Dạ Vô Cương

Chương 49: Trong lòng kích động

Thần Đồng

18/11/2024

Tần Minh và Lưu lão đầu bận rộn đủ việc, như đốn củi, lót đường, bắt thú… Tất cả đều đã chuẩn bị xong.

- Ngân Đầu Nghĩ có thói quen ăn tạp, khứu giác nhạy bén, rất thính với mùi yêu thích. Bây giờ quả nhiên đã thể hiện ra!

Tần Minh nói.

Hắn và Lưu lão đầu mua ít mật hoa với giá cao, ngoài ra còn chuẩn bị lượng máu thú lớn vẩy cả một đường, thỉnh thoảng bôi mật từ xa đến gần.

Tần Minh và Lưu lão đầu đi dọc theo vết nứt của thân núi. Hai loại mùi lại kích thích những con Ngân Đầu Nghĩ vẫn không nhúc nhích. Chúng bắt đầu hoạt động.

- Một phần bắt đầu hoạt động rồi, mau châm lửa!

- Cẩn thận, đừng làm bỏng mình!

Hai người ném mấy thùng dầu hỏa tới, sau đó ném ra cây đuốc và xoay người bỏ chạy.

Ầm!

Ánh lửa bốc lên. Ngân Đầu Nghĩ trong núi đều giật mình tỉnh giấc. Tuy chúng bị dầu hỏa thiêu chết rất nhiều, nhưng ở đây có số lượng đông nghịt, thật sự quá nhiều. Chúng tập trung một chỗ và di chuyển, tổ kiến lại có cấu tạo phức tạp, có rất nhiều nơi căn bản không đốt tới được.

Trong nháy mắt, Ngân Đầu Nghĩ bị chọc giận. Chúng xông ra khỏi khe nứt giống như nước thủy triều dâng.

- Các ngươi tới đi, tốt nhất là gọi cả kiến chúa cũng ra đi!

Lưu lão đầu mang theo đại khảm đao kêu lên.

- Chạy mau, chúng đã xông tới rồi!

Tần Minh kéo hắn bắt đầu chạy về phía trên núi.

Hai người không lo những con Ngân Đầu Nghĩ này không đuổi theo. Bởi vì bọn họ đã rắc mật và máu thú trên đường đi, lại thêm loại sinh vật này đã sớm không phải là kiến bình thường, ý thức lĩnh vực cực mạnh, cũng rất hung tàn. Ai dám vào xâm tổ của chúng, chúng sẽ lập tức trả thù.

- Sao có vài con Ngân Đầu Nghĩ biết bay?

Tần Minh chạy chưa tới một trăm mét, trên lưng lại vang lên tiếng cong cong.

- Tình huống gì vậy?

Lưu lão đầu cũng bối rối. Tối thiểu có trên trăm con kiến lớn bằng nắm đấm xông lại, cuối cùng vượt xa đồng loại.

- Ngươi còn hỏi ta à?

Tần Minh cảm giác không ổn. Lão già này có chút không đáng tin cậy. Hắn không phải nói đã nắm rõ tình hình trong núi lớn như lòng bàn tay à? Sao có thể không biết có Ngân Đầu Nghĩ biết bay!

Lưu lão đầu vừa dùng đại khảm đao chém kiến bay, vừa đáp:

- Chắc là trong tổ kiến có vật chất linh tính quá dồi dào, có một phần Ngân Đầu Nghĩ tiến hóa. Năm năm trước còn chưa có!

- Ngươi... Tin tức lại có thể lạc hậu tới năm năm à?

Tần Minh đập một chùy vào những con kiến bay lớn bằng nắm đấm, cảm giác chúng khá cứng, người bình thường chắc chắn không đập vỡ được.

Kiến bay hiện lên màu đỏ sậm, sọc màu bạc trên đầu sáng hơn nhiều, cánh trong suốt, tiếng vỗ cánh vang lên trong tuyết có phần khủng khiếp.

Hàm trên của chúng giống như một đôi kìm lớn hiện lên màu đỏ tươi. Chúng hạ xuống trên thân người, sau đó cắn áo giáp keng keng vang dội. Có thể tưởng tượng được lực công kích của chúng mạnh tới mức nào.

Chỉ hơn trăm con này xuất hiện cũng đủ để lập tức ăn sạch người bình thường.

- Không sao, kiến bay không nhiều, hơn trăm con này còn chưa đủ cho chúng ta giết.

Lưu lão đầu liên tục vung đao, đồng thời chú ý bảo vệ mặt và ngực.

Hắn vừa nói xong, lại có mấy trăm con bay từ chỗ vết nứt của thân núi ra. Tiếng vỗ cánh khủng khiếp giống như kim loại đang ma sát, nghe rất ghê người

Sắc mặt Tần Minh thay đổi. Nếu chẳng may bay ra hàng nghìn hàng vạn con mãi không dừng, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Hai người có thể lực rất tốt, chạy một hơi đến đỉnh ngọn đồi.

Mấy trăm con kiến bay giống như phát điên, lao tới xung quanh bọn họ. Ở trong hoàn cảnh rét căm căm này, không ngờ lại không có ảnh hưởng tốc độ của chúng.

Ở đây giống như đang rèn sắt, Tần Minh không ngừng đập từng chùy về phía những con kiến bay đang lao về phía hắn.

Lưu lão đầu cũng nghiêm túc, trong tay vung vẩy đại khảm đao. Ở trong ánh sáng trắng như tuyết, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên. Dưới chân của hai người rơi đầy xác kiến.

Bọn họ đứng trên đồi nhìn xuống dưới, chỉ thấy cả màu đỏ thật sự khiến người ta hoa cả mắt. Có rất nhiều con Ngân Đầu Nghĩ đang leo dọc theo mặt tuyết.

Thật ra bọn họ cũng không cần vẩy máu thú và mật, loài hung trùng này có lòng thù hận quá mạnh, khứu giác phát triển khác thường. Chúng ngửi được mùi của hai người lại đuổi tới.

- Ở trong thời tiết cực lạnh thế này, sao tốc độ của chúng không hề chậm lại vậy?

- Có hơi chậm lại nhưng thời gian còn chưa đủ, chúng ta phải tiếp tục kiên trì.

Hai người đứng ở trên đồi mà không hề chạy trốn. Bọn họ vừa phải chống đỡ với những con kiến bay hung hãn, vừa nhìn đại quân Ngân Đầu Nghĩ đang lên núi, càng lúc càng tới gần bọn họ.

- Tốc độ của chúng đã chậm lại. Chắc hẳn qua một thời gian nữa, chúng thật sự có khả năng bị đông cứng.

- Cứ phóng lửa đốt một đám trước, cho chúng nó làm ấm người, cũng tranh thủ dụ thêm càng nhiều Ngân Đầu Nghĩ ra khỏi tổ kiến đã.

Hai người vung đao, múa chùy, đồng thời còn không quên đốt đuốc. Bọn họ muốn đi vào tổ kiến thì phải tiêu diệt đại quân kiến bên dưới đã.

- Cẩn thận, đừng ném lửa nhầm chỗ!

Lưu lão đầu nhắc nhở. Hắn thật sự sợ Tần Minh động tay động chân, cho nổ thuốc nổ sớm.

Đó là sản phẩm phụ khi người phương ngoại luyện dược, sau khi được truyền ra các nơi mới dần dần được mọi người lợi dụng.

- Yên tâm đi!

Chẳng bao lâu, đoạn đường trên vùng đồi thấp bị trải sẵn gỗ cháy lên. Bởi vì chúng được tưới thêm dầu hỏa nên lửa cháy rất mạnh.

Rất nhiều con Ngân Đầu Nghĩ bị chết cháy lại kích thích đoàn quân kiến càng thêm hung hăng. Chúng không sợ chết, tiếp tục xông phía trước giống như thủy triều.

- Nhóm quân kiến thứ hai đã lao ra khỏi tổ rồi!

Lưu lão đầu nói.

Tình huống xấu nhất chưa xuất hiện, kiến bay không nhiều như bọn họ tưởng.

Lưu lão đầu đột nhiên hét to một tiếng. Keng một tiếng, hắn bị một con Ngân Đầu Nghĩ đánh bay và ngã vào trong đống tuyết. Hắn lập tức bị một đám kiến bay nhào tới nhấn chìm.

Trong lòng Tần Minh khiếp sợ. Hắn nhìn thấy một con kiến bay còn lớn hơn đầu người. Toàn thân nó chủ yếu là màu đỏ, đồng thời đầy những sọc màu bạc. Nó không chỉ biến dị, hơn nữa chắc hẳn đã trải qua hai lần.



Hắn lập tức xông qua và vung nắm đấm đập tới. Kết quả con kiến bay biến dị lần thứ hai này có tốc độ quá nhanh, chớp mắt đã tránh được. Đồng thời, nó lao về phía Lưu lão đầu trong đống tuyết.

Thân hình Tần Minh lao theo nhanh như chớp, đánh về phía con kiến bay đặc biệt này.

Con kiến bay biến dị lần thứ hai còn chưa kịp bay tới trên người Lưu lão đầu, đã bị người phía sau đánh trúng. Nhưng nó nhanh chóng tránh được. Nó nổi giận, bay về phía Tần Minh, không ngừng công kích lúc trái lúc phải.

Lưu lão đầu hùng hùng hổ hổ bò ra khỏi đống tuyết, vung đao bổ về phía những con kiến bay lớn bằng nắm đấm.

- Ta lớn như vậy lại có thể bị một con kiến đẩy ngã, ngày hôm nay mất hết thể diện rồi. Chẳng lẽ ta thật sự già rồi nên chân mềm, không cầm nổi đao? Ta... Tê, kiến biến dị lần thứ hai siêu mạnh. Tiểu Tần, ngươi chống đỡ được không?

Tần Minh nhanh chóng đáp lại cũng nhắc nhở:

- Ta không sao. Ngươi cẩn thận, có khả năng còn kiến bay biến dị lần thứ hai khác đấy!

Lưu lão đầu lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, nói:

- Không sai, mặc dù kiến chúa là sinh vật biến dị ba lần nhưng không hiếu chiến. Nó chắc chắn phải trọng điểm bồi dưỡng kiến bay này chiến đấu.

Tần Minh liên tục vung vẩy chùy cán dài vàng đen, mấy lần đánh trúng kiến bay. Cảm giác giống như rèn sắt, không ngờ lại có thể phát ra âm thanh va chạm lanh lảnh. Nó khá lợi hại.

Chẳng qua, nó chung quy không chịu được lực lượng lớn của Tần Minh. Mỗi khi bị đánh trúng một lần, cơ thể của nó sẽ xuất hiện vết nứt, sau đó phù một tiếng bị đánh nổ.

- Không hay rồi, không ngờ lại xuất hiện ba con kiến bay siêu mạnh.

Sắc mặt Lưu lão đầu thay đổi.

Ở chỗ chân núi, ba con kiến bay có kích thước rõ ràng quá lớn phát ra tiếng vỗ cánh đáng sợ và bay lên trên. Phía sau chúng còn có sáu con kiến bay nhỏ hơn nhưng vẫn hơn xa kiến bay bình thường.

- Ba con biến dị lần thứ hai, sau con biến dị lần một. Sao tổ kiến này khó đối phó vậy!

Một phần Ngân Đầu Nghĩ bình thường đã bò lên trên đỉnh núi. Tuy động tác của đội ngũ lớn phía sau chậm chạp, nhưng khi phát hiện hai người ở gần trong gang tấc, chúng vẫn xông về phía trước.

- Đến lúc rồi!

Tần Minh nói. Hắn ngăn cản ba con kiến bay mạnh nhất kia.

Lưu lão đầu nghe vậy thì nhanh chóng châm lửa. Ầm một tiếng, thuốc nổ đã chôn từ trước phát huy tác dụng, gây ra tuyết lở. Ở trong tiếng ầm ầm, tuyết chôn vùi phần lớn Ngân Đầu Nghĩ ở bên dưới.

Bọn họ cân nhắc thời gian, cho rằng đoàn quân kiến vốn đã sắp bị đông cứng, một khi bị chôn ở bên dưới như vậy chắc hẳn sẽ không leo lên được, chín phần sẽ bị đông chết.

- Đám kiến nhỏ như ngươi còn muốn đánh bay ta à? Ta không chịu nổi sự mất mặt đó đâu!

Lưu lão đầu ngăn cản con kiến bay biến dị lần thứ hai, vung đao đại chiến.

- Thật cứng. Một đao chém không đứt!

Lưu lão đầu luống cuống tay chân. Bởi vì xung quanh còn có những con kiến bay khác lao tới.

Tần Minh cố gắng ứng phó, trên thân hắn thậm chí còn xuất hiện từng gợn sóng vàng. Trong tiếng loảng xoảng, hắn cuối cùng lần lượt đánh nổ hai con kiến bay biến dị lần thứ hai. Tiếp đó, hắn múa chùy cán dài thành phong luân. Trong tiếng vù vù, xung quanh không ngừng có xác kiến rơi xuống.

- Không cần động vào, cứ để ta tới!

Lưu lão đầu rất háo thắng, cuối cùng giết con kiến bay biến dị lần thứ hai kia.

Sau khi hai người giải quyết xong đám Ngân Đầu Nghĩ leo lên trên đỉnh núi còn chưa bị đông cứng, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta làm thế này cũng xem như sớm trừ hại cho dân. Nếu như kiến chúa biến dị bốn lần, quy mô Ngân Đầu Nghĩ tăng vọt, chúng đi tới đâu sẽ chẳng còn lại gì nữa.

Lưu lão đầu ngồi phịch xuống tuyết, nói.

- Vẫn chưa xong đâu. Lại có một đám vừa ra khỏi khe núi kìa.

Tần Minh nhắc nhở.

Lưu lão đầu nghe vậy thì tái mặt. Thật may vì lần này không có kiến bay biến dị lần thứ hai, Ngân Đầu Nghĩ bình thường đông nghịt bò lên.

- Không nhiều bằng đợt rồi, chắc giết xong đám này là xong.

Bây giờ, bọn họ không có cách nào gây ra tuyết lở, đám Ngân Đầu Nghĩ bên dưới dường như nghe được mệnh lệnh, đã quay về tổ trước khi vị đông cứng.

- Chúng ta xuống núi, ở ngoài tổ kiến dụ chúng ra, giết kiến ở khoảng cách gần.

Ngày này, ngay cả Tần Minh cũng thấy mệt mỏi, vẫn luôn giết kiến.

Nhưng Thiển Dạ đã sắp kết thúc mà vẫn có rất nhiều Ngân Đầu Nghĩ đang bò ra ngoài.

Về phần Lưu lão đầu đã sớm mệt tới đờ cả người, không cầm nổi đao nữa.

Thật may vì khu vực này rất hẻo lánh, không có sinh vật nào khác dám làm tổ bên cạnh tổ Ngân Đầu Nghĩ, không có sinh vật biến dị nào tới nhìn trộm.

- Ngày mai, chúng ta lại tiếp tục!

...

Hai ngày gần đây, có một nhóm người dân trong thôn tiến vào hang động dưới lòng đất Đại Liệt Cốc và mang ra một số vũ khí tốt. Điều này đã gây ra chấn động lớn, dẫn đến càng có nhiều người tới đó đãi vàng.

Sau khi con cháu các gia tộc lớn ở Xích Hà Thành chết đi, đã để lại rất nhiều vũ khí và áo giáp. Tất cả tất nhiên đều là đồ tốt.

Tần Minh và Lưu lão đầu không ngờ được, bọn họ đã tiêu diệt số lượng lớn Ngân Đầu Nghĩ từ ngày đầu tiên, nhưng bọn họ vẫn giết liền ba ngày vẫn chưa diệt hết.

- Ta cảm thấy ngày hôm nay đủ rồi, xông vào tổ kiến cũng không có vấn đề gì.

- Ngài có miệng quạ đen, vẫn nên nói ít những lời như vậy đi!

Ngày thứ tư, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Trên đường đi qua Đại Liệt Cốc, Tần Minh sửng sốt và dụi mắt. Hắn xác định mình không nhìn nhầm. Trong cốc kia có một sương mù màu đen đang nhanh chóng di chuyển qua lại giống như linh xà.

- Ngươi xem, trong Đại Liệt Cốc đó...

Tần Minh ra hiệu.

- Xem cái gì? Cũng đâu có gì chứ?

Lưu lão đầu kinh ngạc, trên gương mặt đầy vẻ không hiểu.

Tần Minh không nói nữa. Hắn giả vờ hoa mắt nhưng trong lòng không sao bình tĩnh được. Hắn âm thầm suy đoán, chắc là mình hấp thu chất lỏng thần bí, dẫn đến bản thân có thể cảm thấy được sương mù màu đen không bình thường kia.

- Ta nhờ ngài liên hệ giúp ta với những người có lai lịch nhưng gia cảnh đã xuống dốc, bây giờ có tin tức gì chưa?

Lưu lão đầu nói:

- Có một nhà nhả ra, ta cảm thấy không phải là vấn đề lớn.



- Vậy thì tốt quá!

Tần Minh mừng rỡ.

- Hai người các ngươi qua đây. Vừa rồi, các ngươi lấm lét nhìn cái gì?

Bỗng nhiên, phía xa truyền đến một giọng nói. Ở gần lối ra của Đại Liệt Cốc lần lượt xuất hiện hai bóng người.

Hai người này có khí tức rất cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ vô cùng nguy hiểm. Điều này khiến trong lòng Tần Minh chợt nặng nề.

Lưu lão đầu nhìn kí hiệu ở ống tay áo của hai người, hạ giọng:

- Trên tay áo của bọn họ có hoa văn màu vàng, có nghĩa là được Hoàng Kim Đạo cơ bản tán thành. Hai người này chắc là hai đại khấu đầu lĩnh mạnh nhất của Kim Kê Lĩnh.

Sau đó, hắn ngậm miệng không nói gì, kéo Tần Minh đi về phía trước.

Tần Minh tất nhiên biết hai đại khấu này. Thứ nhất là gần nhất hắn nghe được không ít tin đồn, nói bọn họ là người Tân Sinh bốn lần, thuộc về hàng ngũ người mạnh nhất trong tổ chức địa phương.

Hai người này tới Đại Liệt Cốc làm gì? Sương mù màu đen kia có liên quan tới bọn họ sao? Trong lòng hắn nghi ngờ.

- Chậm rồi, mau qua đây!

Một tên đại khấu quát.

- Chúng ta muốn tiến vào núi săn bắn, chỉ đi ngang qua đây thôi.

Lưu lão đầu cố hạ mình nói.

Hai đại khấu này trông chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt lạnh lẽo. Một người trong đó tóm lấy cổ áo của Lưu lão đầu và nhấc hắn lên.

- Mặc dù ngươi là người Tân Sinh nhưng quá già, không có tác dụng gì!

Đại khấu này đánh giá một câu rồi ném Lưu lão đầu sang bên, khiến hắn đứng không vững, suýt nữa ngã lăn trên mặt đất.

Hắn đi tới trước mặt Tần Minh, nói:

- Ngươi còn trẻ như vậy đã Tân Sinh, thật ra không tệ.

Sau đó, hắn nắm lấy cổ áo của Tần Minh, nói:

- Hai ngày nay Kim Kê Lĩnh đang tuyển người, ngươi nhớ tới báo danh, có nghe không? Ta đã nhớ kỹ dáng vẻ của ngươi rồi!

Đại khấu này bình thản nói. Mặc dù hắn không cao giọng nhưng giọng điệu không cho phép người khác được nghi ngờ.

- Được, ngài yên tâm đi. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn hắn đi báo danh.

Lưu lão đầu vội vàng nói. Hắn sợ Tần Minh trẻ tuổi sốc nổi mà chống đối đại khấu, nói vậy tất nhiên sẽ có họa lớn sát thân!

- Ngươi già như thế, nuôi ngươi ăn không ngồi làm gì?

Đại khấu kia liếc mắt nhìn hắn.

- Ý ta là đưa hắn đi báo danh.

Lưu lão đầu giải thích.

- Ừ!

Đại khấu kia gật đầu, đồng thời thả cổ áo của Tần Minh ra.

- Vừa rồi hỏi ngươi, bản thân ngươi bị câm bị điếc à? Ngươi có nghe được không?

Một đại khấu khác đột nhiên lạnh lùng quát Tần Minh.

- Ta nhất thời không lấy lại tinh thần. Được, đến lúc đó ta sẽ đi báo danh.

Tần Minh gật đầu nói.

...

- Ta ân cần thăm hỏi bọn họ...

Sau khi đi tới gần tổ kiến, Lưu lão đầu mở miệng phun thơm chửi ầm lên. Hắn phải nén giận, đã nghẹn một bụng tức.

Sau đó, hắn vội vàng khuyên bảo Tần Minh tuyệt đối đừng kích động, lần này nhất định phải nhịn xuống, đi báo danh trước.

- Ngươi vẫn còn trẻ mà thực lực đã mạnh như vậy, sau này sẽ càng lợi hại hơn. Tất cả đều có thể có được. Đến lúc đó...

Tần Minh tiếp lời:

- Đến lúc đó, ban đêm ta đơn thương độc mã xông vào Kim Kê Lĩnh, tiêu diệt tất cả cường đạo ở chỗ đó!

Lưu lão đầu vội vàng ngăn cản hắn:

- Ngươi đừng lớn tiếng, cũng đừng tùy hứng nói ra câu này. Sau này, chờ ngươi Tân Sinh bốn lần hoặc năm lần sau đó hẵng nghĩ tới!

Tiếp theo bọn họ rất thuận lợi xông vào tổ kiến. Sau đó, bọn họ phát hiện, đại quân Ngân Đầu Nghĩ quả nhiên đã bị bọn họ tiêu diệt gần hết trong ba người trước.

Kiến chúa cuối cùng hiện thân. Đó là một con kiến màu bạc. Mặc dù nó là sinh vật biến dị ba lần nhưng quả thật không giỏi đánh nhưng trong miệng phun ra chất lỏng phát sáng có lực sát thương tương đối mạnh, lực xuyên thấu kinh người, lại có thể ăn mòn áo giáp.

Lúc mới gặp, Tần Minh và Lưu lão đầu bị nó bất ngờ điên cuồng phun ra chất lỏng, suýt nữa trúng chiêu. Áo giáp tầng thứ nhất đều bị đánh xuyên qua. May mà trước ngực bọn họ còn có một tấm thép.

Sau đó, cuộc chiến đấu không gì hồi hộp. Mấy con kiến chiến mạnh nhất đã sớm bị giết chết. Sau khi kiến chúa không có số lượng lớn Ngân Đầu Nghĩ bảo vệ, nó rất nhanh đã bị hai người giải quyết.

- Phát tài rồi!

Lưu lão đầu đi tới sâu bên trong tổ kiến, nhìn thấy Mật Tửu được cất giữ ở trong tổ kiến, mắt hắn sáng lên. Tuy trong mùa đông, nó đã bị tiêu hao gần hết, nhưng chút còn lại cũng có giá trị kinh người.

Tần Minh nói:

- Tạm thời chôn xuống dã. Nếu chúng ta thật sự bán ra ngoài, chuyện chúng ta trở thành người Tân Sinh ba lần chắc chắn không giấu được. Bây giờ đám cường đạo của Kim Kê Lĩnh không làm người. Nếu để bọn chúng phát hiện ra, sẽ xảy ra vấn đề đấy.

Lưu lão đầu tất nhiên hiểu rõ những điều đó, gật đầu.

Ngay sau đó, bọn họ phát hiện vật chất linh tính màu vàng nhạt. Hai người nhất thời lộ ra vui mừng, bất ngờ và kích động. Chỗ này đủ cho hai người bọn họ dùng rồi.

...

Sau khi về đến nhà, Tần Minh nhìn chất lỏng màu vàng nhạt trong bình, trong lòng rất kích động.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn không có cách nào bình tĩnh lại được. Nhưng chỉ cần hắn đủ mạnh mẽ, tất cả những gì quấy nhiễu đều sẽ không thành vấn đề nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook