Chương 50: Cảm ơn cha
KK Cố Hương
06/03/2024
“Cha, ngươi sẽ không hoài nghi hẳn là Quỷ Vương chứ?” Mộ Y Tuyết bĩu
môi, khinh thường nói: “Quỷ Vương kia xấu như: vậy, sao hắn có thể là
Quỷ Vương được? Hơn nữa hắn không phải ngốc, là ngây thơ, người tuấn mỹ
như thế tuyệt đối không phải Quỷ Vương phu quân của Mộ Như Nguyệt, cha,
ta mặc kệ hắn có phải phế vật hay không, ta đều muốn gả cho hắn, nếu cha không đồng ý, ta sẽ bỏ nhà trốn đi.”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hẳn, Mộ Y Tuyết đã quyết định phi quân không gả.
Nam nhân điên đảo chúng sinh như vậy sẽ là của mình nàng.
“Được được được, cha đáp ứng ngươi còn không được sao?” Mộ Tính sủng nịnh xoa đầu nàng, cười nói, “Yên tâm, chỉ cần cha nói một câu, ai dám không cưới con? Nguyên khí dao động trên người hẳn quá yếu, khẳng định không phải nhà quyền quý gì, đến lúc đó cha sẽ đi gặp cha mẹ hắn, chỉ cần cho hẳn mấy chục đồng vàng, phỏng chừng bọn họ sẽ tự đưa nhi tử đến cửa Mộ gia.”
Mộ Tình tự tin cười, mười đồng vàng cũng đã đủ cho một gia đình nghèo sinh hoạt mấy năm, ai có thể chống lại sự dụ hoặc của tiền tài?
Nhưng mà hắn lại không hề biết Dạ Vô Trần cũng là người hoàng tộc, cũng không biết thực lực cao hơn hắn quá nhiều nên có thể che giấu nguyên khí trên người.
Cho nên đến cuối cùng lời nói tự cho là đúng này chìm sâu vào nông nỗi vạn kiếp bất phục.
“Cảm ơn cha.” Mộ Y Tuyết hưng phấn giữ chặt cánh tay Mộ Tình, vui vẻ nói, “Tuyết Nhi biết cha là tốt nhất, hiện tại Tuyết Nhi đi bồi Đình Nhi tỷ tỷ, một mình tỷ ấy nhất định rất thương tâm.”
“Đi đi” Mộ Tình sờ sờ đầu Mộ Y Tuyết, ôn nhu cười nói, nhưng sau khi nàng rời đi, nét mặt tươi cười chậm rãi biến mất, thay vào đó là một mảnh âm trầm.
“Rốt cuộc là ai âm thầm tính kế Mộ gia ta?”
Nghĩ đến chuyện trên đài luận võ, ánh mắt Mộ Tình nghi hoặc: “Chẳng lẽ là Nhã quý phi? Hoặc là vài nữ tử ghen ghét Đình Nhi?”
Tuy ngay từ đầu hẳn hoài nghi Mộ Như Nguyệt nhưng sau đó ngẫm lại Mộ Như Nguyệt căn bản không có thực lực này, cho nên loại nàng ra khỏi danh sách.
“Như vậy cũng chỉ có thể là người ghen ghét Đình Nhi, chuyện này cần tra cho rõ ràng, nếu không Đình Nhi muốn gả cho thế tử sẽ có chút khó khăn.”
Trong phòng luyện đan, Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chăm Vô Ngu, ánh mắt kia khiến toàn thân Vô Ngu nổi da gà, hẵn vội sờ soạng mặt mình, nói: “Đồ nhi bảo bối, trên mặt sư phụ cũng không có nở hoa, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Tuy ta biết mình anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy.”
Mộ Như Nguyệt cẩn thận đánh giá hắn một phen nhưng mà không nhìn ra hắn anh tuấn ở đâu, tiêu sái chỗ nào, nhìn kiểu gì cũng là một lão nhân gương mặt hiền từ.
Nàng thu hồi ánh mắt quan sát, nói: “Sư phụ, ta không có nơi nào để đi.”
Lúc này Vô Ngu đang thu thập dược liệu, nghe nàng nói thế liền ngừng động tác trên tay, nghỉ hoặc liếc nàng một cái, nói: “Không có nơi nào để đi, có ý gì?”
“Rất đơn giản”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Ta bị trục xuất khỏi gia môn”
“Ách?” Vô Ngu ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cái lão Mộ gia kia xác định không uống lộn thuốc? Thiên tài như ngươi thế lực nào mà không tranh đoạt, hẳn lại đuổi ngươi ra khỏi nhà? Có lầm hay không? Lão nhân kia thật ngu ngốc, bất quá cũng tiện nghỉ ta, ha ha, từ bây giờ ta chính là người thân duy nhất của ngươi”
Người thân...
Mộ Như Nguyệt đã lâu không được nghe hai chữ này, trong lòng ấm áp: “Sư phụ, ta bái sư đã mấy tháng, ngươi còn chưa đưa cho ta thứ gì, cho nên hiện tại đưa cho ta một tòa nhà trước, ta thích một nơi yên tĩnh, tốt nhất là không có người tới quấy rầy”
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hẳn, Mộ Y Tuyết đã quyết định phi quân không gả.
Nam nhân điên đảo chúng sinh như vậy sẽ là của mình nàng.
“Được được được, cha đáp ứng ngươi còn không được sao?” Mộ Tính sủng nịnh xoa đầu nàng, cười nói, “Yên tâm, chỉ cần cha nói một câu, ai dám không cưới con? Nguyên khí dao động trên người hẳn quá yếu, khẳng định không phải nhà quyền quý gì, đến lúc đó cha sẽ đi gặp cha mẹ hắn, chỉ cần cho hẳn mấy chục đồng vàng, phỏng chừng bọn họ sẽ tự đưa nhi tử đến cửa Mộ gia.”
Mộ Tình tự tin cười, mười đồng vàng cũng đã đủ cho một gia đình nghèo sinh hoạt mấy năm, ai có thể chống lại sự dụ hoặc của tiền tài?
Nhưng mà hắn lại không hề biết Dạ Vô Trần cũng là người hoàng tộc, cũng không biết thực lực cao hơn hắn quá nhiều nên có thể che giấu nguyên khí trên người.
Cho nên đến cuối cùng lời nói tự cho là đúng này chìm sâu vào nông nỗi vạn kiếp bất phục.
“Cảm ơn cha.” Mộ Y Tuyết hưng phấn giữ chặt cánh tay Mộ Tình, vui vẻ nói, “Tuyết Nhi biết cha là tốt nhất, hiện tại Tuyết Nhi đi bồi Đình Nhi tỷ tỷ, một mình tỷ ấy nhất định rất thương tâm.”
“Đi đi” Mộ Tình sờ sờ đầu Mộ Y Tuyết, ôn nhu cười nói, nhưng sau khi nàng rời đi, nét mặt tươi cười chậm rãi biến mất, thay vào đó là một mảnh âm trầm.
“Rốt cuộc là ai âm thầm tính kế Mộ gia ta?”
Nghĩ đến chuyện trên đài luận võ, ánh mắt Mộ Tình nghi hoặc: “Chẳng lẽ là Nhã quý phi? Hoặc là vài nữ tử ghen ghét Đình Nhi?”
Tuy ngay từ đầu hẳn hoài nghi Mộ Như Nguyệt nhưng sau đó ngẫm lại Mộ Như Nguyệt căn bản không có thực lực này, cho nên loại nàng ra khỏi danh sách.
“Như vậy cũng chỉ có thể là người ghen ghét Đình Nhi, chuyện này cần tra cho rõ ràng, nếu không Đình Nhi muốn gả cho thế tử sẽ có chút khó khăn.”
Trong phòng luyện đan, Mộ Như Nguyệt nhìn chăm chăm Vô Ngu, ánh mắt kia khiến toàn thân Vô Ngu nổi da gà, hẵn vội sờ soạng mặt mình, nói: “Đồ nhi bảo bối, trên mặt sư phụ cũng không có nở hoa, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Tuy ta biết mình anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng nhưng ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy.”
Mộ Như Nguyệt cẩn thận đánh giá hắn một phen nhưng mà không nhìn ra hắn anh tuấn ở đâu, tiêu sái chỗ nào, nhìn kiểu gì cũng là một lão nhân gương mặt hiền từ.
Nàng thu hồi ánh mắt quan sát, nói: “Sư phụ, ta không có nơi nào để đi.”
Lúc này Vô Ngu đang thu thập dược liệu, nghe nàng nói thế liền ngừng động tác trên tay, nghỉ hoặc liếc nàng một cái, nói: “Không có nơi nào để đi, có ý gì?”
“Rất đơn giản”, Mộ Như Nguyệt nhún vai, “Ta bị trục xuất khỏi gia môn”
“Ách?” Vô Ngu ngẩn ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, “Cái lão Mộ gia kia xác định không uống lộn thuốc? Thiên tài như ngươi thế lực nào mà không tranh đoạt, hẳn lại đuổi ngươi ra khỏi nhà? Có lầm hay không? Lão nhân kia thật ngu ngốc, bất quá cũng tiện nghỉ ta, ha ha, từ bây giờ ta chính là người thân duy nhất của ngươi”
Người thân...
Mộ Như Nguyệt đã lâu không được nghe hai chữ này, trong lòng ấm áp: “Sư phụ, ta bái sư đã mấy tháng, ngươi còn chưa đưa cho ta thứ gì, cho nên hiện tại đưa cho ta một tòa nhà trước, ta thích một nơi yên tĩnh, tốt nhất là không có người tới quấy rầy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.