Chương 3: Sự thật về Trái Đất
omanhtuphiasau
05/06/2017
Lần này Phạm Văn Long cực kỳ kinh sợ, tin tức trên nằm ngoài suy nghĩ
của hắn. Chiếc nhẫn Bạch Mai vẫn nằm lặng yên trên bàn tay, bất chợt hắn cảm nhận có chút lạnh lẽo, mười phần bí ẩn.
- Ngươi không tin nổi đúng không? Haizz…. Nhóc con! Ta đã ở trong chiếc nhẫn này hơn tỉ năm, nguyên do tại sao ngươi cũng đừng hỏi, vì hiện tại ngươi cần giải quyết nhiều chuyện khác quan trọng hơn.
Đợi một lát cho Phạm Văn Long dần bình tĩnh lại, lão Kim tiếp tục kể:
- Rất lâu sau khi rơi xuống Trái Đất, qua một vài biến cố ta vô tình lọt vào tay của tên nhóc Phạm Văn Thanh.
Đầu Phạm Văn Long nổ cái oanh một tiếng, cái tên vừa được nhắc đến chính là sư tổ của Bạch bang, được người người kính ngưỡng, thờ phụng. Từ trước đến nay chưa một ai dám cả gan đem cả tên họ của vị lão tổ này ra gọi như thế cả. Đây cũng chính là một trong số những cái tên mà Phạm Văn Long luôn kính trọng, vậy nhưng kẻ kia lại dám buông lời khinh thị, thật quá đáng!
- Ngươi ăn nói cho cẩn thận! Tên tuổi sư tổ không phải để ngươi có thể tùy tiện gọi đến!
- Hừ! Nếu so tuổi, hắn chỉ thuộc hàng cháu chắt chút chít của ta, có gì ta phải kiêng nể.
Người bí ẩn hừ lạnh một tiếng rồi im bặt không phát ra âm thanh gì nữa, hiển nhiên đang bất mãn việc bị Phạm Văn Long quát mắng. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, ngẫm lại nếu đúng như lời lão nói thì quả là chuyện bình thường, Phạm Văn Long đành thành thật nói:
- Xin lỗi! Là ta xúc động nhất thời, ngươi kể tiếp đi.
Hắn tuy tuổi nhỏ nhưng hiểu lí lẽ và luôn biết cân nhắc đúng sai trong mọi trường hợp. Quả nhiên lão Kim cũng không so đo chuyện khi nãy, chậm rãi nói:
- Không lâu sau khi có chiếc nhẫn, hắn vô tình phát hiện chiếc nhẫn có công dụng chữa lành thương tích, bồi dưỡng thân thể giúp ai mang nó có được sức khỏe địch muôn người thế nên coi như bảo bối. Nhờ có nó mà hắn từ một tên vô danh dần dần đi lên, bao phen tranh đấu trấn áp quần hùng bốn phương, uy danh cực thịnh. Về sau hắn lập Bạch bang, uy trấn thiên hạ, duy trì cho đến đời của ngươi. Vốn dĩ chiếc nhẫn có cái tên khác, nhưng ta thấy cái tên Bạch Mai các ngươi thường gọi có vẻ thích hợp hơn, mà ta cũng rất thích cái tên này.
Càng nghe Phạm Văn Long trong lòng càng mông lung, câu chuyện của người bí ẩn kia vốn rất hoang đường, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm giác dường như đó là sự thật. Nếu đúng như vậy thì hiện tại hắn đang ở đâu? Ở cái hành tinh quái quỷ Linh Chiểu gì đó ư? Lòng tuy mềm nhưng bên ngoài Phạm Văn Long vẫn cứng cỏi:
- Câu chuyện ngươi bịa đặt có thể viết thành sách được đấy. Vậy ngươi vui lòng cho ta biết tại sao khi nãy ngươi nói nếu không phải chiếc nhẫn rơi xuống Trái Đất thì phải vài tỉ năm nữa mới hình thành lên loài người?
- Ồ, ngươi còn thắc mắc vấn đề này ư? Được rồi, trước sau gì ngươi cũng biết, để ta nói cho ngươi hiểu. Thực ra rất có thể loài người sẽ không phải tiến hóa từ vượn mà từ cá, chim, hổ, báo… hoặc từ các loài khác. Nhưng hình thái cuối cùng cũng sẽ giống loài người các ngươi vậy, tuy nhiên một số giống loài sau khi tiến hóa sẽ vẫn giữ được đặc điểm nhất định nào đó trên cơ thể, ví dụ như vảy cá, cánh, sừng hoặc đuôi… Vốn dĩ một hành tinh muốn tiến hóa lên loài người cần có một yếu tố cực kì quan trọng. Đó là linh khí!!! Ta không ngờ vụ nổ đó đã thay đổi hoàn toàn bầu khí quyển của Trái Đất, giúp các ngươi đi tắt một bước, dần phát triển và hoàn thiện đến ngày nay.
Dường như biết Phạm Văn Long sẽ không hiểu gì nên lão Kim giải thích thêm:
- Linh khí nói dễ hiểu giống như không khí các ngươi dùng để hô hấp duy trì sự sống. Mấy đám các ngươi gọi là khí CO2 gì đó, còn linh khí cũng gần như một dạng như vậy nhưng nó là tích tụ tinh hoa trong trời đất, trải qua hàng tỉ năm mới manh nha hình thành tia đầu tiên. Bồi đắp thêm một khoảng rất rất dài nữa mới có thể ổn định và duy trì. Khi linh khí tại mỗi hành tinh đạt đến một mức độ nhất định, các giống loài sẽ tự động hấp thu và phát triển lên hình thái mới, giống như con người các ngươi vậy. Tuy thời gian các ngươi vô cùng rảnh rang, lại chỉ biết dành cho việc ăn chơi nhảy múa, nghiên cứu ba cái công trình khoa học, hết cái này đến cái khác mà các ngươi không hiểu rằng chính con người có thể tự nâng cao năng lực của mình lên rất nhiều, đáng tiếc là Trái Đất còn chưa có linh khí nên các ngươi thực sự quá yếu đuối. Tại các hành tinh khác, con người dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện, hấp thụ linh khí. Bởi linh khí là tinh hoa của trời đất nên việc hấp thu tu luyện là điều cực kỳ lợi ích, nhờ đó năng lực con người sẽ tăng vọt lên đến một mức vô cùng đáng sợ.
- Sao ngươi nói giống như đang kể tiểu thuyết vậy nhỉ?
Đang kể chuyện hăng say, bỗng lão Kim bị Phạm Văn Long chẳng kiêng nể ngắt lời, bởi hắn thấy câu chuyện ngày càng đi xa khỏi phạm vi chấp nhận của bản thân.
- Haha, thực ra cũng không đơn giản như vậy, nhưng ta dùng ngôn ngữ và cách nói của người Trái Đất để cho ngươi dễ hình dung mà thôi.
Lão Kim tỏ vẻ hơi ngượng ngùng khi bị vạch trần. Thế nhưng ngay sau đó lại thao thao không dứt:
- Trong vũ trụ này quá trình tu luyện được chia làm 6 cấp bậc, biểu trưng cho sức mạnh mỗi người đó là: Nhân, Linh, Vương, Thánh, Thần, Đế. Còn 18 vị cai quản 18 Đại Thiên Hà không nằm trong số đó, vì sức mạnh của họ viễn siêu hơn tất cả, được suy tôn thành Đại Đế. Mỗi vị Đại Đế có sức mạnh vô song, không ai sánh nổi, khả năng của họ là vô biên, cực kì khủng bố, hành tinh như Trái Đất của ngươi chỉ cần Ngài hắt hơi sổ mũi sẽ phải tan tành. À, mà đám siêu anh hùng với siêu nhân các ngươi tưởng tượng ra làm ta mắc cười chết mất, hắc hắc…
Lão cười điệu bộ khinh miệt, tạm ngừng một chút, bỗng biến đổi sang vẻ nghiêm túc:
- Hiện tại ngươi đang ở Linh Chiểu Tinh, một hành tinh xếp trong khoảng nhóm thứ 3 của Thái Bình Đại Thiên Hà. Nơi này khác xa Trái Đất, linh khí vô cùng dồi dào, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện. Còn nữa, tuy có 18 Đại Thiên Hà với vô số tiểu hành tinh khác nhau, nhưng với những người tu luyện vốn chỉ có một ngôn ngữ duy nhất, không giống như mớ ngôn ngữ hỗn tạp ở Trái Đất các ngươi. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi thông tin cần thiết, để ngươi có thể tồn tại trong thế giới mới này.
