Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 87: Làm Khách
Vân Phong Nam Thiên
04/06/2021
Sau khi bóng dáng của Triệu Nghi Thanh biến mất khỏi y quán, sắc mặt Cận Tư Viễn liền trở lại bình thường.
"Lát nữa có chuyện gì vậy?"
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương nghiêm túc hỏi. Tuy rằng vừa rồi rất tức giận Triệu Nghi Thanh nhưng hắn vẫn nghe được Tống Tương còn có chuyện gì đó cần phải làm, hơn nữa hắn lại đang làm việc ở đây nên nhất định phải biết tiếp theo làm chuyện gì. Tống Tương đang ngồi trên ghế người hơi nghiêng về phía trước, nhìn Cận Tư Viễn thong thả đáp:
"Dược liệu trong kho phải được kiểm tra lại và bổ sung thêm. Ta đã liên hệ với những người thu hái dược liệu sáng nay bọn họ sẽ đến giao dược liệu."
Sau đó, khóe miệng Tống Tương nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tư Nguyệt đang ngồi bên cạnh:
"Cận công tử, mọi việc liên quan đến tiểu Nguyệt cô nương sao lại trở lên nóng nảy như vậy chứ?"
Cận Tư Viễn bắt gặp ánh mắt của Tống Tương, lạnh lùng đáp lại:
"Ngươi có ý gì?"
Tống Tương bật dậy ngồi thẳng ánh mắt đặt hết lên trên người Cận Tư Nguyệt chân thành nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương, ta nói năng thẳng thắn có thể sẽ khó nghe một chút mong cô nương đừng để trong lòng."
"Tống đại phu, ta không sao nhưng sao tự nhiên cô lại nói như vậy."
Cận Tư Nguyệt cũng thấy bối rối sau khi nghe những gì Tống Tương nói. Khi nàng ta vừa xuất hiện ngày hôm qua đã gây ra rắc rối cho bọn họ. Chu Tiêu vẫn điềm tĩnh ngồi một bên uống trà, ánh mắt hắn lúc này rơi đặt lên người Tống Tương, khóe miệng khẽ gợn lên nụ cười. Những chuyện hôm nay xảy ra đương nhiên trong lòng hắn cũng có những tính toán nhất định, nhưng khi xử lý một số việc Chu Tiêu phải thừa nhận rằng mình vẫn chưa xem xét toàn diện được như Tống Tương.
"Chúng ta đều nhìn ra Triệu Nghi Thanh rất để tâm đến tiểu Nguyệt cô nương, nhưng ngươi nên nhớ rằng bây giờ ngươi không còn là đường chủ Đức Nhân đường nữa. Nếu như Triệu Nghi Thanh cố tình làm ra điều gì đó e rằng ngươi không có cơ hội phản kháng."
Tống Tương lúc này không còn cười nữa mà nghiêm túc nhìn Cận Tư Viễn nói. Cận Tư Viễn nghe xong thấy không có sức thuyết phục bèn lên tiếng:
"Hắn ta còn có thể làm gì chứ?"
Vận mệnh của mình, Cận Tư Viễn đã sớm nắm trong tay nên nếu bảo hắn phải cúi đầu trước người khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Ngồi ở bên cạnh, Chu Tiêu Du khẽ thở dài, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn rồi nhẹ giọng phân tích:
"Nếu như Triệu Nghi Thanh thực sự muốn làm gì đó với tiểu Nguyệt cô nương thì ngươi có khả năng ngăn cản được không?"
"Hắn dám."
