Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 12: Dị biến

omanhtuphiasau

05/06/2017

Chín mươi sáu!!!

Phạm Văn Long ngẩn ngơ nhìn con số trên, thân hình hắn phảng phất như một cây trường thương dựng thẳng đứng giữa đài cao, không chút lay động.

Thất bại rồi sao?

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi hắn đã đạt tiêu chuẩn của Thánh viện.

Thất bại trong gang tấc khiến hắn không cam tâm. Một quyền kia nhìn bề ngoài rất đơn giản nhưng kỳ thực Phạm Văn Long đã dốc hết vốn liếng của bản thân vào đó.

Bất giác, hắn khẽ thở dài nuối tiếc, không còn giữ được bộ dáng bình tĩnh vốn có.

- Nhóc con! Đừng buồn nữa, biểu hiện của ngươi quá xuất sắc rồi. Dù không vào được Thánh viện vẫn còn có ta đây, cái Thánh viện này trong mắt ta cũng chỉ như túp lều rách thôi. Ngươi hiểu chưa?

Một giọng nói hiền hòa, nhẹ nhàng vang lên trong đầu Phạm Văn Long. Hắn khẽ gượng cười, biết rằng lão Kim cố tình động viên mình, liền truyền âm đáp:

- Ta không sao đâu! Thất bại này chưa đủ để quật ngã ta, chỉ có điều trong lòng không vui nên mới biểu hiện như vậy. Đã làm người lo lắng rồi.

Nghe hắn giải thích lão Kim yên tâm hơn, vội khuyên:

- Chưa hẳn hết cơ hội đâu, còn hạng mục dành cho Pháp sư nữa mà, biết đâu chừng ngươi lại sở hữu linh mạch hạng ưu việt nào đó. Bên kia có một tên Thánh cấp, hiện ta không tiện trao đổi nhiều, sợ hắn sẽ phát giác ra sự tồn tại của ta, tạm thời ngươi hãy gạt cái kết quả chó má kia qua một bên, đừng quan tâm gì hết.

Phạm Văn Long giật thót mình, mục quang di động hướng về vị lão giả ngồi cách đó không xa, đích thực là Lê Châu trưởng lão. Không ngờ lão già trong bộ dáng yếu ớt này là cường giả Thánh cấp.

Cảm ứng của lão khá linh mẫn, Phạm Văn Long chưa kịp có thời gian quan sát bỗng bị ánh mắt lão quét ngang khiến toàn thân tê cứng, mồ hôi chảy ròng ròng thấm đẫm vạt áo.

Quá sức khủng bố! Chỉ một ánh mắt đã ẩn chưa uy năng cường đại đến thế. Phạm Văn Long sợ hãi vội vàng quay mặt qua hướng khác, không dám thất thố nữa.

Tất cả hành động của hắn đều thu vào trong tầm mắt của Lê Châu, lão khẽ mỉm cười, không hiểu đang suy nghĩ gì.

Vị giảm khảo Quang Anh nhìn điểm số hiện trên mặt trống, cất cao giọng nói:

- Ngươi đạt 96 điểm, chưa đủ tư cách vào Thánh viện. Lui xuống đi!!!

Lão phất tay ra lệnh cho Phạm Văn Long xuống đài, đột nhiên lại nghe thanh âm của trưởng lão Lê Châu:

- Khụ khụ!!! Phạm Văn Long, ngươi có hứng thú kiểm tra sức phòng ngự của bản thân không?

Quang Anh lấm lét quay đầu nhìn lại, tự hỏi tên thiếu niên này có gì đặc biệt khiến Lê Châu trưởng lão hứng thú đến thế.

Bước chân vừa tới cửa Khảm, Phạm Văn Long khựng lại, ngạc nhiên dò hỏi:

- Ta còn có cơ hội ư?

- Ha ha, ngươi mới đạt 96 điểm tất nhiên không đủ tiêu chuẩn vào Thánh viện.

- Vậy tại sao ta phải tiếp tục kiểm tra?

Nghe đối phương trả lời, Phạm Văn Long hơi thất vọng.

Giảm khảo Quang Anh nghe hắn đáp mà toát cả mồ hôi, đứng trước mặt vị trưởng lão kia ngay bản thân hắn còn phải cung cung kính kính, thế mà tên nhóc này ăn nói không kiêng nể gì cả.

Lê Châu trưởng lão ý cười trên mặt càng đậm, xua tay bảo:

- Ta chỉ tò mò muốn xem phòng ngự của ngươi tiềm lực có mạnh mẽ như sức chiến đấu hay không thôi. Nếu ngươi thấy phiền phức có thể từ chối.

