Chương 4: Em trai đại boss
Bách Hoa Tiên Tử
25/01/2017
An Khê lờ mờ tỉnh dậy…
Đã hơn 5 giờ rồi..
Dung Thần vẫn ngồi đó, xem giấy tờ, tiếng lật giấy khe khẽ, thỉnh thoảng vang lên.
- Dậy rồi?
- Ừ…đau đầu quá vậy nè….
An Khê ôm đầu, than
- Cô nằm li bì từ hồi sáng tới giờ.
Dung Thần nhíu mày. Cô hôm nay không làm việc anh cũng không nói gì. Nhưng nhìn cô gái của anh cứ sốt li bì trong người, anh cũng không chú tâm mà làm việc được! Thường ngày đã quen bóng dáng nhỏ nhắn lanh lợi của cô tất bật quanh mình, hôm nay tự nhiên lại bệnh như thế, anh tự dưng cũng mất hết sức sống rồi…
Á……..anh vừa mới nghĩ gì??? Cô gái của anh????
Dung Thần bất giác nóng ửng cả người…
- Tổng giám đốc, anh sao vậy, không đc khỏe hả?
An Khê lo lắng, mặt anh sao lại đỏ ửng như vậy? có khi nào cô lây bệnh sang cho anh rồi????
- À, sáng giờ anh lót dạ cái gì chưa? Tôi xuống nhà bếp làm gì đó cho anh ăn nhé?
- Ừ, cũng được
Không khí bỗng trở nên rất thoải mái, An Khê cũng không còn nghi ngờ việc sao quả tạ ám theo mình.
“Lại còn pha cà phê, nấu ăn…Giống vợ chồng quá nhỉ?”
An Khê tự dưng nghĩ đến câu nói đó, lại chợt phì cười.
Vợ chồng đâu không thấy, chỉ thấy osin là mình đây tất bật túi bụi.
o0o
Ăn xong cũng đã tầm 5.30, An Khê uể oải nhìn phần chén bát dơ đang cần thanh toán gấp.
- Tổng giám đốc…..phải rửa xong mới được về ạ?
Dung Thần gật đầu, thu dọn tài liệu nhìn cô
- Chớ bộ cô định để nó lên men thành rượu?
- Thiệt ra thì….
An Khê mè nheo. Cô làm biếng quá a!!!!!!!!
- Tổng giám đốc có biết không nè, người đàn ông thể hiện mặt nam tính của mình nhiều nhất là khi rửa chén đó!
An Khê làm mặt nghiêm trọng, thì thầm với anh
- Thật?
- Thật mà, chính tôi cũng cảm thấy thế, đàn ông khi mang tạp dề, làm công việc nhà rất có sức hút đó!
Thấy Dung Thần nhướn mày nhìn mình, cô khoác tay nhìn anh
- Thật đó, tôi đã từng nói dối anh chuyện gì chưa?
Dung Thần nhìn vào trong bếp, chén dĩa cũng không đến nỗi nhiều…
Anh nghiến răng, cầm tạp dề bước vào bẫy của cô (anh tin người thế -.-)
- Tôi rửa!
An Khê thích thú nhìn boss của mình lục đục trong bếp, cô lại ngả người ra ghế sofa, ngậm trong miệng thỏi chocolate, chuẩn bị mở ti vi lên xem
- An Khê!
- ~Ả? ( Hả )
- Xuống đây!
Dung Thần gọi
An Khê tiến về phía bếp. Còn tính sai bảo cái gì vậy nè?
- Tôi nè, tổng giám đốc
- Tốt, đứng yên đó!
Dung Thần quay lại nhìn cô, rồi lại cặm cụi rửa chén
Hả?
Hắn ta bị gì vậy nè trời? Nhiên không gọi cô vô đây ngó hắn rửa chén?
- A…nếu không có việc gì thì tôi đi ra…
- Ở yên đó!
An Khê tiu nghỉu vách ghế lại ngồi gần nhìn anh
Hưm~~~~
Hắn thân hình vốn đã đẹp, không ngờ mang tạp dề vào nhìn cũng rất có sức hút nha!
