Chương 71: Nhốt vào Ngô Đồng Am
Nữ vương không ở nhà
18/11/2013
Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc: "Một đám quan binh, không biết tại sao nữa!"
Vừa nghe nhị thiếu phu nhân nhất thời ngây người, tiếp theo đó là thân mình mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường, doạ tiểu nha hoàn và A Phúc hoảng sợ. Hai người bị doạ vội chạy đến đỡ. Vừa một lần nữa nằm xuống, đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân tiếng la sợ hãi cùng với tiếng quát mắng, giống như đang ở ngay bên cạnh.
Đang lúc mọi người kinh ngạc khó hiểu, thì bên ngoài một lão ma ma từ trong phòng nha hoàn vội vàng chạy tới, nói là mau đi qua tiếp chỉ. Lập tức hai tiểu nha hoàn và A Phúc giúp nhị thiếu phu nhân mặc quần áo, rồi đỡ nàng ấy ra bên ngoài. Ai ngờ mới ra cửa viện, đã thấy bên ngoài bị bao vây bởi một đám quan binh tay cầm đao thương, một đám dáng vẻ hung thần ác sát, giống như giặc cướp.
Nhị thiếu phu nhân cười khổ một tiếng, trở tay nắm lấy tay A Phúc nói: "A Phúc... Ngươi mau đi đi..."
Đi, nói dễ hơn làm, A Phúc nhìn lại chung quanh, chỉ thấy bên ngoài đã nơi nơi đều vây đầy người, nàng có thể chạy đi đâu? Rơi vào đường cùng, lại nhớ tới lão phu nhân, đi chưa được mấy bước thì bị ngăn cản, nói là thánh chỉ đã ban xuống, bọn họ tới để xét nhà. Người đứng đầu kia bên má có một nốt ruồi đen, mắt âm lãnh như rắn rết, lúc này hắn sắc bén nhìn lướt qua mấy người phụ nữ ở đây, hạ lệnh mau bắt lại.
Nhị thiếu phu nhân còn không tin, gạt ra tiến lên muốn cản bọn quan binh bắt người, miễn cưỡng khởi dậy tinh thần chất vấn tên cầm đầu. Ai ngờ tên đứng đầu kia cười lạnh một tiếng nói, thánh chỉ đã ban, nam bỏ tù, nữ quyến tạm thời bắt lại. Lúc này hai nha hoàn bên cạnh đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, nhị thiếu phu nhân chỉ chỉ A Phúc bên cạnh: "Nàng ấy cũng không phải người nhà của chúng ta, chỉ là sang đây thăm nhà mà thôi, vẫn là thả đi thôi."
Tên cầm đầu đánh giá A Phúc một phen, ánh mắt lạnh lùng, A Phúc nhịn không được trong lòng giật thót một cái, bất quá vẫn nhanh chóng tiến lên bẩm báo: "Ta quả thật không phải người hầu trong phủ."
Đầu mục nhìn nửa ngày, rốt cục nói: "Mặc kệ có phải hay không, bắt trước rồi nói sau, sau này sẽ phán xét." Nói xong vung tay lên để người tiến lên bắt.
A Phúc đáng thương và nhị thiếu phu nhân bất quá chỉ là con gái yếu đuối, dĩ nhiên chống không lại mấy quan binh như sói như hổ, vài cái đã bị bắt áp giải xuống. Trong khoảng thời gian ngắn trâm tóc tán loạn, người người chật vật không chịu nổi bị dẫn ra.
Rất nhanh A Phúc và nhị thiếu phu nhân bị áp giải đến chính sảnh, đến nơi đó lại nhìn thấy lão phu nhân cùng hai vị phu nhân và hai vị thiếu phu nhân đều đã ở đó. Lão phu nhân đã ngất đi, bên cạnh còn có nhiều vết máu đỏ tươi. Đại phu nhân đang ôm bà khóc lóc, nhị phu nhân còn hổn hển mắng mấy người đang bắt giữ bà ấy. Đại thiếu phu nhân hiển nhiên bị bắt còn không dám tin, mà vị tam thiếu phu nhân vừa vào cửa hai năm nay sợ tới mức khóc thành tiếng, nước mắt và son phấn trộn lẫn lộn.
Nhị thiếu phu nhân thấy lão phu nhân ngất đi, giãy dụa muốn đi qua xem, nhưng quan binh cũng không cho nàng đi, nàng giãy dụa một phen chỉ khiến trở thành quần áo càng thêm hỗn độn.
A Phúc ngơ ngác nhìn tất cả, lại thấy đám quan binh này như giặc cướp nơi nơi điều tra, đem tất cả những đồ vật trong phủ phàm là có chút giá trị đều vơ vét hết, nghĩ đây chỉ là cảnh trong kịch nam* đến xét nhà, nàng thế nào cũng không ngờ tới, loại chuyện này lại có thể xảy ra ngay trước mắt mình.
(*) loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam thời xưa
Đại phu nhân ôm lão phu nhân khóc nửa ngày, lão phu nhân rốt cục tỉnh lại, hai mắt đục ngầu tuyệt vọng nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân lúc này khóc không ra hình người, quỳ gối trước mặt quan sai cầu xin muốn đi qua xem một chút, trong tay lung tung xả ra tất cả trang sức trên người nhét vào tay quan sai kia. Quan sai nhìn nhìn xung quanh, bất động thanh sắc đem trang sức để vào tay áo, ho khan một tiếng cũng để nàng đi qua.
Nhị thiếu phu nhân lảo đảo bổ nhào đến trước mặt lão phu nhân, nhanh chóng ôm chặt lão phu nhân đau khóc thành tiếng. Lão phu nhân run rẩy môi, giãy dụa nửa ngày rốt cục phun ra một chữ: "Con..." Nói xong từ này, bà đột nhiên dừng lại, hai mắt dại ra.
Đại phu nhân kinh sợ kêu một tiếng, doạ nhị phu nhân và hai vị thiếu phu nhân còn có A Phúc đều giãy dụa đi qua. Nhưng đầu lão phu nhân vô lực đổ sang một bên, không còn chút động tĩnh gì.
Đại phu nhân tay run run tái nhợt thử thử hơi thở lão phu nhân, cũng đã là không còn dấu hiệu gì. Nhị thiếu phu nhân nắm chặt tay lão phu nhân, chỉ cảm thấy bàn tay kia dần dần lạnh đi. Vì thế mọi người đều hiểu lão phu nhân đã mất, nhất thời mọi người đều khóc lên.
Bên này một đám phụ nữ đang khóc tê tâm liệt phế, bên ngoài một người mặc quan phục đi vào, nhìn nhìn nói: "Đem bọn họ tạm thời áp giải tới Ngô Đồng Am."
===============
Nhị thiếu phu nhân và đại phu nhân lúc này vẫn ôm lão phu nhân khóc, nhưng quan sai đã tiến lên, hung bạo kéo họ ra. Nhị thiếu phu nhân mặc dù đang bệnh, nhưng bàn tay trắng xanh vẫn ôm chặt lấy lão phu nhân, vì thế quan sai kia liều mạng kéo ra, chỉ nghe một tiếng giòn vang kinh người, cổ tay nhị thiếu phu nhân liên tiếp bị bẻ gãy.
A Phúc đau lòng muốn đi qua đỡ lấy nhị thiếu phu nhân, nhưng nàng cũng là ốc không mang nổi mình ốc, đã có một quan sai tiến về phía nàng, gần như là hung bạo lôi kéo. A Phúc chợt nhớ lại trong bụng có thai nhi, chỉ phải năn nỉ quan sai kia. Quan sai kia thấy A Phúc thật sự đáng thương, lại thấy nàng nói chuyện ngoan ngoãn, cũng dừng lại động tác lôi kéo, để nàng đứng lên tự mình đi.
Lập tức một nhóm chủ tử hoặc là bị xô đẩy, hoặc là bị lôi kéo hướng ra phía ngoài phủ mà đi, sau đó là một đám nha hoàn bị quan sai túm ra bên ngoài. Đến nhị môn, các nàng mới phát hiện mấy người đàn ông trong nhà sớm đã bị bắt, A Phúc hai mắt đẫm lệ mông lung, thậm chí còn nhìn thấy Mạc thị vệ cũng đã bị bốn quan sai cầm đao thương bắt giữ.
Mạc thị vệ thấy A Phúc bị bắt, môi động đậy giống như muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng vẫn là quay đầu nhìn về nơi khác.
A Phúc xoa xoa nước mắt, hai tay che chở bụng, nghĩ mình nay sớm đã không còn là nô tỳ, chỉ cần điều tra rõ trắng đen hẳn là có thể thả ra. Nàng không mong cầu bản thân có thể may mắn thoát khỏi khó khăn, nhưng luôn nhớ tới đứa nhỏ trong bụng.
