Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 76: Đi Làm Muộn
Vân Phong Nam Thiên
20/05/2021
Lối ra từ con kênh không khả thi, và nguy cơ không ra được bên ngoài là quá lớn, vì vậy việc khởi hành của Cận Tư Nguyệt bị trì hoãn lại. Nhưng kể từ khi quyết định rời đi, thì tâm trạng của Cận Tư Nguyệt đã được cải thiện rất nhiều, và bây giờ anh ấy vẫn có thể ăn được.
Nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt trở nên hồng hào, tiểu Cầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chỉ cần tiểu thư của mình có thể tốt hơn, mà bắt nàng phải làm những việc ngu xuẩn cỡ nào nàng cũng nguyện ý.
Đêm nay, Cận Tư Nguyệt nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô tự hỏi liệu mình có thể trốn thoát khỏi nơi đã giam lỏng mình hơn mười năm này hay không.
Cùng lúc đó, Cận Tư Viễn nằm trên giường cũng trằn trọc khó ngủ, ngày mai hắn sẽ hợp tác làm việc với đối thủ, nghĩ đến điều này trong lòng hắn vẫn có chút hoảng hốt. Dù sao hắn cũng đã từng xem qua phương thức của Tống Tương, nếu đây là Hồng Môn yến của bọn họ bày ra thì thử hỏi hắn làm sao có thể chạy thoát?
Mà hắn lại làm việc trong y quán, lại cũng có rất nhiều người xung quanh, nên hắn tin rằng giữa thanh thiên bạch nhật Tống Tương sẽ không dám ra tay xử lý mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, Cận Tư Viễn khi nhìn thấy tia nắng chiếu vào phòng qua cửa sổ, hắn lập tức ngồi bật dậy thoáng nghĩ:
"Ta còn chưa ngủ đủ, sao trời đã sáng?"
Nghĩ đến thời gian đến y quán của Tống Tương chưa tới Cận Tư Viễn lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Thời gian trôi qua, và khi Cận Tư Viễn mở mắt lần nữa, cả căn phòng đã được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời.
Hắn sững sờ dụi mắt, lúc này mới phát hiện trong phòng mình còn có một người đang ngồi. Cận Tư Viễn lập tức tỉnh táo lại, nhìn Chu Tiêu đang uống trà trước mặt thì tức giận chất vấn:
"Sao ngươi vào phòng của ta mà không gõ cửa?"
Chu Tiêu nhàn nhã uống trà cũng không thèm nhìn Cận Tư Viễn, mà thờ ơ đáp lại:
"Ta có gõ cửa, nhưng ngươi không đáp lại, vậy nên ta chỉ có thể tự mình đẩy cửa đi vào."
Cận Tư Viễn nhanh chóng thay y phục, tức giận đi tới trước mặt Chu Tiêu tiếp tục chất vấn:
"Không có ta mở cửa cho ngươi, sao ngươi có thể vào được? Ngươi biết ta có thể đem ngươi đến quan phủ với tội danh trộm cắp không?"
Chu Tiêu chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ:
"Chẳng lẽ Cận thiếu gia đã quên ngươi không chốt cửa khi ngủ, ta chỉ cần nhẹ đẩy một cái là của mở ra và có thể đi vào được."
Sắc mặt Cận Tư Viễn đột nhiên trở nên khó coi:
"Ngươi nói bậy! Ta nhớ rất rõ ràng trước khi đi ngủ đã chốt cửa cẩn thận rồi cửa."
Nhưng giọng của Cận Tư Viễn lúc này ngày càng nhỏ đi và thiếu tự tin. Quả thật lúc hắn còn ở Cận gia, khi ngủ cửa phòng hắn không hề chốt để tiện cho hạ nhân ra vào hầu hạ, cho nên khi hắn nghĩ đến chuyện đêm qua không chốt cửa mà không khỏi lạnh gáy.
