Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 445: Tôi đưa em về (5)
Diệp Phi Dạ
09/07/2018
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm đường đi phía trước, vẻ mặt anh có hơi u ám,
anh lái xe rất nhanh, lúc quẹo, cũng không giảm tốc, thấy đèn đỏ ở đằng
xa, anh cũng không phanh xe, cho đến khi đến gần, anh mới phanh gấp. Dù
cho Quý Ức đã thắt dây an toàn, nhưng vẫn không tránh khỏi bị lảo đảo.
Dáng vẻ của anh giống như là đang trút giận, mặc dù Quý Ức không nhìn anh, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh anh đang nóng dần.
Rõ ràng là anh đang rất khó chịu, Quý Ức thấy anh không nói gì, cô cũng im lặng.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Đêm đã khuya, xe chạy như bay trên đường, không biết qua mấy cái giao lộ, cuối cùng cũng đến gần nhà Quý Ức.
Phía trước có đèn đỏ, Hạ Quý Thần giẫm phanh gấp, xe ngay lập tức dừng lại.
Cả người Quý Ức mất thăng bằng chúi về phía trước, đợi đến lúc cô ổn định lại thân thể, ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chắn gió, cô nhìn thấy một cái khách sạn bình dân nằm ở góc phố đối diện.
Hai ngày trước, bố mẹ cô đã đi du lịch nước ngoài trở về, nếu bây giờ cô về nhà với cái bộ dạng này, hẳn là sẽ khiến hai người lo lắng.
Tai nạn xe cộ lúc trước làm cô hôn mê đã khiến họ lo lắng rất nhiều, tuy là hôm nay cô đã tỉnh, nhưng thân là con gái lại gặp loại chuyện này, sẽ càng khiến họ hoảng sợ hơn...
Quý Ức thấy gần đến khách sạn bình dân nọ, cô liền nói: "Thả tôi ở giao lộ phía trước."
Cô đột ngột lên tiếng, Hạ Quý Thần theo bản năng quay đầu nhìn cô một cái, liền thấy cô đang nhìn chằm chằm phía trước, nhìn theo tầm mắt của cô, thoáng thấy mấy chữ khách sạn bình dân, anh lập tức hiểu ý cô.
Chẳng lẽ cô định một mình ở khách sạn?
Cả người cô đều bị thương, đêm nay còn vừa xảy ra chuyện...
Hạ Quý Thần nhíu mày, khóe mắt liếc thấy đèn đỏ phía trước đã chuyển thành đèn xanh, một giây sau, anh bất chợt giẫm chân ga, chuyển tay lái, rẽ vào giao lộ phía trước.
Đây không phải là hướng về nhà cô...
Quý Ức cho rằng Hạ Quý Thần nhớ nhầm đường, cô vội la lên: "Đi nhầm rồi, cần phải đi thẳng về phía trước."
Hạ Quý Thần mặc kệ cô... càng tăng nhanh tốc độ xe.
Chưa đầy hai phút, nhìn qua kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng dáng của khách sạn bình dân nọ.
"Nhà của tôi ở trên con đường kia, anh chạy càng lúc càng xa rồi..."
"Ở giao lộ kế tiếp, anh quẹo là có thể tới nhà tôi rồi..."
"..."
Quý Ức nói liên tục, nhưng Hạ Quý Thần vẫn không để ý tới cô. Nhìn qua cửa kính xe, cô thấy khung cảnh xung quanh ngày càng quen thuộc, biết là đã gần đến trường cô rồi, cô nghĩ anh muốn đưa cô quay lại trường, nên vội nói: "Hai ngày nay tôi không có lớp, không cần phải quay lại trường học, hơn nữa, đồ đạc của tôi đều ở nhà..."
Quý Ức còn chưa nói hết câu, thì đã thấy Hạ Quý Thần lái xe rẽ vào tầng hầm của cư xá.
Cô đã tới nhà Hạ Quý Thần nhiều lần, nên lập tức hiểu rõ là anh muốn đưa cô về nhà anh...
Một tháng trước, sau chuyện xảy ra giữa cô và anh ở Thượng Hải, cô đã từ chối để anh chịu trách nhiệm, cũng đã hủy bỏ hôn ước với Hạ Dư Quang. Cô luôn tự nói với bản thân mình, phải quên đi anh Dư Quang, phải khống chế tình cảm đối với Hạ Quý Thần... Mà biện pháp tốt nhất để khống chế tình cảm của mình chính là duy trì khoảng cách với Hạ Quý Thần. Hôm nay cô lại đến nhà anh, chẳng phải là cô nam quả nữ sẽ sống chung một phòng sao?
Quý Ức vô thức mở miệng: "Tôi..."
Cô chỉ vừa nói một chữ, Hạ Quý Thần đã nhanh chóng chạy xe vào bãi đỗ xe, giẫm mạnh phanh.
