Chương 4: Thần Long Sơn Trang
Tần Phi Dương
22/02/2013
Hoàng hôn.
Phượng Minh Sơn, cạnh Ẩm Mã hồ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
Một tòa biệt viện lớn và nguy nga đứng sừng sững nơi đó, trên hai cánh cửa lớn có một cái bảng đen, trên đó có bốn chữ vàng rồng bay phượng múa "Thần Long Sơn Trang", đây chính là do tổ tiên của Phương gia đích thân viết lên. Trước cửa có hai con vật bằng đá trông rất uy vũ, hai bên sơn trang đều là rừng cây rậm rạp bao phủ.
Khoảng hai trăm năm trước, kể từ khi tổ tiên của Phương gia là Phương Đình Long sáng lập Thần Long Sơn Trang tới nay thì nơi này vẫn được xem là một thánh địa trong chốn võ lâm. Truyền thuyết nói rằng Phương Đình Long là một vị võ lâm kỳ nhân cái thế, năm hai mươi ba tuổi trúng tuyển võ trạng nguyên, tiếp đó lại đậu luôn cả văn khoa trạng nguyên nữa, trở thành một người văn võ song toàn. Tuy nhiên đang ở thời kỳ đắc ý nhất thì lại từ quan, sau đó đến tham gia vào đại hội võ lâm cử hành tại Thái Sơn và liên tiếp đả bại thiên hạ cao thủ, kể từ đó được người trong giang hồ đặt cho biệt hiệu là "Thiên Ngoại Thần Long".
Lúc ấy triều đình hủ bại nên Phương Đình Long từ quan hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, phù nguy tế bần. Hành tung của ông ta phiêu hốt vô định, tiếp đó ông sáng lập Thần Long Sơn Trang. Trong chốn giang hồ chỉ cần nhắc tới Thần Long Sơn Trang, ai ai cũng đều kính nể. Sau khi Phương Đình Long tạ thế, Phương gia cũng có rất nhiều thế hệ cao thủ xuất hiện và uy danh vẫn tiếp tục kéo dài hơn một trăm năm. Tuy nhiên gần mười năm trở lại đây, uy danh đã từ từ giảm xuống.
Tiểu Vũ xuống ngựa lập tức chạy vào sơn trang bẩm báo, còn Phương Thất thì ở bên ngoài dùng nước hồ rửa mặt, xong mới bước qua cửa lớn đi vào nội đường. Lão phu nhân đang ngồi đó uống trà, còn Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh không biết nói cái gì.
Phương Thất cúi đầu quỳ gối trước mẫu thân của hắn, thấp giọng kêu một tiếng: "Mẹ".
Phương lão phu nhân ăn mặc giản dị, khuôn mặt hiền từ nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm áp người. Khi nhìn thấy Phương Thất, thân thể bà tựa hồ rất kích động nhưng dường như chỉ thoáng qua mà thôi.
Lão phu nhân nói: "Ngọc Thụ, con đã về rồi".
Phương Thất đầu cũng không dám gật, khẽ trả lời: "Dạ, con đã về!"
Lão phu nhân vẫn thản nhiên nói "Trở về là tốt rồi, đi xem Tứ ca của con đi!"
Lúc Phương Thất bước vào phòng Phương Tứ, tâm hắn liền trầm xuống.
Cho tới bây giờ Phương Thất nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới Phương Tứ lại trở nên thế này!
Phương gia tổng cộng có bảy người huynh đệ, lão nhị, lão tam, lão ngũ và lão lục sau khi sinh ra không lâu đã chết non.
Lão đại Phương Ngọc Sơn nhìn thấy cái chết của cha và mấy người đệ đệ thì cảm giác được tính mạng quá mỏng manh. Khi ba mươi tuổi thì không để ý đến lời khuyên can của gia đình, đã xuất gia làm tăng.