Dáng người cao to, rắn chắc, làn da trắng hồng và mịn màng nhưng vẫn rất nam tính, không hề có chút gì ẻo lả…
Mái tóc mềm, màu nâu, bên người lúc nào cũng phảng phất vị chanh tươi mát…
An Khê tự nhủ thầm, boss của cô đúng là rất có sức hút! ( 3 năm liền! 3 năm liền giữ ngôi vị người thanh niên có sức hút đó nha chị )
Ừm…Bây giờ thật giống vợ chồng mới cưới rồi đó nhỉ?
Cô khúc khích cười thầm suy nghĩ vẩn vơ của mình từ nãy tới giờ.
Dung Thần quay lại nhìn cô, môi chợt nhếch lên một đường hình bán nguyệt.
Hôm nay….trời thiệt đẹp ha?
( Báo với mấy bạn là hôm đó đang mưa to tầm tã =.=” ngừi đang yêu có khác!!!
Thần với Khê: *lườm lườm*: kệ tụi tui, lo viết tiếp đi. <đời tác giả tại sao lú nào cũng bị nhân vật của mình bắt nạt a??? *khóc*>)
o0o
- Mưa to nhỉ?
An Khê nhăn mặt nhìn ngoài trời
- Về thôi.
Dung Thần mặc áo vào, vẫy An Khê lại
- Về?
- Tôi đưa cô về.
- A…về đâu?
Không lẽ hắn tốt đến mức đưa cô về nhà thiệt a???
- Nhà tôi.
Anh vẫn bình thản nói với cô
- Hả???? Tự nhiên…
Dung Thần nheo mắt
- Cô phải mang cái này về nhà tôi
Anh đặt lên tay cô một chồng tài liệu. Ax, nặng quá nha
- Ủa cái này là để ngày mai phát cho mọi người ở cuộc họp mà?
- Ừ! Cô đem nó về nhà tôi, ngày mai lại đến nhà tôi đem nó đến công ty!
Sao trên đời lại có cái người chuyên đưa ra cái lý sự cùn như anh chứ?
An Khê khóc ròng theo anh ra khỏi công ty
Biết thế lúc nãy chẳng kì nheo làm gì
Biết thế lúc nãy ngoan ngoãn theo anh ra ngoài
Giờ đây đã không bị anh giao cho đống tài liệu giấy má này
o0o
Cô vừa yên vị trong xe anh thì chợt giật mình tròn mắt.
A….phía xa kia có phải là….
“Bạn lao công” của cô???
Tên đó tiến lại gần, tháo mũ ra
Oa!!! Đẹp trai quá chừng nha!!!! Thì ra lao công là mĩ nam cỡ đó!!!!
- Anh hai!
Hắn gọi. An Khê chợt giật mình lần hai
Dung Thần quay sang nhìn hắn
- Xong việc rồi?
- Ừ, đợi em…
- Cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn trợn mắt nhìn cô hét lớn.
An Khê lần này da gà nổi đầy người…
Hắn với Dung Thần…là anh em nha…………
-Dung Viên, lịch sự chút đi!
Dung Thần cau mày
- Anh hai…cô…..
Hắn liên tục nhìn hai người họ, khóc thầm
- Anh hai, cô gái này đã….trời ơi, cô ta báo hại em hơn 1 tuần qua quần quật lau hành lang đó!!!
- Là anh bảo cô ấy làm!
- Gì??? Anh sai người tới phá việc của em?????
- Ừ!
Dung Thần không ngần ngại khẳng định
Dung Viên xịu mặt chịu thua, quay sang An Khê
- Còn cô ngồi đây làm gì? Sao chưa chịu lăn xuống???
- Động tác này hơi khó, anh làm mẫu cho tôi đi!
An Khê không ngần ngại đáp trả
- Cô…
Dung Viên giận tím mặt, lại quay sang anh hai
- Anh hai chẳg phải bảo chỗ ngồi này là dành cho gia đình sao????
- Cậu từ khi nào không biết tôi và anh hai cậu là một gia đình?
An Khê lại giả vờ lên giọng. Ngay lúc đó Dung Thần phóng ga, bỏ xa thằg em đang tím mặt vì tức giận..
An Khê bật cười lớn nhìn bộ dạng Dung Viên phía sau
- Đại boss, anh quả là mặt dày a!!!! Đáng học hỏi!!!
Dung Thần mỉm cười nhìn cô. Hôm nay trời đúng là rất đẹp!
Đã hơn 5 giờ rồi..
Dung Thần vẫn ngồi đó, xem giấy tờ, tiếng lật giấy khe khẽ, thỉnh thoảng vang lên.
- Dậy rồi?
- Ừ…đau đầu quá vậy nè….
An Khê ôm đầu, than
- Cô nằm li bì từ hồi sáng tới giờ.
Dung Thần nhíu mày. Cô hôm nay không làm việc anh cũng không nói gì. Nhưng nhìn cô gái của anh cứ sốt li bì trong người, anh cũng không chú tâm mà làm việc được! Thường ngày đã quen bóng dáng nhỏ nhắn lanh lợi của cô tất bật quanh mình, hôm nay tự nhiên lại bệnh như thế, anh tự dưng cũng mất hết sức sống rồi…
Á……..anh vừa mới nghĩ gì??? Cô gái của anh????
Dung Thần bất giác nóng ửng cả người…
- Tổng giám đốc, anh sao vậy, không đc khỏe hả?
An Khê lo lắng, mặt anh sao lại đỏ ửng như vậy? có khi nào cô lây bệnh sang cho anh rồi????
- À, sáng giờ anh lót dạ cái gì chưa? Tôi xuống nhà bếp làm gì đó cho anh ăn nhé?
- Ừ, cũng được
Không khí bỗng trở nên rất thoải mái, An Khê cũng không còn nghi ngờ việc sao quả tạ ám theo mình.
“Lại còn pha cà phê, nấu ăn…Giống vợ chồng quá nhỉ?”
An Khê tự dưng nghĩ đến câu nói đó, lại chợt phì cười.
Vợ chồng đâu không thấy, chỉ thấy osin là mình đây tất bật túi bụi.
o0o
Ăn xong cũng đã tầm 5.30, An Khê uể oải nhìn phần chén bát dơ đang cần thanh toán gấp.
- Tổng giám đốc…..phải rửa xong mới được về ạ?
Dung Thần gật đầu, thu dọn tài liệu nhìn cô
- Chớ bộ cô định để nó lên men thành rượu?
- Thiệt ra thì….
An Khê mè nheo. Cô làm biếng quá a!!!!!!!!
- Tổng giám đốc có biết không nè, người đàn ông thể hiện mặt nam tính của mình nhiều nhất là khi rửa chén đó!
An Khê làm mặt nghiêm trọng, thì thầm với anh
- Thật?
- Thật mà, chính tôi cũng cảm thấy thế, đàn ông khi mang tạp dề, làm công việc nhà rất có sức hút đó!
Thấy Dung Thần nhướn mày nhìn mình, cô khoác tay nhìn anh
- Thật đó, tôi đã từng nói dối anh chuyện gì chưa?
Dung Thần nhìn vào trong bếp, chén dĩa cũng không đến nỗi nhiều…
Anh nghiến răng, cầm tạp dề bước vào bẫy của cô (anh tin người thế -.-)
- Tôi rửa!
An Khê thích thú nhìn boss của mình lục đục trong bếp, cô lại ngả người ra ghế sofa, ngậm trong miệng thỏi chocolate, chuẩn bị mở ti vi lên xem
- An Khê!
- ~Ả? ( Hả )
- Xuống đây!
Dung Thần gọi
An Khê tiến về phía bếp. Còn tính sai bảo cái gì vậy nè?
- Tôi nè, tổng giám đốc
- Tốt, đứng yên đó!
Dung Thần quay lại nhìn cô, rồi lại cặm cụi rửa chén
Hả?
Hắn ta bị gì vậy nè trời? Nhiên không gọi cô vô đây ngó hắn rửa chén?
- A…nếu không có việc gì thì tôi đi ra…
- Ở yên đó!
An Khê tiu nghỉu vách ghế lại ngồi gần nhìn anh
Hưm~~~~
Hắn thân hình vốn đã đẹp, không ngờ mang tạp dề vào nhìn cũng rất có sức hút nha!
Dáng người cao to, rắn chắc, làn da trắng hồng và mịn màng nhưng vẫn rất nam tính, không hề có chút gì ẻo lả…
Mái tóc mềm, màu nâu, bên người lúc nào cũng phảng phất vị chanh tươi mát…
An Khê tự nhủ thầm, boss của cô đúng là rất có sức hút! ( 3 năm liền! 3 năm liền giữ ngôi vị người thanh niên có sức hút đó nha chị )
Ừm…Bây giờ thật giống vợ chồng mới cưới rồi đó nhỉ?
Cô khúc khích cười thầm suy nghĩ vẩn vơ của mình từ nãy tới giờ.
Dung Thần quay lại nhìn cô, môi chợt nhếch lên một đường hình bán nguyệt.
Hôm nay….trời thiệt đẹp ha?
( Báo với mấy bạn là hôm đó đang mưa to tầm tã =.=” ngừi đang yêu có khác!!!
Thần với Khê: *lườm lườm*: kệ tụi tui, lo viết tiếp đi. <đời tác giả tại sao lú nào cũng bị nhân vật của mình bắt nạt a??? *khóc*>)
o0o
- Mưa to nhỉ?
An Khê nhăn mặt nhìn ngoài trời
- Về thôi.
Dung Thần mặc áo vào, vẫy An Khê lại
- Về?
- Tôi đưa cô về.
- A…về đâu?
Không lẽ hắn tốt đến mức đưa cô về nhà thiệt a???
- Nhà tôi.
Anh vẫn bình thản nói với cô
- Hả???? Tự nhiên…
Dung Thần nheo mắt
- Cô phải mang cái này về nhà tôi
Anh đặt lên tay cô một chồng tài liệu. Ax, nặng quá nha
- Ủa cái này là để ngày mai phát cho mọi người ở cuộc họp mà?
- Ừ! Cô đem nó về nhà tôi, ngày mai lại đến nhà tôi đem nó đến công ty!
Sao trên đời lại có cái người chuyên đưa ra cái lý sự cùn như anh chứ?
An Khê khóc ròng theo anh ra khỏi công ty
Biết thế lúc nãy chẳng kì nheo làm gì
Biết thế lúc nãy ngoan ngoãn theo anh ra ngoài
Giờ đây đã không bị anh giao cho đống tài liệu giấy má này
o0o
Cô vừa yên vị trong xe anh thì chợt giật mình tròn mắt.
A….phía xa kia có phải là….
“Bạn lao công” của cô???
Tên đó tiến lại gần, tháo mũ ra
Oa!!! Đẹp trai quá chừng nha!!!! Thì ra lao công là mĩ nam cỡ đó!!!!
- Anh hai!
Hắn gọi. An Khê chợt giật mình lần hai
Dung Thần quay sang nhìn hắn
- Xong việc rồi?
- Ừ, đợi em…
- Cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn trợn mắt nhìn cô hét lớn.
An Khê lần này da gà nổi đầy người…
Hắn với Dung Thần…là anh em nha…………
-Dung Viên, lịch sự chút đi!
Dung Thần cau mày
- Anh hai…cô…..
Hắn liên tục nhìn hai người họ, khóc thầm
- Anh hai, cô gái này đã….trời ơi, cô ta báo hại em hơn 1 tuần qua quần quật lau hành lang đó!!!
- Là anh bảo cô ấy làm!
- Gì??? Anh sai người tới phá việc của em?????
- Ừ!
Dung Thần không ngần ngại khẳng định
Dung Viên xịu mặt chịu thua, quay sang An Khê
- Còn cô ngồi đây làm gì? Sao chưa chịu lăn xuống???
- Động tác này hơi khó, anh làm mẫu cho tôi đi!
An Khê không ngần ngại đáp trả
- Cô…
Dung Viên giận tím mặt, lại quay sang anh hai
- Anh hai chẳg phải bảo chỗ ngồi này là dành cho gia đình sao????
- Cậu từ khi nào không biết tôi và anh hai cậu là một gia đình?
An Khê lại giả vờ lên giọng. Ngay lúc đó Dung Thần phóng ga, bỏ xa thằg em đang tím mặt vì tức giận..
An Khê bật cười lớn nhìn bộ dạng Dung Viên phía sau
- Đại boss, anh quả là mặt dày a!!!! Đáng học hỏi!!!
Dung Thần mỉm cười nhìn cô. Hôm nay trời đúng là rất đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.