Chương 1801: Cửu đại dị tượng Quy Nguyên thành! (1)
Vụ Ngoại Giang Sơn
05/10/2017
Đột nhiên Lạc Ly thấy trong lòng chợt lạnh, nhìn nàng giống như một vị
tiên tử trên trần thế, không hề phù hợp với thế giớ này, trong nàng thật siêu nhiên thoát tục, kiều diễm mỹ lệ.
Năm ấy, trong lần đầu tiên gặp mặt, nàng một kiếm cắt trời.
Lần tái ngộ ở Đông hải, nàng lại vô cùng kinh diễm.
Đại chiến dị tộc, sau lưng dựa vào nhau.
Truy sát tiên nhân, sinh sinh tử tử.
Lạc Ly không nhịn được, ảnh mắt nhuận hồng, nhìn nàng nói: “Ngươi phải đi rồi? Ngươi cũng muốn rời đi rồi?”
Lạc Ly vươn tay muốn giữ lấy tay Kiếm thần, nhưng chỉ chạm vào hư không, Kiếm thần đã không còn, tất cả chỉ là hư ảnh.
Lạc Ly tự trách mình, lúc Kiếm thần cần mình nhất thì mình lại không có mặt.
Kiếm thần nhìn Lạc Ly nói: “Ta đi rồi, nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.
Ta ở tiên giới chờ ngươi, ta tin tưởng Lạc Ly của ta nhất định có thể phi thăng tiên giới, đi tìm ta!”
Lạc Ly nói: “Nhất định, nhất định! Ta nhất định sẽ đến tiên giới!”
Kiếm thần cười nói: “Đã nói rồi, không quản quá khứ, hiện tại hay tương lai đề đều ở tiên giới chờ ngươi, không gặp không rời.”
Lạc Ly cắn răng nói: “Không quản quá khứ, không quản hiện tại, cũng chẳng quản tương lai, ta nhất định sẽ đến tiên giới tìm ngươi, không gặp không rời.”
Kiếm thần đột nhiên nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lạc Ly, nhẹ nhàng hôn Lạc Ly nói: “Ta muốn làm việc này từ rất lâu rồi!
Đáng tiếc ta lại chưa lầm được, đây có lẽ là điều duy nhất mà ta thấy hối hận trong đời này.
Rất vui khi được gặp ngươi, Lạc Ly của ta, gặp được ngươi chính là may mắn của ta, tạm biệt.”
Rất lâu sau lạc Ly mới nhẹ giọng nói: “Đừng đi!”
“Đừng đi, đừng đi!”
Tiếng ho nhè nhẹ dần dần biến thành tiếng hô lớn.
Nhưng mà hình ảnh Kiếm thần lại dần dần tiêu tán, thật ra nàng đã sớm rời khỏi thế giới Trung thiên.
Đến giờ khắc này Lạc Ly mới biết trong cuộc đời này người mình yêu nhất là ai, người có vị trí cao nhất trong lòng mình là ai.
“Đừng đi!”
Lạc Ly kêu to một tiếng vang dọi thiên địa, không cam lòng, tức tối, đau lòng.
“Là ai, là ai, mặc kệ các ngươi là ai, các ngươi xui xẻo rồi!”
“Các ngươi thực sự đã chọc giận ta rồi đấy!”
Sự bực bội vô tận hoàn toàn bộc phát trên người Lạc Ly.
Oành oành, lửa giận bùng lên.
Ở trong nháy mắt này, bất luận là trên trời dưới đất, bất luận là đan lô vẫn là lò sưởi, toàn bộ hỏa diễm, ở một khắc này, toàn bộ trong nháy mắt dập tắt, sau đó lại là dấy lên, điên cuồng bốc cháy!
Mà Lạc Ly đã biến mất không thấy, không thấy đâu nữa!
Hoả khí ngút trời, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng mãnh liệt.
Từ trước đến nay Lạc Ly vẫn luôn là người hoà nhã, cho dù trời long đất lở cũng không làm hắn tức tối, không thể làm ngọn lửa giận này bùng phát, cho nên hắn mới không có cách nào tấn thăng quy Nguyên Cảnh.
Một khắc này, bởi vì Kiếm thần phải rời khỏi khiến Lạc Ly thực sự nổi giận, bọn họ hại Kiếm thần, không thể tha thứ.
Liệt Hỏa Chân nhiên, mượn cái này tấn thăng Quy Nguyên!
Liệt hoả bùng cháy, nhất thời chân khí trên người Lạc Ly không ngừng dâng lên, chân hoả được kích hoạt triệt để, hoả diễm vô tận chậm rãi tăng lên.
Liệt hỏa dâng lên, tòng thiên linh trăm hội huyệt rót vào, kinh đại não tử phủ, qua lưỡi hạ hoa trì, từ từ chuyển xuống phế quản thập nhị trọng lâu, lưu kinh phế bộ hoa cái, ôn nhuận tâm thất giáng cung, quá tiểu tràng thập bát bàn địa phủ, tích cốt nhị thập tứ trụ thiên, tiến nhập tề hạ đan điền khí hải!
Sau đó chân khí phân ra hai đạo, từ hai chân chạy vào tâm phế, tiếp đó lại quay về đan điền, chân khí bừng bừng, dũng mãnh đi thẳng vào trong cơ thể hắn, nhất thời giống như nhấc lên từng cơn lốc biển, cuồng phong xâm nhập, sóng dữ ùa lên, lực lượng cuồng bạo ở khắp tứ chi bách hải hắn, toàn thân huyệt khiếu, cùng nhau chấn động, phát ra tiếng nổ vang bùm bùm.
Trong nháy mắt, cả người lạc Ly liền biến mất, không nhìn thấy đâu nữa.
Bên trong Thái sơ phường thị, Thái sơ số 10 nói: “Ài, xem ra chuyện khai nghiệp vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Nhất thời hắn đem hết những tinh hoa của Già Diệp thế giới đưa vào trong Thái sơ động thiên, cả Thái sơ động thiên đều tấn thăng cảnh giới, phong bế và tiến hoá theo Lạc Ly!
Lạc Ly biến mất, nhưng ở chỗ hắn biến mất, trong phạm vi một trăm dặm, không có tu sĩ nào của Hỗn Nguyên tông có thể tiến nhập, cho dù là Phản Hư cũng không thể.
Nhưng mà Thượng thanh nguyên thuỷ thiên la tán lại không hề chịu ảnh hưởng, một âm thanh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, rồi yên lặng tại đó.
Nháy mắt đã qua một năm. Một năm này, sau khi Kiếm thần phi thăng, nhất thời khiến cho mạch nước ngầm ở tiên giới cũng rung động.
Trong một năm này, Côn Luân đột nhiên khiển trách Hỗn Nguyên tông, bức bách tam đại tông môn vốn ở địa vực Sở Nam nay lại phải rời khỏi đó.
Cũng với sự khiển trách của Côn Luân, Lạn Đà tự, Tâm Ma tông, Đại La Kim Tiên tông, cũng theo sát mà lên.
Các tông môn vốn là địch thủ của Hỗn nguyên tông gồm Ngũ Hành tông, Không Ma tông, Lôi Ma tông lập tức reo hò vui vẻ, khí thế ngày càng cao.
Nhưng mà không có một tông môn nào dám bén mảng đến địa vực Sở Nam, bởi vì Địa hỏa long hào Địa hỏa đại pháo của Hỗn Nguyên tông không phải có thể xem nhẹ, phàm là kẻ nào bước vào địa vực Sở Nam, kể cả là Phản Hư cũng đều biến thành tro bụi.
Địa vực Sở Nam nằm trong tay Hỗn Nguyên tông và các phái đồng minh vừng vàng như thép, giọt nước cũng không có thể lọt vào, căn bản là không có cách nào có thể xâm nhập
Có điều, thời gian trôi đi, đại hội tông môn cũng sắp đến, Hỗn Nguyên tông không thể không tham gia, toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ đều biết về đại hội tông môn này, tất sẽ có sóng gió.
Một năm trôi qua, đột nhiên Thượng thiên la tán cắm trên đất lại có biến động, trên tán xuất hiện một đôi mắt.
Đôi mắt này giống như hiện ra ở chín tầng mây, ước chừng ngàn trượng, như thực như hư.
Ánh mắt này như có thể nhìn thấu cả thế giới, nhìn thấu trời đất, nhìn thấu vũ trụ.
Đứng trước đôi mắt này, toàn bộ đệ tử Hỗn Nguyên tông đều cảm thấy lòng mình ớn lạnh, giống như toàn thân mình đều bị ánh mắt này xem phá hết, tất cả đều không cách nào che giấu, tất cả đều hiện rõ trong đôi mắt ấy.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người của Trọng Huyền tông đều kinh ngốc, từng người một nhìn lên bầu trền đều cho rằng thiên địa dị biến, chính là Phản Hư cũng đứng lên, nhìn về phía bầu trời mà không ngừng kinh ngạc.
Thiên địa dị tượng, thần nhãn quan thế!
Đây là do Lạc Ly xuất quan, chậm rãi mở mắt.
Sau đó đối mắt ấy cũng từ từ biến mất, mà cùng với sự biến mất của đôi mắt này, trong hư không lại từ từ xuất hiện một pháp tướng.
Pháp tướng này ước chừng cao vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, lúc đầu thì có vẻ nhỏ tựa như nhận vật trong hoạ, như mà ở giữa lại xuất hiện hoàng quang, khí ngút ngập trời, hình bong hiện rõ một người đang ngồi ngay ngắn, mũ miện phục cổn, lồng lọng như núi lâm đầu, miểu miểu như ở trong mây. Ngũ quan bộ mặt đều ở sau hào quang, khó có thể thấy rõ, duy chỉ có hai mắt, như xuyên núi thấy chân hình, âm dương diệu hóa.
Năm ấy, trong lần đầu tiên gặp mặt, nàng một kiếm cắt trời.
Lần tái ngộ ở Đông hải, nàng lại vô cùng kinh diễm.
Đại chiến dị tộc, sau lưng dựa vào nhau.
Truy sát tiên nhân, sinh sinh tử tử.
Lạc Ly không nhịn được, ảnh mắt nhuận hồng, nhìn nàng nói: “Ngươi phải đi rồi? Ngươi cũng muốn rời đi rồi?”
Lạc Ly vươn tay muốn giữ lấy tay Kiếm thần, nhưng chỉ chạm vào hư không, Kiếm thần đã không còn, tất cả chỉ là hư ảnh.
Lạc Ly tự trách mình, lúc Kiếm thần cần mình nhất thì mình lại không có mặt.
Kiếm thần nhìn Lạc Ly nói: “Ta đi rồi, nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.
Ta ở tiên giới chờ ngươi, ta tin tưởng Lạc Ly của ta nhất định có thể phi thăng tiên giới, đi tìm ta!”
Lạc Ly nói: “Nhất định, nhất định! Ta nhất định sẽ đến tiên giới!”
Kiếm thần cười nói: “Đã nói rồi, không quản quá khứ, hiện tại hay tương lai đề đều ở tiên giới chờ ngươi, không gặp không rời.”
Lạc Ly cắn răng nói: “Không quản quá khứ, không quản hiện tại, cũng chẳng quản tương lai, ta nhất định sẽ đến tiên giới tìm ngươi, không gặp không rời.”
Kiếm thần đột nhiên nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lạc Ly, nhẹ nhàng hôn Lạc Ly nói: “Ta muốn làm việc này từ rất lâu rồi!
Đáng tiếc ta lại chưa lầm được, đây có lẽ là điều duy nhất mà ta thấy hối hận trong đời này.
Rất vui khi được gặp ngươi, Lạc Ly của ta, gặp được ngươi chính là may mắn của ta, tạm biệt.”
Rất lâu sau lạc Ly mới nhẹ giọng nói: “Đừng đi!”
“Đừng đi, đừng đi!”
Tiếng ho nhè nhẹ dần dần biến thành tiếng hô lớn.
Nhưng mà hình ảnh Kiếm thần lại dần dần tiêu tán, thật ra nàng đã sớm rời khỏi thế giới Trung thiên.
Đến giờ khắc này Lạc Ly mới biết trong cuộc đời này người mình yêu nhất là ai, người có vị trí cao nhất trong lòng mình là ai.
“Đừng đi!”
Lạc Ly kêu to một tiếng vang dọi thiên địa, không cam lòng, tức tối, đau lòng.
“Là ai, là ai, mặc kệ các ngươi là ai, các ngươi xui xẻo rồi!”
“Các ngươi thực sự đã chọc giận ta rồi đấy!”
Sự bực bội vô tận hoàn toàn bộc phát trên người Lạc Ly.
Oành oành, lửa giận bùng lên.
Ở trong nháy mắt này, bất luận là trên trời dưới đất, bất luận là đan lô vẫn là lò sưởi, toàn bộ hỏa diễm, ở một khắc này, toàn bộ trong nháy mắt dập tắt, sau đó lại là dấy lên, điên cuồng bốc cháy!
Mà Lạc Ly đã biến mất không thấy, không thấy đâu nữa!
Hoả khí ngút trời, càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng mãnh liệt.
Từ trước đến nay Lạc Ly vẫn luôn là người hoà nhã, cho dù trời long đất lở cũng không làm hắn tức tối, không thể làm ngọn lửa giận này bùng phát, cho nên hắn mới không có cách nào tấn thăng quy Nguyên Cảnh.
Một khắc này, bởi vì Kiếm thần phải rời khỏi khiến Lạc Ly thực sự nổi giận, bọn họ hại Kiếm thần, không thể tha thứ.
Liệt Hỏa Chân nhiên, mượn cái này tấn thăng Quy Nguyên!
Liệt hoả bùng cháy, nhất thời chân khí trên người Lạc Ly không ngừng dâng lên, chân hoả được kích hoạt triệt để, hoả diễm vô tận chậm rãi tăng lên.
Liệt hỏa dâng lên, tòng thiên linh trăm hội huyệt rót vào, kinh đại não tử phủ, qua lưỡi hạ hoa trì, từ từ chuyển xuống phế quản thập nhị trọng lâu, lưu kinh phế bộ hoa cái, ôn nhuận tâm thất giáng cung, quá tiểu tràng thập bát bàn địa phủ, tích cốt nhị thập tứ trụ thiên, tiến nhập tề hạ đan điền khí hải!
Sau đó chân khí phân ra hai đạo, từ hai chân chạy vào tâm phế, tiếp đó lại quay về đan điền, chân khí bừng bừng, dũng mãnh đi thẳng vào trong cơ thể hắn, nhất thời giống như nhấc lên từng cơn lốc biển, cuồng phong xâm nhập, sóng dữ ùa lên, lực lượng cuồng bạo ở khắp tứ chi bách hải hắn, toàn thân huyệt khiếu, cùng nhau chấn động, phát ra tiếng nổ vang bùm bùm.
Trong nháy mắt, cả người lạc Ly liền biến mất, không nhìn thấy đâu nữa.
Bên trong Thái sơ phường thị, Thái sơ số 10 nói: “Ài, xem ra chuyện khai nghiệp vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Nhất thời hắn đem hết những tinh hoa của Già Diệp thế giới đưa vào trong Thái sơ động thiên, cả Thái sơ động thiên đều tấn thăng cảnh giới, phong bế và tiến hoá theo Lạc Ly!
Lạc Ly biến mất, nhưng ở chỗ hắn biến mất, trong phạm vi một trăm dặm, không có tu sĩ nào của Hỗn Nguyên tông có thể tiến nhập, cho dù là Phản Hư cũng không thể.
Nhưng mà Thượng thanh nguyên thuỷ thiên la tán lại không hề chịu ảnh hưởng, một âm thanh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, rồi yên lặng tại đó.
Nháy mắt đã qua một năm. Một năm này, sau khi Kiếm thần phi thăng, nhất thời khiến cho mạch nước ngầm ở tiên giới cũng rung động.
Trong một năm này, Côn Luân đột nhiên khiển trách Hỗn Nguyên tông, bức bách tam đại tông môn vốn ở địa vực Sở Nam nay lại phải rời khỏi đó.
Cũng với sự khiển trách của Côn Luân, Lạn Đà tự, Tâm Ma tông, Đại La Kim Tiên tông, cũng theo sát mà lên.
Các tông môn vốn là địch thủ của Hỗn nguyên tông gồm Ngũ Hành tông, Không Ma tông, Lôi Ma tông lập tức reo hò vui vẻ, khí thế ngày càng cao.
Nhưng mà không có một tông môn nào dám bén mảng đến địa vực Sở Nam, bởi vì Địa hỏa long hào Địa hỏa đại pháo của Hỗn Nguyên tông không phải có thể xem nhẹ, phàm là kẻ nào bước vào địa vực Sở Nam, kể cả là Phản Hư cũng đều biến thành tro bụi.
Địa vực Sở Nam nằm trong tay Hỗn Nguyên tông và các phái đồng minh vừng vàng như thép, giọt nước cũng không có thể lọt vào, căn bản là không có cách nào có thể xâm nhập
Có điều, thời gian trôi đi, đại hội tông môn cũng sắp đến, Hỗn Nguyên tông không thể không tham gia, toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ đều biết về đại hội tông môn này, tất sẽ có sóng gió.
Một năm trôi qua, đột nhiên Thượng thiên la tán cắm trên đất lại có biến động, trên tán xuất hiện một đôi mắt.
Đôi mắt này giống như hiện ra ở chín tầng mây, ước chừng ngàn trượng, như thực như hư.
Ánh mắt này như có thể nhìn thấu cả thế giới, nhìn thấu trời đất, nhìn thấu vũ trụ.
Đứng trước đôi mắt này, toàn bộ đệ tử Hỗn Nguyên tông đều cảm thấy lòng mình ớn lạnh, giống như toàn thân mình đều bị ánh mắt này xem phá hết, tất cả đều không cách nào che giấu, tất cả đều hiện rõ trong đôi mắt ấy.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người của Trọng Huyền tông đều kinh ngốc, từng người một nhìn lên bầu trền đều cho rằng thiên địa dị biến, chính là Phản Hư cũng đứng lên, nhìn về phía bầu trời mà không ngừng kinh ngạc.
Thiên địa dị tượng, thần nhãn quan thế!
Đây là do Lạc Ly xuất quan, chậm rãi mở mắt.
Sau đó đối mắt ấy cũng từ từ biến mất, mà cùng với sự biến mất của đôi mắt này, trong hư không lại từ từ xuất hiện một pháp tướng.
Pháp tướng này ước chừng cao vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, lúc đầu thì có vẻ nhỏ tựa như nhận vật trong hoạ, như mà ở giữa lại xuất hiện hoàng quang, khí ngút ngập trời, hình bong hiện rõ một người đang ngồi ngay ngắn, mũ miện phục cổn, lồng lọng như núi lâm đầu, miểu miểu như ở trong mây. Ngũ quan bộ mặt đều ở sau hào quang, khó có thể thấy rõ, duy chỉ có hai mắt, như xuyên núi thấy chân hình, âm dương diệu hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.