Cả người cô chúi về trước một cái, lời nói vừa đến bên miệng theo bản năng khựng lại... Tiếp đó, cô nghe thấy giọng của Hạ Quý Thần vang lên: "Em cứ ở lại nhà của tôi, sáng mai tôi đi công tác, khoảng thời gian này trong nhà không có người."
Dáng vẻ của anh giống như là đang trút giận, mặc dù Quý Ức không nhìn anh, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh anh đang nóng dần.
Rõ ràng là anh đang rất khó chịu, Quý Ức thấy anh không nói gì, cô cũng im lặng.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Đêm đã khuya, xe chạy như bay trên đường, không biết qua mấy cái giao lộ, cuối cùng cũng đến gần nhà Quý Ức.
Phía trước có đèn đỏ, Hạ Quý Thần giẫm phanh gấp, xe ngay lập tức dừng lại.
Cả người Quý Ức mất thăng bằng chúi về phía trước, đợi đến lúc cô ổn định lại thân thể, ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chắn gió, cô nhìn thấy một cái khách sạn bình dân nằm ở góc phố đối diện.
Hai ngày trước, bố mẹ cô đã đi du lịch nước ngoài trở về, nếu bây giờ cô về nhà với cái bộ dạng này, hẳn là sẽ khiến hai người lo lắng.
Tai nạn xe cộ lúc trước làm cô hôn mê đã khiến họ lo lắng rất nhiều, tuy là hôm nay cô đã tỉnh, nhưng thân là con gái lại gặp loại chuyện này, sẽ càng khiến họ hoảng sợ hơn...
Quý Ức thấy gần đến khách sạn bình dân nọ, cô liền nói: "Thả tôi ở giao lộ phía trước."
Cô đột ngột lên tiếng, Hạ Quý Thần theo bản năng quay đầu nhìn cô một cái, liền thấy cô đang nhìn chằm chằm phía trước, nhìn theo tầm mắt của cô, thoáng thấy mấy chữ khách sạn bình dân, anh lập tức hiểu ý cô.
Chẳng lẽ cô định một mình ở khách sạn?
Cả người cô đều bị thương, đêm nay còn vừa xảy ra chuyện...
Hạ Quý Thần nhíu mày, khóe mắt liếc thấy đèn đỏ phía trước đã chuyển thành đèn xanh, một giây sau, anh bất chợt giẫm chân ga, chuyển tay lái, rẽ vào giao lộ phía trước.
Đây không phải là hướng về nhà cô...
Quý Ức cho rằng Hạ Quý Thần nhớ nhầm đường, cô vội la lên: "Đi nhầm rồi, cần phải đi thẳng về phía trước."
Hạ Quý Thần mặc kệ cô... càng tăng nhanh tốc độ xe.
Chưa đầy hai phút, nhìn qua kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng dáng của khách sạn bình dân nọ.
"Nhà của tôi ở trên con đường kia, anh chạy càng lúc càng xa rồi..."
"Ở giao lộ kế tiếp, anh quẹo là có thể tới nhà tôi rồi..."
"..."
Quý Ức nói liên tục, nhưng Hạ Quý Thần vẫn không để ý tới cô. Nhìn qua cửa kính xe, cô thấy khung cảnh xung quanh ngày càng quen thuộc, biết là đã gần đến trường cô rồi, cô nghĩ anh muốn đưa cô quay lại trường, nên vội nói: "Hai ngày nay tôi không có lớp, không cần phải quay lại trường học, hơn nữa, đồ đạc của tôi đều ở nhà..."
Quý Ức còn chưa nói hết câu, thì đã thấy Hạ Quý Thần lái xe rẽ vào tầng hầm của cư xá.
Cô đã tới nhà Hạ Quý Thần nhiều lần, nên lập tức hiểu rõ là anh muốn đưa cô về nhà anh...
Một tháng trước, sau chuyện xảy ra giữa cô và anh ở Thượng Hải, cô đã từ chối để anh chịu trách nhiệm, cũng đã hủy bỏ hôn ước với Hạ Dư Quang. Cô luôn tự nói với bản thân mình, phải quên đi anh Dư Quang, phải khống chế tình cảm đối với Hạ Quý Thần... Mà biện pháp tốt nhất để khống chế tình cảm của mình chính là duy trì khoảng cách với Hạ Quý Thần. Hôm nay cô lại đến nhà anh, chẳng phải là cô nam quả nữ sẽ sống chung một phòng sao?
Quý Ức vô thức mở miệng: "Tôi..."
Cô chỉ vừa nói một chữ, Hạ Quý Thần đã nhanh chóng chạy xe vào bãi đỗ xe, giẫm mạnh phanh.
Cả người cô chúi về trước một cái, lời nói vừa đến bên miệng theo bản năng khựng lại... Tiếp đó, cô nghe thấy giọng của Hạ Quý Thần vang lên: "Em cứ ở lại nhà của tôi, sáng mai tôi đi công tác, khoảng thời gian này trong nhà không có người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.