Đại Lão Huyền Học Nhặt Cái Quận Vương Đi Chạy Nạn
Chương 26:
Vãn Lai Phong Khởi
16/11/2024
"Không biết ân nhân cần bao nhiêu thù lao?"
Phải trả tiền sao? Cuối cùng cũng đến đoạn này!
Giang Cẩn Đồng mỉm cười, giơ hai ngón tay, ý là hai mươi lượng bạc.
Thế là đủ tiền để trả tiền khám bệnh cho Khấu Tôn Dục rồi!
Đào viên ngoại thoáng sững sờ, vẻ mặt lộ rõ sự rối rắm, nhưng rất nhanh đã gật đầu, cung kính nói:
"Ân nhân, xin chờ một lát."
Giang Cẩn Đồng đứng đợi, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh. Trong lòng nàng bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào Đào gia lại nghèo đến mức này? Chẳng lẽ chỉ hai mươi lượng bạc mà cũng phải suy tính lâu như vậy?
Không đúng, chẳng phải lúc trước nàng thấy họ vừa đem một rương hoàng kim trao cho tên đạo sĩ giả mạo kia sao?
Dù có vô dụng, cũng nên chia cho nàng một khối hoàng kim chứ. Hai mươi lượng bạc quy đổi ra hoàng kim cũng chỉ là hai lượng thôi mà.
Nghĩ đến đây, nàng còn đang tính toán, thì đột nhiên thấy mấy gia đinh khiêng một cái rương lớn đến.
Rương vừa mở ra, trước mắt nàng là một rương đầy ắp kim nguyên bảo, ánh vàng rực rỡ khiến Giang Cẩn Đồng nháy mắt bị lóe mù hai mắt.
Không chỉ vậy, một rương nữa cũng được đưa tới, đặt ngay bên cạnh rương đầu tiên. Cả người Giang Cẩn Đồng như lâng lâng bay lên.
Trời ơi! Từ bé đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy nhiều hoàng kim đến thế!
Này… này… này… rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây?
Đào viên ngoại cung kính chắp tay thi lễ, giải thích:
"Hai rương hoàng kim, không nhiều không ít. Xin ân nhân vui lòng nhận cho."
"Hả?"
Giang Cẩn Đồng thoáng sửng sốt, có phải ông ta hiểu lầm ý nàng rồi không?
Nàng định nói không cần nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến việc hoàng kim đã sắp tới tay mà lại để nó bay đi thì lòng nàng không khỏi lưu luyến.
Cuối cùng, nàng đành ngượng ngùng nhận lấy mà không nói nửa lời từ chối.
Dù sao nàng cũng đã cứu người, lại còn siêu độ cho nha hoàn kia, nhận chút hoàng kim cũng không phải quá đáng, phải không? Nghĩ thế, nàng tự an ủi mình.
Với suy nghĩ "vui một mình không bằng vui cùng mọi người", Giang Cẩn Đồng ho khẽ một tiếng, làm ra vẻ đạo mạo mà nói:
"Lệnh lang lần này tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. Đào lão gia nếu có tâm, chi bằng tích cực hành thiện, tích đức cho đời."
Đào viên ngoại là người khôn ngoan, lập tức hiểu ý, liền phân phó quản gia tổ chức phát cháo và lương thực cho bá tánh trong thành.
"Gián tiếp" làm một việc thiện, tâm trạng của Giang Cẩn Đồng tốt đến mức lông mày cũng không ngừng nhướng lên.
Trong khi đó, Khấu Tôn Dục ở phòng khách đợi mãi đợi mãi, không thấy Giang Cẩn Đồng quay lại, đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ nàng đã gặp chuyện chẳng lành. Đúng lúc ấy, quản gia của Đào phủ xuất hiện trước mặt hắn, khách khí cúi chào.
Quản gia chuẩn bị sẵn xe ngựa cho họ, bên trong có nước trà, điểm tâm, lương khô, cả chăn đệm, gối đầu và xiêm y. Thùng xe lại vô cùng rộng rãi.
Đây là Đào viên ngoại cố ý phân phó. Ông nghĩ, nếu không thể giữ ân nhân lại, thì ít nhất cũng phải tiễn nàng đi một cách chu đáo.
Giang Cẩn Đồng vốn không thích bị người khác đi theo, cảm thấy rất phiền toái, nên từ chối ý tốt của Đào viên ngoại. Chỉ là, với hai rương hoàng kim, mang theo cũng chẳng tiện chút nào. Vậy nên, xe ngựa nàng liền nhận lấy, vừa hay để dùng làm chỗ đựng hoàng kim.
Hai rương hoàng kim cùng thêm mấy rương đồ vật khác nhanh chóng làm đầy cả thùng xe rộng rãi.
Phải trả tiền sao? Cuối cùng cũng đến đoạn này!
Giang Cẩn Đồng mỉm cười, giơ hai ngón tay, ý là hai mươi lượng bạc.
Thế là đủ tiền để trả tiền khám bệnh cho Khấu Tôn Dục rồi!
Đào viên ngoại thoáng sững sờ, vẻ mặt lộ rõ sự rối rắm, nhưng rất nhanh đã gật đầu, cung kính nói:
"Ân nhân, xin chờ một lát."
Giang Cẩn Đồng đứng đợi, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh. Trong lòng nàng bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào Đào gia lại nghèo đến mức này? Chẳng lẽ chỉ hai mươi lượng bạc mà cũng phải suy tính lâu như vậy?
Không đúng, chẳng phải lúc trước nàng thấy họ vừa đem một rương hoàng kim trao cho tên đạo sĩ giả mạo kia sao?
Dù có vô dụng, cũng nên chia cho nàng một khối hoàng kim chứ. Hai mươi lượng bạc quy đổi ra hoàng kim cũng chỉ là hai lượng thôi mà.
Nghĩ đến đây, nàng còn đang tính toán, thì đột nhiên thấy mấy gia đinh khiêng một cái rương lớn đến.
Rương vừa mở ra, trước mắt nàng là một rương đầy ắp kim nguyên bảo, ánh vàng rực rỡ khiến Giang Cẩn Đồng nháy mắt bị lóe mù hai mắt.
Không chỉ vậy, một rương nữa cũng được đưa tới, đặt ngay bên cạnh rương đầu tiên. Cả người Giang Cẩn Đồng như lâng lâng bay lên.
Trời ơi! Từ bé đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy nhiều hoàng kim đến thế!
Này… này… này… rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây?
Đào viên ngoại cung kính chắp tay thi lễ, giải thích:
"Hai rương hoàng kim, không nhiều không ít. Xin ân nhân vui lòng nhận cho."
"Hả?"
Giang Cẩn Đồng thoáng sửng sốt, có phải ông ta hiểu lầm ý nàng rồi không?
Nàng định nói không cần nhiều như vậy, nhưng nghĩ đến việc hoàng kim đã sắp tới tay mà lại để nó bay đi thì lòng nàng không khỏi lưu luyến.
Cuối cùng, nàng đành ngượng ngùng nhận lấy mà không nói nửa lời từ chối.
Dù sao nàng cũng đã cứu người, lại còn siêu độ cho nha hoàn kia, nhận chút hoàng kim cũng không phải quá đáng, phải không? Nghĩ thế, nàng tự an ủi mình.
Với suy nghĩ "vui một mình không bằng vui cùng mọi người", Giang Cẩn Đồng ho khẽ một tiếng, làm ra vẻ đạo mạo mà nói:
"Lệnh lang lần này tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn. Đào lão gia nếu có tâm, chi bằng tích cực hành thiện, tích đức cho đời."
Đào viên ngoại là người khôn ngoan, lập tức hiểu ý, liền phân phó quản gia tổ chức phát cháo và lương thực cho bá tánh trong thành.
"Gián tiếp" làm một việc thiện, tâm trạng của Giang Cẩn Đồng tốt đến mức lông mày cũng không ngừng nhướng lên.
Trong khi đó, Khấu Tôn Dục ở phòng khách đợi mãi đợi mãi, không thấy Giang Cẩn Đồng quay lại, đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ nàng đã gặp chuyện chẳng lành. Đúng lúc ấy, quản gia của Đào phủ xuất hiện trước mặt hắn, khách khí cúi chào.
Quản gia chuẩn bị sẵn xe ngựa cho họ, bên trong có nước trà, điểm tâm, lương khô, cả chăn đệm, gối đầu và xiêm y. Thùng xe lại vô cùng rộng rãi.
Đây là Đào viên ngoại cố ý phân phó. Ông nghĩ, nếu không thể giữ ân nhân lại, thì ít nhất cũng phải tiễn nàng đi một cách chu đáo.
Giang Cẩn Đồng vốn không thích bị người khác đi theo, cảm thấy rất phiền toái, nên từ chối ý tốt của Đào viên ngoại. Chỉ là, với hai rương hoàng kim, mang theo cũng chẳng tiện chút nào. Vậy nên, xe ngựa nàng liền nhận lấy, vừa hay để dùng làm chỗ đựng hoàng kim.
Hai rương hoàng kim cùng thêm mấy rương đồ vật khác nhanh chóng làm đầy cả thùng xe rộng rãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.