Chương 316: Tới
Chi Chi
22/07/2021
Editor: uyenchap210
Đậu Chiêu vui mừng đi ra ngoài đón.
Ngoài trừ hai, ba hộ vệ không muốn rời quê hương mà lưu lại ngoại viện Tây Đậu; thì Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong đều đến cả; không chỉ có thế còn dẫn theo bảy, tám hộ vệ trẻ tuổi dáng người cao tráng, giơ tay nhấc chân mạnh mẽ hữu lực, vừa nhìn đã biết là người học võ.
Đoạn Công Nghĩa cười giải thích: "Mấy hậu bối, được thân thích bằng hữu giới thiệu, nhìn cũng ổn, nên dẫn đến cho người nhìn thử."
Tiếp theo Đậu Chiêu muốn cùng Đông Đậu kiểm kê một nửa tài sản Tây Đậu trên danh nghĩa của nàng, hẳn sẽ cần dùng nhiều người.
"Nếu Đoạn sư phó thấy được, vậy nhận hết đi!" Nàng cười phân phó Tố Tâm, "Hôm nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trần tiên sinh, Đoạn sư phó, phái người đến cửa hàng bút mực mời Phạm chưởng quầy, Thôi chưởng quầy và Điền chưởng quầy lại đây, vừa lúc có cơ hội để cả nhà tụ tập vui vẻ một bữa."
Tố Tâm theo lệnh mà đi.
Đậu Chiêu hỏi thăm Tổ mẫu: "...... Lần trước gửi thư, nói dưa hấu năm nay được mùa, trong nhà ăn không hết, còn mang cho hàng xóm xung quanh. Sức khỏe của Tổ mẫu còn tốt chứ?"
"Vẫn dẻo dai minh mẫn lắm!" Trần Khúc Thủy cười, từ trong ngực lấy ra một phong thư, "Thôi bà bảo tôi đưa cho người."
Đậu Chiêu nhận thư, lại nhìn dưới mái hiên Thùy hoa môn, kìm nén ý muốn mau chóng đọc thư, nói: "Mọi người vừa đến, bây giờ không phải lúc để nói chuyện, nơi nghỉ tạm thời đều đã an bài tốt, chờ mọi người thu xếp xong chúng ta lại nói tiếp."
Trần Khúc Thủy cười đáp "vâng".
Đậu Chiêu gọi Võ Di.
Võ Di mở to hai mắt nhìn Trần Khúc Thủy, giống như gặp phải quỷ.
Trần Khúc Thủy không khỏi hơi hơi cười, gật đầu với Võ Di.
Nếu mấy năm nay không đi theo Trần Hạch rèn luyện, Võ Di đã sớm nhảy dự lên.
Hắn lẩm bẩm: "Trần tiên sinh, mời đi theo tôi!", sau đó dẫn Trần Khúc Thủy và đám người Đoạn Công Nghĩa tới tây đàn phòng đã sớm được quét dọn tu sửa mới
Đoạn Công Nghĩa nhìn tường của tiểu viện cùng tây sương phòng đều được quét mới hoàn toàn, không khỏi cảm khái với Trần Khúc Thủy: "Đúng là phủ Anh Quốc Công, tòa nhà này tuy rằng mộc mạc rộng lớn, nhưng vẫn có vẻ khí khái."
Trần Khúc Thủy cười không nói gì.
Đây là Đậu Chiêu và Tống Mặc đã thương lượng từ trước.
Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa, mỗi người ba gian của tòa nhà, đằng sau có một cái sân nhỏ; những ai chưa thành gia lập thất, sau lại có, sẽ được một gian phòng riêng.
Trong phòng, đồ dùng sinh hoạt đều được chuẩn bị đầy đủ.
Đám người Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu không thể không tặc lưỡi.
Trần Khúc Thủy khẽ vuốt giấy hồ Cao Ly dán trên cửa sổ mà gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ thế tử gia đối phu nhân vẫn là thật kính trọng yêu thương, đem phía tây viện tách ra không nói, còn cho người tốn công bày trí một phen.
Hẳn là bọn họ sẽ rất mau có thể dung nhập vào Di Chí Đường!
Trần Khúc Thủy phân chỗ ở cho mọi người.
Liền có người hỏi: "Trần tiên sinh, có thể đưa thê tử con cái đến cùng không?"
"Việc này cần bàn với Phu nhân trước đã." Trần Khúc Thủy cười nói, dặn dò một nhóm đang tò mò nhìn xung quanh, "Nhân lúc có thời gian thì đi rửa mặt chải đầu, lát nữa còn phải đến đó."
Mọi người vui mừng mà đi về phòng của mình.
Trần Khúc Thủy quay người lại, nhìn Võ Di.
Hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Khúc Thủy!
Cũng đã hầu hạ mình hơn nửa năm.
Trần Khúc Thủy nghĩ nghĩ, gọi Võ Di.
Võ Di rùng mình một cái, lấy lại tinh thần đi đến, vội nói: "Trần tiên sinh. Phu nhân đã phân phó, nha hoàn sai vặt chỉ chờ ngày kêu vào. Hiện tại, Ngài có chuyện gì có thể bảo với Tiểu Cửu, về sau hắn sẽ theo hầu hạ ngài." vừa nói, vừa kéo một gã sai vặt 15,16 tuổi mặt mày thanh tú, bản thân lại chạy nhanh như chớp.
Trần đại ca nói: Có một số việc, biết cũng làm như không biết; lại có một số việc, không biết cũng làm như biết.
Chuyện này, hắn phải làm như không biết.
Võ Di suy nghĩ, chạy càng nhanh càng tốt.
Giữa trưa, Tống Mặc tự mình làm gia chủ, mở tiệc tẩy trần cho nhóm người từ Chân Định tới. Nghiêm tiên sinh, Hạ Liễn và mấy người khác cũng có mặt.
Điều này làm cho đám người Trân tiên sinh rất ngạc nhiên, càng thêm vài phần cảm kích.
Mà Điền Phú Quý lại kích động đến phát run, tay chân lẩy bẩy, thiếu chút nữa đổ hết rượu ra ngoài, trong miệng cũng lẩm bẩm: "Đáng quý! Đáng quý! Có thể uống cùng Thế thử Anh Quốc Công, đời này ta cũng không còn gì nuối tiếc nữa!"
Thôi Thập Tam không khỏi hung hăng lườm hắn một cái, thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi ngồi hẳn hoi cho ta, đừng làm xấu mặt phu nhân."
"Ta biết, ta biết." Điền Phú Quý lẩm bẩm đáp, nhưng tay chân vẫn chột dạ, run đến không ngừng.
Rượu qua nhiều vòng, tiệc tan, hắn cùng Thôi Thập Tam, Trần tiên sinh, Đoạn hộ vệ được mời vào thư phòng uống trà.
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết mình vào thư phòng kiểu gì, chỉ biết thư phòng rất lớn, rất nhiều sách; hắn ngồi chính là ghế gỗ chạm khắc hoa, giá mười sáu lượng bạc; uống chính là Tây Hồ Long Tĩnh mới nhất năm nay, năm lượng bạc một bao; tiểu nha hoàn hầu trà chỉ 12, 13 tuổi, nhìn đoan trang xinh đẹp, đã có vẻ khí quý, hoặc đeo hoa tai vàng ròng nho nhỏ, hoặc cài trâm bạc Giang Nam tân truyền trên đầu..
Tiểu nha hoàn nào có tư cách đeo vàng đeo bạc, nói vậy đều là được thưởng cho.
Nếu là trong nhà có con trai hay con gái có thể vào phủ Anh Quốc Công làm việc, đúng là chuột sa chĩnh gạo, vậy thì quá tốt!
Hắn đang miên man suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nghe được tiếng Tống Mặc hỏi hắn: "Ngươi là khi nào đi theo phu nhân?"
Thế tử gia đang hỏi hắn sao?
Điền Phú Quý há to miệng, thấy Tống Mặc nhìn hắn khẽ cười, lúc này mới dám khẳng định vừa rồi không phải ảo giác.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, vội vàng đáp: "Là lễ cập kê của phu nhân. Tất cả mọi người đều tặng quà chúc mừng cho phu nhân, ta suy nghĩ nên tặng quà như thế nào để khác mọi người —— lại nghĩ khi Hoàng Thượng đại thọ chẳng phải các quan lớn đều dâng lên lễ vật mang điểm lành sao? Ta cũng muốn dâng tặng cho phu nhân lễ vật tốt đẹp như vậy. Sau đó hỏi tới hỏi lui, thì nghe tin bên phủ Bảo Định có người nuôi đôi gà cảnh, ta suốt đêm chạy tới Bảo Định......" Hắn hoang mang rối loạn, trong đầu trống rỗng, đem bản thân như thế nào vừa lừa lại gạt mà mua được đôi gà cảnh kia, lại như thế nào tránh sau hòn non bộ bên chính phòng của Đậu phủ chờ Đậu Chiêu đi ngang qua...... hỏi một hắn đáp mười, tất cả đều kể ra.
Thôi Thập Tam hận không thể nuốt chửng Điền Phú Quý vào bụng.
Đám người Tống Mặc lại cười ha hả.
Điền Phú Quý lúc này mới phát giác mình sai lời.
Hắn sợ hãi nhìn Tống Mặc, trán toát đầy mồ hôi.
"Không tồi, không tồi." Tống Mặc tươi cười hòa ái, "Về sau phải hết lòng hầu hạ phu nhân như vậy."
"Vâng, thế tử gia!" Điền Phú Quý định thần lại, nhớ là cần hành lễ, nhưng hai chân mềm nhũn như bông. Thử hai lần cũng chưa thể đứng dậy, càng cuống cuồng không biết làm sao, ánh mắt Tống Mặc đã chuyển lên người Thôi Thập Tam: "Ngươi là người Thôi gia?"
Thôi Thập Tam đứng dậy, cung kính hành lễ, đáp "vâng".
Lễ nghĩa cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tống Mặc âm thầm gật đầu, cười nói: "Nếu là người Thôi gia, cùng phu nhân là cốt nhục tình thân, về sau không có việc gì, thường xuyên tới phủ trò chuyện với phu nhân."
Mấy năm nay ở kinh đô Thôi Thập Tam có qua lại quen biết với nhiều đại quan quý nhân, đã không còn là A Mông nước Ngô trước đây, chỉ cười khách khí, đáp "vâng".
Sớm hiểu lòng người, Tống Mặc cũng không nhiều lời, nghĩ rằng có đám người Trần tiên sinh gia nhập, Đậu Chiêu cũng có hộ vệ bên người, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện tương tự như vụ hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công. Hắn lập tức cảm thấy phấn chấn tâm tình, khẽ cười, cùng đám người Trần Khúc Thủy hàn huyên, lời trong lời ngoài lộ ra ý tứ "Về sau đại gia chính là người một nhà, hợp tắc có lợi, phân tắc có hại, phải hòa thuận ở chung". Nghiêm Triều Khanh cũng nói theo Tống Mặc, kể lại lúc trước người Đậu gia trợ giúp Thế tử gia như thế nào. Vẻ mặt mọi người đều là cảm tạ, một vài người còn coi là ân nhân của mình.
Trần Khúc Thủy biết Tống Mặc đang trấn an bọn họ, khiêm tốn nói "... đều từng chịu ân của Đậu Chiêu, Đậu Chiêu ở nơi nào bọn họ theo tới nơi đó, sẽ nghe theo Đậu Chiêu, tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó".
Liêu Bích Phong càng thêm bội phục Đậu Chiêu.
Có thể sai sử những người này, có thể để Thế tử gia nói những lời này, phu nhân cũng không phải là nữ nhân tầm thường a!
Hắn thấp giọng thì thầm với Nghiêm Triều Khanh: "Đợi lát nữa tan. Chúng ta tự mình mời Trần tiên sinh đi?"
Nghiêm Triều Khanh cũng cảm thấy cái này cần thiết, cười gật đầu.
Tống Mặc đứng lên, cười với đám người Trần tiên sinh, nói: "Chư vị một đường vất vả, mấy ngày này hãy nghỉ ngơi thật tốt, phu nhân cũng có nhiều lời muốn hỏi các ngươi, ta không trì hoãn mọi người nghỉ ngơi nữa."
Mọi người đồng thời đứng dậy tiễn Tống Mặc.
Tống Mặc lập tức trở về chính phòng, hỏi Đậu Chiêu đang ngồi khâu vá trên kháng sàng cạnh cửa sổ: "Ta hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm đi?"
Đậu Chiêu không khỏi nở nụ cười, buông kim chỉ xuống, nói: "Sao chàng càng ngày càng giống hài tử thế?"
"Ta vốn dĩ nhỏ tuổi hơn nàng mà!" Tống Mặc không cho là đúng, phản bác, lại nhìn đến đồ may vá của nàng , "Đang làm cái gì?"
"Áo mùa đông cho chàng," Đậu Chiêu cười, "Rất nhanh sẽ đến Tết."
Tống Mặc chăm chú nhìn Đậu Chiêu cười, bùi ngùi một lúc, có chút lưu luyến không rời, nói: "Đợi ta đi chỗ Cố Ngọc một chút, nàng cứ nói chuyện với Trần tiên sinh."
Đậu Chiêu đúng là muốn cùng Trần tiên sinh bàn chuyện.
"Được" Nàng cười khanh khách, đưa Tống Mặc ra cửa.
※※※※※
Lúc này, ở một nơi hẻo lánh phía Đông Nam của huyện Linh Thọ, tại sân nhỏ Đàm gia trang, Đàm cử nhân anh khí bừng bừng đang kính cẩn đứng trước mặt Đàm lão thái gia râu tóc bạc phơ, thấp giọng hết mức: "Tin tức từ Thương Châu truyền đến, không thể sai. Không chỉ Thương Châu, ngay cả Kinh đô, Thái Nguyên, Đại Đồng, Thiên Tân và những nơi khác cũng đều đại loạn, huynh đệ vì tiền đồ mà bất hòa, bằng hữu vì ngân lượng mà bội tín, rồi cả cha con tương tàn. Thế tử Anh quốc công gia thật lợi hại, chỉ mấy ngàn lượng bạc đã có thể khiến giang hồ nổi lên phong ba, may mà lúc trước chúng ta hai lời chưa nói đã đồng ý nhận hài tử kia, nếu không, không biết sẽ gặp phải tình cảnh gì!" hắn lộ vẻ lo lắng, "Lúc ấy hắn muốn chúng ta đối phó Đậu tứ tiểu thư, chúng ta cự tuyệt, cũng không biết hắn còn nhớ rõ không?"
Đàm lão thái gia không lên tiếng, chậm rãi vuốt râu, sau một lúc mới nói: "Đoạn Công Nghĩa hiện giờ ở Đậu gia như thế nào?"
"Hẳn là không tồi." Đàm cử nhân nói, "Đậu tứ tiểu thư cho hắn cùng đến kinh đô. Nghe nói sẽ không sớm trở lại. Hắn đã tìm người giúp đỡ trông coi nhà cửa, còn chuẩn bị chút thời gian đưa lão thân mẫu cùng lên kinh đô."
Đàm lão thái gia nghe xong liền nở nụ cười, hỏi: "Đậu gia tứ tiểu thư xuất giá, chúng ta hình như chưa tặng lễ?"
Hai mắt Đàm cử nhân sáng lên.
Tống Mặc thủ đoạn thâm độc, bọn họ lại ẩn cư tại đây, gần thì e sợ bị Tống Mặc liên lụy, xa thì e sợ bị Tống Mặc sở ghét. Đậu tứ tiểu thư nhân phẩm tốt đẹp, là người nên quen biết.
"Con liền đi làm!" thanh âm của hắn không khỏi thêm phần vang dội.
Đậu Chiêu vui mừng đi ra ngoài đón.
Ngoài trừ hai, ba hộ vệ không muốn rời quê hương mà lưu lại ngoại viện Tây Đậu; thì Đoạn Công Nghĩa, Trần Hiểu Phong đều đến cả; không chỉ có thế còn dẫn theo bảy, tám hộ vệ trẻ tuổi dáng người cao tráng, giơ tay nhấc chân mạnh mẽ hữu lực, vừa nhìn đã biết là người học võ.
Đoạn Công Nghĩa cười giải thích: "Mấy hậu bối, được thân thích bằng hữu giới thiệu, nhìn cũng ổn, nên dẫn đến cho người nhìn thử."
Tiếp theo Đậu Chiêu muốn cùng Đông Đậu kiểm kê một nửa tài sản Tây Đậu trên danh nghĩa của nàng, hẳn sẽ cần dùng nhiều người.
"Nếu Đoạn sư phó thấy được, vậy nhận hết đi!" Nàng cười phân phó Tố Tâm, "Hôm nay mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trần tiên sinh, Đoạn sư phó, phái người đến cửa hàng bút mực mời Phạm chưởng quầy, Thôi chưởng quầy và Điền chưởng quầy lại đây, vừa lúc có cơ hội để cả nhà tụ tập vui vẻ một bữa."
Tố Tâm theo lệnh mà đi.
Đậu Chiêu hỏi thăm Tổ mẫu: "...... Lần trước gửi thư, nói dưa hấu năm nay được mùa, trong nhà ăn không hết, còn mang cho hàng xóm xung quanh. Sức khỏe của Tổ mẫu còn tốt chứ?"
"Vẫn dẻo dai minh mẫn lắm!" Trần Khúc Thủy cười, từ trong ngực lấy ra một phong thư, "Thôi bà bảo tôi đưa cho người."
Đậu Chiêu nhận thư, lại nhìn dưới mái hiên Thùy hoa môn, kìm nén ý muốn mau chóng đọc thư, nói: "Mọi người vừa đến, bây giờ không phải lúc để nói chuyện, nơi nghỉ tạm thời đều đã an bài tốt, chờ mọi người thu xếp xong chúng ta lại nói tiếp."
Trần Khúc Thủy cười đáp "vâng".
Đậu Chiêu gọi Võ Di.
Võ Di mở to hai mắt nhìn Trần Khúc Thủy, giống như gặp phải quỷ.
Trần Khúc Thủy không khỏi hơi hơi cười, gật đầu với Võ Di.
Nếu mấy năm nay không đi theo Trần Hạch rèn luyện, Võ Di đã sớm nhảy dự lên.
Hắn lẩm bẩm: "Trần tiên sinh, mời đi theo tôi!", sau đó dẫn Trần Khúc Thủy và đám người Đoạn Công Nghĩa tới tây đàn phòng đã sớm được quét dọn tu sửa mới
Đoạn Công Nghĩa nhìn tường của tiểu viện cùng tây sương phòng đều được quét mới hoàn toàn, không khỏi cảm khái với Trần Khúc Thủy: "Đúng là phủ Anh Quốc Công, tòa nhà này tuy rằng mộc mạc rộng lớn, nhưng vẫn có vẻ khí khái."
Trần Khúc Thủy cười không nói gì.
Đây là Đậu Chiêu và Tống Mặc đã thương lượng từ trước.
Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa, mỗi người ba gian của tòa nhà, đằng sau có một cái sân nhỏ; những ai chưa thành gia lập thất, sau lại có, sẽ được một gian phòng riêng.
Trong phòng, đồ dùng sinh hoạt đều được chuẩn bị đầy đủ.
Đám người Đoạn Công Nghĩa và Trần Hiểu không thể không tặc lưỡi.
Trần Khúc Thủy khẽ vuốt giấy hồ Cao Ly dán trên cửa sổ mà gật gật đầu.
Nhìn dáng vẻ thế tử gia đối phu nhân vẫn là thật kính trọng yêu thương, đem phía tây viện tách ra không nói, còn cho người tốn công bày trí một phen.
Hẳn là bọn họ sẽ rất mau có thể dung nhập vào Di Chí Đường!
Trần Khúc Thủy phân chỗ ở cho mọi người.
Liền có người hỏi: "Trần tiên sinh, có thể đưa thê tử con cái đến cùng không?"
"Việc này cần bàn với Phu nhân trước đã." Trần Khúc Thủy cười nói, dặn dò một nhóm đang tò mò nhìn xung quanh, "Nhân lúc có thời gian thì đi rửa mặt chải đầu, lát nữa còn phải đến đó."
Mọi người vui mừng mà đi về phòng của mình.
Trần Khúc Thủy quay người lại, nhìn Võ Di.
Hắn cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Khúc Thủy!
Cũng đã hầu hạ mình hơn nửa năm.
Trần Khúc Thủy nghĩ nghĩ, gọi Võ Di.
Võ Di rùng mình một cái, lấy lại tinh thần đi đến, vội nói: "Trần tiên sinh. Phu nhân đã phân phó, nha hoàn sai vặt chỉ chờ ngày kêu vào. Hiện tại, Ngài có chuyện gì có thể bảo với Tiểu Cửu, về sau hắn sẽ theo hầu hạ ngài." vừa nói, vừa kéo một gã sai vặt 15,16 tuổi mặt mày thanh tú, bản thân lại chạy nhanh như chớp.
Trần đại ca nói: Có một số việc, biết cũng làm như không biết; lại có một số việc, không biết cũng làm như biết.
Chuyện này, hắn phải làm như không biết.
Võ Di suy nghĩ, chạy càng nhanh càng tốt.
Giữa trưa, Tống Mặc tự mình làm gia chủ, mở tiệc tẩy trần cho nhóm người từ Chân Định tới. Nghiêm tiên sinh, Hạ Liễn và mấy người khác cũng có mặt.
Điều này làm cho đám người Trân tiên sinh rất ngạc nhiên, càng thêm vài phần cảm kích.
Mà Điền Phú Quý lại kích động đến phát run, tay chân lẩy bẩy, thiếu chút nữa đổ hết rượu ra ngoài, trong miệng cũng lẩm bẩm: "Đáng quý! Đáng quý! Có thể uống cùng Thế thử Anh Quốc Công, đời này ta cũng không còn gì nuối tiếc nữa!"
Thôi Thập Tam không khỏi hung hăng lườm hắn một cái, thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi ngồi hẳn hoi cho ta, đừng làm xấu mặt phu nhân."
"Ta biết, ta biết." Điền Phú Quý lẩm bẩm đáp, nhưng tay chân vẫn chột dạ, run đến không ngừng.
Rượu qua nhiều vòng, tiệc tan, hắn cùng Thôi Thập Tam, Trần tiên sinh, Đoạn hộ vệ được mời vào thư phòng uống trà.
Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết mình vào thư phòng kiểu gì, chỉ biết thư phòng rất lớn, rất nhiều sách; hắn ngồi chính là ghế gỗ chạm khắc hoa, giá mười sáu lượng bạc; uống chính là Tây Hồ Long Tĩnh mới nhất năm nay, năm lượng bạc một bao; tiểu nha hoàn hầu trà chỉ 12, 13 tuổi, nhìn đoan trang xinh đẹp, đã có vẻ khí quý, hoặc đeo hoa tai vàng ròng nho nhỏ, hoặc cài trâm bạc Giang Nam tân truyền trên đầu..
Tiểu nha hoàn nào có tư cách đeo vàng đeo bạc, nói vậy đều là được thưởng cho.
Nếu là trong nhà có con trai hay con gái có thể vào phủ Anh Quốc Công làm việc, đúng là chuột sa chĩnh gạo, vậy thì quá tốt!
Hắn đang miên man suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nghe được tiếng Tống Mặc hỏi hắn: "Ngươi là khi nào đi theo phu nhân?"
Thế tử gia đang hỏi hắn sao?
Điền Phú Quý há to miệng, thấy Tống Mặc nhìn hắn khẽ cười, lúc này mới dám khẳng định vừa rồi không phải ảo giác.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, vội vàng đáp: "Là lễ cập kê của phu nhân. Tất cả mọi người đều tặng quà chúc mừng cho phu nhân, ta suy nghĩ nên tặng quà như thế nào để khác mọi người —— lại nghĩ khi Hoàng Thượng đại thọ chẳng phải các quan lớn đều dâng lên lễ vật mang điểm lành sao? Ta cũng muốn dâng tặng cho phu nhân lễ vật tốt đẹp như vậy. Sau đó hỏi tới hỏi lui, thì nghe tin bên phủ Bảo Định có người nuôi đôi gà cảnh, ta suốt đêm chạy tới Bảo Định......" Hắn hoang mang rối loạn, trong đầu trống rỗng, đem bản thân như thế nào vừa lừa lại gạt mà mua được đôi gà cảnh kia, lại như thế nào tránh sau hòn non bộ bên chính phòng của Đậu phủ chờ Đậu Chiêu đi ngang qua...... hỏi một hắn đáp mười, tất cả đều kể ra.
Thôi Thập Tam hận không thể nuốt chửng Điền Phú Quý vào bụng.
Đám người Tống Mặc lại cười ha hả.
Điền Phú Quý lúc này mới phát giác mình sai lời.
Hắn sợ hãi nhìn Tống Mặc, trán toát đầy mồ hôi.
"Không tồi, không tồi." Tống Mặc tươi cười hòa ái, "Về sau phải hết lòng hầu hạ phu nhân như vậy."
"Vâng, thế tử gia!" Điền Phú Quý định thần lại, nhớ là cần hành lễ, nhưng hai chân mềm nhũn như bông. Thử hai lần cũng chưa thể đứng dậy, càng cuống cuồng không biết làm sao, ánh mắt Tống Mặc đã chuyển lên người Thôi Thập Tam: "Ngươi là người Thôi gia?"
Thôi Thập Tam đứng dậy, cung kính hành lễ, đáp "vâng".
Lễ nghĩa cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tống Mặc âm thầm gật đầu, cười nói: "Nếu là người Thôi gia, cùng phu nhân là cốt nhục tình thân, về sau không có việc gì, thường xuyên tới phủ trò chuyện với phu nhân."
Mấy năm nay ở kinh đô Thôi Thập Tam có qua lại quen biết với nhiều đại quan quý nhân, đã không còn là A Mông nước Ngô trước đây, chỉ cười khách khí, đáp "vâng".
Sớm hiểu lòng người, Tống Mặc cũng không nhiều lời, nghĩ rằng có đám người Trần tiên sinh gia nhập, Đậu Chiêu cũng có hộ vệ bên người, sẽ không bao giờ phát sinh chuyện tương tự như vụ hỏa hoạn phủ Anh Quốc Công. Hắn lập tức cảm thấy phấn chấn tâm tình, khẽ cười, cùng đám người Trần Khúc Thủy hàn huyên, lời trong lời ngoài lộ ra ý tứ "Về sau đại gia chính là người một nhà, hợp tắc có lợi, phân tắc có hại, phải hòa thuận ở chung". Nghiêm Triều Khanh cũng nói theo Tống Mặc, kể lại lúc trước người Đậu gia trợ giúp Thế tử gia như thế nào. Vẻ mặt mọi người đều là cảm tạ, một vài người còn coi là ân nhân của mình.
Trần Khúc Thủy biết Tống Mặc đang trấn an bọn họ, khiêm tốn nói "... đều từng chịu ân của Đậu Chiêu, Đậu Chiêu ở nơi nào bọn họ theo tới nơi đó, sẽ nghe theo Đậu Chiêu, tựa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó".
Liêu Bích Phong càng thêm bội phục Đậu Chiêu.
Có thể sai sử những người này, có thể để Thế tử gia nói những lời này, phu nhân cũng không phải là nữ nhân tầm thường a!
Hắn thấp giọng thì thầm với Nghiêm Triều Khanh: "Đợi lát nữa tan. Chúng ta tự mình mời Trần tiên sinh đi?"
Nghiêm Triều Khanh cũng cảm thấy cái này cần thiết, cười gật đầu.
Tống Mặc đứng lên, cười với đám người Trần tiên sinh, nói: "Chư vị một đường vất vả, mấy ngày này hãy nghỉ ngơi thật tốt, phu nhân cũng có nhiều lời muốn hỏi các ngươi, ta không trì hoãn mọi người nghỉ ngơi nữa."
Mọi người đồng thời đứng dậy tiễn Tống Mặc.
Tống Mặc lập tức trở về chính phòng, hỏi Đậu Chiêu đang ngồi khâu vá trên kháng sàng cạnh cửa sổ: "Ta hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm đi?"
Đậu Chiêu không khỏi nở nụ cười, buông kim chỉ xuống, nói: "Sao chàng càng ngày càng giống hài tử thế?"
"Ta vốn dĩ nhỏ tuổi hơn nàng mà!" Tống Mặc không cho là đúng, phản bác, lại nhìn đến đồ may vá của nàng , "Đang làm cái gì?"
"Áo mùa đông cho chàng," Đậu Chiêu cười, "Rất nhanh sẽ đến Tết."
Tống Mặc chăm chú nhìn Đậu Chiêu cười, bùi ngùi một lúc, có chút lưu luyến không rời, nói: "Đợi ta đi chỗ Cố Ngọc một chút, nàng cứ nói chuyện với Trần tiên sinh."
Đậu Chiêu đúng là muốn cùng Trần tiên sinh bàn chuyện.
"Được" Nàng cười khanh khách, đưa Tống Mặc ra cửa.
※※※※※
Lúc này, ở một nơi hẻo lánh phía Đông Nam của huyện Linh Thọ, tại sân nhỏ Đàm gia trang, Đàm cử nhân anh khí bừng bừng đang kính cẩn đứng trước mặt Đàm lão thái gia râu tóc bạc phơ, thấp giọng hết mức: "Tin tức từ Thương Châu truyền đến, không thể sai. Không chỉ Thương Châu, ngay cả Kinh đô, Thái Nguyên, Đại Đồng, Thiên Tân và những nơi khác cũng đều đại loạn, huynh đệ vì tiền đồ mà bất hòa, bằng hữu vì ngân lượng mà bội tín, rồi cả cha con tương tàn. Thế tử Anh quốc công gia thật lợi hại, chỉ mấy ngàn lượng bạc đã có thể khiến giang hồ nổi lên phong ba, may mà lúc trước chúng ta hai lời chưa nói đã đồng ý nhận hài tử kia, nếu không, không biết sẽ gặp phải tình cảnh gì!" hắn lộ vẻ lo lắng, "Lúc ấy hắn muốn chúng ta đối phó Đậu tứ tiểu thư, chúng ta cự tuyệt, cũng không biết hắn còn nhớ rõ không?"
Đàm lão thái gia không lên tiếng, chậm rãi vuốt râu, sau một lúc mới nói: "Đoạn Công Nghĩa hiện giờ ở Đậu gia như thế nào?"
"Hẳn là không tồi." Đàm cử nhân nói, "Đậu tứ tiểu thư cho hắn cùng đến kinh đô. Nghe nói sẽ không sớm trở lại. Hắn đã tìm người giúp đỡ trông coi nhà cửa, còn chuẩn bị chút thời gian đưa lão thân mẫu cùng lên kinh đô."
Đàm lão thái gia nghe xong liền nở nụ cười, hỏi: "Đậu gia tứ tiểu thư xuất giá, chúng ta hình như chưa tặng lễ?"
Hai mắt Đàm cử nhân sáng lên.
Tống Mặc thủ đoạn thâm độc, bọn họ lại ẩn cư tại đây, gần thì e sợ bị Tống Mặc liên lụy, xa thì e sợ bị Tống Mặc sở ghét. Đậu tứ tiểu thư nhân phẩm tốt đẹp, là người nên quen biết.
"Con liền đi làm!" thanh âm của hắn không khỏi thêm phần vang dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.