổ hoàng đế. Coi như muốn sáp nhập thì cũng phải là điền trang của Tống Mặc nhập vào điền trang của phủ Anh Quốc Công chứ? Đằng này nó lại muốn ngược lại. Rõ ràng muốn chiếm sản nghiệp mà!
Ông đen mặt, gọi Tống Hàn:
- Thiên Ân! Ca ca ngươi muốn ta giao hai ngàn hai trăm mẫu điền trang Đại Hưng cho nó. Ngươi nói xem phải làm thế nào?
Tống Hàn ngờ nghệch hỏi:
- Không phải sau này tất cả phủ Anh Quốc Công đều sẽ là của ca ca ư? Giao điền trang Đại Hưng cho huynh ấy thì có gì không đúng?
Tống Nghi Xuân suýt nữa ngã ngửa.
Đã gặp qua người ngu nhưng chưa thấy ai ngu thế này.
Ông tức giận nói:
- Theo luật của triều đình, tước vị không thay đổi nhưng gia sản có thể chia đều.
Tống Hàn "À" một tiếng, ngây ngốc hỏi:
- Chẳng lẽ phụ thân định chia đều điều trang Đại Hưng cho con và ca ca?
Tống Nghi Xuân ôm ngực, không nói gì thêm nữa.
Tống Mặc thờ ơ ngồi uống trà.
Tống Hàn liền như con cún sán lại:
- Ca ca! Trà này có ngon không? Cho đệ uống thử với!
- Đây là trà trong phòng phụ thân.
Tống Mặc thản nhiên trả lời rồi bảo nha hoàn rót cho Tống Hàn một ly.
- Nếu đệ thích thì xin phụ thân ấy.
Tống Hàn vui vẻ đáp "vâng".
Tống Nghi Xuân mắng nhỏ một câu "ngu xuẩn", đứng dậy muốn đến thư phòng.
Tống Mặc lập tức ngăn lại:
- Người tính sao về chuyện điền trang? Nếu không để con trực tiếp ra lệnh?
Tống Nghi Xuân cảm thấy buồng bực vô cùng.
Tuy đứa con trai này của mình rất lợi hại nhưng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền tài. Sao hôm nay lại khác vậy? Chẳng lẽ nó đang toan tính điều gì?
Trong lòng không yên tâm nên Tống Nghi Xuân lại quay trở về chỗ ngồi.
- Hoàng Thượng từng tuyên bố điền trang của ngươi là sản nghiệp riêng. Còn điền trang của phủ Anh Quốc Công là của công, vậy nên không được lẫn lộn.
Tống Mặc hùng hổ dọa người:
- Con nhớ mẫu thân từng kể, lúc tổ phụ qua đời đã tách một phần của công thành sản nghiệp riêng cho phụ thân. Rõ ràng có thể được động vào của công.
Tống Nghi Xuân tức giận quát:
- Ta chưa chết đâu! Đợi ta chết rồi ngươi tham ô của công vẫn không muộn!
- Phụ thân nói không đúng rồi.
Tống Mặc thản nhiên nói:
- Sản nghiệp nhà này vốn sẽ là của con, sao có thể bảo con tham ô được? Chẳng lẽ phụ thân thích chụp mũ cho người khác? Lần trước người bảo con bất hiếu, lần này lại bảo con tham ô. Thì ra trong mắt phụ thân, con là người như vậy......!
Hắn và Tống Nghi Xuân đánh võ mồm, Tống Hàn im lặng đứng nhìn.
Có gia đinh chạy vào:
- Bẩm Quốc Công gia, Thế tử gia, nhị gia! Phu nhân và thập nhị cô nãi nãi Tưởng gia dẫn biểu tiểu thư của Tưởng gia tới thỉnh an các ngài ạ.
Tống Nghi Xuân ngạc nhiên hỏi:
- Là bị biểu tiểu thư của Tưởng gia nào?
Tống Mặc cũng không nhiều lời:
- Người gặp sẽ biết.
Tống Nghi Xuân lập tức nhíu mày.
Còn mặt Tống Hàn đã hơi tái nhợt.
Tống Mặc chỉ cười không nói, đứng ở cửa nghênh đón.
Chẳng lẽ Tống Nghi Xuân có thể đẩy Tống Mặc rồi nghênh ngang rời đi?