Đây là lần đầu tiên hắn một thân một mình qua đêm bên ngoài, nếu như hôm qua thực sự có chuyện gì thì.. nghĩ vậy, Cận Tư Viễn rùng mình không dám tiếp tục nghĩ nữa. Chu Tiêu nhìn hắn như vậy thì khẽ cười:
"Cận công tử, nếu ngươi không mau chóng rời đi, hôm nay ngươi sẽ không có tiền công đâu."
Khi Chu Tiêu nói đến đây, trái tim Cận Tư Viễn run lên, lên tiếng trách cứ Chu Tiêu:
"Ngươi đến phòng ta sớm như vậy, sao ngươi không gọi ta dậy?"
Mặc dù Cận Tư Viễn từ nhỏ đã không thiếu tiền, nhưng hắn vẫn rất coi trọng tiền bạc. Chỉ cần nó thuộc về hắn, thì ai cũng không thể đưa thiếu dù chỉ là một đồng.
Chu Tiêu không ngờ Cận Tư Viễn lại cao hứng như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Im lặng một lúc, Chu Tiêu chậm chạp đi đến chỗ Cận Tư Viễn nói:
"Ta bước vào phòng thấy Cận công tử đang ngủ rất say, nên không muốn quấy rầy giấc mộng của người ta."
"Là Tống Tương bảo ngươi qua sao?"
Cận Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu không chớp mắt. Lúc này tưởng mắt Chu Tiêu tuy rằng có chút tức giận, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa. Dù sao thì sau này cả hai cùng làm việc dưới trướng của Tống Tương nên Chu Tiêu hắn sẽ không so đo với một đứa trẻ.
Hơn nữa một tiểu hài tử bị trục xuất khỏi gia môn cuộc sống cũng không phải dễ dàng gì nên Chu Tiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi mở miệng nửa thật nửa đùa thay cho câu trả lời:
"Nàng thấy ngươi chưa tới y quán làm việc, sợ ngươi sẽ hối hận nên đã nhờ ta tới bắt ngươi."
Thấy đã đến giờ làm việc trong thỏa thuận mà chưa thấy bóng dáng tăm hơi Cận Tư Viễn đâu. Tống Tương không khỏi than thầm trong lòng có khi nào tên tiểu tử Cận Tư Viễn đó hối hận rồi không?
Nếu thực sự Cận Tư Viễn hắn đột nhiên hối hận thì cũng tiện tay đến lấy số tiền công hôm qua nàng đưa cho hắn. Tuy số bạc đó không nhiều nhưng không có nghĩa là nàng có thể cho không hắn được.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, Tống Tương đã nhờ Chu Tiêu đi qua đó xem thử, dù sao thời này cũng là cổ đại, nàng lại là phận nữ nhi nên việc tự mình đi qua đó không thích hợp. Cận Tư Viễn nghe xong thì hừ lạnh một tiếng:
"Ta đã hứa với các ngươi rồi! Không lẽ lời hứa của ta lại không đáng tin như vậy sao?"
Dù sao Cận Tư Viễn từng là đường chủ Đức Nhân đường và cũng là một thương nhân, hắn không ngờ mình lại bị người khác nghi ngờ như vậy. Nhưng khi nghĩ đến tiền lương của mình ngày hôm nay, Cận Tư Viễn lại cúi đầu xuống.
"Vậy thì chúng ta đi qua ngay, kẻo nàng ta lại phải trực tiếp qua đây một chuyến."
Vừa nói, Cận Tư Viễn vội vàng cầm đồ đạc của mình và chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn hắn gấp gáp như vậy, Chu Tiêu không nhịn được mà bật cười, khi Cận Tư Viễn trút xuống thân phận đường chủ Đức Nhân đường không ngờ đứa bé này cũng thật thú vị.
Nhà trọ cách y quán của Tống Tương Tư một quãng đường khá dài, Cận Tư Viễn thậm chí không thèm nhìn những người bán hàng xung quanh dọc đường, mà thoăn thoắt đưa chân bước về phía trước.
"Cận công tử, ngươi có muốn ăn gì không?"
Chu Tiêu thản nhiên hỏi, nghĩ rằng tiểu tử này còn chưa ăn sáng. Cận Tư Viễn dừng lại ngay lập tức, một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên khuôn mặt:
"Nếu như chúng ta ăn sáng, ta sẽ không bị coi là đến muộn chứ."
Chu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Cận Tư Viễn đã nắm lấy tay Chu Tiêu kéo về phía cửa tiệm bên đường rồi tự thanh minh:
"Dù sao ta cũng không quan tâm, các ngươi đều nói mỗi ngày đã bao gồm ba bữa cơm của ta, cho nên ăn cơm chậm trễ cũng không thể trách ta. Chỉ có thể cho thấy thời gian của chính ngươi chưa thu xếp ổn thỏa."
Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tiểu tử Cận Tư Viễn đến y quán làm, Chu Tiêu biết Tống Tương cũng không hy vọng hắn làm được cái gì trong ngày hôm nay, cho nên Chu Tiêu cũng không có nói thêm gì nữa.
Ngồi trong quán, Cận Tư Viễn liên tục lải nhải không ngừng nghỉ lấy một chút. Chu Tiêu có chút không quen với môi trường ồn ào như vậy, liền lấy bánh bao nhét vào miệng Cận Tư Viễn.
"Thành thành thật thật ăn nhanh cho ta."
Cận Tư Viễn không ngờ Chu Tiểu lại làm ra được cái việc thô lỗ như vậy, suýt nữa thì nghẹn chết. Hắn vội vàng lấy chiếc bánh bao ra khỏi miệng, tức giận nhìn chằm chằm Chu Tiêu:
"Ngươi không thích nghe ta nói thì bịt lỗ lại sao lại nhét bánh bao vào miệng ta hại ta suýt chết nghẹn?"
Nhìn Cận Tư Viễn liên tục nói không ngừng, Chu Tiêu cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi nhăn nhó nói:
"Mau ăn cơm đi, muộn rồi."
Cận Tư Viễn nhìn thấy khung giờ đã muộn, cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm lại cẩu thả, sau khi ăn xong liền vội vàng chạy đến y quán của Tống Tương. Ngay khi Tống Tương vừa nhìn lên, bắt gặp dáng vẻ phập phồng tức giận của Cận Tư Viễn, trong lòng có chút buồn cười mà không dám lộ ra mà chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Mới sáng sớm lầu đã có gan chọc giận Cận thiếu gia?"
Cận Tư Viễn hừ lạnh.
"Là hắn làm ta suýt chết nghẹn."
Vừa nói, Cận Tư Viễn vừa không quên liếc sang nhìn Chu Tiêu. Lúc này Tống Tương liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lập tức giảm bớt ý cười. Cận Tư Viễn lại nghĩ rằng Tống Tương sẽ đứng về phía mình.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Chu Tiêu, trên mặt tràn đầy ý cười, giống như đang chờ một màn hay sắp diễn ra. Điều Cận Tư Viễn hắn không ngờ là ánh mắt của Tống Tương lúc này lại rơi vào người hắn:
"Cận Tư Viễn, ngày đầu tiên đi làm muộn. Ngươi có biết xem giờ không?"
Cận Tư Viễn nghe xong không khỏi sửng sốt một hồi, rồi vội vàng lên tiếng giải thích:
"Là hắn đã rủ rê ta ăn sáng, nếu không ta đã sớm đến đây rồi."
"Thật không?"
Giọng điệu của Tống Tương có phần thay đổi, và ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn. Cận Tư Viễn chột dạ vội vàng đưa mắt sang một bên để tránh nhìn chằm chằm vào Tống Tương.
"Đương nhiên là thật."
Có lẽ là bởi vì lương tâm thấy cắn rứt, Cận Tư Viễn khi nói trong giọng nói cũng cảm thấy có chút run rẩy. Tống Tương vẫn nhìn chằm chằm Cận Tư Viễn mặt không chút thay đổi, chậm chạp nhấn mạnh từng chữ nói:
"Tôi không quan tâm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại đã đạt tới quan hệ hợp tác, chúng ta phải tuân theo quy tắc, không có ngoại lệ."
Nghe vậy Cận Tư Viễn cũng thấy yên tâm liền hứa hẹn:
"Ngày mai nhất định sẽ đến đúng giờ."
Tống Tương không tiếp tục mất thời gian nói nhảm nữa, trực tiếp đưa Cận Tư Viễn đến phòng thí nghiệm của cô, một căn phòng nhỏ cạnh nhà kho. Nhìn căn phòng đổ nát này, khuôn mặt của Cận Tư Viễn đầy vẻ nghi hoặc hỏi:
"Trong điều kiện này sao ngươi lại có thể nghiên cứu ra được những kết quả kia chứ?
Tống Tương lạnh lùng trừng mắt nhìn:
" Nơi này của ta không thể so với Đức Nhân Đường của ngươi trước đây được. Nếu ngươi không muốn ở lại thì có thể lựa chọn rời đi ngay. "
Nhắc đến Đức Nhân đường, vẻ mặt của Cận Tư Viễn thay đổi rõ ràng, nhưng hắn ta đã sớm trấn tĩnh lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn bình tĩnh nhìn Tống Tương.
" Hôm qua anh không cầu xin tôi ở lại sao? "
Tống Tương Tư hừ lạnh:
" Hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, ngươi đã là người làm của ta, vậy thì phải nghe theo sự an bài của ta. "
Cận Tư Viễn từ nhỏ đến giờ chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
" Thỏa thuận không thành, bổn thiếu gia ta sau này sẽ không bồi ngươi nữa. "
Cận Tư Viễn xoay người rời đi ngay sau khi nói xong. Tống Tương Tư hắng nhẹ một tiếng:
" Đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng. "
" Vậy thì sao? "
Cận Tư Viễn vẫn tức giận không dừng lại. Chu Tiêu mỉm cười và nhìn Cận Tư Viễn bình tĩnh đáp:
" Cận thiếu gia đừng quên thỏa thuận giấy trắng mực đen rõ ràng. Nếu ngươi vi phạm thỏa thuận phải bồi thường cho Tống cô nương năm trăm lượng bạc. "
Khi nói đến tiền bạc Cận Tư Viễn tức giận dừng lại, quay lại nhìn Tống Tương. Tống Tương mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
" Tự tay ngươi đã kí thỏa thuận này, không ai cầm tay ngươi ép ngươi phải kí cả. "
Cận Tư Viễn thở dài bất đắc dĩ và cố gượng ép ra một nụ cười:
" Có chuyện gì to tát đâu, ngươi nói xem bây giờ ta phải làm gì? "
Nói rồi Cận Tư Viễn đi đến trước mặt Tống Tương chờ nàng ta phân việc:
" Vậy Cận công tử nhớ kỹ lại đơn thuốc của các ngươi trước đây và lấy ra ngoài ba phần thuốc theo đơn. "
" Ngươi thật sự muốn nghiên cứu cái này sao? Hiện tại không ai dám nhắc tới loại thuốc này nữa, nếu nó lọt ra ngoài sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. "
Nói đến đây, Cận Tư Viễn cũng trở nên nghiêm túc. Tuy là thương nhân nhưng cậu ta cũng là dược sư nên càng nghiêm túc hơn. Thân là người bốc thuốc chữa bệnh, đương nhiên phải đặt sức khỏe của người bệnh lên hàng đầu. Tống Tương kiên quyết gật đầu:
" Vì đã xuất hiện loại chuyện này rồi, chúng ta nhất định phải tìm ra nguồn gốc của đơn thuốc này, tránh để nó lan rộng ra quy mô lớn hơn."
Tống Tương cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, khiến nàng tin rằng nhất định chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tư Nguyệt trở nên hồng hào, tiểu Cầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chỉ cần tiểu thư của mình có thể tốt hơn, mà bắt nàng phải làm những việc ngu xuẩn cỡ nào nàng cũng nguyện ý.
Đêm nay, Cận Tư Nguyệt nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cô tự hỏi liệu mình có thể trốn thoát khỏi nơi đã giam lỏng mình hơn mười năm này hay không.
Cùng lúc đó, Cận Tư Viễn nằm trên giường cũng trằn trọc khó ngủ, ngày mai hắn sẽ hợp tác làm việc với đối thủ, nghĩ đến điều này trong lòng hắn vẫn có chút hoảng hốt. Dù sao hắn cũng đã từng xem qua phương thức của Tống Tương, nếu đây là Hồng Môn yến của bọn họ bày ra thì thử hỏi hắn làm sao có thể chạy thoát?
Mà hắn lại làm việc trong y quán, lại cũng có rất nhiều người xung quanh, nên hắn tin rằng giữa thanh thiên bạch nhật Tống Tương sẽ không dám ra tay xử lý mình. Thời gian trôi qua thật nhanh, Cận Tư Viễn khi nhìn thấy tia nắng chiếu vào phòng qua cửa sổ, hắn lập tức ngồi bật dậy thoáng nghĩ:
"Ta còn chưa ngủ đủ, sao trời đã sáng?"
Nghĩ đến thời gian đến y quán của Tống Tương chưa tới Cận Tư Viễn lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Thời gian trôi qua, và khi Cận Tư Viễn mở mắt lần nữa, cả căn phòng đã được bao phủ bởi ánh sáng mặt trời.
Hắn sững sờ dụi mắt, lúc này mới phát hiện trong phòng mình còn có một người đang ngồi. Cận Tư Viễn lập tức tỉnh táo lại, nhìn Chu Tiêu đang uống trà trước mặt thì tức giận chất vấn:
"Sao ngươi vào phòng của ta mà không gõ cửa?"
Chu Tiêu nhàn nhã uống trà cũng không thèm nhìn Cận Tư Viễn, mà thờ ơ đáp lại:
"Ta có gõ cửa, nhưng ngươi không đáp lại, vậy nên ta chỉ có thể tự mình đẩy cửa đi vào."
Cận Tư Viễn nhanh chóng thay y phục, tức giận đi tới trước mặt Chu Tiêu tiếp tục chất vấn:
"Không có ta mở cửa cho ngươi, sao ngươi có thể vào được? Ngươi biết ta có thể đem ngươi đến quan phủ với tội danh trộm cắp không?"
Chu Tiêu chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ:
"Chẳng lẽ Cận thiếu gia đã quên ngươi không chốt cửa khi ngủ, ta chỉ cần nhẹ đẩy một cái là của mở ra và có thể đi vào được."
Sắc mặt Cận Tư Viễn đột nhiên trở nên khó coi:
"Ngươi nói bậy! Ta nhớ rất rõ ràng trước khi đi ngủ đã chốt cửa cẩn thận rồi cửa."
Nhưng giọng của Cận Tư Viễn lúc này ngày càng nhỏ đi và thiếu tự tin. Quả thật lúc hắn còn ở Cận gia, khi ngủ cửa phòng hắn không hề chốt để tiện cho hạ nhân ra vào hầu hạ, cho nên khi hắn nghĩ đến chuyện đêm qua không chốt cửa mà không khỏi lạnh gáy.
Đây là lần đầu tiên hắn một thân một mình qua đêm bên ngoài, nếu như hôm qua thực sự có chuyện gì thì.. nghĩ vậy, Cận Tư Viễn rùng mình không dám tiếp tục nghĩ nữa. Chu Tiêu nhìn hắn như vậy thì khẽ cười:
"Cận công tử, nếu ngươi không mau chóng rời đi, hôm nay ngươi sẽ không có tiền công đâu."
Khi Chu Tiêu nói đến đây, trái tim Cận Tư Viễn run lên, lên tiếng trách cứ Chu Tiêu:
"Ngươi đến phòng ta sớm như vậy, sao ngươi không gọi ta dậy?"
Mặc dù Cận Tư Viễn từ nhỏ đã không thiếu tiền, nhưng hắn vẫn rất coi trọng tiền bạc. Chỉ cần nó thuộc về hắn, thì ai cũng không thể đưa thiếu dù chỉ là một đồng.
Chu Tiêu không ngờ Cận Tư Viễn lại cao hứng như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Im lặng một lúc, Chu Tiêu chậm chạp đi đến chỗ Cận Tư Viễn nói:
"Ta bước vào phòng thấy Cận công tử đang ngủ rất say, nên không muốn quấy rầy giấc mộng của người ta."
"Là Tống Tương bảo ngươi qua sao?"
Cận Tư Viễn ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu không chớp mắt. Lúc này tưởng mắt Chu Tiêu tuy rằng có chút tức giận, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa. Dù sao thì sau này cả hai cùng làm việc dưới trướng của Tống Tương nên Chu Tiêu hắn sẽ không so đo với một đứa trẻ.
Hơn nữa một tiểu hài tử bị trục xuất khỏi gia môn cuộc sống cũng không phải dễ dàng gì nên Chu Tiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi mở miệng nửa thật nửa đùa thay cho câu trả lời:
"Nàng thấy ngươi chưa tới y quán làm việc, sợ ngươi sẽ hối hận nên đã nhờ ta tới bắt ngươi."
Thấy đã đến giờ làm việc trong thỏa thuận mà chưa thấy bóng dáng tăm hơi Cận Tư Viễn đâu. Tống Tương không khỏi than thầm trong lòng có khi nào tên tiểu tử Cận Tư Viễn đó hối hận rồi không?
Nếu thực sự Cận Tư Viễn hắn đột nhiên hối hận thì cũng tiện tay đến lấy số tiền công hôm qua nàng đưa cho hắn. Tuy số bạc đó không nhiều nhưng không có nghĩa là nàng có thể cho không hắn được.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, Tống Tương đã nhờ Chu Tiêu đi qua đó xem thử, dù sao thời này cũng là cổ đại, nàng lại là phận nữ nhi nên việc tự mình đi qua đó không thích hợp. Cận Tư Viễn nghe xong thì hừ lạnh một tiếng:
"Ta đã hứa với các ngươi rồi! Không lẽ lời hứa của ta lại không đáng tin như vậy sao?"
Dù sao Cận Tư Viễn từng là đường chủ Đức Nhân đường và cũng là một thương nhân, hắn không ngờ mình lại bị người khác nghi ngờ như vậy. Nhưng khi nghĩ đến tiền lương của mình ngày hôm nay, Cận Tư Viễn lại cúi đầu xuống.
"Vậy thì chúng ta đi qua ngay, kẻo nàng ta lại phải trực tiếp qua đây một chuyến."
Vừa nói, Cận Tư Viễn vội vàng cầm đồ đạc của mình và chuẩn bị đi ra ngoài. Nhìn hắn gấp gáp như vậy, Chu Tiêu không nhịn được mà bật cười, khi Cận Tư Viễn trút xuống thân phận đường chủ Đức Nhân đường không ngờ đứa bé này cũng thật thú vị.
Nhà trọ cách y quán của Tống Tương Tư một quãng đường khá dài, Cận Tư Viễn thậm chí không thèm nhìn những người bán hàng xung quanh dọc đường, mà thoăn thoắt đưa chân bước về phía trước.
"Cận công tử, ngươi có muốn ăn gì không?"
Chu Tiêu thản nhiên hỏi, nghĩ rằng tiểu tử này còn chưa ăn sáng. Cận Tư Viễn dừng lại ngay lập tức, một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trên khuôn mặt:
"Nếu như chúng ta ăn sáng, ta sẽ không bị coi là đến muộn chứ."
Chu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Cận Tư Viễn đã nắm lấy tay Chu Tiêu kéo về phía cửa tiệm bên đường rồi tự thanh minh:
"Dù sao ta cũng không quan tâm, các ngươi đều nói mỗi ngày đã bao gồm ba bữa cơm của ta, cho nên ăn cơm chậm trễ cũng không thể trách ta. Chỉ có thể cho thấy thời gian của chính ngươi chưa thu xếp ổn thỏa."
Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên tiểu tử Cận Tư Viễn đến y quán làm, Chu Tiêu biết Tống Tương cũng không hy vọng hắn làm được cái gì trong ngày hôm nay, cho nên Chu Tiêu cũng không có nói thêm gì nữa.
Ngồi trong quán, Cận Tư Viễn liên tục lải nhải không ngừng nghỉ lấy một chút. Chu Tiêu có chút không quen với môi trường ồn ào như vậy, liền lấy bánh bao nhét vào miệng Cận Tư Viễn.
"Thành thành thật thật ăn nhanh cho ta."
Cận Tư Viễn không ngờ Chu Tiểu lại làm ra được cái việc thô lỗ như vậy, suýt nữa thì nghẹn chết. Hắn vội vàng lấy chiếc bánh bao ra khỏi miệng, tức giận nhìn chằm chằm Chu Tiêu:
"Ngươi không thích nghe ta nói thì bịt lỗ lại sao lại nhét bánh bao vào miệng ta hại ta suýt chết nghẹn?"
Nhìn Cận Tư Viễn liên tục nói không ngừng, Chu Tiêu cũng chỉ biết thở dài một hơi rồi nhăn nhó nói:
"Mau ăn cơm đi, muộn rồi."
Cận Tư Viễn nhìn thấy khung giờ đã muộn, cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm lại cẩu thả, sau khi ăn xong liền vội vàng chạy đến y quán của Tống Tương. Ngay khi Tống Tương vừa nhìn lên, bắt gặp dáng vẻ phập phồng tức giận của Cận Tư Viễn, trong lòng có chút buồn cười mà không dám lộ ra mà chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Mới sáng sớm lầu đã có gan chọc giận Cận thiếu gia?"
Cận Tư Viễn hừ lạnh.
"Là hắn làm ta suýt chết nghẹn."
Vừa nói, Cận Tư Viễn vừa không quên liếc sang nhìn Chu Tiêu. Lúc này Tống Tương liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lập tức giảm bớt ý cười. Cận Tư Viễn lại nghĩ rằng Tống Tương sẽ đứng về phía mình.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Chu Tiêu, trên mặt tràn đầy ý cười, giống như đang chờ một màn hay sắp diễn ra. Điều Cận Tư Viễn hắn không ngờ là ánh mắt của Tống Tương lúc này lại rơi vào người hắn:
"Cận Tư Viễn, ngày đầu tiên đi làm muộn. Ngươi có biết xem giờ không?"
Cận Tư Viễn nghe xong không khỏi sửng sốt một hồi, rồi vội vàng lên tiếng giải thích:
"Là hắn đã rủ rê ta ăn sáng, nếu không ta đã sớm đến đây rồi."
"Thật không?"
Giọng điệu của Tống Tương có phần thay đổi, và ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn. Cận Tư Viễn chột dạ vội vàng đưa mắt sang một bên để tránh nhìn chằm chằm vào Tống Tương.
"Đương nhiên là thật."
Có lẽ là bởi vì lương tâm thấy cắn rứt, Cận Tư Viễn khi nói trong giọng nói cũng cảm thấy có chút run rẩy. Tống Tương vẫn nhìn chằm chằm Cận Tư Viễn mặt không chút thay đổi, chậm chạp nhấn mạnh từng chữ nói:
"Tôi không quan tâm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại đã đạt tới quan hệ hợp tác, chúng ta phải tuân theo quy tắc, không có ngoại lệ."
