Chương 12: Hôn trộm
Bố Lạc Tạp Khu
16/02/2024
Phòng tắm chật chội chìm trong hơi nước ẩm ướt. Gạch men được chà rửa hai lần bằng chất tẩy có tính axit, nhưng vết bẩn màu vàng nhạt cứng đầu vẫn bám chặt trên đó. Chiếc chậu nhựa cạnh bồn rửa chất đầy quần áo, có vài món là Lý Mặc mới cắn răng mua về, còn có vài món là đến từ Nhiêu Tầm.
Lý Mặc mặc một chiếc áo thun lông rộng thùng thình, đã đứng trước gương gần nửa giờ, không ngừng vuốt mái tóc có chút ngắn của bản thân, lúc thì vén chúng sang bên trái, lúc thì không hài lòng rồi vén sang bên phải, cuối cùng bực bội dừng lại ở kiểu tóc tối hôm qua.
Tần Tiểu Mao mới từ bên ngoài trở về, hớt hải lao vào trong để xả nước, vừa mở cửa đã thấy Lý Mặc đang mày mò bản thân trước gương, ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lý Mặc ngoảnh đầu liếc cậu ta một cái, “Muốn đái thì đái nhanh lên.”
“Lý Mặc, có phải gần đây não anh gặp vấn đề gì không?” Tần Tiểu Mao đi đến phía sau Lý Mặc, cùng anh ngắm nhìn người có thay đổi lớn trong gương.
Lý Mặc hoàn toàn không có ý định trả lời vấn đề của cậu ta, vuốt nhẹ phần tóc mái trên lông mày, hỏi Tần Tiểu Mao: “Nói sự thật, thế này có đẹp thật không?”
“Đẹp đẹp, cắt tóc xong có cảm giác thoải mái dễ chịu hơn nhiều, trước kia nhìn quá u ám, buổi tối mà đi phía sau ai thì chắc chắn người đó sẽ nghĩ anh muốn giết người cướp của.”
Nghe thấy cậu ta nói mình trước kia trông như tội phạm, Lý Mặc có hơi không vui, bĩu môi nói: “Vậy bây giờ còn giống thế không? Không giống tí nào đúng không?”
Tần Tiểu Mao lập tức chìa hai đầu ngón tay, chụm lại thành một khe hở rất nhỏ, híp mắt nói: “Bây giờ chỉ giống một xíu xiu như này thôi!”
Lý Mặc ‘À’ một tiếng, hậm hực vò mạnh đầu mình, lẩm bẩm: “Phải làm sao mới hết giống? Tôi muốn mình dễ nhìn hơn chút nữa.”
Nghe thấy Lý Mặc nói muốn trở nên dễ nhìn hơn, Tần Tiểu Mao sợ đến mức suýt nữa nhảy một phát cao ba thước, một tay vội che trán Lý Mặc, nhíu mày hỏi: “Khai thật đi Lý Mặc, gần đây anh bị làm sao vậy? Tối qua thì khập khà khập khiễng không biết chui từ xó xỉnh nào về, giờ thì vừa dậy là chải chuốt mấy nhúm tóc trên đầu, cả ngày sửa đi sửa lại mấy chục lần, còn dùng cả báu vật của em!”
*1 thước = 1/3 mét
Nhìn Lý Mặc hơi mở miệng do dự, Tần Tiểu Mao bỗng nghĩ đến điều gì, hai mắt trợn to, miệng ngoác thành vòng tròn: “Đừng nói là anh…. biết yêu rồi nhá!”
Lý Mặc ngoảnh đầu trừng mắt liếc Tần Tiểu Mao một cái, phản bác nhưng lại không có chút đáng tin nào, nói: “Làm sao có thể? Tôi chỉ muốn sửa soạn bản thân gọn gàng hơn thôi, trước đây nhìn chẳng ra gì, y như mới được thả ra từ Cục cảnh sát.”
“Chẳng ra gì? Em quen biết anh bao nhiêu năm nay, không phải anh vẫn luôn như thế sao? Tại sao đột nhiên lại cảm thấy chẳng ra gì?”
Những điều Tần Tiểu Mao nói quá có lý, ép Lý Mặc không thể không đối diện trực tiếp với chính bản thân mình, nhưng anh thực sự không có can đảm nói thẳng tất cả ra khỏi miệng, chỉ đành lí nhí giải thích: “Tôi chỉ là nghĩ nên giúp bản thân dễ nhìn hơn một chút, người khác nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Tần Tiểu Mao ‘Ồ’ lên đầy ẩn ý, ghé sát vào Lý Mặc từ phía sau, ôm chặt cổ anh, cố ý trêu chọc nói: “Em thấy trước kia anh cũng rất nổi tiếng đó, không phải có người rất thích kiểu này của anh sao? Cái này gọi là gì nhỉ… Sự hấp dẫn hoang dại!”
Đây rõ ràng là một câu bông đùa, nhưng không hiểu vì sao Lý Mặc lại tin thật, không để bụng Tần Tiểu Mao khoá cổ mình, vội vàng ngoảnh đầu hỏi: “Thật chứ? Người khác nghĩ tôi trông ổn thật chứ?”
Vẻ mặt anh thực sự quá nghiêm túc, giống như một hai phải xác nhận bản thân thực sự có lực hấp dẫn người khác hay không, kiên trì hỏi tiếp: “Có phải chỉ cần chải chuốt trưng diện thì tôi cũng có thể được coi là đẹp trai đúng không?”
“Cái này còn cần phải nói nữa à!” Tần Tiểu Mao ôm anh lắc lư, đầu cũng đong đưa như con lắc, “Tên Thường Nhất Sinh đã chết kia, còn cả tên chủ tiệm thuốc lá khi trước, không phải đều rất thích anh sao? Hầy đáng tiếc… Kẻ vô tâm như anh chỉ một lòng nghĩ cách lừa được tiền của người ta.”
Trong lúc nói mấy lời xằng bậy, đầu Tần Tiểu Mao hiện ra bộ dạng của hai tên đàn ông trung niên đó — vẻ ngoài không có gì đặc biệt, dáng người mập mạp, biểu cảm khi nói chuyện luôn hèn hạ buồn nôn, dù ai nhìn vào cũng cảm thấy chỉ xứng làm cây ATM. Đến nỗi dục vọng nguyên thủy nhất của con người, còn phải xem–
Gương mặt người viên chức đẹp trai mấy ngày trước bất ngờ hiện lên trong đầu, Tần Tiểu Mao sợ đến độ sặc sụa ho mạnh, hoảng hốt hét ầm lên: “Ôi đệt, em biết rồi! Anh lén lút thay đổi mình như vậy, có phải là vì tên viên chức đẹp trai kia không?”
Lý Mặc cụp mắt, lo lắng cắn môi. Anh không phủ nhận, cũng là đồng nghĩa với thừa nhận.
“Anh bây giờ… Là muốn vờn cả bản thân mình vào trong hả!?” Tần Tiểu Mao không thể tưởng tượng được, lắc vai Lý Mặc, giọng nói thậm chí còn mang theo chút không dám tin.
“Tôi không chơi đùa!”
Nghe thấy giọng nói Lý Mặc sốt ruột như vậy, biểu cảm của Tần Tiểu Mao càng trở nên hoảng sợ hơn, run rẩy nói: “Vậy là thật?”
Không đợi Lý Mặc mở miệng, Tần Tiểu Mao đấm anh hai cái thật mạnh, hận rèn sắt không thành thép(1) nói: “Em nói anh nắm chặt, là đang kêu anh ngủ với thằng đó một lần cho sướng, sau đó kiếm một khoản kếch xù từ nó, chứ không phải bảo anh có tình cảm thật với nó!”
(1): 恨铁不成钢: kỳ vọng vào một người, mong muốn người đó trở nên tốt hơn.
“Cậu yên tâm, giữa chúng tôi không có gì hết.” Lý Mặc cúi đầu, vuốt vuốt áo lông của Nhiêu Tầm trên người, nói dối lòng: “Cậu còn không hiểu tôi chỉ biết nghĩ đến tiền thôi sao? Loại người như cậu ta, dù tôi có tâm tư gì thì cũng không thể thành thật, ở một bên nhìn theo là được rồi.”
Vừa nói xong, Lý Mặc đối diện với đôi mắt hoài nghi của Tần Tiểu Mao trong gương, luống cuống cúi đầu, giống như đang tự thuyết phục chính mình, nặng nề lặp lại một lần nữa: “Sẽ không có gì xảy ra, tôi chưa ngu đến mức đó.”
“Chỉ sợ nhà cũ bốc cháy(2) mà thôi–” Tần Tiểu Mao ồn ào nói to, cởi quần móc cúc cu xả nước ngay tại chỗ, không thèm tránh đi Lý Mặc.
(2) 老房子着火: ám chỉ những người lớn tuổi khi yêu nhau giống như căn nhà cũ khi bốc cháy hừng hực, muốn dập cũng không được.
Rất nhanh, bên cạnh vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lý Mặc liếc mắt sang nơi phát ra âm thanh, rồi ánh mắt lại lướt đến chiếc quần đã cởi một nửa của Tần Tiểu Mao, phát hiện bản thân quả nhiên không có hứng thú gì mấy với đàn ông, ít nhất không phải tên đàn ông nào cũng có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.
Nhưng lời Tần Tiểu Mao nói đã làm lý do lẩn tránh của anh thực sự không còn đáng tin, màn đêm vừa buông xuống, Lý Mặc ở trong phòng đắn đo nửa ngày cuối cùng vẫn không thể đè xuống suy nghĩ đang rục rịch trong lòng, một mình đi đến Bệnh viện số 2.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở về từ hiện trường truy bắt người náo động, Lý Mặc không trực tiếp về nhà, mà là bám theo xe cảnh sát quay lại Cục thành phố lần nữa.
Anh không dám trực tiếp đi vào, sốt ruột đi loạn xạ xung quanh, trước sau không chịu thuyết phục bản thân về nhà, cứ vậy đứng hai ba giờ đồng hồ dưới cái rét lạnh đêm khuya mùa đông, đến tận khi Tôn Lệ Trân cầm laptop ra ngoài mua đồ ăn khuya, mới gấp gáp tóm lấy người ta hỏi tình hình của Nhiêu Tầm.
Tôn Lệ Trân vẫn vô tư như thường lệ, cho rằng Lý Mặc tìm Nhiêu Tầm là do cảm thấy hối hận vì mấy ngày trước đập hắn hai lần, không nghĩ nhiều, ở bên đường trò chuyện câu được câu không với Lý Mặc.
“Nhiêu Tầm? Bị đưa đến Bệnh viện số 2 rồi, cậu tìm cậu ấy hả?”
“Tại sao lại đến bệnh viện? Chẳng phải không bị gì sao?”
“Làm sao cậu biết cậu ấy không bị gì?” Tôn Lệ Trân nghi ngờ nhìn thoáng qua anh, miệng cắn mạnh một miếng lớn cơm cuộn thịt gà.
“Là tôi đoán…” Lý Mặc nói dối.
Thật ra Tôn Lệ Trân cũng không nghi ngờ, chỉ nói: “Chắc tại phải chịu đựng suốt một tuần, vì để giống kẻ nghiện ma túy, nên không thể ăn uống cũng không thể ngủ nghỉ, cộng thêm áp lực của nhiệm vụ nằm vùng quá lớn, cố chống đỡ đến lúc nhiệm vụ kết thúc nên bị mới ngất xỉu ngay khi vừa về Cục. Nhưng tên nhóc này là người rất biết điều, đến tận cửa văn phòng mới ngất đi, may mà không làm chậm trễ nhiệm vụ.”
Đang nói, Tôn Lệ Trân thấy sắc mặt Lý Mặc thay đổi lớn, trái lại còn an ủi anh: “Không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu chút thôi…”
Thấy bản thân càng an ủi càng bị phản tác dụng, Tôn Lệ Trân có chút luống cuống, rối rít vỗ vỗ vai Lý Mặc, “Khuyên thật, nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì nên chờ buổi sáng ngày mai, bây giờ chắc đang ngủ như chết rồi.”
Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Mặc bắt đầu đứng trước gương chải chuốt bản thân, còn gọi cả người có gu thẩm mỹ là Tần Tiểu Mao đến góp ý, góp ý tới lui cũng không sửa ra được gì, cuối cùng đành phải quay về dáng vẻ như buổi tối hôm trước.
Lý Mặc không dám đến bệnh viện vào ban ngày, sợ không may chạm mặt với lãnh đạo và các đồng nghiệp lũ lượt tới hỏi thăm Nhiêu Tầm, nên chỉ có thể nương nhờ sự che chở của bóng đêm, giống như kẻ trộm lẻn vào cửa Bệnh viện số 2, trên đường anh có mua vài thứ ở siêu thị, một số kinh nghiệm xã hội của anh nói cho anh biết tay không đến thăm người bệnh là điều không hay.
Nhưng cho dù anh đã cố gắng hết sức chà rửa sạch sẽ mùi vị tạp nham trên cơ thể, mang cả quà cáp đến thăm bệnh, nhưng luồng khí thuộc về những kẻ không ra gì trong xã hội vẫn như ẩn như hiện lởn vởn quanh anh.
Y tá trực ban ở Bệnh viện số 2 cảnh giác quan sát anh, một lúc lâu sau mới nói: “Đến thăm Nhiêu Tầm đúng không? Tầng 4 quẹo trái phòng 403, tối rồi nên đừng phát ra âm thanh quá lớn, tránh làm phiền những bệnh nhân khác.”
Nếu là ngày trước, loại thái độ đề phòng này sẽ khiến Lý không vui, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất tốt, không rảnh bận tâm những ánh mắt của người không quan trọng bên cạnh, mở miệng ‘À’ một tiếng, nói lời cảm ơn với người y tá mặt đầy mệt nhọc, ôm hộp đựng sữa chua nhẹ nhàng đi lên tầng.
Hành lang bệnh viện ảm đạm yên ắng, mặt sàn si măng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân từ các phòng có người bệnh ra ngoài đi vệ sinh.
Dựa theo địa chỉ trong miệng y tá trực ban, Lý Mặc bước nhanh đến trước cửa phòng bệnh 403, phát hiện đèn bên trong đang sáng, còn có tiếng người thấp thoáng lọt ra từ khe cửa.
Khuya thế này rồi mà còn người? Lý Mặc thả nhẹ bước chân, lại gần khe cửa.
Xuyên qua khe hở chật hẹp, anh nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn được bật sáng, một người phụ nữ trung niên có vẻ được chăm chút rất tốt đang ngồi bên giường bệnh, hai tay nắm chặt tay Nhiêu Tầm, siết đến mức không bình thường.
Cho dù bị một cánh cửa ngăn cách, nhưng không khí nghẹt thở trầm lắng trong phòng bệnh vẫn có thể lọt ra bên ngoài theo khe cửa, cơ thể Lý Mặc tiến sát lại gần khe cửa, ngay giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng khóc sướt mướt của người phụ nữ.
“Mẹ mặc kệ cái nghề cảnh sát nát này, theo mẹ về nhà đi, mẹ nghĩ cách tìm công việc khác cho con.”
Nhiêu Tầm dựa vào đầu giường, gương mặt mệt mỏi vô cùng, anh bình tĩnh rút tay về, không mặn không nhạt nói: “Mẹ, con lớn rồi, đây là cuộc đời của chính con.”
Lời này dường như đã kích động rất lớn đến người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, bà nhìn Nhiêu Tầm không dám tin rồi bất ngờ nhào đến tấm chăn, một mực nắm lấy tay Nhiêu Tầm, mặc cho đứa con trai né tránh thế nào cũng không chịu buông.
“Tí tuổi như con thì biết cái gì là cuộc đời? Con không hề thích làm cảnh sát, con chỉ đang cố tình chọc giận mẹ, cố tình trả thù mẹ, mẹ buồn phiền khó chịu thì con sẽ vui vẻ, con cho rằng mẹ không biết sao?”
Móng tay người mẹ vừa dài vừa nhọn, phía trên vẽ những hoạ tiết tinh xảo được làm trong viện thẩm mỹ suốt hai giờ, rực rỡ mà sắc nhọn găm vào cánh tay cùng mu bàn tay Nhiêu Tầm.
“Mẹ à, đây là bệnh viện.” Nhiêu Tầm rút tay về không chút nể nang, trấn định lại cảm xúc, tự nhủ bản thân không nên tức giận.
“Bệnh viện thì làm sao? Bệnh viện thì không cho phép mẹ nói chuyện với chính con trai ruột của mình?”
Chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường bệnh lẳng lặng phủ xuống hai chùm sáng yếu ớt, Nhiêu Tầm vuốt tóc, đôi tay che mặt, giọng nói kiệt sức len lỏi từ kẽ hở ngón tay chui ra ngoài, “Mẹ, con tăng ca suốt một tuần, mới trở về từ tay bọn buôn ma túy, thiếu chút nữa đã chết, mẹ để con yên tĩnh thoải mái, được không?”
“Không được!” Mẹ Nhiêu Tầm bỗng hét chói tai, chỉ trong nháy mắt, đèn cảm ứng ở hành lang vốn không nhạy đều bị tác động cho nhấp nháy sáng.
“Nhất định là con cố tình, cố tình làm loại công việc nguy hiểm này, cố tình hết lần này đến lần khác bị thương, cố tình để mẹ nhìn thấy, cố tình khiến mẹ khó chịu…”
“Mẹ, chứng rối loạn hoang tưởng bị hại của mẹ quá nghiêm trọng.” Nhiêu Tầm cảm nhận đầu mình vang lên tiếng ong ong, thực sự không còn sức đối phó với mấy chuyện lung tung rối mù nọ, giống như đầu hàng, nhắm mắt nói: “Mẹ trước hết bình tĩnh đã, có chuyện gì chờ sáng sớm ngày mai nói tiếp, được không ạ?”
Mẹ Nhiêu Tầm dần dần dịu lại, màu sắc đỏ bừng trên gương mặt cũng từ từ lắng xuống, cuối cùng bà đột nhiên giảm bớt lực, hai mắt vô hồn ngồi liệt bên giường bệnh.
“Nhiêu Tầm, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con vẫn luôn ghi hận mẹ vì chuyện xảy ra trước kia không?”
Nhiêu Tầm vẫn nhắm hai mắt, không nói gì.
Người mẹ run rẩy nắm lấy tay hắn vuốt ve không ngừng, miệng liên tục nhắc mãi: “Mẹ làm tất cả là vì muốn tốt cho con, tất cả tiền mẹ kiếm được đều để lại cho con, con không thể vô ơn, con hiểu không?”
Nhiêu Tầm nhắm hai mắt nói: “Con hiểu cả.”
Người mẹ bất ngờ đứng dậy, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cần chiếc túi đặt trên ghế, nghẹn ngào nói: “Vậy mẹ về nhà trước, con tự chăm sóc mình cho tốt.”
Nhiêu Tầm ‘Vâng’ một tiếng, vẫn không mở mắt, giống như một loại thói quen đã hình thành từ lâu, chỉ cần đó là việc hắn không muốn thấy, hắn liền lựa chọn nhắm mắt phớt lờ chúng.
Mẹ Nhiêu Tầm mặc thêm áo khoác, choàng chiếc khăn quàng cổ thật chặt, cuối cùng hít hít mũi, khập khiễng đẩy mở cửa phòng bệnh.
Lý Mặc còn đứng ở cửa, trên mặt hiện lên nét xấu hổ không kịp tránh. Nhưng mẹ Nhiêu Tầm thậm chí còn không nhìn thẳng vào anh, chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua anh một cái, cái gì cũng không nói, đạp lên giày cao gót bước hiên ngang, gót giày liên tục lưu lại thanh âm vang vọng trên hành lang yên ắng.
Lý Mặc xấu hổ vuốt ve chiếc hộp trong ngực mình, liếc vài lần về hướng người phụ nữ rời khỏi, căng thẳng thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa phòng bệnh.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Nhiêu Tầm bên trong miễn cưỡng ngồi dậy, dường như đang nhẫn nhịn không phát giận, cứng ngắc nói: “Mẹ nên về nhà nhanh đi, con lớn như vậy ở một mình trong bệnh viện sẽ không có việc gì.”
Đáp lại không phải giọng nói của mẹ Nhiêu Tầm, mà là tiếng bước chân quen thuộc khác.
Đầu tiên cửa mở ra một khe hở, Lý Mặc sửa soạn suốt nửa ngày từ bên ngoài bước vào, cả người mang theo hơi lạnh chưa tan, trong tay ôm một hộp lớn đồ mới mua về.
“Là tôi, tôi đến thăm cậu.”
Cơ thể vừa rồi còn căng chặt của Nhiêu Tầm lập tức thả lỏng, hắn dường như rất vui khi nhìn thấy Lý Mặc, vẻ khó chịu còn đọng lại trên mặt khi nãy lập tức biến mất không còn tăm hơi.
“Sao anh lại đến đây?”
“Hơi lo cho cậu.” Lý Mặc đặt đồ mình mang đến lên bàn, phát hiện trên đó đã sớm chất đầy các loại hộp quà, sắp tràn ra khỏi bàn, tám phần là do đồng nghiệp và lãnh đạo đến thăm Nhiêu Tầm cầm theo.
Lý Mặc ôm hộp sữa chua thua kém rõ ràng của bản thân, cảm thấy đặt cùng đống đồ này trông rất kỳ cục, vì vậy xoay người để dưới chân bàn.
“Nghe nói cậu ngất xỉu nên mới đến thăm cậu.”
Đôi mắt hắn vẫn luôn đảo qua lại trên người anh, chờ anh di chuyển chiếc ghế đến trước giường bệnh, theo bản năng xoa nhẹ cái đầu mới cắt chưa bao lâu của Lý Mặc hai cái, vuốt gáy anh nói: “Anh nghe ai nói?”
Lý Mặc muốn tránh cũng không được, cứ thế đứng tại chỗ, chậm rì đáp: “Cảnh sát Tôn của mấy cậu.”
“Đoán được, nếu là người khác có thể sẽ không nói cho anh biết.”
Lần này đến lượt Lý Mặc chủ động, anh ngồi bên giường bệnh mân mê ngón tay, mân mê được mười mấy lần mới mở miệng: “Cái dì khi nãy là mẹ cậu?”
Nhiêu Tầm không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Lý Mặc tiến thêm một bước, bình tĩnh hỏi: “Vì sao bà ấy đối xử với cậu như vậy?”
“Bà vẫn luôn như vậy.”
Lý Mặc nhận ra hắn không muốn nói, anh nghĩ cũng đúng, bọn họ quen biết chưa bao lâu, những việc riêng tư ở nhà sao có thể nói cho anh nghe? Lý Mặc gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy đến bên bàn rót nước cho Nhiêu Tầm, rồi quay lại nhìn hắn từng hơi từng hơi uống hết.
“Cậu…” Lý Mặc do dự vài giây, vẫn không nhịn được hỏi ra điều anh bứt rứt trong lòng mấy ngày qua: “Mấy hôm trước cậu vẫn luôn bận rộn với vụ án này?”
Nhiêu Tầm ‘Ừ’ một tiếng, không coi Lý Mặc là người ngoài, trực tiếp nói cho anh biết công việc dàn xếp phía sau: “Nhưng tôi chỉ trợ giúp, đây là vụ án thuộc Đội phòng chống ma túy số 2, chuyện tiếp theo không cần tôi tham dự, những vụ án trước đó của tôi cũng được giao cho các đồng nghiệp khác, có thể nghỉ ngơi hai ngày.”
Nghe thấy Nhiêu Tầm nói cho mình biết nhiều tin tức nội bộ như vậy, ngược lại khiến Lý Mặc có chút không biết phải làm sao, qua loa cảm thán ‘Công việc vất vả’, vừa ngước mắt liền nhìn thấy tóc tai Nhiêu Tầm có chút bù xù vì ngủ, còn có cả vài chùm bị rối dính bên cổ.
Cảm giác ngứa ngáy bất ngờ xuất hiện, Lý Mặc cứ vậy thuận theo bản năng của mình, ma xui quỷ khiến tiến về phía trước, duỗi tay vuốt xuôi phần tóc bên tai hắn, thản nhiên nói lời cằn nhằn: “Nhìn tóc cậu sau khi ngủ này, ngủ bao lâu rồi vậy?”
Nhiêu Tầm bất động ngay tức khắc, ánh mắt ban đầu có phần buồn ngủ bỗng trở nên tỉnh táo cực kỳ. Hắn trầm mặc nhìn Lý Mặc vuốt tóc chỉnh lại quần áo giúp mình, chờ bàn tay Lý Mặc giúp hắn cài lại nút áo bị lệch xong, bỗng mở miệng nói: “Lý Mặc, có phải anh–”
Lời còn chưa nói hết, Lý Mặc giống như bị lửa thiêu rụt tay về, cứng rắn nói: “Không phải!”
Phản ứng của anh lớn bất thường, người sáng suốt đều biết tại sao lại như vậy, Nhiêu Tầm bỗng cười, trong mắt đều là hiểu rõ: “Tôi còn chưa nói là cái gì.”
Lý Mặc biết bản thân đã bị lộ, ở trong phòng bệnh đứng ngồi không yên, hấp tấp đi rót thêm ly nước, chẳng nói chẳng rằng đưa cho Nhiêu Tầm.
“Cậu uống nhiều nước chút, môi sắp chảy máu rồi kìa.”
Nhiêu Tầm mặc đồ bệnh nhân nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trông giống với tuổi thật của hắn hơn, hắn không dò hỏi đến cùng phản ứng kỳ lạ ban nãy, thay vào đó bình thản đón nhận sự chăm sóc của Lý Mặc, chưa đến hai hơi đã uống cạn ly một nước đầy.
Nhiêu Tầm uống nước xong dựa vào gối, mi mắt khép nửa, nét mặt buồn ngủ không nói nên lời, nhìn bộ dạng có vẻ như mấy ngày nay thực sự bị thiếu ngủ trầm trọng.
