Chương 15: Còn chưa xong
KK Cố Hương
06/03/2024
“Vô Ngu đại sư nói đùa” Thiên Nguyên cười cười, hàm súc nói, “Nếu Vô Ngu đại sư muốn thu nhận đồ đệ, không biết có. bao nhiêu thiên tài tranh giành muốn làm, Thủ tịch luyện đan sư Thanh Vân Môn chính là một cái danh rất tốt, ta sao có thể so được với Vô Ngu đại sư? Có điều ánh mắt Vô Ngu đại sư quá cao, rất khó có người nào vào được mắt ngươi. Bất quá thiên phú của Phong Nhi quả thực không tồi, là một mầm non đan dược sư tuyệt vời, hiện tại ta đã bắt đầu dạy hắn luyện chế đan dược Vô Ngu nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt nhàn nhạt ý cười, không có ý kiến.
Vừa rồi hẳn cũng nhàm chán tùy tiện khách sáo chút thôi. Nói thật, thiên phú như Dạ Thiên Phong hän căn bản không để vào mắt.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, sau đó Triệu lão đẩy cửa đi vào, thấy hai lão giả đang trò chuyện vui vẻ, hắn kiềm chế kích động trong lòng, hít sâu một hơi, hô lên: “Vô Ngu đại sư, Thiên Nguyên đại sư.”
“Triệu lão, sao vậy? Khảo nghiệm kết thúc rồi à?” Vô Ngu cười nhạt nhìn khuôn mặt già nua của Triệu lão vì kích động mà đỏ bừng, nghỉ hoặc hỏi. Truyện Khác
“Còn chưa xong, vì ta có chuyện muốn thông báo cho nên mới kết thúc buổi khảo nghiệm”
“A? Là chuyện gì khiến ngươi phải bỏ ngang buổi khảo. nghiệm để đến đây thông báo?”
“Chuyện là như vầy, Vô Ngu đại sư”, nhớ đến một màn ở hội trường khảo nghiệm, biểu tình Triệu lão kích động vạn phần, “Vừa rồi trong lúc khảo nghiệm, ta phát hiện một thiên tài tuyệt thế, là một thiên tài thật sự, dù là đệ tử Dạ Thiên Phong kia của Thiên Nguyên đại sư cũng không bãng 1% người đó.”
Sắc mặt Thiên Nguyên hơi trầm xuống, dù sao Dạ Thiên Phong cũng là đồ đệ hẳn, bị người khác nói như vậy, sắc mặt có thể đẹp nổi sao?
“Triệu lão, dù đứa bé kia khảo nghiệm được thiên phú rất mạnh không kém Phong Nhi? Nhưng Phong nhi ngoại trừ thiên phú tu luyện trác tuyệt, còn có thể trở thành một đan dược sư.”
Thấy sắc mặt khó coi của Thiên Nguyên, Triệu lão mới ý thức được mình nói hơi quá.
“Thiên Nguyên đại sư, ngươi sai rồi, thiên tài kia không phải một đứa bé mà là một thiếu nữ khoảng 14 tuổi.
“14 tuổi?" hàng lông mày trảng của Vô Ngu hơi nhíu lại, khó hiểu nói, “Cách ba năm chúng ta đều giúp mọi người tiến hành khảo nghiệm thiên phú miễn phí, tuổi thiếu nữ này không phải đã từng khảo nghiệm rồi sao? Triệu lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, có điều thiếu nữ kia là thiên phú vô sắc trong truyền thuyết
Đỉnh cao võ đạo chính là vô sắc.
Cho nên, người có thiên phú vô sắc nhất định sẽ đạt đến thành tựu mà người bình thường không thể đạt được.
Vô Ngu đột nhiên đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm Triệu lão: “Ngươi nói thật sao?”
“Là thật” Triệu lão hung hăng nuốt nước miếng, vẻ mặt kích động nói, “Nói thật, đến bây giờ ta còn không dám tin có người mang thiên phú vô sắc xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trước mắt ta. Sau đó ta có cho nàng tiến hành khảo nghiệm tinh thần lực, kết quả là cục đá khảo nghiệm kia ăn no quá, trực tiếp vỡ nát.”
Vừa rồi hẳn cũng nhàm chán tùy tiện khách sáo chút thôi. Nói thật, thiên phú như Dạ Thiên Phong hän căn bản không để vào mắt.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, sau đó Triệu lão đẩy cửa đi vào, thấy hai lão giả đang trò chuyện vui vẻ, hắn kiềm chế kích động trong lòng, hít sâu một hơi, hô lên: “Vô Ngu đại sư, Thiên Nguyên đại sư.”
“Triệu lão, sao vậy? Khảo nghiệm kết thúc rồi à?” Vô Ngu cười nhạt nhìn khuôn mặt già nua của Triệu lão vì kích động mà đỏ bừng, nghỉ hoặc hỏi. Truyện Khác
“Còn chưa xong, vì ta có chuyện muốn thông báo cho nên mới kết thúc buổi khảo nghiệm”
“A? Là chuyện gì khiến ngươi phải bỏ ngang buổi khảo. nghiệm để đến đây thông báo?”
“Chuyện là như vầy, Vô Ngu đại sư”, nhớ đến một màn ở hội trường khảo nghiệm, biểu tình Triệu lão kích động vạn phần, “Vừa rồi trong lúc khảo nghiệm, ta phát hiện một thiên tài tuyệt thế, là một thiên tài thật sự, dù là đệ tử Dạ Thiên Phong kia của Thiên Nguyên đại sư cũng không bãng 1% người đó.”
Sắc mặt Thiên Nguyên hơi trầm xuống, dù sao Dạ Thiên Phong cũng là đồ đệ hẳn, bị người khác nói như vậy, sắc mặt có thể đẹp nổi sao?
“Triệu lão, dù đứa bé kia khảo nghiệm được thiên phú rất mạnh không kém Phong Nhi? Nhưng Phong nhi ngoại trừ thiên phú tu luyện trác tuyệt, còn có thể trở thành một đan dược sư.”
Thấy sắc mặt khó coi của Thiên Nguyên, Triệu lão mới ý thức được mình nói hơi quá.
“Thiên Nguyên đại sư, ngươi sai rồi, thiên tài kia không phải một đứa bé mà là một thiếu nữ khoảng 14 tuổi.
“14 tuổi?" hàng lông mày trảng của Vô Ngu hơi nhíu lại, khó hiểu nói, “Cách ba năm chúng ta đều giúp mọi người tiến hành khảo nghiệm thiên phú miễn phí, tuổi thiếu nữ này không phải đã từng khảo nghiệm rồi sao? Triệu lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ lắm, có điều thiếu nữ kia là thiên phú vô sắc trong truyền thuyết
Đỉnh cao võ đạo chính là vô sắc.
Cho nên, người có thiên phú vô sắc nhất định sẽ đạt đến thành tựu mà người bình thường không thể đạt được.
Vô Ngu đột nhiên đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm Triệu lão: “Ngươi nói thật sao?”
“Là thật” Triệu lão hung hăng nuốt nước miếng, vẻ mặt kích động nói, “Nói thật, đến bây giờ ta còn không dám tin có người mang thiên phú vô sắc xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện trước mắt ta. Sau đó ta có cho nàng tiến hành khảo nghiệm tinh thần lực, kết quả là cục đá khảo nghiệm kia ăn no quá, trực tiếp vỡ nát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.