Chương 7: Khế ước Chủ tớ
KK Cố Hương
06/03/2024
"Nha đầu, là ngươi thả bản tôn ra sao?" Lông mày nam nhân nhíu lại, tự cười chế giễu nhìn qua Mộ Như Nguyệt: "Thấy ngươi là người đã thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi."
Phất tay, ống tay áo nam nhân dâng lên một trận gió, trong lúc đó sắc mặt của hản bỗng nhiên biến đổi, toàn thân phát ra một cỗ khí tức hung ác.
"Người nào? Là ai lập khế ước cho bản tôn! Vẫn lại là cái khế ước chủ tớ khốn kiếp kia. Rốt cuộc là ai đã làm?"
Khế ước Chủ tớ, người bị lập khế ước thì cả đời không được cãi lời chủ nhân, nếu không sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viên cũng không thể siêu sinh.
Con ngươi đen thô bạo khẽ nheo lại, ánh mắt của nam nhân hướng về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một chút tức giận: "Là ngươi lập khế ước với bản tôn? Không! Với khả năng của ngươi chưa có đủ năng lực lập khế ước với bản tôn, chẳng lẽ lại là..."
Ánh mắt quét về phía đan thư đang năm trong tay Mộ Như Nguyệt, hẳn nghiến răng nghiến lợi, vật này nhốt hẳn nhiều năm như vậy còn chưa đủ, rõ ràng còn giúp đỡ nữ nhân này. bắt hắn lập khế ước?!"
Thật vất vả mới được tự do nhưng lại bị cuốn sách bại hoại này làm hỏng!
Đợi hẳn khôi phục thực lực, chuyện thứ nhất hẳn làm chính là đốt cái cuốn sách bại hoại này.
"Ngươi là người phương nào?" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn nam nhân ngạo mạn tuấn lãng trước mặt, có điều thông qua biến cố này nàng rút ra được hai kết luận.
Thứ nhất, hồn nàng xuyên qua dị giới chắc chăn có liên quan đến đan thư kiếp trước.
Thứ hai, đan thư nguyên bản chính là đến từ Đại Lục Thần Vũ, chẳng biết tại sao lại lạc đến Trung Hoa.
Nhưng bất kể như thế nào, khi đã đến nơi này thì phải ổn định, chuyện quan trọng nhất hiện tại là cố gắng khuếch trương thực lực! Cách sinh tồn trên mảnh đại lục này không khác biệt với Trung Hoa là mấy.
Người mạnh là vua!
Chỉ có thực lực cường đại, nàng mới có thể sống không bị dẫm đạp, sống sót nàng mới có thể tìm được đường quay về Trung Hoa.
Vẻ mặt nam nhân anh tuấn âm trầm, bất kể là ai vừa chạy ra lồng giam mà lại bị hạn chế tự do đều không có sắc mặt tốt: "Viêm Tân là tên của bản tôn, vạn năm trước nếu như nói ra danh tiếng của bản tôn không biết có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn sẽ bị hù dọa đến run rẩy, đáng tiếc năm đó bản tôn mắc phải cạm bãy do nhân loại thiết lập, bị nhốt vào trong sách, vừa đóng chính là vạn năm sau, bây giờ đoán chừng sẽ rất ít người nhớ kỹ tên bản tôn."
"Người giam ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Phất tay, ống tay áo nam nhân dâng lên một trận gió, trong lúc đó sắc mặt của hản bỗng nhiên biến đổi, toàn thân phát ra một cỗ khí tức hung ác.
"Người nào? Là ai lập khế ước cho bản tôn! Vẫn lại là cái khế ước chủ tớ khốn kiếp kia. Rốt cuộc là ai đã làm?"
Khế ước Chủ tớ, người bị lập khế ước thì cả đời không được cãi lời chủ nhân, nếu không sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viên cũng không thể siêu sinh.
Con ngươi đen thô bạo khẽ nheo lại, ánh mắt của nam nhân hướng về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một chút tức giận: "Là ngươi lập khế ước với bản tôn? Không! Với khả năng của ngươi chưa có đủ năng lực lập khế ước với bản tôn, chẳng lẽ lại là..."
Ánh mắt quét về phía đan thư đang năm trong tay Mộ Như Nguyệt, hẳn nghiến răng nghiến lợi, vật này nhốt hẳn nhiều năm như vậy còn chưa đủ, rõ ràng còn giúp đỡ nữ nhân này. bắt hắn lập khế ước?!"
Thật vất vả mới được tự do nhưng lại bị cuốn sách bại hoại này làm hỏng!
Đợi hẳn khôi phục thực lực, chuyện thứ nhất hẳn làm chính là đốt cái cuốn sách bại hoại này.
"Ngươi là người phương nào?" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, mặt không biểu tình nhìn nam nhân ngạo mạn tuấn lãng trước mặt, có điều thông qua biến cố này nàng rút ra được hai kết luận.
Thứ nhất, hồn nàng xuyên qua dị giới chắc chăn có liên quan đến đan thư kiếp trước.
Thứ hai, đan thư nguyên bản chính là đến từ Đại Lục Thần Vũ, chẳng biết tại sao lại lạc đến Trung Hoa.
Nhưng bất kể như thế nào, khi đã đến nơi này thì phải ổn định, chuyện quan trọng nhất hiện tại là cố gắng khuếch trương thực lực! Cách sinh tồn trên mảnh đại lục này không khác biệt với Trung Hoa là mấy.
Người mạnh là vua!
Chỉ có thực lực cường đại, nàng mới có thể sống không bị dẫm đạp, sống sót nàng mới có thể tìm được đường quay về Trung Hoa.
Vẻ mặt nam nhân anh tuấn âm trầm, bất kể là ai vừa chạy ra lồng giam mà lại bị hạn chế tự do đều không có sắc mặt tốt: "Viêm Tân là tên của bản tôn, vạn năm trước nếu như nói ra danh tiếng của bản tôn không biết có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn sẽ bị hù dọa đến run rẩy, đáng tiếc năm đó bản tôn mắc phải cạm bãy do nhân loại thiết lập, bị nhốt vào trong sách, vừa đóng chính là vạn năm sau, bây giờ đoán chừng sẽ rất ít người nhớ kỹ tên bản tôn."
"Người giam ngươi là ai?" Mộ Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.