Chương 55: Lưu Phủ thế tu
Bảo Hào
29/12/2018
Sau khi gặp
Phi Thanh, Bắc Thần lập tức dính chặt về phía nàng, một bước cũng không rời đi.
Phi Thanh cũng thích Bắc Thần vô cùng nhanh chóng, một tiểu tử phấn nộn đáng yêu như vậy, khó trách thanh cao nhưng lạnh lùng như Tần Bạch cũng sẽ xem như bảo bối mà che chở khỏi mọi khó khăn.
Lưu Phủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, răng đều thiếu chút nữa cắn xuất huyết. Đệ tử chính mình cẩn thận bảo hộ mười mấy năm nay, hiện tại đang hưởng thụ đãi ngộ chính mình tha thiết ước mơ.
Bắc Thần đương nhiên sẽ không luôn luôn dính bên người Phi Thanh một cách sỗ sàng. Bọn họ dù sao đều là tu chân giả, hắn chính là thừa cơ lãnh giáo Phi Thanh một ít chế phù thuật.
Phi Thanh chính là chế phù đại sư hàng thật giá thật, hơn nữa là đệ tử được tông sư chế phù Định Vãng trong tông môn bồi dưỡng. Bắc Thần chính là khó được có cơ hội có thể thỉnh giáo nàng. Phi Thanh không riêng gì chế phù thuật rất cao, lý giải đối với phù cũng là mới mẻ độc đáo. Điều này cho thấy chế phù thuật của nàng vẫn còn đang tinh tiến, còn có không gian phát triển rất lớn.
Phi Thanh tu chân không đủ trăm năm, chế phù thuật đồng thời tuyệt cao, tu vi cũng không có hạ xuống, được nàng cố gắng rèn luyện cho đến Cố Nguyên tầng chín.
Bắc Thần trước kia cũng nghe nói qua, Chế Phù Các của Nam Huyền Tông là một đoản bản, không chỉ không có tông sư chế phù tọa trấn, liền ngay cả chế phù đại sư cũng không có vài người.
Nguyên nhân chủ yếu này vẫn là chế phù thuật của Nam Huyền Tông truyền thừa không đủ hoàn thiện, không có ai có thể làm cho chế phù sư tấn chức lên tông sư.
Nhưng là Phi Thanh là một tồn tại đặc thù. Nàng không chỉ có thiên phú chế phù tuyệt hảo, hơn nữa tư chất tu chân cũng thập phần thượng thừa.
Ở Tu Chân Giới, tu chân bách nghệ hưng thịnh, có lợi cũng có hại. Dù sao, một đường tu chân, chính là nghịch thiên mà đi, cố quá nhiều khó trách thất bại. Rất nhiều người trên con đường tu chân bách thượng, đệ tử kĩ nghệ cao một bậc, trên tu vi tự thân khó tránh khỏi rèn luyện ít ỏi, làm cho rất nhiều chế phù sư hoặc là luyện đan sư cao cấp do căn cơ nông cạn, tu vi loạn đến rối tinh rối mù.
Liền tỷ như, một vị luyện đan tông sư duy nhất của Nam Huyền Tông, các chủ Đan Các, Phi Sơn lão tổ. Hắn một tay luyện đan thuật, xuất thần nhập hóa, hưởng thụ lời ca ngợi của cả nam vực Tu Chân Giới. Nhưng căn cơ tu vi cũng thập phần bình thường, ở bên trong tinh cảnh giới, thực lực cơ hồ chỉ là tồn tại lót đáy.
Kỳ thật này cũng là bệnh chung lưỡng nan của Tu Chân Giới!
Phi Bạch cũng từng nhắc tới qua với Bắc Thần, từ sau khi thiên phú chế phù của Phi Thanh được tông môn phát hiện, cao tầng tông môn còn có ý tăng cường tu vi của Phi Thanh.
Tâm tư cao tầng của Nam Huyền Tông cũng rất cần được cân nhắc, bọn họ đơn giản chỉ là muốn làm cho Phi Thanh trước tấn chức Đạo Tiên Cảnh Giới, sau này lại nghiên cứu sâu vào cảnh giới chế phù tông sư.
Nghe đến đây, Bắc Thần bất giác lại lo lắng cho Chỉ Điệp. Bên ngoài Cực Đạo Cung, Bắc Thần ngoài ý muốn biết được Chỉ Điệp thế nhưng tinh nghiên thâm hậu một đường đối với trận pháp.
Phải biết rằng, nội tình trận pháp của Nam Huyền Tông chính là còn nông cạn hơn cả nội tình chế phù. Một tông sư trận pháp duy nhất chính là Diệu Sơn chân nhân, nghe nói sau khi hắn tiến cấp lên cảnh giới Đạo Tinh Cảnh, vì chủ trì tông môn bảo hộ đại trận, không thể không rút ra tinh lực tinh nghiên trận pháp thuật.
Khoảng cách khởi hành còn có một đoạn thời gian, Phi Thanh cũng vui vẻ chỉ điểm cho Bắc Thần chế phù thuật. Thông qua một phen trao đổi, Bắc Thần trên con đường chế phù biểu hiện ra được thiên phú, làm cho Phi Thanh là chế phù thiên tài vạn năm mới xuất hiện ở Nam Huyền Tông cũng lắp bắp kinh hãi!
Sau khi biết được Bắc Thần đã muốn thành công luyện chế ra một đạo nguyên phù trung phẩm, Liệt Địa Phù, Phi Thanh không nói hai lời, xuất ra ba viên ngọc giản đưa cho Bắc Thần.
- Đây là hai phương phù của nguyên phù trung phẩm, một là Lục Đằng Phù, một là Bạo Linh Phù. Ngọc giản cuối cùng là một ít chế phù tâm đắc của sư tỷ. Sau khi chế phù sư thành công luyện chế nguyên phù trung phẩm, chế phù thuật sẽ nghênh đón một lần tinh tiến bay vọt lên. Đệ cần phải luyện tập nhiều hơn, tốt nhất là nắm giữ nhiều hơn vài loại phương pháp luyện chế phù. Lấy lợi để đệ làm quen với nhiều loại ký hiệu của thuộc tính để vẽ phác thảo.
Tâm đắc chế phù, đồ vật này nọ, bình thường đều bị chế phù sư coi như là độc chiến của chính mình. Phi Thanh dễ dàng chuyển giao cho Bắc Thần, thật sự khiến cho Phi Phủ đứng ở một bên hoảng sợ.
Bắc Thần thập phần không khách khí thu lại ba ngọc giản, còn nghiêm mặt nói:
- Sư tỷ, lần này chúng ta đi Mật Châu, còn không biết phải ngây ngốc bao lâu. Đệ có vấn đề gì, có thể đi tìm tỷ để lãnh giáo không?
Phi Thanh sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Bắc Thần, chuyển tay còn tặng cho Bắc Thần một hộp phù mặc cao cấp.
Phi Phủ vẫn đi theo bên người hai người, thấy Phi Thanh sủng nịch Bắc Thần kia vô cùng, hận đến nghiến răng. Nếu không phải thấy Phi Thanh vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn đã sớm đánh Bắc Thần một chút rồi.
Nhận thấy được đệ tử hiện trường một trận xôn xao, ba người Bắc Thần đều tự hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy một đạo độn quang xa xa bay lại đây.
- Là Phi Hoang sư huynh đến đây!
Phi Hoang là tiên trưởng Đệ Nhị Sơn Nam Huyền Tông, là dẫn đầu của đệ tử cấp thấp hành động ở Mật Châu này, tu vi tự thân là Cố Nguyên đỉnh phong.
Sau khi hạ độn quang xuống, ba đệ tử từ bên trong đi tới, người cầm đầu hơi thở trầm ổn, thần sắc thông dong.
- Phi Thanh sư muội, Phi Phủ sư đệ!
Sau khi chào hỏi với Phi Thanh, Phi Phủ, Phi Hoang nhìn nhìn mọi người gật gật đầu:
- Mọi người đã đến đông đủ, hành trình Mật Châu lần này, nghĩ rằng chắc hẳn trong lòng các vị sư đệ sư muội đều đã có tính toán. Lần này tông môn cắt cử ta cùng Phi Thanh, Phi Phủ là ba người dẫn đầu, nhiệm vụ cũng đã sớm phân công tốt lắm, các vị đều tự cẩn thận, cần phải nghiêm chỉnh kỷ luật.
Hai tông đại chiến, không thiếu được máu chảy thành sông. Phi Hoang tam ngôn lưỡng ngữ, đã đè ép bầu không khí hiện trường xuống, ngay cả Bắc Thần cũng đều thu hồi tâm tư, thận trọng ba phần.
Làm cho Bắc Thần khẽ nhíu mày chính là một đệ tử Cố Nguyên tầng năm phía sau Phi Hoang giống như vô tình quét mắt liếc sang hắn. Tuy rằng chỉ là giây lát lướt qua, Bắc Thần vẫn là mẫn tuệ sâu sắc bắt giữ được địch ý trong cái liếc mắt này.
“Đệ Nhị Sơn, Đệ Nhị Sơn, chẳng lẽ ta là lại đụng chạm với phong thủy nơi đó!”
Sau đó, ba người Phi Hoang đều tự đem ra một ít hạng mục công việc cần chú ý phân công nhiệm vụ một chút với mọi người.
Bắc Thần cũng theo bên Lưu Phủ tiếp nhận một ngọc giản, bên trong có ghi lại nhiệm vụ hắn nên hoàn thành.
Sau khi công đạo rõ ràng sự tình, Phi Hoang vung tay lên, hai trăm năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ xuất phát, thông qua Truyện Tống Trận, đi trước Hàm Châu tiếp giáp Mật Châu.
Hàm Châu là một trong tám châu Nam Huyền Tông nắm trong tay, trực tiếp liền mạch và thông nhau với Truyện Tống Trận của bản tông Nam Huyền Tông. Đám người Bắc Thần trực tiếp truyền tống tới Hàm Châu thành rồi. Sau khi hội hợp cùng hơn hai mươi đệ tử đã đứng đợi sẵn ở nơi này, lần thứ hai khống chế pháp khí phi hành, như ong vỡ tổ hướng đến Mật Châu.
Từ Hàm Châu bay ra xa là lộ trình ba ngày.
Phi Hoang lấy ra một kiện pháp khí phi độn tông môn cố ý chuẩn bị, là một kiện linh khí phi thuyền.
Sau khi đi lên phi thuyền, Bắc Thần vẫn đi theo mặt sau Phi Phủ, nhiệm vụ thứ nhất của hắn chính là phải đi theo Phi Phủ đi tấn công một quặng mỏ của Đạo Chân Tông, tiếp thu tài nguyên ở đó.
Phi Phủ thân là một trong dẫn đầu tự nhiên là cùng một chỗ với Phi Thanh, Phi Hoang. Hai đệ tử Cố Nguyên kì Đệ Nhị Sơn vẫn đi theo Phi Hoang, về phần Phi Thanh cũng dẫn theo một nữ đệ tử Cố Nguyên kì tầng bốn.
Chính là tựa hồ nữ đệ tử này có điểm nhát gan, vẫn không mở miệng nói chuyện. Bắc Thần lại không muốn giao tiếp với hai người của Đệ Nhị Sơn, dựa vào ở gần bên người nữ đệ tử này cũng đã lâu, tìm cách giao tiếp, nàng mới mở miệng nói một câu với Bắc Thần.
Trong vòng một ngày, Bắc Thần thế nhưng thành công để cho Phi Phù mở miệng cùng hắn nói chuyện, bất giác làm cho Phi Thanh một lần nữa đánh giá hắn một phen.
Lấy một chỗ trống, Phi Phủ một mình đi một bên về phía Bắc Thần.
Sau khi Bắc Thần thấy Phi Phủ vừa rời khỏi Phi Thanh, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn về phía mình miễn bàn có bao nhiêu muốn giết người, lúc này lấy lòng nói:
- Sư huynh, đây là huynh không đúng, sư đệ đệ chính là bắc cầu dọn đường cho huynh a. Huynh nhìn xem, đệ hiện tại có thể tiếp cận Phi Thanh sư tỷ, xem như người thân cận của nàng. Huynh có đồ vật này nọ phải truyền lại, thư tình phải chuyển giao gì đó a, đệ đều có thể góp công lớn. Hơn nữa đệ còn có thể tùy thời giúp huynh tìm hiểu tin tức, đề phòng tình địch. Huynh nên cảm tạ đệ, như thế nào còn làm ra biểu tình muốn tấu đệ chứ!
Phi Phủ buồn bực, chính mình còn không có như thế nào mà tên gia hỏa này đã nói nhiều lời như vậy, người chết cũng bị ngươi nói cho sống lại mất.
- Huynh thấy hẳn là phải đề phòng nhất chính là tiểu tử đệ, còn nhỏ quỷ đại, trưởng thành còn không biết phải tai họa cho bao nhiêu người đây. Huynh cũng cảnh cáo đệ, đệ đừng thừa cơ ăn đậu hủ của Phi Thanh, cẩn thận huynh trở về sẽ nói với Chỉ Điệp sư muội!
- Sư huynh, huynh thật đen tối, trước kia đệ như thế nào không nhìn ra chứ?
- Đệ nếu lại dính lên người Phi Thanh, sư huynh sẽ làm cho đệ biết huynh rốt cục có bao nhiêu đen tối!
Bắc Thần ngoéo tay phải gãi gãi cằm của mình, vòng vo hai vòng bên người Phi Phủ, tấm tắc nói:
- Sư huynh, huynh không được a, đệ nói với huynh, huynh phải theo đuổi Phi Thanh sư tỷ. Một thân trang phục cùng đạo cụ của huynh cũng phải thay đổi. Huynh nhìn xem Phi Thanh sư tỷ thanh xuân tịnh lệ, huynh nhìn nhìn lại huynh chỉnh bản thân giống như là đại thúc trung niên vậy. Đệ thấy huynh việc nên làm đầu tiên chính là tỉa sạch râu đi.
Phi Phủ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Bắc Thần, lại sờ sờ râu cằm dưới của chính mình, ánh mắt hơi dao động.
Bắc Thần hứng thú nhìn nhìn Lưu Phủ, trong lòng vui đến nở hoa, không nghĩ tới Lưu Phủ luôn luôn trầm ổn, thế nhưng sẽ coi trọng Phi Thanh. Này cũng khó trách, dù sao Phi Thanh quả thật rất hấp dẫn người.
- Tán gẫu cái gì vậy?
Hai người Bắc Thần quay lại, nhìn thấy một mình Phi Hoang hướng đến chỗ bọn họ.
- Không có gì, chỉ là dặn dò tiểu tử này một chút, mấy năm nay không lúc nào không làm cho đệ lo lắng, Mật Châu hung hiểm, để cho nó cẩn thận chút.
- Ồ, Phi Phủ đệ nói như vậy, huynh thật ra lại nghĩ ra rồi. Tiểu tử này chính là Tiểu Bắc Bá của Đệ Tứ Sơn đi, nhìn không ra a, thế nhưng lại là một sát tinh!
Trán Bắc Thần xuất hiện từng vạch hắc tuyến, nguyên lai vị sư huynh Phi Hoang này vẫn còn không biết hắn là ai.
- Ừ, Tiểu Bắc Bá ngươi phải lưu ý, một hàng Cực Đạo Cung, liên tiếp chém giết ba vị tiêm kiếm chủ Đạo Chân Tông. Chỉ là điều này, người của Đạo Chân Tông sẽ không thả hắn.
Bắc Thần nghe vậy sửng sốt, chính hắn không sai biệt lắm cũng đã quên mất việc này.
Miếu Hoàng sống chết thế nào hắn không biết, Miếu Chấn, Miếu Thương chính là chân chân thật thật chết trong tay hắn. Còn Miếu Minh kia cũng không phải dễ đối phó.
- Đạo Chân Tông sẽ không nghĩ đến tông môn sẽ phái hắn tới, hẳn là sẽ không nhằm vào hắn mới đúng. Chính là thời gian một khi đã lâu, vẫn là phải cẩn thận phòng bị. Lại có một ngày chúng ta phải tách ra làm việc, Phi Phủ đệ phải cẩn thận chú ý, mầm non tốt như vậy, cũng không thể để chết trong Mật Châu.
- Sư huynh yên tâm!
Ngày hôm sau, mọi người lần thứ hai tụ cùng một chỗ, tất cả mọi người quái dị liếc mắt đánh giá Phi Phủ, kỳ quái hắn thế nào lại tỉa hết râu đi.
Bắc Thần ở một bên nhịn cười, còn chưa nói hết, sau khi Lưu Phủ tỉa râu, còn phối hợp với một thân trang phục nho nhã, thật đúng là cảm giác có điểm ôn nhuận như ngọc.
- Phía trước đã tiến vào Mật Châu, dựa theo kế hoạch của ba người chúng ta tách ra ở đây. Phi Phủ đệ dẫn dắt năm mươi đệ tử đi tấn công quặng mỏ. Phi Thanh muội dẫn dắt tám mươi đệ tử đi tấn công hồ Bạch Mã. Huynh phụ trách Mật Châu phủ, chiến lực Ngưng Đan kì, tự nhiên có tiền bối tông môn phụ trách, các đệ đều tự cẩn thận!
Theo sau, ba phần đại đội nhân mã, Bắc Thần đi theo Phi Phủ hướng vào phía bắc Mật Châu, đi đến quặng sắt.
Phi Thanh cũng thích Bắc Thần vô cùng nhanh chóng, một tiểu tử phấn nộn đáng yêu như vậy, khó trách thanh cao nhưng lạnh lùng như Tần Bạch cũng sẽ xem như bảo bối mà che chở khỏi mọi khó khăn.
Lưu Phủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, răng đều thiếu chút nữa cắn xuất huyết. Đệ tử chính mình cẩn thận bảo hộ mười mấy năm nay, hiện tại đang hưởng thụ đãi ngộ chính mình tha thiết ước mơ.
Bắc Thần đương nhiên sẽ không luôn luôn dính bên người Phi Thanh một cách sỗ sàng. Bọn họ dù sao đều là tu chân giả, hắn chính là thừa cơ lãnh giáo Phi Thanh một ít chế phù thuật.
Phi Thanh chính là chế phù đại sư hàng thật giá thật, hơn nữa là đệ tử được tông sư chế phù Định Vãng trong tông môn bồi dưỡng. Bắc Thần chính là khó được có cơ hội có thể thỉnh giáo nàng. Phi Thanh không riêng gì chế phù thuật rất cao, lý giải đối với phù cũng là mới mẻ độc đáo. Điều này cho thấy chế phù thuật của nàng vẫn còn đang tinh tiến, còn có không gian phát triển rất lớn.
Phi Thanh tu chân không đủ trăm năm, chế phù thuật đồng thời tuyệt cao, tu vi cũng không có hạ xuống, được nàng cố gắng rèn luyện cho đến Cố Nguyên tầng chín.
Bắc Thần trước kia cũng nghe nói qua, Chế Phù Các của Nam Huyền Tông là một đoản bản, không chỉ không có tông sư chế phù tọa trấn, liền ngay cả chế phù đại sư cũng không có vài người.
Nguyên nhân chủ yếu này vẫn là chế phù thuật của Nam Huyền Tông truyền thừa không đủ hoàn thiện, không có ai có thể làm cho chế phù sư tấn chức lên tông sư.
Nhưng là Phi Thanh là một tồn tại đặc thù. Nàng không chỉ có thiên phú chế phù tuyệt hảo, hơn nữa tư chất tu chân cũng thập phần thượng thừa.
Ở Tu Chân Giới, tu chân bách nghệ hưng thịnh, có lợi cũng có hại. Dù sao, một đường tu chân, chính là nghịch thiên mà đi, cố quá nhiều khó trách thất bại. Rất nhiều người trên con đường tu chân bách thượng, đệ tử kĩ nghệ cao một bậc, trên tu vi tự thân khó tránh khỏi rèn luyện ít ỏi, làm cho rất nhiều chế phù sư hoặc là luyện đan sư cao cấp do căn cơ nông cạn, tu vi loạn đến rối tinh rối mù.
Liền tỷ như, một vị luyện đan tông sư duy nhất của Nam Huyền Tông, các chủ Đan Các, Phi Sơn lão tổ. Hắn một tay luyện đan thuật, xuất thần nhập hóa, hưởng thụ lời ca ngợi của cả nam vực Tu Chân Giới. Nhưng căn cơ tu vi cũng thập phần bình thường, ở bên trong tinh cảnh giới, thực lực cơ hồ chỉ là tồn tại lót đáy.
Kỳ thật này cũng là bệnh chung lưỡng nan của Tu Chân Giới!
Phi Bạch cũng từng nhắc tới qua với Bắc Thần, từ sau khi thiên phú chế phù của Phi Thanh được tông môn phát hiện, cao tầng tông môn còn có ý tăng cường tu vi của Phi Thanh.
Tâm tư cao tầng của Nam Huyền Tông cũng rất cần được cân nhắc, bọn họ đơn giản chỉ là muốn làm cho Phi Thanh trước tấn chức Đạo Tiên Cảnh Giới, sau này lại nghiên cứu sâu vào cảnh giới chế phù tông sư.
Nghe đến đây, Bắc Thần bất giác lại lo lắng cho Chỉ Điệp. Bên ngoài Cực Đạo Cung, Bắc Thần ngoài ý muốn biết được Chỉ Điệp thế nhưng tinh nghiên thâm hậu một đường đối với trận pháp.
Phải biết rằng, nội tình trận pháp của Nam Huyền Tông chính là còn nông cạn hơn cả nội tình chế phù. Một tông sư trận pháp duy nhất chính là Diệu Sơn chân nhân, nghe nói sau khi hắn tiến cấp lên cảnh giới Đạo Tinh Cảnh, vì chủ trì tông môn bảo hộ đại trận, không thể không rút ra tinh lực tinh nghiên trận pháp thuật.
Khoảng cách khởi hành còn có một đoạn thời gian, Phi Thanh cũng vui vẻ chỉ điểm cho Bắc Thần chế phù thuật. Thông qua một phen trao đổi, Bắc Thần trên con đường chế phù biểu hiện ra được thiên phú, làm cho Phi Thanh là chế phù thiên tài vạn năm mới xuất hiện ở Nam Huyền Tông cũng lắp bắp kinh hãi!
Sau khi biết được Bắc Thần đã muốn thành công luyện chế ra một đạo nguyên phù trung phẩm, Liệt Địa Phù, Phi Thanh không nói hai lời, xuất ra ba viên ngọc giản đưa cho Bắc Thần.
- Đây là hai phương phù của nguyên phù trung phẩm, một là Lục Đằng Phù, một là Bạo Linh Phù. Ngọc giản cuối cùng là một ít chế phù tâm đắc của sư tỷ. Sau khi chế phù sư thành công luyện chế nguyên phù trung phẩm, chế phù thuật sẽ nghênh đón một lần tinh tiến bay vọt lên. Đệ cần phải luyện tập nhiều hơn, tốt nhất là nắm giữ nhiều hơn vài loại phương pháp luyện chế phù. Lấy lợi để đệ làm quen với nhiều loại ký hiệu của thuộc tính để vẽ phác thảo.
Tâm đắc chế phù, đồ vật này nọ, bình thường đều bị chế phù sư coi như là độc chiến của chính mình. Phi Thanh dễ dàng chuyển giao cho Bắc Thần, thật sự khiến cho Phi Phủ đứng ở một bên hoảng sợ.
Bắc Thần thập phần không khách khí thu lại ba ngọc giản, còn nghiêm mặt nói:
- Sư tỷ, lần này chúng ta đi Mật Châu, còn không biết phải ngây ngốc bao lâu. Đệ có vấn đề gì, có thể đi tìm tỷ để lãnh giáo không?
Phi Thanh sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Bắc Thần, chuyển tay còn tặng cho Bắc Thần một hộp phù mặc cao cấp.
Phi Phủ vẫn đi theo bên người hai người, thấy Phi Thanh sủng nịch Bắc Thần kia vô cùng, hận đến nghiến răng. Nếu không phải thấy Phi Thanh vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn đã sớm đánh Bắc Thần một chút rồi.
Nhận thấy được đệ tử hiện trường một trận xôn xao, ba người Bắc Thần đều tự hoàn hồn, ngẩng đầu thì thấy một đạo độn quang xa xa bay lại đây.
- Là Phi Hoang sư huynh đến đây!
Phi Hoang là tiên trưởng Đệ Nhị Sơn Nam Huyền Tông, là dẫn đầu của đệ tử cấp thấp hành động ở Mật Châu này, tu vi tự thân là Cố Nguyên đỉnh phong.
Sau khi hạ độn quang xuống, ba đệ tử từ bên trong đi tới, người cầm đầu hơi thở trầm ổn, thần sắc thông dong.
- Phi Thanh sư muội, Phi Phủ sư đệ!
Sau khi chào hỏi với Phi Thanh, Phi Phủ, Phi Hoang nhìn nhìn mọi người gật gật đầu:
- Mọi người đã đến đông đủ, hành trình Mật Châu lần này, nghĩ rằng chắc hẳn trong lòng các vị sư đệ sư muội đều đã có tính toán. Lần này tông môn cắt cử ta cùng Phi Thanh, Phi Phủ là ba người dẫn đầu, nhiệm vụ cũng đã sớm phân công tốt lắm, các vị đều tự cẩn thận, cần phải nghiêm chỉnh kỷ luật.
Hai tông đại chiến, không thiếu được máu chảy thành sông. Phi Hoang tam ngôn lưỡng ngữ, đã đè ép bầu không khí hiện trường xuống, ngay cả Bắc Thần cũng đều thu hồi tâm tư, thận trọng ba phần.
Làm cho Bắc Thần khẽ nhíu mày chính là một đệ tử Cố Nguyên tầng năm phía sau Phi Hoang giống như vô tình quét mắt liếc sang hắn. Tuy rằng chỉ là giây lát lướt qua, Bắc Thần vẫn là mẫn tuệ sâu sắc bắt giữ được địch ý trong cái liếc mắt này.
“Đệ Nhị Sơn, Đệ Nhị Sơn, chẳng lẽ ta là lại đụng chạm với phong thủy nơi đó!”
Sau đó, ba người Phi Hoang đều tự đem ra một ít hạng mục công việc cần chú ý phân công nhiệm vụ một chút với mọi người.
Bắc Thần cũng theo bên Lưu Phủ tiếp nhận một ngọc giản, bên trong có ghi lại nhiệm vụ hắn nên hoàn thành.
Sau khi công đạo rõ ràng sự tình, Phi Hoang vung tay lên, hai trăm năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ xuất phát, thông qua Truyện Tống Trận, đi trước Hàm Châu tiếp giáp Mật Châu.
Hàm Châu là một trong tám châu Nam Huyền Tông nắm trong tay, trực tiếp liền mạch và thông nhau với Truyện Tống Trận của bản tông Nam Huyền Tông. Đám người Bắc Thần trực tiếp truyền tống tới Hàm Châu thành rồi. Sau khi hội hợp cùng hơn hai mươi đệ tử đã đứng đợi sẵn ở nơi này, lần thứ hai khống chế pháp khí phi hành, như ong vỡ tổ hướng đến Mật Châu.
Từ Hàm Châu bay ra xa là lộ trình ba ngày.
Phi Hoang lấy ra một kiện pháp khí phi độn tông môn cố ý chuẩn bị, là một kiện linh khí phi thuyền.
Sau khi đi lên phi thuyền, Bắc Thần vẫn đi theo mặt sau Phi Phủ, nhiệm vụ thứ nhất của hắn chính là phải đi theo Phi Phủ đi tấn công một quặng mỏ của Đạo Chân Tông, tiếp thu tài nguyên ở đó.
Phi Phủ thân là một trong dẫn đầu tự nhiên là cùng một chỗ với Phi Thanh, Phi Hoang. Hai đệ tử Cố Nguyên kì Đệ Nhị Sơn vẫn đi theo Phi Hoang, về phần Phi Thanh cũng dẫn theo một nữ đệ tử Cố Nguyên kì tầng bốn.
Chính là tựa hồ nữ đệ tử này có điểm nhát gan, vẫn không mở miệng nói chuyện. Bắc Thần lại không muốn giao tiếp với hai người của Đệ Nhị Sơn, dựa vào ở gần bên người nữ đệ tử này cũng đã lâu, tìm cách giao tiếp, nàng mới mở miệng nói một câu với Bắc Thần.
Trong vòng một ngày, Bắc Thần thế nhưng thành công để cho Phi Phù mở miệng cùng hắn nói chuyện, bất giác làm cho Phi Thanh một lần nữa đánh giá hắn một phen.
Lấy một chỗ trống, Phi Phủ một mình đi một bên về phía Bắc Thần.
Sau khi Bắc Thần thấy Phi Phủ vừa rời khỏi Phi Thanh, sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn về phía mình miễn bàn có bao nhiêu muốn giết người, lúc này lấy lòng nói:
- Sư huynh, đây là huynh không đúng, sư đệ đệ chính là bắc cầu dọn đường cho huynh a. Huynh nhìn xem, đệ hiện tại có thể tiếp cận Phi Thanh sư tỷ, xem như người thân cận của nàng. Huynh có đồ vật này nọ phải truyền lại, thư tình phải chuyển giao gì đó a, đệ đều có thể góp công lớn. Hơn nữa đệ còn có thể tùy thời giúp huynh tìm hiểu tin tức, đề phòng tình địch. Huynh nên cảm tạ đệ, như thế nào còn làm ra biểu tình muốn tấu đệ chứ!
Phi Phủ buồn bực, chính mình còn không có như thế nào mà tên gia hỏa này đã nói nhiều lời như vậy, người chết cũng bị ngươi nói cho sống lại mất.
- Huynh thấy hẳn là phải đề phòng nhất chính là tiểu tử đệ, còn nhỏ quỷ đại, trưởng thành còn không biết phải tai họa cho bao nhiêu người đây. Huynh cũng cảnh cáo đệ, đệ đừng thừa cơ ăn đậu hủ của Phi Thanh, cẩn thận huynh trở về sẽ nói với Chỉ Điệp sư muội!
- Sư huynh, huynh thật đen tối, trước kia đệ như thế nào không nhìn ra chứ?
- Đệ nếu lại dính lên người Phi Thanh, sư huynh sẽ làm cho đệ biết huynh rốt cục có bao nhiêu đen tối!
Bắc Thần ngoéo tay phải gãi gãi cằm của mình, vòng vo hai vòng bên người Phi Phủ, tấm tắc nói:
- Sư huynh, huynh không được a, đệ nói với huynh, huynh phải theo đuổi Phi Thanh sư tỷ. Một thân trang phục cùng đạo cụ của huynh cũng phải thay đổi. Huynh nhìn xem Phi Thanh sư tỷ thanh xuân tịnh lệ, huynh nhìn nhìn lại huynh chỉnh bản thân giống như là đại thúc trung niên vậy. Đệ thấy huynh việc nên làm đầu tiên chính là tỉa sạch râu đi.
Phi Phủ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Bắc Thần, lại sờ sờ râu cằm dưới của chính mình, ánh mắt hơi dao động.
Bắc Thần hứng thú nhìn nhìn Lưu Phủ, trong lòng vui đến nở hoa, không nghĩ tới Lưu Phủ luôn luôn trầm ổn, thế nhưng sẽ coi trọng Phi Thanh. Này cũng khó trách, dù sao Phi Thanh quả thật rất hấp dẫn người.
- Tán gẫu cái gì vậy?
Hai người Bắc Thần quay lại, nhìn thấy một mình Phi Hoang hướng đến chỗ bọn họ.
- Không có gì, chỉ là dặn dò tiểu tử này một chút, mấy năm nay không lúc nào không làm cho đệ lo lắng, Mật Châu hung hiểm, để cho nó cẩn thận chút.
- Ồ, Phi Phủ đệ nói như vậy, huynh thật ra lại nghĩ ra rồi. Tiểu tử này chính là Tiểu Bắc Bá của Đệ Tứ Sơn đi, nhìn không ra a, thế nhưng lại là một sát tinh!
Trán Bắc Thần xuất hiện từng vạch hắc tuyến, nguyên lai vị sư huynh Phi Hoang này vẫn còn không biết hắn là ai.
- Ừ, Tiểu Bắc Bá ngươi phải lưu ý, một hàng Cực Đạo Cung, liên tiếp chém giết ba vị tiêm kiếm chủ Đạo Chân Tông. Chỉ là điều này, người của Đạo Chân Tông sẽ không thả hắn.
Bắc Thần nghe vậy sửng sốt, chính hắn không sai biệt lắm cũng đã quên mất việc này.
Miếu Hoàng sống chết thế nào hắn không biết, Miếu Chấn, Miếu Thương chính là chân chân thật thật chết trong tay hắn. Còn Miếu Minh kia cũng không phải dễ đối phó.
- Đạo Chân Tông sẽ không nghĩ đến tông môn sẽ phái hắn tới, hẳn là sẽ không nhằm vào hắn mới đúng. Chính là thời gian một khi đã lâu, vẫn là phải cẩn thận phòng bị. Lại có một ngày chúng ta phải tách ra làm việc, Phi Phủ đệ phải cẩn thận chú ý, mầm non tốt như vậy, cũng không thể để chết trong Mật Châu.
- Sư huynh yên tâm!
Ngày hôm sau, mọi người lần thứ hai tụ cùng một chỗ, tất cả mọi người quái dị liếc mắt đánh giá Phi Phủ, kỳ quái hắn thế nào lại tỉa hết râu đi.
Bắc Thần ở một bên nhịn cười, còn chưa nói hết, sau khi Lưu Phủ tỉa râu, còn phối hợp với một thân trang phục nho nhã, thật đúng là cảm giác có điểm ôn nhuận như ngọc.
- Phía trước đã tiến vào Mật Châu, dựa theo kế hoạch của ba người chúng ta tách ra ở đây. Phi Phủ đệ dẫn dắt năm mươi đệ tử đi tấn công quặng mỏ. Phi Thanh muội dẫn dắt tám mươi đệ tử đi tấn công hồ Bạch Mã. Huynh phụ trách Mật Châu phủ, chiến lực Ngưng Đan kì, tự nhiên có tiền bối tông môn phụ trách, các đệ đều tự cẩn thận!
Theo sau, ba phần đại đội nhân mã, Bắc Thần đi theo Phi Phủ hướng vào phía bắc Mật Châu, đi đến quặng sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.