Nghe vậy Cận Tư Viễn cũng thấy yên tâm liền hứa hẹn:
"Ngày mai nhất định sẽ đến đúng giờ."
Tống Tương không tiếp tục mất thời gian nói nhảm nữa, trực tiếp đưa Cận Tư Viễn đến phòng thí nghiệm của cô, một căn phòng nhỏ cạnh nhà kho. Nhìn căn phòng đổ nát này, khuôn mặt của Cận Tư Viễn đầy vẻ nghi hoặc hỏi:
"Trong điều kiện này sao ngươi lại có thể nghiên cứu ra được những kết quả kia chứ?
Tống Tương lạnh lùng trừng mắt nhìn:
" Nơi này của ta không thể so với Đức Nhân Đường của ngươi trước đây được. Nếu ngươi không muốn ở lại thì có thể lựa chọn rời đi ngay. "
Nhắc đến Đức Nhân đường, vẻ mặt của Cận Tư Viễn thay đổi rõ ràng, nhưng hắn ta đã sớm trấn tĩnh lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn bình tĩnh nhìn Tống Tương.
" Hôm qua anh không cầu xin tôi ở lại sao? "
Tống Tương Tư hừ lạnh:
" Hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, ngươi đã là người làm của ta, vậy thì phải nghe theo sự an bài của ta. "
Cận Tư Viễn từ nhỏ đến giờ chưa từng bị ai nói như vậy bao giờ đương nhiên sẽ thấy khó chịu.
" Thỏa thuận không thành, bổn thiếu gia ta sau này sẽ không bồi ngươi nữa. "
Cận Tư Viễn xoay người rời đi ngay sau khi nói xong. Tống Tương Tư hắng nhẹ một tiếng:
" Đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng. "
" Vậy thì sao? "
Cận Tư Viễn vẫn tức giận không dừng lại. Chu Tiêu mỉm cười và nhìn Cận Tư Viễn bình tĩnh đáp:
" Cận thiếu gia đừng quên thỏa thuận giấy trắng mực đen rõ ràng. Nếu ngươi vi phạm thỏa thuận phải bồi thường cho Tống cô nương năm trăm lượng bạc. "
Khi nói đến tiền bạc Cận Tư Viễn tức giận dừng lại, quay lại nhìn Tống Tương. Tống Tương mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
" Tự tay ngươi đã kí thỏa thuận này, không ai cầm tay ngươi ép ngươi phải kí cả. "
Cận Tư Viễn thở dài bất đắc dĩ và cố gượng ép ra một nụ cười:
" Có chuyện gì to tát đâu, ngươi nói xem bây giờ ta phải làm gì? "
Nói rồi Cận Tư Viễn đi đến trước mặt Tống Tương chờ nàng ta phân việc:
" Vậy Cận công tử nhớ kỹ lại đơn thuốc của các ngươi trước đây và lấy ra ngoài ba phần thuốc theo đơn. "
" Ngươi thật sự muốn nghiên cứu cái này sao? Hiện tại không ai dám nhắc tới loại thuốc này nữa, nếu nó lọt ra ngoài sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn. "
Nói đến đây, Cận Tư Viễn cũng trở nên nghiêm túc. Tuy là thương nhân nhưng cậu ta cũng là dược sư nên càng nghiêm túc hơn. Thân là người bốc thuốc chữa bệnh, đương nhiên phải đặt sức khỏe của người bệnh lên hàng đầu. Tống Tương kiên quyết gật đầu:
" Vì đã xuất hiện loại chuyện này rồi, chúng ta nhất định phải tìm ra nguồn gốc của đơn thuốc này, tránh để nó lan rộng ra quy mô lớn hơn."
Tống Tương cảm thấy chuyện này kết thúc quá nhanh, khiến nàng tin rằng nhất định chuyện này không đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.