Chương 48: Thành tích tốt
Lục Xu
02/09/2020
Lâm Chính đỗ đại học không chỉ được coi là một chuyện lớn ở nhà họ Lâm, mà còn là chuyện lớn của cả đội sản xuất số Chín. Nhất là khi rất nhiều trí thức ồ ạt ôn tập tham gia thi đại học, kết quả là tất cả đều thất bại, Lâm Chính là người duy nhất đỗ đại học, mức độ đáng quý có thể đo lường được. Trong tình hình đó, nhà Lâm Kiến Đảng quyết định mời mọi người đến ăn một bữa cơm, cũng có ý chúc mừng.
Đương nhiên, mọi người không ăn không, ai đến cũng đều xách theo chút đồ và tặng chút quà, không khác lắm với kết hôn hay làm cỗ.
Nhà Lâm Kiến Đảng vốn thuộc nhóm những nhà có điều kiện khá tốt trong thôn, bình thường Lâm Quyền, Lâm Mưu cũng làm việc kiếm tiền ở bên ngoài, bây giờ Lâm Chính lại có tiền đồ như thế, vì những nguyên nhân đó, mọi người trong thôn đến lũ lượt, bao gồm cả hội trí thức. Bởi thế, bữa cơm này rất náo nhiệt.
Lâm Kiến Quốc cũng vô cùng vui. Sau khi uống chút rượu, ông không ngừng dặn Lâm Chính, bảo anh chăm chỉ học hành, làm rạng danh gia đình, làm rạng danh cả thôn.
Đây cũng là một chuyện vui lòng thật sự của Lâm Kiến Quốc thời gian gần đây.
Để hội trí thức đi tham gia thi đại học mà không có chút gánh nặng tâm lý gì, đó là công sức của Lâm Kiến Quốc. Ngoại trừ các gia đình không cho phép chồng hoặc vợ tham gia thi đại học, nhìn chung, việc này cũng được coi như hoàn thành tương đối thuận lợi.
Nhưng thế là xong rồi ư? Đương nhiên không thể.
Khi biết không một trí thức nào trong thôn đỗ đại học, ngoài cảm thấy đau lòng và tiếc nuối cho đám trẻ, Lâm Kiến Quốc cũng hoàn toàn thở phào một hơi.
Nếu những trí thức đã lập gia đình đỗ đại học, vậy thì gia đình họ ắt sẽ chịu ảnh hưởng từ chuyện đó. Liệu sau khi vừa bước chân vào đại học, họ có hoàn toàn vứt bỏ mái nhà đó hay không? Nếu chuyện đó xảy ra, là một người ủng hộ họ thi đại học, Lâm Kiến Quốc chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy với một nửa còn lại của họ.
Cho nên thời gian này Lâm Kiến Quốc cứ ngay ngáy, vừa phải đi trông chừng chuyện sửa đường, vừa sợ lúc này lại có chuyện linh tinh xảy ra dẫn đến có biến cố.
Các đội sản xuất liên quan đến con đường này quá nhiều, đội nào cũng đều hài lòng thì chắc chắn không thể. Nhưng với chuyện không có lợi cho đội sản xuất của mình, người ta việc gì phải bỏ công sức ra? Cho nên sửa đường thế nào, quy hoạch đường đi ra sao, các đội sản xuất sẽ bị chiếm bao nhiêu đất vì sửa đường, những thứ đó đều là vấn đề, bởi vì những vấn đề đó đã xung đột nhiều năm rồi.
Vào thời khắc quan trọng như thế, Lâm Kiến Quốc chắc chắn không muốn lại xảy ra vấn đề khác.
Cho nên bây giờ, Lâm Kiến Quốc vừa trông chừng mọi người sửa đường và xử lý vài chuyện lằng nhằng xảy ra khi sửa đường, vừa làm công tác tư tưởng cho các gia đình trí thức đã kết hôn, nói với những người tham gia thi đại học đó rằng dù có đỗ đại học hay không, vợ hoặc chồng và con cái họ ở nhà đều là những người thân quan trọng nhất với họ, nhất định phải quý trọng.
Bên đó vừa khuyên những trí thức tham gia thi đại học; bên này ông phải khuyên nửa còn lại của đối phương, rằng nếu người kia có được tương lai tốt hơn thì nhất thiết phải có kiến giải khác, là nửa còn lại của họ, nếu giữ nguyên hiện trạng thì chắc chắn sẽ có khoảng cách về mặt tư tưởng với đối phương, trong vấn đề này, cũng nên có suy nghĩ rồi.
Bây giờ Lâm Chính đỗ đại học, chuyện này mới khiến Lâm Kiến Quốc buông những nỗi phiền muộn đó xuống và thật sự cười khoái chí.
Người nhà Lâm Tố Mỹ ngồi cùng nhau, đương nhiên không phải là toàn bộ, bởi Lâm Kiến Nghiệp ngồi cùng mấy anh em của ông. Người nhà họ đều đã coi chuyện này như một lẽ thường tình, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, có lẽ là vì đã quen.
Nhìn thấy vẻ mặt lại hơi hâm mộ của Trần Đông Mai ngồi bên cạnh mình, Lâm Tố Mỹ bất giác cười. “Mẹ, đợi sau này con đỗ đại học rồi, mẹ cũng làm cỗ náo nhiệt cho con nhé.”
Trần Đông Mai bị lời Lâm Tố Mỹ nói thu hút. Nghĩ về cảnh tượng đó, dì chỉ cảm thấy đẹp tựa bong bóng. Dì bèn dùng ngón tay trái gí trán Lâm Tố Mỹ. “Thế chị phải thật tài giỏi cho mẹ đấy.”
“Dạ.” Lâm Tố Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, cười rạng rỡ.
Lâm Bình, Lâm An cũng bắt đầu hùa theo. Chuyện chưa chắc chắn bị họ nói như thể Lâm Tố Mỹ đã đỗ đại học rồi vậy, họ đã nghĩ xong nên làm cỗ thế nào rồi, nhất định phải cao cấp, còn phải huyên náo nữa.
Trần Đông Mai nghe hai con trai nói thì trừng mắt. “Hai đứa bay không biết ngại à mà nói? Nếu không phải là do hai đứa bay vô dụng thì mẹ có thể đặt hy vọng vào Tiểu Mỹ, khiến bây giờ con bé có áp lực lớn như thế hay sao?”
Lâm An ngẩn ra, nhìn Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, bây giờ áp lực của em lớn lắm hả?”
“Cũng vẫn ổn mà!” Lâm Tố Mỹ liếc Lâm An một cái, đúng là biết nghe vào điểm chính ghê.
Lâm An: “Sau này Tiểu Mỹ nên ăn đồ ngon một chút, thế thì học hành mới thông minh hơn.”
Trần Đông Mai cáu. “Hai anh em mày như thế này là do tao và bố chúng mày không cho chúng mày ăn ngon hả?”
Lâm An sờ đầu, cười ngờ nghệch. “Không phải ạ.”
Lâm Bình và vợ mình nhìn nhau, thông minh lựa chọn im lặng. Không phải là anh không nghĩa khí, mà là thấy tình huống mẹ bới móc họ như thế, thế thì không phải là nói gì sai nấy hay sao.
“Mẹ, ăn cơm trước đã, thời tiết thế này cơm canh nguội nhanh lắm.” Lâm Tố Mỹ gắp thức ăn cho Trần Đông Mai, thành công khiến Trần Đông Mai dời tầm mắt.
Một bữa cơm nhìn chung khá vui vẻ. Nhưng mấy người Trần Đông Mai phải ở lại giúp nhà Lâm Kiến Đảng làm mấy chuyện phiền phức như thu dọn bát đũa, làm xong thì mới có thể về nhà.
……
Chẳng bao lâu nữa là đến Tết. Tuy tất cả mọi người đều bận sửa đường và hy vọng có thể sửa xong trước Tết để hoan hỉ đón năm mới, nhưng họ còn phải xử lý xong những chuyện nhỏ nhặt trong nhà giữa lúc bận rộn, chẳng hạn như chuẩn bị bánh trôi.
Người bản địa gọi bánh trôi là “bánh bao canh”. Quá trình chế biến cũng đơn giản, chủ yếu làm từ gạo nếp, sau đó nhét nông sản khác theo một tỉ lệ nhất định ở bên trong. Có điều lương thực quý giá, mọi người không nỡ làm nhiều, chỉ một chút một ít, rồi phải xay nguyên liệu ra, rõ ràng là khá rắc rối.
Trong tình hình đó, mọi người đều là mấy nhà có quan hệ tốt, người một nhà góp lương thực lại, làm xong thì mọi người chia bình quân là được.
Nhà họ Lâm đương nhiên là bốn nhà làm cùng nhau, như thế thì có thể tiết kiệm sức người. Chỉ sắp xếp đại mấy người đã có thể xử lý xong chuyện này một cách rất nhanh chóng.
Bánh trôi được làm xong phải dùng túi đặc biệt bọc lại, đặt ở trong gùi lót cỏ. Gùi thì đặt trong chậu lớn, trong chậu lớn để ghế hoặc đá. Đặt túi đựng bánh trên ghế hoặc hòn đá, bởi vì trong túi sẽ rỉ nước ra. Cho đến khi nước khô hoàn toàn, bánh từ thể lỏng dính biến thành thể rắn, thế thì mới coi là đã hoàn thành và có thể chia cho mấy nhà được, sau đó mọi người tự tìm đồ đựng.
Ngoài bánh trôi, việc phải bận rộn chuẩn bị trước Tết chính là may quần áo mới cho mọi người. Đây là chuyện mà tụi trẻ con háo hức nhất.
Mấy ngày trước Tết, sẽ luôn có đứa trẻ không nhịn được mà mặc quần áo mới, sau đó đi dạo một vòng trong thôn, khiến những đứa trẻ không thể mặc quần áo mới hâm mộ và ghen tị. Phong trào đó cũng phải trả giá. Phụ huynh nào thích thể diện sẽ kéo con về nhà từ từ dạy dỗ, còn nhà nào không câu nệ thì túm thẳng lấy con rồi mắng thậm chí là trực tiếp đánh người.
Cũng không trách các phụ huynh phản ứng dữ dội được. Những đứa trẻ đó mặc quần áo mới, chẳng mấy mà bẩn, quần áo bị bẩn lại phải giặt, thế thì còn có thể được coi là quần áo mới nữa hay sao?
Cho nên mấy ngày trước Tết cũng vô cùng huyên náo, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đủ kiểu giày vò của bố mẹ và con cái.
Mùa xuân cũng đã đến trong bầu không khí ấy.
Năm nay đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc. Tết mấy năm nay hầu như đều vậy, hoặc là đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc, hoặc là tự đón Tết ở nhà mình.
Mặc dù đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc nhưng mấy nhà còn lại cũng cầm đồ và thức ăn đến. Mấy thứ như thịt thì không thể thiếu, rau thì nhà nào có gì mang đó, lúc này không nhà nào so đo gì cả, họ chỉ muốn đón Tết thật vui vẻ.
Ba mươi Tết, đại gia đình nhà họ Lâm hoan hỉ tụ tập với nhau ở nhà Lâm Kiến Quốc. Dịch Phương đi đầu bắt đầu nấu cơm. Đợi đến lúc gần giữa trưa, mọi người bèn cùng viếng mộ, đốt pháo, đốt tiền giấy, thắp hương.
Giờ này, những người đi viếng mộ khá nhiều, đều là từng tốp một. Mọi người còn có thể chào hỏi nhau, hỏi đối phương xem tối nay ăn gì, định đón Tết thế nào, còn hẹn cùng chơi bài nữa.
Bốn gia đình nhà họ Lâm cũng chỉ có hai ngôi mộ, chính là mộ của ông bà nội Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ nghe thấy bác hai đang nói ở bên đó: “Đừng đốt hết cho bố, đốt thêm chút tiền giấy cho mẹ nữa…”
Lâm Kiến Dân lập tức trả lời: “Đúng đấy, đốt thêm một chút cho mẹ nữa, mẹ còn có thể tiêu tiền cho bố, chứ cho bố hết thì ông ấy chỉ cầm lấy tự tiêu thôi.”
Mọi người đều cười phì, nhưng cũng không có ai phản bác.
Sau khi đốt pháo xong, mọi người về nhà, chẳng đợi quá lâu thì đã có thể ăn cơm tối.
Đám trẻ con chờ mong giây phút này nhất. Chúng không đi đâu cả, người lớn bảo chúng ra ngoài chơi cũng không được, chúng cứ chỉ canh chừng bên bàn ăn, đợi được động đũa.
Đến giờ ăn cơm, mọi người tự giác thu bài lại, ngồi trước bàn ăn, đợi thức ăn được bưng lên.
Bữa cơm này không có gì khác biệt, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của nó mà khuôn mặt mọi người đều tươi cười, vui vẻ.
Mọi người cùng ăn cơm, không tránh khỏi những vấn đề cũ, đó là hoặc ít hoặc nhiều sẽ nhắc đến hai cụ đã mất. Nói tới chuyện của các cụ, lúc này phần nhiều là hoài niệm, không ai nhắc đến những chuyện quá đáng mà các cụ đã làm. Bởi dù sao đó cũng là quá khứ cả rồi, huống hồ người chết là lớn nhất.
Lâm Tố Mỹ nhìn thấy mẹ mình bĩu môi, nhưng cuối cùng bà vẫn không nói gì.
Song, Lâm Tố Mỹ lại cảm thấy vô cùng xót xa và đau lòng.
Cô không có ấn tượng với ông nội, ấn tượng với bà nội cũng không sâu, chỉ nhớ mỗi lần đến chỗ bà nội, bà nội đều sẽ cho cô hai viên kẹo. Kẹo ngọt lịm, hương vị rất ngon, đó là thứ bà nội để dành lại, thi thoảng kẹo còn bị chảy ra nữa.
Một lần khác là Trần Đông Mai vô tình bị rắn độc cắn, tuy đã trích máu ra nhưng bàn tay sưng vù, bác sĩ ở trạm y tế dặn dò dì nhất định đừng dùng dao, cho nên khi ấy đều là đám trẻ tự nấu cơm. Lâm Tố Mỹ nhớ bà nội từng đến nấu cơm giúp cô một lần. Bà nhóm ngọn lửa nhỏ, làm cơm rang trứng cho cô, tuy chỉ là một bát nhỏ nhưng hương vị lại vô cùng thơm ngon và mới lạ.
Cô không tiếp xúc nhiều với bà nội, không biết tính cách bà nội sau này mới trở nên ôn hòa, hay là vẫn luôn như thế.
Nhưng Trần Đông Mai lại là người tiếp xúc rất nhiều với ông bà nội. Trần Đông Mai chịu ấm ức ở chỗ bố mẹ chồng, song sự ấm ức đó không có cơ hội giải tỏa nữa. Bởi hai người đó đã qua đời rồi, những gì mọi người còn nhớ đều là phần tốt đẹp của hai cụ đời trước, thậm chí ngay cả kí ức của bản thân Lâm Tố Mỹ cũng thế. Vậy thì những ấm ức và tổn thương mà Trần Đông Mai từng chịu, nên nói với ai?
“Mẹ.” Lâm Tố Mỹ nhìn mẹ mình với vẻ lo lắng.
Trần Đông Mai ngẩn người, sau đó thì cười. “Ăn cơm đi!”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Có những thứ chỉ có thể để nó trôi đi theo thời gian, không thể yêu cầu gì cả.
Ăn cơm xong, mọi người tụ tập như bình thường, ai chơi bài thì chơi, ai không biết chơi thì ngồi một bên xem, sau đó tán gẫu nói cười, cắn hạt dưa ăn lạc.
Đám trẻ cũng học đòi chơi bài, còn rất giỏi ở chỗ yêu cầu người thua xì tiền, bị bố mẹ chúng biết được nên dạy dỗ chúng một bài, có hai xu tiền thì giỏi rồi ha.
Tiền của lũ trẻ đương nhiên là tiền mừng tuổi. Nhà họ Lâm đông người nên mọi người đều không lì xì cho con đối phương mà tự lì xì trẻ con nhà mình. Như nhà Lâm Kiến Nghiệp chẳng hạn, chỉ có hai người được tiền mừng tuổi, một là Lâm Tố Mỹ, một người khác là Tiểu Thần Thần. Lâm Tố Mỹ có đãi ngộ giống như Tiểu Thần Thần, ừm, chẳng hiểu sao cô có chút tự hào.
Mãi cho đến đêm khuya, mọi người mới tản dần về nhà nghỉ ngơi.
Ngày đầu năm mới thực ra rất yên tĩnh, buổi sáng ăn một bữa bánh trôi, sau đó mọi người tán gẫu, một ngày cứ vậy trôi qua. Nhưng đối với đám trẻ con mà nói, ngày này tương đối đặc biệt. Bởi bất luận chúng nghịch ngợm thế nào, người lớn đều sẽ nhịn không nổi cáu và không dạy dỗ chúng.
Mọi người tin rằng ngày mùng Một là ngày khởi đầu của một năm, khởi đầu này nhất thiết phải tốt. Cho nên vào ngày hôm đó, mọi người đều cố hết sức không được làm chuyện sai trái, cũng cố hết sức không đổ nước hay đổ rác bên ngoài, tránh đổ tài lộc đi.
Đến ngày mùng Hai thì lại bắt đầu huyên náo, bắt đầu đi thăm họ hàng.
Mấy gia đình nhỏ nhà họ Lâm có trật tự gần như đều cố định, trưa mùng Hai ăn cơm ở nhà Lâm Kiến Quốc, tối ăn ở nhà Lâm Kiến Đảng, trưa mùng Ba ăn ở nhà Lâm Kiến Nghiệp, tối thì ăn ở nhà Lâm Kiến Dân. Đều là cùng một tốp người, giống như lại trải qua đêm giao thừa lần nữa vậy.
Lúc này, Lâm Hải Yến ở trên huyện cũng đưa chồng là Đào Kim Phong cùng về. Chị ở nhà hai ngày, cùng vui vẻ với mọi người.
Từ sáng, Lâm Tố Mỹ đã chạy đến nhà bác cả điểm danh, đợi Lâm Hải Yến trở về.
Người khác vừa thấy hành động của Lâm Tố Mỹ thì đều cảm khái quan hệ giữa các anh chị em họ nhà họ Lâm đúng là rất tốt.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình hơi tủi thân. Không chỉ có một mình cô đợi Lâm Hải Yến trở về mà mọi người đều đợi. Chỉ có điều, cô là bạn lớn, mọi người đều là bạn nhỏ, cô là vì người, còn các bạn nhỏ là vì đồ ăn.
Lúc Lâm Hải Yến về, nhà cửa cũng ầm ĩ theo. Mọi người đều chào hỏi chị, còn chị thì chia kẹo và đồ mình mang về cho mọi người ăn.
Qua một lúc, Lâm Tố Mỹ mới cùng Lâm Hải Yến lén vào căn phòng trước đây của Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến là con gái duy nhất của nhà bác cả, phòng của chị vẫn luôn được để yên đó, lúc rảnh rỗi Dịch Phương còn thu dọn cả căn phòng nữa.
Hai chị em ngồi với nhau, tỉ tê kể một vài chuyện lặt vặt cho nhau nghe, chia sẻ cuộc sống của mình với đối phương.
Đến thời gian ăn cơm, hai chị em mới bị gọi ra ăn.
Tết, biến mất dần sau mỗi bữa cơm, hương vị Tết cũng ngày một nhạt dần.
- --------------------------
Sau Tết, đối với đội sản xuất số Chín mà nói, chuyện lớn nhất chính là đường đã được sửa thông, lên huyện đã tiện hơn nhiều. Có điều, con đường đó không quá bằng phẳng, sau cơn mưa sẽ dễ lầy lội. Song mọi người vẫn phấn khởi vì có con đường này. Con đường này đã trở thành thứ đáng kiêu ngạo nhất của mấy đội sản xuất gần đó. Gặp người khác, họ sẽ nhắc đến mấy câu, đợi đối phương khen ngợi.
Đường đã sửa thông, việc cũng đến - nên có xe rồi.
Tựa như chỉ trong một đêm, đội sản xuất số Chín đã có rất nhiều nhà sở hữu xe đạp: nhà trưởng thôn Lâm Kiến Quốc đã mua xe đạp, nhà Lâm Kiến Đảng cũng đã mua xe đạp, sau đó đám bạn chơi thân với Tạ Trường Du gần như cũng đều đã mua xe đạp…
Đội sản xuất số Chín có nhiều nhà sở hữu xe đạp như thế, khiến các đội sản xuất khác nhìn mà chua xót. Lúc gặp được Lâm Kiến Quốc, họ sẽ luôn thốt lên mấy câu: khó trách muốn sửa đường như thế, là vì đã muốn mua xe từ lâu rồi chứ gì!
Lâm Kiến Quốc không giận, cười nheo mắt hỏi đối phương, lẽ nào anh không muốn mua xe đạp ư.
Muốn thì đương nhiên có muốn, nhưng mua xe đạp không cần tiền chắc, có tiền rồi thì còn phải nghĩ cách kiếm được phiếu mới được.
Thoáng cái, trong thôn đã có nhiều người mua xe đạp đến vậy, đó là chuyện tốt đối với Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai. Họ cũng cầm tấm phiếu xe đạp đó lên huyện mua một chiếc xe đạp về. Họ không biết đi xe đạp nên đẩy xe về, nhưng dù vậy, hai ông bà vẫn vui mừng hớn hở.
Có người hỏi chuyện họ mua xe đạp, họ liền hào phóng nói với đối phương, họ vừa may có được phiếu xe đạp, một nhà được Lâm Kiến Nghiệp giúp làm gia cụ có quen một người muốn bán phiếu xe đạp trong tay đi, sau khi Lâm Kiến Nghiệp biết tin thì bèn mua về.
Chẳng được mấy hôm, nhà Lâm Kiến Nghiệp đã có xe đạp, tấm phiếu xe đạp có được thế nào cũng được lan truyền cả thôn.
Thế nên, chuyện nhà họ Lâm có xe đạp cũng không quá gây chú ý. Nhưng vẫn luôn có người đến hỏi họ xem người ta còn phiếu xe đạp nữa không, giúp hỏi hộ xem.
Sau đó, mấy người kia không tới làm phiền nhà Lâm Kiến Nghiệp nữa.
Hội của Tạ Trường Du gần như đều có món đồ quý giá là xe đạp, nếu nói họ không có cửa kiếm được phiếu xe đạp thì ai tin?