Lão tứ Phương Ngọc Thành cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp. Năm mười sáu tuổi đã đánh bại được đối thủ mà người giang hồ lúc ấy gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm "Thiên Nam Kiếm Khách" Sở Anh Nam. Năm hai mươi tuổi thì trong một đêm đã đơn phương độc mã hỏa thiêu Kỳ Liên Nhất Thập Lục Trại, trảm sát luôn Kỳ Liên Tứ Thập Bát Quỷ, làm cho một tổ chức thổ phỉ danh chấn trong một đêm tuyệt tích giang hồ. Năm hai mươi lăm tuổi, đơn thương độc mã tiến vào Hắc Ưng Nhai ở Thái Hành Sơn, tiêu diệt hết tám đường và sáu mươi bốn phân đà của Hắc Ưng Giáo, giết luôn ma đầu của hắc đạo là Ma Thần Độc Cô Ngạo cùng một trăm lẻ tám ma tướng của hắn. Người trong giang hồ cho rằng Phương Ngọc Thành có phong phạm của tổ tiên Phương Đình Long, thậm chí cả võ công cơ trí dường như cũng không kém mấy, do đó đặt cho Phương Ngọc Thành biệt hiệu là "Tiểu Thần Long". Khi ấy Phương Thất chỉ là một đứa nhóc mười tuổi mà thôi.
Lão thất Phương Ngọc Thụ lớn lên trong hoàn cảnh Phương gia nhân tình đơn bạc, Phương Ngọc Thành đối với tiểu đệ tự nhiên hương yêu vô cùng. Phương gia là võ lâm thế gia, vì vậy Phương Ngọc Thụ cũng phải luyện võ công, ngay từ nhỏ đã luyện đao pháp tổ truyền của Phương gia đến mức xuất thần nhập hóa. Chỉ là Phương Ngọc Thụ thích tĩnh không thích động nên rất ít đi lại trên giang hồ. Là người ôn văn nho nhã, ngọc thụ lâm phong, thành thử được người giang hồ đặt cho biệt danh là "Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ".
Tuy nhiên vào ba năm trước, "Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ" không biết vì biến cố gì lại rời nhà lưu lạc giang hồ, trở thành "Lãng tử Phương Thất" của ngày nay. Trong ba năm đó, Phương Tứ đã đi tìm Phương Thất hai lần, mỗi lần gặp mặt đều lén đưa cho Phương Thất một chút ngân phiếu rồi buồn bã rời đi.
Nguyên nhân gì đã khiến cho Phương Ngọc Thụ trở thành lãng tử?
Phương Thất chưa từng nghĩ qua cũng không dám tưởng tượng đến một người anh vũ hơn người như Phương Tứ lại trở nên thế này. Trong lòng Phương Thất, Phương Tứ là người vĩnh viễn sẽ không gục ngã, tuy nhiên hiện tại sự thật đang diễn ra, Phương Tứ đang nằm đó.
Tim của Phương Thất đang rỉ máu!
Hai hốc mắt của Phương Tứ lõm sâu vào, đã không còn nhìn thấy con ngươi nữa. Xương chân đã bị đánh gãy, hai xương tỳ bà ở vai nát bấy, thậm chí lưỡi cũng bị cắt luôn.
Phương Tứ vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Thân thể Phương Thất đang run rẩy!
Nếu ngươi gặp qua tình cảnh như vậy nhất định sẽ hiểu được cái gì gọi là "Thảm tuyệt nhân hoàn" (tạm dịch: bi kịch nhân gian). Có đôi khi cái gọi là “sự tàn nhẫn” không phải là giết chết người ta mà tàn nhẫn thật sự là làm cho một người sống không bằng chết. Ý tứ của “sống không bằng chết” chính là tạo ra cho người sự hành hạ thống khổ, sống trong đau khổ, thật sự là chết tốt hơn để không phải mỗi ngày bị sự thống khổ dày vò chính mình và khiến cho người thân nhìn thấy cũng đau khổ theo.
Đáng tiếc hơn nữa đây lại là một võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh, một người có tương lai sáng lạn, một người mang nặng trách nhiệm đối với gia tộc và hiện tại đã trở thành một phế nhân, có miệng không thể nói, có mắt không thể nhìn, có tay không thể động, có chân không thể đi.
Nếu một con mãnh ưng bị chặt mất hai cánh, một con mãnh hổ bị lấy đi hàm răng, cho dù không giết chết chúng thì việc sống sót đối với chúng còn thảm hơn là giết chúng.
Nếu trùng hợp mà người nào nhìn thấy cảnh này thì cũng nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Bất luận là ai, một người thiện lương hay độc ác, thì khi nhìn thấy nhất định cũng sẽ có ý nghĩ như vậy.
Đêm đã khuya, dưới ánh nến bập bùng.
Phương lão phu nhân đã già đi rất nhiều, từ khi lão trang chủ qua đời, Phương Ngọc Sơn lại xuất gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong Thần Long Sơn Trang đều do một tay lão phu nhân lo liệu.
Người trên giang hồ đối với lão phu nhân ai cũng rất tôn kính, song hiện tại dưới ánh nến, Phương lão phu nhân tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, khóe mắt vẫn còn vương lệ, có phải đã khóc trước đó hay không?
Phương lão phu nhân chậm rãi nói "Từ lúc cha con qua đời, đại ca con xuất gia, Phương gia vốn đã không còn hy vọng”.
Phương Thất vẫn lắng nghe.
"Lúc đó các con đều còn nhỏ, bất luận thế nào ta cũng phải nuôi dưỡng các con thành người”.
Phương Thất vẫn cúi đầu, im lặng.
Phương lão phu nhân tiếp tục nói: "Tứ ca của con vốn là hy vọng của Phương gia chúng ta, ta tuy không cầu có thể đem Phương gia phát dương quang đại như tổ tiên đã làm nhưng Tứ ca của con vẫn lập chí quang đại gia môn. Con muốn làm chuyện như vậy thì kẻ làm mẹ như ta đây sao có thể cản trở”.
Giọng của Phương lão phu nhân đã có chút run rẩy: "Nhưng bây giờ… bây giờ… bây giờ nó đã…"
Trên gương mặt của Phương lão phu nhân đã có nước mắt.
Phương Thất cúi đầu không nói, nước mắt cũng đã chảy ra.
Phương lão phu nhân tiếp tục nói: "Tứ ca con tuy giết người vô số nhưng ta thấy được người nó giết đều là kẻ đáng chết, cho tới bây giờ cũng không có làm qua chuyện thương thiên hại lý gì. Nếu nó bị người ta giết thì ta cũng không trách cứ ai, giang hồ vốn chính là được vua thua giặc”.
Lão phu nhân dừng một chút lại nói: “Nhưng… nhưng… là ai ác độc đã làm ra chuyện sống không bằng chết này?" Giọng của lão phu nhân rất thê lương.
Tim của Phương Thất lại đau đớn.
Phương lão phu nhân nhìn thấy Phương Thất như vậy, từng câu từng chữ thốt ra: "Nếu con còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta”.
Phương Thất vẫn cúi đầu không nói.
Phương lão phu nhân trầm giọng nói: "Ta không phải muốn con đi báo thù, nhưng chúng ta phải tra cho rõ nguyên nhân, người của Phương gia không thể không rõ trắng đen mà trở thành tàn phế được”.
Phương lão phu nhân dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: "Nam nhi của Phương gia, máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng chỉ cần nam nhi của Phương gia còn chưa chết thì vẫn phải tìm cho ra sự thật”.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, màn sương vẫn còn dày đặc trong rừng, chim chóc cất tiếng hót vang vang, sương trắng còn phất phơ trên Ẩm Mã hồ.
Phương Thất lặng lẽ xuất môn, quay đầu lại nhìn Thần Long Sơn Trang lần nữa rồi phóng lên ngựa nhằm hướng tây chạy đi.
Vì sao phải đi về hướng tây? Vì Phương Ngọc Thành được người mang từ Tây Vực xa xôi trở về đây.
Đống lửa từ từ ảm đạm, sa mạc vào đêm cực kỳ lạnh lẽo, Phương Thất rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.
Phượng Minh Sơn, cạnh Ẩm Mã hồ, ánh sáng mặt trời chiếu rọi.
Một tòa biệt viện lớn và nguy nga đứng sừng sững nơi đó, trên hai cánh cửa lớn có một cái bảng đen, trên đó có bốn chữ vàng rồng bay phượng múa "Thần Long Sơn Trang", đây chính là do tổ tiên của Phương gia đích thân viết lên. Trước cửa có hai con vật bằng đá trông rất uy vũ, hai bên sơn trang đều là rừng cây rậm rạp bao phủ.
Khoảng hai trăm năm trước, kể từ khi tổ tiên của Phương gia là Phương Đình Long sáng lập Thần Long Sơn Trang tới nay thì nơi này vẫn được xem là một thánh địa trong chốn võ lâm. Truyền thuyết nói rằng Phương Đình Long là một vị võ lâm kỳ nhân cái thế, năm hai mươi ba tuổi trúng tuyển võ trạng nguyên, tiếp đó lại đậu luôn cả văn khoa trạng nguyên nữa, trở thành một người văn võ song toàn. Tuy nhiên đang ở thời kỳ đắc ý nhất thì lại từ quan, sau đó đến tham gia vào đại hội võ lâm cử hành tại Thái Sơn và liên tiếp đả bại thiên hạ cao thủ, kể từ đó được người trong giang hồ đặt cho biệt hiệu là "Thiên Ngoại Thần Long".
Lúc ấy triều đình hủ bại nên Phương Đình Long từ quan hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, phù nguy tế bần. Hành tung của ông ta phiêu hốt vô định, tiếp đó ông sáng lập Thần Long Sơn Trang. Trong chốn giang hồ chỉ cần nhắc tới Thần Long Sơn Trang, ai ai cũng đều kính nể. Sau khi Phương Đình Long tạ thế, Phương gia cũng có rất nhiều thế hệ cao thủ xuất hiện và uy danh vẫn tiếp tục kéo dài hơn một trăm năm. Tuy nhiên gần mười năm trở lại đây, uy danh đã từ từ giảm xuống.
Tiểu Vũ xuống ngựa lập tức chạy vào sơn trang bẩm báo, còn Phương Thất thì ở bên ngoài dùng nước hồ rửa mặt, xong mới bước qua cửa lớn đi vào nội đường. Lão phu nhân đang ngồi đó uống trà, còn Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh không biết nói cái gì.
Phương Thất cúi đầu quỳ gối trước mẫu thân của hắn, thấp giọng kêu một tiếng: "Mẹ".
Phương lão phu nhân ăn mặc giản dị, khuôn mặt hiền từ nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm áp người. Khi nhìn thấy Phương Thất, thân thể bà tựa hồ rất kích động nhưng dường như chỉ thoáng qua mà thôi.
Lão phu nhân nói: "Ngọc Thụ, con đã về rồi".
Phương Thất đầu cũng không dám gật, khẽ trả lời: "Dạ, con đã về!"
Lão phu nhân vẫn thản nhiên nói "Trở về là tốt rồi, đi xem Tứ ca của con đi!"
Lúc Phương Thất bước vào phòng Phương Tứ, tâm hắn liền trầm xuống.
Cho tới bây giờ Phương Thất nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới Phương Tứ lại trở nên thế này!
Phương gia tổng cộng có bảy người huynh đệ, lão nhị, lão tam, lão ngũ và lão lục sau khi sinh ra không lâu đã chết non.
Lão đại Phương Ngọc Sơn nhìn thấy cái chết của cha và mấy người đệ đệ thì cảm giác được tính mạng quá mỏng manh. Khi ba mươi tuổi thì không để ý đến lời khuyên can của gia đình, đã xuất gia làm tăng.
Lão tứ Phương Ngọc Thành cũng là kỳ tài trăm năm khó gặp. Năm mười sáu tuổi đã đánh bại được đối thủ mà người giang hồ lúc ấy gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm "Thiên Nam Kiếm Khách" Sở Anh Nam. Năm hai mươi tuổi thì trong một đêm đã đơn phương độc mã hỏa thiêu Kỳ Liên Nhất Thập Lục Trại, trảm sát luôn Kỳ Liên Tứ Thập Bát Quỷ, làm cho một tổ chức thổ phỉ danh chấn trong một đêm tuyệt tích giang hồ. Năm hai mươi lăm tuổi, đơn thương độc mã tiến vào Hắc Ưng Nhai ở Thái Hành Sơn, tiêu diệt hết tám đường và sáu mươi bốn phân đà của Hắc Ưng Giáo, giết luôn ma đầu của hắc đạo là Ma Thần Độc Cô Ngạo cùng một trăm lẻ tám ma tướng của hắn. Người trong giang hồ cho rằng Phương Ngọc Thành có phong phạm của tổ tiên Phương Đình Long, thậm chí cả võ công cơ trí dường như cũng không kém mấy, do đó đặt cho Phương Ngọc Thành biệt hiệu là "Tiểu Thần Long". Khi ấy Phương Thất chỉ là một đứa nhóc mười tuổi mà thôi.
Lão thất Phương Ngọc Thụ lớn lên trong hoàn cảnh Phương gia nhân tình đơn bạc, Phương Ngọc Thành đối với tiểu đệ tự nhiên hương yêu vô cùng. Phương gia là võ lâm thế gia, vì vậy Phương Ngọc Thụ cũng phải luyện võ công, ngay từ nhỏ đã luyện đao pháp tổ truyền của Phương gia đến mức xuất thần nhập hóa. Chỉ là Phương Ngọc Thụ thích tĩnh không thích động nên rất ít đi lại trên giang hồ. Là người ôn văn nho nhã, ngọc thụ lâm phong, thành thử được người giang hồ đặt cho biệt danh là "Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ".
Tuy nhiên vào ba năm trước, "Ngọc Thụ Lâm Phong Phương Ngọc Thụ" không biết vì biến cố gì lại rời nhà lưu lạc giang hồ, trở thành "Lãng tử Phương Thất" của ngày nay. Trong ba năm đó, Phương Tứ đã đi tìm Phương Thất hai lần, mỗi lần gặp mặt đều lén đưa cho Phương Thất một chút ngân phiếu rồi buồn bã rời đi.
Nguyên nhân gì đã khiến cho Phương Ngọc Thụ trở thành lãng tử?
Phương Thất chưa từng nghĩ qua cũng không dám tưởng tượng đến một người anh vũ hơn người như Phương Tứ lại trở nên thế này. Trong lòng Phương Thất, Phương Tứ là người vĩnh viễn sẽ không gục ngã, tuy nhiên hiện tại sự thật đang diễn ra, Phương Tứ đang nằm đó.
Tim của Phương Thất đang rỉ máu!
Hai hốc mắt của Phương Tứ lõm sâu vào, đã không còn nhìn thấy con ngươi nữa. Xương chân đã bị đánh gãy, hai xương tỳ bà ở vai nát bấy, thậm chí lưỡi cũng bị cắt luôn.
Phương Tứ vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Thân thể Phương Thất đang run rẩy!
Nếu ngươi gặp qua tình cảnh như vậy nhất định sẽ hiểu được cái gì gọi là "Thảm tuyệt nhân hoàn" (tạm dịch: bi kịch nhân gian). Có đôi khi cái gọi là “sự tàn nhẫn” không phải là giết chết người ta mà tàn nhẫn thật sự là làm cho một người sống không bằng chết. Ý tứ của “sống không bằng chết” chính là tạo ra cho người sự hành hạ thống khổ, sống trong đau khổ, thật sự là chết tốt hơn để không phải mỗi ngày bị sự thống khổ dày vò chính mình và khiến cho người thân nhìn thấy cũng đau khổ theo.
Đáng tiếc hơn nữa đây lại là một võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh, một người có tương lai sáng lạn, một người mang nặng trách nhiệm đối với gia tộc và hiện tại đã trở thành một phế nhân, có miệng không thể nói, có mắt không thể nhìn, có tay không thể động, có chân không thể đi.
Nếu một con mãnh ưng bị chặt mất hai cánh, một con mãnh hổ bị lấy đi hàm răng, cho dù không giết chết chúng thì việc sống sót đối với chúng còn thảm hơn là giết chúng.
Nếu trùng hợp mà người nào nhìn thấy cảnh này thì cũng nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Bất luận là ai, một người thiện lương hay độc ác, thì khi nhìn thấy nhất định cũng sẽ có ý nghĩ như vậy.
Đêm đã khuya, dưới ánh nến bập bùng.
Phương lão phu nhân đã già đi rất nhiều, từ khi lão trang chủ qua đời, Phương Ngọc Sơn lại xuất gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong Thần Long Sơn Trang đều do một tay lão phu nhân lo liệu.
Người trên giang hồ đối với lão phu nhân ai cũng rất tôn kính, song hiện tại dưới ánh nến, Phương lão phu nhân tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, khóe mắt vẫn còn vương lệ, có phải đã khóc trước đó hay không?
Phương lão phu nhân chậm rãi nói "Từ lúc cha con qua đời, đại ca con xuất gia, Phương gia vốn đã không còn hy vọng”.
Phương Thất vẫn lắng nghe.
"Lúc đó các con đều còn nhỏ, bất luận thế nào ta cũng phải nuôi dưỡng các con thành người”.
Phương Thất vẫn cúi đầu, im lặng.
Phương lão phu nhân tiếp tục nói: "Tứ ca của con vốn là hy vọng của Phương gia chúng ta, ta tuy không cầu có thể đem Phương gia phát dương quang đại như tổ tiên đã làm nhưng Tứ ca của con vẫn lập chí quang đại gia môn. Con muốn làm chuyện như vậy thì kẻ làm mẹ như ta đây sao có thể cản trở”.
Giọng của Phương lão phu nhân đã có chút run rẩy: "Nhưng bây giờ… bây giờ… bây giờ nó đã…"
Trên gương mặt của Phương lão phu nhân đã có nước mắt.
Phương Thất cúi đầu không nói, nước mắt cũng đã chảy ra.
Phương lão phu nhân tiếp tục nói: "Tứ ca con tuy giết người vô số nhưng ta thấy được người nó giết đều là kẻ đáng chết, cho tới bây giờ cũng không có làm qua chuyện thương thiên hại lý gì. Nếu nó bị người ta giết thì ta cũng không trách cứ ai, giang hồ vốn chính là được vua thua giặc”.
Lão phu nhân dừng một chút lại nói: “Nhưng… nhưng… là ai ác độc đã làm ra chuyện sống không bằng chết này?" Giọng của lão phu nhân rất thê lương.
Tim của Phương Thất lại đau đớn.
Phương lão phu nhân nhìn thấy Phương Thất như vậy, từng câu từng chữ thốt ra: "Nếu con còn là con cháu của Phương gia thì hãy hiên ngang lên cho ta”.
Phương Thất vẫn cúi đầu không nói.
Phương lão phu nhân trầm giọng nói: "Ta không phải muốn con đi báo thù, nhưng chúng ta phải tra cho rõ nguyên nhân, người của Phương gia không thể không rõ trắng đen mà trở thành tàn phế được”.
Phương lão phu nhân dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp: "Nam nhi của Phương gia, máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng chỉ cần nam nhi của Phương gia còn chưa chết thì vẫn phải tìm cho ra sự thật”.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên, màn sương vẫn còn dày đặc trong rừng, chim chóc cất tiếng hót vang vang, sương trắng còn phất phơ trên Ẩm Mã hồ.
Phương Thất lặng lẽ xuất môn, quay đầu lại nhìn Thần Long Sơn Trang lần nữa rồi phóng lên ngựa nhằm hướng tây chạy đi.
Vì sao phải đi về hướng tây? Vì Phương Ngọc Thành được người mang từ Tây Vực xa xôi trở về đây.
Đống lửa từ từ ảm đạm, sa mạc vào đêm cực kỳ lạnh lẽo, Phương Thất rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.