Khi Chu Tiêu nhắc tới Cận Tư Nguyệt thì bộ dạng của Cận Tư Viễn không khác nào bị người ta động đến vảy ngược. Cũng phải thôi, bây giờ ngay cả gia gia cũng không nhận hắn nên chỉ còn tỷ tỷ là người thân duy nhất. Nếu Triệu Nghi Thanh có ý đồ xấu xa với tỷ tỷ thì hắn nhất định sẽ liều mạng bảo vệ tỷ tỷ. Nhìn ra cảm xúc mãnh liệt của Cận Tư Viễn, Chu Tiêu cũng không nói giảm nói tránh mà trực tiếp khuyên giải:
"Bây giờ ngươi thân cô thế mỏng, ngươi lấy cái gì để chống lại hắn? Theo ta tốt hơn hết là nên hòa thuận với hắn việc bớt đi một kẻ thù tốt hơn là nhiều hơn một kẻ thù."
"Ngươi muốn đứng ra dàn xếp hòa giải giữa ta với hắn sao?"
Cận Tư Viễn không phải là một tên ngốc nên hắn nhìn rất rõ ràng sự việc mà Chu Tiêu nói, nhưng quả thật hắn không thể nuốt trôi được cục tức này. Tống Tương lắc đầu:
"Không cần, chỉ là ngươi đừng mọi nơi mọi lúc nhắm vào hắn mà gây chuyện là được."
So với Triệu Nghi Thanh thâm sâu khó dò Tống Tương vẫn thích kết thân hơn với những người bộc trực như Cận Tư Viễn. Nàng và Triệu Nghi Thanh cùng đến từ một nơi đương nhiên hiểu được sự phức tạp cùng với bản chất của con người ở thời đại đó, nên mặc dù là bằng hữu nhưng trong lòng nàng vẫn luôn phiền muộn. Chỉ là ở thời đại này, nếu có được một bằng hữu tài lực như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển sau này của nàng.
"Những gì Tống đại phu nói ta cũng đã rõ ràng."
Cận Tư Nguyệt cũng hiểu ra sự tình, lúc này nàng nhìn Tống Tương trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Tiểu Cầm đang lơ lửng ở trên mây sau khi lắng nghe liền thấy những ánh sáng lấp lánh trên người Tống Tương đủ để kéo nàng ta quay lại mặt đất.
"Tống đại phu không những có y thuật giỏi mà còn thấu hiểu lòng người như vậy."
Được người khác khen ngợi, Tống Tương không thấy vui vẻ thậm chí còn thấy lúng túng khóe miệng mấp máy nói gì đó mà lại không lên lời. Nhìn thấy tâm trạng của Cận Tư Viễn không còn nóng nảy nữa, Tống Tương lại hỏi:
"Tối nay ta sẽ làm khách ở nhà Triệu Nghi Thanh, ngươi có đi hay không?"
Nói xong Tống Tương đi về phía nhà kho, thấy Tống Tương rời đi, Chu Tiêu cũng nối gót theo sau:
"Ta đi xem nàng ấy có cần giúp đỡ gì không."
Lúc này trong dược phòng chỉ còn lại hai tỷ đệ Cận Tư Viễn và tiểu Cầm, Cận Tư Viễn vẫn ngồi yên bất động, trong ánh mắt hiện lên tia hụt hẫng. Cận Tư Nguyệt kéo tay tiểu Cầm và đi đến chỗ Cận Tư Viễn, và nhẹ nhàng chạm xoa đầu hắn rồi dịu dàng nói:
"Viễn nhi, tỷ tỷ tin rằng đệ đã có những tính toán của riêng mình, nhưng đệ nên suy nghĩ về những lời Tống đại phu đã nói."
Nói xong câu này, Cận Tư Nguyệt cũng rời khỏi y quán. Nàng rất hiểu đệ đệ của mình, từ nhỏ vốn đã cứng đầu nên nàng đã không tiếp tục nói nhiều, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Trong nhà kho, Tống Tương đang xem xét để sắp xếp cất dược liệu thì thấy Chu Tiêu đang chăm chú nhìn mình, nhịp tim của nàng đột ngột tăng nhanh.
"Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm cái gì?"
