[Đam Mỹ] Thế Giới Và Đôi Mắt Em
Chương 7:
Hoa Tịch Lam Anh
17/03/2021
Elizabeth ở đinh thự White mấy ngày thì rời đi vì nghe nói vùng đất phía nam nhà cô đang có khủng bố, cô phải về để tiêu diệt bọn khủng bố đó. Trong các lãnh chúa đương thời, Elizabeth chỉ mạnh sau ngài White, vậy nên rất nhiều thế lực ra sức ngăn cản cuộc hôn nhân này, bọn phù thủy cũng đã tiên tri trước, một con quỷ thực sự sẽ ra đời trong nhà White. Lúc đầu bọn họ cho rằng con quỷ tàn ác đó là ngài White, nhưng từ thời niên thiếu ngài đã không còn giết người bừa bãi nữa, vậy nên con quỷ này e rằng chính là con của ngài White! Gia tộc White và gia tộc Cyrus đều không quan tâm vấn đề này, sự thật là vì nếu hai gia tộc vampire hùng mạnh nhất liên kết với nhau, cán cân quyền lực sẽ bất ổn, vậy nên lời lũ phù thủy chưa chắc đáng tin.
Trước khi đi Elizabeth nói Sở Tịch đừng lún quá sâu, sẽ không ai chấp nhận sự tồn tại của cậu ta trong thế giới của vampire. Cô định nói thêm gì đó, nhưng thấy ngài White lạnh lùng dùng đôi mắt màu đỏ như máu nhìn cô, cô biết điều ngậm miệng lại. Sau lưng cô mọc ra đôi cánh dơi to lớn, biến mất trong màn đêm đen tối cùng Brenna, trong tiếng gió thét gào vẫn nghe hai từ "Ngu ngốc!".
Sở Tịch nghe những lời cảnh cáo của Elizabeth mà ngây ngốc mất mấy ngày.
"Dạo này cậu rất hay xao nhãng, làm sao vậy?" Vĩ Thành cố gắng bình tĩnh mà nói. Lúc trước ít ra Sở Tịch đều dùng vẻ mặt hào hứng ngưỡng mộ mà nghe hắn giảng bài, bây giờ lại ngơ ngác như vịt nghe sấm!
Sở Tịch ngơ ngác nhìn những dòng chữ thẳng hàng trong trang sách trên bàn, miệng khẽ nói, "Tình yêu.. rốt cuộc.." Ngài White có yêu cậu không? Hai người đã làm tình mỗi ngày, ôm nhau, hôn nhau, cùng nhau thức giấc, cùng nhau dùng bữa, cậu cũng đã gọi tên của ngài, ngài cũng gọi tên của cậu.. rốt cuộc tại sao ngài vẫn không nói yêu cậu? Cậu biết rõ, cậu chỉ có thể quanh quẩn trong định thự màu trắng, chưa từng cùng ngài White bước ra ngoài cánh cổng màu trắng to lớn, cậu như một con vật bị giam giữ trong cái lồng tình yêu màu trắng tuyệt vọng. Đôi khi cậu lại bị sự 'tỉnh táo' của mình làm cho tâm hồn nguội lạnh. Cậu đã bắt đầu thấy sợ viễn cảnh bị ngài White đá ra khỏi 'cái lồng' rồi.
Vì đã dạy Sở Tịch một thời gian, cùng sự nhanh nhạy của mình, Vĩ Thành đương nhiên biết ý của cậu. Nhưng xét tới Dương Thanh đang đứng ở cửa canh gác, hắn lựa lời thật chuẩn để tránh bị mất đầu.
"Tình yêu là từ hai phía, cùng nhau cố gắng, không phân chia cấp bậc." Ý của Vĩ Thành chính là, ngài White chỉ coi Sở Tịch như một món đồ chơi, ngài vẫn chưa chơi chán, chỉ vậy thôi. Người mẹ kĩ nữ của Vĩ Thành từng nói với hắn, "Xuất thân của một người không quan trọng, quan trọng là cách người ấy đối xử với con. Tình yêu mà, nó vừa đẹp đẽ vừa xấu xí." Mẹ của Vĩ Thành tuy là kĩ nữ nhưng lại là người duy nhất mà cha hắn yêu, bà chết trẻ, cha hắn cũng không cưới thêm người khác. Tuy hắn lúc nhỏ không hiểu, nhưng hắn vẫn in sâu trong đầu câu nói đó. Đây là yêu, là cách cha mẹ hắn đối xử với nhau.
"Ngài White đối với cậu là gì, dựa vào năng lực của đứa trẻ cũng đoán ra được." Vĩ Thành thở dài, cậu nhìn Sở Tịch mơ hồ nhìn vào trang sách, tỏ vẻ ngu ngốc mà bất lực. Nếu không yêu cậu và nếu yêu cậu, hai trạng thái hoàn toàn đối lập và câu trả lời cũng hoàn toàn rõ ràng.
"Tôi sắp kết hôn, vợ của tôi là một cô gái thông minh lanh lợi. Sức khỏe của cô ấy không tốt, mẹ cô ấy cũng đã già, anh trai cô ấy lại đi làm biệt tăm." Vĩ Thành đột nhiên mở miệng kể về người vợ tương lai của mình. Tuy hai người gặp nhau không lâu, nhưng hắn xác định cô gái này là người hắn yêu và muốn bảo vệ cả đời.
Sở Tịch ngước lên nhìn Vĩ Thành, Vĩ Thành chưa từng nói về chính mình.
Thấy vậy Vĩ Thành nói tiếp, "Cô ấy vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện đến đau lòng, còn từ chối tôi nhiều lần, tôi chưa từng nghĩ sẽ bị từ chối, cô ấy lại nói rằng cô ấy không xứng với tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì. Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý." Vĩ Thành thể hiện ra khuôn mặt trước nay hắn chưa từng thể hiện ra bên ngoài. "Vì cô ấy nên tôi bắt đầu thay đổi, không còn thấy xuất thân là một thứ quan trọng nữa, hoàn toàn giống như mẹ tôi nói. Cả thế giới này, như chỉ còn hai người bọn tôi. Mới hôm qua thôi, cô ấy nấu bữa tối cho tôi, sau đó nói muốn ở cùng tôi mãi mãi."
Sở Tịch nghe vậy mà rơi lệ, uất ức đến nghẹn cả cổ họng. Tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Là thứ cậu vĩnh viễn không có được? Là cùng ngài White mỗi ngày làm tình hay là thức dậy rồi ôm nhau như muốn khảm người kia vào cơ thể? Cậu không thể hiểu được, cũng không thể có được.
Vĩ Thành mặc kệ Sở Tịch khóc, Sở Tịch đã không còn là Sở Tịch ban đầu nữa, "Nghe này, lãnh chúa yêu là đôi mắt của cậu, cậu yêu là vẻ đẹp của ngài ấy." Đấy không phải tình yêu, đấy là dục vọng chiếm hữu.
"Bài học hôm nay đến đây thôi, tôi nghĩ có nói thêm cậu cũng không muốn nghe." Nói rồi thu lại sách vở, giấy bút. Lạnh lùng đứng lên đi ra cửa.
Dương Thanh đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Vĩ Thành, "Ngươi vẫn nói ra dù biết rằng sẽ làm tổn thương cậu ta sâu sắc."
Vĩ Thành lại bình thản trả lời, như trút hết phiền muộn, "Sớm hay muộn thì cậu ta cũng biết, có thể là cậu ta đã biết, giấu giếm làm gì nữa. Ban đầu không phải cậu ta chỉ là 'đồ chơi' của lãnh chúa thôi à? Bây giờ có gì khác? Nuôi một con chó ngu ngốc chăng?"
"Ngươi tin vào thứ gọi là tình yêu?" Dương Thanh lại nhớ về quá khứ nhục nhã cùng đau đớn của mình, hắn vẫn căm hận người vợ đã bỏ trốn của hắn, để lại cho hắn đứa con trai không hề giống hắn, đứa con đó còn chết yểu. Thứ gọi là tình yêu, thật ra cũng rất mơ hồ. Mà tình yêu, nó chẳng hề đẹp đẽ.
"Do ngài chưa từng yêu ai thôi!" Vĩ Thành lạnh mặt nói, theo như hắn quan sát, Dương Thanh và Fergal là hai vampire thân cận nhất của lãnh chúa, Fergal thì nghiêm túc, Dương Thanh thỉnh thoảng lại chọc ghẹo Fergal, tính cách dễ gần hơn hẳn những vampire khác nên hắn cũng không quá sợ, chỉ cần đừng quá phận là được.
Dương Thanh khinh thường tên con người trước mặt, không những yêu mà còn bị cắm sừng rồi cơ!
"Ngươi đáng tuổi cháu ta, đừng có lên mặt!"
"Kiến thức không phân biệt tuổi tác!" Nói rồi Vĩ Thành bước đi. Vĩ Thành về nhà thì có cô gái nhỏ tóc đen mắt đen, dáng vẻ hiền lành điềm đạm đợi, cô đã nấu xong bữa trưa, vừa thấy hắn liền vui vẻ chạy lại. Vĩ Thành nhìn bàn thức ăn thơm nức, ôm cô vào lòng rồi cúi xuống hôn lên trán cô, "Sở Hy, nhớ em quá đi mất!"
"Có gì phiền lòng anh sao?" Sở Hy tò mò nhìn Vĩ Thành, hai mắt sáng lạn đáng yêu, vừa nhìn dáng vẻ uể oải gượng cười của Vĩ Thành là cô đã biết hắn đang có tâm sự.
"Không có gì, chỉ là anh thấy mình nhẫn tâm quá, anh vừa làm tổn thương người khác."
"Nhưng anh vẫn làm, chứng tỏ nó đúng." Đôi mắt của cô có chút giống với Sở Tịch, chăm chú nhìn Vĩ Thành.
"Anh đột nhiên thấy hối hận."
"Anh ngốc quá. Ăn cơm thôi nào." Sở Hy dịu dàng nói, bàn cơm thơm phức, đừng nghĩ đến những chuyện khiến chúng ta phiền lòng nữa.
"Các người đã nói gì với Tịch?" Ngài White lạnh lùng nhìn Dương Thanh và Fergal, đôi mắt đỏ như máu, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống âm độ, đến vampire thuần chủng cấp cao như Fergal còn cảm thấy áp lực nặng nề.
"Cậu ta cũng đâu ngu ngốc như ngài nghĩ." Dương Thanh bình tĩnh trả lời, lồng ngực bị áp lực đè nặng. Ngài White ngay lập tức dùng ma thuật hất bay Dương Thanh ra ngoài, cả người hắn văng lên tường đến gãy xương rồi rơi xuống sàn nhà như con búp bê vải!
Fergal biết điều cũng cúi đầu đi ra ngoài, sai người mang Dương Thanh máu me be bét về phòng hắn cùng sai người dọn dẹp máu và bức tường bị nứt.
Ngài White trở về phòng, ngài cực kì tức giận, đám lính hai bên ngã khụy xuống, cả người run rẩy.
Sở Tịch người không mảnh vải đang ngồi trên giường, khuôn mặt thiếu sức sống, hai mắt hơi đỏ, chắc hẳn đã khóc rất lâu. Ngài White nhìn Sở Tịch như vậy liền cảm thấy đau lòng, Tịch của ngài đã bắt đầu đau khổ khi ở cạnh ngài rồi.
"Em yêu ngài, Elias.." Sở Tịch nói nhỏ, cậu khóc đến hai vai run rẩy.
Ngài White tiến lại, khẽ hôn Sở Tịch rồi ôm cậu vào lòng, ngài quyết định rồi.
"Ta cũng yêu em, Tịch yêu dấu." Ngài không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại ngài muốn ở cùng con người tội nghiệp này!
Sở Tịch không rõ đây là tình yêu hay lòng thương hại, nhưng cậu vừa khiến người cậu yêu nói yêu cậu, vậy là quá đủ rồi..
Trước khi đi Elizabeth nói Sở Tịch đừng lún quá sâu, sẽ không ai chấp nhận sự tồn tại của cậu ta trong thế giới của vampire. Cô định nói thêm gì đó, nhưng thấy ngài White lạnh lùng dùng đôi mắt màu đỏ như máu nhìn cô, cô biết điều ngậm miệng lại. Sau lưng cô mọc ra đôi cánh dơi to lớn, biến mất trong màn đêm đen tối cùng Brenna, trong tiếng gió thét gào vẫn nghe hai từ "Ngu ngốc!".
Sở Tịch nghe những lời cảnh cáo của Elizabeth mà ngây ngốc mất mấy ngày.
"Dạo này cậu rất hay xao nhãng, làm sao vậy?" Vĩ Thành cố gắng bình tĩnh mà nói. Lúc trước ít ra Sở Tịch đều dùng vẻ mặt hào hứng ngưỡng mộ mà nghe hắn giảng bài, bây giờ lại ngơ ngác như vịt nghe sấm!
Sở Tịch ngơ ngác nhìn những dòng chữ thẳng hàng trong trang sách trên bàn, miệng khẽ nói, "Tình yêu.. rốt cuộc.." Ngài White có yêu cậu không? Hai người đã làm tình mỗi ngày, ôm nhau, hôn nhau, cùng nhau thức giấc, cùng nhau dùng bữa, cậu cũng đã gọi tên của ngài, ngài cũng gọi tên của cậu.. rốt cuộc tại sao ngài vẫn không nói yêu cậu? Cậu biết rõ, cậu chỉ có thể quanh quẩn trong định thự màu trắng, chưa từng cùng ngài White bước ra ngoài cánh cổng màu trắng to lớn, cậu như một con vật bị giam giữ trong cái lồng tình yêu màu trắng tuyệt vọng. Đôi khi cậu lại bị sự 'tỉnh táo' của mình làm cho tâm hồn nguội lạnh. Cậu đã bắt đầu thấy sợ viễn cảnh bị ngài White đá ra khỏi 'cái lồng' rồi.
Vì đã dạy Sở Tịch một thời gian, cùng sự nhanh nhạy của mình, Vĩ Thành đương nhiên biết ý của cậu. Nhưng xét tới Dương Thanh đang đứng ở cửa canh gác, hắn lựa lời thật chuẩn để tránh bị mất đầu.
"Tình yêu là từ hai phía, cùng nhau cố gắng, không phân chia cấp bậc." Ý của Vĩ Thành chính là, ngài White chỉ coi Sở Tịch như một món đồ chơi, ngài vẫn chưa chơi chán, chỉ vậy thôi. Người mẹ kĩ nữ của Vĩ Thành từng nói với hắn, "Xuất thân của một người không quan trọng, quan trọng là cách người ấy đối xử với con. Tình yêu mà, nó vừa đẹp đẽ vừa xấu xí." Mẹ của Vĩ Thành tuy là kĩ nữ nhưng lại là người duy nhất mà cha hắn yêu, bà chết trẻ, cha hắn cũng không cưới thêm người khác. Tuy hắn lúc nhỏ không hiểu, nhưng hắn vẫn in sâu trong đầu câu nói đó. Đây là yêu, là cách cha mẹ hắn đối xử với nhau.
"Ngài White đối với cậu là gì, dựa vào năng lực của đứa trẻ cũng đoán ra được." Vĩ Thành thở dài, cậu nhìn Sở Tịch mơ hồ nhìn vào trang sách, tỏ vẻ ngu ngốc mà bất lực. Nếu không yêu cậu và nếu yêu cậu, hai trạng thái hoàn toàn đối lập và câu trả lời cũng hoàn toàn rõ ràng.
"Tôi sắp kết hôn, vợ của tôi là một cô gái thông minh lanh lợi. Sức khỏe của cô ấy không tốt, mẹ cô ấy cũng đã già, anh trai cô ấy lại đi làm biệt tăm." Vĩ Thành đột nhiên mở miệng kể về người vợ tương lai của mình. Tuy hai người gặp nhau không lâu, nhưng hắn xác định cô gái này là người hắn yêu và muốn bảo vệ cả đời.
Sở Tịch ngước lên nhìn Vĩ Thành, Vĩ Thành chưa từng nói về chính mình.
Thấy vậy Vĩ Thành nói tiếp, "Cô ấy vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện đến đau lòng, còn từ chối tôi nhiều lần, tôi chưa từng nghĩ sẽ bị từ chối, cô ấy lại nói rằng cô ấy không xứng với tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì. Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý." Vĩ Thành thể hiện ra khuôn mặt trước nay hắn chưa từng thể hiện ra bên ngoài. "Vì cô ấy nên tôi bắt đầu thay đổi, không còn thấy xuất thân là một thứ quan trọng nữa, hoàn toàn giống như mẹ tôi nói. Cả thế giới này, như chỉ còn hai người bọn tôi. Mới hôm qua thôi, cô ấy nấu bữa tối cho tôi, sau đó nói muốn ở cùng tôi mãi mãi."
Sở Tịch nghe vậy mà rơi lệ, uất ức đến nghẹn cả cổ họng. Tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Là thứ cậu vĩnh viễn không có được? Là cùng ngài White mỗi ngày làm tình hay là thức dậy rồi ôm nhau như muốn khảm người kia vào cơ thể? Cậu không thể hiểu được, cũng không thể có được.
Vĩ Thành mặc kệ Sở Tịch khóc, Sở Tịch đã không còn là Sở Tịch ban đầu nữa, "Nghe này, lãnh chúa yêu là đôi mắt của cậu, cậu yêu là vẻ đẹp của ngài ấy." Đấy không phải tình yêu, đấy là dục vọng chiếm hữu.
"Bài học hôm nay đến đây thôi, tôi nghĩ có nói thêm cậu cũng không muốn nghe." Nói rồi thu lại sách vở, giấy bút. Lạnh lùng đứng lên đi ra cửa.
Dương Thanh đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Vĩ Thành, "Ngươi vẫn nói ra dù biết rằng sẽ làm tổn thương cậu ta sâu sắc."
Vĩ Thành lại bình thản trả lời, như trút hết phiền muộn, "Sớm hay muộn thì cậu ta cũng biết, có thể là cậu ta đã biết, giấu giếm làm gì nữa. Ban đầu không phải cậu ta chỉ là 'đồ chơi' của lãnh chúa thôi à? Bây giờ có gì khác? Nuôi một con chó ngu ngốc chăng?"
"Ngươi tin vào thứ gọi là tình yêu?" Dương Thanh lại nhớ về quá khứ nhục nhã cùng đau đớn của mình, hắn vẫn căm hận người vợ đã bỏ trốn của hắn, để lại cho hắn đứa con trai không hề giống hắn, đứa con đó còn chết yểu. Thứ gọi là tình yêu, thật ra cũng rất mơ hồ. Mà tình yêu, nó chẳng hề đẹp đẽ.
"Do ngài chưa từng yêu ai thôi!" Vĩ Thành lạnh mặt nói, theo như hắn quan sát, Dương Thanh và Fergal là hai vampire thân cận nhất của lãnh chúa, Fergal thì nghiêm túc, Dương Thanh thỉnh thoảng lại chọc ghẹo Fergal, tính cách dễ gần hơn hẳn những vampire khác nên hắn cũng không quá sợ, chỉ cần đừng quá phận là được.
Dương Thanh khinh thường tên con người trước mặt, không những yêu mà còn bị cắm sừng rồi cơ!
"Ngươi đáng tuổi cháu ta, đừng có lên mặt!"
"Kiến thức không phân biệt tuổi tác!" Nói rồi Vĩ Thành bước đi. Vĩ Thành về nhà thì có cô gái nhỏ tóc đen mắt đen, dáng vẻ hiền lành điềm đạm đợi, cô đã nấu xong bữa trưa, vừa thấy hắn liền vui vẻ chạy lại. Vĩ Thành nhìn bàn thức ăn thơm nức, ôm cô vào lòng rồi cúi xuống hôn lên trán cô, "Sở Hy, nhớ em quá đi mất!"
"Có gì phiền lòng anh sao?" Sở Hy tò mò nhìn Vĩ Thành, hai mắt sáng lạn đáng yêu, vừa nhìn dáng vẻ uể oải gượng cười của Vĩ Thành là cô đã biết hắn đang có tâm sự.
"Không có gì, chỉ là anh thấy mình nhẫn tâm quá, anh vừa làm tổn thương người khác."
"Nhưng anh vẫn làm, chứng tỏ nó đúng." Đôi mắt của cô có chút giống với Sở Tịch, chăm chú nhìn Vĩ Thành.
"Anh đột nhiên thấy hối hận."
"Anh ngốc quá. Ăn cơm thôi nào." Sở Hy dịu dàng nói, bàn cơm thơm phức, đừng nghĩ đến những chuyện khiến chúng ta phiền lòng nữa.
"Các người đã nói gì với Tịch?" Ngài White lạnh lùng nhìn Dương Thanh và Fergal, đôi mắt đỏ như máu, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống âm độ, đến vampire thuần chủng cấp cao như Fergal còn cảm thấy áp lực nặng nề.
"Cậu ta cũng đâu ngu ngốc như ngài nghĩ." Dương Thanh bình tĩnh trả lời, lồng ngực bị áp lực đè nặng. Ngài White ngay lập tức dùng ma thuật hất bay Dương Thanh ra ngoài, cả người hắn văng lên tường đến gãy xương rồi rơi xuống sàn nhà như con búp bê vải!
Fergal biết điều cũng cúi đầu đi ra ngoài, sai người mang Dương Thanh máu me be bét về phòng hắn cùng sai người dọn dẹp máu và bức tường bị nứt.
Ngài White trở về phòng, ngài cực kì tức giận, đám lính hai bên ngã khụy xuống, cả người run rẩy.
Sở Tịch người không mảnh vải đang ngồi trên giường, khuôn mặt thiếu sức sống, hai mắt hơi đỏ, chắc hẳn đã khóc rất lâu. Ngài White nhìn Sở Tịch như vậy liền cảm thấy đau lòng, Tịch của ngài đã bắt đầu đau khổ khi ở cạnh ngài rồi.
"Em yêu ngài, Elias.." Sở Tịch nói nhỏ, cậu khóc đến hai vai run rẩy.
Ngài White tiến lại, khẽ hôn Sở Tịch rồi ôm cậu vào lòng, ngài quyết định rồi.
"Ta cũng yêu em, Tịch yêu dấu." Ngài không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại ngài muốn ở cùng con người tội nghiệp này!
Sở Tịch không rõ đây là tình yêu hay lòng thương hại, nhưng cậu vừa khiến người cậu yêu nói yêu cậu, vậy là quá đủ rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.