Chương 1: [Thế giới thứ nhất] thiếu gia giả trong tiểu thuyết vườn trường (1)
Lâm Đa Đa
31/07/2023
"Ai ai, nghe nói chưa? Hiện tại Kỷ Vọng chính là một phế nhân, không chỉ thân phận thiếu gia là giả, dường như kiểm tra đo lường đỉnh cấp Alpha lúc trước cũng là giả."
"Thiệt hay giả? Kỷ Vọng cư nhiên đỉnh cấp Alpha cũng là giả a?"
"Kết quả kiểm tra đo lường còn chưa ra, chờ kết quả ra, phỏng chừng cái đồ dỏm như hắn Kỷ gia liền hoàn toàn từ bỏ, các cậu biết không? Vị thiếu gia thật mới được tìm trở về kia tên là Kỷ Niên, cũng là một người có bản lĩnh, cùng tuổi với chúng ta mà đã thành lập công ty......"
Đầu loạn ong ong, bên tai giống như có ruồi bọ đang bay, quấy gối đến tâm phiền ý loạn.
Trước hết khôi phục cảm giác chính là thính giác, ngay sau đó chính là xúc giác.
Trước mắt đen kịt một mảnh, Lâm Ngôn nhận thấy được chính mình tựa hồ đang ngồi trên ghế dài lạnh lẽo, gió đêm từ từ thổi qua cánh tay lộ ra bên ngoài, có chút lạnh.
Cảm giác choáng váng khi xuyên qua thời không mang đến rút đi.
Lâm Ngôn mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, thì ra là ba nam sinh dung mạo bình thường ngồi kề vai sát cánh trên ghế dài, đang cười trộm vui sướng khi người gặp họa.
Trong đó có một nam sinh thấy Lâm Ngôn đang trợn mắt, tùy ý xoay đầu, không biết thấy cái gì, bổng ngẩn ra sau đó dựa lại đây, đưa mặt đầy mụn đỏ tuổi dậy thì để sát vào, Lâm Ngôn suýt nữa hô hấp cũng ngừng lại.
"Lâm Ngôn", nam sinh mặt mụn cau mày, giống như lần đầu tiên thấy hắn đánh giá: "Mày bộ có trang điểm đi học à, hôm nay sao tao cảm thấy mày thuận mắt vậy?"
(Tại tên này chẳng phải loại hiền lành gì, với lại bối cảnh học đường nên mik để xưng hô mày - tao nha, còn khi bé Ngôn xưng hô sẽ là tôi - cậu nhé. Xưng hô giữa bé và anh công sẽ khác nha.^^)
Lâm Ngôn thân là nhân viên ưu tú của hệ thống xuyên nhanh, tình huống đột ngột nào là chưa gặp qua đâu, nghe vậy cũng chỉ là nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, bất động thanh sắc nói: "Chắc là do ánh sáng đi, tôi thấy mặt cậu cũng sáng mịn hơn."
"Thật à?" Nam sinh bị cậu nói sửng sốt, vội vàng duỗi tay sờ sờ mặt mình, mỹ tư tư khoe khoang: "Tao gần đây mỗi ngày đều dùng sữa rửa mặt lưu huỳnh, không nghĩ tới là có tác dụng thật nha."
Hai người bọn họ mới nói được vài câu với nhau, hai nam sinh ngồi bên kia trên ghế dài không kiên nhẫn, "Lúc nào rồi mà hai tụi bây còn thảo luận mặt không mặt, giống như đàn bà."
Nam sinh mặt mụn nghẹn lại, muốn phản bác, nhưng lại không mở miệng, Lâm Ngôn thật bình tĩnh hỏi bọn hắn: "Các cậu đang nói gì vậy?"
"Kêu mày ra đây nghe mà mày lại ở đó ngủ gà ngủ gật, lão tử mới không có tâm tình lại giải thích cho mày một lần nữa."
Một nam sinh khác lên tiếng hoà giải: "Chúng ta nói lại một lần cuối cùng nha, đợi chút có tiếng chuông tan học, mày cùng mập mạp liền theo sát hai bọn tao. Sự việc lần này nếu làm tốt, bên phía Chu ca sẽ cho chúng ta không ít tiền, đến lúc đó chúng ta chia đều, sẽ không thiếu phần của hai tụi mày."
Lâm Ngôn nhanh chóng mở ra cốt truyện, không đợi cậu tìm được nguyên tác cùng đoạn tương quan cốt truyện lúc này, thì tiếng chuông tan học đã vang lên.
Hai nam sinh tinh thần rung lên, lập tức thúc giục bọn họ: "Đi đi đi, đừng đừng ngơ ngẩn nữa!"
Nam sinh mặt mụn lập tức đuổi kịp hai người kia bước đi, Lâm Ngôn đi sau cùng, bốn người đi trên đường nhỏ lót đá cuội, hai bên là lùm cây xanh um tươi tốt, những con trùng nhỏ bay xung quanh ở dưới đèn đường, qua cua quẹo có thể thấy phía trước là tòa nhà thực nghiệm đang sáng đèn.
Tiết tự học buổi tối tòa nhà thực nghiệm chỉ có mấy gian phòng học còn mở đèn, đoàn người bọn họ từ cửa hông đi vào, một đường thẳng đến lầu 4, lầu 4 chỉ có một gian phòng thí nghiệm đèn còn sáng -- phòng thí nghiệm hoá học.
Lâm Ngôn chỉ mới kịp xem một cái, đã bị nam sinh thô lỗ dẫn đầu bắt lấy cánh tay, một phen kéo vào một bên không phòng học.
"Đệt, mày đứng ngẩn ở đó làm gì. Lần tới không mang mày theo!" Nam sinh oán trách nói.
Nhạy bén cảm giác được chuyện này không ổn, Lâm Ngôn lập tức cụp mi rũ mắt đáp: "Xin lỗi, là tôi sai, về sau tôi nhất định theo các cậu học tập."
Tính cách nam sinh quả nhiên là tâm cao khí ngạo, bị hắn thổi hai câu, ngữ khí liền hòa hoãn xuống: "Được rồi, đợi ở một bên đi."
Lâm Ngôn yên lặng thối lui đến một góc, không dám lại phân thần đi tra cốt truyện, đem cảm giác tồn tại của chính mình giảm đến mức thấp nhất.
Hắn đứng ở sau cùng, đợi không biết bao lâu, rốt cuộc hành lang yên tĩnh,chậm rãi truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lập tức đi vào phòng thí nghiệm hóa học cách vách, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Ngôn còn chưa có phản ứng lại, nam sinh dẫn đầu đột nhiên hô lên: "-- xông lên a!"
Hắn nháy mắt xông ra ngoài, hai nam sinh còn lại theo sát đi tới phía trước, Lâm Ngôn bị kẹt ở phía sau, bên tai là tiếng hô hấp run rẩy cùng hưng phấn, lạch cạch lạch cạch âm thanh chạy loạn của nam sinh cùng với tràng tiếng cười to đầy ác ý khó có thể che giấu.
"Kỷ Vọng! Mày hảo hảo đợi đi!"
"Loảng xoảng" một tiếng --
Cửa sắt phòng thí nghiệm hoá học khép lại thật mạnh.
Tựa như ông trời cũng có ý định trêu đùa, cùng lúc đó phòng học cũng mất điện.
Một màn cuối cùng đập vào mắt Lâm Ngôn, là một thân ảnh nghiêng người đứng ở giữa phòng thí nghiệm.
Nam sinh bình tĩnh giương mắt quét tới, lông mi nồng đậm, ánh mắt thâm trầm, nổi lên cốt cách tự nhiên liên tiếp đến thẳng đến sóng mũi, môi lãnh đạm nhấp, nhan sắc thực thiển, thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh.
Tầm mắt cuối cùng lâm vào đen nhánh.
Trên hành lang là một chuỗi tiếng bước chân nghênh ngang mà đi, bao gồm nam sinh mặt mụn ở bên trong ba cái nam sinh cùng hưng phấn vui sướng cười lớn, giống như làm việc gì đó khó lường, thậm chí hô hấp đều run run.
"Lão, lão đại" nam sinh mặt mụn nói chuyện trước: "Chúng ta thật đem Kỷ Vọng nhốt lại?!"
"Vô nghĩa, Kỷ Vọng có phản ứng cũng chưa có lại đây, tao còn tưởng rằng bốn người chúng ta phải cùng nó đánh một trận...... Kỷ Vọng tuyệt đối không phải đỉnh cấp Alpha! Nó hiện tại chính là tên phế vật!"
Nam sinh ít nói lúc này cũng tiếp lời: "Tao chụp ảnh lại rồi, hiện tại chúng ta gửi qua cho Chu ca à?"
"Không được!" nam sinh dẫn đầu lập tức ngăn cản hắn, không khách khí mắng: "Đầu óc mày là loại nào vậy, óc heo à? Hiện tại nói cho Chu ca, sẽ không phải chúng ta có vẻ rất dễ dàng mà đem Kỷ Vọng chế trụ, về sau những chuyện như này Chu ca sẽ còn tìm chúng ta sao!"
Hắn xem rất rõ ràng, "Chu ca chính là đem chúng ta thành pháo hôi mà sai sử thôi, nửa tiếng sau rồi mày hẳn gọi điện cho Chu ca, liền nói Kỷ Vọng phản kháng lợi hại, hai người chúng ta phải đến bệnh viện băng bó vết thương, để Chu ca chuẩn bị nhiều tiền chút, mấy cái ảnh chụp vết thương lúc trước đánh nhau còn không? Lấy gửi qua Chu ca đi, cẩn thận chút."
"Có có có, đại ca, mày xem ảnh nào thì được?"
Hai người chụm đầu lại lựa ảnh chụp, thân thể này của Lâm Ngôn không trải qua rèn luyện, từ lầu 4 vọt tới lầu một, trái tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi, cậu chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong miệng từng trận khô khốc.
Nam sinh dẫn đầu ghét bỏ muốn chết, hai nam sinh còn lại tránh xa cậu, nhân cơ hội này, Lâm Ngôn lập tức gọi hệ thống: "Hệ thống? Vừa rồi là phần nào của cốt truyện? Sao lại thế này?"
Hệ thống nói: "Trong nguyên tác cũng không có đoạn này, đây vốn là thế giới bị xuyên thư giả, trọng sinh giả cướp đoạt khí vận sau khi cốt truyện bắt đầu."
"Kỹ càng tỉ mỉ mà nói."
"Cốt truyện đã gửi đến ký chủ, thỉnh ký chủ tự tìm đọc."
Đây là thế giới quyển tiểu thuyết kinh điển thật giả thiếu gia.
Nam chủ là Kỷ Vọng, thiếu gia giả của Kỷ gia tại kinh thành, hưởng thụ tất cả sinh hoạt tốt đẹp, không chỉ có ánh sáng từ thân phận người thừa kế của Kỷ gia mà còn có thân phận là đỉnh cấp Alpha, người theo đuổi vô số, người tôn sùng càng là nhiều đếm không xuể, là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong giới thượng lưu.
Nhưng Kỷ Vọng nếu là giả thiếu gia, thân phận tự nhiên có một ngày sẽ bại lộ.
Vị thiếu gia thật của Kỷ gia Kỷ Niên, tại sinh nhật 18 tuổi của Kỷ Vọng tìm tới cửa, ở giữa đám đông nói ra sự thật năm đó ôm nhầm trẻ sơ sinh, gây chấn động toàn kinh thành, tất cả mọi người đều chú ý đến sự phát triển của việc này.
Sau đó, Kỷ gia đem sự thật thông báo thiên hạ, nguyên lai mười tám năm trước vào một đêm mưa, Kỷ phu nhân từ nhà ngoại trở về kinh thành, trên đường thì sinh non, đành phải ở một tiểu huyện thành sinh Kỷ Niên, cố tình cũng có một hộ nông gia họ Kỷ cũng ở bệnh viện sinh con, hai đứa nhỏ bị hộ sĩ sơ ý đặt sai giường, từ đây sinh ra chuyện thật giả lẫn lộn đến mười tám năm.
Khi thân phận bị chọc phá, Kỷ Niên phong quan vô hạn, địa vị Kỷ Vọng liền trở nên xấu hổ.
Kỷ gia rất rộng lượng quyết định tiếp tục dưỡng Kỷ Vọng, rốt cuộc gia đình hộ nông gia mười ba năm trước sớm đã vì tai nạn xe cộ song song bỏ mạng, thậm chí Kỷ Niên đã lớn lên ở viện phúc lợi.
Kỷ gia làm vậy nhận được một mảnh khen ngợi, thân phận của Kỷ Vọng lại từ trên cao rơi xuống đáy vực, bạn bè trước kia chơi cùng hắn đều quay đầu nịnh nọt Alpha Kỷ Niên, những người trước kia tôn sùng hắn, ngược lại bắt đầu lấy hắn cùng với Kỷ Niên đem ra so sánh, bất luận như thế nào hắn đều không thể vượt qua Kỷ Niên. Hướng gió dần dần thay đổi.
Mọi người phát hiện, Kỷ Vọng không phải như vậy, trừ bỏ cái thân phận đỉnh cấp Alpha, hình như cũng không có ghê gớm gì.
Lúc trước thích một người, người kia như thế nào cũng đều là ưu điểm, hiện tại bắt đầu soi xét một người, người này tự nhiên chỗ nào cũng là khuyết điểm.
Lời đồn về Kỷ Vọng càng ngày càng tồi tệ hơn.
Mắt cao hơn đỉnh, tính tình lạnh nhạt, thấy chết mà không cứu, kiêu ngạo khó thuần, hết thảy phẩm chất tốt đẹp không đáp nổi một từ, mọi thứ đều hướng lên người hắn mà đánh giá.
Thậm chí có người dựng lên chút chuyện xưa nói tới giống như tận mắt chứng kiến Kỷ Vọng thật sự phạm phải tội ác ngập trời.
Vốn khen ngợi trở thành phỉ báng, vỗ tay biến thành chửi rủa.
Kỷ Vọng lại tâm tính kiên cường, cũng chịu đựng không nổi hoàn cảnh như vậy, hắn dần dần trở nên chết lặng, lạnh nhạt, bất luận người khác đối hắn như thế nào, nói cái gì, đều không hề để lại bất cứ phản ứng nào.