Nhận thấy việc này không có vấn đề gì, với lại hắn cũng muốn kiểm tra sức phòng ngự bản thân, liền chắp tay cười nói:

- Được miễn phí mà không nhận vốn không phải tính cách của ta.

Nói xong không cần ai hướng dẫn, hắn liền rảo bước tiến nhanh về phía tấm thảm.

Đây chính là linh cụ mà lão Kim nói đó sao?

Nhìn bề ngoài tấm thảm vốn dĩ rất bình thường, chẳng có đặc điểm nào nổi bật. Nhưng Phạm Văn Long biết lần này sẽ không dễ dàng như một quyền tung ra vừa rồi.

Điều chỉnh lại nội thể, hắn bước đến, hai chân vù một cái đã tiến vào phạm vi của chiếc thảm.



Chân vừa chạm đất chưa kịp ổn định, một luồng lực đẩy cực lớn từ tấm thảm đánh thẳng lên lòng bàn chân khiến hắn mém văng ra ngoài. Đồ án hình lưỡng nghi bát quái trên tấm thảm phát ra một luồng sáng nhè nhẹ, bao bọc lấy toàn thân Phạm Văn Long.

Trong quầng sáng, Phạm Văn Long vội khẽ dịch chuyển, hai chân bắt thế thành tấn. Bên trong nội thể, đan điền bị tác động quay cuồng ầm ầm như sóng dữ, nguồn chân linh khí dồi dào mau chóng được điều động rót thẳng xuống hai chân, đối kháng trực tiếp với lực đẩy khủng bố kia.

Nhìn những thí sinh khác tham gia tưởng chừng đơn giản nhưng đến lượt bản thân mới biết việc trụ vững trên chiếc thảm này mười nhịp thở không phải chuyện dễ dàng như tưởng tượng.

Nói thì rườm rà nhưng từ khi hắn bước vào đến giờ tính ra mới được một nhịp hô hấp mà thôi.

Nhịp hô hấp thứ hai, lực đẩy bên dưới đột ngột tăng lên gấp đôi. Phạm Văn Long bình tĩnh, gấp gáp bổ sung linh lực kiên trì kháng cự lại.

Tạm thời, lực bài xích vẫn duy trì ở phạm vi chấp nhận của bản thân.

Đến nhịp hô hấp thứ ba, lực đẩy bành trướng tăng lên gấp đôi so với hai nhịp đầu, Phạm Văn Long toát mồ hôi, bắt đầu hắn cảm thấy áp lực lớn khiến bản thân hơi quá sức.

Lại qua một nhịp nữa, cơ thể Phạm Văn Long trở lên nặng trĩu, nguồn lực bên dưới quá mạnh mẽ, càng lúc càng tăng với tốc độ chóng vánh. Hắn không dám buông lỏng, gầm nhẹ một tiếng, vắt cạn linh lực vất vả chống đỡ.

Mới chỉ một thoáng thôi nhưng ở trong trạng thái này Phạm Văn Long tưởng như thời gian kéo dài vô tận.

Đến nhịp thứ năm, đột nhiên dưới chân hắn xuất hiện thêm hai luồng khí, một nóng như lửa, một lạnh như băng, cực kỳ bá đạo có khả năng ăn mòn cả linh lực.

Nhịp thở thứ năm, lực đẩy đã tăng lên gấp mười mấy lần. Ngoài hai luồng khí nóng lạnh, bốn phương hướng trước, sau, trái, phải bất ngờ có thêm bốn luồng uy áp nữa vây chặt lấy thân hình Phạm Văn Long.

Xét về phòng thủ, Phạm Văn Long vốn không mấy nổi bật. Bởi hắn lãng phí mười mấy năm sống tại Trái Đất nên gân cốt, xương tủy không dung nạp được linh khí, dẫn đến thân thể yếu nhược kém xa so với mấy kẻ đồng giai, vốn sinh ra tại Linh Chiểu Tinh.

Cảm giác thân thể bị nén lại như một quả bóng, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

Thân hình Phạm Văn Long lắc lư chao đảo, biểu hiện như sắp không trụ nổi nữa. Hắn cắn chặt răng, kiên cường cố gắng chống chịu vượt qua nhịp hô hấp thứ năm.

Hiện đan điền khô cạn như sa mạc, nguồn chân linh khí đã bị hắn mạnh mẽ hấp thu sạch sẽ.

Bên kia, Lê Châu trưởng lão nhất nhất quan sát động tĩnh bên này, tỏ vẻ kinh nghi.

Hự!!!

Một vòi máu từ miệng Phạm Văn Long bắn thẳng ra ngoài, tiếng xương cốt rắc rắc vang lên giòn tan.Trong đầu, tiếng thét của lão Kim:

- Nhóc con mau buông bỏ đi, ngươi quá yếu, trước sức ép cường đại kia sẽ khiến xương cốt vỡ nát, kinh mạch bị phá hủy đó.

Đứng bên cạnh vị giảm khảo Quanh Anh chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Phạm Văn Long, thầm than kẻ này quá điên cuồng, những thí sinh khác đến bước này vội thu lại linh lực, lập tức sẽ bị phản chấn đánh văng ra khỏi trận đồ. Còn tên thiếu niên này vẫn quật cường chống chịu, nhưng nếu qua một nhịp thở nữa, nhất định sẽ bị nội thương trầm trọng, nguy cơ tàn phế. Lão quyết định nếu không có gì thay đổi, qua nhịp hô hấp thứ sáu sẽ lập tức can thiệp, kéo Phạm Văn Long trở ra.

Dưới đài, mấy kẻ từng lên đài kiểm tra nhìn thân ảnh mờ ảo trong hào quang trận đồ khẽ rùng mình. Bọn chúng khó quên được cảm giác thân thể giống như bị một ngọn núi nặng hàng vạn cân đè lên. Nếu Phạm Văn Long còn cố chấp không buông, kết cục chỉ có một, ngọc nát hương tan.

Phạm Văn Long lúc này tâm trí hoàn toàn chìm đắm trận đồ kia, hai mắt hắn đỏ rực như máu, cực kỳ đáng sợ. Xương cốt bị nén đến gãy vụn, huyết mạch vài nơi đã bị đứt đoạn, không cam lòng nhưng hắn biết đây đã là cực hạn của bản thân. Gầm mạnh một tiếng, hắn quyết định buông bỏ, sắp sửa thu lại tia linh lực cuối cùng quay trở về.

Nhưng đúng lúc này Bạch Mai nhẫn lại phát sinh dị biến, một nguồn linh lực bàng bạc hùng hậu chạy thẳng vào đan điền của Phạm Văn Long.

Đan điền vốn khô kiệt như hạn hán gặp mưa rào, hút đấy hút để, nháy mắt đã được bồi đắp dồi dào sung túc.

Không dừng ở đó, nguồn linh lực đó dũng mãnh chạy tứ tung mọi ngóc ngách trong thân thể. Vừa tiếp xúc, những chỗ xương cốt bị rạn vỡ và kinh mạch bị đứt đoạn liền được tu bổ, tái tạo mạnh mẽ.

Dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Phạm Văn Long khẽ rên lên sung sướng. Nguồn linh lực kia hắn vốn không cách nào điều khiển được, đành bỏ mặc cho nó tự tung tự tác ở nội thể.

Phạm Văn Long hiểu cơ hội này cực kỳ quý báu nên không thể đánh mất. Hàm răng cắn vào môi bật cả máu, hắn cố duy trì sự tỉnh táo, đứng vững trong trận đồ.

Cứ như vậy nhịp hô hấp thứ sáu đã trôi qua nhưng người thiếu niên kia vẫn kiên cường bám trụ. Sắc mặt hắn tuy nhợt nhạt nhưng xem ra tốt hơn trước rất nhiều.

Quang Anh kinh hô quay sang nhìn Lê Châu trưởng lão, mù mịt không hiểu tại sao linh lực tên thiếu niên kia vốn khô cạn đột nhiên bùng nổ, tuôn trào dũng mãnh như thế.

Hiện tại Phạm Văn Long đang cực kỳ thống khổ, cảm giác xương cốt vỡ vụn rồi lại được mạnh mẽ tái tạo, rồi lại vỡ vụn, rồi tiếp tục tái tạo… cứ thế diễn ra. Chỉ vài hơi thở thôi nhưng quá trình trên đã diễn ra đến cả trăm lần.

Đến nhịp hô hấp thứ bảy, hắn cảm nhận dường như quá trình trên đã chấm dứt, không hề có động tĩnh gì thêm nữa.

Nhận thấy đây đã là cực hạn của bản thân, hắn không dám quá tham lam, cố gắng đứng trong trận đồ qua nhịp hô hấp thứ bảy, cảm giác đè nén khiến hắn choáng váng, lần này không dám mạo hiểm nữa, vội thu gom lại linh lực về đan điền, cắt đứt hoàn toàn sự phản khảng của bản thân.

Mất đi sự đối kháng, lập tức một nguồn lực đẩy khủng bố nhắm thẳng vào hai chân khiến thân thể Phạm Văn Long bắn vọt lên không trung như một mũi tên, vẽ thành một đường cong văng tít ra xa.

Bảy nhịp hô hấp!



Lê Châu trưởng lão khẽ gật gù, hé miệng nhàn nhạt nói:

- Được rồi, ngươi hãy lui xuống đi.

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, theo quy định hắn đã bị loại.

Phạm Văn Long hiện lồm cồm bò dậy, lấy tay lau vội vệt máu trên khóe môi, chắp tay đáp:

- Đa tạ tiền bối ưu ái!

Nói xong hắn liền xoay lưng, theo hướng quẻ Khảm bước thẳng xuống bên dưới.

Dưới đài, đám đông như mặt trước phân đôi, tự động tách ra nhường lối.

Bóng người Phạm Văn Long vừa lướt qua, một kẻ bĩu môi nói:

- Ta tưởng thế nào chứ mới có bảy nhịp thở đã chịu không nổi, coi như thực lực ngang với Nhân vực cấp 7 mà thôi.

- Ta cũng vốn tưởng phòng ngự của hắn chí ít phải đến mười nhịp hô hấp, xem ra chỉ là may mắn thôi.

Một kẻ khác oang oang nói:

- Cái phòng ngự mỏng manh đó chỉ cần ta đánh một quyền sẽ tan nát ngay! Hắc hắc...

- Ta thấy hắn cũng có thực lực ngang với Nhân vực cấp 8 đó.

- Cho dù là Nhân vực cấp 8, chẳng phải vẫn là yếu nhất trong số chúng ta sao, hahaha…

- Ta còn ngỡ Thánh viện sẽ ưu ái cho hắn vào chứ, ai ngờ cũng bị đuổi như một con chó. Hahaha…

Cuộc đời thế sự khôn lường, mới trước đó vài phút cả đám miệng lưỡi tung hô đủ thứ, nay thấy Phạm Văn Long rớt đài liền giở mặt ngay.

Phạm Văn Long lặng lẽ bước đi, bỏ qua những lời châm chọc phía sau…

Hình bóng hắn mang chút cô độc, lạnh lẽo…

Đột nhiên một thân ảnh lóe lên chắn ngay trước mặt. Phạm Văn Long ngước lên, nhận ra kẻ đó chính là Trần Công Minh, hắn liền tránh sang bên phải bước tiếp.

Không ngờ Trần Công Minh dường như cố ý gây chuyện, lại lóe lên xuất hiện trước mặt Phạm Văn Long.

- Vị này, có chuyện gì không?

Phạm Văn Long nhướng mày nói, cảm nhận rõ ràng tên kia đang cố tình sinh sự.

- Ta thấy ngươi chướng mắt, muốn dạy dỗ ngươi một chút. Được chứ?

Trần Công Minh gằn giọng nói. Không hiểu tại sao khi nhìn thấy đối phương khiến hắn rất không thỏa mái, một tia áp bức khó hình dung cứ ám ảnh, lặp đi lặp lại trong đầu. Hắn biết nếu không triệt để giải quyết vấn đề này, sợ dần dà sẽ sinh tâm ma, ảnh hưởng đến quá trình tu luyện về sau.

- Xin thứ lỗi! Hiện tại ta không thể bồi tiếp!

Phạm Văn Long từ chối thẳng thừng, cảm ứng cảnh giới tên kia sâu không thấy đáy, chứng tỏ vượt trội hơn hẳn bản thân, hắn vốn không phải đối thủ.

- Hừ! Không muốn cũng phải tiếp!!!

Dứt lời, Trần Công Minh vù một cái, nện thẳng một quyền vào ngực Phạm Văn Long khiến hắn văng ra một khoảng xa, miệng hộc máu tươi. Vốn đang khó chịu trong người, giờ mới có nơi phát tiết, Trần Công Minh động thủ không nương tay.

Đám đông kinh ngạc nhìn sang, chẳng hiểu vì sao Phạm Văn Long lại đắc tội với kẻ kia.

Phạm Văn Long chật vật bò dậy, một quyền của Trần Công Minh quá mạnh, lại đánh ra bất ngờ khiến hắn không kịp phòng bị, liền bị nội thương nghiêm trọng.

- Ta có trêu chọc gì ngươi?

Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao Trần Công Minh lại nhắm vào mình.

Đáp lại, Trần Công Minh hùng hổ xông đến, cánh vươn tay ra rất nhanh, một âm thanh khô khốc vang lên.

Chát!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook