Dâm Đãng Muội Muội Câu Dẫn Cấm Dục Tỷ Tỷ (Ntr)

Chương 19: Thú Cưng Không Nghe Lời

Môi Khí Vị Đích Lựu Liên

17/05/2024

Ngày hôm sau, sau khi Lâm Thác hỏi đi hỏi lại nhiều lần, câu trả lời mà em gái xảo quyệt cho cô là: Sau khi cha tái hôn, nàng có một đứa em kế nhỏ hơn nàng một tuổi. Đứa em kế này ghen tị với vẻ ngoài xinh đẹp được nhiều người yêu thích của nàng, hơn nữa chàng trai mà cô ta thích còn tỏ tình với nàng, vậy nên cô ta thường xuyên bắt nạt nàng. Bởi vì sống trong áp lực suốt một thời gian dài, Nguyễn Chân Chân mới bước lên con đường sai trái.

"Là do em gặp kẻ xấu, vậy nên… Vậy nên buổi tối đó alpha kia mới… Huhu… Em đáng thương quá…" Em gái cô khóc lóc thảm thiết, đưa tay gạt nước mắt.

"Khoan đã, chẳng phải vừa nãy em bảo là em tự nguyện sao? Bởi vì người đó bảo vệ em."

"Hả… À, em nhớ nhầm rồi, kẻ cưỡng hiếp em là một người khác."

"Một người khác? Vẫn còn một người khác? Chẳng phải em bảo chỉ có hai người thôi sao? Người thứ ba này chui từ đâu ra vậy?"

"Thì đây là người còn lại đó, thật sự chỉ có hai người thôi."

"Nhưng vừa nãy em nói người còn lại là một beta." Nét mặt Lâm Thác nghiêm nghị.

Nhìn nét mặt và chiếc bút bi cô siết chặt trong tay, có thể thấy Lâm Thác sắp tới giới hạn, thế là Nguyễn Chân Chân ngã gục xuống chiếc giường phía sau mình, mềm mại yếu ớt, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang rơi lã chã, nàng bắt đầu diễn vở kịch của mình: "Chân Chân biết chị không hài lòng với câu trả lời của Chân Chân, đến đi, đến đây chà đạp Chân Chân đi, dù gì âm đạo và cổ họng của em cũng đau sắp chết vì dương vật của chị rồi. Nếu chị thật sự muốn em vào viện, chị cứ tra hỏi tiếp đi, chịch cho Chân Chân khóc giống như hôm qua ấy, đâm rách bụng em, em sẽ không oán trách nửa câu. Nào, không cần thương tiếc em vì em là một bông hoa nhỏ yếu đuối đâu." Sau đó nàng giả vờ không cẩn thận để lộ vai ra, khóc nức nở: "Chỉ cần chị nhớ xin nghỉ giúp Chân Chân là được, nếu không em chỉ có thể nói thẳng với giáo viên rằng mình bị chị chịch đến mức không xuống được giường."

"..." Mặt Lâm Thác đỏ bừng, tức đến mức nói không nên lời.

Câu trả lời này, có thể nửa thật nửa giả, có thể là giả hết, cũng có thể là thật hết. Nhưng cô lại đung đưa hai chân, nằm trên giường xem Nguyễn Chân Chân trả lời, lúc thì nàng vô cùng vui vẻ, lúc lại đau khổ đáng thương, vở kịch của nàng thay đổi theo từng câu trả lời.

Dấu hiệu nàng đang diễn kịch quá rõ ràng, đều là câu trước đá câu sau, từng lời nàng nói ra, dù thật hay giả cũng làm Lâm Thác không thể tin được.



Em gái cô đang cố tình làm vậy.

"Này này! Phòng thí nghiệm cấm hút thuốc, mau ném điếu thuốc của cô ra ngoài đi!" Một cô gái mặc áo choàng trắng, đeo khẩu trang đi ra từ trong phòng thí nghiệm, một tay đưa thuốc cho cô, một tay bịt mũi.

Dương, là một nhà khoa học biến thái do quá nhạy cảm với pheromone mà không tìm thấy thuốc chữa hiệu quả nên đã ép bản thân tự nghiên cứu những loại thuốc không hợp pháp. Năm mười chín tuổi họ quen nhau trong bệnh viện bởi vấn đề liên quan tới pheromone chết tiệt này.

Lâm Thác giương mắt nhìn cô ấy, không nói gì mà dập tắt thuốc lá rồi mới đi vào. Cô uể oải ngồi trên hàng ghế tiếp khách của phòng thí nghiệm, Dương thấy cô không lấy thuốc xong liền đi luôn bèn lên tiếng hỏi: "Mùi pheromone của cô càng ngày càng buồn nôn rồi, có gì nói mau, trước khi tôi bị cô làm cho sặc chết."

"Khụ, cái này…" Cô đang nghĩ xem nên nói thế nào để mình không quá biến thái.

"Không nói thì thôi."

"Cô chờ đã!" Lâm Thác gọi Dương lại: "Có phải cô nuôi một con mèo Anh lông ngắn không?"

"Là mèo Mỹ lông ngắn."

"Thì… Chỗ cô có loại… Thuốc nào khiến thú cưng trở nên ngoan ngoãn hoặc…" Lâm Thác muốn nói thật nhưng vẫn không thể.

"Ầy, tôi còn tưởng chuyện gì, thú cưng hư thì nhốt mấy ngày là được."

"Không thể nhốt, cách này cực đoan quá, có cách nào… Dễ chịu hơn không?" Từng câu từng chữ của cô đều nói một cách khó khăn: "Thì… Con tôi nuôi ấy, lúc tôi có mặt thì ngoan lắm, mà lúc tôi không để ý đến thì lại không nghe lời nữa."

"Động dục à?"



"Cũng có thể…"

"Đưa đi triệt sản đi, một lần và mãi…"

"Không triệt sản được!"



Mật khẩu của chung cư đã đổi về sinh nhật Nguyễn Chân Chân, vào cửa, cô lấy một hộp quà ra nhét vào túi quần. Cô gái đang nằm trong phòng nghỉ ngơi nghe thấy tiếng mở cửa, nàng lập tức reo lên: "Chị!"

Lâm Thác mở cửa bước vào, mùi hương ngọt ngào nhanh chóng bao phủ. Em gái sà vào lòng cô, tay ôm cổ cô, hai chân vòng quanh hông, hít thật sâu mùi hương ở cổ Lâm Thác: "Chân Chân nhớ chị quá, nhớ mùi hương của chị lắm luôn."

"Em… Em xuống trước đã, nặng lắm."

"Chị quá đáng thế! Lúc chịch em đi không chê em nặng, bây giờ mới ôm có chút xíu đã chê, không, em không xuống." Nàng vừa lẩm bẩm vừa hôn lên cổ cô.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thác bị hôn vào gáy, cô ngứa ngáy co rúm người lại, đỡ lưng em gái đặt xuống giường: "Xuống trước đã, chị có cái này tặng em."

Lúc này nàng mới ngoan ngoãn buông tay ra, hai mắt lấp lánh: "Cái gì thế cái gì thế?"

Lâm Thác nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng, bên tai vang lên tiếng Dương nói: "Nếu như vậy, cô chỉ cần lắp camera giám sát trong nhà. Thú cưng ấy mà, trước tiên phải hiểu rõ chúng thì mới nghĩ ra cách giải quyết được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dâm Đãng Muội Muội Câu Dẫn Cấm Dục Tỷ Tỷ (Ntr)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook