Chương 40: Phòng thì nghiệm
Nguyễn Đức Thuận
13/11/2018
“Mọi người nhanh chân lên”
Tuy rằng mọi người lẩn trốn ở đây đã được vài thập niên nhưng do lớp người sinh ra trong thời loạn trước đó vẫn chưa mất nên mọi người vẫn còn dữ thói quen phân chia đồ vật hợp lý để khi cần thì có thể rút lui rất nhanh.
Việc này cũng đã được tập dợt rất nhiều lần nên không mất bao nhiêu thời gian mọi người đã thu vén và lên tàu đầy đủ.
Chỉ còn lại vài lão nhân, những người không đủ tiêu chuẩn cầm vũ khí để chiến đấu nhưng vẫn có đủ dũng khí.
Họ chính là lớp phòng tuyến thứ hai với những vũ khí thô sơ như cung tên và gậy gộc.
Tuy rằng mọi người rất lý trí ra đi dứt khoát nhưng cũng rất nhiều người không nhịn được nhìn lại cố hương. Nơi sinh ra mình lần cuối vì từ này về sau có lẽ họ sẽ không còn cơ hội để đặt chân lên đó nữa.
Nhiều người còn không kìm được bật khóc nhưng ngay lập tức bị Fetina quở trách
“Khóc lóc cái gì? Đi mau”
Lúc này dù cũng rất thương tâm nhưng trọng trách của Fetina lúc này rất lớn, vì cô chính là người thừa kế ý chí của Zisrt, người sẽ tiếp tục dẫn dắt mọi người còn sống.
“Khởi hành”
Con tàu mau chóng chìm vào mặt nước và đi vào một lối ngầm bí mật dưới đại dương.
Thấy mọi người đã rút lui thành công, Fetina đã phần nào trút bớt một phần gánh nặng và muốn ở một mình một lúc để đau sót, để tưởng niệm để rồi sau đó tiếp tục trên con đường đầy trông gai này.
Nhưng số phận chính là thế, nó luôn muốn chống lại những người đau khổ thế.
“Có kẻ địch dưới nước”
Tiếng còi báo động kêu inh ỏi khắp tàu. Những người trẻ tuổi do chưa hề trải qua tai nạn dù được huấn luyện kỹ lưỡng nhưng lúc này cũng đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.
May mà nhờ có các lão nhân còn lại trấn áp cục diện nên mới tạm ổn định lại.
Fetina nhanh chóng phản ứng ra lệnh
“Mau chuẩn bị ngư lôi”
Fetina không chỉ kế thừa trọng trách dẫn dắt mọi người mà còn cả trọng trách bảo vệ. Vì cô cũng là chiến binh mạnh nhất ở đây chỉ sau Zisrt và tài năng của cô là về bắn súng. Ngư lôi cũng nằm trong năng lực của cô.
Tuy rằng số lượng kẻ đuổi theo rất đông nhưng Fetina không hề nao núng. Không phải vì cô có cách giải quyết mà chỉ là nao núng cũng chẳng giải quyết được vấn để mà chỉ làm xấu đi tình hình.
Đáy biển nơi này Fetina nắm địa hình như trong lòng bàn tay vì nhiều lần diễn tập cô đã cùng với Zisrt lặm xuống không biết bao nhiêu lần.
Và trong trí nhớ của cô là địa hình nơi này có một số chỗ khá yếu và đó có thể lợi dụng như bẫy để cầm chân quân thù.
Vì chưa từng tiếp xúc với “ozimet” nên Fetina không hề thấy điểm khác thường là sao lũ ký sinh này lại biết mai phục. Thứ mà đáng ra không nên xuất hiện ở một giống loài cơ quan não bộ không phát triển. Dù sao nhỏ tí như thế thì não đâu mà có.
Ra hiệu cho bộ phận lái tàu lái theo ý định của mình, Fetina căng thẳng theo dõi tình hình và vào trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Cơ hội chỉ có một. Nếu vuột mất thì coi như số phận của cả con tàu này đều nằm trong tay lũ “ozimet”.
Đang khi tinh thần căng như dây đàn thì một tiếng trẻ em vang bên tai Fetina làm cô tưởng mình bị huyễn thính vì giọng nói và ngôn ngữ đó rất kỳ lạ.
“Tìm được mọi người rồi, lên bờ nào”
Nhưng quang cảnh trước mắt làm cho Fetina tưởng rằng mình đang mơ ngủ.
Quân địch không có, nước biển cũng đâu mất, thậm chí đến tàu cũng biến mất. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Vì lúc này ngoài ngơ ngác nhìn nhau ra, thì não bộ của họ cũng chẳng tài nảo nghĩ ra hành động gì khác có thể làm.
Không khí lúc này rất cứng ngắc vì mọi thứ thật quá kỳ lạ.
May mà còn một đám người đã chứng kiến sự kỳ lạ này rồi nên cuối cùng cũng có người phá vỡ cục diện.
Zisrt lúc này với bộ dạng thảm trạng, quơ tay về phía Fetina hét lớn
“Fetina, bảo mọi người an toàn rồi”
Thật thì Zisrt cũng muốn nói câu gì đó khác thật cool ngầu nhưng lúc nãy bị cháy nắng làm hắn lúc này lâm vào tình trạng hạn hán lời.
Fetina nhìn thấy thảm trạng của Zisrt thì lúc này cũng đã bất chấp đây là thật hay mơ
“Đại nhân, ngài có sao không?”
Vì lo lắng mà lúc này Fetina lao tới tốc độ mà người thường khó có thể đạt được lao về phía Zisrt làm hắn giật mình vì sợ rằng cô tưởng hắn bị “ozimet” khống chế. Nhưng hắn nào có biết Fetina đâu phải suy nghĩ như thế vì cô đâu có trải qua thời đại khủng khiếp của hắn. Zisrt có hét to giải thích
“Này ta là Zisrt, lũ “ozimet” bị nhóm bạn ngoài hành tinh này tiêu diệt hết rồi”
Nhưng sau đó sợ rằng càng nói thì có vẻ càng khó giải thích.
Nobita cảm giác sự việc có vẻ quá Ô long và nếu không ra tay giúp đỡ thì không biết người kia còn ngơ ngác và diễn trò đến bao giờ.
“Nonko, nhờ em thông não đám này với”
Nonko không đợi Nobita nói thêm thì đã dùng tinh thần lực của mình truyền hết những thông tin cần thiết vào thằng não bộ cùa những người ở đây.
Nhưng Ô long thì vẫn là ô long. Không biết ai khởi sướng hành động đầu tiên mà mọi người bỗng nhiên quỳ hết xuống
“Cảm tạ thần đã cứu chúng tôi, cảm tạ thần…………”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
rắc rối phân cách tuyến
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Bẩm Thần đại nhân, tôi là Dirr, rất vinh hạnh được ngài triệu kiến”
Lúc này Nobita cũng đã quá mệt vì giải thích nên cũng để kệ họ thích gọi thế nào thì gọi. Dù sao “tinh linh” cũng coi như là thần trong văn hóa cổ, gọi thế cũng chẳng sai, chỉ là Nobita biết thần thực sự là thế nào nên hơi có chút chống cự.
Đánh giá ông lão trước mặt, thật nhìn không ra, ông già trông có vẻ bẩn thỉu quần áo rác rưới này lại là một nhà khoa học nổi tiếng, chỉ vài phút trước đây ông lão này còn cầm súng liều mạng với lũ “ozimet” đã thế còn có vẻ cũng rất lợi hại.
“Ông đã kiểm tra tình trạng của những người vừa thoát khống chế phải không có phát hiện gì mới không?”
Dirr vừa báo cáo mà cũng không quên tâng bốc nhóm Nobita
“Nhờ thần đại nhân và thiết bị của ngài, chúng tôi đã hoàn thành kiểm tra, tuy rằng sức khỏe của những người đó đã yếu bớt phần nào do sinh mệnh lực bị rút. Nhưng từ dấu vết để lại thì chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu. Nên cũng không ai bị tổn thương về mặt thể xác nghiêm trọng. Nhưng tinh thần thì….”
Nói tới đây thì Dirr không kìm lòng được cảm thán, dù bị khống chế nhưng họ cũng vẫn còn trí nhớ và không ít người trở nên điên loạn thậm chí còn tìm đến cái chết.
Vấn đề này tuy Nobita cũng có thể giải quyết đó là xóa đi ký ức đó. Nhưng hắn cho rằng hắn không có quyền nhúng tay vào chuyện đó đồng thời cũng không có nghĩa vụ đó. Đó cũng chẳng phải là cách giải quyết hay và sẽ để lại hậu quả lâu dài.
Đây chính là kiếp nạn của chúng tộc này, hắn chỉ có thể giúp đỡ một phần nào đó, còn vượt qua hay không là do chính họ. Vũ trụ rộng lớn đầy rẫy nguy hiểm, hắn giúp được lần này không giúp được lần khác, có những chuyện dù biết là đau khổ những vẫn phải cố gắng gánh chịu vì chỉ có như thế mới có thể tiến bước.
Dirr cũng không nài nỉ Nobita giúp đỡ gì thêm vì hắn biết thần giúp tiêu diệt lũ “ozimet” thì đã là đại ban ân, còn những chuyện mà phàm nhân có thể sử lý thì phàm nhân phải sử lý. Vì thần không muốn cứu một đám khi có khó khăn gì thì chỉ biết than trách và lùi bước.
Nhưng Nobita cũng không hẳn là bỏ mặc. Vì hắn đã đến đây thì hắn sẽ giúp những người này sử lý những thứ mà họ không thể sử lý. Và tất nhiên điều đó cũng vì lợi ích của hắn, một thừ nguy hiểm như “ozimet” nếu để phát triển thì sẽ là nguy hại cho toàn vũ trụ chứ không chỉ riêng nơi này.
“Dirr, ông có biết nơi nào đủ rộng rãi và thuận tiện để chứa hết mọi người không. Ta sẽ cho người đi đón tất cả mọi người còn tỉnh táo, đồng thời sẽ chuẩn bị vũ khí chuyên đùng để cứu mọi người khỏi khống chế của “ozimet” “
Dirr đã từng chứng kiến sự thần kỳ của hợp chất kỳ lạ mà Nobita mang đến nên khi nghe điều đó thì mừng rỡ và làm ra những động tác kỳ quái, chẳng biết là ngay tại chỗ ông nghĩ ra các động tác này hay đây là truyền thống tế thần ở đây nữa.
“Cảm tạ ngài ban ân.”
Cảm giác nói chuyện với ông lão này thật mệt nên Nobita cho ông lui ra. Hắn cảm giác nói chuyện với cái người bị đốt cháy hết tóc do chạm vào hắn có lẽ còn thuận lợi hơn.
“Zisrt, đám “ozimet” đó có vẻ sẽ tiến hóa, ta cũng không chắc hợp chất này có tác dụng hữu hiệu bao lâu, chúng ta nên có kế hoạch tấn công nhanh”
Zisrt tuy rằng rất cảm phục những người trước mặt nhưng có lẽ do bị cháy hỏng não nên không có kính sợ.
“Nhưng ngài bảo chúng tôi phải làm sao, quân số của “ozimet” quá đông, cho dù xếp hàng cho mọi người bắn cũng phải tới cả tháng mới xong.”
Tuy rằng Zisrt có nói quá nhưng Nobita cũng chẳng thèm đính chỉnh mà chỉ thằng điểm máu chốt
“ Thế những người thoát khỏi khống chế không phải là phe ta à? Điều ta lo lắng bây giờ là cái mẫu thể mà ngươi nói kìa“
Từng ở khi trung tâm và cũng là nơi bọc phát tai nạn nên Zisrt biết nhiều hơn những người khác và hắn biết một điều đáng sợ không dám nói với ai
“Tuy rằng không phải hạ thấp ngài, nhưng con mẫu thể đó rất lợi hại, tôi đã từng thấy nó ăn cả đầu đạn hạt nhân mà không hề hấn gì. Thậm chí một cái dậm chân cũng có thể tạo ra một cái hố cực sâu không khác gì uy lực của bom hạng nặng.”
Miyoko nghe có kẻ ác hoàng hoành thì lúc này đang đứng im lặng bên Nobita không nhịn được lên tiếng
“Thế những chuyện này đều do nó gây ra?”
Zisrt tuy không thực rõ chân tướng nên hắn không dám khẳng định nhưng Nobita thì khác hắn có
“ti vi thời gian”
“Kể lại thời điểm cho chúng ta đi, Zisrt”
Tuy rằng đã rất lâu nhưng Zisrt vẫn còn nhớ như in mọi thứ, Nhưng Nobita lúc này cũng chẳng muốn hắn nhiều lời nói nhảm
“Tivi thời gian”
“Đây, ngươi cứ chuyển tới các địa điểm ngươi cho là quan trọng đi”
Tuy rằng bất ngờ vì món bảo vật kỳ lạ của Nobita có thể xem được truyện trong quá khứ. Nhưng lúc này trong tâm của Zisrt đã coi Nobita là thần nên cũng chẳng tò mó nhiều mà chỉ cho đó là sự thật hiển nhiên.
Thấy Tivi có thể chiêu hình được “mẫu thể” của “ozimet” thì Nobita thở phào nhẹ nhõm, chỉ là “phàm nhân cấp”, chẳng có gì đáng lo, nếu đám “ozimet” này chơi quá lố thì Nobita chỉ cần bất chấp trừng phạt nhân quả quay về quá khư diệt nguyên ổ là xong.
Nhưng qua quan sát từ ti vi thì khả năng đáng sợ nhất của nó là tự tiến háo đi. Mới đầu bị đạn bắn thủng, sau đó thì chống được cả đạn hạn nhân. Nhưng đó là tiến hóa có điều kiện và với những tên chỉ có “phầm nhân cấp” thế này dù có tiến hóa mạnh mẻ thì sao? Hắn đã có đối sách chuyên để trị lũ này.
Tuy rằng mọi người lẩn trốn ở đây đã được vài thập niên nhưng do lớp người sinh ra trong thời loạn trước đó vẫn chưa mất nên mọi người vẫn còn dữ thói quen phân chia đồ vật hợp lý để khi cần thì có thể rút lui rất nhanh.
Việc này cũng đã được tập dợt rất nhiều lần nên không mất bao nhiêu thời gian mọi người đã thu vén và lên tàu đầy đủ.
Chỉ còn lại vài lão nhân, những người không đủ tiêu chuẩn cầm vũ khí để chiến đấu nhưng vẫn có đủ dũng khí.
Họ chính là lớp phòng tuyến thứ hai với những vũ khí thô sơ như cung tên và gậy gộc.
Tuy rằng mọi người rất lý trí ra đi dứt khoát nhưng cũng rất nhiều người không nhịn được nhìn lại cố hương. Nơi sinh ra mình lần cuối vì từ này về sau có lẽ họ sẽ không còn cơ hội để đặt chân lên đó nữa.
Nhiều người còn không kìm được bật khóc nhưng ngay lập tức bị Fetina quở trách
“Khóc lóc cái gì? Đi mau”
Lúc này dù cũng rất thương tâm nhưng trọng trách của Fetina lúc này rất lớn, vì cô chính là người thừa kế ý chí của Zisrt, người sẽ tiếp tục dẫn dắt mọi người còn sống.
“Khởi hành”
Con tàu mau chóng chìm vào mặt nước và đi vào một lối ngầm bí mật dưới đại dương.
Thấy mọi người đã rút lui thành công, Fetina đã phần nào trút bớt một phần gánh nặng và muốn ở một mình một lúc để đau sót, để tưởng niệm để rồi sau đó tiếp tục trên con đường đầy trông gai này.
Nhưng số phận chính là thế, nó luôn muốn chống lại những người đau khổ thế.
“Có kẻ địch dưới nước”
Tiếng còi báo động kêu inh ỏi khắp tàu. Những người trẻ tuổi do chưa hề trải qua tai nạn dù được huấn luyện kỹ lưỡng nhưng lúc này cũng đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn.
May mà nhờ có các lão nhân còn lại trấn áp cục diện nên mới tạm ổn định lại.
Fetina nhanh chóng phản ứng ra lệnh
“Mau chuẩn bị ngư lôi”
Fetina không chỉ kế thừa trọng trách dẫn dắt mọi người mà còn cả trọng trách bảo vệ. Vì cô cũng là chiến binh mạnh nhất ở đây chỉ sau Zisrt và tài năng của cô là về bắn súng. Ngư lôi cũng nằm trong năng lực của cô.
Tuy rằng số lượng kẻ đuổi theo rất đông nhưng Fetina không hề nao núng. Không phải vì cô có cách giải quyết mà chỉ là nao núng cũng chẳng giải quyết được vấn để mà chỉ làm xấu đi tình hình.
Đáy biển nơi này Fetina nắm địa hình như trong lòng bàn tay vì nhiều lần diễn tập cô đã cùng với Zisrt lặm xuống không biết bao nhiêu lần.
Và trong trí nhớ của cô là địa hình nơi này có một số chỗ khá yếu và đó có thể lợi dụng như bẫy để cầm chân quân thù.
Vì chưa từng tiếp xúc với “ozimet” nên Fetina không hề thấy điểm khác thường là sao lũ ký sinh này lại biết mai phục. Thứ mà đáng ra không nên xuất hiện ở một giống loài cơ quan não bộ không phát triển. Dù sao nhỏ tí như thế thì não đâu mà có.
Ra hiệu cho bộ phận lái tàu lái theo ý định của mình, Fetina căng thẳng theo dõi tình hình và vào trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Cơ hội chỉ có một. Nếu vuột mất thì coi như số phận của cả con tàu này đều nằm trong tay lũ “ozimet”.
Đang khi tinh thần căng như dây đàn thì một tiếng trẻ em vang bên tai Fetina làm cô tưởng mình bị huyễn thính vì giọng nói và ngôn ngữ đó rất kỳ lạ.
“Tìm được mọi người rồi, lên bờ nào”
Nhưng quang cảnh trước mắt làm cho Fetina tưởng rằng mình đang mơ ngủ.
Quân địch không có, nước biển cũng đâu mất, thậm chí đến tàu cũng biến mất. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Vì lúc này ngoài ngơ ngác nhìn nhau ra, thì não bộ của họ cũng chẳng tài nảo nghĩ ra hành động gì khác có thể làm.
Không khí lúc này rất cứng ngắc vì mọi thứ thật quá kỳ lạ.
May mà còn một đám người đã chứng kiến sự kỳ lạ này rồi nên cuối cùng cũng có người phá vỡ cục diện.
Zisrt lúc này với bộ dạng thảm trạng, quơ tay về phía Fetina hét lớn
“Fetina, bảo mọi người an toàn rồi”
Thật thì Zisrt cũng muốn nói câu gì đó khác thật cool ngầu nhưng lúc nãy bị cháy nắng làm hắn lúc này lâm vào tình trạng hạn hán lời.
Fetina nhìn thấy thảm trạng của Zisrt thì lúc này cũng đã bất chấp đây là thật hay mơ
“Đại nhân, ngài có sao không?”
Vì lo lắng mà lúc này Fetina lao tới tốc độ mà người thường khó có thể đạt được lao về phía Zisrt làm hắn giật mình vì sợ rằng cô tưởng hắn bị “ozimet” khống chế. Nhưng hắn nào có biết Fetina đâu phải suy nghĩ như thế vì cô đâu có trải qua thời đại khủng khiếp của hắn. Zisrt có hét to giải thích
“Này ta là Zisrt, lũ “ozimet” bị nhóm bạn ngoài hành tinh này tiêu diệt hết rồi”
Nhưng sau đó sợ rằng càng nói thì có vẻ càng khó giải thích.
Nobita cảm giác sự việc có vẻ quá Ô long và nếu không ra tay giúp đỡ thì không biết người kia còn ngơ ngác và diễn trò đến bao giờ.
“Nonko, nhờ em thông não đám này với”
Nonko không đợi Nobita nói thêm thì đã dùng tinh thần lực của mình truyền hết những thông tin cần thiết vào thằng não bộ cùa những người ở đây.
Nhưng Ô long thì vẫn là ô long. Không biết ai khởi sướng hành động đầu tiên mà mọi người bỗng nhiên quỳ hết xuống
“Cảm tạ thần đã cứu chúng tôi, cảm tạ thần…………”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
rắc rối phân cách tuyến
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Bẩm Thần đại nhân, tôi là Dirr, rất vinh hạnh được ngài triệu kiến”
Lúc này Nobita cũng đã quá mệt vì giải thích nên cũng để kệ họ thích gọi thế nào thì gọi. Dù sao “tinh linh” cũng coi như là thần trong văn hóa cổ, gọi thế cũng chẳng sai, chỉ là Nobita biết thần thực sự là thế nào nên hơi có chút chống cự.
Đánh giá ông lão trước mặt, thật nhìn không ra, ông già trông có vẻ bẩn thỉu quần áo rác rưới này lại là một nhà khoa học nổi tiếng, chỉ vài phút trước đây ông lão này còn cầm súng liều mạng với lũ “ozimet” đã thế còn có vẻ cũng rất lợi hại.
“Ông đã kiểm tra tình trạng của những người vừa thoát khống chế phải không có phát hiện gì mới không?”
Dirr vừa báo cáo mà cũng không quên tâng bốc nhóm Nobita
“Nhờ thần đại nhân và thiết bị của ngài, chúng tôi đã hoàn thành kiểm tra, tuy rằng sức khỏe của những người đó đã yếu bớt phần nào do sinh mệnh lực bị rút. Nhưng từ dấu vết để lại thì chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu. Nên cũng không ai bị tổn thương về mặt thể xác nghiêm trọng. Nhưng tinh thần thì….”
Nói tới đây thì Dirr không kìm lòng được cảm thán, dù bị khống chế nhưng họ cũng vẫn còn trí nhớ và không ít người trở nên điên loạn thậm chí còn tìm đến cái chết.
Vấn đề này tuy Nobita cũng có thể giải quyết đó là xóa đi ký ức đó. Nhưng hắn cho rằng hắn không có quyền nhúng tay vào chuyện đó đồng thời cũng không có nghĩa vụ đó. Đó cũng chẳng phải là cách giải quyết hay và sẽ để lại hậu quả lâu dài.
Đây chính là kiếp nạn của chúng tộc này, hắn chỉ có thể giúp đỡ một phần nào đó, còn vượt qua hay không là do chính họ. Vũ trụ rộng lớn đầy rẫy nguy hiểm, hắn giúp được lần này không giúp được lần khác, có những chuyện dù biết là đau khổ những vẫn phải cố gắng gánh chịu vì chỉ có như thế mới có thể tiến bước.
Dirr cũng không nài nỉ Nobita giúp đỡ gì thêm vì hắn biết thần giúp tiêu diệt lũ “ozimet” thì đã là đại ban ân, còn những chuyện mà phàm nhân có thể sử lý thì phàm nhân phải sử lý. Vì thần không muốn cứu một đám khi có khó khăn gì thì chỉ biết than trách và lùi bước.
Nhưng Nobita cũng không hẳn là bỏ mặc. Vì hắn đã đến đây thì hắn sẽ giúp những người này sử lý những thứ mà họ không thể sử lý. Và tất nhiên điều đó cũng vì lợi ích của hắn, một thừ nguy hiểm như “ozimet” nếu để phát triển thì sẽ là nguy hại cho toàn vũ trụ chứ không chỉ riêng nơi này.
“Dirr, ông có biết nơi nào đủ rộng rãi và thuận tiện để chứa hết mọi người không. Ta sẽ cho người đi đón tất cả mọi người còn tỉnh táo, đồng thời sẽ chuẩn bị vũ khí chuyên đùng để cứu mọi người khỏi khống chế của “ozimet” “
Dirr đã từng chứng kiến sự thần kỳ của hợp chất kỳ lạ mà Nobita mang đến nên khi nghe điều đó thì mừng rỡ và làm ra những động tác kỳ quái, chẳng biết là ngay tại chỗ ông nghĩ ra các động tác này hay đây là truyền thống tế thần ở đây nữa.
“Cảm tạ ngài ban ân.”
Cảm giác nói chuyện với ông lão này thật mệt nên Nobita cho ông lui ra. Hắn cảm giác nói chuyện với cái người bị đốt cháy hết tóc do chạm vào hắn có lẽ còn thuận lợi hơn.
“Zisrt, đám “ozimet” đó có vẻ sẽ tiến hóa, ta cũng không chắc hợp chất này có tác dụng hữu hiệu bao lâu, chúng ta nên có kế hoạch tấn công nhanh”
Zisrt tuy rằng rất cảm phục những người trước mặt nhưng có lẽ do bị cháy hỏng não nên không có kính sợ.
“Nhưng ngài bảo chúng tôi phải làm sao, quân số của “ozimet” quá đông, cho dù xếp hàng cho mọi người bắn cũng phải tới cả tháng mới xong.”
Tuy rằng Zisrt có nói quá nhưng Nobita cũng chẳng thèm đính chỉnh mà chỉ thằng điểm máu chốt
“ Thế những người thoát khỏi khống chế không phải là phe ta à? Điều ta lo lắng bây giờ là cái mẫu thể mà ngươi nói kìa“
Từng ở khi trung tâm và cũng là nơi bọc phát tai nạn nên Zisrt biết nhiều hơn những người khác và hắn biết một điều đáng sợ không dám nói với ai
“Tuy rằng không phải hạ thấp ngài, nhưng con mẫu thể đó rất lợi hại, tôi đã từng thấy nó ăn cả đầu đạn hạt nhân mà không hề hấn gì. Thậm chí một cái dậm chân cũng có thể tạo ra một cái hố cực sâu không khác gì uy lực của bom hạng nặng.”
Miyoko nghe có kẻ ác hoàng hoành thì lúc này đang đứng im lặng bên Nobita không nhịn được lên tiếng
“Thế những chuyện này đều do nó gây ra?”
Zisrt tuy không thực rõ chân tướng nên hắn không dám khẳng định nhưng Nobita thì khác hắn có
“ti vi thời gian”
“Kể lại thời điểm cho chúng ta đi, Zisrt”
Tuy rằng đã rất lâu nhưng Zisrt vẫn còn nhớ như in mọi thứ, Nhưng Nobita lúc này cũng chẳng muốn hắn nhiều lời nói nhảm
“Tivi thời gian”
“Đây, ngươi cứ chuyển tới các địa điểm ngươi cho là quan trọng đi”
Tuy rằng bất ngờ vì món bảo vật kỳ lạ của Nobita có thể xem được truyện trong quá khứ. Nhưng lúc này trong tâm của Zisrt đã coi Nobita là thần nên cũng chẳng tò mó nhiều mà chỉ cho đó là sự thật hiển nhiên.
Thấy Tivi có thể chiêu hình được “mẫu thể” của “ozimet” thì Nobita thở phào nhẹ nhõm, chỉ là “phàm nhân cấp”, chẳng có gì đáng lo, nếu đám “ozimet” này chơi quá lố thì Nobita chỉ cần bất chấp trừng phạt nhân quả quay về quá khư diệt nguyên ổ là xong.
Nhưng qua quan sát từ ti vi thì khả năng đáng sợ nhất của nó là tự tiến háo đi. Mới đầu bị đạn bắn thủng, sau đó thì chống được cả đạn hạn nhân. Nhưng đó là tiến hóa có điều kiện và với những tên chỉ có “phầm nhân cấp” thế này dù có tiến hóa mạnh mẻ thì sao? Hắn đã có đối sách chuyên để trị lũ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.