Dã Đồ

Chương 9: Bước về phía vực sâu

Bố Lạc Tạp Khu

16/02/2024

Mọi ngóc ngách trong căn bếp đều nồng nàn hương rượu vang đỏ, còn có âm thanh ùng ục không ngừng quanh quẩn bên tai, Nhiêu Tầm đè Lý Mặc lên tường, bàn tay di chuyển vào áo khoác anh, đặt lên con găm dưới túi.

“Muốn bắt anh rất đơn giản, cả người anh toàn là sơ hở.” Tay Nhiêu Tầm thò vào túi áo anh, thản nhiên rút ra con dao găm khắc hoa dưới túi.

“Nhưng tôi cảm thấy anh không phải người xấu.”

Nói xong, Nhiêu Tầm cuối cùng cũng chịu lùi lại một chút, giúp Lý Mặc suýt nữa đã nghẹt thở trong bầu không khí kia có thể hít vào một hơi thật sâu.

Tần Tiểu Mao không biết nơi này đang có vũ bão cuồn cuộn(1) nổi lên, say khướt ở bên cạnh hét lớn: “Hai người kề sát gần nhau làm gì thế? Nói bí mật gì vậy, tôi cũng muốn nghe…”

(1) 风起云涌 – gió giục mây vần

Lời vừa dứt, cậu ta đã thấy Lý Mặc tóm lấy cổ áo Nhiêu Tầm nhấc lên, trên mặt treo biểu cảm tức giận đến muốn khóc, liều mạng giành lại vật trong tay Nhiêu Tầm.

Anh chưa từng trải qua huấn luyện, nhưng chiêu thức bất chấp, ngay cả Nhiêu Tầm cũng bị anh đánh cho không kịp lẩn tránh.

Nhưng Nhiêu Tầm rất nhanh nhận ra mình không thể nương tay với Lý Mặc, vì thế lập tức thu lại lòng thương cảm ít ỏi của mình, hai tay mau chóng khống chế tay anh, đầu gối kẹp chặt chân anh, chưa đến ba chiêu đã ôm chặt cả người anh vào lòng mình.

“Đi thôi, vào phòng ngủ của anh, đừng để người khác nghe thấy.”

“*** mẹ cậu! Trả lại đồ cho tôi! Trả lại đồ cho tôi…”

Mặc kệ Lý Mặc vùng vẫy ra sao, mắng chửi thế nào, Nhiêu Tầm vẫn làm ngơ, giữ chặt hai tay anh rồi kéo anh về phòng ngủ, sau đó rầm một tiếng, dùng chân đá mở cửa.

Mấy động tác trôi chảy này chỉ diễn ra trong vài giây, Tần Tiểu Mao mờ mịt đứng tại chỗ, trước mặt còn có một nồi rượu vang đỏ sôi ùng ục bốc hơi nóng.

Cậu ta quay đầu nhìn đi nhìn lại cửa phòng ngủ đóng chặt, nghi ngờ lắc đầu, nghĩ mãi không ra nói: “Hình như này không giống tình thú…”

Không khí trong căn phòng cũ ngả vàng căng thẳng, sống lưng Lý Mặc kề sát tường vôi lạnh lẽo, toàn bộ cơ thể bị Nhiêu Tầm ấn chặt, muốn động cũng không thể động.

“Khá đấy, tuổi còn nhỏ mà đã có tiền án.”

Có tiền án? Xem ra biết hết rồi. Cũng tốt, bất kỳ người nào ở Cục thành phố đều nắm rõ, đáng lẽ anh nên sớm nghĩ đến.

Khí thế vừa rồi của Lý Mặc dần dần biến mất, anh biết giãy dụa chỉ tốn công vô ích, đứng trước mặt anh là người cảnh sát nhân dân, tất cả vết tích của anh đều nằm trong hệ thống của bọn họ.

Anh chưa sẵn sàng nói ra, bởi vì có giải thích cũng không thể thay đổi, cúi đầu, cắn môi, làm tư thế mặc kệ hết thảy.

Thấy anh hệt như người câm, Nhiêu Tầm biết anh không hề có ý định ngoan cố chống trả, vì thế vỗ nhẹ gương mặt hơi đỏ của anh, ép buộc nói: “Anh không có gì muốn nói sao?”

Lý Mặc nghiêng đầu, không nhìn Nhiêu Tầm, chỉ nhìn vào quyển từ điển dày cộm màu đỏ trên bàn mình.

Bởi vì anh không chịu nói chuyện, không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng. Bởi vì do chèn ép chạm đến cực hạn, không khí vô tình trở nên đặc hơn, nhưng phía sau là bức tường, trước mặt là Nhiêu Tầm, anh muốn trốn cũng không được, chỉ có thể hơi nghiêng mặt đi.

Nhưng hơi nghiêng mặt đi cũng không thể tránh thoát, hơi thở nóng rực của Nhiêu Tầm từng đợt từng đợt đập vào mặt Lý Mặc, hắn hỏi lại một lần nữa: “Anh không có gì muốn nói sao?”

Lý Mặc không sợ bị tra tấn tàn độc, nhưng lại chẳng thể chịu đựng nổi bầu không khí chèn ép tứ chi này, cuối cùng đành từ bỏ rồi mở lời: “Không có gì để nói hết, chuyện cậu biết đều là sự thật.”

Cảm giác áp bức trước mặt biến mất một chút, Nhiêu Tầm buông anh ra, chừa đủ khoảng trống cho cả hai, hỏi tiếp: “Anh đang không ngừng hủy hoại bản thân, anh có biết không?”

Hủy hoại? Trong lòng Lý Mặc dâng lên cảm xúc mỉa mai, anh nghĩ người ngay ngay thẳng thẳng như hắn thì hiểu cái gì, một số người chỉ có thể dựa vào hủy hoại bản thân để giữ mạng sống.

Một lát sau, cơ thể anh lùi về phía mép tường, bình tĩnh đổi lại xưng hô lúc đầu, chầm chậm nói: “Cảnh sát Nhiêu, cậu không hiểu, không phải ở đâu cũng giống Cục cảnh sát mấy cậu.”

Những lời này nói ra, Lý Mặc biết bản thân đã hoàn toàn không còn đường lui. Những thứ kia anh chưa từng nói cho người khác nghe, vậy mà hôm nay anh đột nhiên muốn nói cho một cảnh sát nghe.

Nghĩ đến kết cục đã định trước ấy, Lý Mặc cảm nhận được một loại bình tĩnh đã lâu chưa gặp, giống như thân xác trôi dạt bấy lâu nay cuối cùng cũng bị nham thạch nóng chảy san bằng phá hủy toàn bộ.

Vì vậy anh quay đầu, lần đầu tiên chủ động đối diện cặp mắt đen nháy không rõ của Nhiêu Tầm.

“Cảnh sát Nhiêu, trước giờ tôi chưa từng nghĩ lừa gạt cậu, nhưng thế giới này không như cậu tưởng đâu.”

Cảnh tay đấm chân đá trong suy nghĩ không xuất hiện, Lý Mặc liếc nhìn sang, phát hiện Nhiêu Tầm đang chăm chú nhìn mình.

“Anh nói tiếp đi, không phải loại tưởng nào của tôi?”

“Không phải sạch sẽ như cậu tưởng, không phải đen trắng rõ ràng. Có rất nhiều chuyện bẩn thỉu cậu nhìn không thấy, có rất nhiều chuyện cậu chỉ có thể giương mắt nhìn mà chẳng thể làm gì.”

Lý Mặc nuốt nước bọt, nói tiếp: “Cậu cho rằng tôi chưa từng thử cầu xin sự giúp đỡ sao? Tôi đã thử rất nhiều lần; lần thứ nhất, nửa đêm tôi phát hiện chú đánh dì, tôi tranh thủ khi đi học lén đến nhà thư ký thôn chúng tôi, ông ta vừa hút thuốc vừa nói đó là việc nhà, ông ta không quản được. Vài lần sau đó thật sự rất nghiêm trọng, tôi suýt nữa cho rằng dì tôi đã bị đánh chết, cho nên giữa đêm khuya chạy mấy km đường núi đến đồn cảnh sát huyện báo án, cầu xin rất lâu mới mời được bọn họ đến nhà.”

“Nhưng vô ích, chân trước bọn họ vừa rời khỏi, ban đêm chú đã đánh chết dì tôi, còn để lại mười mấy lỗ thuốc lá trên cổ tôi. Chú nói tôi điên rồi nên mới dám báo cảnh sát, sau đó ông ta cười tôi, nói tôi dù có cố chống trả cũng không thể thay đổi điều gì, sẽ không ai quan tâm có bao nhiêu người biến mất trong cái khe núi nhỏ của chúng tôi, ông ta không chỉ có thể đánh chết dì tôi, mà còn có thể đánh chết cả tôi, ông ta sẽ không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào vì nó.”

“Nơi xó xỉnh hoang vu của chúng tôi mấy năm trước vừa được sửa chữa đường xá, một lần đến đồn cảnh sát huyện phải đi mất ba giờ đường núi. Nơi đó của chúng tôi, bị đánh thì phải nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn thì tiếp tục đánh, cậu cho rằng tất mọi người đều giống cậu và cái cô Lệ Trân đó ư? Được học trường Đại học Cảnh sát này nọ, được trải qua sát hạch rồi tận tụy phá án như thế?”

Tay Nhiêu Tầm trên cổ áo Lý Mặc nắm chặt, là loại tư thế ghì siết. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lý Mặc, không phải nhìn tỉ mỉ, không phải nhìn qua loa, mà là nhìn thẳng vào mắt.

Tóc mái Lý Mặc rất dài, che khuất hơn nửa con mắt, Nhiêu Tầm nghi ngờ anh không đến tiệm cắt tóc, mà là chờ đến khi dài ra chịu không nổi nữa mới tự mình cắt lung tung, dùng cây kéo có tay cầm nhựa mười tệ mua ở cửa hàng văn phòng phẩm.



Nhiêu Tầm còn nghi ngờ anh để tóc trán dài như vậy là vì cố ý che đi đôi mắt, đã vài lần hắn cảm nhận được rõ ràng Lý Mặc chống cự với người khác. Đó không phải là kiểu xua đuổi đồng loại, mà là cố tình đẩy mình ra khỏi quần thể.

Sức lực Nhiêu Tầm giam giữ anh giảm đi đôi chút, một tay còn lại cưỡng chế vén mái tóc trước mắt anh lên, để khuôn mặt muốn trốn cũng không thể trốn của anh lộ diện hoàn toàn trước mặt hắn.

Quả nhiên, Lý Mặc vừa rồi còn có thể bộc lộ ít tâm tư trong lòng lập tức trở nên bối rối, cố gắng tránh tầm mắt Nhiêu Tầm.

Nhiêu Tầm lần nữa giơ tay, chỉ tám mũi khâu trên thái dương mình nói: “Vậy đây là nguyên nhân anh vừa thấy tôi đã đánh?”

Lý Mặc không nhìn hắn, chớp mắt nói: “Đúng, nhưng khi ấy tôi không biết con người cậu cũng tạm được.”

Không hiểu vì sao, mỗi câu Lý Mặc nói ra đều có ma lực khiến người khác không thoải mái, Nhiêu Tầm nghe câu ‘Con người cũng tạm được’, bỗng có cảm giác khó chịu không thể giải thích đánh úp.

Hắn cảm thấy bản thân thật sự không cần ở trước mặt loại người như Lý Mặc sắm vai cảnh sát tốt, vì vậy nắm lấy vạt áo trước của anh kéo gần về phía ngực mình, chóp mũi gần như dán sát vào chóp mũi anh, hơi nóng thở ra cũng là nóng bỏng hỗn loạn, chỉ còn mỗi giọng điệu là vô cùng bình tĩnh.

“Trong lòng anh có bực tức, nên muốn trút hết lên người tôi?”

“Tôi…”

Không đợi Lý Mặc nói hết, Nhiêu Tầm buông tay không báo trước, do sức lực bất ngờ bị giảm bớt nên Lý Mặc lùi về sau một bước, cái gáy cộp một tiếng đập vào vách tường sau lưng.

Ngược lại Lý Mặc không cảm thấy đau đớn, chỉ thầm nghĩ đợt này xong đời thật rồi. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm xúc thật sự của Nhiêu Tầm, giống như ở trong cơ thể người này mới thực sự là hắn, còn bề ngoài lễ phép ôn hoà trước đây chỉ là lớp da dày, đợi đến khi nhìn rõ hình dạng ma quỷ của anh, cuối cùng mới bất chấp tất cả chui khỏi vỏ bọc.

Lý Mặc còn đang chán nản vì lời bộc lộ tâm tình kia của bản thân, còn đang tính thử xem bản thân rốt cuộc đã gây ra rắc rối lớn đến nhường nào, tay Nhiêu Tầm một lần nữa đút vào trong quần áo anh, giống như xác nhận mà sờ soạng qua lại, đến khi chắc chắn trên người anh không còn bất kỳ đồ vật nguy hiểm gì, mới đưa con dao găm khắc hoa nặng trĩu vừa rồi trả về túi áo khoác của anh.

Lý Mặc bất ngờ ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Nhiêu Tầm.

“Cầm lấy, có thể tự vệ, đừng làm việc xấu.”

Một chút khuynh hướng xấu xa lộ rõ vừa rồi biến mất, Nhiêu Tầm nhìn anh, giọng nói trở nên nghiêm túc cực kỳ, “Tôi không quan tâm trước đây anh có tiền án gì, chỉ cần hiện tại anh còn muốn sống cuộc sống bình thường, vậy thì hãy quên chuyện trước đây đi.”

Nói xong hắn đi đến giường Lý Mặc, xoay người lấy thứ bản thân mang đến ở mép giường, xếp quần áo cầm đi tắm đặt trên vỏ chăn, bắt đầu cởi đồ như chốn không người.

Trong lúc hắn cởi quần áo, Lý Mặc nghe thấy mấy câu, nhè nhẹ bay ra từ trong hương cam quýt thoang thoảng của quần áo.

“Vì những kẻ đó mà đi vào thì không đáng, quý trọng bản thân mình hơn đi.”

Dứt lời, hắn có vẻ nhẹ nhõm hơn, cơ thể căng chặt lúc nãy hoàn toàn thả lỏng, uỵch một tiếng ngã xuống giường Lý Mặc.

“Chỗ này của anh thích thật, thoải mái lắm.” Nhiêu Tầm vùi mặt xuống chăn Lý Mặc, nhìn cảm xúc trên gương mặt thì có vẻ thật sự rất thích.

Lý Mặc không hiểu vì sao cảm xúc của Nhiêu Tầm có thể thay đổi nhanh đến vậy, một giây trước còn trong trạng thái căng thẳng, một giây sau đã có thể tỏ ra không quan tâm, vì thế anh như lọt vào sương mù mà hỏi một câu: “Thích chỗ nào?”

“Cũng may có mùi của anh, rất nhiều năm rồi chưa trải qua cảm giác này.” Nhiêu Tầm nhắm hai mắt, vô cùng thỏa mãn nói, nét hùng hổ dọa người vừa rồi không còn tăm tích.

Lý Mặc thả lỏng, thuận theo mặt tường ngồi bệt xuống, ho khan khùng khục.

Nghe thấy Lý Mặc bất ngờ ho dữ dội, Nhiêu Tầm trở người, nhắm hai mắt nói: “Phải quên đi, nếu không anh không thể vượt qua.”

“Được, sẽ quên, sẽ quên…”

Lý Mặc ngồi ở góc tường, tóc tai lộn xộn, trái tim đập thình thịch.

Sau đấy hai người đi tắm tắm, Nhiêu Tầm mặc đồ ngủ, quàng khăn lông đến phòng bếp tắt lửa, đỡ Tần Tiểu Mao đã bất tỉnh nhân sự về phòng ngủ cách vách.

Khi quay lại Lý Mặc đã ướt nhẹp ngồi trên mép giường, gương mặt bị nước ấm và cồn trong cơ thể hun hơi đỏ lên, tóc mềm mượt, thậm chí những vết sẹo trên người cũng có vẻ đẹp(2) hơn.

Advertisement

(2) 眉清目秀: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Nhiêu Tầm nhìn anh một cái, cởi giày bước lên giường, nằm xuống gần anh.

Hai người cứ vậy nằm song song trên tấm ván nhỏ hẹp, khoảng cách không xa không gần, Lý Mặc có thể cảm nhận rõ rệt hơi ấm từ người bên cạnh truyền đến, thấy không được tự nhiên nên duỗi chân ra, nhưng anh không trốn đến gần mép giường.

Nhiêu Tầm nhìn trần nhà, bất ngờ nói: “Thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn cho anh làm người đưa tin của tôi, tôi biết trên người của anh cất giấu rất nhiều chuyện.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Nhiêu Tầm cười nhẹ: “Xém chút nữa đã phải dùng đến nhan sắc để dụ dỗ.”

Hắn bắt ngờ xoay người, khuỷu tay chống trên gối, mu bàn tay đỡ sườn mặt, con mắt vừa sáng vừa đen, trong căn phòng ảm đạm trầm lắng nhìn Lý Mặc, “Anh thấy tôi có thể dụ dỗ người khác bằng nhan sắc không?”

Lý Mặc bị đề tài bất ngờ của Nhiêu Tầm đập cho mơ màng, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu khá đẹp, chắc là có thể, nhưng…” Lý Mặc cụp mắt xuống, nói tiếp: “Nhưng không dùng với tôi, tôi không thích đàn ông.”

Nhiêu Tầm bỗng cười lớn, nói tiếp: “Chỉ thử thôi mà, không được thì bỏ, cuối cùng tôi tự làm một mình.”

“Cậu muốn tôi làm người cung cấp thông tin cho việc kia đúng chứ, có nguy hiểm không?”



“Rất nguy hiểm.” Nhiêu Tầm cố ý hù doạ anh, “Phải ngụy trang thành người nghiện thuốc đi giao dịch với bọn buôn ma túy, nếu bất cẩn bị kẻ khác phát hiện sẽ chết ngay tại chỗ.”

Giống như nghĩ đến cái gì, Nhiêu Tầm bổ sung thêm một câu: “Giữa đường thất bại là đi đời nhà ma, nghĩ lại thấy không dễ coi lắm.”

Lý Mặc thật sự bị doạ rồi, vội vàng lên tiếng: “*** mẹ nó, lãnh đạo của mấy cậu sao không tự mình đi làm đi?”

“Bọn buôn ma túy biết họ, họ không ngụy trang được. Tôi không giống vậy, không kẻ nào biết tôi.”

Lý Mặc ‘Ồ’ một tiếng to, không vừa lòng lắm nói: “Không dễ dàng, đúng là không dễ dàng chút nào.”

Nhiêu Tầm lại cười: “Nếu như tôi chết, Cục sẽ tặng tôi một danh hiệu liệt sĩ, còn gửi cho gia đình tôi cờ thưởng và giấy khen vinh dự. Tất cả lãnh đạo sẽ đến nhà thăm hỏi, chen trong căn nhà hai phòng ở một phòng khách nhà tôi, bọn họ sẽ nắm lấy tay ba mẹ tôi rồi nói, sự hi sinh của đồng chí Tiểu Nhiêu đã cứu được mạng sống của vô số người.”

Lý Mặc cười há há trước cảnh tượng Nhiêu Tầm miêu tả, lồng ngực dưới tấm chăn dày phập phồng lên xuống.

Cười đủ, anh rầu rĩ nói một câu: “Vậy người nhà của cậu cũng thật đáng thương, đến lúc đó sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

“Đáng thương chứ.” Nhiêu Tầm nói: “Mẹ tôi nhất định sẽ gào khóc, vừa trông thấy người khác liền nói con trai mình được vinh danh, sau đó sẽ mừng thầm khi thấy người khác để lộ ánh mắt thương cảm.”

“Quan hệ của cậu với mẹ có phải không tốt không?” Lý Mặc đột nhiên hỏi.

“Tệ muốn chết ấy.” Không biết Nhiêu Tầm nghĩ đến cái gì, biểu cảm trở nên bình tĩnh cực kỳ, “Nhưng bà sẽ mua cho tôi rất nhiều thứ, đồ vật trong chung cư, quần áo của tôi đều là bà mua.”

“Bà cho rằng mình là người cho tôi tất cả, tôi không được phép oán trách bà.”

Lý Mặc ngây người, nói nhỏ một câu: “Đúng vậy, chúng ta không có cách nào trách họ được.”

Người bên cạnh bất động, Lý Mặc biết hắn đang nhìn mình. Bóng tối dẫn dắt men say trong mắt bốc lên, Lý Mặc khéo hờ đôi mắt, chợt nói: “Nhiêu Tầm, nói thật, cậu xem thường tôi không?”

“Không.”

“Đừng lừa tôi, tôi biết hết.” Lý Mặc cảm thấy bản thân mình điên rồi, cứ vậy nói cảm nhận thực sự của bản thân khỏi miệng: “Loại người như cậu, khi cười toàn là lấy lệ, đối xử với ai cũng tốt, nhưng cũng là đồng nghĩa đối xử với ai cũng không tốt. Loại người như cậu, có trái tim được dệt từ tơ lụa, ngoại trừ người thân của cậu, không ai có thể để lại bất kỳ vết tích nào trên đó…”

Lý Mặc tiếp tục lẩm bẩm nói: “Thế nhưng tơ lụa rất đẹp, tôi cũng muốn biến thành tơ lụa, nhưng tôi không thể có cuộc đời ấy.”

Anh còn muốn lải nhải thêm chút gì đó, trên trán đột nhiên có một lòng bàn tay ấm áp đặt lên.

Nhiêu Tầm ngồi dậy, lòng bàn tay phủ trên trán anh, nghi ngờ nói: “Anh không sao chứ? Mới uống có vậy đã say rồi?”

Anh tiếp tục nói: “Tôi không phải tơ lụa, mà là giẻ rách.”

Nhiêu Tầm bất ngờ cởi áo ngủ trên người ném sang một bên, làm nửa người hoàn toàn trần trụi.

Bây giờ Lý Mặc mới thấy rõ, ngực Nhiêu Tầm có vài vết sẹo mới do dao, dán ngoằn ngoèo xiêu vẹo trên làn da trắng nõn.

Anh chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy ngực bị thiêu đốt dữ dội, vội vàng rời mắt, thề sẽ không bao giờ nhìn thêm một lần nào nữa.

“Hai đường này là do nghi phạm trả thù ở phố Phong Thủy để lại.” Nhiêu Tầm chỉ ngực mình, “Kẻ đó biết bản thân nếu bị bắt sẽ phải ngồi xổm trong Cục cảnh sát đến chết, nên muốn kéo theo tôi chôn cùng, lúc bị tôi bất ngờ ra tay đã đâm hai nhát dao ở đây.”

“Không khác chỗ này của anh lắm.” Ngón tay Nhiêu Tầm di chuyển rời khỏi ngực, chỉ về vết bỏng và sẹo màu đỏ sậm cùng màu với hắn trên cổ Lý Mặc, cười nói: “Đều là giẻ rách, nơi nào có tơ lụa? Là ảo giác của anh mà thôi.”

Lý Mặc chưa kịp phản ứng trước lời hắn nói, phát ra một tiếng ‘À’ khô khốc, khi bừng tỉnh thì cảm thấy mình thất thố, tay chân hoảng loạn che giấu vết sẹo trên cổ.

“Đừng nhìn tôi, không đẹp.”

Nhiêu Tầm còn lâu mới nghe anh, ngược lại dùng chống tay trên gối, thích thú quan sát vẻ hoảng loạn của anh, nhìn hồi lâu rồi bất ngờ nói: “Con người anh đáng yêu thật đấy, trông có vẻ hung dữ, nhưng thật ra giống một đứa trẻ ngốc hơn.”

Đáng yêu? Lý Mặc kinh hãi, điên cuồng xua tay nói: “Cậu nói cái gì? Không được nói linh tinh!”

Nhiêu Tầm cười ầm lên: “Nói linh tinh gì chứ, anh có muốn soi gương thử không?”

“Cậu tránh ra, tôi không soi!”

Trong lúc hoảng loạn, Lý Mặc đẩy Nhiêu Tầm một cái, không ngờ sức lực của bản thân quá lớn, cơ thể không nghe theo điều khiển ngã về phía trước, cuối cùng anh bị ngã vào lòng Nhiêu Tầm.

Tai Lý Mặc vừa hay ngả trên lồng ngực Nhiêu Tầm, anh nghe rõ dưới khối cơ thể này cất giấu một vật sống, đập lên từng cái một, thậm chí giúp cơ thể bên ngoài của anh cũng được bừng sống theo.

Hai người bọn họ ở trong bóng tối đối diện nhau, ai cũng không nói chuyện.

Chỉ còn không khí buốt lạnh chuyển động, mang hơi thở Lý Mặc thở ra đi vào trong cơ thể Nhiêu Tầm, rồi lại đưa hơi thở của Nhiêu Tầm đổi chỗ đi vào cơ thể Lý Mặc.

Một lúc sau, bên người bỗng truyền đến một tiếng cạch, Nhiêu Tầm giơ tay tắt đèn, cả người chui về trong chăn.

Lý Mặc chớp chớp mắt, cũng nằm xuống, trên người vừa nóng vừa lạnh, trái tim khi thì đập liên hồi khi thì đập chầm chậm, không theo quy luật.

Không bao lâu sau bên người vang lên tiếng hít thở đều đặn, rất vững vàng, như muốn nói rằng hắn vô cùng an tâm khi ở trong gian phòng tồi tàn này.

Nhưng Lý Mặc không ngủ được, trong bóng đêm anh ý thức được có thứ nào đó đang lệch hoàn toàn khỏi quỹ đạo vận mệnh của anh, anh không thể nắm giữ phương hướng của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình bước đến rìa vách núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dã Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook