Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 68: Đến Tìm Người
Vân Phong Nam Thiên
13/05/2021
Mì của vị cô nương kia đã được chuẩn bị xong nhưng ông chủ không dám bước đến khi nhìn ra không khí căng thẳng ở đó. Khi bầu không khí của họ dịu đi một chút, thì ông chủ liền cẩn thận bước tới bưng theo tô mì:
"Cô nương, mì tới rồi, mời dùng!"
Khi nói xong ông không dám bán lại mà vội vàng trở về trong bếp. Ba người ngồi chung một bàn nhưng lúc này không có tâm trạng ăn món ngon đã bày ra trước. Tổng thương không vòng vo:
Không biết thân phận của cô nương là gì.
"Tống đại phu không phải nhìn là đã thấy rồi sao!"
Nữ tử chỉ lên y phục của mình đang mặc với giọng điệu có chút bất mãn.
Nàng đã lâu không được trốn ra ngoài hôm nay nhân lúc dược đường bận rộn mới có cơ hội ra ngoài vậy mà lại bị Tống Tương quấn lấy. Tống Tương cứng họng không biết nói thế nào, nhưng một lúc sau vẫn bình tĩnh lại rồi hỏi:
"Xin hỏi cô nương người đứng đầu dược đường Đức Nhân là ai?"
Khi nghe Tống Tương hỏi xong ánh mắt của nữ tử này trở nên cảnh giác, Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng sự đó vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Tống Tương:
"Không phải ai cũng biết điều này sao. Đó là Cận Tư Viễn thiếu gia, thiếu chủ của Đức Nhân đường."
"Vậy ngươi có biết vì sao Đức Nhân đường lại phải giao cho một thiếu niên mới mười tuổi đầu gánh vác không?"
Tống Tương một câu lại thêm một câu hỏi mà không có ý dừng lại, ánh mắt nàng giám sát chặt nữ tử này không bỏ qua một chi tiết nào cả.
"Những hạ nhân như chúng ta làm sao mà biết được chuyện của chủ nhân chứ?"
Trả lời trôi chảy, Tống Tương không tìm ra được bất kỳ sai sót nào. Cuối cùng Tống Tương cũng không thể hỏi được bất cứ thông tin gì từ nữ tử này, chỉ đành thở dài:
"Cô nương, ta có thể mạo phạm hỏi một câu, tại sao cô nương lại mang khăn che mặt?"
Khi nghe Tống Tương nhắc đến điều này, một tia buồn bã hiện lên trong mắt nữ tử. Nàng ta nhìn Tống Tương khẽ nở một nụ cười:
"Trên mặt ta có một cái bớt, nếu không mang khăn che mặt e rằng sẽ dọa sợ người khác."
Nói xong nữ tử này đứng dậy nói:
"Tống đại phu nếu không còn muốn hỏi thì ta về trước."
"Mì của cô nương.."
"Tự nhiên ta không muốn ăn nữa."
Nữ tử cắt ngang lời Tống Tương, nhìn bóng lưng nữ tử đó khuất dần trong lòng Tống Tương cảm thấy vô cùng khó chịu. Phải chăng câu hỏi của nàng đã khiến nữ tử đó phiền muộn, ở thời này nữ nhân rất coi trọng đến diện mạo của mình.
Tống Tương hỏi như vậy có khắc nào cứa thêm một nhát dao vào vết thương lòng của người ta chứ. Ngay cả những người không quá quan tâm đến ngoại hình như Tống Tương cũng muốn người khác nói nhiều về bề ngoài của mình.
"Nếu trong lòng không thấy thoải mái thì khi nào nó tìm cơ hội đến Đức Nhân đường hỏi nàng ta rõ ràng."
Chu Tiêu nhìn ra tia mất mát trong ánh mắt Tống Tương, hắn liền đi đến bên cạnh nàng nhẹ giọng an ủi. Tống Tương chỉ gật đầu không nói thêm gì nữa.
"Ta không nghĩ rằng nữ tử đó đang nói dối, thật sự cô ấy là tiểu nha hoàn, nàng cũng không cần phải quá căng thẳng như vậy."
Trong thời gian Tống Tương trị bệnh ở Đức Nhân đường, ngoài việc chính ra nàng còn phải để ý toàn bộ cử nhất động của Đức Nhân đường. Quả thật nàng không hề muốn mệt mỏi như vậy, chỉ là nàng luôn phải đề phòng không để cho đối phương có cơ hội ám toán mình.
Chu Tiêu nói xong đã lâu mà không thấy Tống Tương trả lời lại. Chu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Tương, lúc này hai mắt nàng nheo lại, vẻ mặt rối loạn tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Cảnh này bày ra trước mắt Chu Tiêu, hắn im lặng không muốn cắt ngang suy nghĩ của nàng. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, để cho nàng có thời gian sắp xếp lại từng thứ một cũng tốt. Sau một hồi im lặng, Tống Tương ngẩng đầu lên trong mắt tràn đầy vui vẻ Chu Tiêu hỏi:
"Ngươi có thấy nữ tử này khá giống với nữ tử mà Triệu Nghi Thanh đang tìm kiếm không?"
Lúc nhìn thấy nàng ta ngoài cửa Đức Nhân đường, Tống Tương đã thấy nữ tử này rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra được là đã gặp nàng ta ở đâu. Vừa rồi trong lúc suy nghĩ đột nhiên nhớ vào giữa cái này với tương viễn chi vị quán thì cảnh ngay cửa quán ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu Tống Tương. Khi so sánh Tống Tương khẳng định tám chín phần nữ tử này chính là vị nữ tử vận y phục màu vàng ngày đó. Tuy nhiên Tống Tương lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Cả hai đều mang khăn che mặt người mà nàng nhìn thấy ngày đó khác xa hoàn toàn người hôm nay nàng gặp, nàng nói ra nghi ngờ trong lòng:
"Nữ tử gặp ở Tri Vị quán tuy trên người có rất ít trang sức nhưng mà mỗi món đều có giá trị không hề nhỏ, tối nay lại nhìn nữ tử này giống với một tiểu nha hoàn hơn. Có khi nào nữ từ đó cải trang thành nhà hoàn để trốn ra ngoài chơi cho thuận tiện."
Mặc dù kiếp trước Tống Tương cũng là người luôn bận rộn, nhưng mỗi khi nghỉ phép nàng cũng giết thời gian bằng cách đọc vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình, và cũng xem một vài bộ phim tâm lý thì phần lớn các nhân vật đều có hành động như vậy. Chu Tiêu T không biết Tống Tương lấy ở đâu ra những suy nghĩ quái đản như vậy, hắn nhìn nàng cười cười rồi nói:
"Theo như nàng nói những nha hoàn như vậy đều là do chủ nhân cải trang trốn ra khỏi nhà đi chơi?"
Tống Tương vừa lạnh một tiếng:
"Ngươi lại không ở trong hoàn cảnh gia đình của chúng ta nên có lẽ ngươi không biết. Nếu không phải ta vì vất vả kiếm tiền nuôi gia đình thì sao lại nguyện ý suốt ngày lộ diện bên hoài chứ. Nếu ta ở hoàn cảnh như vậy mà ở nhà thì có lẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống rồi. Ngươi có bao giờ thấy nữ tử quý tộc, giàu có tự do xuất hiện ngoài đường bao giờ chưa?"
"Nếu không phải ta vì vất vả kiếm tiền nuôi gia đình thì sao lại nguyện ý suốt ngày lộ diện bên ngoài chứ? Nếu ta ở hoàn cảnh như vậy mà chỉ ru rú ở nhà thì có lẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống rồi. Ngươi có bao giờ thấy nữ tử quý tộc, giầu có tự do xuất hiện ngoài đường bao giờ chưa?"
Hai người ăn xong rồi trở về nhà, trên đường về hai người vẫn vui vẻ nói chuyện, không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một đêm, Tống Tương thấy ngủ còn chưa đủ, nhưng nàng còn nghĩ đến việc phải đi xem người bệnh nên đã vùng dậy rời khỏi giường. Nghĩ đến nữ tử nàng gặp đêm qua, khóe miệng nàng gợn lên nụ cười tươi. Thay vì ở đây đoán già đoán non sao nàng không trực tiếp đi hỏi Cận Tư Viễn. Vừa bước ra khỏi nhà cửa nàng đã gặp Triệu Nghi Thanh đang đi về phía mình.
"Mới sáng sớm ngươi đến đây có chuyện gì sao.
Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương tươi cười nói:
" Nghe nói tối qua Tống đại phu áp đảo quần hùng, tự nhiên hôm nay ta tới cửa là để chúc mừng rồi. "
Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh tay không đi đến thì bĩu môi:
" Không phải ngươi đến đây để chúc mừng sao? Tại sao lại đến tay không chứ? "
Triệu Nghi Thanh bị bóc trần cũng đành ra vẻ khép nép nhìn về phía Tống Tương nịnh nọt:
" Không có gì có thể qua mắt được ngươi. Hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ. "
Tống Tương khẽ nhíu mày hình kiếm, trên mặt vẫn là ý cười nhìn Triệu Nghi Thanh:
" Nói đi. "
Triệu Nghi Thanh có phần xấu hổ tiến đến gần chỗ Tống Tương e dè nói:
" Mấy ngày hôm nay ngươi đến Đức Nhân đường trị bệnh có thể dẫn ta đi cùng được không? "
Tống Tương vừa nghe đã hiểu ý của Triệu Nghi Thanh là gì, nàng khịt mũi rồi cố ý nghiêm mặt lên giọng trêu chọc:
" Đưa ngươi đi cùng không phải là không thể được, cái này còn phải tùy thuộc vào thành ý của ngươi. "
Đây là đương nhiên, ngài có gì chỉ cần phân phó ta sẽ cố gắng làm được.
Lúc này Triệu Nghi Thanh vui vẻ nhận hòm thuốc trên tay Tống Tương và đặt lên vai hắn rồi không quên vuốt mông ngựa.
" Tống đại phu, từ nay về sau ta sẽ là thư đồng của ngài, ngài bảo ta đi hướng đông tuyệt nhiên ta không dám đi về hướng Tây. "
Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài trêu ghẹo:
" Chưa kết hôn ngươi đã thế này rồi, nếu sau này mà rước được cô nương nhà người ta về rồi thì e rằng đến bằng hữu chúng ta cũng không thể làm được nữa. "
" Làm sao có thể chứ, dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương mà. "
Triệu Nghi Thanh vẫn mang theo nụ cười tươi trên mặt nhưng trong mắt vẫn thoáng qua tia buồn bã. Khi hắn một thân một mình ở cái thế giới này không có ai bầu bạn, tự tay hắn phải làm mọi thứ. Tống Tương dừng bước, vỗ vỗ vai Triệu Nghi Thanh an ủi:
" Đây không phải là lúc ngươi chưng cái bộ mặt buồn bã này ra, mà việc cần phải làm là tìm được nữ tử vận y phục màu vàng mang khăn che mặt ngày đó. "
" Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tìm được nàng ta ngay cả khi nàng ấy không còn mang khăn che mặt. "
Triệu Nghi Thanh gạt đi buồn rầu trong lòng mà vỗ ngực bảo đảm với Tống Tương. Khi cả hai đi đến Đức Nhân đường đã thấy Cận Tư Viễn đang bận bịu chăm sóc người bệnh. Hôm nay tình trạng của người bệnh đã tốt hơn, nhưng trong buổi sáng nay vẫn còn vài người bệnh còn tình trạng như hôm qua. Vừa nhìn thấy Tống Tương đi tới, Cận Tư Viễn lập tức chào hỏi:
" Tống đại phu, ngươi tới rồi, những người bệnh này phải làm sao bây giờ? "
Những biện pháp chữa bệnh ngày hôm qua Tống Tương đưa ra hắn cũng biết sơ sơ, mặc dù nhìn thấy người bệnh thống khổ vật lộn với cơn đau nhưng từ Viễn cũng không dám tùy tiện đưa thuốc cho người bệnh, để không làm sai lệch phương pháp và tiến độ chữa bệnh.
Nghe xong Tống Tương không dám chậm trễ, vội vàng lấy hòm thuốc của mình từ tay Triệu Nghi Thanh, lấy thuốc tiêm cho những người tái phát bệnh trạng. Sau khi xong xuôi, cả người Tống Tương đã ướt đẫm mồ hôi:
" Tống cô nương, làm y sư thật vất vả. "
Triệu Nghi Thanh đi theo Tống Tương từ sáng đến giờ đã mệt bở hơi tai, Tống Tương chỉ biết nhìn hắn thở dài rồi đáp lại:
" Chúng ta phải dựa vào sức lực của bản thân để kiếm cơm, làm sao có thể so sánh được với ông chủ lớn như người được chứ. "
Khi nghe cuộc nói chuyện của hai người, Cận Tư Viễn mới nhận ra người đi theo Tống Tương hôm nay không phải là Chu Tiêu. Tiểu tử này nhìn Triệu Nghi Thanh tủm tỉm cười rồi lên tiếng hỏi:
" Sao hôm nay lại đổi người rồi? "
Cận Tư Viễn trên mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt to tròn chứa đầy sự tò mò muốn nghe chuyện phiếm. Vẻ mặt Tống Tương lúc này trở lên nghiêm túc:
" Cận đường chủ, nếu hôm nay nói ta đổi người là đến đây còn có việc khác nữa cần hỏi thì sao? "
Khi nghe những gì Tống Tương nói, Cận Tư Viễn trở lên cảnh giác, mặc dù bội phục y thuật của Tống Tương nhưng hắn ta vẫn có cảm với nàng.
" Các người định làm gì? "
Vừa nói, Cận Tư Viễn vừa nhìn phía sau xem có ai khác nữa không, như thể sợ Tống Tương sẽ ra tay gây bất lợi cho hắn nên hắn đang tìm kiếm xung quanh xem có bóng dáng gia đinh nào không.
" Ngươi không phải căng thẳng như vậy, chúng ta chỉ muốn ngươi trợ giúp tìm người. "
Triệu Nghi Thanh nhìn ra ánh mắt hoảng hốt, đề phòng của Cận Tư Viễn thì vội vàng giải thích ý định tìm người của mình. Triệu Nghi Thanh từng nghe đến ân oán của Tống Tương và Đức Nhân đường, hắn ta không muốn hai người bọn họ phải ẩu đả trước mặt mình.
" Tìm người? "
Cận Tư Viễn lại càng trở nên bối rối:
" Các người tìm người sao lại tìm đến tận cửa Đức Nhân đường của ta chứ? "
Người của Đức Nhân đường rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có những người làm việc ngoài phòng thuốc mới có cơ hội tiếp xúc, những người còn lại thi thoảng mới đi ra ngoài. Tống Tương đi đến cạnh Cận Tư Viễn gật đầu nói:
" Chúng ta muốn tìm một vị cô nương mang khăn che mặt trong nhà các ngươi, không biết Cận đường chủ có ấn tượng gì với người này không? "
Sắc mặt của Cận Tư Viễn thoáng thay đổi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại:
" Trong nhà của ta có nhiều người như vậy, ta làm sao có thể nhớ hết được chứ?"
"Cô nương, mì tới rồi, mời dùng!"
Khi nói xong ông không dám bán lại mà vội vàng trở về trong bếp. Ba người ngồi chung một bàn nhưng lúc này không có tâm trạng ăn món ngon đã bày ra trước. Tổng thương không vòng vo:
Không biết thân phận của cô nương là gì.
"Tống đại phu không phải nhìn là đã thấy rồi sao!"
Nữ tử chỉ lên y phục của mình đang mặc với giọng điệu có chút bất mãn.
Nàng đã lâu không được trốn ra ngoài hôm nay nhân lúc dược đường bận rộn mới có cơ hội ra ngoài vậy mà lại bị Tống Tương quấn lấy. Tống Tương cứng họng không biết nói thế nào, nhưng một lúc sau vẫn bình tĩnh lại rồi hỏi:
"Xin hỏi cô nương người đứng đầu dược đường Đức Nhân là ai?"
Khi nghe Tống Tương hỏi xong ánh mắt của nữ tử này trở nên cảnh giác, Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng sự đó vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Tống Tương:
"Không phải ai cũng biết điều này sao. Đó là Cận Tư Viễn thiếu gia, thiếu chủ của Đức Nhân đường."
"Vậy ngươi có biết vì sao Đức Nhân đường lại phải giao cho một thiếu niên mới mười tuổi đầu gánh vác không?"
Tống Tương một câu lại thêm một câu hỏi mà không có ý dừng lại, ánh mắt nàng giám sát chặt nữ tử này không bỏ qua một chi tiết nào cả.
"Những hạ nhân như chúng ta làm sao mà biết được chuyện của chủ nhân chứ?"
Trả lời trôi chảy, Tống Tương không tìm ra được bất kỳ sai sót nào. Cuối cùng Tống Tương cũng không thể hỏi được bất cứ thông tin gì từ nữ tử này, chỉ đành thở dài:
"Cô nương, ta có thể mạo phạm hỏi một câu, tại sao cô nương lại mang khăn che mặt?"
Khi nghe Tống Tương nhắc đến điều này, một tia buồn bã hiện lên trong mắt nữ tử. Nàng ta nhìn Tống Tương khẽ nở một nụ cười:
"Trên mặt ta có một cái bớt, nếu không mang khăn che mặt e rằng sẽ dọa sợ người khác."
Nói xong nữ tử này đứng dậy nói:
"Tống đại phu nếu không còn muốn hỏi thì ta về trước."
"Mì của cô nương.."
"Tự nhiên ta không muốn ăn nữa."
Nữ tử cắt ngang lời Tống Tương, nhìn bóng lưng nữ tử đó khuất dần trong lòng Tống Tương cảm thấy vô cùng khó chịu. Phải chăng câu hỏi của nàng đã khiến nữ tử đó phiền muộn, ở thời này nữ nhân rất coi trọng đến diện mạo của mình.
Tống Tương hỏi như vậy có khắc nào cứa thêm một nhát dao vào vết thương lòng của người ta chứ. Ngay cả những người không quá quan tâm đến ngoại hình như Tống Tương cũng muốn người khác nói nhiều về bề ngoài của mình.
"Nếu trong lòng không thấy thoải mái thì khi nào nó tìm cơ hội đến Đức Nhân đường hỏi nàng ta rõ ràng."
Chu Tiêu nhìn ra tia mất mát trong ánh mắt Tống Tương, hắn liền đi đến bên cạnh nàng nhẹ giọng an ủi. Tống Tương chỉ gật đầu không nói thêm gì nữa.
"Ta không nghĩ rằng nữ tử đó đang nói dối, thật sự cô ấy là tiểu nha hoàn, nàng cũng không cần phải quá căng thẳng như vậy."
Trong thời gian Tống Tương trị bệnh ở Đức Nhân đường, ngoài việc chính ra nàng còn phải để ý toàn bộ cử nhất động của Đức Nhân đường. Quả thật nàng không hề muốn mệt mỏi như vậy, chỉ là nàng luôn phải đề phòng không để cho đối phương có cơ hội ám toán mình.
Chu Tiêu nói xong đã lâu mà không thấy Tống Tương trả lời lại. Chu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Tương, lúc này hai mắt nàng nheo lại, vẻ mặt rối loạn tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng.
Cảnh này bày ra trước mắt Chu Tiêu, hắn im lặng không muốn cắt ngang suy nghĩ của nàng. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, để cho nàng có thời gian sắp xếp lại từng thứ một cũng tốt. Sau một hồi im lặng, Tống Tương ngẩng đầu lên trong mắt tràn đầy vui vẻ Chu Tiêu hỏi:
"Ngươi có thấy nữ tử này khá giống với nữ tử mà Triệu Nghi Thanh đang tìm kiếm không?"
Lúc nhìn thấy nàng ta ngoài cửa Đức Nhân đường, Tống Tương đã thấy nữ tử này rất quen mắt, nhưng không thể nhớ ra được là đã gặp nàng ta ở đâu. Vừa rồi trong lúc suy nghĩ đột nhiên nhớ vào giữa cái này với tương viễn chi vị quán thì cảnh ngay cửa quán ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu Tống Tương. Khi so sánh Tống Tương khẳng định tám chín phần nữ tử này chính là vị nữ tử vận y phục màu vàng ngày đó. Tuy nhiên Tống Tương lại càng nghi ngờ nhiều hơn.
Cả hai đều mang khăn che mặt người mà nàng nhìn thấy ngày đó khác xa hoàn toàn người hôm nay nàng gặp, nàng nói ra nghi ngờ trong lòng:
"Nữ tử gặp ở Tri Vị quán tuy trên người có rất ít trang sức nhưng mà mỗi món đều có giá trị không hề nhỏ, tối nay lại nhìn nữ tử này giống với một tiểu nha hoàn hơn. Có khi nào nữ từ đó cải trang thành nhà hoàn để trốn ra ngoài chơi cho thuận tiện."
Mặc dù kiếp trước Tống Tương cũng là người luôn bận rộn, nhưng mỗi khi nghỉ phép nàng cũng giết thời gian bằng cách đọc vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình, và cũng xem một vài bộ phim tâm lý thì phần lớn các nhân vật đều có hành động như vậy. Chu Tiêu T không biết Tống Tương lấy ở đâu ra những suy nghĩ quái đản như vậy, hắn nhìn nàng cười cười rồi nói:
"Theo như nàng nói những nha hoàn như vậy đều là do chủ nhân cải trang trốn ra khỏi nhà đi chơi?"
Tống Tương vừa lạnh một tiếng:
"Ngươi lại không ở trong hoàn cảnh gia đình của chúng ta nên có lẽ ngươi không biết. Nếu không phải ta vì vất vả kiếm tiền nuôi gia đình thì sao lại nguyện ý suốt ngày lộ diện bên hoài chứ. Nếu ta ở hoàn cảnh như vậy mà ở nhà thì có lẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống rồi. Ngươi có bao giờ thấy nữ tử quý tộc, giàu có tự do xuất hiện ngoài đường bao giờ chưa?"
"Nếu không phải ta vì vất vả kiếm tiền nuôi gia đình thì sao lại nguyện ý suốt ngày lộ diện bên ngoài chứ? Nếu ta ở hoàn cảnh như vậy mà chỉ ru rú ở nhà thì có lẽ phải hít gió Tây Bắc mà sống rồi. Ngươi có bao giờ thấy nữ tử quý tộc, giầu có tự do xuất hiện ngoài đường bao giờ chưa?"
Hai người ăn xong rồi trở về nhà, trên đường về hai người vẫn vui vẻ nói chuyện, không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Sau một đêm, Tống Tương thấy ngủ còn chưa đủ, nhưng nàng còn nghĩ đến việc phải đi xem người bệnh nên đã vùng dậy rời khỏi giường. Nghĩ đến nữ tử nàng gặp đêm qua, khóe miệng nàng gợn lên nụ cười tươi. Thay vì ở đây đoán già đoán non sao nàng không trực tiếp đi hỏi Cận Tư Viễn. Vừa bước ra khỏi nhà cửa nàng đã gặp Triệu Nghi Thanh đang đi về phía mình.
"Mới sáng sớm ngươi đến đây có chuyện gì sao.
Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương tươi cười nói:
" Nghe nói tối qua Tống đại phu áp đảo quần hùng, tự nhiên hôm nay ta tới cửa là để chúc mừng rồi. "
Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh tay không đi đến thì bĩu môi:
" Không phải ngươi đến đây để chúc mừng sao? Tại sao lại đến tay không chứ? "
Triệu Nghi Thanh bị bóc trần cũng đành ra vẻ khép nép nhìn về phía Tống Tương nịnh nọt:
" Không có gì có thể qua mắt được ngươi. Hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ. "
Tống Tương khẽ nhíu mày hình kiếm, trên mặt vẫn là ý cười nhìn Triệu Nghi Thanh:
" Nói đi. "
Triệu Nghi Thanh có phần xấu hổ tiến đến gần chỗ Tống Tương e dè nói:
" Mấy ngày hôm nay ngươi đến Đức Nhân đường trị bệnh có thể dẫn ta đi cùng được không? "
Tống Tương vừa nghe đã hiểu ý của Triệu Nghi Thanh là gì, nàng khịt mũi rồi cố ý nghiêm mặt lên giọng trêu chọc:
" Đưa ngươi đi cùng không phải là không thể được, cái này còn phải tùy thuộc vào thành ý của ngươi. "
Đây là đương nhiên, ngài có gì chỉ cần phân phó ta sẽ cố gắng làm được.
Lúc này Triệu Nghi Thanh vui vẻ nhận hòm thuốc trên tay Tống Tương và đặt lên vai hắn rồi không quên vuốt mông ngựa.
" Tống đại phu, từ nay về sau ta sẽ là thư đồng của ngài, ngài bảo ta đi hướng đông tuyệt nhiên ta không dám đi về hướng Tây. "
Tống Tương nhìn Triệu Nghi Thanh cũng chỉ biết lắc đầu thở dài trêu ghẹo:
" Chưa kết hôn ngươi đã thế này rồi, nếu sau này mà rước được cô nương nhà người ta về rồi thì e rằng đến bằng hữu chúng ta cũng không thể làm được nữa. "
" Làm sao có thể chứ, dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương mà. "
Triệu Nghi Thanh vẫn mang theo nụ cười tươi trên mặt nhưng trong mắt vẫn thoáng qua tia buồn bã. Khi hắn một thân một mình ở cái thế giới này không có ai bầu bạn, tự tay hắn phải làm mọi thứ. Tống Tương dừng bước, vỗ vỗ vai Triệu Nghi Thanh an ủi:
" Đây không phải là lúc ngươi chưng cái bộ mặt buồn bã này ra, mà việc cần phải làm là tìm được nữ tử vận y phục màu vàng mang khăn che mặt ngày đó. "
" Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tìm được nàng ta ngay cả khi nàng ấy không còn mang khăn che mặt. "
Triệu Nghi Thanh gạt đi buồn rầu trong lòng mà vỗ ngực bảo đảm với Tống Tương. Khi cả hai đi đến Đức Nhân đường đã thấy Cận Tư Viễn đang bận bịu chăm sóc người bệnh. Hôm nay tình trạng của người bệnh đã tốt hơn, nhưng trong buổi sáng nay vẫn còn vài người bệnh còn tình trạng như hôm qua. Vừa nhìn thấy Tống Tương đi tới, Cận Tư Viễn lập tức chào hỏi:
" Tống đại phu, ngươi tới rồi, những người bệnh này phải làm sao bây giờ? "
Những biện pháp chữa bệnh ngày hôm qua Tống Tương đưa ra hắn cũng biết sơ sơ, mặc dù nhìn thấy người bệnh thống khổ vật lộn với cơn đau nhưng từ Viễn cũng không dám tùy tiện đưa thuốc cho người bệnh, để không làm sai lệch phương pháp và tiến độ chữa bệnh.
Nghe xong Tống Tương không dám chậm trễ, vội vàng lấy hòm thuốc của mình từ tay Triệu Nghi Thanh, lấy thuốc tiêm cho những người tái phát bệnh trạng. Sau khi xong xuôi, cả người Tống Tương đã ướt đẫm mồ hôi:
" Tống cô nương, làm y sư thật vất vả. "
Triệu Nghi Thanh đi theo Tống Tương từ sáng đến giờ đã mệt bở hơi tai, Tống Tương chỉ biết nhìn hắn thở dài rồi đáp lại:
" Chúng ta phải dựa vào sức lực của bản thân để kiếm cơm, làm sao có thể so sánh được với ông chủ lớn như người được chứ. "
Khi nghe cuộc nói chuyện của hai người, Cận Tư Viễn mới nhận ra người đi theo Tống Tương hôm nay không phải là Chu Tiêu. Tiểu tử này nhìn Triệu Nghi Thanh tủm tỉm cười rồi lên tiếng hỏi:
" Sao hôm nay lại đổi người rồi? "
Cận Tư Viễn trên mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt to tròn chứa đầy sự tò mò muốn nghe chuyện phiếm. Vẻ mặt Tống Tương lúc này trở lên nghiêm túc:
" Cận đường chủ, nếu hôm nay nói ta đổi người là đến đây còn có việc khác nữa cần hỏi thì sao? "
Khi nghe những gì Tống Tương nói, Cận Tư Viễn trở lên cảnh giác, mặc dù bội phục y thuật của Tống Tương nhưng hắn ta vẫn có cảm với nàng.
" Các người định làm gì? "
Vừa nói, Cận Tư Viễn vừa nhìn phía sau xem có ai khác nữa không, như thể sợ Tống Tương sẽ ra tay gây bất lợi cho hắn nên hắn đang tìm kiếm xung quanh xem có bóng dáng gia đinh nào không.
" Ngươi không phải căng thẳng như vậy, chúng ta chỉ muốn ngươi trợ giúp tìm người. "
Triệu Nghi Thanh nhìn ra ánh mắt hoảng hốt, đề phòng của Cận Tư Viễn thì vội vàng giải thích ý định tìm người của mình. Triệu Nghi Thanh từng nghe đến ân oán của Tống Tương và Đức Nhân đường, hắn ta không muốn hai người bọn họ phải ẩu đả trước mặt mình.
" Tìm người? "
Cận Tư Viễn lại càng trở nên bối rối:
" Các người tìm người sao lại tìm đến tận cửa Đức Nhân đường của ta chứ? "
Người của Đức Nhân đường rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có những người làm việc ngoài phòng thuốc mới có cơ hội tiếp xúc, những người còn lại thi thoảng mới đi ra ngoài. Tống Tương đi đến cạnh Cận Tư Viễn gật đầu nói:
" Chúng ta muốn tìm một vị cô nương mang khăn che mặt trong nhà các ngươi, không biết Cận đường chủ có ấn tượng gì với người này không? "
Sắc mặt của Cận Tư Viễn thoáng thay đổi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại:
" Trong nhà của ta có nhiều người như vậy, ta làm sao có thể nhớ hết được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.