Chương 8: Tỉnh dậy
Võ Hoàng Phúc
22/07/2023
Tôi cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, tránh vì những vụ việc quái quỷ này mà khiến tâm trí rơi vào hỗn loạn.
Thầm nghĩ, đầu tiên là chuyện Lý Phi bị bệnh lạ, kế tiếp là sự xuất hiện của nữ quỷ tân nương, cuối cùng là cơn ác mộng cứ luôn vây lấy tôi.
Chắc chắn rằng những thứ này đều có mối quan hệ với nhau.
"Reng....".
Một tiếng động phía trên vang vọng xuống bên dưới, tôi theo phản xạ tự nhiên rùng mình một cái, dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu cũng vì vậy mà bị cắt ngang.
Hít một hơi sâu, tôi tập trung lắng nghe, kết quả nhận ra âm thanh chính là tiếng của chuông giam hồn.
Tiếng chuông càng ngày càng lớn, như thể nó đang tiến gần tới chỗ tôi vậy.
Tôi bắt đầu có dự cảm không lành với hành động đáng ngờ này của lão pháp sư.
"Cạch".
Một cái cây bằng sắt đâm thủng nắp quan tài, đồng thời tiếng của cô gái lúc nãy lại gào thét lên đầy vẻ đau đớn.
Tôi còn chưa xác định đã xảy ra chuyện gì, thì mùi máu tanh nồng lập tức xông thẳng vào mũi của tôi, có vẻ như cô gái đã bị cái cây bằng sắt kia đâm trúng người.
Ở trong bóng tối dày đặc, đột nhiên có một bàn tay trắng bệch thò ra, từ từ chạm vào tôi, hơi lạnh truyền sang, đó là cái lạnh thấu da thấu thịt.
Tôi vốn dĩ muốn phản kháng lại, nhưng đúng thời điểm này, một cô gái với khuôn mặt người chết cùng đôi mắt đỏ ngầu hiện lên, cô ta nhìn chằm chằm, như thể muốn biểu đạt điều gì đó.
Từng dòng lệ máu đỏ au liên tục rơi xuống, khóe miệng thì thào không ngừng, chỉ là hoàn toàn không phát ra một âm thanh nào.
"Pháp sư... Pháp sư... Cậu làm sao vậy?"
Tôi giựt mình bừng tỉnh, những hình ảnh đáng sợ vừa rồi nhanh chóng tan vào hư không.
Trước mặt là Lý Phi, anh ta mang theo vẻ lo lắng, gấp gáp hỏi.
Tại sao lại là anh ta, rõ ràng tôi vẫn còn đang ở bên dưới cái giếng cạn kia mà.
"Pháp sư".
Lý Phi nhìn thấy tôi không trả lời, anh ta gọi tên lần nữa rồi khẽ lay động, khiến cho tôi trở về với thực tại, lên tiếng trấn an "Tôi vẫn ổn, anh cứ bình tĩnh".
Ngưng một lúc, tôi liền hỏi "Mà sao anh lại ở đây vậy?"
"Khi nãy ở nhà bếp, cậu đột nhiên chạy đi, tôi cảm thấy không an tâm, bèn đuổi theo, nào ngờ vừa tới chỗ cái giếng cạn, đã trông thấy cậu ngất xỉu ở cạnh đó, tôi vội vội vàng vàng đưa cậu vào phòng".
Lý Phi từ tốn thuật lại mọi chuyện, khuôn mặt rất thành thật, không hề có nửa điểm gian dối.
Vậy chẳng lẽ tôi đã bị một thế lực nào đó tấn công, làm cho bản thân rơi vào cơn ác mộng một cách vô thức ư?
Kẻ đứng đằng sau rất có thể là nữ quỷ tân nương. Nhưng mà cô ta có mục đích gì chứ?
"Pháp sư... Rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì vậy? Nó có liên quan tới sự việc kỳ lạ đang ám lấy tôi không?"
Lý Phi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Tôi cảm thấy nếu kể chuyện mình vừa trải qua cho anh ta nghe, nói không chừng càng làm anh ta sợ hãi hơn, vì vậy tôi bèn lắc đầu, đáp "Không đâu, là do lúc ở nhà bếp tôi nhớ ra bản thân để quên một món đồ ở phòng của anh, cho nên mới chạy vội về lấy, không ngờ lại ngất xỉu. Chắc là bởi linh lực của tôi hiện tại quá yếu".
Lý Phi nghe xong, không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu, rồi nói "Nếu là như vậy, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, sau khi cơm nước xong xuôi, tôi sẽ đích thân mang tới".
Tôi ừ một tiếng, sau đó làm bộ mệt mỏi, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Chờ Lý Phi bước ra khỏi phòng, cánh cửa cũng vang lên tiếng khép lại, tôi lúc này mới từ từ mở mắt.
Tôi ngồi bật đây, nhìn xung quanh một lượt, chợt phát hiện căn phòng này cơ bản không phải là phòng của Lý Phi. Tôi nghĩ, có lẽ mẹ anh ta đang ở đó, vậy nên anh ta mới mang tôi tới đây, hoặc là rất có thể căn phòng này gần với chỗ cái giếng cạn, di chuyển thuận tiện hơn.
Bỏ qua điểm khó hiểu này, tôi bắt đầu đi xung quanh căn phòng để quan sát, bởi vì tôi sợ rằng nữ quỷ tân nương lại tiếp tục sử dụng cơn ác mộng quái dị kia, làm tôi rơi vào đóng tơ vò một lần nữa.
Nhưng mà cũng thật kỳ lạ thay, đồ vật trong phòng này rất ít, ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế ra, thì chẳng còn gì khác, coi bộ nơi này không dùng để làm phòng ngủ.
Đặc biệt hơn hết chính là mùi vị âm khí và oán khí ở đây rất ít so với những chỗ khác trong nhà họ Lý. Tột cùng nguyên nhân là do đâu?
Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi quyết định lấy từ trong người ra một lá bùa, cẩn thận đốt nó lên, rồi nghiêm giọng niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng bùa dẫn lối, phá bỏ hư ảnh, hồn phách hiện thân... Cấp cấp như luật lệnh".
Dứt lời, tôi ném lá bùa đang cháy vào không trung, ngay lập tức gió từ khắp mọi phía nổi lên cuồn cuộn, ở chánh giữa phòng, một hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần hiện lên trước mắt của tôi.
Hình ảnh này khiến cho tôi không khỏi kinh ngạc, miệng vô thức nói "Sao... Sao lại là một hồn phách của nam nhân?"
Thầm nghĩ, đầu tiên là chuyện Lý Phi bị bệnh lạ, kế tiếp là sự xuất hiện của nữ quỷ tân nương, cuối cùng là cơn ác mộng cứ luôn vây lấy tôi.
Chắc chắn rằng những thứ này đều có mối quan hệ với nhau.
"Reng....".
Một tiếng động phía trên vang vọng xuống bên dưới, tôi theo phản xạ tự nhiên rùng mình một cái, dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu cũng vì vậy mà bị cắt ngang.
Hít một hơi sâu, tôi tập trung lắng nghe, kết quả nhận ra âm thanh chính là tiếng của chuông giam hồn.
Tiếng chuông càng ngày càng lớn, như thể nó đang tiến gần tới chỗ tôi vậy.
Tôi bắt đầu có dự cảm không lành với hành động đáng ngờ này của lão pháp sư.
"Cạch".
Một cái cây bằng sắt đâm thủng nắp quan tài, đồng thời tiếng của cô gái lúc nãy lại gào thét lên đầy vẻ đau đớn.
Tôi còn chưa xác định đã xảy ra chuyện gì, thì mùi máu tanh nồng lập tức xông thẳng vào mũi của tôi, có vẻ như cô gái đã bị cái cây bằng sắt kia đâm trúng người.
Ở trong bóng tối dày đặc, đột nhiên có một bàn tay trắng bệch thò ra, từ từ chạm vào tôi, hơi lạnh truyền sang, đó là cái lạnh thấu da thấu thịt.
Tôi vốn dĩ muốn phản kháng lại, nhưng đúng thời điểm này, một cô gái với khuôn mặt người chết cùng đôi mắt đỏ ngầu hiện lên, cô ta nhìn chằm chằm, như thể muốn biểu đạt điều gì đó.
Từng dòng lệ máu đỏ au liên tục rơi xuống, khóe miệng thì thào không ngừng, chỉ là hoàn toàn không phát ra một âm thanh nào.
"Pháp sư... Pháp sư... Cậu làm sao vậy?"
Tôi giựt mình bừng tỉnh, những hình ảnh đáng sợ vừa rồi nhanh chóng tan vào hư không.
Trước mặt là Lý Phi, anh ta mang theo vẻ lo lắng, gấp gáp hỏi.
Tại sao lại là anh ta, rõ ràng tôi vẫn còn đang ở bên dưới cái giếng cạn kia mà.
"Pháp sư".
Lý Phi nhìn thấy tôi không trả lời, anh ta gọi tên lần nữa rồi khẽ lay động, khiến cho tôi trở về với thực tại, lên tiếng trấn an "Tôi vẫn ổn, anh cứ bình tĩnh".
Ngưng một lúc, tôi liền hỏi "Mà sao anh lại ở đây vậy?"
"Khi nãy ở nhà bếp, cậu đột nhiên chạy đi, tôi cảm thấy không an tâm, bèn đuổi theo, nào ngờ vừa tới chỗ cái giếng cạn, đã trông thấy cậu ngất xỉu ở cạnh đó, tôi vội vội vàng vàng đưa cậu vào phòng".
Lý Phi từ tốn thuật lại mọi chuyện, khuôn mặt rất thành thật, không hề có nửa điểm gian dối.
Vậy chẳng lẽ tôi đã bị một thế lực nào đó tấn công, làm cho bản thân rơi vào cơn ác mộng một cách vô thức ư?
Kẻ đứng đằng sau rất có thể là nữ quỷ tân nương. Nhưng mà cô ta có mục đích gì chứ?
"Pháp sư... Rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì vậy? Nó có liên quan tới sự việc kỳ lạ đang ám lấy tôi không?"
Lý Phi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Tôi cảm thấy nếu kể chuyện mình vừa trải qua cho anh ta nghe, nói không chừng càng làm anh ta sợ hãi hơn, vì vậy tôi bèn lắc đầu, đáp "Không đâu, là do lúc ở nhà bếp tôi nhớ ra bản thân để quên một món đồ ở phòng của anh, cho nên mới chạy vội về lấy, không ngờ lại ngất xỉu. Chắc là bởi linh lực của tôi hiện tại quá yếu".
Lý Phi nghe xong, không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu, rồi nói "Nếu là như vậy, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, sau khi cơm nước xong xuôi, tôi sẽ đích thân mang tới".
Tôi ừ một tiếng, sau đó làm bộ mệt mỏi, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Chờ Lý Phi bước ra khỏi phòng, cánh cửa cũng vang lên tiếng khép lại, tôi lúc này mới từ từ mở mắt.
Tôi ngồi bật đây, nhìn xung quanh một lượt, chợt phát hiện căn phòng này cơ bản không phải là phòng của Lý Phi. Tôi nghĩ, có lẽ mẹ anh ta đang ở đó, vậy nên anh ta mới mang tôi tới đây, hoặc là rất có thể căn phòng này gần với chỗ cái giếng cạn, di chuyển thuận tiện hơn.
Bỏ qua điểm khó hiểu này, tôi bắt đầu đi xung quanh căn phòng để quan sát, bởi vì tôi sợ rằng nữ quỷ tân nương lại tiếp tục sử dụng cơn ác mộng quái dị kia, làm tôi rơi vào đóng tơ vò một lần nữa.
Nhưng mà cũng thật kỳ lạ thay, đồ vật trong phòng này rất ít, ngoài chiếc giường và bộ bàn ghế ra, thì chẳng còn gì khác, coi bộ nơi này không dùng để làm phòng ngủ.
Đặc biệt hơn hết chính là mùi vị âm khí và oán khí ở đây rất ít so với những chỗ khác trong nhà họ Lý. Tột cùng nguyên nhân là do đâu?
Suy đi nghĩ lại một hồi, tôi quyết định lấy từ trong người ra một lá bùa, cẩn thận đốt nó lên, rồi nghiêm giọng niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng bùa dẫn lối, phá bỏ hư ảnh, hồn phách hiện thân... Cấp cấp như luật lệnh".
Dứt lời, tôi ném lá bùa đang cháy vào không trung, ngay lập tức gió từ khắp mọi phía nổi lên cuồn cuộn, ở chánh giữa phòng, một hình ảnh mờ mờ ảo ảo dần dần hiện lên trước mắt của tôi.
Hình ảnh này khiến cho tôi không khỏi kinh ngạc, miệng vô thức nói "Sao... Sao lại là một hồn phách của nam nhân?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.