Trước kia những bạn bè điên cuồng đuổi theo hắn, kêu hắn 'Kỷ ca', bây giờ bọn họ cảm thấy Kỷ Vọng tồn tại là bằng chứng nói lên quá khứ của họ có bao nhiêu ngu xuẩn, vì thế bày mưu tính kế khiến mọi người bạo lực lạnh Kỷ Vọng, âm thầm sai khiến những học sinh thấp kém của trường đi khinh nhục hắn.
Mà nguyên chủ, chính là một trong số đó.
Hành động khi dễ Kỷ Vọng đã ngày càng nhiều lên, Lâm Ngôn mỗi lần đều có tham dự, xem như một nhân vật giữa những chuyện đó, hôm nay đội bọn họ gây án lần thứ năm, nhân cơ hội giáo viên kêu Kỷ Vọng tới tòa nhà thực nghiệm, đem Kỷ Vọng nhốt vào phòng thí nghiệm hoá học, khiến hắn không thể trở về ngủ, ngày hôm sau sẽ bị giáo viên thông báo phê bình toàn trường.
Ở trong mắt các bạn học không biết chân tướng, đó chính là Kỷ Vọng đã hoàn toàn sa ngã, đã không còn là thiên chi kiêu tử của trước kia, ánh trăng sáng hoàn toàn không còn tồn tại, càng khiến cho người khác phản cảm.
Ở trong mắt các giáo viên đồng dạng không hiểu rõ, Kỷ Vọng đã không còn là một học sinh bọn họ kiêu ngạo đáng giá trước kia, mà hiện tại là một học sinh đắm mình trụy lạc, cứu cũng không thể cứu được nữa.
Không ai chân chính nguyện ý vì Kỷ Vọng nói một lời, chẳng sợ các bạn học có nhận thấy sự không đúng trong đó, cũng chỉ yên lặng giấu ở trong lòng, không dám đương đầu giúp đỡ hắn trước mọi người.
Kỷ Vọng cuối cùng trở thành người không thể nói* của trường học, trải qua tra tấn quá dài lâu đã trở thành vô vọng, Kỷ Vọng lựa chọn tại một mùa đông tự mình chấm dứt, sau khi hắn tử vong, thế giới cũng hoàn toàn tan vỡ, toàn bộ thế giới hôi phi yên diệt**, không còn sót lại chút gì.
Những xuyên thư giả, trọng sinh giả tự nhiên cũng chết ở trong trận tan vỡ này, nhưng giờ phút này, bọn họ vẫn còn cướp đoạt khí vận của Kỷ Vọng, mơ mộng trở thành chúa tể thế giới.
Lâm Ngôn nghiến răng nghiến lợi xem hoàn toàn bộ cốt truyện, cục xuyên nhanh quý trọng che chở cho mỗi nam chủ, Lâm Ngôn tuy rằng ở bộ phận sắm vai nhân vật nhỏ rất nhiều năm, nhưng tiếp xúc nam chủ nhiều, cũng biết các nam chính là hợp thể của ánh sáng thế gian.
Ấm áp, thiện lương, chính trực, bọn họ là nhân gian chính đạo mà cục xuyên nhanh bảo hộ.
Hiện tại, cái gọi là xuyên thư giả, trọng sinh giả, cư nhiên dám cướp khí vận nam chủ, làm nam chủ gánh tội lớn như vậy, thật là muôn lần chết không hết tội.
Thời điểm cậu xuyên qua trên thực tế đã chậm, độ tan vỡ của nam chủ hiện giờ đã đạt tới 80%, còn lại 20%, thế giới này xem như sắp hoàn toàn sụp đổ.
Trong đáy lòng Lâm Ngôn đã nhanh chóng nghĩ đối sách, một bên tổ ba người kia cũng tìm hình ảnh tốt, gửi qua cho Chu ca.
Bất quá nửa phút sau, Chu ca đã gọi qua, nam sinh dẫn đầu ấn loa, Lâm Ngôn bất động thanh sắc mà sát lại gần, nghe nam sinh bên đầu dây kia nói: "Tiểu mã à, thật là vất vả cho tụi bây rồi."
Âm thanh bên kia thật sự rất hỗn loạn, như là KTV hoặc là quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc, bên cạnh hay vang lên tiếng ồn ào, thanh âm ủng hộ, Lâm Ngôn nhạy bén nghe thấy hai chữ 'Kỷ Niên', tiếp theo là một giọng nam ôn hòa dễ nghe, hỏi Chu ca là đang gọi điện thoại với ai.
Chu ca nhanh chóng thay đổi địa điểm, có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên kia dần dần đi xa, "Tiểu mã a, tụi bây còn đang nghe không?"
"Còn còn còn, ca, chúng em đều ở đây cả, có cái gì phân phó anh cứ nói với em, em sẽ trực tiếp nói cho bọn họ, đêm nay là có thể hoàn thành cho anh!"
Ý vị ám chỉ trong lời này rất sâu, Chu ca cười một cái, nói: "Đừng nóng nảy, tụi bây đi trước xem vết thương, cái tên Kỷ Vọng đó, thủ đoạn dơ bẩn, lần sau lại đối phó nó bọn bây nên chú ý chút...... Hai ngày này tụi bây đi nghỉ ngơi trước, hai ngày sau tao sẽ gửi tin nhắn cho bọn bây, đến lúc đó nghe tao chỉ thị mà làm."
"Không thành vấn đề, Chu ca, cứ tin tưởng bọn em đi!"
Bên kia tắt máy, một phút sau, đã chuyển khoản lại đây.
Chói lọi 5000 tệ.
Danh tác. (cái này tui không biết nghĩa)
Nam sinh dẫn đầu vui mừng khôn xiết, mặt mụn cùng một nam sinh khác cũng cười đến hít mắt, đưa mắt trông mong mà nhìn nam sinh, chờ hắn phân tiền.
Cuối cùng Lâm Ngôn được phân 800 tệ, nam sinh dẫn đầu phân đến hai ngàn, hai người mặt mụn với nam sinh kia mỗi người một ngàn một.
Tiền phân xong, ai về nhà nấy, sở dĩ đêm nay hành động chỉ có bốn người bọn họ, chính là bởi vì bốn người bọn họ đều không ở ký túc xá, dễ dàng hành sự.
Trước khi đi, nam sinh còn trên cao nhìn xuống Lâm Ngôn, gõ hắn: "Lâm Ngôn a, mày cũng biết mày trạng thái hôm nay không tập trung, nếu không phải vài lần trước mày còn chịu dụng tâm, lần này nhiều lắm phát mày 500 tệ, đừng trách anh không cho mày mặt mũi, lần sau mày muốn giống như ngày hôm nay, tao sẽ không gọi ngươi theo nữa đâu."
Lâm Ngôn cúi đầu, mặt ngoài sợ hãi rụt rè, trên thực tế mặt vô biểu tình nói: "Dạ, em lần sau nhất định không phân tâm, lần sau em nếu còn không tập trung...... Mọi người liền tiếp tục trừ tiền của em, trừ nhiều ít đều được!"
Mấy cái nam sinh tức khắc liếc nhau, tròng mắt vừa chuyển, sắc mặt đều thân cận không ít: "Đây chính là tự mày nói, được rồi, đêm nay liền đến đây thôi. Lần sau có chuyện, tao lại gọi điện cho bọn bây."
"Nếu có, Mã ca, nhất định phải để tao theo đó."
"Còn có tao còn có tao, tao cùng Kỷ Vọng không đội trời chung, tìm tao tao tuyệt đối dụng tâm dùng sức."
"Mày là beta mà có thù oán gì Kỷ Vọng?"
"Hại, tao chính là nhìn không thuận mắt cái bộ dạng đó của nó, không phải người Kỷ gia, còn mỗi ngày dùng 258 vạn......"
Thanh âm dần dần đi xa.
Lâm Ngôn nhìn ba người bọn họ cùng rời đi.
Cậu thu hồi tầm mắt, bước chân không ngừng, đi đến tường vây phía trước, từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm thấy được chỗ có thể trèo tường, nhanh nhẹn nhảy ra.
Tuy bọn Mã ca đang nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn chú ý Lâm Ngôn, thấy cậu rời đi mới ngừng lại.
Qua khỏi bờ tường, quan cảnh trong trường và bên ngoài như hai thế giới.
Thế giới trong trường tối đen không có chút ánh sáng, thế giới bên ngoài thì ngũ thải ban lan. (ánh sáng 5 phía?? Chắc lại vậy @@")
Dưới ánh đèn nê ông lập loè, trên đường người đến người đi, quán nhỏ bán đồ ăn khuya cũng tấp nập người ghé mua, đèn đường ánh hồng mọi vật đổi sắc, tiếng người, tiếng xe, đồng thời vang lên, đúng là kinh thành đầy màu sắc.
Ngửi được hương vị thơm ngát thổi tới, Lâm Ngôn nhìn về phía đối diện đường lớn, là một cửa hàng tiện lợi bên trong rất nhiều người đang mua đồ, vì trùng hợp là giờ tan làm nên ở đây chủ yếu là học sinh và nhóm nhân viên công sở.
"Ký chủ, người không sao chứ?" Cậu nửa ngày không nhúc nhích, hệ thống lo lắng hỏi.
Lâm Ngôn lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là đói bụng, nam chủ ăn cơm chưa?"
"Hẳn là chưa đi."
Lâm Ngôn: "Hẳn là?"
Hệ thống: "Cốt truyện không viết."
Đúng thật, cốt truyện sao lại viết Kỷ Vọng có ăn cơm chiều hay không.
Trong đầu lại hiện ra một màn hồi nãy.
Nam sinh lẻ loi đứng ở trong bóng tối, thân hình mảnh khảnh cao gầy, hơi hạ mắt, lẳng lặng, phảng phất có thể tùy thời hoà mình vào bóng đêm.
Lâm Ngôn cầm di động, đi vào cửa hàng tiện lợi, 800 tệ vừa đến tay thực mau bị cậu tiêu gần hết một trăm, cậu mua lẩu Oden nóng hầm hập, lại mua thêm cơm nắm mỗi loại hai phần, toàn bộ để nhân viên cửa hàng đun nóng, sau đó mới xách đồ rời đi.
Cậu cẩn thận gói kỹ thức ăn đặt trong lớp áo khoác ngoài, hiện tại là tháng 10, thời tiết còn hơi nóng, nhưng chạng vạng độ ấm sẽ thấp xuống, khoảng cách đến tường vây của tòa nhà thực nghiệm còn một khoảng khá xa, thức ăn sẽ nhanh nguội.
Gió đêm đi qua, Lâm Ngôn một lần nữa nhảy qua tường vây, từ khi sự việc Kỷ Vọng xảy ra, các đại thế gia trong thành phố bao gồm Kỷ gia không ngừng tạo áp lực cho trường học, nội quy trường học hoàn toàn thành trang trí, cố ý bao che, cũng sẽ có một số ít giáo viên nhìn chướng mắt nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Hiện tại điểm này ngược lại thuận tiện cho Lâm Ngôn, cậu nghênh ngang mà cầm đồ ăn đến, theo đường nhỏ trở về tòa nhà thực nghiệm.
Từ lúc Kỷ Vọng bị nhốt trong phòng thí nghiệm, đã qua gần một giờ.
Hôm nay là một đêm không trăng.
Toà nhà thực nghiệm tối không có một chút ánh sáng, cầu thang, các tầng lầu đều trở nên yên tĩnh không tiếng động, đen sì, phảng phất như con quái vật đang giương mồm to chứa máu, quanh quẩn Lâm Ngôn chỉ có tiếng bước chân của mình.
Hệ thống có chút muốn xù lông (tuy không có lông:)))), "Ký chủ, hiện tại người trở về làm gì? Xoát độ hảo cảm với nam chủ sao?"
Nhiệm vụ cứu vớt nam chủ, không ít ký chủ đều sẽ lựa chọn xoát độ hảo cảm với nam chủ, đây xác thật là một biện pháp tốt, nhưng kề bên là sự tan vỡ của các nam chính không sai biệt lắm, thì nam chính đã đánh mất tình cảm đối với thế giới, kể cả tốt hay xấu, mọi ảnh hưởng cũng sẽ không có bất kì phản ứng lại dù chỉ một chút.
Nhiệm vụ cứu vớt nam chủ sở dĩ mỗi cái đều là cấp khó khăn S+, đến nay không người hoàn thành, cũng là bởi vì như vậy.
Lâm Ngôn: "Tôi tạm thời không thể gặp mặt Kỷ Vọng, phải giữ lại cái vai ác này thêm một khoảng thời gian nữa, lần sau bọn họ lại muốn làm cái gì với Kỷ Vọng, tôi cũng có thể biết trước, để dễ bề ứng đối hơn."
"Vậy người đây là......?"
Hệ thống khó hiểu, đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lâm Ngôn, cũng là lần đầu tiên bọn họ phối hợp, nghĩ đến lý lịch chói lọi của nhân viên ưu tú Lâm Ngôn, hệ thống yên lặng nuốt xuống nghi vấn.
Đi đến lầu 4, lầu 4 hoàn toàn an tĩnh.
Kỷ Vọng không có phát ra một chút thanh âm, nghe thấy tiếng bước chân, cũng làm như không nghe thấy.
Tòa nhà thực nghiệm trang trí cùng khu dạy học có khác biệt rất lớn, hành lang đều không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ hẹp được lắp trên cửa sắt để ban lãnh đạo dễ dàng kiểm tra đột xuất quá trình dạy học, Lâm Ngôn từ bên ngoài kéo cửa sổ ra.
"Kẽo kẹt --"
Cậu dừng lại một chút, giống như mèo nhỏ không cẩn thận đụng tới bếp lửa, lén lút phóng nhẹ móng vuốt.
"Kẽo kẹt chi chi chi --"
Lâm Ngôn: "......"
Hay thật, xem ra không thể làm việc tốt không lưu danh được.