Vừa dứt lời, không cần biết Phạm Văn Long có đồng ý hay không, một luồng khí nóng từ chiếc nhẫn Bạch Mai truyền vào bàn tay, rồi chạy thẳng lên đầu não. Oanh một tiếng, đầu Phạm Văn Long đau buốt như bị ai đó bổ đôi, có vẻ luồng thông tin kia quá lớn vượt qua sức chịu đựng của cơ thể. Rất may sự đau đớn này chỉ diễn ra trong giây lát rồi dần biến mất.
Trong đầu Phạm Văn Long vô số thông tin bắt đầu hiện lên… Tất cả vô cùng lạ lẫm, khó có thể tưởng tượng nổi. Hắn nhắm chặt mắt, thả tâm trí chìm đắm vào trong đó…
Khoảng một canh giờ sau, đôi mắt Phạm Văn Long mới chậm rãi mở ra, vẻ mặt hắn hiện không còn duy trì bình tĩnh được nữa, thay vào đó là vẻ nghi hoặc, sợ hãi… phức tạp khó hiểu.
- Nhóc con! Ngươi thấy thế nào?Lão Kim nhận được sự thay đổi trong hắn liền lên tiếng hỏi. Phạm Văn Long khẽ nhíu đôi mày, đáp:
- Thật không ngờ lại có chuyện như vậy! Nếu như ta mang ra kể với người khác, không bị cho là kẻ điên mới lạ.
- Ha hả… Ngươi hiện không có cơ hội đó đâu. Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây, hơn tỉ năm trôi qua đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với người khác, thật cũng có chút mệt mỏi.
- Khoan đã! Ta có một chuyện muốn hỏi.
Bỗng đôi mắt Phạm Văn Long sáng lên, nói.
- Hử? Có chuyện gì?
- Ngươi đã tồn tại bao nhiêu năm trong chiếc nhẫn này, qua nhiều người, có cả các đời bang chủ của Bạch bang, vậy tại sao đến bây giờ ngươi mới xuất hiện. Và… điều ta thắc mắc là tại sao ta lại bị đưa đến hành tinh này? Không phải do ngươi cố tình làm ra đấy chứ?
- Nơi tiếu hành tinh Trái Đất của ngươi đến ngày nay vẫn chưa có tia linh khí nào xuất hiện, ta phỏng chừng phải vài tỉ năm nữa các ngươi mới có thể chạm chân đến ngưỡng cửa của tu luyện. Tuy nhiên, ta thực sự khâm phục loài người các ngươi, dù không biết cách cải tạo thể chất con người nhưng về nghiên cứu và nền khoa học kĩ thuật lại phát triển đến trình độ không ngờ tới. Nhưng so với năng lực của tu luyện giả, thì chỉ như nước chảy về đại dương mà thôi. Còn nguyên nhân tại sao ta không xuất hiện trước đó vì dù ta có nói, thì đám người đó cũng sẽ không hiểu. Trong hành tinh đó chẳng một ai có thể tin tưởng điều ta nói. Còn hiện tại thì khác, ngươi đã lạc đến một hành tinh mới, mà ở đây có đầy đủ điều kiện để ngươi tu luyện. Về việc tại sao ngươi lại đến đây bản thân ta cũng không rõ ràng lắm, ta nghĩ có thể ngươi vô tình lọt vào tiếp điểm không gian nào đó khiến ngươi bị dịch chuyển đến đây.
Nghe đối phương trả lời, Phạm Văn Long cũng ngẩn ra, còn quá nhiều chuyện hắn chưa lý giải được:
- Tại sao ngươi phải nói cho ta biết? Và nếu ta không tu luyện thì thế nào?
Lão Kim bí ẩn không những giận mà còn cười cười ha hả đáp:
- Nhóc con, ta chứng kiến ngươi trường thành từ nhỏ đến lớn không lẽ lại không hiểu con người ngươi sao. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính kiên nghị, mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, vô cùng nghĩa khí nên nói chung ta rất hài lòng. Ngươi còn rất thông minh, những kẻ như ngươi một khi bước lên con đường tu luyện chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh cao. Nếu ngươi không tu luyện thì ở cái thế giới này, ngươi chẳng hơn một con vật, bị người ta chà đạp, ngươi chịu được sao? Giống như thế giới cũ của ngươi cần có tiền, thì ở đây ngươi cần có sức mạnh, có năng lực để bảo vệ bản thân và làm những việc mình muốn. Sinh mệnh của ngươi cũng sẽ tăng lên rất nhiều, chẳng phải loài người các ngươi vẫn ngày đêm trông ngóng điều đó ư? Còn nữa ngươi không muốn cứu cha mẹ ngươi sao? Ta nghĩ tên Thanh Hồng đó chẳng phải thiện nam tín nữ gì đâu, không tìm được ngươi hắn sẽ trút giận lên gia đình ngươi đó. Khà khà… Ta quả thực cũng có mục đích, nhưng ngươi yên tâm ta không thể hại ngươi, bởi ngươi hiện là hi vọng duy nhất của ta…
Lão Kim vừa dụ dỗ, vừa mê hoặc khiến Phạm Văn Long không thể không dao động. Vừa nghe nhắc đến cái tên Thanh Hồng, toàn thân hắn nóng bừng, bàn tay siết chặt lại, ngón tay đâm vào thịt đến bật máu. Hiện hắn chưa quan tâm đến việc khác mà chỉ biết chắc rằng nếu Thanh Hồng không tìm ra hắn hiển nhiên sẽ gây phiền toái đến người thân của hắn. Với một người trọng tình cảm như Phạm Văn Long, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác làm hại đến gia đình mình. Hơn nữa, thông tin hắn mới tiếp nhận quả thực có sức hấp dẫn thật lớn, khó mà từ chối. Hắn hiểu cho dù ở đâu cũng chỉ cho phép kẻ mạnh mới đủ sức tồn tại. Cường giả vi tôn! Nếu hắn yếu, giống như con chó để người ta chà đạp mà thôi. Giờ phút này hắn đã hiểu tiềm lực của con người là vô biên, một khi kích phát sẽ cực kỳ khủng bố. Hắn cũng vậy, hắn muốn mạnh mẽ, muốn vươn lên đỉnh cao nhất.
- Được, ta chấp nhận. Nhưng đến khi nào ta mới có thể trở về nhà.
Nhắc đến chữ nhà bỗng trông lòng cảm giác nao nao khó tả, hiện tại Trái Đất chính là nhà, là nơi có cha mẹ hắn mong ngóng con trở về. Dù rằng câu chuyện người bí ẩn kia quá sức hoang đường, tuy nhiên có những thứ buộc hắn phải tin. Nhưng, hắn vẫn hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật.
Lão Kim tính toán một chút rồi trả lời.
- Đến khi ngươi đạt tới Thánh cấp.
- Thánh cấp? Cần bao nhiêu thời gian?
Dường như lão hơi do dự, lâu sau đó nhẹ nhàng đáp:
- Nhanh thì mấy ngàn năm, chậm thì vài vạn năm…!!!
- …
Phạm Văn Long tức tối, đang định lên tiếng chửi lão già lừa đảo kia bỗng nghe như có tiếng bước chân ai đó đang tiến đến. Hắn liền rảo bước đi ra ngoài đột nhiên giọng lão Kim nghiêm trọng vang lên khiến hắn khựng lại:
- Nhóc con nghe đây! Hiện tại trước mặt người khác không được để lộ sự tồn tại của ta. Nếu không họa phúc khó lường! Mặt khác ta sẽ truyền cho ngươi một phương pháp đơn giản, sau này nói chuyện chỉ cần vận dụng tâm thần liền có thể kết nối với ta, không cần phải mở miệng nói chuyện như vậy. Người sắp tới ta đoán sẽ đưa ngươi đến một nơi, đừng sợ, có ta bảo hộ ngươi, tùy tình huống sẽ trợ giúp cho ngươi.
Lời vừa dứt liền không thấy lão nói thêm gì nữa. Một lát sau, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng rồi thính lình xuất hiện trước mắt Phạm Văn Long là một cô gái khá xinh xắn, gương mặt tròn, tóc bím hai bên, độ tuổi ước chừng khoảng 18.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Phạm Văn Long đang đứng giữa phòng. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có phần quỷ dị, Phạm Văn Long vội tiến đến đưa bàn tay về phía trước nói:
- Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
- Ngươi không tin nổi đúng không? Haizz…. Nhóc con! Ta đã ở trong chiếc nhẫn này hơn tỉ năm, nguyên do tại sao ngươi cũng đừng hỏi, vì hiện tại ngươi cần giải quyết nhiều chuyện khác quan trọng hơn.
Đợi một lát cho Phạm Văn Long dần bình tĩnh lại, lão Kim tiếp tục kể:
- Rất lâu sau khi rơi xuống Trái Đất, qua một vài biến cố ta vô tình lọt vào tay của tên nhóc Phạm Văn Thanh.
Đầu Phạm Văn Long nổ cái oanh một tiếng, cái tên vừa được nhắc đến chính là sư tổ của Bạch bang, được người người kính ngưỡng, thờ phụng. Từ trước đến nay chưa một ai dám cả gan đem cả tên họ của vị lão tổ này ra gọi như thế cả. Đây cũng chính là một trong số những cái tên mà Phạm Văn Long luôn kính trọng, vậy nhưng kẻ kia lại dám buông lời khinh thị, thật quá đáng!
- Ngươi ăn nói cho cẩn thận! Tên tuổi sư tổ không phải để ngươi có thể tùy tiện gọi đến!
- Hừ! Nếu so tuổi, hắn chỉ thuộc hàng cháu chắt chút chít của ta, có gì ta phải kiêng nể.
Người bí ẩn hừ lạnh một tiếng rồi im bặt không phát ra âm thanh gì nữa, hiển nhiên đang bất mãn việc bị Phạm Văn Long quát mắng. Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, ngẫm lại nếu đúng như lời lão nói thì quả là chuyện bình thường, Phạm Văn Long đành thành thật nói:
- Xin lỗi! Là ta xúc động nhất thời, ngươi kể tiếp đi.
Hắn tuy tuổi nhỏ nhưng hiểu lí lẽ và luôn biết cân nhắc đúng sai trong mọi trường hợp. Quả nhiên lão Kim cũng không so đo chuyện khi nãy, chậm rãi nói:
- Không lâu sau khi có chiếc nhẫn, hắn vô tình phát hiện chiếc nhẫn có công dụng chữa lành thương tích, bồi dưỡng thân thể giúp ai mang nó có được sức khỏe địch muôn người thế nên coi như bảo bối. Nhờ có nó mà hắn từ một tên vô danh dần dần đi lên, bao phen tranh đấu trấn áp quần hùng bốn phương, uy danh cực thịnh. Về sau hắn lập Bạch bang, uy trấn thiên hạ, duy trì cho đến đời của ngươi. Vốn dĩ chiếc nhẫn có cái tên khác, nhưng ta thấy cái tên Bạch Mai các ngươi thường gọi có vẻ thích hợp hơn, mà ta cũng rất thích cái tên này.
Càng nghe Phạm Văn Long trong lòng càng mông lung, câu chuyện của người bí ẩn kia vốn rất hoang đường, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm giác dường như đó là sự thật. Nếu đúng như vậy thì hiện tại hắn đang ở đâu? Ở cái hành tinh quái quỷ Linh Chiểu gì đó ư? Lòng tuy mềm nhưng bên ngoài Phạm Văn Long vẫn cứng cỏi:
- Câu chuyện ngươi bịa đặt có thể viết thành sách được đấy. Vậy ngươi vui lòng cho ta biết tại sao khi nãy ngươi nói nếu không phải chiếc nhẫn rơi xuống Trái Đất thì phải vài tỉ năm nữa mới hình thành lên loài người?
- Ồ, ngươi còn thắc mắc vấn đề này ư? Được rồi, trước sau gì ngươi cũng biết, để ta nói cho ngươi hiểu. Thực ra rất có thể loài người sẽ không phải tiến hóa từ vượn mà từ cá, chim, hổ, báo… hoặc từ các loài khác. Nhưng hình thái cuối cùng cũng sẽ giống loài người các ngươi vậy, tuy nhiên một số giống loài sau khi tiến hóa sẽ vẫn giữ được đặc điểm nhất định nào đó trên cơ thể, ví dụ như vảy cá, cánh, sừng hoặc đuôi… Vốn dĩ một hành tinh muốn tiến hóa lên loài người cần có một yếu tố cực kì quan trọng. Đó là linh khí!!! Ta không ngờ vụ nổ đó đã thay đổi hoàn toàn bầu khí quyển của Trái Đất, giúp các ngươi đi tắt một bước, dần phát triển và hoàn thiện đến ngày nay.
Dường như biết Phạm Văn Long sẽ không hiểu gì nên lão Kim giải thích thêm:
- Linh khí nói dễ hiểu giống như không khí các ngươi dùng để hô hấp duy trì sự sống. Mấy đám các ngươi gọi là khí CO2 gì đó, còn linh khí cũng gần như một dạng như vậy nhưng nó là tích tụ tinh hoa trong trời đất, trải qua hàng tỉ năm mới manh nha hình thành tia đầu tiên. Bồi đắp thêm một khoảng rất rất dài nữa mới có thể ổn định và duy trì. Khi linh khí tại mỗi hành tinh đạt đến một mức độ nhất định, các giống loài sẽ tự động hấp thu và phát triển lên hình thái mới, giống như con người các ngươi vậy. Tuy thời gian các ngươi vô cùng rảnh rang, lại chỉ biết dành cho việc ăn chơi nhảy múa, nghiên cứu ba cái công trình khoa học, hết cái này đến cái khác mà các ngươi không hiểu rằng chính con người có thể tự nâng cao năng lực của mình lên rất nhiều, đáng tiếc là Trái Đất còn chưa có linh khí nên các ngươi thực sự quá yếu đuối. Tại các hành tinh khác, con người dành toàn bộ thời gian cho việc tu luyện, hấp thụ linh khí. Bởi linh khí là tinh hoa của trời đất nên việc hấp thu tu luyện là điều cực kỳ lợi ích, nhờ đó năng lực con người sẽ tăng vọt lên đến một mức vô cùng đáng sợ.
- Sao ngươi nói giống như đang kể tiểu thuyết vậy nhỉ?
Đang kể chuyện hăng say, bỗng lão Kim bị Phạm Văn Long chẳng kiêng nể ngắt lời, bởi hắn thấy câu chuyện ngày càng đi xa khỏi phạm vi chấp nhận của bản thân.
- Haha, thực ra cũng không đơn giản như vậy, nhưng ta dùng ngôn ngữ và cách nói của người Trái Đất để cho ngươi dễ hình dung mà thôi.
Lão Kim tỏ vẻ hơi ngượng ngùng khi bị vạch trần. Thế nhưng ngay sau đó lại thao thao không dứt:
- Trong vũ trụ này quá trình tu luyện được chia làm 6 cấp bậc, biểu trưng cho sức mạnh mỗi người đó là: Nhân, Linh, Vương, Thánh, Thần, Đế. Còn 18 vị cai quản 18 Đại Thiên Hà không nằm trong số đó, vì sức mạnh của họ viễn siêu hơn tất cả, được suy tôn thành Đại Đế. Mỗi vị Đại Đế có sức mạnh vô song, không ai sánh nổi, khả năng của họ là vô biên, cực kì khủng bố, hành tinh như Trái Đất của ngươi chỉ cần Ngài hắt hơi sổ mũi sẽ phải tan tành. À, mà đám siêu anh hùng với siêu nhân các ngươi tưởng tượng ra làm ta mắc cười chết mất, hắc hắc…
Lão cười điệu bộ khinh miệt, tạm ngừng một chút, bỗng biến đổi sang vẻ nghiêm túc:
- Hiện tại ngươi đang ở Linh Chiểu Tinh, một hành tinh xếp trong khoảng nhóm thứ 3 của Thái Bình Đại Thiên Hà. Nơi này khác xa Trái Đất, linh khí vô cùng dồi dào, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện. Còn nữa, tuy có 18 Đại Thiên Hà với vô số tiểu hành tinh khác nhau, nhưng với những người tu luyện vốn chỉ có một ngôn ngữ duy nhất, không giống như mớ ngôn ngữ hỗn tạp ở Trái Đất các ngươi. Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi thông tin cần thiết, để ngươi có thể tồn tại trong thế giới mới này.
Vừa dứt lời, không cần biết Phạm Văn Long có đồng ý hay không, một luồng khí nóng từ chiếc nhẫn Bạch Mai truyền vào bàn tay, rồi chạy thẳng lên đầu não. Oanh một tiếng, đầu Phạm Văn Long đau buốt như bị ai đó bổ đôi, có vẻ luồng thông tin kia quá lớn vượt qua sức chịu đựng của cơ thể. Rất may sự đau đớn này chỉ diễn ra trong giây lát rồi dần biến mất.
Trong đầu Phạm Văn Long vô số thông tin bắt đầu hiện lên… Tất cả vô cùng lạ lẫm, khó có thể tưởng tượng nổi. Hắn nhắm chặt mắt, thả tâm trí chìm đắm vào trong đó…
Khoảng một canh giờ sau, đôi mắt Phạm Văn Long mới chậm rãi mở ra, vẻ mặt hắn hiện không còn duy trì bình tĩnh được nữa, thay vào đó là vẻ nghi hoặc, sợ hãi… phức tạp khó hiểu.
- Nhóc con! Ngươi thấy thế nào?Lão Kim nhận được sự thay đổi trong hắn liền lên tiếng hỏi. Phạm Văn Long khẽ nhíu đôi mày, đáp:
- Thật không ngờ lại có chuyện như vậy! Nếu như ta mang ra kể với người khác, không bị cho là kẻ điên mới lạ.
- Ha hả… Ngươi hiện không có cơ hội đó đâu. Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây, hơn tỉ năm trôi qua đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với người khác, thật cũng có chút mệt mỏi.
- Khoan đã! Ta có một chuyện muốn hỏi.
Bỗng đôi mắt Phạm Văn Long sáng lên, nói.
- Hử? Có chuyện gì?
- Ngươi đã tồn tại bao nhiêu năm trong chiếc nhẫn này, qua nhiều người, có cả các đời bang chủ của Bạch bang, vậy tại sao đến bây giờ ngươi mới xuất hiện. Và… điều ta thắc mắc là tại sao ta lại bị đưa đến hành tinh này? Không phải do ngươi cố tình làm ra đấy chứ?
- Nơi tiếu hành tinh Trái Đất của ngươi đến ngày nay vẫn chưa có tia linh khí nào xuất hiện, ta phỏng chừng phải vài tỉ năm nữa các ngươi mới có thể chạm chân đến ngưỡng cửa của tu luyện. Tuy nhiên, ta thực sự khâm phục loài người các ngươi, dù không biết cách cải tạo thể chất con người nhưng về nghiên cứu và nền khoa học kĩ thuật lại phát triển đến trình độ không ngờ tới. Nhưng so với năng lực của tu luyện giả, thì chỉ như nước chảy về đại dương mà thôi. Còn nguyên nhân tại sao ta không xuất hiện trước đó vì dù ta có nói, thì đám người đó cũng sẽ không hiểu. Trong hành tinh đó chẳng một ai có thể tin tưởng điều ta nói. Còn hiện tại thì khác, ngươi đã lạc đến một hành tinh mới, mà ở đây có đầy đủ điều kiện để ngươi tu luyện. Về việc tại sao ngươi lại đến đây bản thân ta cũng không rõ ràng lắm, ta nghĩ có thể ngươi vô tình lọt vào tiếp điểm không gian nào đó khiến ngươi bị dịch chuyển đến đây.
Nghe đối phương trả lời, Phạm Văn Long cũng ngẩn ra, còn quá nhiều chuyện hắn chưa lý giải được:
- Tại sao ngươi phải nói cho ta biết? Và nếu ta không tu luyện thì thế nào?
Lão Kim bí ẩn không những giận mà còn cười cười ha hả đáp:
- Nhóc con, ta chứng kiến ngươi trường thành từ nhỏ đến lớn không lẽ lại không hiểu con người ngươi sao. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng tâm tính kiên nghị, mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, vô cùng nghĩa khí nên nói chung ta rất hài lòng. Ngươi còn rất thông minh, những kẻ như ngươi một khi bước lên con đường tu luyện chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh cao. Nếu ngươi không tu luyện thì ở cái thế giới này, ngươi chẳng hơn một con vật, bị người ta chà đạp, ngươi chịu được sao? Giống như thế giới cũ của ngươi cần có tiền, thì ở đây ngươi cần có sức mạnh, có năng lực để bảo vệ bản thân và làm những việc mình muốn. Sinh mệnh của ngươi cũng sẽ tăng lên rất nhiều, chẳng phải loài người các ngươi vẫn ngày đêm trông ngóng điều đó ư? Còn nữa ngươi không muốn cứu cha mẹ ngươi sao? Ta nghĩ tên Thanh Hồng đó chẳng phải thiện nam tín nữ gì đâu, không tìm được ngươi hắn sẽ trút giận lên gia đình ngươi đó. Khà khà… Ta quả thực cũng có mục đích, nhưng ngươi yên tâm ta không thể hại ngươi, bởi ngươi hiện là hi vọng duy nhất của ta…
Lão Kim vừa dụ dỗ, vừa mê hoặc khiến Phạm Văn Long không thể không dao động. Vừa nghe nhắc đến cái tên Thanh Hồng, toàn thân hắn nóng bừng, bàn tay siết chặt lại, ngón tay đâm vào thịt đến bật máu. Hiện hắn chưa quan tâm đến việc khác mà chỉ biết chắc rằng nếu Thanh Hồng không tìm ra hắn hiển nhiên sẽ gây phiền toái đến người thân của hắn. Với một người trọng tình cảm như Phạm Văn Long, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác làm hại đến gia đình mình. Hơn nữa, thông tin hắn mới tiếp nhận quả thực có sức hấp dẫn thật lớn, khó mà từ chối. Hắn hiểu cho dù ở đâu cũng chỉ cho phép kẻ mạnh mới đủ sức tồn tại. Cường giả vi tôn! Nếu hắn yếu, giống như con chó để người ta chà đạp mà thôi. Giờ phút này hắn đã hiểu tiềm lực của con người là vô biên, một khi kích phát sẽ cực kỳ khủng bố. Hắn cũng vậy, hắn muốn mạnh mẽ, muốn vươn lên đỉnh cao nhất.
- Được, ta chấp nhận. Nhưng đến khi nào ta mới có thể trở về nhà.
Nhắc đến chữ nhà bỗng trông lòng cảm giác nao nao khó tả, hiện tại Trái Đất chính là nhà, là nơi có cha mẹ hắn mong ngóng con trở về. Dù rằng câu chuyện người bí ẩn kia quá sức hoang đường, tuy nhiên có những thứ buộc hắn phải tin. Nhưng, hắn vẫn hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, không phải sự thật.
Lão Kim tính toán một chút rồi trả lời.
- Đến khi ngươi đạt tới Thánh cấp.
- Thánh cấp? Cần bao nhiêu thời gian?
Dường như lão hơi do dự, lâu sau đó nhẹ nhàng đáp:
- Nhanh thì mấy ngàn năm, chậm thì vài vạn năm…!!!
- …
Phạm Văn Long tức tối, đang định lên tiếng chửi lão già lừa đảo kia bỗng nghe như có tiếng bước chân ai đó đang tiến đến. Hắn liền rảo bước đi ra ngoài đột nhiên giọng lão Kim nghiêm trọng vang lên khiến hắn khựng lại:
- Nhóc con nghe đây! Hiện tại trước mặt người khác không được để lộ sự tồn tại của ta. Nếu không họa phúc khó lường! Mặt khác ta sẽ truyền cho ngươi một phương pháp đơn giản, sau này nói chuyện chỉ cần vận dụng tâm thần liền có thể kết nối với ta, không cần phải mở miệng nói chuyện như vậy. Người sắp tới ta đoán sẽ đưa ngươi đến một nơi, đừng sợ, có ta bảo hộ ngươi, tùy tình huống sẽ trợ giúp cho ngươi.
Lời vừa dứt liền không thấy lão nói thêm gì nữa. Một lát sau, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng rồi thính lình xuất hiện trước mắt Phạm Văn Long là một cô gái khá xinh xắn, gương mặt tròn, tóc bím hai bên, độ tuổi ước chừng khoảng 18.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Phạm Văn Long đang đứng giữa phòng. Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không khí có phần quỷ dị, Phạm Văn Long vội tiến đến đưa bàn tay về phía trước nói:
- Xin chào! Tôi là Phạm Văn Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.