Chương 1804: Còn xin quý tự đóng sơn môn! (1)
Vụ Ngoại Giang Sơn
05/10/2017
Lần trước, khi ở Đại Phạm thần giới, Huyền Từ đại sư chính là hổ thị đăm đăm, do trong đó còn có Kiếm thần, nên không phát sinh chiến trận ta
sống ngươi chết. Nhưng mà trong lòng Lạc Ly biết rõ cừu hận giữa mình và Huyền Từ đã không cách nào hóa giải, chỉ có thể đấu một trận.
Hiện tại Kiếm thần đã rời khỏi, Côn Luân do Lạn Đà tự cầm đầu, đại hội tông môn lần này, đương nhiên sẽ ra tay với Hỗn Nguyên tông, cho nên Lạc Ly quyết định phải ra tay trước.
Lạc Ly độn lên, lặng yên vô thanh đi tới Lạn đà.
Lạn Đà tự ở núi Tử tùng, phía tây địa vực Nam châu, có Thái Dương, Thiếu Dương, Minh Nguyệt, Ngọc Trụ… tổng cộng bảy mươi hai đỉnh, có phật tông tổ đình, có tiếng thiên hạ đệ nhất danh thắng.
Núi Tử Tùng này, thế núi hiểm trở, vách núi dựng đứng, một đạo đường đá rộng rãi uốn lượn thẳng lên, nối thẳng đỉnh núi. Đạo đường đá dài đạt mười dặm này có tên là Địch tâm lộ. Ở dưới Lạn Đà tự trận pháp phòng hộ áp chế, tu sĩ căn bản không cách nào phi hành mà lên, chỉ có thể thành thực đi đường mà lên.
Nhìn trên núi có vô số tự miếu bao phủ, Lạc Ly từng bước bước lên. Năm ấy sư tổ Vương Dương Minh cũng theo lối này mà lên núi.
Sau đó trấn trước cửa núi suốt ba tháng, khiến cho không một ai trong Lạn Đà tự có thể xuống núi. Cuối cùng lại không thể không đáp ứng bế môn ba ngàn năm.
Mỗi một bước đi của Lạc Ly lại đem khí tức của mình phóng ra ngoài, để cho đối phương biết mình đang đến.
Đột nhiên, từ trong Lạn Đà tự truyền ra tiếng chuông.
Đông đông đông…
Một hơi đánh liền bảy mươi hai tiếng, theo tiếng chuông này, toàn bộ phật tông tự miếu cũng đều vang lên tiếng chuông. Sau đó, vô số tự miếu ở phía tây địa vựa đều hưởng ứng theo tiếng chuông này.
Đây là tiếng chuông cảnh thế, chỉ khi Lạn Đà tự gặp phải đại kiếp nạn mới đánh lên tiếng chuông nào, cũng chỉ có như năm ấy khi Vương Dương Minh sư tổ đến, hoặc khi nạn La hầu phát sinh thì mới thấy tiếng chuông này.
Lạc Ly cười, xem ra đối phương đã biết mình đến, Phật tông tổ đình Lạn Đà tự có phương pháp dự báo. Nếu đã biết mình đến thì càng tốt.
Lạc Ly chầm chậm bước về phía trước, thẳng theo hướng đường núi mà lên. Nhìn những bức tường đá, mái ngói xanh phía xa xa. Cả công trình kiến trúc lấp lánh dưới ánh năng. Ngọn núi cũng vì những toà kiến trúc rộng lớn này mà trở lên khí độ sâm nghiêm!
Những bức tường nối nhau chạy thẳng lên tận đỉnh núi, chỉ thấy trước mắt hiện lên một toà sơn môn rất lớn.
Cảnh cửa trước mắt có hai tăng nhân đang đứng đón, nhìn qua có thể thấy rõ ràng là những cao tăng thuộc cảnh giới Phản Hư, trong đó một người là Lục Tổ thiện sư, năm ấy Tử nạn đà từng sóng vai tác chiến với Lạc Ly.
Lạc Ly nhớ đến năm ấy, hơi hành lễ nói: “Tham kiến Lục Tổ thiện sư!”
Lục tổ thiện sư đáp lễ, sắc mặt lạnh như băng nói: “Không biết Hoả Đức Chân nhất đại giá đến đây có chuyện gì?”
Lạc Ly nói: “Theo như ta biết Côn Luân cùng quý tông cầm đầu định tiêu diệt Hỗn Nguyên tông chúng ta, cho nên ta cố ý đến đây muốn hỏi cho rõ ràng, xin Huyền Từ đại sư của quý tông ra gặp ta một chuyến!”
Lục tổ thiện sư Dương Thanh nói: “ Ngã phật từ bi, mặc dù hỏa kiếp ở phía trước, nhưng đã đến đây thì chính là khách, phật môn không cản khách, ngươi đã tự đến, vậy hãy đi theo ta!”
Hắn cũng không nói nhiều lời với Lạc Ly, đi trước dẫn đường, dẫn Lạc Ly vào trong sơn môn.
Cánh cửa lớn màu hồng chậm rãi mở ra, bên trong một mảng hào quang, rõ ràng chính là một hư không thứ nguyên, tự thành một giới.
Lục Tổ thiện sư liếc mắt nhìn Lạc Ly một cái, sau đó từ từ bước vào, bên trong thứ nguyên hư không này là thứ gì cũng không ai biết.
Có lẽ bên trong chính là vạn ngàn cạm bẫy, cũng có lẽ là thế giới sụp đổ, chỉ chờ Lạc Ly tiến vào.
Người đa nghi thì tuyệt đối không dám bước chân vào, đây chính là chuyện liên quan đến sinh mệnh của mình, nếu bên trong có mai phục, cứ vào như thế chính là tự tìm đường chết.
Nhưng Lạc Ly lại cười, lắc mình một cái, lập tức tiến vào.
Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn lên núi.
Bước vào cửa lớn, bên trong là một quảng trường rộng lớn, trừ bỏ quảng trường, cả thế giới cũng không có một vật, không biết là thứ nguyên hư không nào.
Quảng trường này vô biên vô tế, liếc mắt nhìn một lượt, Lạc Ly liền hiểu rõ nơi đây hoàn toàn không phải là một thế giới hư không đơn giản mà là tổ hợp vô số không gian thế giới.
Có điều có thể thấy ở đầu quảng trường này có một tấm bia đá lớn, trên tấm bia khắc ba chữ “Lạn Đà tự”.
Phía sau tấm bia đá chính là những kiến trúc chùa chiền, bảo điện nghiêm trang của Lạn Đà tự.
Nếu mình có thể bước vào đó thì đồng nghĩa là Lạn Đà tự sẽ diệt vong.
Phía trước tám bia có một hoà thượng.
Hoà thượng này ăn mặc như người trong thế tục, như một tăng ni hành khất, nhưng trong hai mắt lại loé tinh quang, trong mi tâm mờ hồ có phật quang chảy xuôi, toàn thân khiết tịnh, như hoa sen vậy, không bị thế gian ô uế, chính là Huyền Từ đại sư!
Lạc Ly nhìn Huyền Từ đại sư phía xa xa, cất giọng nói:
“Huyền Từ đại sư, năm đó từ biệt, thật không nghĩ là sẽ có thể gặp lại như ngày hôm nay, chúng ta thật có duyên.”
Huyền Từ đại sư mỉm cười nói: “Lạc Ly đạo hữu, năm ấy Đại Phạm thần giới, đúng là đáng tiếc, có điều hôm nay tự ngươi lại dẫn thân đến đây, tốt, rất tốt.”
Niềm tiếc nuối này e là tiếc vì năm xưa không có cơ hội giết mình.
Lạc Ly mỉm cười, có lẽ năm ấy mình không phải là đối thủ của lão hoà thượng này, nhưng bây giờ mình tuyệt đối có niềm tin rằng có thể dánh bại hắn, Lạc Ly nói:
“Đại sư, từ trước đến nay ta đã nghe rất nhiều truyền thuyết về người, trong lòng ta luôn, ngươi phật pháp hữu có, nghiêm khắc với bản thân, ngươi chính là cao tăng vô thượng!
Nhưng mà ngươi lại chỉ vì mối thù của Thạch hoà thượng, đối với Hỗn Nguyên tông ta, mắt hổ đăm đăm.
Có ân oán gì ngươi cứ đến tìm ta, tại sao lại đối phó với Hỗn Nguyên tông. Hôm nay Lạc Ly ta đến đây cũng là để hỏi cho rõ ràng.
Có oán báo oán, có cừu báo cừu.”
Huyền Từ đại sư không ngừng lắc đầu nói: “Tuy tiểu Thạch là con ta, nhưng lại không tuân thủ luật giới, loạn sát vô tội, chết thì chết , ta căn bản không thèm để ý.
Thật ra, Lạc Ly đạo hữu, ta đối ngươi thật ra không có ác ý gì, ngươi phá giải vạn tộc hạo kiếp, cứu vớt thiên hạ, ta đối ngươi ngược lại là vô cùng bội phục!
Người mà ta phẫn hận thật sự không phải ngươi, mà là Vương Dương Minh của Hỗn Nguyên tôn các ngươi.”
Lạc Ly sửng sốt, cái này khoàn toàn khác với mình nghĩ, tại sao lại có thể là sư tổ Vương Dương Minh chứ?
Lạc Ly chần chờ nói: “Tổ sư trung hưng Hỗn Nguyên tông của chúng ta sao? Nhưng mà sư tổ đã sớm quy trần từ mấy vạn năm trước rồi mà.”
Huyền Từ đại sư oán hận nói: “Vương Dương Minh, lão quái vật đó, quy trần cái gì chứ. Ngươi đừng tưởng chúng ta không biết, hắn vẫn luôn ở ẩn trong Hỗn Nguyên tông.
Không có hẳn ở sau lưng ủng hộ, liệu ngươi có thể có ngày hôm nay sao?”
Hiện tại Kiếm thần đã rời khỏi, Côn Luân do Lạn Đà tự cầm đầu, đại hội tông môn lần này, đương nhiên sẽ ra tay với Hỗn Nguyên tông, cho nên Lạc Ly quyết định phải ra tay trước.
Lạc Ly độn lên, lặng yên vô thanh đi tới Lạn đà.
Lạn Đà tự ở núi Tử tùng, phía tây địa vực Nam châu, có Thái Dương, Thiếu Dương, Minh Nguyệt, Ngọc Trụ… tổng cộng bảy mươi hai đỉnh, có phật tông tổ đình, có tiếng thiên hạ đệ nhất danh thắng.
Núi Tử Tùng này, thế núi hiểm trở, vách núi dựng đứng, một đạo đường đá rộng rãi uốn lượn thẳng lên, nối thẳng đỉnh núi. Đạo đường đá dài đạt mười dặm này có tên là Địch tâm lộ. Ở dưới Lạn Đà tự trận pháp phòng hộ áp chế, tu sĩ căn bản không cách nào phi hành mà lên, chỉ có thể thành thực đi đường mà lên.
Nhìn trên núi có vô số tự miếu bao phủ, Lạc Ly từng bước bước lên. Năm ấy sư tổ Vương Dương Minh cũng theo lối này mà lên núi.
Sau đó trấn trước cửa núi suốt ba tháng, khiến cho không một ai trong Lạn Đà tự có thể xuống núi. Cuối cùng lại không thể không đáp ứng bế môn ba ngàn năm.
Mỗi một bước đi của Lạc Ly lại đem khí tức của mình phóng ra ngoài, để cho đối phương biết mình đang đến.
Đột nhiên, từ trong Lạn Đà tự truyền ra tiếng chuông.
Đông đông đông…
Một hơi đánh liền bảy mươi hai tiếng, theo tiếng chuông này, toàn bộ phật tông tự miếu cũng đều vang lên tiếng chuông. Sau đó, vô số tự miếu ở phía tây địa vựa đều hưởng ứng theo tiếng chuông này.
Đây là tiếng chuông cảnh thế, chỉ khi Lạn Đà tự gặp phải đại kiếp nạn mới đánh lên tiếng chuông nào, cũng chỉ có như năm ấy khi Vương Dương Minh sư tổ đến, hoặc khi nạn La hầu phát sinh thì mới thấy tiếng chuông này.
Lạc Ly cười, xem ra đối phương đã biết mình đến, Phật tông tổ đình Lạn Đà tự có phương pháp dự báo. Nếu đã biết mình đến thì càng tốt.
Lạc Ly chầm chậm bước về phía trước, thẳng theo hướng đường núi mà lên. Nhìn những bức tường đá, mái ngói xanh phía xa xa. Cả công trình kiến trúc lấp lánh dưới ánh năng. Ngọn núi cũng vì những toà kiến trúc rộng lớn này mà trở lên khí độ sâm nghiêm!
Những bức tường nối nhau chạy thẳng lên tận đỉnh núi, chỉ thấy trước mắt hiện lên một toà sơn môn rất lớn.
Cảnh cửa trước mắt có hai tăng nhân đang đứng đón, nhìn qua có thể thấy rõ ràng là những cao tăng thuộc cảnh giới Phản Hư, trong đó một người là Lục Tổ thiện sư, năm ấy Tử nạn đà từng sóng vai tác chiến với Lạc Ly.
Lạc Ly nhớ đến năm ấy, hơi hành lễ nói: “Tham kiến Lục Tổ thiện sư!”
Lục tổ thiện sư đáp lễ, sắc mặt lạnh như băng nói: “Không biết Hoả Đức Chân nhất đại giá đến đây có chuyện gì?”
Lạc Ly nói: “Theo như ta biết Côn Luân cùng quý tông cầm đầu định tiêu diệt Hỗn Nguyên tông chúng ta, cho nên ta cố ý đến đây muốn hỏi cho rõ ràng, xin Huyền Từ đại sư của quý tông ra gặp ta một chuyến!”
Lục tổ thiện sư Dương Thanh nói: “ Ngã phật từ bi, mặc dù hỏa kiếp ở phía trước, nhưng đã đến đây thì chính là khách, phật môn không cản khách, ngươi đã tự đến, vậy hãy đi theo ta!”
Hắn cũng không nói nhiều lời với Lạc Ly, đi trước dẫn đường, dẫn Lạc Ly vào trong sơn môn.
Cánh cửa lớn màu hồng chậm rãi mở ra, bên trong một mảng hào quang, rõ ràng chính là một hư không thứ nguyên, tự thành một giới.
Lục Tổ thiện sư liếc mắt nhìn Lạc Ly một cái, sau đó từ từ bước vào, bên trong thứ nguyên hư không này là thứ gì cũng không ai biết.
Có lẽ bên trong chính là vạn ngàn cạm bẫy, cũng có lẽ là thế giới sụp đổ, chỉ chờ Lạc Ly tiến vào.
Người đa nghi thì tuyệt đối không dám bước chân vào, đây chính là chuyện liên quan đến sinh mệnh của mình, nếu bên trong có mai phục, cứ vào như thế chính là tự tìm đường chết.
Nhưng Lạc Ly lại cười, lắc mình một cái, lập tức tiến vào.
Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn lên núi.
Bước vào cửa lớn, bên trong là một quảng trường rộng lớn, trừ bỏ quảng trường, cả thế giới cũng không có một vật, không biết là thứ nguyên hư không nào.
Quảng trường này vô biên vô tế, liếc mắt nhìn một lượt, Lạc Ly liền hiểu rõ nơi đây hoàn toàn không phải là một thế giới hư không đơn giản mà là tổ hợp vô số không gian thế giới.
Có điều có thể thấy ở đầu quảng trường này có một tấm bia đá lớn, trên tấm bia khắc ba chữ “Lạn Đà tự”.
Phía sau tấm bia đá chính là những kiến trúc chùa chiền, bảo điện nghiêm trang của Lạn Đà tự.
Nếu mình có thể bước vào đó thì đồng nghĩa là Lạn Đà tự sẽ diệt vong.
Phía trước tám bia có một hoà thượng.
Hoà thượng này ăn mặc như người trong thế tục, như một tăng ni hành khất, nhưng trong hai mắt lại loé tinh quang, trong mi tâm mờ hồ có phật quang chảy xuôi, toàn thân khiết tịnh, như hoa sen vậy, không bị thế gian ô uế, chính là Huyền Từ đại sư!
Lạc Ly nhìn Huyền Từ đại sư phía xa xa, cất giọng nói:
“Huyền Từ đại sư, năm đó từ biệt, thật không nghĩ là sẽ có thể gặp lại như ngày hôm nay, chúng ta thật có duyên.”
Huyền Từ đại sư mỉm cười nói: “Lạc Ly đạo hữu, năm ấy Đại Phạm thần giới, đúng là đáng tiếc, có điều hôm nay tự ngươi lại dẫn thân đến đây, tốt, rất tốt.”
Niềm tiếc nuối này e là tiếc vì năm xưa không có cơ hội giết mình.
Lạc Ly mỉm cười, có lẽ năm ấy mình không phải là đối thủ của lão hoà thượng này, nhưng bây giờ mình tuyệt đối có niềm tin rằng có thể dánh bại hắn, Lạc Ly nói:
“Đại sư, từ trước đến nay ta đã nghe rất nhiều truyền thuyết về người, trong lòng ta luôn, ngươi phật pháp hữu có, nghiêm khắc với bản thân, ngươi chính là cao tăng vô thượng!
Nhưng mà ngươi lại chỉ vì mối thù của Thạch hoà thượng, đối với Hỗn Nguyên tông ta, mắt hổ đăm đăm.
Có ân oán gì ngươi cứ đến tìm ta, tại sao lại đối phó với Hỗn Nguyên tông. Hôm nay Lạc Ly ta đến đây cũng là để hỏi cho rõ ràng.
Có oán báo oán, có cừu báo cừu.”
Huyền Từ đại sư không ngừng lắc đầu nói: “Tuy tiểu Thạch là con ta, nhưng lại không tuân thủ luật giới, loạn sát vô tội, chết thì chết , ta căn bản không thèm để ý.
Thật ra, Lạc Ly đạo hữu, ta đối ngươi thật ra không có ác ý gì, ngươi phá giải vạn tộc hạo kiếp, cứu vớt thiên hạ, ta đối ngươi ngược lại là vô cùng bội phục!
Người mà ta phẫn hận thật sự không phải ngươi, mà là Vương Dương Minh của Hỗn Nguyên tôn các ngươi.”
Lạc Ly sửng sốt, cái này khoàn toàn khác với mình nghĩ, tại sao lại có thể là sư tổ Vương Dương Minh chứ?
Lạc Ly chần chờ nói: “Tổ sư trung hưng Hỗn Nguyên tông của chúng ta sao? Nhưng mà sư tổ đã sớm quy trần từ mấy vạn năm trước rồi mà.”
Huyền Từ đại sư oán hận nói: “Vương Dương Minh, lão quái vật đó, quy trần cái gì chứ. Ngươi đừng tưởng chúng ta không biết, hắn vẫn luôn ở ẩn trong Hỗn Nguyên tông.
Không có hẳn ở sau lưng ủng hộ, liệu ngươi có thể có ngày hôm nay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.