Chu Tiêu bị nàng phát hiện cũng không lảng tránh nữa mà từng bước đi về phía Tống Tương, dừng lại ở trước mặt nàng.
"Ngươi muốn làm cái gì vậy?"
Người thu hái dược liệu đang chuyển giúp dược liệu vào trong kho hàng đều còn ở đây, dưới tình hình như vậy Tống Tương có phần chột dạ đẩy Chu Tiêu ra xa một chút.
"Đừng nhúc nhích."
Ánh mắt Chu Tiêu chưa từng dời khỏi người Tống Tương, hắn chậm rãi giơ tay lên chạm vào đầu Tống Tương. Bình thường Tống Tương không thích người khác chạm vào người mình, bây giờ Chu Tiêu dám trực tiếp sờ đầu nàng, nàng có phần nóng nảy.
"Chu Tiêu, xem ra gần đây là ta đối với ngươi quá tốt thì phải? Sao ngươi lại dám động chân động tay với ta như thế?"
Chu Tiêu coi như không nghe thấy, cánh tay vẫn duỗi đến người Tống Tương.
"Trên đầu nàng có bụi bẩn."
Thấy thân mình lọt thỏm trước Chu Tiêu tạo ra tư thế cực kỳ ám muội, sắc mặt Tống Tương liền thay đổi. Nàng khẽ hắng giọng cố che đi vẻ mặt thất thố của mình nhưng khuôn mặt đỏ bừng như mặt trời buổi sớm đã tố cáo nàng.
"Lần sau gặp phải loại chuyện này, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết là được."
Vừa nói, nàng vừa hung hăng xử lý thủ phạm là một nhánh dược liệu đang nằm trong tay Chu Tiêu. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Tống Tương thấy xấu hổ đến độ khuôn mặt nàng đỏ rực. Chu Tiêu bắt gặp phản ứng của Tống Tương trong lòng không khỏi thổn thức, nhịp tim trở lên nhanh và loạn. Còn sắc mặt hắn không chút thay đổi. Trong lòng hắn đang mừng thầm, hôm nay phản ứng của nàng như vậy có nghĩa là nàng không hề ghét bỏ hắn. Nghĩ đến đây, Chu Tiêu không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Tống Tương, có cần ta giúp gì nữa không?"
Giọng Cận Tư Viễn đột nhiên vang lên khi trái tim của cả hai đang loạn nhịp còn khuôn mặt lại đỏ thêm kiểu như bị bắt quả tang ăn vụng. Vẻ mặt bối rối của Tống Tương biến mất ngay lập tức khi đối mặt với Cận Tư Viễn, nàng bình tĩnh đáp lời:
"Không có gì. Những người thu hái dược liệu này cũng có hiểu biết nhất định về việc sắp xếp dược liệu nên nhanh hơn bình thường rất nhiều."
Cận Tư Viễn nhìn vẻ mặt lúng túng phiếm hồng của Tống Tương, sau đó nhìn về phía Chu Tiêu đang đứng ở một bên trong mắt hiện ra một tia dò xét:
"Vừa rồi hai người các ngươi làm gì ở đây?"
Nghe giọng điệu có chút mập mờ của Cận Tư Viễn, trong lòng Tống Tương lúc đầu hơi gợn sóng, nhưng ngay sau đó đã lặn mất tăm:
"Chúng ta ở đây kiểm tra bọn họ sắp xếp dược liệu, còn ngươi định tính toán việc kia thế nào?"
Giọng điệu của Tống Tương trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, Cận Tư Viễn không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ tủm tỉm cười. Sau đó, hắn chỉ xua tay thản nhiên nói:
"Những gì ngươi nói bổn thiếu gia ta tuy không hiểu lắm nhưng nể mặt Tống Tương ngươi, ta cũng không so đo với hắn nữa."
Cận Tư Viễn nói xong ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ. Chu Tiêu đi tới bên cạnh vỗ nhẹ lên vai hắn nói:
"Ngươi hiểu là được, đừng vì chuyện nhỏ bó buộc mà nhận thua thiệt nhiều."
Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm cả vùng đất, Tống Tương đóng cửa y quán dẫn theo mọi người bước về phía nhà trọ Bằng Hữu:
"Biết tâm tình Triệu Nghi Thanh không tốt tại sao ngươi lại phải dẫn theo cả hai người bọn họ đến đó làm gì?"
Cận Tư Viễn bất mãn vừa đi vừa nói.
"Sở dĩ hắn mời chúng ta đến nhà là vì tiểu Nguyệt cô nương, ngươi buộc dây cần phải có người cởi dây. Không có tiểu Nguyệt cô nương chuyện hiểu lầm giữa hai người sẽ không được giải quyết."
Tống Tương vừa đi vừa giải thích, tuy Triệu Nghi Thanh rất thành công trong sự nghiệp, nhưng đối với chuyện tình cảm dường như vẫn chưa có kinh nghiệm, nếu như tiểu Nguyệt cô nương không trực tiếp từ chối, e rằng Triệu Nghi Thanh khó lòng buông tay được.
Ở thế giới trước đây của nàng, cho dù là kết hôn rồi cũng không phải là không còn cơ hội, Triệu Nghi Thanh là người không dễ dàng buông tay, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới thấy một người khiến hắn động tâm. Cận Tư Viễn nghe nói tuy trong lòng không muốn nhưng cũng không thể phản bác lại, nếu có thể đến đó một lần mà khiến cho cuộc sống sau này của hắn bớt phiền phức hơn càng tốt.
"Các ngươi lên đi, ta phía dưới này chờ."
Vừa đi tới cửa "Bằng hữu", Chu Tiêu liền dừng lại nói khiến Cận Tư Viễn và Tống Tương rất ngạc nhiên, đặc biệt là Cận Tư Viễn càng thấy khó hiểu hành vi của Chu Tiêu bèn hỏi.
"Ngươi ở dưới đây làm gì?"
Chu Tiếu hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt xen chút ngượng ngùng:
"Phòng của Tiểu Nguyệt cô nương ta lên không thích hợp."
Lúc trước thái độ của Cận Tư Viễn đối với Triệu Nghi Thanh, hắn còn nghĩ tiểu tử này rất mực chu đáo, giờ hắn ta sao lại bất cẩn như vậy chứ. Sau khi Chu Tiêu nói xong, Tống Tương và Cận Tư Viễn có phản ứng ngay lập tức. Cận Tư Viễn đi bên cạnh nhìn Chu Tiêu tán thưởng:
"Ta không nhận ra tâm tư ngươi lại tinh tế vậy, quả thật là một nam nhân tốt."
Cận Tư Viễn vừa dứt lời, liền bị Chu Tiêu cốc nhẹ vào trán:
"Ngươi mau đi gọi tiểu Nguyệt cô nương xuống đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian nữa."
Cận Tư Viễn cũng không tức giận mà làm ra bộ mặt xấu với Chu Tiêu rồi chạy lên phòng. Cận Tư Viễn bước vào phòng, Cận Tư Nguyệt đang nằm trên giường, bình thường nàng chăm sóc cây cối nay rời khỏi nơi đó nàng không biết phải làm gì nữa đành nằm dài cả ngày trên giường. Có lẽ là do hôm qua bị dọa sợ thêm quá mệt mỏi nên lúc này tiểu Cầm vẫn đang ngủ, nếu chú ý lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của nàng ta.
"Tiểu Cầm dậy mau, chúng ta cùng ra ngoài một chuyến."
Cận Tư Viễn nhìn tiểu Cầm vẫn đang ngủ thì lớn tiếng gọi tên nàng. Sau khi trải qua vụ cướp, sự cảnh giác của tiểu Cầm đã đề cao đáng kể ngay khi nghe thấy có tiếng gọi nàng lập tức vùng dậy.
"Lát nữa có chuyện gì vậy?"
Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương nghiêm túc hỏi. Tuy rằng vừa rồi rất tức giận Triệu Nghi Thanh nhưng hắn vẫn nghe được Tống Tương còn có chuyện gì đó cần phải làm, hơn nữa hắn lại đang làm việc ở đây nên nhất định phải biết tiếp theo làm chuyện gì. Tống Tương đang ngồi trên ghế người hơi nghiêng về phía trước, nhìn Cận Tư Viễn thong thả đáp:
"Dược liệu trong kho phải được kiểm tra lại và bổ sung thêm. Ta đã liên hệ với những người thu hái dược liệu sáng nay bọn họ sẽ đến giao dược liệu."
Sau đó, khóe miệng Tống Tương nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Cận Tư Nguyệt đang ngồi bên cạnh:
"Cận công tử, mọi việc liên quan đến tiểu Nguyệt cô nương sao lại trở lên nóng nảy như vậy chứ?"
Cận Tư Viễn bắt gặp ánh mắt của Tống Tương, lạnh lùng đáp lại:
"Ngươi có ý gì?"
Tống Tương bật dậy ngồi thẳng ánh mắt đặt hết lên trên người Cận Tư Nguyệt chân thành nói:
"Tiểu Nguyệt cô nương, ta nói năng thẳng thắn có thể sẽ khó nghe một chút mong cô nương đừng để trong lòng."
"Tống đại phu, ta không sao nhưng sao tự nhiên cô lại nói như vậy."
Cận Tư Nguyệt cũng thấy bối rối sau khi nghe những gì Tống Tương nói. Khi nàng ta vừa xuất hiện ngày hôm qua đã gây ra rắc rối cho bọn họ. Chu Tiêu vẫn điềm tĩnh ngồi một bên uống trà, ánh mắt hắn lúc này rơi đặt lên người Tống Tương, khóe miệng khẽ gợn lên nụ cười. Những chuyện hôm nay xảy ra đương nhiên trong lòng hắn cũng có những tính toán nhất định, nhưng khi xử lý một số việc Chu Tiêu phải thừa nhận rằng mình vẫn chưa xem xét toàn diện được như Tống Tương.
"Chúng ta đều nhìn ra Triệu Nghi Thanh rất để tâm đến tiểu Nguyệt cô nương, nhưng ngươi nên nhớ rằng bây giờ ngươi không còn là đường chủ Đức Nhân đường nữa. Nếu như Triệu Nghi Thanh cố tình làm ra điều gì đó e rằng ngươi không có cơ hội phản kháng."
Tống Tương lúc này không còn cười nữa mà nghiêm túc nhìn Cận Tư Viễn nói. Cận Tư Viễn nghe xong thấy không có sức thuyết phục bèn lên tiếng:
"Hắn ta còn có thể làm gì chứ?"
Vận mệnh của mình, Cận Tư Viễn đã sớm nắm trong tay nên nếu bảo hắn phải cúi đầu trước người khác là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Ngồi ở bên cạnh, Chu Tiêu Du khẽ thở dài, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn rồi nhẹ giọng phân tích:
"Nếu như Triệu Nghi Thanh thực sự muốn làm gì đó với tiểu Nguyệt cô nương thì ngươi có khả năng ngăn cản được không?"
"Hắn dám."
Khi Chu Tiêu nhắc tới Cận Tư Nguyệt thì bộ dạng của Cận Tư Viễn không khác nào bị người ta động đến vảy ngược. Cũng phải thôi, bây giờ ngay cả gia gia cũng không nhận hắn nên chỉ còn tỷ tỷ là người thân duy nhất. Nếu Triệu Nghi Thanh có ý đồ xấu xa với tỷ tỷ thì hắn nhất định sẽ liều mạng bảo vệ tỷ tỷ. Nhìn ra cảm xúc mãnh liệt của Cận Tư Viễn, Chu Tiêu cũng không nói giảm nói tránh mà trực tiếp khuyên giải:
"Bây giờ ngươi thân cô thế mỏng, ngươi lấy cái gì để chống lại hắn? Theo ta tốt hơn hết là nên hòa thuận với hắn việc bớt đi một kẻ thù tốt hơn là nhiều hơn một kẻ thù."
"Ngươi muốn đứng ra dàn xếp hòa giải giữa ta với hắn sao?"
Cận Tư Viễn không phải là một tên ngốc nên hắn nhìn rất rõ ràng sự việc mà Chu Tiêu nói, nhưng quả thật hắn không thể nuốt trôi được cục tức này. Tống Tương lắc đầu:
"Không cần, chỉ là ngươi đừng mọi nơi mọi lúc nhắm vào hắn mà gây chuyện là được."
So với Triệu Nghi Thanh thâm sâu khó dò Tống Tương vẫn thích kết thân hơn với những người bộc trực như Cận Tư Viễn. Nàng và Triệu Nghi Thanh cùng đến từ một nơi đương nhiên hiểu được sự phức tạp cùng với bản chất của con người ở thời đại đó, nên mặc dù là bằng hữu nhưng trong lòng nàng vẫn luôn phiền muộn. Chỉ là ở thời đại này, nếu có được một bằng hữu tài lực như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển sau này của nàng.
"Những gì Tống đại phu nói ta cũng đã rõ ràng."
Cận Tư Nguyệt cũng hiểu ra sự tình, lúc này nàng nhìn Tống Tương trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Tiểu Cầm đang lơ lửng ở trên mây sau khi lắng nghe liền thấy những ánh sáng lấp lánh trên người Tống Tương đủ để kéo nàng ta quay lại mặt đất.
"Tống đại phu không những có y thuật giỏi mà còn thấu hiểu lòng người như vậy."
Được người khác khen ngợi, Tống Tương không thấy vui vẻ thậm chí còn thấy lúng túng khóe miệng mấp máy nói gì đó mà lại không lên lời. Nhìn thấy tâm trạng của Cận Tư Viễn không còn nóng nảy nữa, Tống Tương lại hỏi:
"Tối nay ta sẽ làm khách ở nhà Triệu Nghi Thanh, ngươi có đi hay không?"
Nói xong Tống Tương đi về phía nhà kho, thấy Tống Tương rời đi, Chu Tiêu cũng nối gót theo sau:
"Ta đi xem nàng ấy có cần giúp đỡ gì không."
Lúc này trong dược phòng chỉ còn lại hai tỷ đệ Cận Tư Viễn và tiểu Cầm, Cận Tư Viễn vẫn ngồi yên bất động, trong ánh mắt hiện lên tia hụt hẫng. Cận Tư Nguyệt kéo tay tiểu Cầm và đi đến chỗ Cận Tư Viễn, và nhẹ nhàng chạm xoa đầu hắn rồi dịu dàng nói:
"Viễn nhi, tỷ tỷ tin rằng đệ đã có những tính toán của riêng mình, nhưng đệ nên suy nghĩ về những lời Tống đại phu đã nói."
Nói xong câu này, Cận Tư Nguyệt cũng rời khỏi y quán. Nàng rất hiểu đệ đệ của mình, từ nhỏ vốn đã cứng đầu nên nàng đã không tiếp tục nói nhiều, chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Trong nhà kho, Tống Tương đang xem xét để sắp xếp cất dược liệu thì thấy Chu Tiêu đang chăm chú nhìn mình, nhịp tim của nàng đột ngột tăng nhanh.
"Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm cái gì?"
Chu Tiêu bị nàng phát hiện cũng không lảng tránh nữa mà từng bước đi về phía Tống Tương, dừng lại ở trước mặt nàng.
"Ngươi muốn làm cái gì vậy?"
Người thu hái dược liệu đang chuyển giúp dược liệu vào trong kho hàng đều còn ở đây, dưới tình hình như vậy Tống Tương có phần chột dạ đẩy Chu Tiêu ra xa một chút.
"Đừng nhúc nhích."
Ánh mắt Chu Tiêu chưa từng dời khỏi người Tống Tương, hắn chậm rãi giơ tay lên chạm vào đầu Tống Tương. Bình thường Tống Tương không thích người khác chạm vào người mình, bây giờ Chu Tiêu dám trực tiếp sờ đầu nàng, nàng có phần nóng nảy.
"Chu Tiêu, xem ra gần đây là ta đối với ngươi quá tốt thì phải? Sao ngươi lại dám động chân động tay với ta như thế?"
Chu Tiêu coi như không nghe thấy, cánh tay vẫn duỗi đến người Tống Tương.
"Trên đầu nàng có bụi bẩn."
Thấy thân mình lọt thỏm trước Chu Tiêu tạo ra tư thế cực kỳ ám muội, sắc mặt Tống Tương liền thay đổi. Nàng khẽ hắng giọng cố che đi vẻ mặt thất thố của mình nhưng khuôn mặt đỏ bừng như mặt trời buổi sớm đã tố cáo nàng.
"Lần sau gặp phải loại chuyện này, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta biết là được."
Vừa nói, nàng vừa hung hăng xử lý thủ phạm là một nhánh dược liệu đang nằm trong tay Chu Tiêu. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Tống Tương thấy xấu hổ đến độ khuôn mặt nàng đỏ rực. Chu Tiêu bắt gặp phản ứng của Tống Tương trong lòng không khỏi thổn thức, nhịp tim trở lên nhanh và loạn. Còn sắc mặt hắn không chút thay đổi. Trong lòng hắn đang mừng thầm, hôm nay phản ứng của nàng như vậy có nghĩa là nàng không hề ghét bỏ hắn. Nghĩ đến đây, Chu Tiêu không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Tống Tương, có cần ta giúp gì nữa không?"
Giọng Cận Tư Viễn đột nhiên vang lên khi trái tim của cả hai đang loạn nhịp còn khuôn mặt lại đỏ thêm kiểu như bị bắt quả tang ăn vụng. Vẻ mặt bối rối của Tống Tương biến mất ngay lập tức khi đối mặt với Cận Tư Viễn, nàng bình tĩnh đáp lời:
"Không có gì. Những người thu hái dược liệu này cũng có hiểu biết nhất định về việc sắp xếp dược liệu nên nhanh hơn bình thường rất nhiều."
Cận Tư Viễn nhìn vẻ mặt lúng túng phiếm hồng của Tống Tương, sau đó nhìn về phía Chu Tiêu đang đứng ở một bên trong mắt hiện ra một tia dò xét:
"Vừa rồi hai người các ngươi làm gì ở đây?"
Nghe giọng điệu có chút mập mờ của Cận Tư Viễn, trong lòng Tống Tương lúc đầu hơi gợn sóng, nhưng ngay sau đó đã lặn mất tăm:
"Chúng ta ở đây kiểm tra bọn họ sắp xếp dược liệu, còn ngươi định tính toán việc kia thế nào?"
Giọng điệu của Tống Tương trở lại vẻ thờ ơ thường ngày, Cận Tư Viễn không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ tủm tỉm cười. Sau đó, hắn chỉ xua tay thản nhiên nói:
"Những gì ngươi nói bổn thiếu gia ta tuy không hiểu lắm nhưng nể mặt Tống Tương ngươi, ta cũng không so đo với hắn nữa."
Cận Tư Viễn nói xong ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ. Chu Tiêu đi tới bên cạnh vỗ nhẹ lên vai hắn nói:
"Ngươi hiểu là được, đừng vì chuyện nhỏ bó buộc mà nhận thua thiệt nhiều."
Buổi chiều tà, ánh hoàng hôn rực rỡ bao trùm cả vùng đất, Tống Tương đóng cửa y quán dẫn theo mọi người bước về phía nhà trọ Bằng Hữu:
"Biết tâm tình Triệu Nghi Thanh không tốt tại sao ngươi lại phải dẫn theo cả hai người bọn họ đến đó làm gì?"
Cận Tư Viễn bất mãn vừa đi vừa nói.
"Sở dĩ hắn mời chúng ta đến nhà là vì tiểu Nguyệt cô nương, ngươi buộc dây cần phải có người cởi dây. Không có tiểu Nguyệt cô nương chuyện hiểu lầm giữa hai người sẽ không được giải quyết."
Tống Tương vừa đi vừa giải thích, tuy Triệu Nghi Thanh rất thành công trong sự nghiệp, nhưng đối với chuyện tình cảm dường như vẫn chưa có kinh nghiệm, nếu như tiểu Nguyệt cô nương không trực tiếp từ chối, e rằng Triệu Nghi Thanh khó lòng buông tay được.
Ở thế giới trước đây của nàng, cho dù là kết hôn rồi cũng không phải là không còn cơ hội, Triệu Nghi Thanh là người không dễ dàng buông tay, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới thấy một người khiến hắn động tâm. Cận Tư Viễn nghe nói tuy trong lòng không muốn nhưng cũng không thể phản bác lại, nếu có thể đến đó một lần mà khiến cho cuộc sống sau này của hắn bớt phiền phức hơn càng tốt.
"Các ngươi lên đi, ta phía dưới này chờ."
Vừa đi tới cửa "Bằng hữu", Chu Tiêu liền dừng lại nói khiến Cận Tư Viễn và Tống Tương rất ngạc nhiên, đặc biệt là Cận Tư Viễn càng thấy khó hiểu hành vi của Chu Tiêu bèn hỏi.
"Ngươi ở dưới đây làm gì?"
Chu Tiếu hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt xen chút ngượng ngùng:
"Phòng của Tiểu Nguyệt cô nương ta lên không thích hợp."
Lúc trước thái độ của Cận Tư Viễn đối với Triệu Nghi Thanh, hắn còn nghĩ tiểu tử này rất mực chu đáo, giờ hắn ta sao lại bất cẩn như vậy chứ. Sau khi Chu Tiêu nói xong, Tống Tương và Cận Tư Viễn có phản ứng ngay lập tức. Cận Tư Viễn đi bên cạnh nhìn Chu Tiêu tán thưởng:
"Ta không nhận ra tâm tư ngươi lại tinh tế vậy, quả thật là một nam nhân tốt."
Cận Tư Viễn vừa dứt lời, liền bị Chu Tiêu cốc nhẹ vào trán:
"Ngươi mau đi gọi tiểu Nguyệt cô nương xuống đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian nữa."
Cận Tư Viễn cũng không tức giận mà làm ra bộ mặt xấu với Chu Tiêu rồi chạy lên phòng. Cận Tư Viễn bước vào phòng, Cận Tư Nguyệt đang nằm trên giường, bình thường nàng chăm sóc cây cối nay rời khỏi nơi đó nàng không biết phải làm gì nữa đành nằm dài cả ngày trên giường. Có lẽ là do hôm qua bị dọa sợ thêm quá mệt mỏi nên lúc này tiểu Cầm vẫn đang ngủ, nếu chú ý lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của nàng ta.
"Tiểu Cầm dậy mau, chúng ta cùng ra ngoài một chuyến."
Cận Tư Viễn nhìn tiểu Cầm vẫn đang ngủ thì lớn tiếng gọi tên nàng. Sau khi trải qua vụ cướp, sự cảnh giác của tiểu Cầm đã đề cao đáng kể ngay khi nghe thấy có tiếng gọi nàng lập tức vùng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.