Sau đó, thông qua Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ biết chuyện Tạ Trường Du đã bắt đầu buôn phiếu xe đạp rồi. Khách mua chính là người của mấy thôn bên cạnh. Nếu đường đã sửa thông, lẽ nào những người đó không có suy nghĩ khác ư? Không nói đến chuyện sau khi có xe đạp thì sẽ tiện hơn bao nhiêu, chỉ riêng việc có xe đạp khiến người khác hâm mộ thôi đã làm rất nhiều người nóng lòng muốn mua một chiếc rồi. Trước đây không có tiền không có đường, nhưng bây giờ đã khác.
Đối với Tạ Trường Du mà nói, chuyện này không được coi là quá khó. Cuộc sống của người trên huyện phần nhiều không tốt, bán một tấm phiếu xe đạp đi chắc chắn có thể cải thiện cuộc sống. Còn một vài người khác bán phiếu không phải vì cuộc sống khó khăn, mà là vì nhà cách nơi làm việc quá gần, không cần dùng đến xe đạp nên họ dứt khoát bán phiếu đi.
Lâm Tố Mỹ không ngờ rằng, sau khi con đường được sửa thông thì sẽ có lợi cho Tạ Trường Du đầu tiên.
Sau khi có xe đạp, cuộc sống của Lâm Tố Mỹ cũng có thay đổi.
Bây giờ Lâm Bình, Lâm An tranh nhau muốn đưa Lâm Tố Mỹ đi học. Bởi vì họ đều muốn đạp xe lên huyện. Xe đạp vừa lướt qua liền kéo theo một loạt ánh mắt hâm mộ trên đường đi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng oách rồi.
Trước đây, một trong hai người Lâm Bình, Lâm An không có việc gì làm thì đi đưa đón Lâm Tố Mỹ. Bây giờ, Lâm Tố Mỹ nhất thiết phải ấn định thời gian cho họ, mỗi người một ngày, nếu không hai ông anh này thật sự có thể cãi nhau vì chuyện ai đưa Lâm Tố Mỹ đi học mất.
Cuộc sống của Lâm Tố Mỹ ở trường cũng trôi qua vô cùng bình yên. Điều khác biệt duy nhất là trước đây thời gian nghỉ trưa của cô đều bị Phương Tiểu Linh chiếm, bây giờ thì bị Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa cùng chiếm.
Ngày trước, Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa là bạn học cấp Hai, hai người không qua lại nhiều. Sau đôi ba lần Vu Sa Sa hàn huyên với Phương Tiểu Linh, cô nàng biết bây giờ thành tích của Phương Tiểu Linh đã có tiến bộ, bèn thuận miệng hỏi, từ đó biết được chuyện Lâm Tố Mỹ giảng bải cho Phương Tiểu Linh. Sau đó, Vu Sa Sa cũng chủ động đến học hỏi Lâm Tố Mỹ. Sau khi thấy Lâm Tố Mỹ không phản đối, bây giờ cô nàng đã cùng Phương Tiểu Linh đến hỏi Lâm Tố Mỹ những kiến thức mà họ nghe không hiểu rồi.
Sau khi tình huống đó diễn ra một tuần, Lâm Tố Mỹ được bố mẹ Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa tìm đến.
Họ không chỉ mang theo một vài món đồ tinh xảo, quý giá mà còn cầm một ít tiền, hy vọng Lâm Tố Mỹ có thể tận dụng thời gian rảnh giúp Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa nâng cao thành tích.
Lâm Tố Mỹ đương nhiên không chịu nhận. Nhưng đối phương khá cố chấp, Lâm Tố Mỹ chỉ đành nhận đồ mà họ mang đến, còn tiền thì nói gì cô cũng không thể nhận.
Hôm nay sau khi về đến nhà, Lâm Tố Mỹ đưa đồ bố mẹ Phương Tiểu Linh và bố mẹ Vu Sa Sa tặng cho Trần Đông Mai. Trần Đông Mai nhíu mày, sắc mặt không dễ coi cho lắm. “Con giảng bài cho bạn, sao còn nhận đồ của người ta nữa?”
Lâm Tố Mỹ cũng rất ảo não. “Mẹ, con cũng không muốn nhận, nhưng họ cứ đòi đưa cho con, còn muốn tặng tiền nữa. Con thực sự hết cách, chỉ đành nhận những thứ này thôi, còn tiền thì trả cho họ.”
Trần Đông Mai không nói gì. Dì chỉ cảm thấy bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đâu thể đòi báo đáp chứ.
Vừa thấy thái độ của mẹ mình, Lâm Tố Mỹ đã biết mình hơi suy nghĩ viển vông rồi. Cô còn nghĩ có thể kiếm tiền từ việc giảng bài cho người khác nữa đấy. Nếu thật sự làm thế, có lẽ hậu quả không phải điều cô muốn thấy.
Nhà Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa tặng đồ cho cô là bởi họ biết nhờ sự giúp đỡ của cô, thành tích của hai người đó quả thực tăng cao, nếu cô không nhận đồ, họ sợ cô không tận tâm.
Nhưng không phải bố mẹ của tất cả mọi người đều coi trọng việc học của con cái như bố mẹ Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa, lại còn sẵn lòng tốn tiền vì chuyện đó nữa.
Lâm Tố Mỹ không cảm thấy thất vọng. Bây giờ không thể dựa vào việc này để kiếm tiền, thế sau này thì sao?
Còn Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa cũng tương đương với tấm biển hiệu cô tự tìm cho mình. Cô đương nhiên sẽ tận tâm dạy họ, chỉ cần họ đỗ đại học, đó chính là tấm biển hiệu sống của Lâm Tố Mỹ cô. Sau này đợi thời thế thay đổi, cô sẽ tận dụng kinh nghiệm của mình bắt đầu mở lớp học thêm, hẳn là có thể thành công.
Cứ từ từ vậy, cô không lo lắng, bởi vì đây là chuyện cô am hiểu. Hơn nữa, cô còn có kinh nghiệm trước kia, cô tin rằng mình có thể thành công.
Đợi khi Lâm Bình, Lâm An về nhà và biết Lâm Tố Mỹ được người ta cảm ơn, còn tặng những món đồ quý giá như thế, ánh mắt hai anh chàng nhìn Lâm Tố Mỹ cũng khác. “Tiểu Mỹ, em giỏi thật đấy, còn có thể giảng bài cho người khác nữa.”
Lời này cũng nhắc nhở Trần Đông Mai, con gái mình có thể giảng bài cho người khác ư?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mẹ mình, Lâm Tố Mỹ bặm môi. “Mẹ, mẹ vốn không tin con đang cố gắng học, cũng không tin con thật sự thông minh vừa học đã biết đúng không? Trước đây không phải con đã nói với mẹ rồi sao, ngày trước con chỉ không nghiêm túc học thôi, vừa nghiêm túc thì đương nhiên sẽ giỏi rồi.”
Trần Đông Mai hiếm khi hơi ngại. “Là mẹ đã sai rồi.”
Lâm Kiến Nghiệp cũng mừng rỡ. “Mẹ con biết thành tích của con đã trở nên tốt hơn, nhưng không biết là thành tích của Tiểu Mỹ nhà mình có thể tốt đến như thế đấy!”
Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ cũng vui vẻ. “Mẹ, sau này thành tích của con sẽ còn tốt hơn nữa.”
“Thế thì được.” Trần Đông Mai cười nheo mắt, gắp thức ăn cho Lâm Tố Mỹ. “Con ăn nhiều thêm chút, đi học vất vả lắm.”
“Mọi người cũng ăn đi, làm việc còn vất vả hơn mà.”
……
Sau chuyện này, người nhà họ Lâm mới thật sự nhận định Lâm Tố Mỹ quả thực có bộ não thông minh, có khiếu học. Còn về việc trước đây cô không thích học và có thành tích kém, đó là vì cô không hiểu chuyện, không biết cố gắng thôi. Bây giờ cô hiểu chuyện, biết được tầm quan trọng của việc học rồi thì đương nhiên biết phải chăm chỉ học hành, lại thêm tố chất thông minh, thành tích có thể không tốt lên hay sao?
Đương nhiên, mọi người không ăn không, ai đến cũng đều xách theo chút đồ và tặng chút quà, không khác lắm với kết hôn hay làm cỗ.
Nhà Lâm Kiến Đảng vốn thuộc nhóm những nhà có điều kiện khá tốt trong thôn, bình thường Lâm Quyền, Lâm Mưu cũng làm việc kiếm tiền ở bên ngoài, bây giờ Lâm Chính lại có tiền đồ như thế, vì những nguyên nhân đó, mọi người trong thôn đến lũ lượt, bao gồm cả hội trí thức. Bởi thế, bữa cơm này rất náo nhiệt.
Lâm Kiến Quốc cũng vô cùng vui. Sau khi uống chút rượu, ông không ngừng dặn Lâm Chính, bảo anh chăm chỉ học hành, làm rạng danh gia đình, làm rạng danh cả thôn.
Đây cũng là một chuyện vui lòng thật sự của Lâm Kiến Quốc thời gian gần đây.
Để hội trí thức đi tham gia thi đại học mà không có chút gánh nặng tâm lý gì, đó là công sức của Lâm Kiến Quốc. Ngoại trừ các gia đình không cho phép chồng hoặc vợ tham gia thi đại học, nhìn chung, việc này cũng được coi như hoàn thành tương đối thuận lợi.
Nhưng thế là xong rồi ư? Đương nhiên không thể.
Khi biết không một trí thức nào trong thôn đỗ đại học, ngoài cảm thấy đau lòng và tiếc nuối cho đám trẻ, Lâm Kiến Quốc cũng hoàn toàn thở phào một hơi.
Nếu những trí thức đã lập gia đình đỗ đại học, vậy thì gia đình họ ắt sẽ chịu ảnh hưởng từ chuyện đó. Liệu sau khi vừa bước chân vào đại học, họ có hoàn toàn vứt bỏ mái nhà đó hay không? Nếu chuyện đó xảy ra, là một người ủng hộ họ thi đại học, Lâm Kiến Quốc chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy với một nửa còn lại của họ.
Cho nên thời gian này Lâm Kiến Quốc cứ ngay ngáy, vừa phải đi trông chừng chuyện sửa đường, vừa sợ lúc này lại có chuyện linh tinh xảy ra dẫn đến có biến cố.
Các đội sản xuất liên quan đến con đường này quá nhiều, đội nào cũng đều hài lòng thì chắc chắn không thể. Nhưng với chuyện không có lợi cho đội sản xuất của mình, người ta việc gì phải bỏ công sức ra? Cho nên sửa đường thế nào, quy hoạch đường đi ra sao, các đội sản xuất sẽ bị chiếm bao nhiêu đất vì sửa đường, những thứ đó đều là vấn đề, bởi vì những vấn đề đó đã xung đột nhiều năm rồi.
Vào thời khắc quan trọng như thế, Lâm Kiến Quốc chắc chắn không muốn lại xảy ra vấn đề khác.
Cho nên bây giờ, Lâm Kiến Quốc vừa trông chừng mọi người sửa đường và xử lý vài chuyện lằng nhằng xảy ra khi sửa đường, vừa làm công tác tư tưởng cho các gia đình trí thức đã kết hôn, nói với những người tham gia thi đại học đó rằng dù có đỗ đại học hay không, vợ hoặc chồng và con cái họ ở nhà đều là những người thân quan trọng nhất với họ, nhất định phải quý trọng.
Bên đó vừa khuyên những trí thức tham gia thi đại học; bên này ông phải khuyên nửa còn lại của đối phương, rằng nếu người kia có được tương lai tốt hơn thì nhất thiết phải có kiến giải khác, là nửa còn lại của họ, nếu giữ nguyên hiện trạng thì chắc chắn sẽ có khoảng cách về mặt tư tưởng với đối phương, trong vấn đề này, cũng nên có suy nghĩ rồi.
Bây giờ Lâm Chính đỗ đại học, chuyện này mới khiến Lâm Kiến Quốc buông những nỗi phiền muộn đó xuống và thật sự cười khoái chí.
Người nhà Lâm Tố Mỹ ngồi cùng nhau, đương nhiên không phải là toàn bộ, bởi Lâm Kiến Nghiệp ngồi cùng mấy anh em của ông. Người nhà họ đều đã coi chuyện này như một lẽ thường tình, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, có lẽ là vì đã quen.
Nhìn thấy vẻ mặt lại hơi hâm mộ của Trần Đông Mai ngồi bên cạnh mình, Lâm Tố Mỹ bất giác cười. “Mẹ, đợi sau này con đỗ đại học rồi, mẹ cũng làm cỗ náo nhiệt cho con nhé.”
Trần Đông Mai bị lời Lâm Tố Mỹ nói thu hút. Nghĩ về cảnh tượng đó, dì chỉ cảm thấy đẹp tựa bong bóng. Dì bèn dùng ngón tay trái gí trán Lâm Tố Mỹ. “Thế chị phải thật tài giỏi cho mẹ đấy.”
“Dạ.” Lâm Tố Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, cười rạng rỡ.
Lâm Bình, Lâm An cũng bắt đầu hùa theo. Chuyện chưa chắc chắn bị họ nói như thể Lâm Tố Mỹ đã đỗ đại học rồi vậy, họ đã nghĩ xong nên làm cỗ thế nào rồi, nhất định phải cao cấp, còn phải huyên náo nữa.
Trần Đông Mai nghe hai con trai nói thì trừng mắt. “Hai đứa bay không biết ngại à mà nói? Nếu không phải là do hai đứa bay vô dụng thì mẹ có thể đặt hy vọng vào Tiểu Mỹ, khiến bây giờ con bé có áp lực lớn như thế hay sao?”
Lâm An ngẩn ra, nhìn Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, bây giờ áp lực của em lớn lắm hả?”
“Cũng vẫn ổn mà!” Lâm Tố Mỹ liếc Lâm An một cái, đúng là biết nghe vào điểm chính ghê.
Lâm An: “Sau này Tiểu Mỹ nên ăn đồ ngon một chút, thế thì học hành mới thông minh hơn.”
Trần Đông Mai cáu. “Hai anh em mày như thế này là do tao và bố chúng mày không cho chúng mày ăn ngon hả?”
Lâm An sờ đầu, cười ngờ nghệch. “Không phải ạ.”
Lâm Bình và vợ mình nhìn nhau, thông minh lựa chọn im lặng. Không phải là anh không nghĩa khí, mà là thấy tình huống mẹ bới móc họ như thế, thế thì không phải là nói gì sai nấy hay sao.
“Mẹ, ăn cơm trước đã, thời tiết thế này cơm canh nguội nhanh lắm.” Lâm Tố Mỹ gắp thức ăn cho Trần Đông Mai, thành công khiến Trần Đông Mai dời tầm mắt.
Một bữa cơm nhìn chung khá vui vẻ. Nhưng mấy người Trần Đông Mai phải ở lại giúp nhà Lâm Kiến Đảng làm mấy chuyện phiền phức như thu dọn bát đũa, làm xong thì mới có thể về nhà.
……
Chẳng bao lâu nữa là đến Tết. Tuy tất cả mọi người đều bận sửa đường và hy vọng có thể sửa xong trước Tết để hoan hỉ đón năm mới, nhưng họ còn phải xử lý xong những chuyện nhỏ nhặt trong nhà giữa lúc bận rộn, chẳng hạn như chuẩn bị bánh trôi.
Người bản địa gọi bánh trôi là “bánh bao canh”. Quá trình chế biến cũng đơn giản, chủ yếu làm từ gạo nếp, sau đó nhét nông sản khác theo một tỉ lệ nhất định ở bên trong. Có điều lương thực quý giá, mọi người không nỡ làm nhiều, chỉ một chút một ít, rồi phải xay nguyên liệu ra, rõ ràng là khá rắc rối.
Trong tình hình đó, mọi người đều là mấy nhà có quan hệ tốt, người một nhà góp lương thực lại, làm xong thì mọi người chia bình quân là được.
Nhà họ Lâm đương nhiên là bốn nhà làm cùng nhau, như thế thì có thể tiết kiệm sức người. Chỉ sắp xếp đại mấy người đã có thể xử lý xong chuyện này một cách rất nhanh chóng.
Bánh trôi được làm xong phải dùng túi đặc biệt bọc lại, đặt ở trong gùi lót cỏ. Gùi thì đặt trong chậu lớn, trong chậu lớn để ghế hoặc đá. Đặt túi đựng bánh trên ghế hoặc hòn đá, bởi vì trong túi sẽ rỉ nước ra. Cho đến khi nước khô hoàn toàn, bánh từ thể lỏng dính biến thành thể rắn, thế thì mới coi là đã hoàn thành và có thể chia cho mấy nhà được, sau đó mọi người tự tìm đồ đựng.
Ngoài bánh trôi, việc phải bận rộn chuẩn bị trước Tết chính là may quần áo mới cho mọi người. Đây là chuyện mà tụi trẻ con háo hức nhất.
Mấy ngày trước Tết, sẽ luôn có đứa trẻ không nhịn được mà mặc quần áo mới, sau đó đi dạo một vòng trong thôn, khiến những đứa trẻ không thể mặc quần áo mới hâm mộ và ghen tị. Phong trào đó cũng phải trả giá. Phụ huynh nào thích thể diện sẽ kéo con về nhà từ từ dạy dỗ, còn nhà nào không câu nệ thì túm thẳng lấy con rồi mắng thậm chí là trực tiếp đánh người.
Cũng không trách các phụ huynh phản ứng dữ dội được. Những đứa trẻ đó mặc quần áo mới, chẳng mấy mà bẩn, quần áo bị bẩn lại phải giặt, thế thì còn có thể được coi là quần áo mới nữa hay sao?
Cho nên mấy ngày trước Tết cũng vô cùng huyên náo, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy đủ kiểu giày vò của bố mẹ và con cái.
Mùa xuân cũng đã đến trong bầu không khí ấy.
Năm nay đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc. Tết mấy năm nay hầu như đều vậy, hoặc là đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc, hoặc là tự đón Tết ở nhà mình.
Mặc dù đón Tết ở nhà Lâm Kiến Quốc nhưng mấy nhà còn lại cũng cầm đồ và thức ăn đến. Mấy thứ như thịt thì không thể thiếu, rau thì nhà nào có gì mang đó, lúc này không nhà nào so đo gì cả, họ chỉ muốn đón Tết thật vui vẻ.
Ba mươi Tết, đại gia đình nhà họ Lâm hoan hỉ tụ tập với nhau ở nhà Lâm Kiến Quốc. Dịch Phương đi đầu bắt đầu nấu cơm. Đợi đến lúc gần giữa trưa, mọi người bèn cùng viếng mộ, đốt pháo, đốt tiền giấy, thắp hương.
Giờ này, những người đi viếng mộ khá nhiều, đều là từng tốp một. Mọi người còn có thể chào hỏi nhau, hỏi đối phương xem tối nay ăn gì, định đón Tết thế nào, còn hẹn cùng chơi bài nữa.
Bốn gia đình nhà họ Lâm cũng chỉ có hai ngôi mộ, chính là mộ của ông bà nội Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ nghe thấy bác hai đang nói ở bên đó: “Đừng đốt hết cho bố, đốt thêm chút tiền giấy cho mẹ nữa…”
Lâm Kiến Dân lập tức trả lời: “Đúng đấy, đốt thêm một chút cho mẹ nữa, mẹ còn có thể tiêu tiền cho bố, chứ cho bố hết thì ông ấy chỉ cầm lấy tự tiêu thôi.”
Mọi người đều cười phì, nhưng cũng không có ai phản bác.
Sau khi đốt pháo xong, mọi người về nhà, chẳng đợi quá lâu thì đã có thể ăn cơm tối.
Đám trẻ con chờ mong giây phút này nhất. Chúng không đi đâu cả, người lớn bảo chúng ra ngoài chơi cũng không được, chúng cứ chỉ canh chừng bên bàn ăn, đợi được động đũa.
Đến giờ ăn cơm, mọi người tự giác thu bài lại, ngồi trước bàn ăn, đợi thức ăn được bưng lên.
Bữa cơm này không có gì khác biệt, nhưng bởi vì tính chất đặc biệt của nó mà khuôn mặt mọi người đều tươi cười, vui vẻ.
Mọi người cùng ăn cơm, không tránh khỏi những vấn đề cũ, đó là hoặc ít hoặc nhiều sẽ nhắc đến hai cụ đã mất. Nói tới chuyện của các cụ, lúc này phần nhiều là hoài niệm, không ai nhắc đến những chuyện quá đáng mà các cụ đã làm. Bởi dù sao đó cũng là quá khứ cả rồi, huống hồ người chết là lớn nhất.
Lâm Tố Mỹ nhìn thấy mẹ mình bĩu môi, nhưng cuối cùng bà vẫn không nói gì.
Song, Lâm Tố Mỹ lại cảm thấy vô cùng xót xa và đau lòng.
Cô không có ấn tượng với ông nội, ấn tượng với bà nội cũng không sâu, chỉ nhớ mỗi lần đến chỗ bà nội, bà nội đều sẽ cho cô hai viên kẹo. Kẹo ngọt lịm, hương vị rất ngon, đó là thứ bà nội để dành lại, thi thoảng kẹo còn bị chảy ra nữa.
Một lần khác là Trần Đông Mai vô tình bị rắn độc cắn, tuy đã trích máu ra nhưng bàn tay sưng vù, bác sĩ ở trạm y tế dặn dò dì nhất định đừng dùng dao, cho nên khi ấy đều là đám trẻ tự nấu cơm. Lâm Tố Mỹ nhớ bà nội từng đến nấu cơm giúp cô một lần. Bà nhóm ngọn lửa nhỏ, làm cơm rang trứng cho cô, tuy chỉ là một bát nhỏ nhưng hương vị lại vô cùng thơm ngon và mới lạ.
Cô không tiếp xúc nhiều với bà nội, không biết tính cách bà nội sau này mới trở nên ôn hòa, hay là vẫn luôn như thế.
Nhưng Trần Đông Mai lại là người tiếp xúc rất nhiều với ông bà nội. Trần Đông Mai chịu ấm ức ở chỗ bố mẹ chồng, song sự ấm ức đó không có cơ hội giải tỏa nữa. Bởi hai người đó đã qua đời rồi, những gì mọi người còn nhớ đều là phần tốt đẹp của hai cụ đời trước, thậm chí ngay cả kí ức của bản thân Lâm Tố Mỹ cũng thế. Vậy thì những ấm ức và tổn thương mà Trần Đông Mai từng chịu, nên nói với ai?
“Mẹ.” Lâm Tố Mỹ nhìn mẹ mình với vẻ lo lắng.
Trần Đông Mai ngẩn người, sau đó thì cười. “Ăn cơm đi!”
Lâm Tố Mỹ gật đầu.
Có những thứ chỉ có thể để nó trôi đi theo thời gian, không thể yêu cầu gì cả.
Ăn cơm xong, mọi người tụ tập như bình thường, ai chơi bài thì chơi, ai không biết chơi thì ngồi một bên xem, sau đó tán gẫu nói cười, cắn hạt dưa ăn lạc.
Đám trẻ cũng học đòi chơi bài, còn rất giỏi ở chỗ yêu cầu người thua xì tiền, bị bố mẹ chúng biết được nên dạy dỗ chúng một bài, có hai xu tiền thì giỏi rồi ha.
Tiền của lũ trẻ đương nhiên là tiền mừng tuổi. Nhà họ Lâm đông người nên mọi người đều không lì xì cho con đối phương mà tự lì xì trẻ con nhà mình. Như nhà Lâm Kiến Nghiệp chẳng hạn, chỉ có hai người được tiền mừng tuổi, một là Lâm Tố Mỹ, một người khác là Tiểu Thần Thần. Lâm Tố Mỹ có đãi ngộ giống như Tiểu Thần Thần, ừm, chẳng hiểu sao cô có chút tự hào.
Mãi cho đến đêm khuya, mọi người mới tản dần về nhà nghỉ ngơi.
Ngày đầu năm mới thực ra rất yên tĩnh, buổi sáng ăn một bữa bánh trôi, sau đó mọi người tán gẫu, một ngày cứ vậy trôi qua. Nhưng đối với đám trẻ con mà nói, ngày này tương đối đặc biệt. Bởi bất luận chúng nghịch ngợm thế nào, người lớn đều sẽ nhịn không nổi cáu và không dạy dỗ chúng.
Mọi người tin rằng ngày mùng Một là ngày khởi đầu của một năm, khởi đầu này nhất thiết phải tốt. Cho nên vào ngày hôm đó, mọi người đều cố hết sức không được làm chuyện sai trái, cũng cố hết sức không đổ nước hay đổ rác bên ngoài, tránh đổ tài lộc đi.
Đến ngày mùng Hai thì lại bắt đầu huyên náo, bắt đầu đi thăm họ hàng.
Mấy gia đình nhỏ nhà họ Lâm có trật tự gần như đều cố định, trưa mùng Hai ăn cơm ở nhà Lâm Kiến Quốc, tối ăn ở nhà Lâm Kiến Đảng, trưa mùng Ba ăn ở nhà Lâm Kiến Nghiệp, tối thì ăn ở nhà Lâm Kiến Dân. Đều là cùng một tốp người, giống như lại trải qua đêm giao thừa lần nữa vậy.
Lúc này, Lâm Hải Yến ở trên huyện cũng đưa chồng là Đào Kim Phong cùng về. Chị ở nhà hai ngày, cùng vui vẻ với mọi người.
Từ sáng, Lâm Tố Mỹ đã chạy đến nhà bác cả điểm danh, đợi Lâm Hải Yến trở về.
Người khác vừa thấy hành động của Lâm Tố Mỹ thì đều cảm khái quan hệ giữa các anh chị em họ nhà họ Lâm đúng là rất tốt.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình hơi tủi thân. Không chỉ có một mình cô đợi Lâm Hải Yến trở về mà mọi người đều đợi. Chỉ có điều, cô là bạn lớn, mọi người đều là bạn nhỏ, cô là vì người, còn các bạn nhỏ là vì đồ ăn.
Lúc Lâm Hải Yến về, nhà cửa cũng ầm ĩ theo. Mọi người đều chào hỏi chị, còn chị thì chia kẹo và đồ mình mang về cho mọi người ăn.
Qua một lúc, Lâm Tố Mỹ mới cùng Lâm Hải Yến lén vào căn phòng trước đây của Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến là con gái duy nhất của nhà bác cả, phòng của chị vẫn luôn được để yên đó, lúc rảnh rỗi Dịch Phương còn thu dọn cả căn phòng nữa.
Hai chị em ngồi với nhau, tỉ tê kể một vài chuyện lặt vặt cho nhau nghe, chia sẻ cuộc sống của mình với đối phương.
Đến thời gian ăn cơm, hai chị em mới bị gọi ra ăn.
Tết, biến mất dần sau mỗi bữa cơm, hương vị Tết cũng ngày một nhạt dần.
- --------------------------
Sau Tết, đối với đội sản xuất số Chín mà nói, chuyện lớn nhất chính là đường đã được sửa thông, lên huyện đã tiện hơn nhiều. Có điều, con đường đó không quá bằng phẳng, sau cơn mưa sẽ dễ lầy lội. Song mọi người vẫn phấn khởi vì có con đường này. Con đường này đã trở thành thứ đáng kiêu ngạo nhất của mấy đội sản xuất gần đó. Gặp người khác, họ sẽ nhắc đến mấy câu, đợi đối phương khen ngợi.
Đường đã sửa thông, việc cũng đến - nên có xe rồi.
Tựa như chỉ trong một đêm, đội sản xuất số Chín đã có rất nhiều nhà sở hữu xe đạp: nhà trưởng thôn Lâm Kiến Quốc đã mua xe đạp, nhà Lâm Kiến Đảng cũng đã mua xe đạp, sau đó đám bạn chơi thân với Tạ Trường Du gần như cũng đều đã mua xe đạp…
Đội sản xuất số Chín có nhiều nhà sở hữu xe đạp như thế, khiến các đội sản xuất khác nhìn mà chua xót. Lúc gặp được Lâm Kiến Quốc, họ sẽ luôn thốt lên mấy câu: khó trách muốn sửa đường như thế, là vì đã muốn mua xe từ lâu rồi chứ gì!
Lâm Kiến Quốc không giận, cười nheo mắt hỏi đối phương, lẽ nào anh không muốn mua xe đạp ư.
Muốn thì đương nhiên có muốn, nhưng mua xe đạp không cần tiền chắc, có tiền rồi thì còn phải nghĩ cách kiếm được phiếu mới được.
Thoáng cái, trong thôn đã có nhiều người mua xe đạp đến vậy, đó là chuyện tốt đối với Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai. Họ cũng cầm tấm phiếu xe đạp đó lên huyện mua một chiếc xe đạp về. Họ không biết đi xe đạp nên đẩy xe về, nhưng dù vậy, hai ông bà vẫn vui mừng hớn hở.
Có người hỏi chuyện họ mua xe đạp, họ liền hào phóng nói với đối phương, họ vừa may có được phiếu xe đạp, một nhà được Lâm Kiến Nghiệp giúp làm gia cụ có quen một người muốn bán phiếu xe đạp trong tay đi, sau khi Lâm Kiến Nghiệp biết tin thì bèn mua về.
Chẳng được mấy hôm, nhà Lâm Kiến Nghiệp đã có xe đạp, tấm phiếu xe đạp có được thế nào cũng được lan truyền cả thôn.
Thế nên, chuyện nhà họ Lâm có xe đạp cũng không quá gây chú ý. Nhưng vẫn luôn có người đến hỏi họ xem người ta còn phiếu xe đạp nữa không, giúp hỏi hộ xem.
Sau đó, mấy người kia không tới làm phiền nhà Lâm Kiến Nghiệp nữa.
Hội của Tạ Trường Du gần như đều có món đồ quý giá là xe đạp, nếu nói họ không có cửa kiếm được phiếu xe đạp thì ai tin?
Sau đó, thông qua Tạ Trường Bình, Lâm Tố Mỹ biết chuyện Tạ Trường Du đã bắt đầu buôn phiếu xe đạp rồi. Khách mua chính là người của mấy thôn bên cạnh. Nếu đường đã sửa thông, lẽ nào những người đó không có suy nghĩ khác ư? Không nói đến chuyện sau khi có xe đạp thì sẽ tiện hơn bao nhiêu, chỉ riêng việc có xe đạp khiến người khác hâm mộ thôi đã làm rất nhiều người nóng lòng muốn mua một chiếc rồi. Trước đây không có tiền không có đường, nhưng bây giờ đã khác.
Đối với Tạ Trường Du mà nói, chuyện này không được coi là quá khó. Cuộc sống của người trên huyện phần nhiều không tốt, bán một tấm phiếu xe đạp đi chắc chắn có thể cải thiện cuộc sống. Còn một vài người khác bán phiếu không phải vì cuộc sống khó khăn, mà là vì nhà cách nơi làm việc quá gần, không cần dùng đến xe đạp nên họ dứt khoát bán phiếu đi.
Lâm Tố Mỹ không ngờ rằng, sau khi con đường được sửa thông thì sẽ có lợi cho Tạ Trường Du đầu tiên.
Sau khi có xe đạp, cuộc sống của Lâm Tố Mỹ cũng có thay đổi.
Bây giờ Lâm Bình, Lâm An tranh nhau muốn đưa Lâm Tố Mỹ đi học. Bởi vì họ đều muốn đạp xe lên huyện. Xe đạp vừa lướt qua liền kéo theo một loạt ánh mắt hâm mộ trên đường đi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng oách rồi.
Trước đây, một trong hai người Lâm Bình, Lâm An không có việc gì làm thì đi đưa đón Lâm Tố Mỹ. Bây giờ, Lâm Tố Mỹ nhất thiết phải ấn định thời gian cho họ, mỗi người một ngày, nếu không hai ông anh này thật sự có thể cãi nhau vì chuyện ai đưa Lâm Tố Mỹ đi học mất.
Cuộc sống của Lâm Tố Mỹ ở trường cũng trôi qua vô cùng bình yên. Điều khác biệt duy nhất là trước đây thời gian nghỉ trưa của cô đều bị Phương Tiểu Linh chiếm, bây giờ thì bị Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa cùng chiếm.
Ngày trước, Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa là bạn học cấp Hai, hai người không qua lại nhiều. Sau đôi ba lần Vu Sa Sa hàn huyên với Phương Tiểu Linh, cô nàng biết bây giờ thành tích của Phương Tiểu Linh đã có tiến bộ, bèn thuận miệng hỏi, từ đó biết được chuyện Lâm Tố Mỹ giảng bải cho Phương Tiểu Linh. Sau đó, Vu Sa Sa cũng chủ động đến học hỏi Lâm Tố Mỹ. Sau khi thấy Lâm Tố Mỹ không phản đối, bây giờ cô nàng đã cùng Phương Tiểu Linh đến hỏi Lâm Tố Mỹ những kiến thức mà họ nghe không hiểu rồi.
Sau khi tình huống đó diễn ra một tuần, Lâm Tố Mỹ được bố mẹ Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa tìm đến.
Họ không chỉ mang theo một vài món đồ tinh xảo, quý giá mà còn cầm một ít tiền, hy vọng Lâm Tố Mỹ có thể tận dụng thời gian rảnh giúp Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa nâng cao thành tích.
Lâm Tố Mỹ đương nhiên không chịu nhận. Nhưng đối phương khá cố chấp, Lâm Tố Mỹ chỉ đành nhận đồ mà họ mang đến, còn tiền thì nói gì cô cũng không thể nhận.
Hôm nay sau khi về đến nhà, Lâm Tố Mỹ đưa đồ bố mẹ Phương Tiểu Linh và bố mẹ Vu Sa Sa tặng cho Trần Đông Mai. Trần Đông Mai nhíu mày, sắc mặt không dễ coi cho lắm. “Con giảng bài cho bạn, sao còn nhận đồ của người ta nữa?”
Lâm Tố Mỹ cũng rất ảo não. “Mẹ, con cũng không muốn nhận, nhưng họ cứ đòi đưa cho con, còn muốn tặng tiền nữa. Con thực sự hết cách, chỉ đành nhận những thứ này thôi, còn tiền thì trả cho họ.”
Trần Đông Mai không nói gì. Dì chỉ cảm thấy bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đâu thể đòi báo đáp chứ.
Vừa thấy thái độ của mẹ mình, Lâm Tố Mỹ đã biết mình hơi suy nghĩ viển vông rồi. Cô còn nghĩ có thể kiếm tiền từ việc giảng bài cho người khác nữa đấy. Nếu thật sự làm thế, có lẽ hậu quả không phải điều cô muốn thấy.
Nhà Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa tặng đồ cho cô là bởi họ biết nhờ sự giúp đỡ của cô, thành tích của hai người đó quả thực tăng cao, nếu cô không nhận đồ, họ sợ cô không tận tâm.
Nhưng không phải bố mẹ của tất cả mọi người đều coi trọng việc học của con cái như bố mẹ Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa, lại còn sẵn lòng tốn tiền vì chuyện đó nữa.
Lâm Tố Mỹ không cảm thấy thất vọng. Bây giờ không thể dựa vào việc này để kiếm tiền, thế sau này thì sao?
Còn Phương Tiểu Linh và Vu Sa Sa cũng tương đương với tấm biển hiệu cô tự tìm cho mình. Cô đương nhiên sẽ tận tâm dạy họ, chỉ cần họ đỗ đại học, đó chính là tấm biển hiệu sống của Lâm Tố Mỹ cô. Sau này đợi thời thế thay đổi, cô sẽ tận dụng kinh nghiệm của mình bắt đầu mở lớp học thêm, hẳn là có thể thành công.
Cứ từ từ vậy, cô không lo lắng, bởi vì đây là chuyện cô am hiểu. Hơn nữa, cô còn có kinh nghiệm trước kia, cô tin rằng mình có thể thành công.
Đợi khi Lâm Bình, Lâm An về nhà và biết Lâm Tố Mỹ được người ta cảm ơn, còn tặng những món đồ quý giá như thế, ánh mắt hai anh chàng nhìn Lâm Tố Mỹ cũng khác. “Tiểu Mỹ, em giỏi thật đấy, còn có thể giảng bài cho người khác nữa.”
Lời này cũng nhắc nhở Trần Đông Mai, con gái mình có thể giảng bài cho người khác ư?
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mẹ mình, Lâm Tố Mỹ bặm môi. “Mẹ, mẹ vốn không tin con đang cố gắng học, cũng không tin con thật sự thông minh vừa học đã biết đúng không? Trước đây không phải con đã nói với mẹ rồi sao, ngày trước con chỉ không nghiêm túc học thôi, vừa nghiêm túc thì đương nhiên sẽ giỏi rồi.”
Trần Đông Mai hiếm khi hơi ngại. “Là mẹ đã sai rồi.”
Lâm Kiến Nghiệp cũng mừng rỡ. “Mẹ con biết thành tích của con đã trở nên tốt hơn, nhưng không biết là thành tích của Tiểu Mỹ nhà mình có thể tốt đến như thế đấy!”
Bấy giờ, Lâm Tố Mỹ cũng vui vẻ. “Mẹ, sau này thành tích của con sẽ còn tốt hơn nữa.”
“Thế thì được.” Trần Đông Mai cười nheo mắt, gắp thức ăn cho Lâm Tố Mỹ. “Con ăn nhiều thêm chút, đi học vất vả lắm.”
“Mọi người cũng ăn đi, làm việc còn vất vả hơn mà.”
……
Sau chuyện này, người nhà họ Lâm mới thật sự nhận định Lâm Tố Mỹ quả thực có bộ não thông minh, có khiếu học. Còn về việc trước đây cô không thích học và có thành tích kém, đó là vì cô không hiểu chuyện, không biết cố gắng thôi. Bây giờ cô hiểu chuyện, biết được tầm quan trọng của việc học rồi thì đương nhiên biết phải chăm chỉ học hành, lại thêm tố chất thông minh, thành tích có thể không tốt lên hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.