Chương 10: Chương 10
Thanh La Phiến Tử
20/10/2016
Đột nhiên, trong đầu Phỉ Ngâm Mặc xẹt qua một loại cảm giác, cảm thấy trong không khí bỗng dưng có vài tia xao động.
Phỉ Ngâm Mặc đang chạy thì dừng lại, đôi mắt hẹp dài đen nhánh lẳng lặng nhìn về đằng trước chỗ ngoặt của lối đi thông tường bao. . . . .Nếu như nói phục kích, nơi đó sẽ là địa điểm tốt nhất.
An Ấp nghi hoặc nhìn qua Phỉ Ngâm Mặc, bất quá cũng không hỏi cái gì, liền ngừng lại theo.
Một giây, hai giây. . . . .
Cuối cùng, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ dị thường xuất hiện phía trước.
Cách.Lạp.Tư
“Hắn là ‘nhiệm vụ’ mới của ngươi?” Cách Lạp Tư dáng vẻ biếng nhác rút ra cây xì gà, đưa lên mũi ngửi ngửi, một lời hai ý, ngữ khí châm chọc, “Bộ dạng không tồi.”
Rõ ràng, Cách Lạp Tư cho rằng An Ấp làm gián điệp hoặc nằm vùng.
Nghĩ Phỉ Ngâm Mặc là mục tiêu mới của An Ấp. . . . . Hay là tình nhân mới.
Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt, hơi nhướn mày, khóe miệng câu dẫn ra đường cong nhàn nhạt :” Ngươi trông cũng được a, bất quá đem so sánh với ta, vẫn là kém lắm.”
Đôi mắt màu ngọc bích của Cách Lạp Tư hiện lên một tia hỏa khí.
Phỉ Ngâm Mặc nhếch miệng, nhãn thần lạnh lùng, không hề né tránh cái nhìn sắc bén của Cách Lạp Tư.
Dù cho đối phương có là người thừa kế thần bí nhất của tổ chức mafia I-ta-li-a, được xưng ngân bạch ác ma. Dựa vào thế lực gia tộc họ Phỉ, cũng chưa chắc không thể trêu vào.
Hai nam nhân phong thái bất phàm, băng lãnh quan sát, dò xét người kia.
Một người giống như loài lang màu bạc, đôi mắt xanh biếc cao ngạo lạnh lùng, một người như khi sương cái tuyết, lãnh liệt diễm mai. Cách Lạp Tư đồng tử màu ngọc xẹt qua một tia sáng ám muội, tĩnh mịch, trong lòng thầm đánh giá Phỉ Ngâm Mặc một lần, cuối cùng. . . . .
“Ta chỉ muốn An Ấp. Điều kiện của ngươi?” Cách Lạp Tư đi thẳng vào vấn đề, ngắn gọn hữu lực.
“Chứng cứ phạm tội của Thương Thiếu Hoa.” Phỉ Ngâm Mặc cũng đồng dạng thẳng thắn.
Hành động lần này triệt để bị An Ấp làm hỏng.
Nếu như Cách Lạp Tư đứng ở phía đối lập với bọn họ, vậy sau này thực sự ngay cả nhúng tay vào cũng không được.
Đem An Ấp giao cho đối phương, Phỉ Ngâm Mặc thật ra rất yên tâm, thứ nhất, hiện tại có Cách Lạp Tư ngăn chặn bọn họ. Bọn họ rất khó chạy đi, giao ra An Ấp, tình huống sẽ chuyển biến sâu sắc, thứ hai, để tiểu tử An Ấp ăn chút vị đắng cũng tốt, tránh cho thường xuyên cùng mục tiêu nảy sinh cái loại quan hệ loạn thất bát tao này.
“Deal!”
“Thành giao.”
“Mặc, ngươi là bạn ta sao! Tên gia khỏa này có chứng cố chấp a!” An Ấp nắm lấy tay áo Phỉ Ngâm Mặc nhảy dựng lên, đau khổ xoa đầu mình, “Hắn lần trước đem ta khóa ở trên giường tròn hai tuần, không cho phép ta xuống giường, còn nói muốn khoét xương đùi ta, A a a , trời ạ, ta muốn điên rồi. . . . .”
“Quá khứ.” Phỉ Ngâm Mặc ra lệnh.
“Ngươi bất tài như vậy, Mặc, trái tim ta tan vỡ a, Mặc. . . . .”
Phỉ Ngâm Mặc lười biếng không cần phí lời, nắm lấy cổ tay An Ấp một phát đẩy ra, An Ấp bị ném vào trong lòng Cách Lạp Tư.
“Mặc, ngươi bán bạn cầu vinh! Ta phải lấy bí mật trong máy tính của ngươi, ta sẽ đem cảnh ngươi làm tình ghi lại in thành đĩa cd, bán khắp nơi! Phát tán trên internet!”
“Tùy ngươi.” Hai chữ lạnh lùng cất lên.
“. . . . .” An Ấp khóc lóc thảm thiết bày ra khuôn mặt tuyệt vọng.
“Cách Lạp Tư tiên sinh! Ngài không có sao chứ?” Thương Thiếu Hoa đuổi đến nơi, ôm lấy bụng bia, thần sắc có chút bất an.
Hắn cố gắng dốc hết sức bình sinh mới mời được Cách Lạp Tư tiên sinh tham dự buổi tiệc, lại bị tên MB này quấy nhiễu chuyện tốt. Thương Thiếu Hoa liếc nhìn qua khuôn mặt An Ấp, trong mắt toát ra một tia ác độc.
“Hắn là người của ta.” Cách Lạp Tư ngữ khí lạnh lẽo, không chút khách khí, vươn tay phải. . . . . tựa hồ muốn vuốt ve mái tóc màu bạc cao quý của mình.
Hiển nhiên, Thương Thiếu Hoa cũng nghe đến cái tin đồn kia, hai chân như nhũn ra, lập tức run giọng nói:”Đúng, đúng, ta là muốn tặng riêng hắn cho Cách Lạp Tư tiên sinh, thỉnh Cách Lạp Tư tiên sinh, xin vui lòng nhận cho, xin vui lòng nhận cho.”
Cách Lạp Tư nhìn Thương Thiếu Hoa, tự tiếu phi tiếu, lúc này mới chậm rãi đem tay phải thu trở lại.
“Vậy. . . . . Người này xử lý sao đây?” Thương Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía bạn của MB kia.
Ánh mắt vừa hướng đến Phỉ Ngâm Mặc, Thương Thiếu Hoa lập tức lấy làm kinh hãi. Trước mắt là nam nhân bị thủ hạ hắn kéolên, hoàn toàn không có phản kháng. Tuy rằng chỉ mặc trang phục thông thường của nhân viên phục vụ, nhưng khó nén hào quang rực rỡ tỏa ra ngoài.
Phảng phất dưới ánh trăng, thanh rượu, hơi lạnh cay độc.
Một đôi mắt hẹp dài thâm thúy làm người ta kinh diễm, yêu nghiệt phóng túng. Ngay cả loại như Thương Thiếu Hoa, vốn chỉ thích tiểu hài tử mười mấy tuổi, đều nhịn không được mà động tâm.
“Hắn? Giữ lại đi, nói không chừng có thể bán được giá tốt.” Cách Lạp Tư lên tiếng, đối Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày. Biểu thị hắn đã hoàn thành lời hứa, còn lại chứng cứ phạm tội phải dựa vào Phỉ Ngâm Mặc tự mình thu thập.
“Cũng tốt, cũng tốt.” Thương Thiếu Hoa cười híp mắt vặn vặn hai tay. Nếu Cách Lạp Tư nói như vậy, người kia hẳn là không vấn đề gì, “Bắt hắn nhốt xuống hầm cho ta!”
Phỉ Ngâm Mặc bị thủ hạ của Thương Thiếu Hoa đẩy tới hầm.
Đó là một căn hầm bỏ đi, bên trong đầy rẫy các loại rượu mùi vị đã lên men, mấy bức tường loang lổ, nhưng đích thực là một nơi rất tốt để giam giữ cùng với sử dụng tư hình, hẻo lánh mà bí mật. Quan trọng hơn là, ở đây còn có bốn, năm thiếu nam thiếu nữ, áo quần rách rưới, trên người đều có vết tích bị ngược đãi, tụ huyết bầm tím.
Hầm vừa bị mở, vài người như chim sợ cành cong, nhãn thần đều là sợ hãi tới cực điểm. Phát hiện chỉ là Phỉ Ngâm Mặc bị giam vào, thủ vệ cũng không có chỉ thị nào khác, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
“Các ngươi là bạn giường của Thương Thiếu Hoa?” Phỉ Ngâm Mặc hỏi.
Cửa hầm duy nhất ở phía trên đã bị tấm ván gỗ khép lại. Thủ vệ không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy ra, mà Phỉ Ngâm Mặc càng không cần lo lắng, lời hắn nói sẽ bị nghe trộm.
Mấy hài tử run rẩy nép vào một chỗ, một câu cũng không chịu nói.
Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày, có chút không hài lòng.
Hắn là đang nhẫn nại, bởi vốn không thích người khác vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Không am hiểu giải thích, đồng thời có khuynh hướng bạo lực.Nhưng, mấy người này nhìn hắn, là một loại biểu tình vừa kinh hãi vừa sợ sệt. . . . .
Hắn tốt xấu gì cũng là thành viên của cục anh ninh quốc gia. Cũng không phải tội phạm giết người a.
Phỉ Ngâm Mặc lại thử vài lần, vô luận hỏi sao thì bọn họ chính là không chịu mở miệng.
Hắn từ từ mất đi kiên trì, trực tiếp tiến tới chỗ bọn họ, suy nghĩ phải làm sao để cưỡng chế đem bọn họ về cảnh cục, cho bọn họ làm biên bản tố cáo Thương Thiếu Hoa, khiến hắn nhất định mang trọng tội.
Đúng lúc này, phía trên hầm truyền đến một vài động tĩnh.
“Uy uy, đừng có đẩy! Lão tự tự đi được!” Thanh âm tuổi trẻ kiêu ngạo phát ra, nghe có điểm quen tai.
“Mẹ nó! Chẳng phải là theo khách nhân cút hết cùng nhau sao! Chính hắn thỏa mãn không được ta, còn không ta đây tìm người khác! Như thế còn không có đạo lý à! Chi bằng lúc trước đừng bao ta!”
Thanh âm thiếu niên càng ngày càng tức giận, “Kêu các ngươi không cần đẩy, không cần đẩy! Ta chính là ngưu lang No.1 Noble, nếu như lão tử rớt một cọng lông, BOSS của ta nhất định sẽ sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Uy. . . . .Sao còn chưa thôi! A, cái gì, muốn lão tử câm miệng? !”
________________
Đột nhiên nghĩ. . . . .
Cách Lạp Tư VS Phỉ Ngâm Mặc cường cường CP cũng rất dễ nảy sinh *ngượng ngùng che mặt*
Lần sau có cơ hội sẽ viết cường CP đi XDD
Vừa tràn đầy 2K *nhéo lỗ tai nhỏ của KINO* muốn tiền muốn tiền a
~~Nữ vương Phỉ,mắt đao lạnh lùng: Chỉ.Có.Ta.Mới.Có.Thể.Quyết.Định.
Ta:. . . . .T.T
Phỉ Ngâm Mặc đang chạy thì dừng lại, đôi mắt hẹp dài đen nhánh lẳng lặng nhìn về đằng trước chỗ ngoặt của lối đi thông tường bao. . . . .Nếu như nói phục kích, nơi đó sẽ là địa điểm tốt nhất.
An Ấp nghi hoặc nhìn qua Phỉ Ngâm Mặc, bất quá cũng không hỏi cái gì, liền ngừng lại theo.
Một giây, hai giây. . . . .
Cuối cùng, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ dị thường xuất hiện phía trước.
Cách.Lạp.Tư
“Hắn là ‘nhiệm vụ’ mới của ngươi?” Cách Lạp Tư dáng vẻ biếng nhác rút ra cây xì gà, đưa lên mũi ngửi ngửi, một lời hai ý, ngữ khí châm chọc, “Bộ dạng không tồi.”
Rõ ràng, Cách Lạp Tư cho rằng An Ấp làm gián điệp hoặc nằm vùng.
Nghĩ Phỉ Ngâm Mặc là mục tiêu mới của An Ấp. . . . . Hay là tình nhân mới.
Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt, hơi nhướn mày, khóe miệng câu dẫn ra đường cong nhàn nhạt :” Ngươi trông cũng được a, bất quá đem so sánh với ta, vẫn là kém lắm.”
Đôi mắt màu ngọc bích của Cách Lạp Tư hiện lên một tia hỏa khí.
Phỉ Ngâm Mặc nhếch miệng, nhãn thần lạnh lùng, không hề né tránh cái nhìn sắc bén của Cách Lạp Tư.
Dù cho đối phương có là người thừa kế thần bí nhất của tổ chức mafia I-ta-li-a, được xưng ngân bạch ác ma. Dựa vào thế lực gia tộc họ Phỉ, cũng chưa chắc không thể trêu vào.
Hai nam nhân phong thái bất phàm, băng lãnh quan sát, dò xét người kia.
Một người giống như loài lang màu bạc, đôi mắt xanh biếc cao ngạo lạnh lùng, một người như khi sương cái tuyết, lãnh liệt diễm mai. Cách Lạp Tư đồng tử màu ngọc xẹt qua một tia sáng ám muội, tĩnh mịch, trong lòng thầm đánh giá Phỉ Ngâm Mặc một lần, cuối cùng. . . . .
“Ta chỉ muốn An Ấp. Điều kiện của ngươi?” Cách Lạp Tư đi thẳng vào vấn đề, ngắn gọn hữu lực.
“Chứng cứ phạm tội của Thương Thiếu Hoa.” Phỉ Ngâm Mặc cũng đồng dạng thẳng thắn.
Hành động lần này triệt để bị An Ấp làm hỏng.
Nếu như Cách Lạp Tư đứng ở phía đối lập với bọn họ, vậy sau này thực sự ngay cả nhúng tay vào cũng không được.
Đem An Ấp giao cho đối phương, Phỉ Ngâm Mặc thật ra rất yên tâm, thứ nhất, hiện tại có Cách Lạp Tư ngăn chặn bọn họ. Bọn họ rất khó chạy đi, giao ra An Ấp, tình huống sẽ chuyển biến sâu sắc, thứ hai, để tiểu tử An Ấp ăn chút vị đắng cũng tốt, tránh cho thường xuyên cùng mục tiêu nảy sinh cái loại quan hệ loạn thất bát tao này.
“Deal!”
“Thành giao.”
“Mặc, ngươi là bạn ta sao! Tên gia khỏa này có chứng cố chấp a!” An Ấp nắm lấy tay áo Phỉ Ngâm Mặc nhảy dựng lên, đau khổ xoa đầu mình, “Hắn lần trước đem ta khóa ở trên giường tròn hai tuần, không cho phép ta xuống giường, còn nói muốn khoét xương đùi ta, A a a , trời ạ, ta muốn điên rồi. . . . .”
“Quá khứ.” Phỉ Ngâm Mặc ra lệnh.
“Ngươi bất tài như vậy, Mặc, trái tim ta tan vỡ a, Mặc. . . . .”
Phỉ Ngâm Mặc lười biếng không cần phí lời, nắm lấy cổ tay An Ấp một phát đẩy ra, An Ấp bị ném vào trong lòng Cách Lạp Tư.
“Mặc, ngươi bán bạn cầu vinh! Ta phải lấy bí mật trong máy tính của ngươi, ta sẽ đem cảnh ngươi làm tình ghi lại in thành đĩa cd, bán khắp nơi! Phát tán trên internet!”
“Tùy ngươi.” Hai chữ lạnh lùng cất lên.
“. . . . .” An Ấp khóc lóc thảm thiết bày ra khuôn mặt tuyệt vọng.
“Cách Lạp Tư tiên sinh! Ngài không có sao chứ?” Thương Thiếu Hoa đuổi đến nơi, ôm lấy bụng bia, thần sắc có chút bất an.
Hắn cố gắng dốc hết sức bình sinh mới mời được Cách Lạp Tư tiên sinh tham dự buổi tiệc, lại bị tên MB này quấy nhiễu chuyện tốt. Thương Thiếu Hoa liếc nhìn qua khuôn mặt An Ấp, trong mắt toát ra một tia ác độc.
“Hắn là người của ta.” Cách Lạp Tư ngữ khí lạnh lẽo, không chút khách khí, vươn tay phải. . . . . tựa hồ muốn vuốt ve mái tóc màu bạc cao quý của mình.
Hiển nhiên, Thương Thiếu Hoa cũng nghe đến cái tin đồn kia, hai chân như nhũn ra, lập tức run giọng nói:”Đúng, đúng, ta là muốn tặng riêng hắn cho Cách Lạp Tư tiên sinh, thỉnh Cách Lạp Tư tiên sinh, xin vui lòng nhận cho, xin vui lòng nhận cho.”
Cách Lạp Tư nhìn Thương Thiếu Hoa, tự tiếu phi tiếu, lúc này mới chậm rãi đem tay phải thu trở lại.
“Vậy. . . . . Người này xử lý sao đây?” Thương Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút, nhìn về phía bạn của MB kia.
Ánh mắt vừa hướng đến Phỉ Ngâm Mặc, Thương Thiếu Hoa lập tức lấy làm kinh hãi. Trước mắt là nam nhân bị thủ hạ hắn kéolên, hoàn toàn không có phản kháng. Tuy rằng chỉ mặc trang phục thông thường của nhân viên phục vụ, nhưng khó nén hào quang rực rỡ tỏa ra ngoài.
Phảng phất dưới ánh trăng, thanh rượu, hơi lạnh cay độc.
Một đôi mắt hẹp dài thâm thúy làm người ta kinh diễm, yêu nghiệt phóng túng. Ngay cả loại như Thương Thiếu Hoa, vốn chỉ thích tiểu hài tử mười mấy tuổi, đều nhịn không được mà động tâm.
“Hắn? Giữ lại đi, nói không chừng có thể bán được giá tốt.” Cách Lạp Tư lên tiếng, đối Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày. Biểu thị hắn đã hoàn thành lời hứa, còn lại chứng cứ phạm tội phải dựa vào Phỉ Ngâm Mặc tự mình thu thập.
“Cũng tốt, cũng tốt.” Thương Thiếu Hoa cười híp mắt vặn vặn hai tay. Nếu Cách Lạp Tư nói như vậy, người kia hẳn là không vấn đề gì, “Bắt hắn nhốt xuống hầm cho ta!”
Phỉ Ngâm Mặc bị thủ hạ của Thương Thiếu Hoa đẩy tới hầm.
Đó là một căn hầm bỏ đi, bên trong đầy rẫy các loại rượu mùi vị đã lên men, mấy bức tường loang lổ, nhưng đích thực là một nơi rất tốt để giam giữ cùng với sử dụng tư hình, hẻo lánh mà bí mật. Quan trọng hơn là, ở đây còn có bốn, năm thiếu nam thiếu nữ, áo quần rách rưới, trên người đều có vết tích bị ngược đãi, tụ huyết bầm tím.
Hầm vừa bị mở, vài người như chim sợ cành cong, nhãn thần đều là sợ hãi tới cực điểm. Phát hiện chỉ là Phỉ Ngâm Mặc bị giam vào, thủ vệ cũng không có chỉ thị nào khác, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
“Các ngươi là bạn giường của Thương Thiếu Hoa?” Phỉ Ngâm Mặc hỏi.
Cửa hầm duy nhất ở phía trên đã bị tấm ván gỗ khép lại. Thủ vệ không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy ra, mà Phỉ Ngâm Mặc càng không cần lo lắng, lời hắn nói sẽ bị nghe trộm.
Mấy hài tử run rẩy nép vào một chỗ, một câu cũng không chịu nói.
Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày, có chút không hài lòng.
Hắn là đang nhẫn nại, bởi vốn không thích người khác vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Không am hiểu giải thích, đồng thời có khuynh hướng bạo lực.Nhưng, mấy người này nhìn hắn, là một loại biểu tình vừa kinh hãi vừa sợ sệt. . . . .
Hắn tốt xấu gì cũng là thành viên của cục anh ninh quốc gia. Cũng không phải tội phạm giết người a.
Phỉ Ngâm Mặc lại thử vài lần, vô luận hỏi sao thì bọn họ chính là không chịu mở miệng.
Hắn từ từ mất đi kiên trì, trực tiếp tiến tới chỗ bọn họ, suy nghĩ phải làm sao để cưỡng chế đem bọn họ về cảnh cục, cho bọn họ làm biên bản tố cáo Thương Thiếu Hoa, khiến hắn nhất định mang trọng tội.
Đúng lúc này, phía trên hầm truyền đến một vài động tĩnh.
“Uy uy, đừng có đẩy! Lão tự tự đi được!” Thanh âm tuổi trẻ kiêu ngạo phát ra, nghe có điểm quen tai.
“Mẹ nó! Chẳng phải là theo khách nhân cút hết cùng nhau sao! Chính hắn thỏa mãn không được ta, còn không ta đây tìm người khác! Như thế còn không có đạo lý à! Chi bằng lúc trước đừng bao ta!”
Thanh âm thiếu niên càng ngày càng tức giận, “Kêu các ngươi không cần đẩy, không cần đẩy! Ta chính là ngưu lang No.1 Noble, nếu như lão tử rớt một cọng lông, BOSS của ta nhất định sẽ sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Uy. . . . .Sao còn chưa thôi! A, cái gì, muốn lão tử câm miệng? !”
________________
Đột nhiên nghĩ. . . . .
Cách Lạp Tư VS Phỉ Ngâm Mặc cường cường CP cũng rất dễ nảy sinh *ngượng ngùng che mặt*
Lần sau có cơ hội sẽ viết cường CP đi XDD
Vừa tràn đầy 2K *nhéo lỗ tai nhỏ của KINO* muốn tiền muốn tiền a
~~Nữ vương Phỉ,mắt đao lạnh lùng: Chỉ.Có.Ta.Mới.Có.Thể.Quyết.Định.
Ta:. . . . .T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.