Ông đành phải ngồi trên ghế thái sư chờ đợi.
Ngay sau đó, Đậu Chiêu và Tương Ly Châu dẫn Tưởng Diễm đến.
Thấy dáng vẻ gầy yếu như sắp ngã của Tưởng Diễm, Tống Mặc vội bước tới đỡ nàng vào phòng.
Tống Nghi Xuân đang uống trà, lúc trông thấy Tưởng Diễm thì lập tức choáng vang đầu óc. Chung trà trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan.
- Huệ Tôn!
Ông nhìn chằm chằm Tưởng Diễm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Sao...... Sao nàng lại tới đây? Không phải nàng đã chết rồi ư?
Rồi ông bỗng nhảy dựng lên, lùi thẳng về phía sau.
- Âm dương cách biệt! Nàng là quỷ, ta là người. Nàng chớ làm loạn, cẩn thận hồn bay phách tán......
Phía sau là bàn thờ, ông va vào khiến đồ trên đó đều rơi loảng xoảng xuống đất.
Đậu Chiêu và Tống Mặc liếc mắt nhìn nhau.
Tống Nghi Xuân và Tưởng phu nhân là vợ chồng. Coi như âm dương cách biệt, ông ta cũng đâu cần phải sợ hãi như vậy?
Môi Tưởng Diễm tái nhợt.
Tẩu tẩu kín đáo nói tất cả là do phụ thân nên nàng mới có ngày hôm nay. Mới đầu nàng còn không dám tin nhưng bây giờ phụ thân tránh nàng như tránh quỷ...... Đúng là tẩu tẩu không lừa mình rồi!
Mặc dù hiểu nhưng vẫn thấy đau lòng, nàng cúi thấp đầu, viền mắt hồng hồng
Luôn quan sát Tưởng Diễm, Tưởng Ly Châu thấy vậy thì bước tới nắm tay nàng, cũng thở dài trong lòng.
Quả như lời tẩu tẩu nói, dượng bằng mặt nhưng không bằng lòng với Tưởng gia.
Như vậy cũng tốt!
Phủ Anh Quốc Công tiếp tục đi đường dương quan, làm quý tộc hạng nhất. Tưởng gia đi cầu độc mộc, làm dân thường không bận tranh đấu.
Nàng an ủi Tưởng Diễm:
- Không sao đâu! Vì dung mạo của muội quá giống cô mẫu nên Quốc Công gia bị dọa thôi.
Tưởng Diễm đờ đẫn gật đầu.
Tống Hàn chen vào ngăn Tống Nghi Xuân. Hắn lớn tiếng gọi:
- Phụ thân!
- Người sao thế? Tưởng biểu muội vẫn đang chờ thỉnh an người kìa. Người đừng dọa Tưởng biểu muội chứ!
Tống Nghi Xuân sửng sốt, bình tĩnh lại.
Ông nhìn vẻ mặt của Tống Mặc rồi tỉ mỉ quan sát Tưởng Diễm.
Tưởng thị luôn tự tin đến mức cao ngạo, sao có thể có ánh mắt sợ hãi nhút nhát như vậy?
Hơn nữa tuổi cũng không đúng.
Giống như bức họa nàng ấy sau khi sinh Tống Mặc và
tiểu cô nương đứng đây cùng lắm là vừa mới cập kê thôi.
Tống Nghi Xuân thờ phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi ngồi trở lại ghế thái sư ra dáng một Quốc Công gia.
Ông quát Tống Mặc:
- Nếu là nữ quyến thì để Đậu thị tiếp đón, đưa đến chỗ ta làm gì? Còn không mau lui xuống!
Tống Mặc liếc mắt nhìn Trần Hạch.
Trần Hạch nhanh chóng dẫn Tương Ly Châu và Tưởng Diễm rời đi.
Người hầu trong phòng thấy thế cũng lần lượt lui xuống. Cuối cùng một phòng rộng lớn chỉ còn Tống Nghi Xuân, Tống Mặc, Đậu Chiêu và Tống Hàn.
Tống Mặc cười nói:
- Thật ra vị cô nương này không phải họ Tưởng mà là họ Lê, khuê danh gọi Di Quý, là con gái của Lê Điệu Nương......
Hắn còn chưa nói xong, Tống Nghi Xuân đã kinh hãi tột độ.
- Vài ngày trước, Lê Lượng tới tìm con. Hắn bảo Di Quý là muội muội của con, muốn con đón muội ấy về nhà. Con biết Lê Điệu Nương từng được phụ thân bao nuôi, Nhưng hai người đã cắt đứt hơn mười bảy năm rồi, làm sao con lại có muội muội được? Đến lúc gặp Di Quý con càng bực mình hơn: vì sao con gái của Lê Điệu Nương lại giống mẫu thân như đúc......
- Lê Lượng là ai?
Tống Nghi Xuân nổi trận lôi đình, ngắt lời Tống Mặc:
- Hắn tìm một người giống mẫu thân ngươi vài phần thì ngươi lập tức nhận nó làm muội muội, lại còn đưa về nhà. Ngươi bị ngu à? Ngươi không sợ người ta cười vào mặt nhưng ta thì có đấy! Ngươi mau đuổi nó đi cho ta! Mà Lê Lượng đâu? Ngươi giao hắn ra đây! Hắn đừng mong thoát khỏi tội "mạo nhân quan nhân"! Năm ấy, hắn đe dọa ta, ta nể mặt Lê Điệu Nương nên tha cho hắn một mạng, không ngờ tà tâm của hắn chưa chết, lại còn tìm đến ngươi. Ngươi không cần quan tâm, chỉ cần đánh chết hắn rồi giao xác cho quan phủ, sau đó để ta sẽ lo nốt cho!
Biết rõ sẽ như vậy nhưng tận tai nghe được những gì Tống Nghi Xuân nói, Đậu Chiêu vẫn thấy đau lòng.
May mà Tưởng Ly Châu đã dẫn Tưởng Diễm ra ngoài. Nếu để Tưởng Diễm nghe được những lời này, có lẽ muội ấy thà đi theo Lê Lượng chứ quyết không đặt nửa bước chân vào cửa Tống gia.
Tưởng Diễm mặc áo khoác lụa màu xanh nhạt cùng làn váy trắng như tuyết. Mái tóc đen nhánh búi gọn cài trâm bạc hoa mai. Dáng người nhẹ nhàng thanh thoát tựa đóa thủy tiên bé nhỏ.
Thấy vậy, Đậu Chiêu không khỏi âm thầm gật đầu. Tưởng Ly Châu thì ngỡ ngàng một lúc lâu mới bình tĩnh rồi lẩm bẩm:
- Giống, giống quá! Giống hệt bức tranh vẽ lúc cô mẫu mới cập kê! Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày, muội còn tưởng cô mẫu trở về thăm muội.
Đậu Chiêu nói với Tưởng Diễm:
- Dù sao cũng đi gặp trưởng bối, muội mặc thế này thì quá đơn giản rồi. Hay là đổi thành áo khoác màu xanh thẫm thêu hoa mận hồng nhìn sẽ nghiêm túc hơn. Đợi gặp trưởng bối xong rồi thay lại cũng được.
Trời nóng mà lại mặc áo màu xanh thẫm?
Tương Ly Châu kinh ngạc.
Tưởng Diễm ngoan ngoãn "ừ" một tiếng rồi để nha hoàn hầu hạ thay áo.
Đậu Chiêu nói với Tương Ly Châu:
- Ta nhớ ở nhà có bức tranh vẽ bà bà mặc áo khoác xanh thẫm thêu hoa mai trắng.
Tương Ly Châu giật mình:
- Thì ra tẩu đã sớm chuẩn bị!
- Cũng không hẳn.
Đậu Chiêu đáp:
- Vì lỡ bảo với người ngoài rằng Tưởng Diễm đang để tang chồng, nên ta mới chuẩn bị cho muội ấy để hợp với hoàn cảnh, vừa hay trùng hợp thôi.
Tương Ly Châu thở dài:
- Có lẽ đây chính là ý trời!
Đang nói chuyện thì Tưởng Diễm được nha hoàn đỡ ra.
Đậu Chiêu nhớ trong tranh vẽ cổ áo của Tưởng phu nhân có đính một đóa mẫu đơn vàng to bằng chén rượu. Nàng nghĩ một lúc rồi lấy từ hộp trang sức một cài áo nạm ngọc hình hoa quế đeo cho Tưởng Diễm. Sau khi đánh giá một lượt, mọi người cùng nhau lên kiệu.
Trên đường đi, Tường Diễm luôn nắm chặt khăn tay.
Đậu Chiêu phải dịu dàng trò chuyện mới giúp Tưởng Diễm bớt lo lắng. Nhưng khi kiệu dừng trước cổng lớn phủ Anh Quốc Công, nàng lại căng thẳng hơn.
Đậu Chiêu đành nhẹ nhàng nắm lấy tay Tưởng Diễm, cùng nhau xuống kiệu.
Tống Mặc đặc biệt cho người mở cổng lớn phủ Anh Quốc Công. Các quản sự, ma ma có vị thế đều phải xếp thành hàng trước thùy hoa môn cung nghênh Tưởng Diễm.
Tưởng Diễm bị dọa đến mức run lẩy bẩy, đôi mắt nhìn quanh như con nai nhỏ. Nhưng nàng vẫn cố nén sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực theo Đậu Chiêu bước vào.
Đậu Chiêu thầm khen, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khích lệ.
Tưởng Diễm gượng cười, theo Đậu Chiêu đến Tê Hương viện.
Hôm nay, Tống Nghi Xuân và Tống Mặc đều được nghỉ. Tống Nghi Xuân đã bị Tống Mặc chặn trong nhà từ sáng sớm, bảo là muốn bàn về điền trang Đại Hưng. Tận đến khi Tống Hàn tới thỉnh an, Tống Mặc vẫn đang quanh co chuyện tiền lời mỗi năm của điền trang.
Tống Nghi Xuân không còn đủ kiên nhẫn.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Tống Mặc cười đáp:
- Con thấy điền trang này cách điền trang Hoàng Thượng ban cho con vài dặm đường. Hay là phu thân giao điền trang này cho con đi. Để tránh hơn hai nghìn mẫu điền trang mà chỉ có hai quản sự quản lý.
Tống Nghi Xuân tức dậm chân.
Điền trang ban cho Tống Mặc có năm mươi mẫu. Điền trang của phủ Anh Quốc Công tổng cộng có hơn hai ngàn hai trăm mẫu, hơn nữa còn được ban từ thời Thái Tổ hoàng đế. Coi như muốn sáp nhập thì cũng phải là điền trang của Tống Mặc nhập vào điền trang của phủ Anh Quốc Công chứ? Đằng này nó lại muốn ngược lại. Rõ ràng muốn chiếm sản nghiệp mà!
Ông đen mặt, gọi Tống Hàn:
- Thiên Ân! Ca ca ngươi muốn ta giao hai ngàn hai trăm mẫu điền trang Đại Hưng cho nó. Ngươi nói xem phải làm thế nào?
Tống Hàn ngờ nghệch hỏi:
- Không phải sau này tất cả phủ Anh Quốc Công đều sẽ là của ca ca ư? Giao điền trang Đại Hưng cho huynh ấy thì có gì không đúng?
Tống Nghi Xuân suýt nữa ngã ngửa.
Đã gặp qua người ngu nhưng chưa thấy ai ngu thế này.
Ông tức giận nói:
- Theo luật của triều đình, tước vị không thay đổi nhưng gia sản có thể chia đều.
Tống Hàn "À" một tiếng, ngây ngốc hỏi:
- Chẳng lẽ phụ thân định chia đều điều trang Đại Hưng cho con và ca ca?
Tống Nghi Xuân ôm ngực, không nói gì thêm nữa.
Tống Mặc thờ ơ ngồi uống trà.
Tống Hàn liền như con cún sán lại:
- Ca ca! Trà này có ngon không? Cho đệ uống thử với!
- Đây là trà trong phòng phụ thân.
Tống Mặc thản nhiên trả lời rồi bảo nha hoàn rót cho Tống Hàn một ly.
- Nếu đệ thích thì xin phụ thân ấy.
Tống Hàn vui vẻ đáp "vâng".
Tống Nghi Xuân mắng nhỏ một câu "ngu xuẩn", đứng dậy muốn đến thư phòng.
Tống Mặc lập tức ngăn lại:
- Người tính sao về chuyện điền trang? Nếu không để con trực tiếp ra lệnh?
Tống Nghi Xuân cảm thấy buồng bực vô cùng.
Tuy đứa con trai này của mình rất lợi hại nhưng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiền tài. Sao hôm nay lại khác vậy? Chẳng lẽ nó đang toan tính điều gì?
Trong lòng không yên tâm nên Tống Nghi Xuân lại quay trở về chỗ ngồi.
- Hoàng Thượng từng tuyên bố điền trang của ngươi là sản nghiệp riêng. Còn điền trang của phủ Anh Quốc Công là của công, vậy nên không được lẫn lộn.
Tống Mặc hùng hổ dọa người:
- Con nhớ mẫu thân từng kể, lúc tổ phụ qua đời đã tách một phần của công thành sản nghiệp riêng cho phụ thân. Rõ ràng có thể được động vào của công.
Tống Nghi Xuân tức giận quát:
- Ta chưa chết đâu! Đợi ta chết rồi ngươi tham ô của công vẫn không muộn!
- Phụ thân nói không đúng rồi.
Tống Mặc thản nhiên nói:
- Sản nghiệp nhà này vốn sẽ là của con, sao có thể bảo con tham ô được? Chẳng lẽ phụ thân thích chụp mũ cho người khác? Lần trước người bảo con bất hiếu, lần này lại bảo con tham ô. Thì ra trong mắt phụ thân, con là người như vậy......!
Hắn và Tống Nghi Xuân đánh võ mồm, Tống Hàn im lặng đứng nhìn.
Có gia đinh chạy vào:
- Bẩm Quốc Công gia, Thế tử gia, nhị gia! Phu nhân và thập nhị cô nãi nãi Tưởng gia dẫn biểu tiểu thư của Tưởng gia tới thỉnh an các ngài ạ.
Tống Nghi Xuân ngạc nhiên hỏi:
- Là bị biểu tiểu thư của Tưởng gia nào?
Tống Mặc cũng không nhiều lời:
- Người gặp sẽ biết.
Tống Nghi Xuân lập tức nhíu mày.
Còn mặt Tống Hàn đã hơi tái nhợt.
Tống Mặc chỉ cười không nói, đứng ở cửa nghênh đón.
Chẳng lẽ Tống Nghi Xuân có thể đẩy Tống Mặc rồi nghênh ngang rời đi?
Ông đành phải ngồi trên ghế thái sư chờ đợi.
Ngay sau đó, Đậu Chiêu và Tương Ly Châu dẫn Tưởng Diễm đến.
Thấy dáng vẻ gầy yếu như sắp ngã của Tưởng Diễm, Tống Mặc vội bước tới đỡ nàng vào phòng.
Tống Nghi Xuân đang uống trà, lúc trông thấy Tưởng Diễm thì lập tức choáng vang đầu óc. Chung trà trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan.
- Huệ Tôn!
Ông nhìn chằm chằm Tưởng Diễm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
- Sao...... Sao nàng lại tới đây? Không phải nàng đã chết rồi ư?
Rồi ông bỗng nhảy dựng lên, lùi thẳng về phía sau.
- Âm dương cách biệt! Nàng là quỷ, ta là người. Nàng chớ làm loạn, cẩn thận hồn bay phách tán......
Phía sau là bàn thờ, ông va vào khiến đồ trên đó đều rơi loảng xoảng xuống đất.
Đậu Chiêu và Tống Mặc liếc mắt nhìn nhau.
Tống Nghi Xuân và Tưởng phu nhân là vợ chồng. Coi như âm dương cách biệt, ông ta cũng đâu cần phải sợ hãi như vậy?
Môi Tưởng Diễm tái nhợt.
Tẩu tẩu kín đáo nói tất cả là do phụ thân nên nàng mới có ngày hôm nay. Mới đầu nàng còn không dám tin nhưng bây giờ phụ thân tránh nàng như tránh quỷ...... Đúng là tẩu tẩu không lừa mình rồi!
Mặc dù hiểu nhưng vẫn thấy đau lòng, nàng cúi thấp đầu, viền mắt hồng hồng
Luôn quan sát Tưởng Diễm, Tưởng Ly Châu thấy vậy thì bước tới nắm tay nàng, cũng thở dài trong lòng.
Quả như lời tẩu tẩu nói, dượng bằng mặt nhưng không bằng lòng với Tưởng gia.
Như vậy cũng tốt!
Phủ Anh Quốc Công tiếp tục đi đường dương quan, làm quý tộc hạng nhất. Tưởng gia đi cầu độc mộc, làm dân thường không bận tranh đấu.
Nàng an ủi Tưởng Diễm:
- Không sao đâu! Vì dung mạo của muội quá giống cô mẫu nên Quốc Công gia bị dọa thôi.
Tưởng Diễm đờ đẫn gật đầu.
Tống Hàn chen vào ngăn Tống Nghi Xuân. Hắn lớn tiếng gọi:
- Phụ thân!
- Người sao thế? Tưởng biểu muội vẫn đang chờ thỉnh an người kìa. Người đừng dọa Tưởng biểu muội chứ!
Tống Nghi Xuân sửng sốt, bình tĩnh lại.
Ông nhìn vẻ mặt của Tống Mặc rồi tỉ mỉ quan sát Tưởng Diễm.
Tưởng thị luôn tự tin đến mức cao ngạo, sao có thể có ánh mắt sợ hãi nhút nhát như vậy?
Hơn nữa tuổi cũng không đúng.
Giống như bức họa nàng ấy sau khi sinh Tống Mặc và
tiểu cô nương đứng đây cùng lắm là vừa mới cập kê thôi.
Tống Nghi Xuân thờ phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi ngồi trở lại ghế thái sư ra dáng một Quốc Công gia.
Ông quát Tống Mặc:
- Nếu là nữ quyến thì để Đậu thị tiếp đón, đưa đến chỗ ta làm gì? Còn không mau lui xuống!
Tống Mặc liếc mắt nhìn Trần Hạch.
Trần Hạch nhanh chóng dẫn Tương Ly Châu và Tưởng Diễm rời đi.
Người hầu trong phòng thấy thế cũng lần lượt lui xuống. Cuối cùng một phòng rộng lớn chỉ còn Tống Nghi Xuân, Tống Mặc, Đậu Chiêu và Tống Hàn.
Tống Mặc cười nói:
- Thật ra vị cô nương này không phải họ Tưởng mà là họ Lê, khuê danh gọi Di Quý, là con gái của Lê Điệu Nương......
Hắn còn chưa nói xong, Tống Nghi Xuân đã kinh hãi tột độ.
- Vài ngày trước, Lê Lượng tới tìm con. Hắn bảo Di Quý là muội muội của con, muốn con đón muội ấy về nhà. Con biết Lê Điệu Nương từng được phụ thân bao nuôi, Nhưng hai người đã cắt đứt hơn mười bảy năm rồi, làm sao con lại có muội muội được? Đến lúc gặp Di Quý con càng bực mình hơn: vì sao con gái của Lê Điệu Nương lại giống mẫu thân như đúc......
- Lê Lượng là ai?
Tống Nghi Xuân nổi trận lôi đình, ngắt lời Tống Mặc:
- Hắn tìm một người giống mẫu thân ngươi vài phần thì ngươi lập tức nhận nó làm muội muội, lại còn đưa về nhà. Ngươi bị ngu à? Ngươi không sợ người ta cười vào mặt nhưng ta thì có đấy! Ngươi mau đuổi nó đi cho ta! Mà Lê Lượng đâu? Ngươi giao hắn ra đây! Hắn đừng mong thoát khỏi tội "mạo nhân quan nhân"! Năm ấy, hắn đe dọa ta, ta nể mặt Lê Điệu Nương nên tha cho hắn một mạng, không ngờ tà tâm của hắn chưa chết, lại còn tìm đến ngươi. Ngươi không cần quan tâm, chỉ cần đánh chết hắn rồi giao xác cho quan phủ, sau đó để ta sẽ lo nốt cho!
Biết rõ sẽ như vậy nhưng tận tai nghe được những gì Tống Nghi Xuân nói, Đậu Chiêu vẫn thấy đau lòng.
May mà Tưởng Ly Châu đã dẫn Tưởng Diễm ra ngoài. Nếu để Tưởng Diễm nghe được những lời này, có lẽ muội ấy thà đi theo Lê Lượng chứ quyết không đặt nửa bước chân vào cửa Tống gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.