Theo lý thì hiện tại không nên hỏi thêm gì, nhưng lần này Lý Mặc ngoại trừ đến thăm Nhiêu Tầm, chủ yếu còn để hỏi một vấn đề, không có câu trả lời rõ ràng lòng anh sẽ không yên, lưỡng lự hồi lâu cuối cùng mới khó khăn mở miệng: “Phải rồi, lần trước cậu nói ở nhà tôi thoải mái, nhưng tại sao sau đó lại mãi không thấy đến?”
Nhiêu Tầm mở mắt, quay đầu qua liền thấy Lý Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, gắng sức giấu đi mong chờ trên mặt, hắn có chút buồn cười nói: “Tuần vừa rồi phải huấn luyện để nằm vùng, cả tuần tôi còn không được ngủ, thực sự không có thời gian đến.”
Lý Mặc khô khốc ‘À’ một tiếng, nói tiếp: “Tôi tưởng cậu sẽ thường xuyên đến nên dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ.”
“Tôi cũng muốn đến đó.” Nhiêu Tầm ngáp một cái, dựa vào gối nói: “Không muốn về chung cư, cũng không muốn về nhà ba mẹ, ở chỗ anh thực sự rất thoải mái.”
“Vậy cậu có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào cậu rảnh rỗi.” Lý Mặc đột nhiên dốc hết cam đảm, nói cực nhanh: “Ban ngày tôi đi làm, 7 giờ tối tan ca, về đến nhà tầm 7 rưỡi.”
“Tôi có thể đến bất cứ lúc nào?” Nhiêu Tầm nhìn anh, thuận miệng hỏi.
“Lúc nào cũng có thể, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
Đối với Lý Mặc mà nói, những lời này chẳng khác nào thổ lộ, khoảnh khắc nói ra, anh cảm nhận trái tim mình suýt nữa nhảy khỏi cổ họng– Nhiêu Tầm nghe xong sẽ nghĩ thế nào? Sẽ không cho rằng anh thích hắn thích đến vô cùng chứ? Nếu hắn nghĩ như vậy, hình như cũng là chuyện tốt, để bản thân anh tự tỏ lòng mình là việc không có khả năng, chẳng thà Nhiêu Tầm tự mình phát hiện, cũng để anh đỡ phải khốn đốn thế này.
Lý Mặc cẩn thận suy nghĩ, lấy hết can đảm nhìn nét mặt của Nhiêu Tầm, lại phát hiện người này nghiêng đầu nằm trên gối, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhẹ nhàng, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Cảm xúc ào ạt vừa rồi lắng xuống ngay lập tức, Lý Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng có hơi thất vọng, hạ giọng nói thầm một câu: “Sao lại ngủ mất rồi? Hoá ra không nghe thấy gì…”
Ngọn đèn trên đầu giường dịu dàng ôm lấy gương mặt yên bình ngủ say của Nhiêu Tầm, dưới ánh sáng mờ ảo Lý Mặc chợt phát hiện, thì ra lông mi Nhiêu Tầm dài đến thế, thì ra khi người này chìm vào giấc ngủ cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.
Lý Mặc vô thức tiến về trước thăm dò, không có tâm tư khác, chỉ là muốn nhìn rõ gương mặt ngủ say không chút phòng bị này thôi. Cũng không hiểu tại sao, đầu anh dần dần dừng lại tại vị trí cách Nhiêu Tầm không quá mấy cm.
Khoảng cách này đủ để nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Nhiêu Tầm, Lý Mặc nhìn mọi nơi, đợi đến khi ánh mắt lướt đến đôi môi khẽ hé của Nhiêu Tầm, anh bỗng nuốt một miếng nước bọt.
Một luồng thôi thúc ban sơ dâng trào trong lòng, mãnh liệt đến mức Lý Mặc không thể tự mình kiểm soát, anh thử đưa mặt gần thêm một cm nữa dò xét, chóp mũi gần như chạm vào sườn mặt Nhiêu Tầm.
Hắn không biết gì hết, Lý Mặc nghĩ, cho dù hiện tại anh làm điều gì, Nhiêu Tầm ngủ say cũng sẽ không biết gì hết.
Một khi ý nghĩ vượt quá giới hạn đã hiện diện trong đầu, có muốn dừng cũng không thể, bản năng trong cơ thể thôi thúc ngày càng mạnh mẽ, giống như nếu hôm nay anh không làm cái gì, vậy nó sẽ không cam lòng rời khỏi nơi này.
Lời nói không biết giữ mồm giữ miệng của Tần Tiểu Mao bỗng hiện lên — anh ngủ với cậu ta một lần cho sướng.
Lý Mặc không ngờ lá gan của mình vào thời khắc này lại lớn đến vậy, anh cẩn thận dựa sát vào gần hơn một chút, để môi anh nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Nhiêu Tầm.
Nhiêu Tầm không cử động, lông mày hơi nhíu, cơ thể còn duy trì tư thế nằm ngủ, ngay cả hô hấp cũng không mảy may rối loạn.
Cảm xúc làn da xa lạ ngay bên môi, mềm mại không tưởng, giống như căn bản không phải thuộc về người cảnh sát trưởng thành trong cảnh ngày ngày chiến đấu với kẻ xấu. Môi Lý Mặc run run, nhẹ nhàng cọ trên mặt.
Anh chưa từng cùng người nào kề sát đến thế, cơ thể run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không nỡ tách ra, cứ vậy dùng tư thế này di chuyển môi đến khu vực khác.
Tiến lên phía trước một chút chính là đôi môi, hai mắt Lý Mặc mờ đi, choáng váng nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng khô ráo, cuối cùng không thể kiềm chế bản năng đang bùng cháy, lặng lẽ di chuyển qua.
Thời khắc đôi môi chạm nhau, chân Lý Mặc mềm nhũn suýt khụy xuống. Đây rõ ràng chỉ là chạm nhẹ, không được coi là hôn môi, nhưng không biết vì sao Lý Mặc bỗng có ảo giác mình đã vượt qua được rào cản nào đó.
Có lẽ chạm quá lâu, người phía dưới chợt nhíu mày. Lý Mặc đắm chìm trong cảm xúc xa lạ cũng ý thức được bản thân đang làm gì, thoắt cái đứng dậy, vầng trán đã sớm phủ đầy mồ hôi lạnh.
Cơ thể anh vừa nóng vừa lạnh, đầu óc trống rỗng. Việc này đã hoàn toàn bị chọc thủng, Lý Mặc không biết nên đối mặt với Nhiêu Tầm thế nào, hoảng loạn nhìn khắp nơi, cuối cùng giống như chạy trốn mà lao ra ngoài phòng bệnh.
Cầu thang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân rối loạn, Lý Mặc ôm ngực mình, hít thở không thông chạy khỏi bệnh viện, chạy một mạch như điên trên đường phố.
Tim anh căng chặt phát đau, còn có từng ngọn lửa vô danh bừng cháy trong cơ thể, chạy một mạch hai con phố cũng không thể dập tắt ngọn lửa này.
Ngay khi anh cho rằng bản thân phải tiếp tục chạy mãi như vậy, hai bóng đèn xe chói mắt bất ngờ rọi đến từ ngã tư, Lý Mặc chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, dưới chân vấp phải hòn đá cản đường, trong lúc hoang mang ngã đập đầu xuống nền đất cứng lạnh buốt.
Tài xế trên chiếc xe kia cũng giật bắn người, không rõ vì sao lại có một người bất ngờ vọt ra ngay giữa đêm khuya, sợ đến nỗi vội vàng hạ cửa sổ, mặc kệ mọi thứ lập tức mắng chửi: “Chán sống rồi hả? Đêm hôm khuya khoắt chạy cái gì mà chạy!”
Lý Mặc nằm bò trên mặt đất, cơ thể đau đớn vì ngã, sống lưng còn bị đập xuống mặt đường gồ ghề, rồi lại bị người ta tức giận chửi mắng một trận, nhưng tất cả đều chẳng sao, lòng anh đã được rót đầy bằng loại cảm xúc chưa từng trải nghiệm bao giờ kia, đầy đến nỗi cơ thể hơn hai mươi năm nay của anh không thể chứa hết.
Cú ngã này không nhẹ, Lý Mặc không còn sức ngồi dậy, chỉ có thể khó khăn ngẩng đầu, không để ý nhiều nói với tài xế: “Tôi không sao, anh cứ đi đi!”
Hai mắt tài xế nghi ngờ nhìn anh, thấy anh không có dáng vẻ như muốn ăn vạ mình thật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ cửa kính xe, lách qua anh vội vàng rời đi.
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, Lý Mặc nằm trên mặt đất, anh bỗng cảm thấy thế giới của mình như rực sáng, anh liếm môi, nằm trên mặt đất vui sướng cười toe toét.
Không biết qua bao lâu, Lý Mặc mới từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất, không ngừng liếm miệng mình. Anh giơ tay vuốt xuôi mái tóc rối, trong đêm tối tham lam nghĩ, nhiêu đây căn bản không đủ, anh còn muốn Nhiêu Tầm tỉnh giấc, còn muốn thứ sâu hơn nữa.
Lý Mặc mặc một chiếc áo thun lông rộng thùng thình, đã đứng trước gương gần nửa giờ, không ngừng vuốt mái tóc có chút ngắn của bản thân, lúc thì vén chúng sang bên trái, lúc thì không hài lòng rồi vén sang bên phải, cuối cùng bực bội dừng lại ở kiểu tóc tối hôm qua.
Tần Tiểu Mao mới từ bên ngoài trở về, hớt hải lao vào trong để xả nước, vừa mở cửa đã thấy Lý Mặc đang mày mò bản thân trước gương, ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lý Mặc ngoảnh đầu liếc cậu ta một cái, “Muốn đái thì đái nhanh lên.”
“Lý Mặc, có phải gần đây não anh gặp vấn đề gì không?” Tần Tiểu Mao đi đến phía sau Lý Mặc, cùng anh ngắm nhìn người có thay đổi lớn trong gương.
Lý Mặc hoàn toàn không có ý định trả lời vấn đề của cậu ta, vuốt nhẹ phần tóc mái trên lông mày, hỏi Tần Tiểu Mao: “Nói sự thật, thế này có đẹp thật không?”
“Đẹp đẹp, cắt tóc xong có cảm giác thoải mái dễ chịu hơn nhiều, trước kia nhìn quá u ám, buổi tối mà đi phía sau ai thì chắc chắn người đó sẽ nghĩ anh muốn giết người cướp của.”
Nghe thấy cậu ta nói mình trước kia trông như tội phạm, Lý Mặc có hơi không vui, bĩu môi nói: “Vậy bây giờ còn giống thế không? Không giống tí nào đúng không?”
Tần Tiểu Mao lập tức chìa hai đầu ngón tay, chụm lại thành một khe hở rất nhỏ, híp mắt nói: “Bây giờ chỉ giống một xíu xiu như này thôi!”
Lý Mặc ‘À’ một tiếng, hậm hực vò mạnh đầu mình, lẩm bẩm: “Phải làm sao mới hết giống? Tôi muốn mình dễ nhìn hơn chút nữa.”
Nghe thấy Lý Mặc nói muốn trở nên dễ nhìn hơn, Tần Tiểu Mao sợ đến mức suýt nữa nhảy một phát cao ba thước, một tay vội che trán Lý Mặc, nhíu mày hỏi: “Khai thật đi Lý Mặc, gần đây anh bị làm sao vậy? Tối qua thì khập khà khập khiễng không biết chui từ xó xỉnh nào về, giờ thì vừa dậy là chải chuốt mấy nhúm tóc trên đầu, cả ngày sửa đi sửa lại mấy chục lần, còn dùng cả báu vật của em!”
*1 thước = 1/3 mét
Nhìn Lý Mặc hơi mở miệng do dự, Tần Tiểu Mao bỗng nghĩ đến điều gì, hai mắt trợn to, miệng ngoác thành vòng tròn: “Đừng nói là anh…. biết yêu rồi nhá!”
Lý Mặc ngoảnh đầu trừng mắt liếc Tần Tiểu Mao một cái, phản bác nhưng lại không có chút đáng tin nào, nói: “Làm sao có thể? Tôi chỉ muốn sửa soạn bản thân gọn gàng hơn thôi, trước đây nhìn chẳng ra gì, y như mới được thả ra từ Cục cảnh sát.”
“Chẳng ra gì? Em quen biết anh bao nhiêu năm nay, không phải anh vẫn luôn như thế sao? Tại sao đột nhiên lại cảm thấy chẳng ra gì?”
Những điều Tần Tiểu Mao nói quá có lý, ép Lý Mặc không thể không đối diện trực tiếp với chính bản thân mình, nhưng anh thực sự không có can đảm nói thẳng tất cả ra khỏi miệng, chỉ đành lí nhí giải thích: “Tôi chỉ là nghĩ nên giúp bản thân dễ nhìn hơn một chút, người khác nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Tần Tiểu Mao ‘Ồ’ lên đầy ẩn ý, ghé sát vào Lý Mặc từ phía sau, ôm chặt cổ anh, cố ý trêu chọc nói: “Em thấy trước kia anh cũng rất nổi tiếng đó, không phải có người rất thích kiểu này của anh sao? Cái này gọi là gì nhỉ… Sự hấp dẫn hoang dại!”
Đây rõ ràng là một câu bông đùa, nhưng không hiểu vì sao Lý Mặc lại tin thật, không để bụng Tần Tiểu Mao khoá cổ mình, vội vàng ngoảnh đầu hỏi: “Thật chứ? Người khác nghĩ tôi trông ổn thật chứ?”
Vẻ mặt anh thực sự quá nghiêm túc, giống như một hai phải xác nhận bản thân thực sự có lực hấp dẫn người khác hay không, kiên trì hỏi tiếp: “Có phải chỉ cần chải chuốt trưng diện thì tôi cũng có thể được coi là đẹp trai đúng không?”
“Cái này còn cần phải nói nữa à!” Tần Tiểu Mao ôm anh lắc lư, đầu cũng đong đưa như con lắc, “Tên Thường Nhất Sinh đã chết kia, còn cả tên chủ tiệm thuốc lá khi trước, không phải đều rất thích anh sao? Hầy đáng tiếc… Kẻ vô tâm như anh chỉ một lòng nghĩ cách lừa được tiền của người ta.”
Trong lúc nói mấy lời xằng bậy, đầu Tần Tiểu Mao hiện ra bộ dạng của hai tên đàn ông trung niên đó — vẻ ngoài không có gì đặc biệt, dáng người mập mạp, biểu cảm khi nói chuyện luôn hèn hạ buồn nôn, dù ai nhìn vào cũng cảm thấy chỉ xứng làm cây ATM. Đến nỗi dục vọng nguyên thủy nhất của con người, còn phải xem–
Gương mặt người viên chức đẹp trai mấy ngày trước bất ngờ hiện lên trong đầu, Tần Tiểu Mao sợ đến độ sặc sụa ho mạnh, hoảng hốt hét ầm lên: “Ôi đệt, em biết rồi! Anh lén lút thay đổi mình như vậy, có phải là vì tên viên chức đẹp trai kia không?”
Lý Mặc cụp mắt, lo lắng cắn môi. Anh không phủ nhận, cũng là đồng nghĩa với thừa nhận.
“Anh bây giờ… Là muốn vờn cả bản thân mình vào trong hả!?” Tần Tiểu Mao không thể tưởng tượng được, lắc vai Lý Mặc, giọng nói thậm chí còn mang theo chút không dám tin.
“Tôi không chơi đùa!”
Nghe thấy giọng nói Lý Mặc sốt ruột như vậy, biểu cảm của Tần Tiểu Mao càng trở nên hoảng sợ hơn, run rẩy nói: “Vậy là thật?”
Không đợi Lý Mặc mở miệng, Tần Tiểu Mao đấm anh hai cái thật mạnh, hận rèn sắt không thành thép(1) nói: “Em nói anh nắm chặt, là đang kêu anh ngủ với thằng đó một lần cho sướng, sau đó kiếm một khoản kếch xù từ nó, chứ không phải bảo anh có tình cảm thật với nó!”
(1): 恨铁不成钢: kỳ vọng vào một người, mong muốn người đó trở nên tốt hơn.
“Cậu yên tâm, giữa chúng tôi không có gì hết.” Lý Mặc cúi đầu, vuốt vuốt áo lông của Nhiêu Tầm trên người, nói dối lòng: “Cậu còn không hiểu tôi chỉ biết nghĩ đến tiền thôi sao? Loại người như cậu ta, dù tôi có tâm tư gì thì cũng không thể thành thật, ở một bên nhìn theo là được rồi.”
Vừa nói xong, Lý Mặc đối diện với đôi mắt hoài nghi của Tần Tiểu Mao trong gương, luống cuống cúi đầu, giống như đang tự thuyết phục chính mình, nặng nề lặp lại một lần nữa: “Sẽ không có gì xảy ra, tôi chưa ngu đến mức đó.”
“Chỉ sợ nhà cũ bốc cháy(2) mà thôi–” Tần Tiểu Mao ồn ào nói to, cởi quần móc cúc cu xả nước ngay tại chỗ, không thèm tránh đi Lý Mặc.
(2) 老房子着火: ám chỉ những người lớn tuổi khi yêu nhau giống như căn nhà cũ khi bốc cháy hừng hực, muốn dập cũng không được.
Rất nhanh, bên cạnh vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lý Mặc liếc mắt sang nơi phát ra âm thanh, rồi ánh mắt lại lướt đến chiếc quần đã cởi một nửa của Tần Tiểu Mao, phát hiện bản thân quả nhiên không có hứng thú gì mấy với đàn ông, ít nhất không phải tên đàn ông nào cũng có thể khiến anh cảm thấy hứng thú.
Nhưng lời Tần Tiểu Mao nói đã làm lý do lẩn tránh của anh thực sự không còn đáng tin, màn đêm vừa buông xuống, Lý Mặc ở trong phòng đắn đo nửa ngày cuối cùng vẫn không thể đè xuống suy nghĩ đang rục rịch trong lòng, một mình đi đến Bệnh viện số 2.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở về từ hiện trường truy bắt người náo động, Lý Mặc không trực tiếp về nhà, mà là bám theo xe cảnh sát quay lại Cục thành phố lần nữa.
Anh không dám trực tiếp đi vào, sốt ruột đi loạn xạ xung quanh, trước sau không chịu thuyết phục bản thân về nhà, cứ vậy đứng hai ba giờ đồng hồ dưới cái rét lạnh đêm khuya mùa đông, đến tận khi Tôn Lệ Trân cầm laptop ra ngoài mua đồ ăn khuya, mới gấp gáp tóm lấy người ta hỏi tình hình của Nhiêu Tầm.
Tôn Lệ Trân vẫn vô tư như thường lệ, cho rằng Lý Mặc tìm Nhiêu Tầm là do cảm thấy hối hận vì mấy ngày trước đập hắn hai lần, không nghĩ nhiều, ở bên đường trò chuyện câu được câu không với Lý Mặc.
“Nhiêu Tầm? Bị đưa đến Bệnh viện số 2 rồi, cậu tìm cậu ấy hả?”
“Tại sao lại đến bệnh viện? Chẳng phải không bị gì sao?”
“Làm sao cậu biết cậu ấy không bị gì?” Tôn Lệ Trân nghi ngờ nhìn thoáng qua anh, miệng cắn mạnh một miếng lớn cơm cuộn thịt gà.
“Là tôi đoán…” Lý Mặc nói dối.
Thật ra Tôn Lệ Trân cũng không nghi ngờ, chỉ nói: “Chắc tại phải chịu đựng suốt một tuần, vì để giống kẻ nghiện ma túy, nên không thể ăn uống cũng không thể ngủ nghỉ, cộng thêm áp lực của nhiệm vụ nằm vùng quá lớn, cố chống đỡ đến lúc nhiệm vụ kết thúc nên bị mới ngất xỉu ngay khi vừa về Cục. Nhưng tên nhóc này là người rất biết điều, đến tận cửa văn phòng mới ngất đi, may mà không làm chậm trễ nhiệm vụ.”
Đang nói, Tôn Lệ Trân thấy sắc mặt Lý Mặc thay đổi lớn, trái lại còn an ủi anh: “Không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu chút thôi…”
Thấy bản thân càng an ủi càng bị phản tác dụng, Tôn Lệ Trân có chút luống cuống, rối rít vỗ vỗ vai Lý Mặc, “Khuyên thật, nếu cậu muốn tìm cậu ấy thì nên chờ buổi sáng ngày mai, bây giờ chắc đang ngủ như chết rồi.”
Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Mặc bắt đầu đứng trước gương chải chuốt bản thân, còn gọi cả người có gu thẩm mỹ là Tần Tiểu Mao đến góp ý, góp ý tới lui cũng không sửa ra được gì, cuối cùng đành phải quay về dáng vẻ như buổi tối hôm trước.
Lý Mặc không dám đến bệnh viện vào ban ngày, sợ không may chạm mặt với lãnh đạo và các đồng nghiệp lũ lượt tới hỏi thăm Nhiêu Tầm, nên chỉ có thể nương nhờ sự che chở của bóng đêm, giống như kẻ trộm lẻn vào cửa Bệnh viện số 2, trên đường anh có mua vài thứ ở siêu thị, một số kinh nghiệm xã hội của anh nói cho anh biết tay không đến thăm người bệnh là điều không hay.
Nhưng cho dù anh đã cố gắng hết sức chà rửa sạch sẽ mùi vị tạp nham trên cơ thể, mang cả quà cáp đến thăm bệnh, nhưng luồng khí thuộc về những kẻ không ra gì trong xã hội vẫn như ẩn như hiện lởn vởn quanh anh.
Y tá trực ban ở Bệnh viện số 2 cảnh giác quan sát anh, một lúc lâu sau mới nói: “Đến thăm Nhiêu Tầm đúng không? Tầng 4 quẹo trái phòng 403, tối rồi nên đừng phát ra âm thanh quá lớn, tránh làm phiền những bệnh nhân khác.”
Nếu là ngày trước, loại thái độ đề phòng này sẽ khiến Lý không vui, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất tốt, không rảnh bận tâm những ánh mắt của người không quan trọng bên cạnh, mở miệng ‘À’ một tiếng, nói lời cảm ơn với người y tá mặt đầy mệt nhọc, ôm hộp đựng sữa chua nhẹ nhàng đi lên tầng.
Hành lang bệnh viện ảm đạm yên ắng, mặt sàn si măng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân từ các phòng có người bệnh ra ngoài đi vệ sinh.
Dựa theo địa chỉ trong miệng y tá trực ban, Lý Mặc bước nhanh đến trước cửa phòng bệnh 403, phát hiện đèn bên trong đang sáng, còn có tiếng người thấp thoáng lọt ra từ khe cửa.
Khuya thế này rồi mà còn người? Lý Mặc thả nhẹ bước chân, lại gần khe cửa.
Xuyên qua khe hở chật hẹp, anh nhìn thấy trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn được bật sáng, một người phụ nữ trung niên có vẻ được chăm chút rất tốt đang ngồi bên giường bệnh, hai tay nắm chặt tay Nhiêu Tầm, siết đến mức không bình thường.
Cho dù bị một cánh cửa ngăn cách, nhưng không khí nghẹt thở trầm lắng trong phòng bệnh vẫn có thể lọt ra bên ngoài theo khe cửa, cơ thể Lý Mặc tiến sát lại gần khe cửa, ngay giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng khóc sướt mướt của người phụ nữ.
“Mẹ mặc kệ cái nghề cảnh sát nát này, theo mẹ về nhà đi, mẹ nghĩ cách tìm công việc khác cho con.”
Nhiêu Tầm dựa vào đầu giường, gương mặt mệt mỏi vô cùng, anh bình tĩnh rút tay về, không mặn không nhạt nói: “Mẹ, con lớn rồi, đây là cuộc đời của chính con.”
Lời này dường như đã kích động rất lớn đến người phụ nữ trung niên ngồi bên giường, bà nhìn Nhiêu Tầm không dám tin rồi bất ngờ nhào đến tấm chăn, một mực nắm lấy tay Nhiêu Tầm, mặc cho đứa con trai né tránh thế nào cũng không chịu buông.
“Tí tuổi như con thì biết cái gì là cuộc đời? Con không hề thích làm cảnh sát, con chỉ đang cố tình chọc giận mẹ, cố tình trả thù mẹ, mẹ buồn phiền khó chịu thì con sẽ vui vẻ, con cho rằng mẹ không biết sao?”
Móng tay người mẹ vừa dài vừa nhọn, phía trên vẽ những hoạ tiết tinh xảo được làm trong viện thẩm mỹ suốt hai giờ, rực rỡ mà sắc nhọn găm vào cánh tay cùng mu bàn tay Nhiêu Tầm.
“Mẹ à, đây là bệnh viện.” Nhiêu Tầm rút tay về không chút nể nang, trấn định lại cảm xúc, tự nhủ bản thân không nên tức giận.
“Bệnh viện thì làm sao? Bệnh viện thì không cho phép mẹ nói chuyện với chính con trai ruột của mình?”
Chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường bệnh lẳng lặng phủ xuống hai chùm sáng yếu ớt, Nhiêu Tầm vuốt tóc, đôi tay che mặt, giọng nói kiệt sức len lỏi từ kẽ hở ngón tay chui ra ngoài, “Mẹ, con tăng ca suốt một tuần, mới trở về từ tay bọn buôn ma túy, thiếu chút nữa đã chết, mẹ để con yên tĩnh thoải mái, được không?”
“Không được!” Mẹ Nhiêu Tầm bỗng hét chói tai, chỉ trong nháy mắt, đèn cảm ứng ở hành lang vốn không nhạy đều bị tác động cho nhấp nháy sáng.
“Nhất định là con cố tình, cố tình làm loại công việc nguy hiểm này, cố tình hết lần này đến lần khác bị thương, cố tình để mẹ nhìn thấy, cố tình khiến mẹ khó chịu…”
“Mẹ, chứng rối loạn hoang tưởng bị hại của mẹ quá nghiêm trọng.” Nhiêu Tầm cảm nhận đầu mình vang lên tiếng ong ong, thực sự không còn sức đối phó với mấy chuyện lung tung rối mù nọ, giống như đầu hàng, nhắm mắt nói: “Mẹ trước hết bình tĩnh đã, có chuyện gì chờ sáng sớm ngày mai nói tiếp, được không ạ?”
Mẹ Nhiêu Tầm dần dần dịu lại, màu sắc đỏ bừng trên gương mặt cũng từ từ lắng xuống, cuối cùng bà đột nhiên giảm bớt lực, hai mắt vô hồn ngồi liệt bên giường bệnh.
“Nhiêu Tầm, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con vẫn luôn ghi hận mẹ vì chuyện xảy ra trước kia không?”
Nhiêu Tầm vẫn nhắm hai mắt, không nói gì.
Người mẹ run rẩy nắm lấy tay hắn vuốt ve không ngừng, miệng liên tục nhắc mãi: “Mẹ làm tất cả là vì muốn tốt cho con, tất cả tiền mẹ kiếm được đều để lại cho con, con không thể vô ơn, con hiểu không?”
Nhiêu Tầm nhắm hai mắt nói: “Con hiểu cả.”
Người mẹ bất ngờ đứng dậy, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, cần chiếc túi đặt trên ghế, nghẹn ngào nói: “Vậy mẹ về nhà trước, con tự chăm sóc mình cho tốt.”
Nhiêu Tầm ‘Vâng’ một tiếng, vẫn không mở mắt, giống như một loại thói quen đã hình thành từ lâu, chỉ cần đó là việc hắn không muốn thấy, hắn liền lựa chọn nhắm mắt phớt lờ chúng.
Mẹ Nhiêu Tầm mặc thêm áo khoác, choàng chiếc khăn quàng cổ thật chặt, cuối cùng hít hít mũi, khập khiễng đẩy mở cửa phòng bệnh.
Lý Mặc còn đứng ở cửa, trên mặt hiện lên nét xấu hổ không kịp tránh. Nhưng mẹ Nhiêu Tầm thậm chí còn không nhìn thẳng vào anh, chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua anh một cái, cái gì cũng không nói, đạp lên giày cao gót bước hiên ngang, gót giày liên tục lưu lại thanh âm vang vọng trên hành lang yên ắng.
Lý Mặc xấu hổ vuốt ve chiếc hộp trong ngực mình, liếc vài lần về hướng người phụ nữ rời khỏi, căng thẳng thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa phòng bệnh.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, Nhiêu Tầm bên trong miễn cưỡng ngồi dậy, dường như đang nhẫn nhịn không phát giận, cứng ngắc nói: “Mẹ nên về nhà nhanh đi, con lớn như vậy ở một mình trong bệnh viện sẽ không có việc gì.”
Đáp lại không phải giọng nói của mẹ Nhiêu Tầm, mà là tiếng bước chân quen thuộc khác.
Đầu tiên cửa mở ra một khe hở, Lý Mặc sửa soạn suốt nửa ngày từ bên ngoài bước vào, cả người mang theo hơi lạnh chưa tan, trong tay ôm một hộp lớn đồ mới mua về.
“Là tôi, tôi đến thăm cậu.”
Cơ thể vừa rồi còn căng chặt của Nhiêu Tầm lập tức thả lỏng, hắn dường như rất vui khi nhìn thấy Lý Mặc, vẻ khó chịu còn đọng lại trên mặt khi nãy lập tức biến mất không còn tăm hơi.
“Sao anh lại đến đây?”
“Hơi lo cho cậu.” Lý Mặc đặt đồ mình mang đến lên bàn, phát hiện trên đó đã sớm chất đầy các loại hộp quà, sắp tràn ra khỏi bàn, tám phần là do đồng nghiệp và lãnh đạo đến thăm Nhiêu Tầm cầm theo.
Lý Mặc ôm hộp sữa chua thua kém rõ ràng của bản thân, cảm thấy đặt cùng đống đồ này trông rất kỳ cục, vì vậy xoay người để dưới chân bàn.
“Nghe nói cậu ngất xỉu nên mới đến thăm cậu.”
Đôi mắt hắn vẫn luôn đảo qua lại trên người anh, chờ anh di chuyển chiếc ghế đến trước giường bệnh, theo bản năng xoa nhẹ cái đầu mới cắt chưa bao lâu của Lý Mặc hai cái, vuốt gáy anh nói: “Anh nghe ai nói?”
Lý Mặc muốn tránh cũng không được, cứ thế đứng tại chỗ, chậm rì đáp: “Cảnh sát Tôn của mấy cậu.”
“Đoán được, nếu là người khác có thể sẽ không nói cho anh biết.”
Lần này đến lượt Lý Mặc chủ động, anh ngồi bên giường bệnh mân mê ngón tay, mân mê được mười mấy lần mới mở miệng: “Cái dì khi nãy là mẹ cậu?”
Nhiêu Tầm không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Lý Mặc tiến thêm một bước, bình tĩnh hỏi: “Vì sao bà ấy đối xử với cậu như vậy?”
“Bà vẫn luôn như vậy.”
Lý Mặc nhận ra hắn không muốn nói, anh nghĩ cũng đúng, bọn họ quen biết chưa bao lâu, những việc riêng tư ở nhà sao có thể nói cho anh nghe? Lý Mặc gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy đến bên bàn rót nước cho Nhiêu Tầm, rồi quay lại nhìn hắn từng hơi từng hơi uống hết.
“Cậu…” Lý Mặc do dự vài giây, vẫn không nhịn được hỏi ra điều anh bứt rứt trong lòng mấy ngày qua: “Mấy hôm trước cậu vẫn luôn bận rộn với vụ án này?”
Nhiêu Tầm ‘Ừ’ một tiếng, không coi Lý Mặc là người ngoài, trực tiếp nói cho anh biết công việc dàn xếp phía sau: “Nhưng tôi chỉ trợ giúp, đây là vụ án thuộc Đội phòng chống ma túy số 2, chuyện tiếp theo không cần tôi tham dự, những vụ án trước đó của tôi cũng được giao cho các đồng nghiệp khác, có thể nghỉ ngơi hai ngày.”
Nghe thấy Nhiêu Tầm nói cho mình biết nhiều tin tức nội bộ như vậy, ngược lại khiến Lý Mặc có chút không biết phải làm sao, qua loa cảm thán ‘Công việc vất vả’, vừa ngước mắt liền nhìn thấy tóc tai Nhiêu Tầm có chút bù xù vì ngủ, còn có cả vài chùm bị rối dính bên cổ.
Cảm giác ngứa ngáy bất ngờ xuất hiện, Lý Mặc cứ vậy thuận theo bản năng của mình, ma xui quỷ khiến tiến về phía trước, duỗi tay vuốt xuôi phần tóc bên tai hắn, thản nhiên nói lời cằn nhằn: “Nhìn tóc cậu sau khi ngủ này, ngủ bao lâu rồi vậy?”
Nhiêu Tầm bất động ngay tức khắc, ánh mắt ban đầu có phần buồn ngủ bỗng trở nên tỉnh táo cực kỳ. Hắn trầm mặc nhìn Lý Mặc vuốt tóc chỉnh lại quần áo giúp mình, chờ bàn tay Lý Mặc giúp hắn cài lại nút áo bị lệch xong, bỗng mở miệng nói: “Lý Mặc, có phải anh–”
Lời còn chưa nói hết, Lý Mặc giống như bị lửa thiêu rụt tay về, cứng rắn nói: “Không phải!”
Phản ứng của anh lớn bất thường, người sáng suốt đều biết tại sao lại như vậy, Nhiêu Tầm bỗng cười, trong mắt đều là hiểu rõ: “Tôi còn chưa nói là cái gì.”
Lý Mặc biết bản thân đã bị lộ, ở trong phòng bệnh đứng ngồi không yên, hấp tấp đi rót thêm ly nước, chẳng nói chẳng rằng đưa cho Nhiêu Tầm.
“Cậu uống nhiều nước chút, môi sắp chảy máu rồi kìa.”
Nhiêu Tầm mặc đồ bệnh nhân nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trông giống với tuổi thật của hắn hơn, hắn không dò hỏi đến cùng phản ứng kỳ lạ ban nãy, thay vào đó bình thản đón nhận sự chăm sóc của Lý Mặc, chưa đến hai hơi đã uống cạn ly một nước đầy.
Nhiêu Tầm uống nước xong dựa vào gối, mi mắt khép nửa, nét mặt buồn ngủ không nói nên lời, nhìn bộ dạng có vẻ như mấy ngày nay thực sự bị thiếu ngủ trầm trọng.
Theo lý thì hiện tại không nên hỏi thêm gì, nhưng lần này Lý Mặc ngoại trừ đến thăm Nhiêu Tầm, chủ yếu còn để hỏi một vấn đề, không có câu trả lời rõ ràng lòng anh sẽ không yên, lưỡng lự hồi lâu cuối cùng mới khó khăn mở miệng: “Phải rồi, lần trước cậu nói ở nhà tôi thoải mái, nhưng tại sao sau đó lại mãi không thấy đến?”
Nhiêu Tầm mở mắt, quay đầu qua liền thấy Lý Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, gắng sức giấu đi mong chờ trên mặt, hắn có chút buồn cười nói: “Tuần vừa rồi phải huấn luyện để nằm vùng, cả tuần tôi còn không được ngủ, thực sự không có thời gian đến.”
Lý Mặc khô khốc ‘À’ một tiếng, nói tiếp: “Tôi tưởng cậu sẽ thường xuyên đến nên dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ.”
“Tôi cũng muốn đến đó.” Nhiêu Tầm ngáp một cái, dựa vào gối nói: “Không muốn về chung cư, cũng không muốn về nhà ba mẹ, ở chỗ anh thực sự rất thoải mái.”
“Vậy cậu có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào cậu rảnh rỗi.” Lý Mặc đột nhiên dốc hết cam đảm, nói cực nhanh: “Ban ngày tôi đi làm, 7 giờ tối tan ca, về đến nhà tầm 7 rưỡi.”
“Tôi có thể đến bất cứ lúc nào?” Nhiêu Tầm nhìn anh, thuận miệng hỏi.
“Lúc nào cũng có thể, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”
Đối với Lý Mặc mà nói, những lời này chẳng khác nào thổ lộ, khoảnh khắc nói ra, anh cảm nhận trái tim mình suýt nữa nhảy khỏi cổ họng– Nhiêu Tầm nghe xong sẽ nghĩ thế nào? Sẽ không cho rằng anh thích hắn thích đến vô cùng chứ? Nếu hắn nghĩ như vậy, hình như cũng là chuyện tốt, để bản thân anh tự tỏ lòng mình là việc không có khả năng, chẳng thà Nhiêu Tầm tự mình phát hiện, cũng để anh đỡ phải khốn đốn thế này.
Lý Mặc cẩn thận suy nghĩ, lấy hết can đảm nhìn nét mặt của Nhiêu Tầm, lại phát hiện người này nghiêng đầu nằm trên gối, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp nhẹ nhàng, không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Cảm xúc ào ạt vừa rồi lắng xuống ngay lập tức, Lý Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng có hơi thất vọng, hạ giọng nói thầm một câu: “Sao lại ngủ mất rồi? Hoá ra không nghe thấy gì…”
Ngọn đèn trên đầu giường dịu dàng ôm lấy gương mặt yên bình ngủ say của Nhiêu Tầm, dưới ánh sáng mờ ảo Lý Mặc chợt phát hiện, thì ra lông mi Nhiêu Tầm dài đến thế, thì ra khi người này chìm vào giấc ngủ cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.
Lý Mặc vô thức tiến về trước thăm dò, không có tâm tư khác, chỉ là muốn nhìn rõ gương mặt ngủ say không chút phòng bị này thôi. Cũng không hiểu tại sao, đầu anh dần dần dừng lại tại vị trí cách Nhiêu Tầm không quá mấy cm.
Khoảng cách này đủ để nhìn rõ từng chi tiết trên gương mặt Nhiêu Tầm, Lý Mặc nhìn mọi nơi, đợi đến khi ánh mắt lướt đến đôi môi khẽ hé của Nhiêu Tầm, anh bỗng nuốt một miếng nước bọt.
Một luồng thôi thúc ban sơ dâng trào trong lòng, mãnh liệt đến mức Lý Mặc không thể tự mình kiểm soát, anh thử đưa mặt gần thêm một cm nữa dò xét, chóp mũi gần như chạm vào sườn mặt Nhiêu Tầm.
Hắn không biết gì hết, Lý Mặc nghĩ, cho dù hiện tại anh làm điều gì, Nhiêu Tầm ngủ say cũng sẽ không biết gì hết.
Một khi ý nghĩ vượt quá giới hạn đã hiện diện trong đầu, có muốn dừng cũng không thể, bản năng trong cơ thể thôi thúc ngày càng mạnh mẽ, giống như nếu hôm nay anh không làm cái gì, vậy nó sẽ không cam lòng rời khỏi nơi này.
Lời nói không biết giữ mồm giữ miệng của Tần Tiểu Mao bỗng hiện lên — anh ngủ với cậu ta một lần cho sướng.
Lý Mặc không ngờ lá gan của mình vào thời khắc này lại lớn đến vậy, anh cẩn thận dựa sát vào gần hơn một chút, để môi anh nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Nhiêu Tầm.
Nhiêu Tầm không cử động, lông mày hơi nhíu, cơ thể còn duy trì tư thế nằm ngủ, ngay cả hô hấp cũng không mảy may rối loạn.
Cảm xúc làn da xa lạ ngay bên môi, mềm mại không tưởng, giống như căn bản không phải thuộc về người cảnh sát trưởng thành trong cảnh ngày ngày chiến đấu với kẻ xấu. Môi Lý Mặc run run, nhẹ nhàng cọ trên mặt.
Anh chưa từng cùng người nào kề sát đến thế, cơ thể run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không nỡ tách ra, cứ vậy dùng tư thế này di chuyển môi đến khu vực khác.
Tiến lên phía trước một chút chính là đôi môi, hai mắt Lý Mặc mờ đi, choáng váng nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng khô ráo, cuối cùng không thể kiềm chế bản năng đang bùng cháy, lặng lẽ di chuyển qua.
Thời khắc đôi môi chạm nhau, chân Lý Mặc mềm nhũn suýt khụy xuống. Đây rõ ràng chỉ là chạm nhẹ, không được coi là hôn môi, nhưng không biết vì sao Lý Mặc bỗng có ảo giác mình đã vượt qua được rào cản nào đó.
Có lẽ chạm quá lâu, người phía dưới chợt nhíu mày. Lý Mặc đắm chìm trong cảm xúc xa lạ cũng ý thức được bản thân đang làm gì, thoắt cái đứng dậy, vầng trán đã sớm phủ đầy mồ hôi lạnh.
Cơ thể anh vừa nóng vừa lạnh, đầu óc trống rỗng. Việc này đã hoàn toàn bị chọc thủng, Lý Mặc không biết nên đối mặt với Nhiêu Tầm thế nào, hoảng loạn nhìn khắp nơi, cuối cùng giống như chạy trốn mà lao ra ngoài phòng bệnh.
Cầu thang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân rối loạn, Lý Mặc ôm ngực mình, hít thở không thông chạy khỏi bệnh viện, chạy một mạch như điên trên đường phố.
Tim anh căng chặt phát đau, còn có từng ngọn lửa vô danh bừng cháy trong cơ thể, chạy một mạch hai con phố cũng không thể dập tắt ngọn lửa này.
Ngay khi anh cho rằng bản thân phải tiếp tục chạy mãi như vậy, hai bóng đèn xe chói mắt bất ngờ rọi đến từ ngã tư, Lý Mặc chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, dưới chân vấp phải hòn đá cản đường, trong lúc hoang mang ngã đập đầu xuống nền đất cứng lạnh buốt.
Tài xế trên chiếc xe kia cũng giật bắn người, không rõ vì sao lại có một người bất ngờ vọt ra ngay giữa đêm khuya, sợ đến nỗi vội vàng hạ cửa sổ, mặc kệ mọi thứ lập tức mắng chửi: “Chán sống rồi hả? Đêm hôm khuya khoắt chạy cái gì mà chạy!”
Lý Mặc nằm bò trên mặt đất, cơ thể đau đớn vì ngã, sống lưng còn bị đập xuống mặt đường gồ ghề, rồi lại bị người ta tức giận chửi mắng một trận, nhưng tất cả đều chẳng sao, lòng anh đã được rót đầy bằng loại cảm xúc chưa từng trải nghiệm bao giờ kia, đầy đến nỗi cơ thể hơn hai mươi năm nay của anh không thể chứa hết.
Cú ngã này không nhẹ, Lý Mặc không còn sức ngồi dậy, chỉ có thể khó khăn ngẩng đầu, không để ý nhiều nói với tài xế: “Tôi không sao, anh cứ đi đi!”
Hai mắt tài xế nghi ngờ nhìn anh, thấy anh không có dáng vẻ như muốn ăn vạ mình thật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng hạ cửa kính xe, lách qua anh vội vàng rời đi.
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, Lý Mặc nằm trên mặt đất, anh bỗng cảm thấy thế giới của mình như rực sáng, anh liếm môi, nằm trên mặt đất vui sướng cười toe toét.
Không biết qua bao lâu, Lý Mặc mới từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất, không ngừng liếm miệng mình. Anh giơ tay vuốt xuôi mái tóc rối, trong đêm tối tham lam nghĩ, nhiêu đây căn bản không đủ, anh còn muốn Nhiêu Tầm tỉnh giấc, còn muốn thứ sâu hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.