Lúc này bất kể nam nữ đều bị quan sai áp giải đi ra phía ngoài, bởi vì hầu phủ nhân số đông đúc, một chuỗi đi thành hàng dài. Mọi người hoặc là yên lặng cúi đầu rơi lệ, hoặc là tuyệt vọng bi thương như cây khô, lại hoặc là sợ hãi bất định sắc mặt tái nhợt, khiến cho đội ngũ này giống như khóc tang.
Sau khi ra phủ, những người này bị áp giải theo hướng khác nhau, A Phúc tính cả các vị phu nhân, thiếu phu nhân, phu nhân quản gia đi về một hướng. Lúc này đại phu nhân và nhị thiếu phu nhân đều đã không còn lớn tiếng khóc nữa, đại phu nhân cúi đầu gạt lệ, nhị thiếu phu nhân vẻ mặt dại ra, hai người bị quan sai xô đẩy đi về phía trước. Đại thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân lúc này bỗng nhiên nhớ tới con của mình, vì thế khóc lóc muốn gặp con. Vừa khéo lúc này nhóm bà vú xen lẫn trong đội ngũ người hầu và vài đứa nhỏ cũng đi từ phía sau lên khiến tiếng khóc vang dội, vì thế đầu mục có nốt ruồi đen kia không chịu được phiền hà, trực tiếp sai người mau chóng đem bọn họ lôi đi.
Cũng không biết đi bao lâu, A Phúc chỉ cảm thấy mặt trời dần dần hạ về tây, dưới chân cũng bắt đầu đau đớn. Cuối cùng các nàng rốt cục ra khỏi thành, đi tới ngọn núi ngoài thành có một am ni cô bỏ hoang.
A Phúc mờ mịt ngẩng đầu, nàng nhớ nơi này gọi là Ngô Đồng Am. Trong Am cũng không có cây ngô đồng, sở dĩ có cái tên này cũng là có nguyên nhân. Trước kia từng có một vị phi tử bị bỏ đến nơi này xuất gia, ở trong này qua mười bảy năm kham khổ. Mười bảy năm sau con trai của nàng ấy lại đăng cơ làm đế, hạ chỉ mời nàng ấy hồi cung.
Ngô Đồng Am bởi vì có một Thái Hậu, hẳn nhiên cũng từng có thời hưng thịnh, bất quá theo triều đại thay đổi, dần dần cũng xuống dốc, nay lại bị bỏ hoang không người lui tới.
Lập tức nữ quyến bị quan sai áp giải vào Am, chỉ thấy bên trong cỏ dại um tùm tro bụi trải rộng, mạng nhện che kín góc sân. Quan sai đem các nàng đẩy mạnh qua, lập tức đóng cửa Am lại, sau đó bao vây am viện chật như nêm cối.
Trong lòng A Phúc vẫn nhớ nhị thiếu phu nhân bị thương, thấy không có quan sai áp giải, chạy nhanh tới nhìn nhị thiếu phu nhân, ai ngờ nhị thiếu phu nhân vẻ mặt dại ra, giống như không biết đau đớn, chỉ mặc cho cánh tay thành hình dạng quỷ dị rủ xuống trước người.
A Phúc trong lòng đau thắt, mắt nhịn không được lại rơi lệ. Nàng không biết bị xử lý ra sao, đành phải xé rách áo của mình băng bó qua loa cho nhị thiếu phu nhân.
Đại phu nhân lúc này cũng trấn định lại, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy nhị phu nhân và ba vị thiếu phu nhân đều ở đây, mặt khác còn có phu nhân Tôn đại quản gia, Liễu nhi, Vượng phu nhân, A Bình, đều một đám khóc đến son phấn đầy mặt, hai mắt toát ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng. A Bình ôm đứa nhỏ hai ba tuổi, đứa nhỏ vừa đói vừa mệt chỉ khóc kêu, nàng đành phải dỗ dành lung tung. Nhưng dỗ đứa nhỏ, mà chính mình lại nhịn không được khóc lên. Mà tam thiếu phu nhân đại thiếu phu nhân còn có A Bình, bởi vì lúc ấy cũng không có con ở bên người, bọn họ bây giờ thậm chí không biết con của mình rốt cuộc ở nơi nào, vì thế càng thêm lo lắng, khóc đến độ đứng không vững.
Bất quá trong đó đáng thương nhất là Liễu nhi và Vượng phu nhân, hai người lúc này bụng đã lớn, nay đi nhiều thế này, đều đã dựa vào bậc thang dài đầy cỏ ngồi xuống, vỗ về cái bụng còn không biết là trai hay gái, kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.
Đại phu nhân nhớ tới lúc xét nhà lão phu nhân đã mất, lại bi ai trong lòng. Nghĩ lại lúc trước kỳ thật luôn luôn bệnh, nhưng tốt xấu có thể kéo dài sinh mạng, bà vốn dĩ còn nghĩ mình vẫn may mắn, nhưng nay thì thấy, chẳng bằng lúc trước sớm ra đi, cũng sẽ giảm bớt thê lương lúc lâm chung như thế này. Người già sống đã đến tuổi như vậy, vốn cũng là con cháu đầy sảnh, vậy mà ngay cả một đám tang đàng hoàng cũng không có.
Lúc này đã vào thu, ban ngày không thấy, vừa đến buổi chiều trời lập tức trở lạnh.Gió thu thổi qua đám cỏ dại vàng úa, thổi bay tro bụi tích tụ lâu ngày trên bậc thang, đại phu nhân cảm thấy từng trận lạnh lẽo.
Bà cố gắng khởi dậy tinh thần, nói với mọi người xung quanh: "Giờ trời cũng sắp tối rồi, trước tiên nên quét tước trong Am trước đi đã, dù sao chúng ta cũng phải qua đêm nay."
Lời này vừa ra, những người khác đầu tiên là không nói, nhưng vị tam thiếu phu nhân kia cũng là sửng sốt, trên mặt đầy nước mắt tiến lên sợ hãi nói: "Chúng ta thật sự phải ở lại trong cái Am hoang tàn này sao?"
Nàng ấy vốn dĩ là con gái nhà quan lại nhỏ, lúc trước cha vì nịnh bợ hầu phủ mới hủy bỏ đính ước từ hồi còn bé gả cho tam thiếu gia. Lúc ấy trong nhà đều nói nàng ấy tốt số, nhưng nay sao lại rơi xuống tình thế này, trong lòng nàng ấy thực ủy khuất.
Đại phu nhân gật đầu: "Bản án này sợ là nhất thời nửa khắc sẽ không kết thúc được, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở trong này một khoảng thời gian."
Tam thiếu phu nhân nghe nói thế, cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào?"
Đại phu nhân thấy con dâu sợ hãi rụt rè không ra thể thống gì, bà vốn dĩ đã là nỗ lực duy trì, lúc này bị hỏi như vậy, trong lòng vừa buồn vừa giận, đối với con dâu này cực bất mãn, không khỏi mặt lạnh nói: "Ta sao biết?"
Tam thiếu phu nhân bị đại phu nhân cho một câu như vậy, đành phải yên lặng lui ra, ngồi ở một bên níu chặt cây cỏ đuôi chó rơi lệ.
A Phúc lúc này cũng trấn định lại, nàng hít một hơi thật sâu nhìn xem bốn phía, cố gắng giãy dụa đứng dậy đi vào trong Am, tìm kiếm khắp một lượt cuối cùng tìm được một cái chổi không biết để lại đây từ năm nào tháng nào, nhưng cây chổi kia vừa cầm đến đã lập tức tung ra, nghĩ chắc là vì đã lâu lắm rồi.
A Phúc ngồi xuống, đem cái chổi kia một lần nữa cột chắc lại, bắt đầu quét tước. Đại phu nhân thấy vậy, chính mình cũng vào Am, tìm một cái đệm ngồi bị người vứt bỏ, xé rách ra, rồi lại buộc thành một bó, thế này mới theo A Phúc cùng nhau quét tước.
Ngoài đại thiếu phu nhân, đám người A Bình thấy đại phu nhân đều đã dọn dẹp, cũng theo sau tiến lên phụ giúp. Vì thế bọn họ đều tự kiếm một cái đệm ngồi xé ra, miễn cưỡng cầm lấy lau dọn am đài.
Đại phu nhân thấy mọi người đều làm, tự mình cũng vòng quanh viện trước sau một vòng, chỉ thấy mặt sau rất nhiều phòng bởi vì gió thổi phơi nắng lâu ngày đã sớm bị dột, nhưng thật ra nơi chính viện thờ phụng tượng phật còn hoàn hảo không tổn hao gì, nghĩ bọn họ chỉ có thể tạm thời ở tại chính sảnh thôi.
Vừa nghe nhị thiếu phu nhân nhất thời ngây người, tiếp theo đó là thân mình mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường, doạ tiểu nha hoàn và A Phúc hoảng sợ. Hai người bị doạ vội chạy đến đỡ. Vừa một lần nữa nằm xuống, đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân tiếng la sợ hãi cùng với tiếng quát mắng, giống như đang ở ngay bên cạnh.
Đang lúc mọi người kinh ngạc khó hiểu, thì bên ngoài một lão ma ma từ trong phòng nha hoàn vội vàng chạy tới, nói là mau đi qua tiếp chỉ. Lập tức hai tiểu nha hoàn và A Phúc giúp nhị thiếu phu nhân mặc quần áo, rồi đỡ nàng ấy ra bên ngoài. Ai ngờ mới ra cửa viện, đã thấy bên ngoài bị bao vây bởi một đám quan binh tay cầm đao thương, một đám dáng vẻ hung thần ác sát, giống như giặc cướp.
Nhị thiếu phu nhân cười khổ một tiếng, trở tay nắm lấy tay A Phúc nói: "A Phúc... Ngươi mau đi đi..."
Đi, nói dễ hơn làm, A Phúc nhìn lại chung quanh, chỉ thấy bên ngoài đã nơi nơi đều vây đầy người, nàng có thể chạy đi đâu? Rơi vào đường cùng, lại nhớ tới lão phu nhân, đi chưa được mấy bước thì bị ngăn cản, nói là thánh chỉ đã ban xuống, bọn họ tới để xét nhà. Người đứng đầu kia bên má có một nốt ruồi đen, mắt âm lãnh như rắn rết, lúc này hắn sắc bén nhìn lướt qua mấy người phụ nữ ở đây, hạ lệnh mau bắt lại.
Nhị thiếu phu nhân còn không tin, gạt ra tiến lên muốn cản bọn quan binh bắt người, miễn cưỡng khởi dậy tinh thần chất vấn tên cầm đầu. Ai ngờ tên đứng đầu kia cười lạnh một tiếng nói, thánh chỉ đã ban, nam bỏ tù, nữ quyến tạm thời bắt lại. Lúc này hai nha hoàn bên cạnh đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, nhị thiếu phu nhân chỉ chỉ A Phúc bên cạnh: "Nàng ấy cũng không phải người nhà của chúng ta, chỉ là sang đây thăm nhà mà thôi, vẫn là thả đi thôi."
Tên cầm đầu đánh giá A Phúc một phen, ánh mắt lạnh lùng, A Phúc nhịn không được trong lòng giật thót một cái, bất quá vẫn nhanh chóng tiến lên bẩm báo: "Ta quả thật không phải người hầu trong phủ."
Đầu mục nhìn nửa ngày, rốt cục nói: "Mặc kệ có phải hay không, bắt trước rồi nói sau, sau này sẽ phán xét." Nói xong vung tay lên để người tiến lên bắt.
A Phúc đáng thương và nhị thiếu phu nhân bất quá chỉ là con gái yếu đuối, dĩ nhiên chống không lại mấy quan binh như sói như hổ, vài cái đã bị bắt áp giải xuống. Trong khoảng thời gian ngắn trâm tóc tán loạn, người người chật vật không chịu nổi bị dẫn ra.
Rất nhanh A Phúc và nhị thiếu phu nhân bị áp giải đến chính sảnh, đến nơi đó lại nhìn thấy lão phu nhân cùng hai vị phu nhân và hai vị thiếu phu nhân đều đã ở đó. Lão phu nhân đã ngất đi, bên cạnh còn có nhiều vết máu đỏ tươi. Đại phu nhân đang ôm bà khóc lóc, nhị phu nhân còn hổn hển mắng mấy người đang bắt giữ bà ấy. Đại thiếu phu nhân hiển nhiên bị bắt còn không dám tin, mà vị tam thiếu phu nhân vừa vào cửa hai năm nay sợ tới mức khóc thành tiếng, nước mắt và son phấn trộn lẫn lộn.
Nhị thiếu phu nhân thấy lão phu nhân ngất đi, giãy dụa muốn đi qua xem, nhưng quan binh cũng không cho nàng đi, nàng giãy dụa một phen chỉ khiến trở thành quần áo càng thêm hỗn độn.
A Phúc ngơ ngác nhìn tất cả, lại thấy đám quan binh này như giặc cướp nơi nơi điều tra, đem tất cả những đồ vật trong phủ phàm là có chút giá trị đều vơ vét hết, nghĩ đây chỉ là cảnh trong kịch nam* đến xét nhà, nàng thế nào cũng không ngờ tới, loại chuyện này lại có thể xảy ra ngay trước mắt mình.
(*) loại hình nghệ thuật sân khấu miền Nam thời xưa
Đại phu nhân ôm lão phu nhân khóc nửa ngày, lão phu nhân rốt cục tỉnh lại, hai mắt đục ngầu tuyệt vọng nhìn nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân lúc này khóc không ra hình người, quỳ gối trước mặt quan sai cầu xin muốn đi qua xem một chút, trong tay lung tung xả ra tất cả trang sức trên người nhét vào tay quan sai kia. Quan sai nhìn nhìn xung quanh, bất động thanh sắc đem trang sức để vào tay áo, ho khan một tiếng cũng để nàng đi qua.
Nhị thiếu phu nhân lảo đảo bổ nhào đến trước mặt lão phu nhân, nhanh chóng ôm chặt lão phu nhân đau khóc thành tiếng. Lão phu nhân run rẩy môi, giãy dụa nửa ngày rốt cục phun ra một chữ: "Con..." Nói xong từ này, bà đột nhiên dừng lại, hai mắt dại ra.
Đại phu nhân kinh sợ kêu một tiếng, doạ nhị phu nhân và hai vị thiếu phu nhân còn có A Phúc đều giãy dụa đi qua. Nhưng đầu lão phu nhân vô lực đổ sang một bên, không còn chút động tĩnh gì.
Đại phu nhân tay run run tái nhợt thử thử hơi thở lão phu nhân, cũng đã là không còn dấu hiệu gì. Nhị thiếu phu nhân nắm chặt tay lão phu nhân, chỉ cảm thấy bàn tay kia dần dần lạnh đi. Vì thế mọi người đều hiểu lão phu nhân đã mất, nhất thời mọi người đều khóc lên.
Bên này một đám phụ nữ đang khóc tê tâm liệt phế, bên ngoài một người mặc quan phục đi vào, nhìn nhìn nói: "Đem bọn họ tạm thời áp giải tới Ngô Đồng Am."
===============
Nhị thiếu phu nhân và đại phu nhân lúc này vẫn ôm lão phu nhân khóc, nhưng quan sai đã tiến lên, hung bạo kéo họ ra. Nhị thiếu phu nhân mặc dù đang bệnh, nhưng bàn tay trắng xanh vẫn ôm chặt lấy lão phu nhân, vì thế quan sai kia liều mạng kéo ra, chỉ nghe một tiếng giòn vang kinh người, cổ tay nhị thiếu phu nhân liên tiếp bị bẻ gãy.
A Phúc đau lòng muốn đi qua đỡ lấy nhị thiếu phu nhân, nhưng nàng cũng là ốc không mang nổi mình ốc, đã có một quan sai tiến về phía nàng, gần như là hung bạo lôi kéo. A Phúc chợt nhớ lại trong bụng có thai nhi, chỉ phải năn nỉ quan sai kia. Quan sai kia thấy A Phúc thật sự đáng thương, lại thấy nàng nói chuyện ngoan ngoãn, cũng dừng lại động tác lôi kéo, để nàng đứng lên tự mình đi.
Lập tức một nhóm chủ tử hoặc là bị xô đẩy, hoặc là bị lôi kéo hướng ra phía ngoài phủ mà đi, sau đó là một đám nha hoàn bị quan sai túm ra bên ngoài. Đến nhị môn, các nàng mới phát hiện mấy người đàn ông trong nhà sớm đã bị bắt, A Phúc hai mắt đẫm lệ mông lung, thậm chí còn nhìn thấy Mạc thị vệ cũng đã bị bốn quan sai cầm đao thương bắt giữ.
Mạc thị vệ thấy A Phúc bị bắt, môi động đậy giống như muốn nói cái gì, bất quá cuối cùng vẫn là quay đầu nhìn về nơi khác.
A Phúc xoa xoa nước mắt, hai tay che chở bụng, nghĩ mình nay sớm đã không còn là nô tỳ, chỉ cần điều tra rõ trắng đen hẳn là có thể thả ra. Nàng không mong cầu bản thân có thể may mắn thoát khỏi khó khăn, nhưng luôn nhớ tới đứa nhỏ trong bụng.
Lúc này bất kể nam nữ đều bị quan sai áp giải đi ra phía ngoài, bởi vì hầu phủ nhân số đông đúc, một chuỗi đi thành hàng dài. Mọi người hoặc là yên lặng cúi đầu rơi lệ, hoặc là tuyệt vọng bi thương như cây khô, lại hoặc là sợ hãi bất định sắc mặt tái nhợt, khiến cho đội ngũ này giống như khóc tang.
Sau khi ra phủ, những người này bị áp giải theo hướng khác nhau, A Phúc tính cả các vị phu nhân, thiếu phu nhân, phu nhân quản gia đi về một hướng. Lúc này đại phu nhân và nhị thiếu phu nhân đều đã không còn lớn tiếng khóc nữa, đại phu nhân cúi đầu gạt lệ, nhị thiếu phu nhân vẻ mặt dại ra, hai người bị quan sai xô đẩy đi về phía trước. Đại thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân lúc này bỗng nhiên nhớ tới con của mình, vì thế khóc lóc muốn gặp con. Vừa khéo lúc này nhóm bà vú xen lẫn trong đội ngũ người hầu và vài đứa nhỏ cũng đi từ phía sau lên khiến tiếng khóc vang dội, vì thế đầu mục có nốt ruồi đen kia không chịu được phiền hà, trực tiếp sai người mau chóng đem bọn họ lôi đi.
Cũng không biết đi bao lâu, A Phúc chỉ cảm thấy mặt trời dần dần hạ về tây, dưới chân cũng bắt đầu đau đớn. Cuối cùng các nàng rốt cục ra khỏi thành, đi tới ngọn núi ngoài thành có một am ni cô bỏ hoang.
A Phúc mờ mịt ngẩng đầu, nàng nhớ nơi này gọi là Ngô Đồng Am. Trong Am cũng không có cây ngô đồng, sở dĩ có cái tên này cũng là có nguyên nhân. Trước kia từng có một vị phi tử bị bỏ đến nơi này xuất gia, ở trong này qua mười bảy năm kham khổ. Mười bảy năm sau con trai của nàng ấy lại đăng cơ làm đế, hạ chỉ mời nàng ấy hồi cung.
Ngô Đồng Am bởi vì có một Thái Hậu, hẳn nhiên cũng từng có thời hưng thịnh, bất quá theo triều đại thay đổi, dần dần cũng xuống dốc, nay lại bị bỏ hoang không người lui tới.
Lập tức nữ quyến bị quan sai áp giải vào Am, chỉ thấy bên trong cỏ dại um tùm tro bụi trải rộng, mạng nhện che kín góc sân. Quan sai đem các nàng đẩy mạnh qua, lập tức đóng cửa Am lại, sau đó bao vây am viện chật như nêm cối.
Trong lòng A Phúc vẫn nhớ nhị thiếu phu nhân bị thương, thấy không có quan sai áp giải, chạy nhanh tới nhìn nhị thiếu phu nhân, ai ngờ nhị thiếu phu nhân vẻ mặt dại ra, giống như không biết đau đớn, chỉ mặc cho cánh tay thành hình dạng quỷ dị rủ xuống trước người.
A Phúc trong lòng đau thắt, mắt nhịn không được lại rơi lệ. Nàng không biết bị xử lý ra sao, đành phải xé rách áo của mình băng bó qua loa cho nhị thiếu phu nhân.
Đại phu nhân lúc này cũng trấn định lại, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy nhị phu nhân và ba vị thiếu phu nhân đều ở đây, mặt khác còn có phu nhân Tôn đại quản gia, Liễu nhi, Vượng phu nhân, A Bình, đều một đám khóc đến son phấn đầy mặt, hai mắt toát ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng. A Bình ôm đứa nhỏ hai ba tuổi, đứa nhỏ vừa đói vừa mệt chỉ khóc kêu, nàng đành phải dỗ dành lung tung. Nhưng dỗ đứa nhỏ, mà chính mình lại nhịn không được khóc lên. Mà tam thiếu phu nhân đại thiếu phu nhân còn có A Bình, bởi vì lúc ấy cũng không có con ở bên người, bọn họ bây giờ thậm chí không biết con của mình rốt cuộc ở nơi nào, vì thế càng thêm lo lắng, khóc đến độ đứng không vững.
Bất quá trong đó đáng thương nhất là Liễu nhi và Vượng phu nhân, hai người lúc này bụng đã lớn, nay đi nhiều thế này, đều đã dựa vào bậc thang dài đầy cỏ ngồi xuống, vỗ về cái bụng còn không biết là trai hay gái, kinh ngạc không biết làm thế nào cho phải.
Đại phu nhân nhớ tới lúc xét nhà lão phu nhân đã mất, lại bi ai trong lòng. Nghĩ lại lúc trước kỳ thật luôn luôn bệnh, nhưng tốt xấu có thể kéo dài sinh mạng, bà vốn dĩ còn nghĩ mình vẫn may mắn, nhưng nay thì thấy, chẳng bằng lúc trước sớm ra đi, cũng sẽ giảm bớt thê lương lúc lâm chung như thế này. Người già sống đã đến tuổi như vậy, vốn cũng là con cháu đầy sảnh, vậy mà ngay cả một đám tang đàng hoàng cũng không có.
Lúc này đã vào thu, ban ngày không thấy, vừa đến buổi chiều trời lập tức trở lạnh.Gió thu thổi qua đám cỏ dại vàng úa, thổi bay tro bụi tích tụ lâu ngày trên bậc thang, đại phu nhân cảm thấy từng trận lạnh lẽo.
Bà cố gắng khởi dậy tinh thần, nói với mọi người xung quanh: "Giờ trời cũng sắp tối rồi, trước tiên nên quét tước trong Am trước đi đã, dù sao chúng ta cũng phải qua đêm nay."
Lời này vừa ra, những người khác đầu tiên là không nói, nhưng vị tam thiếu phu nhân kia cũng là sửng sốt, trên mặt đầy nước mắt tiến lên sợ hãi nói: "Chúng ta thật sự phải ở lại trong cái Am hoang tàn này sao?"
Nàng ấy vốn dĩ là con gái nhà quan lại nhỏ, lúc trước cha vì nịnh bợ hầu phủ mới hủy bỏ đính ước từ hồi còn bé gả cho tam thiếu gia. Lúc ấy trong nhà đều nói nàng ấy tốt số, nhưng nay sao lại rơi xuống tình thế này, trong lòng nàng ấy thực ủy khuất.
Đại phu nhân gật đầu: "Bản án này sợ là nhất thời nửa khắc sẽ không kết thúc được, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở trong này một khoảng thời gian."
Tam thiếu phu nhân nghe nói thế, cẩn thận hỏi: "Vậy chúng ta cuối cùng sẽ như thế nào?"
Đại phu nhân thấy con dâu sợ hãi rụt rè không ra thể thống gì, bà vốn dĩ đã là nỗ lực duy trì, lúc này bị hỏi như vậy, trong lòng vừa buồn vừa giận, đối với con dâu này cực bất mãn, không khỏi mặt lạnh nói: "Ta sao biết?"
Tam thiếu phu nhân bị đại phu nhân cho một câu như vậy, đành phải yên lặng lui ra, ngồi ở một bên níu chặt cây cỏ đuôi chó rơi lệ.
A Phúc lúc này cũng trấn định lại, nàng hít một hơi thật sâu nhìn xem bốn phía, cố gắng giãy dụa đứng dậy đi vào trong Am, tìm kiếm khắp một lượt cuối cùng tìm được một cái chổi không biết để lại đây từ năm nào tháng nào, nhưng cây chổi kia vừa cầm đến đã lập tức tung ra, nghĩ chắc là vì đã lâu lắm rồi.
A Phúc ngồi xuống, đem cái chổi kia một lần nữa cột chắc lại, bắt đầu quét tước. Đại phu nhân thấy vậy, chính mình cũng vào Am, tìm một cái đệm ngồi bị người vứt bỏ, xé rách ra, rồi lại buộc thành một bó, thế này mới theo A Phúc cùng nhau quét tước.
Ngoài đại thiếu phu nhân, đám người A Bình thấy đại phu nhân đều đã dọn dẹp, cũng theo sau tiến lên phụ giúp. Vì thế bọn họ đều tự kiếm một cái đệm ngồi xé ra, miễn cưỡng cầm lấy lau dọn am đài.
Đại phu nhân thấy mọi người đều làm, tự mình cũng vòng quanh viện trước sau một vòng, chỉ thấy mặt sau rất nhiều phòng bởi vì gió thổi phơi nắng lâu ngày đã sớm bị dột, nhưng thật ra nơi chính viện thờ phụng tượng phật còn hoàn hảo không tổn hao gì, nghĩ bọn họ chỉ có thể tạm thời ở tại chính sảnh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.