Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 425: Tôi thật sự rất yêu người con gái tôi không có được (5)
Diệp Phi Dạ
06/07/2018
Cô thật sự muốn hủy bỏ hôn nhân với Hạ Dư Quang...
Nếu như là hai ngày trước, khi anh nói anh muốn chịu trách nhiệm với cô, mà nghe được quyết định này của cô, hẳn là trong lòng anh sẽ rất vui.
Nhưng hôm nay, nghe cô nói những lời này, anh lại hoảng sợ không nói nên lời.
Bởi vì cô không đồng ý để anh chịu trách nhiệm, xem chuyện xảy ra đêm đó chỉ là một sai lầm, thậm chí cô còn uống thuốc tránh thai để tránh cho anh những rắc rối sau này. Trong thế giới của mình, Hạ Quý Thần không nhìn thấy một chút tương lai nào của anh và cô, anh thật sự đã đến bước đường cùng, mới bất đắc dĩ lựa chọn dùng thân phận Hạ Dư Quang để tỏ tình với cô.
Anh từng nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, dù là cả đời này phải dùng thân phận của anh trai mình, anh cũng nguyện ý.
Nhưng đâu ngờ rằng, đến khi anh bằng lòng biến hôn nhân danh nghĩa giữa cô và “Hạ Dư Quang” trở thành sự thật, thì cô lại muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Càng nghĩ, Hạ Quý Thần càng hoảng sợ.
Anh sợ bản thân sẽ không còn cách nào ở cạnh cô, anh sợ cô không quan tâm đến Hạ Quý Thần cho nên anh chỉ có thể dùng thân phận Hạ Dư Quang đến gần cô... nhưng vẫn không được.
Anh muốn giữ cô lại: “Mãn Mãn, là bởi vì anh có chỗ nào không tốt sao?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng suýt nữa đã khiến nước mắt Quý Ức trào ra.
Anh có gì mà không tốt, là cô không tốt, không tốt nên không xứng để làm vợ anh, không xứng ở lại bên cạnh anh, càng không xứng nhận lòng tốt của anh.
Quý Ức ngẩn ngơ nhìn đèn lồng bay đầy trời, khuôn mặt cô phủ kín bi thương, cô khổ sở nói không nên lời, đành cố nén chua xót trong lòng, nâng đầu ngón tay, gõ một dòng chữ gửi đến cho anh: “Không phải, anh Dư Quang là người tốt, rất tốt, anh đối xử với em cũng rất tốt, thật sự, thật sự tốt.”
“Mãn Mãn, em có biết điều gì làm tổn thương người ta nhất không? Chính là em luôn miệng nói người ta tốt, nhưng em lại phải rời xa họ.” Hạ Quý Thần nhếch môi, gõ bàn phím trả lời Quý Ức.
Nhìn thấy những lời này, Quý Ức không biết phản bác như thế nào, cô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mới cử động đầu ngón tay, gõ ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Nếu có thể, Quý Ức thật sự không muốn nói với người mà mình quan tâm ba chữ này, bởi lẽ so với những lời mà cô đã nói thì ba chữ này còn khiến người khác tổn thương nhiều hơn. Nhưng mà cô cũng chỉ có thể nói với Hạ Dư Quang như vậy mà thôi.
Huống hồ, cô thật sự... thật sự... thật sự cảm thấy rất có lỗi với anh.
Đúng như Quý Ức nghĩ, khi nhìn thấy ba chữ “Thực xin lỗi” kia, vẻ mặt Hạ Quý Thập lập tức tối sầm.
Anh không ngốc, anh hiểu rõ đằng sau ba chữ “Thực xin lỗi” đó là ý gì.
Anh thật tốt, nhưng mà em vẫn không thể ở bên cạnh anh.
Thời niên thiếu, không phải cô rất thích Hạ Dư Quang sao? Không phải lúc Hạ Dư Quang cầu hôn, cô đã đồng ý ngay sao? Không phải mỗi đêm cô đều nhắn tin trò chuyện, tâm sự với anh sao?
Nhưng vì sao cô không muốn ở cạnh Hạ Dư Quang? Chẳng lẽ là vì chuyện ở xảy ra với anh ở Thượng Hải sao?
Dường như nhìn thấy chút hi vọng, Hạ Quý Thần nhanh chóng gõ chữ gửi cho Quý Ức: “Mãn Mãn, có phải là em có nỗi khổ không nói được, cho nên mới phải hủy bỏ hôn ước với anh đúng không?”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào điện thoại, câu nói kia đã trực tiếp vạch ra chân tướng, cô hơi sững sờ, sau đó lại thấy trên màn hình hiện ra một câu nữa: “Nếu như anh nói với em là anh không ngại, không để ý, em có thể đừng hủy bỏ hôn ước với anh được không?”
Nếu như là hai ngày trước, khi anh nói anh muốn chịu trách nhiệm với cô, mà nghe được quyết định này của cô, hẳn là trong lòng anh sẽ rất vui.
Nhưng hôm nay, nghe cô nói những lời này, anh lại hoảng sợ không nói nên lời.
Bởi vì cô không đồng ý để anh chịu trách nhiệm, xem chuyện xảy ra đêm đó chỉ là một sai lầm, thậm chí cô còn uống thuốc tránh thai để tránh cho anh những rắc rối sau này. Trong thế giới của mình, Hạ Quý Thần không nhìn thấy một chút tương lai nào của anh và cô, anh thật sự đã đến bước đường cùng, mới bất đắc dĩ lựa chọn dùng thân phận Hạ Dư Quang để tỏ tình với cô.
Anh từng nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, dù là cả đời này phải dùng thân phận của anh trai mình, anh cũng nguyện ý.
Nhưng đâu ngờ rằng, đến khi anh bằng lòng biến hôn nhân danh nghĩa giữa cô và “Hạ Dư Quang” trở thành sự thật, thì cô lại muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Càng nghĩ, Hạ Quý Thần càng hoảng sợ.
Anh sợ bản thân sẽ không còn cách nào ở cạnh cô, anh sợ cô không quan tâm đến Hạ Quý Thần cho nên anh chỉ có thể dùng thân phận Hạ Dư Quang đến gần cô... nhưng vẫn không được.
Anh muốn giữ cô lại: “Mãn Mãn, là bởi vì anh có chỗ nào không tốt sao?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng suýt nữa đã khiến nước mắt Quý Ức trào ra.
Anh có gì mà không tốt, là cô không tốt, không tốt nên không xứng để làm vợ anh, không xứng ở lại bên cạnh anh, càng không xứng nhận lòng tốt của anh.
Quý Ức ngẩn ngơ nhìn đèn lồng bay đầy trời, khuôn mặt cô phủ kín bi thương, cô khổ sở nói không nên lời, đành cố nén chua xót trong lòng, nâng đầu ngón tay, gõ một dòng chữ gửi đến cho anh: “Không phải, anh Dư Quang là người tốt, rất tốt, anh đối xử với em cũng rất tốt, thật sự, thật sự tốt.”
“Mãn Mãn, em có biết điều gì làm tổn thương người ta nhất không? Chính là em luôn miệng nói người ta tốt, nhưng em lại phải rời xa họ.” Hạ Quý Thần nhếch môi, gõ bàn phím trả lời Quý Ức.
Nhìn thấy những lời này, Quý Ức không biết phản bác như thế nào, cô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mới cử động đầu ngón tay, gõ ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Nếu có thể, Quý Ức thật sự không muốn nói với người mà mình quan tâm ba chữ này, bởi lẽ so với những lời mà cô đã nói thì ba chữ này còn khiến người khác tổn thương nhiều hơn. Nhưng mà cô cũng chỉ có thể nói với Hạ Dư Quang như vậy mà thôi.
Huống hồ, cô thật sự... thật sự... thật sự cảm thấy rất có lỗi với anh.
Đúng như Quý Ức nghĩ, khi nhìn thấy ba chữ “Thực xin lỗi” kia, vẻ mặt Hạ Quý Thập lập tức tối sầm.
Anh không ngốc, anh hiểu rõ đằng sau ba chữ “Thực xin lỗi” đó là ý gì.
Anh thật tốt, nhưng mà em vẫn không thể ở bên cạnh anh.
Thời niên thiếu, không phải cô rất thích Hạ Dư Quang sao? Không phải lúc Hạ Dư Quang cầu hôn, cô đã đồng ý ngay sao? Không phải mỗi đêm cô đều nhắn tin trò chuyện, tâm sự với anh sao?
Nhưng vì sao cô không muốn ở cạnh Hạ Dư Quang? Chẳng lẽ là vì chuyện ở xảy ra với anh ở Thượng Hải sao?
Dường như nhìn thấy chút hi vọng, Hạ Quý Thần nhanh chóng gõ chữ gửi cho Quý Ức: “Mãn Mãn, có phải là em có nỗi khổ không nói được, cho nên mới phải hủy bỏ hôn ước với anh đúng không?”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào điện thoại, câu nói kia đã trực tiếp vạch ra chân tướng, cô hơi sững sờ, sau đó lại thấy trên màn hình hiện ra một câu nữa: “Nếu như anh nói với em là anh không ngại, không để ý, em có thể đừng hủy bỏ hôn ước với anh được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.