Chương 7: Tiểu Hắc?
Bát Ma Vương
24/02/2024
Nhưng thấy Diệp Cửu Trung, chẳng phải vẫn ngoan như cún thôi ư?
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Cửu Trung cười khẽ, bước về phía con chó ngao Tây Tạng kia.
Con chó ngao Tây Tạng kia ở riêng trong một căn phòng, Diệp Cửu Trung vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi. Trong chiếc lồng thép đen kiên cố, con chó ngao Tây Tạng kia đang gặm máu thịt đầm đìa.
Cảm giác có người tới gần, tên nhãi nặng hơn một trăm tám mươi cân hung hãn đó lập tức gầm nhẹ, hai chân trước chùng xuống, nhe hàm răng đầy máu tươi, trợn mắt nhìn Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung đứng ở cửa mỉm cười, nhìn con chó ngao Tây Tạng được mệnh danh là loài chó có tính tấn công mạnh nhất thế giới.
Nó khẽ gầm gừ. Đôi mắt hung hãn như thể sẵn sàng nhào lên bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Diệp Cửu Trung chỉ thờ ơ, anh nheo mắt lại nhìn nó, sau đó hơi thở vô hình từ trên người anh bùng lên.
Khi hơi thở vừa xuất hiện, cả căn phòng run rẩy, sau đó, thứ được gọi là mạnh nhất thế giới này lại run bần bật... cơ thể khổng lồ vô thức lui lại sau.
Như thể... đang sợ hãi.
"“Nhóc con, đừng sợi"
“Tao không làm mày bị thương đâu."
Thấy con chó ngao có vẻ sợ hãi, Diệp Cửu Trung mỉm cười bước qua.
Con chó ngao kia sợ quá nằm rạp xuống đất, cả người run bắn, cái đầu bự cúi gầm không dám ngẩng dậy.
Xoa xoa đầu nó xong, Diệp Cửu Trung nói: "Đi, ra ngoài này dạo với tao!" Cứ vậy.
Một người một chó đi ra ngoài.
Tô Nhiên rửa mặt xong, mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt rồi ra cửa.
Cô tưởng sẽ nhìn thấy Diệp Cửu Trung ngoan ngoãn ngồi trong nhà, nhưng ra rồi thì không thấy bóng anh đâu.
"Cái tên mất trí nhớ đó đi đâu rồi?" "Móa, đừng bảo là lại đi lạc nhé?"
Nghĩ lại bây giờ Diệp Cửu Trung vẫn còn mất trí nhớ, chỗ này hoàn toàn xa lạ với anh, Tô Nhiên vội lao ra ngoài tìm Diệp Cửu Trung.
Vừa chạy ra, một cảnh rất ba chấm đập vào mắt Tô Nhiên.
Trước mắt cô.
Dưới ánh mặt trời, con chó ngao Tây Tạng đen mà cô phải mất nửa năm mới thuần phục được, giờ đang nằm dưới chân Diệp Cửu Trung ngoan như cừu.
Diệp Cửu Trung thì ngồi trong đình nghỉ mát dưới tiểu khu, nhởn nhơ phơi nắng.
Vãi nồi!!! Thấy vậy, Tô Nhiên suýt thì không tin nổi vào mắt mình.
Tiểu Hắc hung hăng mạnh mẽ của cô đang nằm dưới chân cái tên mất trí nhớ kia ư?
Cái khỉ gì vậy?
"Diệp, Cửu, Trung!!!"
Tô Nhiên lao vọt tới, gào lên với Diệp Cửu Trung.
Nghe thấy tiếng động, lúc này Diệp Cửu Trung mới quay sang nhìn Tô Nhiên cười với gương mặt đẹp trai vô đối của mình.
"Cái tên mất trí nhớ này, ai cho anh chạy đi lung tung hả?" "Anh nói xem, lỡ lạc mất thì sao?" Tô Nhiên vừa đến đã mắng Diệp Cửu Trung một trận.
Nghe thấy Tô Nhiên quan tâm mình như vậy, Diệp Cửu Trung cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Còn nữa, sao anh mang cả Tiểu Hắc ra đây? Anh có biết nó là ngao Tây Tạng không? Nó là loại chó có tính manh động nhất thế giới này đấy? Lỡ anh bị nó cắn thì sao?”
Tô Nhiên gào lên.
Diệp Cửu Trung sờ mũi, nói một câu khiến Tô Nhiên câm nín: "Yên tâm, nó không dám cắn tôi!"
"Gì chứ? Anh dám nói Tiểu Hắc nhà tôi không cắn anh? Anh điên rồi à? Tôi nói cho anh biết, Tiểu Hắc nhà tôi là ngao Tây Tạng thuần chủng đấy, sư tử nó còn không sợ, sợ anh chắc?”
Tô Nhiên bĩu môi nói.
Diệp Cửu Trung cười khổ nói: "Nó không dám cắn tôi thật mà! Không tin cô nhìn nó xeml"
Dứt lời. Diệp Cửu Trung vỗ cái đầu bự của nó.
Tiểu Hắc bị vỗ đầu nằm run bần bật trên đất, không dám động đậy, cũng không dám ửừ hử tiếng nào!
Thấy vậy, Tô Nhiên tưởng rằng mình bị hoa mắt!
"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc?"
Tô Nhiên vội chạy về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tủi thân ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng không dám chạy lại. Thấy thế thì Tô Nhiên càng câm nín hơn.
"Đồ khốn, anh làm gì Tiểu Hắc rồi? Sao nó lại thành thế này?" Tô Nhiên gào lên.
Diệp Cửu Trung tủi thân trong lòng. "Tôi làm gì nó đâu? Tôi chỉ kéo nó ra phơi năng với tôi thôi mà!"
Tô Nhiên nói: "Tôi không tin! Tiểu Hắc nhà tôi dữ lắm! Sao bây giờ lại mềm xèo ra thế này?"
Diệp Cửu Trung âm thầm cười khổ, nghĩ trong lòng: Đúng là tôi có làm gì nó đâu.
Cứ như vậy, Tô Nhiên chạy vội tới, kéo con chó ngao Tây Tạng màu đen kia về căn biệt thự thuê của mình.
Sau khi quay lại biệt thự, Tô Nhiên vẫn ở đó chăm sóc Tiểu Hắc.
Diệp Cửu Trung thì ngồi một mình rảnh rỗi. Đúng lúc này, mấy chiếc siêu xe dừng lại trước cửa biệt thự.
Cách cửa kính ô tô, Diệp Cửu Trung nhìn mà nhíu mày.
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Cửu Trung cười khẽ, bước về phía con chó ngao Tây Tạng kia.
Con chó ngao Tây Tạng kia ở riêng trong một căn phòng, Diệp Cửu Trung vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tươi. Trong chiếc lồng thép đen kiên cố, con chó ngao Tây Tạng kia đang gặm máu thịt đầm đìa.
Cảm giác có người tới gần, tên nhãi nặng hơn một trăm tám mươi cân hung hãn đó lập tức gầm nhẹ, hai chân trước chùng xuống, nhe hàm răng đầy máu tươi, trợn mắt nhìn Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung đứng ở cửa mỉm cười, nhìn con chó ngao Tây Tạng được mệnh danh là loài chó có tính tấn công mạnh nhất thế giới.
Nó khẽ gầm gừ. Đôi mắt hung hãn như thể sẵn sàng nhào lên bất cứ lúc nào.
Thế nhưng Diệp Cửu Trung chỉ thờ ơ, anh nheo mắt lại nhìn nó, sau đó hơi thở vô hình từ trên người anh bùng lên.
Khi hơi thở vừa xuất hiện, cả căn phòng run rẩy, sau đó, thứ được gọi là mạnh nhất thế giới này lại run bần bật... cơ thể khổng lồ vô thức lui lại sau.
Như thể... đang sợ hãi.
"“Nhóc con, đừng sợi"
“Tao không làm mày bị thương đâu."
Thấy con chó ngao có vẻ sợ hãi, Diệp Cửu Trung mỉm cười bước qua.
Con chó ngao kia sợ quá nằm rạp xuống đất, cả người run bắn, cái đầu bự cúi gầm không dám ngẩng dậy.
Xoa xoa đầu nó xong, Diệp Cửu Trung nói: "Đi, ra ngoài này dạo với tao!" Cứ vậy.
Một người một chó đi ra ngoài.
Tô Nhiên rửa mặt xong, mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt rồi ra cửa.
Cô tưởng sẽ nhìn thấy Diệp Cửu Trung ngoan ngoãn ngồi trong nhà, nhưng ra rồi thì không thấy bóng anh đâu.
"Cái tên mất trí nhớ đó đi đâu rồi?" "Móa, đừng bảo là lại đi lạc nhé?"
Nghĩ lại bây giờ Diệp Cửu Trung vẫn còn mất trí nhớ, chỗ này hoàn toàn xa lạ với anh, Tô Nhiên vội lao ra ngoài tìm Diệp Cửu Trung.
Vừa chạy ra, một cảnh rất ba chấm đập vào mắt Tô Nhiên.
Trước mắt cô.
Dưới ánh mặt trời, con chó ngao Tây Tạng đen mà cô phải mất nửa năm mới thuần phục được, giờ đang nằm dưới chân Diệp Cửu Trung ngoan như cừu.
Diệp Cửu Trung thì ngồi trong đình nghỉ mát dưới tiểu khu, nhởn nhơ phơi nắng.
Vãi nồi!!! Thấy vậy, Tô Nhiên suýt thì không tin nổi vào mắt mình.
Tiểu Hắc hung hăng mạnh mẽ của cô đang nằm dưới chân cái tên mất trí nhớ kia ư?
Cái khỉ gì vậy?
"Diệp, Cửu, Trung!!!"
Tô Nhiên lao vọt tới, gào lên với Diệp Cửu Trung.
Nghe thấy tiếng động, lúc này Diệp Cửu Trung mới quay sang nhìn Tô Nhiên cười với gương mặt đẹp trai vô đối của mình.
"Cái tên mất trí nhớ này, ai cho anh chạy đi lung tung hả?" "Anh nói xem, lỡ lạc mất thì sao?" Tô Nhiên vừa đến đã mắng Diệp Cửu Trung một trận.
Nghe thấy Tô Nhiên quan tâm mình như vậy, Diệp Cửu Trung cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Còn nữa, sao anh mang cả Tiểu Hắc ra đây? Anh có biết nó là ngao Tây Tạng không? Nó là loại chó có tính manh động nhất thế giới này đấy? Lỡ anh bị nó cắn thì sao?”
Tô Nhiên gào lên.
Diệp Cửu Trung sờ mũi, nói một câu khiến Tô Nhiên câm nín: "Yên tâm, nó không dám cắn tôi!"
"Gì chứ? Anh dám nói Tiểu Hắc nhà tôi không cắn anh? Anh điên rồi à? Tôi nói cho anh biết, Tiểu Hắc nhà tôi là ngao Tây Tạng thuần chủng đấy, sư tử nó còn không sợ, sợ anh chắc?”
Tô Nhiên bĩu môi nói.
Diệp Cửu Trung cười khổ nói: "Nó không dám cắn tôi thật mà! Không tin cô nhìn nó xeml"
Dứt lời. Diệp Cửu Trung vỗ cái đầu bự của nó.
Tiểu Hắc bị vỗ đầu nằm run bần bật trên đất, không dám động đậy, cũng không dám ửừ hử tiếng nào!
Thấy vậy, Tô Nhiên tưởng rằng mình bị hoa mắt!
"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc?"
Tô Nhiên vội chạy về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc tủi thân ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng không dám chạy lại. Thấy thế thì Tô Nhiên càng câm nín hơn.
"Đồ khốn, anh làm gì Tiểu Hắc rồi? Sao nó lại thành thế này?" Tô Nhiên gào lên.
Diệp Cửu Trung tủi thân trong lòng. "Tôi làm gì nó đâu? Tôi chỉ kéo nó ra phơi năng với tôi thôi mà!"
Tô Nhiên nói: "Tôi không tin! Tiểu Hắc nhà tôi dữ lắm! Sao bây giờ lại mềm xèo ra thế này?"
Diệp Cửu Trung âm thầm cười khổ, nghĩ trong lòng: Đúng là tôi có làm gì nó đâu.
Cứ như vậy, Tô Nhiên chạy vội tới, kéo con chó ngao Tây Tạng màu đen kia về căn biệt thự thuê của mình.
Sau khi quay lại biệt thự, Tô Nhiên vẫn ở đó chăm sóc Tiểu Hắc.
Diệp Cửu Trung thì ngồi một mình rảnh rỗi. Đúng lúc này, mấy chiếc siêu xe dừng lại trước cửa biệt thự.
Cách cửa kính ô tô, Diệp Cửu Trung nhìn mà nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.