Dạ Vô Cương

Chương 44: Động lòng

Thần Đồng

18/11/2024

Lão già này có thân hình cao lớn. Hắn xông tới với tốc độ kinh người giống như Hắc Hổ giết con mồi. Nếu người bình thường nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, sợ rằng hai chân sẽ nhũn ra.

Tần Minh nắm chặt chùy cán dài vàng đen và di chuyển nhanh nhẹn giống như một con báo săn. Đầu tiên, hắn nhảy về phía trước, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng chứ không di chuyển ở chính diện. Hắn từ bên cạnh vung vẩy chùy cán dài vàng đen đánh về phía đối phương.

Lão già nhíu mày. Tốc độ của người thiếu niên này không ngờ không thua kém gì hắn. Hai người đều nhanh chóng va chạm vào nhau. Đối phương có thể lập tức chuyển hướng, từ bên phải lao qua, cũng vung chùy về phía hắn!

Tần Minh cảm nhận được chấn động mãnh liệt được truyền từ trên cán dài kim loại truyền tới. Lão già này lại có thể dùng tay không đánh vào mặt bên của chùy, tương đối đáng sợ.

Chùy thứ nhất này của hắn chỉ là thử. Hắn muốn thử xem Thiên Quang Kình của người ba lần Tân Sinh rốt cuộc bất phàm tới mức nào. Kết quả làm cho sắc mặt hắn càng nghiêm túc hơn.

Lão già này vừa xông qua, đã lấy Thiên Quang màu trắng hộ thể, trên mặt đất để lại đầy dấu chân và vết rạn nứt. Có thể tưởng tượng được lực chạy của hắn lớn thế nào.

Tần Minh cảm thấy hơi bất ngờ. Nếu đổi lại thành người Tân Sinh cấp thấp khác gặp phải Thiên Quang Kình của hắn, binh khí đã sớm bị chấn động tới mức rời tay bay ra ngoài rồi.

Sau khi hai người lao qua nhau, chẳng khác nào đã đổi vị trí.

Lão già cúi đầu nhìn mặt bánh thịt của kỵ sĩ Kim Kê vô cùng thảm ở dưới chân. Người này đã hoàn toàn biến dạng. Sau khi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Tần Minh thở dài. Hắn chẳng qua sửa lại gương mặt người chết cho kỵ sĩ Kim Kê, không muốn để cho người khác phát hiện tình trạng chết khác thường của người này quá sớm thôi. Kết quả, lão già này lại xông tới.

Ban đầu, hắn vốn còn muốn âm thầm quan sát người ba lần Tân Sinh, cẩn thận thử xem. Bây giờ lại biến thành một trận đánh ác liệt.

Hai người im lặng di chuyển bước chân và chậm rãi tiếp cận đối phương, Bọn họ giống như hai con mãnh thú nguy hiểm đang dồn sức, có thể đột nhiên nhào ra bất kỳ lúc nào.

- Ta đến từ Xích Hà Thành. Ngươi muốn giết ta, ngươi không sợ bị trả thù sao?

Tần Minh bỗng nhiên nói.

Trên người hắn mặc áo giáp do đám người Tào Long, Mộc Thanh tặng, quả thật rất có tính lừa dối. Đương nhiên, hắn không cho rằng điều đó có thể trấn áp được đối phương.

Nhưng lúc này, điều đó đã làm cho đối phương do dự trong nháy mắt. So sánh ra, dù sao Xích Hà Thành cũng là trung tâm của khu vực này, gia tộc lớn ở đó thật sự không dễ chọc đâu.

Nhưng loại nhân vật tàn nhẫn này cuối cùng chắc chắn sẽ không nương tay.

Lúc Tần Minh nói xong câu đó, hắn lại đột nhiên trở nên hung hãn.

Quả nhiên, đối phương chỉ thoáng dừng chân thôi. Nhưng điều đó đã quá đủ với Tần Minh rồi. Hắn nhân cơ hội này ra tay trước, chùy lớn đập tới.

Hai người vốn rất gần. Bây giờ, Tần Minh đột nhiên ra tay, lão già chỉ có thể bị động chống đỡ, muốn tránh né cũng đã muộn rồi.

- Ầm!

Trong hang động trống trải truyền đến âm thanh nặng nề. Mặt đất run rẩy. Lão già đánh một chưởng ấn về phía chùy lớn, một bàn tay khác cũng thò ra.

Nhưng, lần này lực đánh vào chùy mạnh vượt xa lúc thăm dò trước đó. Tần Minh dùng hết sức ứng phó, đánh cho ánh sáng trắng trên chưởng ấn của lão già kích động, suýt nữa vỡ nát.

Lão già nghĩ mình sẽ quấn lấy chùy lớn và đánh bay giống như làm sủi cảo, kết quả "vỏ sủi cảo" suýt rơi hỏng.

Hắn nhanh chóng lùi lại. Thiếu niên còn chưa luyện ra Thiên Quang có lực lượng lớn thái quá, đánh cho bàn tay của hắn đau tới mức tê dại.

Nếu Tần Minh chiếm thế chủ động, tất nhiên không thể nào do dự. Hắn đánh ra liên tiếp từng chùy, hoàn toàn là dáng vẻ vung chùy loạn đánh chết sư phụ già.

Mỗi chùy đều phát ra tiếng sấm sét nhanh và mãnh liệt, đập cho lão già quả thật muốn nôn ra máu. Hắn lướt ngang giống như quỷ mỵ và lùi lại, nhưng trước sau không có khả năng chạy thoát. Đối phương hoàn toàn theo kịp tốc độ của hắn.

Tần Minh âm thầm kinh hãi. Đối phương lại có thể dùng tay không đỡ bảy chùy của hắn. Điều này thật sự hơi biến thái.

Chỉ xét đơn thuần từ trên phương diện lực lượng, cho dù đối phương là người ba lần Tân Sinh, căn bản cũng kém hơn hắn. Nhưng sau khi có Thiên Quang hộ thân và gia tăng, đối phương có thể đỡ được chùy vàng đen nặng nề như vậy.

Tần Minh thật sự động lòng, rất mong trong cơ thể sinh ra Thiên Quang.

Lão già bị lực lượng bá đạo kia chấn động, sắc mặt đỏ lên. Hai tay hắn thay phiên nhau đánh về phía chùy lớn, nhưng vẫn không chịu nổi, hai tay đều đang run rẩy.

Vào giờ phút này, hắn đâu còn nhớ tới thể diện nữa. Hắn rốt cuộc tìm được địa thế thích hợp, không có đá gì ngăn cản, hắn nhào về phía mặt đất bên cạnh và liên tục lăn, lao ra ngoài giống như rắn trườn.

Tuy chật vật nhưng hắn cuối cùng cũng thoát khỏi tiết tấu của đối phương.

Hắn cúi đầu nhìn về phía hai tay. Cho dù có Thiên Quang hộ thân nên bảo vệ được máu thịt, nhưng hai tay vẫn sưng đỏ. Hắn cảm giác xương cũng bị tổn thương rồi.

- Thật biến thái. Vậy mà còn không thể đánh nổ à?

Sắc mặt Tần Minh không quá dễ nhìn. Hắn nhanh chóng tới gần.

Ánh mắt của lão già lạnh lẽo. Hắn rất muốn nói, rốt cuộc ai mới là kẻ biến thái chứ? Một người còn chưa bồi dưỡng ra Thiên Quang lại có thể đạt tới lực lượng như vậy?

Hắn đã rút trường đao sau lưng ra, âm thầm thề sau này tuyệt đối không cõng đao sau người, vào thời khắc nguy cấp lại không kịp rút ra. Vừa rồi, hai tay của hắn liên tục đánh ra giống như Đại Phong Xa, không ngừng va chạm vào chùy lớn từ phía trước đánh về phía mặt hắn.

Sau khi lão già cầm đao ở trong tay, hắn dùng Thiên Quang xử lý những phần máu tụ, đau đớn tạm thời được giảm bớt.

- Đáng tiếc, lão phu chưa luyện được Thiên Quang Kình đến nơi đến chốn, nếu không cần gì binh khí chứ!

Hắn nói, người ba lần Tân Sinh đều sẽ sinh ra Thiên Quang, nhưng lại rất khó luyện thành Thiên Quang Kình thần bí này.

Tần Minh biết, theo cảnh giới không ngừng tăng cao, sẽ luyện được một số Thiên Quang Kình đặc biệt hiếm có, có thể đập nát binh khí giống như xé giấy.



Nhưng muốn đạt được mức này trong giai đoạn ba lần Tân Sinh thì rõ ràng không thể làm được. Cho dù là học qua Cự Linh Thần Kình, Như Lai Kình cũng không được, nó vẫn cần cảnh giới cao tương ứng chống đỡ.

Tần Minh tất nhiên sẽ không cho hắn có thời gian hồi phục hai tay. Tần Minh một tay cầm chùy cán dài vàng đen, một tay nắm chặt thanh đoản kiếm bổ, đập, chém, đánh hắn một hơi năm mươi tám chùy, chém hắn bốn mươi hai kiếm, hoàn toàn không cho hắn có thời gian thở dốc.

Lão già tức giận. Hắn ở địa phương đã bao giờ phải bị động như vậy, nhất là bị một thiếu niên đánh ép. Toàn thân hắn lập tức có Thiên Quang bùng phát, hung hãn phản kích.

Chẳng bao lâu, trong lòng hắn kinh ngạc, người thiếu niên đối diện không còn phong thái điên vừa rồi. Tuy chùy cán dài vàng đen vẫn có thế lớn lực mạnh, nhưng đã có biến hóa kinh người. Đây không giống như chùy pháp mà giống như đao kỹ hơn.

Trong lúc Tần Minh đang nhanh chóng vung vẩy chùy lớn, cổ tay còn đang rung mạnh giống như đang chấn động đao. Vào lúc chùy lớn đập xuống còn phát ra tiếng ong ong kèm theo bóng chồng. Khi nó đập lên trên thân đao có lực xé khủng khiếp.

Trường đao trong tay lão già suýt nữa bị xoắn bay ra ngoài. Sắc mặt hắn nghiêm trọng.

Tần Minh lại thay đổi chiêu thức. Chùy lớn giống như sấm sét đánh xuống hết lần này tới lần khác. Ánh sáng vàng đen đáng sợ kia giăng kín ở trong không gian dưới lòng đất. Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, chùy lớn xẹt qua với quỹ tích đáng sợ, chúng đan xen vào nhau giống như cả mảng tia chớp bạo phát.

Ầm một tiếng, lão già bị đánh bay ra ngoài và đập vào trên vách đá. Tay phải của hắn đang run rẩy. Cho dù có Thiên Quang hộ thể, hắn cũng có cảm giác không chịu nổi.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo. Hắn từ chỗ vách đá nhảy lên, chủ động phát động công kích mạnh mẽ. Đợt phản kích này làm cho Tần Minh cảm giác quả thật hơi tốn sức.

Lão già điên rồi. Hắn dùng một tay cầm trường đao, một bàn tay khác lại bắt đầu liều mạng đánh về phía chùy lớn của Tần Minh.

Keng một tiếng, đầu vai của Tần Minh tóe lửa, áo giáp bị tay trái của lão già quét trúng, lập tức hất bay ra bốn năm mảnh giáp. Cảnh tượng này làm cho đồng tử của hắn co lại. Uy lực của Thiên Quang Kình khiến hắn hết sức kiêng kỵ.

Tần Minh cẩn thận duy trì khoảng cách nhất định với lão già, không cho hắn có thêm cơ hội tới gần người. Chùy lớn trong tay vung vẩy thành phong luân, bóng chùy dày đặc không ngừng đánh về phía trước.

Lão già tin chắc, nếu như mình không có Thiên Quang gia tăng, đã sớm bị thằng nhóc này đánh nổ rồi. Đây là quái vật gì vậy? Hắn còn chưa sinh ra Thiên Quang đã biến thái như vậy.

Một lát sau, ở dưới bóng chùy trùng điệp, chùy lớn trong tay Tần Minh nổ mạnh, giống như mặt trời phá tầng mây mọc ra, từ trong bóng chùy phát ra một chùy mạnh nhất.

Tốc độ của hắn quá nhanh, các bóng chùy khác giống như ánh chớp lượn lờ còn chưa tiêu tan, lại theo chùy chính ầm ầm đập xuống. Lần này, trường đao trong tay lão già suýt nữa bay ra ngoài. Hắn điều động Thiên Quang cố chống lại nhưng bản thân đã mệt mỏi không chịu nổi.

Tần Minh liên tục vung vẩy chín chùy như vậy. Lão già thật sự không chịu đựng nổi, Thiên Quang trên thân trở nên ảm đạm, miệng nôn ra máu.

Tần Minh thấy thế lại vung chùy quét ngang. Lần này, trong đó còn kèm theo đao ý lạnh thấu xương. Nó giống như tia chớp muốn xé toang màn đêm, làm cho hang động u ám dưới lòng đất này đều vang vọng tiếng búa nổ mạnh, cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.

Chùy lớn và trường đao va chạm vào nhau phát ra tiếng động đinh tai nhức óc. Lão già thật sự không nắm chắc được thanh đao, cánh tay co giật. Trường đao rơi xuống đất, hắn lại há miệng ho ra máu.

Tần Minh liên tục vung chùy đánh tan Thiên Quang hộ thân của lão già!

Vù một tiếng, tay phải của lão già lập tức be bét máu. Không còn Thiên Quang Kình gia tăng, hắn không ngăn cản được một chùy nặng nề kia nữa, xương ngón tay đều gãy.

Trong phút chốc, miệng lão già đầy bọt máu. Hắn cảm giác ngực đau đớn dữ dội, cả lồng ngực đều lõm xuống. Sau đó, hắn bị một chùy đập bay ra xa bảy tám mét.

- Người ba lần Tân Sinh khó giết thật!

Tần Minh thở dốc. Hắn quả thật hơi mệt mỏi, Thiên Quang Kình thật sự không dễ giải quyết đâu.

Lão già còn chưa chết hẳn lại bị tức tới phun ra một búng máu, cảm giác hắn không nói tiếng người. Một người chưa bồi dưỡng ra Thiên Quang dựa vào đâu mà cho rằng có thể giết chết người ba lần Tân Sinh?

Chẳng qua hắn có bất bình, căm phẫn, uất hận, nhưng sự thật là hắn vẫn bị người như thế đánh bại, sắp chết rồi.

Tần Minh tiến lên, chuẩn bị bổ sung thêm một chùy. Hắn nói:

- Ta cũng đập cho mặt ngươi thành bánh thịt.

- Ta... ĐM ngươi!

Lão già ho ra máu, cố hết sức mắng một câu. Hắn thật sự không cam lòng, không ngờ lại chết ở trong tay một thiếu niên như vậy.

- Người Kim Kê Lĩnh quá thô lỗ, động tí là chửi người.

Tần Minh lắc đầu, chùy lớn trong tay hạ xuống đập bằng mặt hắn, khiến xương trán cũng lõm xuống.

Hắn bắt đầu lục soát khắp người lão già, cũng chỉnh lại gương mặt của người chết.

- Sau này, nếu những mãnh thú biến dị xông vào, chắc hẳn có thể thay ta giải quyết hai thi thể này.

Tần Minh đi qua đi lại ở các nơi trong hang động dưới lòng đất. Hắn nhíu chặt chân mày vì ít nhất phát hiện ba lão già ở các lối đi khác. Bọn họ sợ rằng đều là người ba lần Tân Sinh.

- Thế này thì khó làm rồi đây!

Hắn không muốn mạo hiểm công kích tới.

- Hả?

Hắn nhìn thấy một người quen khác. Đó chính là kỵ sĩ Kim Kê đã từng quát bọn họ, còn từng dùng roi đánh một lão già. Mũi roi để lại một vệt máu rất sâu trên mặt lão già.

- Tiểu tử, những thôn dân kia chạy đi đâu rồi? Ngươi qua đây để ta hỏi ngươi!

Tần Minh lập tức thi triển một cái Đại Tần Phi Chùy. Ầm một tiếng, khu vực này hoàn toàn yên tĩnh.

Hắn kéo thi thể của người này vào trong bóng tối.

Trong hang động dưới lòng đất có các loại đường hầm giống như mạng nhện. Một nhóm dị loại từ trong con đường nào đó xông vào khiến nơi đây hoàn toàn hỗn loạn.



Tần Minh lùi về phía xa, tiến vào trong khu vực có Thiên Quang đan xen. Hắn tạm thời không cần đi săn giết người của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo, bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm sản vật thần bí.

Hắn tiếp tục đi vào sâu vào, cũng đi rất xa.

Từng luồng quang vụ chuyển động làm cho thế giới dưới đất không quá tối tăm.

- Chắc không phải vận may tới rồi chứ?

Tần Minh cảm giác được dao động yếu ớt ở một chỗ có Thiên Quang khá dày đặc.

Sau đó không lâu, hắn bóp nát một hòn đá lớn bằng nắm đấm, bên trong lộ ra hào quang màu xanh lam lấp lánh. Nó giống như là một loại Ngọc Thiết khác lớn bằng nửa quả hồ đào.

- Chỉ có thể làm được một mũi tên.

Tần Minh vẫn rất cao hứng. Có thể có thu hoạch là tốt rồi, hơn nữa nó còn vô cùng quý giá.

- Ha ha, đúng là song hỷ lâm môn!

Lúc này có hai người đi từ trong một đường hầm khác ra. Bọn họ nhìn thấy Ngọc Thiết trong tay Tần Minh thì lộ vẻ vui sướng.

Tần Minh liếc mắt đã nhận ra bọn họ là người của Xích Hà Thành. Hắn không ngờ trong lúc vô tình, hắn lại có thể đi xa như vậy, gặp phải một nhóm người khác.

- Ơ, ngươi là Tần Minh?

Một nam tử trẻ tuổi trong đó lộ vẻ khác thường.

Tần Minh cẩn thận quan sát. Hắn có chút ấn tượng về hai nam tử trẻ tuổi này. Trong lúc hắn giao đấu với Nhiếp Duệ, Thẩm Giai Vận lúc, người này từng đứng ở bên cạnh quan sát cuộc chiến.

- Ồ, đây là thiếu niên thợ săn có thương pháp kinh người, đánh bại Nhiếp Duệ và Thẩm Giai Vận mà ngươi từng nhắc tới à?

Một nam tử trung niên khác hỏi.

Hắn trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo giáp màu đỏ. Hắn cười nhạt và nói:

- Ngươi là Tần Minh đúng không? Qua đây nói chuyện đi.

Tần Minh vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

 Trước kia, hắn có ấn tượng không tệ về quý tộc của Xích Hà Thành. Đó là do hắn cảm thấy Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu đến Nhiếp Duệ, Thẩm Giai Vận đều không tệ.

Nhưng lúc này, hắn cảm giác được ác ý từ trên người hai tên quý tộc phía trước. Bọn họ chắc hẳn thèm muốn Ngọc Thiết màu xanh làm trong tay hắn.

Rõ ràng không phải tất cả mọi người đều lương thiện. Hoặc nên nói mỉm cười và tao nhã chỉ thích hợp thể hiện ở trước mặt người khác. Ở nơi không người ví dụ như trong thế giới dưới đất này, những cái mặt nạ dối trá đó có thể bị xé ra.

Tần Minh nhớ tới lúc trước, sau khi hắn chiến thắng Song Tử Tinh, trước khi chia tay, quý tộc trẻ tuổi này còn từng trò chuyện thân thiện với hắn vài câu.

- Tần Minh, ngươi qua đây giúp chúng ta một việc.

Quý tộc trẻ tuổi kia nói. Bây giờ, hắn không còn mỉm cười như lúc đầu nữa, giọng điệu tương đối bình thản.

- Người ba lần Tân Sinh?

Tần Minh không để ý đến hắn nhìn về phía nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi kia. Lúc người này nhẹ nhàng nắm tay, đã hiện ra Thiên Quang.

- Đúng vậy, ngươi phải duy trì sự kính nể và sợ hãi đối với những người như ta. Ở trong thế giới dưới lòng đất u ám này, những lời tâng bốc của người khác căn bản chẳng giúp ích gì cho ngươi được đâu.

Nam tử trung niên nói.

Tần Minh không nói chuyện mà đi về phía bọn họ.

Hai người kia không lo lắng hắn sẽ chạy thoát. Dù sao lúc Tần Minh giao đấu với Nhiếp Duệ, Thẩm Giai Vận, lực lượng của hắn đạt tới gần bảy trăm cân, là một thiếu niên mới chỉ Tân Sinh một lần.

Tần Minh muốn tới gần hai người, nhưng nam tử trung niên liếc mắt nhìn hắn, hắn lại không tới gần nữa. Hắn đi theo bọn họ tiến vào một khu vực rất trống trải.

- Đó là...

Tần Minh khiếp sợ. Phía trước có quang vụ vô cùng dồi dào. Rất nhiều quang vụ bốc lên, ở giữa có một bông hoa ba màu đang nở rộ, trông rực rỡ tới mức lóa mắt.

Nam tử trung niên mỉm cười:

- Tần tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi bị Thiên Quang ăn mòn, cơ thể hình như không có gì đáng ngại. Ngươi giúp chúng ta một chuyện đi. Chờ sau khi cây hoa ba màu này hoàn toàn nở rộ, ngươi hái nó từ trong Thiên Quang ra cho chúng ta.

- Nó có tác dụng gì?

Tần Minh hỏi.

Nam tử trung niên nói:

- Nó có tác dụng rất lớn, có thể giúp người ra luyện thành Thiên Quang Kình. Sau khi đạt đến ba lần Tân Sinh, có ai không muốn luyện thêm vài loại Thiên Quang Kình chứ? Nhưng chỉ luyện một loại đã rất khó rồi. Cây hoa này rất khó lường đấy!

- Thật sự khiến người ta động lòng đấy!

Tần Minh thán phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook