[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Chương 42: Chủ Động Đến Cửa Phủ Đốc Quân 4
Sơ Điểm Điểm
01/11/2024
Em chồng của Ninh Trinh, cũng là em ruột của Thịnh Trường Dụ, Thịnh Trường Ân, đã trò chuyện với Ninh Trinh về việc này.
“... Lễ cúng Tết Trung Nguyên không chỉ cúng tổ tiên mà còn có cha. Anh cả không về, mẹ đau lòng lắm.” Thịnh Trường Ân nói.
Thịnh Trường Ân năm nay mười bốn tuổi, má phúng phính trắng trẻo, đôi mắt giống hệt Thịnh Trường Dụ, rất có thần thái.
Cô bé có viện riêng của mình, thường ngày đều đi học, sau khi tan học còn phải tập đàn piano, nên rất khó gặp.
Ninh Trinh về nhà chồng đã ba tháng, chỉ gặp cô bé hai ba lần.
Tuy nhiên, Ninh Trinh biết rõ Thịnh Trường Ân rất thân với dì ba Từ Phương Độ.
Ninh Trinh không muốn xen vào mối quan hệ này. Em chồng không tìm cô, cô cũng tuyệt đối không đi làm phiền.
"Những năm trước đốc quân có về không?" Ninh Trinh nhấc tách trà, chẫm rãi uống.
Cô không hiểu ý của em chồng.
Bình thường không gặp, lúc này lại chạy đến than phiền với cô, thật kỳ lạ.
“Đây là năm thứ hai chúng tôi dọn về nhà cũ, trước đó chúng tôi ở phủ Đại soái. Sau này phủ Đại soái được chuyển thành biệt thự của đốc quân.” Thịnh Trường Ân nói.
Ninh Trinh: "Vậy năm ngoái thì sao?"
"Năm ngoái anh cả cũng đi cúng bái Tô Tình Nhi."
Ninh Trinh: "..."
Vậy năm nay em đến nói với chị là mong chị dùng thân phận phu nhân Đốc quân để gây áp lực sao?
Chị thì là cái thá gì!
"... Chị dâu cả, em nghe nói chị về nhà mẹ đẻ một thời gian, rồi còn qua đêm ở ngoài với anh cả."
Ninh Trinh suýt chút nữa sặc ngụm trà.
Trời nóng, nắng chói chang, Ninh Trinh cầm ô che nắng đi đến viện của lão phu nhân.
Dì ba, Từ Phương Độ, cũng có mặt, đang nói chuyện với lão phu nhân.
Ninh Trinh bước vào, mặt hơi trầm xuống.
Lão phu nhân ngạc nhiên: "Trinh Nhi đến rồi, ngồi xuống đi."
Rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ninh Trinh gọi một tiếng mẹ, sau đó quay sang Từ Phương Độ: "Dì ba, nếu cô muốn tìm hiểu chuyện giữa tôi và đốc quân, có thể tự mình đến hỏi tôi. Sao lại để A Ân, một cô bé như vậy đến hỏi, liệu có thích hợp không?"
Giọng cô không cao, nhưng biểu cảm rất nghiêm nghị.
Từ Phương Độ giật mình, đứng lên: "Tôi, tôi chỉ là..."
Lão phu nhân nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Ninh Trinh kể lại lời của em chồng cho bà ta nghe: "... Em ấy chỉ mới mười bốn tuổi, mà gọi nó đi truyền những lời như vậy, chẳng phải quá ác độc sao?"
Lão phu nhân không vui: "Trinh Nhi, con hiểu lầm rồi, đây là do mẹ nói với A Ân. Nếu A Ân làm sai, là do mẹ dạy dỗ không tốt."
“... Lễ cúng Tết Trung Nguyên không chỉ cúng tổ tiên mà còn có cha. Anh cả không về, mẹ đau lòng lắm.” Thịnh Trường Ân nói.
Thịnh Trường Ân năm nay mười bốn tuổi, má phúng phính trắng trẻo, đôi mắt giống hệt Thịnh Trường Dụ, rất có thần thái.
Cô bé có viện riêng của mình, thường ngày đều đi học, sau khi tan học còn phải tập đàn piano, nên rất khó gặp.
Ninh Trinh về nhà chồng đã ba tháng, chỉ gặp cô bé hai ba lần.
Tuy nhiên, Ninh Trinh biết rõ Thịnh Trường Ân rất thân với dì ba Từ Phương Độ.
Ninh Trinh không muốn xen vào mối quan hệ này. Em chồng không tìm cô, cô cũng tuyệt đối không đi làm phiền.
"Những năm trước đốc quân có về không?" Ninh Trinh nhấc tách trà, chẫm rãi uống.
Cô không hiểu ý của em chồng.
Bình thường không gặp, lúc này lại chạy đến than phiền với cô, thật kỳ lạ.
“Đây là năm thứ hai chúng tôi dọn về nhà cũ, trước đó chúng tôi ở phủ Đại soái. Sau này phủ Đại soái được chuyển thành biệt thự của đốc quân.” Thịnh Trường Ân nói.
Ninh Trinh: "Vậy năm ngoái thì sao?"
"Năm ngoái anh cả cũng đi cúng bái Tô Tình Nhi."
Ninh Trinh: "..."
Vậy năm nay em đến nói với chị là mong chị dùng thân phận phu nhân Đốc quân để gây áp lực sao?
Chị thì là cái thá gì!
"... Chị dâu cả, em nghe nói chị về nhà mẹ đẻ một thời gian, rồi còn qua đêm ở ngoài với anh cả."
Ninh Trinh suýt chút nữa sặc ngụm trà.
Trời nóng, nắng chói chang, Ninh Trinh cầm ô che nắng đi đến viện của lão phu nhân.
Dì ba, Từ Phương Độ, cũng có mặt, đang nói chuyện với lão phu nhân.
Ninh Trinh bước vào, mặt hơi trầm xuống.
Lão phu nhân ngạc nhiên: "Trinh Nhi đến rồi, ngồi xuống đi."
Rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Ninh Trinh gọi một tiếng mẹ, sau đó quay sang Từ Phương Độ: "Dì ba, nếu cô muốn tìm hiểu chuyện giữa tôi và đốc quân, có thể tự mình đến hỏi tôi. Sao lại để A Ân, một cô bé như vậy đến hỏi, liệu có thích hợp không?"
Giọng cô không cao, nhưng biểu cảm rất nghiêm nghị.
Từ Phương Độ giật mình, đứng lên: "Tôi, tôi chỉ là..."
Lão phu nhân nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Ninh Trinh kể lại lời của em chồng cho bà ta nghe: "... Em ấy chỉ mới mười bốn tuổi, mà gọi nó đi truyền những lời như vậy, chẳng phải quá ác độc sao?"
Lão phu nhân không vui: "Trinh Nhi, con hiểu lầm rồi, đây là do mẹ nói với A Ân. Nếu A Ân làm sai, là do mẹ dạy dỗ không tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.