______________
*: Kỷ Vọng hoàn toàn không bị câm nha, sau này vẫn nói chuyện được
**: Nghĩa của hôi phi yên diệt là dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Mình để hán việt vì thấy nó hay hơn.
"Thiệt hay giả? Kỷ Vọng cư nhiên đỉnh cấp Alpha cũng là giả a?"
"Kết quả kiểm tra đo lường còn chưa ra, chờ kết quả ra, phỏng chừng cái đồ dỏm như hắn Kỷ gia liền hoàn toàn từ bỏ, các cậu biết không? Vị thiếu gia thật mới được tìm trở về kia tên là Kỷ Niên, cũng là một người có bản lĩnh, cùng tuổi với chúng ta mà đã thành lập công ty......"
Đầu loạn ong ong, bên tai giống như có ruồi bọ đang bay, quấy gối đến tâm phiền ý loạn.
Trước hết khôi phục cảm giác chính là thính giác, ngay sau đó chính là xúc giác.
Trước mắt đen kịt một mảnh, Lâm Ngôn nhận thấy được chính mình tựa hồ đang ngồi trên ghế dài lạnh lẽo, gió đêm từ từ thổi qua cánh tay lộ ra bên ngoài, có chút lạnh.
Cảm giác choáng váng khi xuyên qua thời không mang đến rút đi.
Lâm Ngôn mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, thì ra là ba nam sinh dung mạo bình thường ngồi kề vai sát cánh trên ghế dài, đang cười trộm vui sướng khi người gặp họa.
Trong đó có một nam sinh thấy Lâm Ngôn đang trợn mắt, tùy ý xoay đầu, không biết thấy cái gì, bổng ngẩn ra sau đó dựa lại đây, đưa mặt đầy mụn đỏ tuổi dậy thì để sát vào, Lâm Ngôn suýt nữa hô hấp cũng ngừng lại.
"Lâm Ngôn", nam sinh mặt mụn cau mày, giống như lần đầu tiên thấy hắn đánh giá: "Mày bộ có trang điểm đi học à, hôm nay sao tao cảm thấy mày thuận mắt vậy?"
(Tại tên này chẳng phải loại hiền lành gì, với lại bối cảnh học đường nên mik để xưng hô mày - tao nha, còn khi bé Ngôn xưng hô sẽ là tôi - cậu nhé. Xưng hô giữa bé và anh công sẽ khác nha.^^)
Lâm Ngôn thân là nhân viên ưu tú của hệ thống xuyên nhanh, tình huống đột ngột nào là chưa gặp qua đâu, nghe vậy cũng chỉ là nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, bất động thanh sắc nói: "Chắc là do ánh sáng đi, tôi thấy mặt cậu cũng sáng mịn hơn."
"Thật à?" Nam sinh bị cậu nói sửng sốt, vội vàng duỗi tay sờ sờ mặt mình, mỹ tư tư khoe khoang: "Tao gần đây mỗi ngày đều dùng sữa rửa mặt lưu huỳnh, không nghĩ tới là có tác dụng thật nha."
Hai người bọn họ mới nói được vài câu với nhau, hai nam sinh ngồi bên kia trên ghế dài không kiên nhẫn, "Lúc nào rồi mà hai tụi bây còn thảo luận mặt không mặt, giống như đàn bà."
Nam sinh mặt mụn nghẹn lại, muốn phản bác, nhưng lại không mở miệng, Lâm Ngôn thật bình tĩnh hỏi bọn hắn: "Các cậu đang nói gì vậy?"
"Kêu mày ra đây nghe mà mày lại ở đó ngủ gà ngủ gật, lão tử mới không có tâm tình lại giải thích cho mày một lần nữa."
Một nam sinh khác lên tiếng hoà giải: "Chúng ta nói lại một lần cuối cùng nha, đợi chút có tiếng chuông tan học, mày cùng mập mạp liền theo sát hai bọn tao. Sự việc lần này nếu làm tốt, bên phía Chu ca sẽ cho chúng ta không ít tiền, đến lúc đó chúng ta chia đều, sẽ không thiếu phần của hai tụi mày."
Lâm Ngôn nhanh chóng mở ra cốt truyện, không đợi cậu tìm được nguyên tác cùng đoạn tương quan cốt truyện lúc này, thì tiếng chuông tan học đã vang lên.
Hai nam sinh tinh thần rung lên, lập tức thúc giục bọn họ: "Đi đi đi, đừng đừng ngơ ngẩn nữa!"
Nam sinh mặt mụn lập tức đuổi kịp hai người kia bước đi, Lâm Ngôn đi sau cùng, bốn người đi trên đường nhỏ lót đá cuội, hai bên là lùm cây xanh um tươi tốt, những con trùng nhỏ bay xung quanh ở dưới đèn đường, qua cua quẹo có thể thấy phía trước là tòa nhà thực nghiệm đang sáng đèn.
Tiết tự học buổi tối tòa nhà thực nghiệm chỉ có mấy gian phòng học còn mở đèn, đoàn người bọn họ từ cửa hông đi vào, một đường thẳng đến lầu 4, lầu 4 chỉ có một gian phòng thí nghiệm đèn còn sáng -- phòng thí nghiệm hoá học.
Lâm Ngôn chỉ mới kịp xem một cái, đã bị nam sinh thô lỗ dẫn đầu bắt lấy cánh tay, một phen kéo vào một bên không phòng học.
"Đệt, mày đứng ngẩn ở đó làm gì. Lần tới không mang mày theo!" Nam sinh oán trách nói.
Nhạy bén cảm giác được chuyện này không ổn, Lâm Ngôn lập tức cụp mi rũ mắt đáp: "Xin lỗi, là tôi sai, về sau tôi nhất định theo các cậu học tập."
Tính cách nam sinh quả nhiên là tâm cao khí ngạo, bị hắn thổi hai câu, ngữ khí liền hòa hoãn xuống: "Được rồi, đợi ở một bên đi."
Lâm Ngôn yên lặng thối lui đến một góc, không dám lại phân thần đi tra cốt truyện, đem cảm giác tồn tại của chính mình giảm đến mức thấp nhất.
Hắn đứng ở sau cùng, đợi không biết bao lâu, rốt cuộc hành lang yên tĩnh,chậm rãi truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lập tức đi vào phòng thí nghiệm hóa học cách vách, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lâm Ngôn còn chưa có phản ứng lại, nam sinh dẫn đầu đột nhiên hô lên: "-- xông lên a!"
Hắn nháy mắt xông ra ngoài, hai nam sinh còn lại theo sát đi tới phía trước, Lâm Ngôn bị kẹt ở phía sau, bên tai là tiếng hô hấp run rẩy cùng hưng phấn, lạch cạch lạch cạch âm thanh chạy loạn của nam sinh cùng với tràng tiếng cười to đầy ác ý khó có thể che giấu.
"Kỷ Vọng! Mày hảo hảo đợi đi!"
"Loảng xoảng" một tiếng --
Cửa sắt phòng thí nghiệm hoá học khép lại thật mạnh.
Tựa như ông trời cũng có ý định trêu đùa, cùng lúc đó phòng học cũng mất điện.
Một màn cuối cùng đập vào mắt Lâm Ngôn, là một thân ảnh nghiêng người đứng ở giữa phòng thí nghiệm.
Nam sinh bình tĩnh giương mắt quét tới, lông mi nồng đậm, ánh mắt thâm trầm, nổi lên cốt cách tự nhiên liên tiếp đến thẳng đến sóng mũi, môi lãnh đạm nhấp, nhan sắc thực thiển, thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh.
Tầm mắt cuối cùng lâm vào đen nhánh.
Trên hành lang là một chuỗi tiếng bước chân nghênh ngang mà đi, bao gồm nam sinh mặt mụn ở bên trong ba cái nam sinh cùng hưng phấn vui sướng cười lớn, giống như làm việc gì đó khó lường, thậm chí hô hấp đều run run.
"Lão, lão đại" nam sinh mặt mụn nói chuyện trước: "Chúng ta thật đem Kỷ Vọng nhốt lại?!"
"Vô nghĩa, Kỷ Vọng có phản ứng cũng chưa có lại đây, tao còn tưởng rằng bốn người chúng ta phải cùng nó đánh một trận...... Kỷ Vọng tuyệt đối không phải đỉnh cấp Alpha! Nó hiện tại chính là tên phế vật!"
Nam sinh ít nói lúc này cũng tiếp lời: "Tao chụp ảnh lại rồi, hiện tại chúng ta gửi qua cho Chu ca à?"
"Không được!" nam sinh dẫn đầu lập tức ngăn cản hắn, không khách khí mắng: "Đầu óc mày là loại nào vậy, óc heo à? Hiện tại nói cho Chu ca, sẽ không phải chúng ta có vẻ rất dễ dàng mà đem Kỷ Vọng chế trụ, về sau những chuyện như này Chu ca sẽ còn tìm chúng ta sao!"
Hắn xem rất rõ ràng, "Chu ca chính là đem chúng ta thành pháo hôi mà sai sử thôi, nửa tiếng sau rồi mày hẳn gọi điện cho Chu ca, liền nói Kỷ Vọng phản kháng lợi hại, hai người chúng ta phải đến bệnh viện băng bó vết thương, để Chu ca chuẩn bị nhiều tiền chút, mấy cái ảnh chụp vết thương lúc trước đánh nhau còn không? Lấy gửi qua Chu ca đi, cẩn thận chút."
"Có có có, đại ca, mày xem ảnh nào thì được?"
Hai người chụm đầu lại lựa ảnh chụp, thân thể này của Lâm Ngôn không trải qua rèn luyện, từ lầu 4 vọt tới lầu một, trái tim sắp nhảy từ cổ họng ra ngoài rồi, cậu chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc, trong miệng từng trận khô khốc.
Nam sinh dẫn đầu ghét bỏ muốn chết, hai nam sinh còn lại tránh xa cậu, nhân cơ hội này, Lâm Ngôn lập tức gọi hệ thống: "Hệ thống? Vừa rồi là phần nào của cốt truyện? Sao lại thế này?"
Hệ thống nói: "Trong nguyên tác cũng không có đoạn này, đây vốn là thế giới bị xuyên thư giả, trọng sinh giả cướp đoạt khí vận sau khi cốt truyện bắt đầu."
"Kỹ càng tỉ mỉ mà nói."
"Cốt truyện đã gửi đến ký chủ, thỉnh ký chủ tự tìm đọc."
Đây là thế giới quyển tiểu thuyết kinh điển thật giả thiếu gia.
Nam chủ là Kỷ Vọng, thiếu gia giả của Kỷ gia tại kinh thành, hưởng thụ tất cả sinh hoạt tốt đẹp, không chỉ có ánh sáng từ thân phận người thừa kế của Kỷ gia mà còn có thân phận là đỉnh cấp Alpha, người theo đuổi vô số, người tôn sùng càng là nhiều đếm không xuể, là người hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong giới thượng lưu.
Nhưng Kỷ Vọng nếu là giả thiếu gia, thân phận tự nhiên có một ngày sẽ bại lộ.
Vị thiếu gia thật của Kỷ gia Kỷ Niên, tại sinh nhật 18 tuổi của Kỷ Vọng tìm tới cửa, ở giữa đám đông nói ra sự thật năm đó ôm nhầm trẻ sơ sinh, gây chấn động toàn kinh thành, tất cả mọi người đều chú ý đến sự phát triển của việc này.
Sau đó, Kỷ gia đem sự thật thông báo thiên hạ, nguyên lai mười tám năm trước vào một đêm mưa, Kỷ phu nhân từ nhà ngoại trở về kinh thành, trên đường thì sinh non, đành phải ở một tiểu huyện thành sinh Kỷ Niên, cố tình cũng có một hộ nông gia họ Kỷ cũng ở bệnh viện sinh con, hai đứa nhỏ bị hộ sĩ sơ ý đặt sai giường, từ đây sinh ra chuyện thật giả lẫn lộn đến mười tám năm.
Khi thân phận bị chọc phá, Kỷ Niên phong quan vô hạn, địa vị Kỷ Vọng liền trở nên xấu hổ.
Kỷ gia rất rộng lượng quyết định tiếp tục dưỡng Kỷ Vọng, rốt cuộc gia đình hộ nông gia mười ba năm trước sớm đã vì tai nạn xe cộ song song bỏ mạng, thậm chí Kỷ Niên đã lớn lên ở viện phúc lợi.
Kỷ gia làm vậy nhận được một mảnh khen ngợi, thân phận của Kỷ Vọng lại từ trên cao rơi xuống đáy vực, bạn bè trước kia chơi cùng hắn đều quay đầu nịnh nọt Alpha Kỷ Niên, những người trước kia tôn sùng hắn, ngược lại bắt đầu lấy hắn cùng với Kỷ Niên đem ra so sánh, bất luận như thế nào hắn đều không thể vượt qua Kỷ Niên. Hướng gió dần dần thay đổi.
Mọi người phát hiện, Kỷ Vọng không phải như vậy, trừ bỏ cái thân phận đỉnh cấp Alpha, hình như cũng không có ghê gớm gì.
Lúc trước thích một người, người kia như thế nào cũng đều là ưu điểm, hiện tại bắt đầu soi xét một người, người này tự nhiên chỗ nào cũng là khuyết điểm.
Lời đồn về Kỷ Vọng càng ngày càng tồi tệ hơn.
Mắt cao hơn đỉnh, tính tình lạnh nhạt, thấy chết mà không cứu, kiêu ngạo khó thuần, hết thảy phẩm chất tốt đẹp không đáp nổi một từ, mọi thứ đều hướng lên người hắn mà đánh giá.
Thậm chí có người dựng lên chút chuyện xưa nói tới giống như tận mắt chứng kiến Kỷ Vọng thật sự phạm phải tội ác ngập trời.
Vốn khen ngợi trở thành phỉ báng, vỗ tay biến thành chửi rủa.
Kỷ Vọng lại tâm tính kiên cường, cũng chịu đựng không nổi hoàn cảnh như vậy, hắn dần dần trở nên chết lặng, lạnh nhạt, bất luận người khác đối hắn như thế nào, nói cái gì, đều không hề để lại bất cứ phản ứng nào.
Trước kia những bạn bè điên cuồng đuổi theo hắn, kêu hắn 'Kỷ ca', bây giờ bọn họ cảm thấy Kỷ Vọng tồn tại là bằng chứng nói lên quá khứ của họ có bao nhiêu ngu xuẩn, vì thế bày mưu tính kế khiến mọi người bạo lực lạnh Kỷ Vọng, âm thầm sai khiến những học sinh thấp kém của trường đi khinh nhục hắn.
Mà nguyên chủ, chính là một trong số đó.
Hành động khi dễ Kỷ Vọng đã ngày càng nhiều lên, Lâm Ngôn mỗi lần đều có tham dự, xem như một nhân vật giữa những chuyện đó, hôm nay đội bọn họ gây án lần thứ năm, nhân cơ hội giáo viên kêu Kỷ Vọng tới tòa nhà thực nghiệm, đem Kỷ Vọng nhốt vào phòng thí nghiệm hoá học, khiến hắn không thể trở về ngủ, ngày hôm sau sẽ bị giáo viên thông báo phê bình toàn trường.
Ở trong mắt các bạn học không biết chân tướng, đó chính là Kỷ Vọng đã hoàn toàn sa ngã, đã không còn là thiên chi kiêu tử của trước kia, ánh trăng sáng hoàn toàn không còn tồn tại, càng khiến cho người khác phản cảm.
Ở trong mắt các giáo viên đồng dạng không hiểu rõ, Kỷ Vọng đã không còn là một học sinh bọn họ kiêu ngạo đáng giá trước kia, mà hiện tại là một học sinh đắm mình trụy lạc, cứu cũng không thể cứu được nữa.
Không ai chân chính nguyện ý vì Kỷ Vọng nói một lời, chẳng sợ các bạn học có nhận thấy sự không đúng trong đó, cũng chỉ yên lặng giấu ở trong lòng, không dám đương đầu giúp đỡ hắn trước mọi người.
Kỷ Vọng cuối cùng trở thành người không thể nói* của trường học, trải qua tra tấn quá dài lâu đã trở thành vô vọng, Kỷ Vọng lựa chọn tại một mùa đông tự mình chấm dứt, sau khi hắn tử vong, thế giới cũng hoàn toàn tan vỡ, toàn bộ thế giới hôi phi yên diệt**, không còn sót lại chút gì.
Những xuyên thư giả, trọng sinh giả tự nhiên cũng chết ở trong trận tan vỡ này, nhưng giờ phút này, bọn họ vẫn còn cướp đoạt khí vận của Kỷ Vọng, mơ mộng trở thành chúa tể thế giới.
Lâm Ngôn nghiến răng nghiến lợi xem hoàn toàn bộ cốt truyện, cục xuyên nhanh quý trọng che chở cho mỗi nam chủ, Lâm Ngôn tuy rằng ở bộ phận sắm vai nhân vật nhỏ rất nhiều năm, nhưng tiếp xúc nam chủ nhiều, cũng biết các nam chính là hợp thể của ánh sáng thế gian.
Ấm áp, thiện lương, chính trực, bọn họ là nhân gian chính đạo mà cục xuyên nhanh bảo hộ.
Hiện tại, cái gọi là xuyên thư giả, trọng sinh giả, cư nhiên dám cướp khí vận nam chủ, làm nam chủ gánh tội lớn như vậy, thật là muôn lần chết không hết tội.
Thời điểm cậu xuyên qua trên thực tế đã chậm, độ tan vỡ của nam chủ hiện giờ đã đạt tới 80%, còn lại 20%, thế giới này xem như sắp hoàn toàn sụp đổ.
Trong đáy lòng Lâm Ngôn đã nhanh chóng nghĩ đối sách, một bên tổ ba người kia cũng tìm hình ảnh tốt, gửi qua cho Chu ca.
Bất quá nửa phút sau, Chu ca đã gọi qua, nam sinh dẫn đầu ấn loa, Lâm Ngôn bất động thanh sắc mà sát lại gần, nghe nam sinh bên đầu dây kia nói: "Tiểu mã à, thật là vất vả cho tụi bây rồi."
Âm thanh bên kia thật sự rất hỗn loạn, như là KTV hoặc là quán bar, âm nhạc đinh tai nhức óc, bên cạnh hay vang lên tiếng ồn ào, thanh âm ủng hộ, Lâm Ngôn nhạy bén nghe thấy hai chữ 'Kỷ Niên', tiếp theo là một giọng nam ôn hòa dễ nghe, hỏi Chu ca là đang gọi điện thoại với ai.
Chu ca nhanh chóng thay đổi địa điểm, có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên kia dần dần đi xa, "Tiểu mã a, tụi bây còn đang nghe không?"
"Còn còn còn, ca, chúng em đều ở đây cả, có cái gì phân phó anh cứ nói với em, em sẽ trực tiếp nói cho bọn họ, đêm nay là có thể hoàn thành cho anh!"
Ý vị ám chỉ trong lời này rất sâu, Chu ca cười một cái, nói: "Đừng nóng nảy, tụi bây đi trước xem vết thương, cái tên Kỷ Vọng đó, thủ đoạn dơ bẩn, lần sau lại đối phó nó bọn bây nên chú ý chút...... Hai ngày này tụi bây đi nghỉ ngơi trước, hai ngày sau tao sẽ gửi tin nhắn cho bọn bây, đến lúc đó nghe tao chỉ thị mà làm."
"Không thành vấn đề, Chu ca, cứ tin tưởng bọn em đi!"
Bên kia tắt máy, một phút sau, đã chuyển khoản lại đây.
Chói lọi 5000 tệ.
Danh tác. (cái này tui không biết nghĩa)
Nam sinh dẫn đầu vui mừng khôn xiết, mặt mụn cùng một nam sinh khác cũng cười đến hít mắt, đưa mắt trông mong mà nhìn nam sinh, chờ hắn phân tiền.
Cuối cùng Lâm Ngôn được phân 800 tệ, nam sinh dẫn đầu phân đến hai ngàn, hai người mặt mụn với nam sinh kia mỗi người một ngàn một.
Tiền phân xong, ai về nhà nấy, sở dĩ đêm nay hành động chỉ có bốn người bọn họ, chính là bởi vì bốn người bọn họ đều không ở ký túc xá, dễ dàng hành sự.
Trước khi đi, nam sinh còn trên cao nhìn xuống Lâm Ngôn, gõ hắn: "Lâm Ngôn a, mày cũng biết mày trạng thái hôm nay không tập trung, nếu không phải vài lần trước mày còn chịu dụng tâm, lần này nhiều lắm phát mày 500 tệ, đừng trách anh không cho mày mặt mũi, lần sau mày muốn giống như ngày hôm nay, tao sẽ không gọi ngươi theo nữa đâu."
Lâm Ngôn cúi đầu, mặt ngoài sợ hãi rụt rè, trên thực tế mặt vô biểu tình nói: "Dạ, em lần sau nhất định không phân tâm, lần sau em nếu còn không tập trung...... Mọi người liền tiếp tục trừ tiền của em, trừ nhiều ít đều được!"
Mấy cái nam sinh tức khắc liếc nhau, tròng mắt vừa chuyển, sắc mặt đều thân cận không ít: "Đây chính là tự mày nói, được rồi, đêm nay liền đến đây thôi. Lần sau có chuyện, tao lại gọi điện cho bọn bây."
"Nếu có, Mã ca, nhất định phải để tao theo đó."
"Còn có tao còn có tao, tao cùng Kỷ Vọng không đội trời chung, tìm tao tao tuyệt đối dụng tâm dùng sức."
"Mày là beta mà có thù oán gì Kỷ Vọng?"
"Hại, tao chính là nhìn không thuận mắt cái bộ dạng đó của nó, không phải người Kỷ gia, còn mỗi ngày dùng 258 vạn......"
Thanh âm dần dần đi xa.
Lâm Ngôn nhìn ba người bọn họ cùng rời đi.
Cậu thu hồi tầm mắt, bước chân không ngừng, đi đến tường vây phía trước, từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm thấy được chỗ có thể trèo tường, nhanh nhẹn nhảy ra.
Tuy bọn Mã ca đang nói chuyện nhưng ánh mắt vẫn chú ý Lâm Ngôn, thấy cậu rời đi mới ngừng lại.
Qua khỏi bờ tường, quan cảnh trong trường và bên ngoài như hai thế giới.
Thế giới trong trường tối đen không có chút ánh sáng, thế giới bên ngoài thì ngũ thải ban lan. (ánh sáng 5 phía?? Chắc lại vậy @@")
Dưới ánh đèn nê ông lập loè, trên đường người đến người đi, quán nhỏ bán đồ ăn khuya cũng tấp nập người ghé mua, đèn đường ánh hồng mọi vật đổi sắc, tiếng người, tiếng xe, đồng thời vang lên, đúng là kinh thành đầy màu sắc.
Ngửi được hương vị thơm ngát thổi tới, Lâm Ngôn nhìn về phía đối diện đường lớn, là một cửa hàng tiện lợi bên trong rất nhiều người đang mua đồ, vì trùng hợp là giờ tan làm nên ở đây chủ yếu là học sinh và nhóm nhân viên công sở.
"Ký chủ, người không sao chứ?" Cậu nửa ngày không nhúc nhích, hệ thống lo lắng hỏi.
Lâm Ngôn lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là đói bụng, nam chủ ăn cơm chưa?"
"Hẳn là chưa đi."
Lâm Ngôn: "Hẳn là?"
Hệ thống: "Cốt truyện không viết."
Đúng thật, cốt truyện sao lại viết Kỷ Vọng có ăn cơm chiều hay không.
Trong đầu lại hiện ra một màn hồi nãy.
Nam sinh lẻ loi đứng ở trong bóng tối, thân hình mảnh khảnh cao gầy, hơi hạ mắt, lẳng lặng, phảng phất có thể tùy thời hoà mình vào bóng đêm.
Lâm Ngôn cầm di động, đi vào cửa hàng tiện lợi, 800 tệ vừa đến tay thực mau bị cậu tiêu gần hết một trăm, cậu mua lẩu Oden nóng hầm hập, lại mua thêm cơm nắm mỗi loại hai phần, toàn bộ để nhân viên cửa hàng đun nóng, sau đó mới xách đồ rời đi.
Cậu cẩn thận gói kỹ thức ăn đặt trong lớp áo khoác ngoài, hiện tại là tháng 10, thời tiết còn hơi nóng, nhưng chạng vạng độ ấm sẽ thấp xuống, khoảng cách đến tường vây của tòa nhà thực nghiệm còn một khoảng khá xa, thức ăn sẽ nhanh nguội.
Gió đêm đi qua, Lâm Ngôn một lần nữa nhảy qua tường vây, từ khi sự việc Kỷ Vọng xảy ra, các đại thế gia trong thành phố bao gồm Kỷ gia không ngừng tạo áp lực cho trường học, nội quy trường học hoàn toàn thành trang trí, cố ý bao che, cũng sẽ có một số ít giáo viên nhìn chướng mắt nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Hiện tại điểm này ngược lại thuận tiện cho Lâm Ngôn, cậu nghênh ngang mà cầm đồ ăn đến, theo đường nhỏ trở về tòa nhà thực nghiệm.
Từ lúc Kỷ Vọng bị nhốt trong phòng thí nghiệm, đã qua gần một giờ.
Hôm nay là một đêm không trăng.
Toà nhà thực nghiệm tối không có một chút ánh sáng, cầu thang, các tầng lầu đều trở nên yên tĩnh không tiếng động, đen sì, phảng phất như con quái vật đang giương mồm to chứa máu, quanh quẩn Lâm Ngôn chỉ có tiếng bước chân của mình.
Hệ thống có chút muốn xù lông (tuy không có lông:)))), "Ký chủ, hiện tại người trở về làm gì? Xoát độ hảo cảm với nam chủ sao?"
Nhiệm vụ cứu vớt nam chủ, không ít ký chủ đều sẽ lựa chọn xoát độ hảo cảm với nam chủ, đây xác thật là một biện pháp tốt, nhưng kề bên là sự tan vỡ của các nam chính không sai biệt lắm, thì nam chính đã đánh mất tình cảm đối với thế giới, kể cả tốt hay xấu, mọi ảnh hưởng cũng sẽ không có bất kì phản ứng lại dù chỉ một chút.
Nhiệm vụ cứu vớt nam chủ sở dĩ mỗi cái đều là cấp khó khăn S+, đến nay không người hoàn thành, cũng là bởi vì như vậy.
Lâm Ngôn: "Tôi tạm thời không thể gặp mặt Kỷ Vọng, phải giữ lại cái vai ác này thêm một khoảng thời gian nữa, lần sau bọn họ lại muốn làm cái gì với Kỷ Vọng, tôi cũng có thể biết trước, để dễ bề ứng đối hơn."
"Vậy người đây là......?"
Hệ thống khó hiểu, đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lâm Ngôn, cũng là lần đầu tiên bọn họ phối hợp, nghĩ đến lý lịch chói lọi của nhân viên ưu tú Lâm Ngôn, hệ thống yên lặng nuốt xuống nghi vấn.
Đi đến lầu 4, lầu 4 hoàn toàn an tĩnh.
Kỷ Vọng không có phát ra một chút thanh âm, nghe thấy tiếng bước chân, cũng làm như không nghe thấy.
Tòa nhà thực nghiệm trang trí cùng khu dạy học có khác biệt rất lớn, hành lang đều không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ hẹp được lắp trên cửa sắt để ban lãnh đạo dễ dàng kiểm tra đột xuất quá trình dạy học, Lâm Ngôn từ bên ngoài kéo cửa sổ ra.
"Kẽo kẹt --"
Cậu dừng lại một chút, giống như mèo nhỏ không cẩn thận đụng tới bếp lửa, lén lút phóng nhẹ móng vuốt.
"Kẽo kẹt chi chi chi --"
Lâm Ngôn: "......"
Hay thật, xem ra không thể làm việc tốt không lưu danh được.
______________
*: Kỷ Vọng hoàn toàn không bị câm nha, sau này vẫn nói chuyện được
**: Nghĩa của hôi phi yên diệt là dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Mình để hán việt vì thấy nó hay hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.