Quyển 2 - Chương 8: cô nam quả nữ.
Xích Tuyết
15/04/2013
Hàn Duyệt đang ghi bài lên bảng thì quay lại tìm âm thanh đang phát ra, nàng phát hiện một nam sinh đang ngủ ở bàn thứ 3. Âm thanh vừa rồi chính là tiếng ngáy của hắn.
Long Vũ bt ngủ rất ít khi ngáy, nhưng hễ ghé vào bàn ngủ thì dễ dàng khiến cho hô hấp không được lưu thông, cho nên mới tạo thành tiếng ngáy.
Nếu là Văn lão sư thì thanh âm nhỏ bé trong căn phòng ồn ào này sẽ không làm cho ai chú ý cả. Nhưng hôm nay lại khác, trong phòng rất im lặng, thậm chí nếu có cây kim rơi xuống thì vẫn nghe đc như thường. Cho nên, tiếng ngáy của Long Vũ rất thu hút ánh mắt của mọi người.
- Bạn học này, đứng lên!
Sắc mặt Hàn Duyệt hơi đổi, thấp giọng mắng một tiếng.
Long Vũ đã ngủ rất say và đang ở trong quá trình bổ sung thể lực làm sao có thể nghe được tiếng quát của Hàn Duyệt.
Trương Đại Ngưu vừa thấy thì đưa tay đẩy Long Vũ, mà Hàn Duyệt thì đã ném cục giẻ lau bảng vào Long Vũ.
- Bộp!
Long Vũ mở mắt, trong nháy mắt đã đẩy cục giẻ lau bảng kia chệch hướng, đập vào sách của người ngồi sau lưng.
- Ai, thật không có cái tâm gì cả, đang học lại ném đồ đạc lung tung.
Long Vũ vừa xoa mắt vừa mắng. Vừa rồi là do bản năng của hắn. Khi xoa mắt xong thì hắn mới thấy cả lớp đều nhìn chằm chằm vào hắn.
- Hê lô e vờ ri bó đỳ!
Long Vũ mặc dù kinh mà không loạn, vẫn tiêu sái đầy vô sỉ nói:
- Mọi người tiếp tục a, mời lão sư giảng tiếp a!
Nói xong còn đưa mắt quét tới quét lui trên đùi của Hàn Duyệt.
Nhìn thấy ánh mắt vừa đáng khinh vừa thanh thuần của Long Vũ thì Đại Ngưu mới biết được người anh em của mình mới là tay già đời trong chốn hái hoa bắt bướm a, nhìn xem trí tuệ, đảm lượng, ánh mắt… Cao, thật là cao a.
- Nguyên lai là tên thần…
Hàn Duyệt cũng nhận ra tên thần côn Long Vũ, quả là ứng với câu nói không phải oan gia không gặp mặt, thiên nhai hà xử bất tương phùng. Giờ lại gặp hắn ở đây, lại là học sinh của mình. Thần côn ơi Thần côn, xem tôi thu thập cậu như thế nào.
Về lần đi uống café trước, Hàn Duyệt vẫn tức giận trong lòng.
Lần trước Hàn Duyệt tìm Long Vũ hi vọng có thể dùng lực lượng thiên sư để phá án hồ Linh Trạch, dùng sự thực chứng minh phán đoán của nàng. Nhưng lại bị Long Vũ từ chối. Sau đó, nàng tự mình điều tra, kết quả lại bị cục cảnh sát phát hiện và bị lãnh đạo ở trên khiển trách nghiêm khắc. Cuối cùng bị cách chức tạm thời, dày đến đại học Thiên Hải dạy học.
Hàn Duyệt đang trong cơn tức mà không có chỗ để phát tiết thì gặp phải Long Vũ.
Nàng thầm nghĩ, nếu không phải do Long Vũ không giúp nàng thì vụ án này hơn nửa đã điều tra xong, chờ nắm được chứng cứ nàng liền đưa vụ án lên báo, để xem vị lãnh đạo kia còn có thể lấy thúng úp voi hay không.
Cho nên, cục diện hiện tại Hàn Duyệt tính vào đầu của Long Vũ.
- Lão sư, người tiếp tục giảng bài a, đừng áy náy chuyện ném cục giẻ vào tôi.
Long Vũ trơ mặt ra nói một câu liền ngồi xuống.
Trương Đại Ngưu vô cùng khâm phục hỏi:
- Người anh em, hai người biết nhau à.
- Đương nhiên, bọn tớ còn đi uống café với nhau nữa là.
Long Vũ cười đắc ý.
- Thật?
Trương Đại Ngưu đến giờ mới biết mình chưa tim hiểu hết người anh em này.
- Là thật, thật đến mức không thể giả đc.
Ngay khi Long Vũ đang xì xào với Đại Ngưu thì Hàn Duyệt đi xuống, lạnh mặt với Long Vũ:
- Sau khi tan học đến văn phòng tìm tôi, nếu không, chuyện hôm nay tôi sẽ báo lên hiệu trưởng.
- Người anh em, bớt đau buồn, ngủ trong giờ học thì không lớn mà cũng không nhỏ, nhưng nếu bị báo lên thì lại ảnh hưởng đến kiểm điểm của cậu.
Trương Đại Ngưu thản nhiên nói.
Sau khi tan học, Long Vũ ngoan ngoãn đi tới phòng làm việc của giáo viên.
Đúng lúc này, lại có một nữ giáo viên tiến đến, nàng đưa mắt nhìn Long Vũ, cười hỏi:
- Bạn Long Vũ, cậu đến tìm tôi à?
Người hỏi không ai khác mà là Tuyết Cơ. Long Vũ đưa tay chỉ chỉ:
- Không phải, là Hàn lão sư mời tới?
- Hàn Duyệt?
Tuyết Cơ đương nhiên biết Hàn Duyệt, nàng đến gần một chút nói:
- Tiểu tử thối, có nhân tính một chút đi.
Long Vũ nghe xong thì biết Tuyết Cơ hiểu lầm liền giải thích:
- Hàn lão sư gọi em lại để xử phạt a, em đang ngủ thì gặp phải nàng.
- Ha ha!
Tuyết Cơ nghe xong thì cười, thấy xung quang vắng lặng thì ném cho Long Vũ một ánh mắt đáng nghiền ngẫm:
- Nghe nói vị đồng sự mới đến của mình hơi nóng tính thì phải.
Đúng lúc này, trong phòng làm việc truyền ra âm thanh lạnh như băng:
- Vào đi!
- Hắc hắc, tự cầu phúc đi!
Tuyết Cơ cười với Long Vũ, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Đi vào văn phòng, Long Vũ phát hiện nơi phong thủy bên trong thuận theo thiên địa, khác hoàn toàn với bên ngoài văn phòng. Từ bố trí của văn phòng thì đây là một căn phòng khá là đẹp, bên trong còn có toilet. Đồ gia dụng đều rất tinh xảo, máy tính LCD, TV plasma… trang bị điện tử cao cấp không thiếu gì khiến Long Vũ nhớ lại lời của Đại Ngưu, Hàn Duyệt là con nhà giàu.
Hàn Duyệt đã thay bộ đồ trên người thành một bộ đồ thể thao, biến sự gợi cảm dễ thương thành tươi mát. Tóc búi đuôi ngựa, y phục vận động không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm của nàng, khuôn mặt đã không còn dấu vết của make up, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân.
- Ngồi xuống đi.
Hàn Duyệt lạnh lùng nói một tiếng liền đi tới khóa trái cửa lại. Sau đó ngồi đối diện với Long Vũ, con người nhìn hắn chằm chằm.
Long Vũ hơi nhức đầu, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nàng còn khóa trái cửa, có chuyện gì đây? Hay nàng muốn xxoo với mình?
Ngay khi Long Vũ miên man suy nghĩ thì Hàn Duyệt nói:
- Long Vũ, sơn không chuyển thì thủy chuyển, cuối cùng cũng bị tôi nắm trong tay, nói đi, cậu muốn tôi xử lí chuyện hôm nay như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.