[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Chương 48: Có Cầu Tất Ứng 4
Sơ Điểm Điểm
01/11/2024
Trình Bách Thăng nói: “Cậu đừng có vô lý, chính cậu lạnh nhạt với cô ấy. Cô ấy có việc tìm cậu, thì đến phủ Đốc quân; còn cậu có việc tìm cô ấy, thì đến nhà cũ.”
“Lần sau lại nói ” Thịnh Trường Dụ phất tay.
Ninh Trinh trở về nhà cũ, hai ngày sau mới báo với lão phu nhân là Thịnh Trường Dụ đã đồng ý sẽ về ăn cơm vào Tết Trung Thu.
Lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Từ Phương Độ cũng tỏ ra bất ngờ, nhưng không đến mức quá kinh ngạc.
Có đến hay không vẫn còn chưa biết.
Vào các dịp lễ tết, Thịnh Trường Dụ thường rất bận rộn, đôi khi trong quân đội vẫn còn có cuộc họp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến Tết Trung Thu.
Sau khi chính phủ dân chủ thành lập, không còn quy định phải để tang, nhà cũ không cần phải để tang cho Đại soái đã qua đời nữa, nên Tết Trung Thu năm ngoái rất náo nhiệt, năm nay còn vui hơn.
Lão phu nhân mời gánh hát nổi tiếng nhất ở Tô thành, cùng hai danh ca nổi danh thiên hạ đến hát cho mọi người nghe.
“Chị dâu cả, nghe nói chị cố tình mời anh cả về ăn cơm à?” Một cô vợ của em họ hỏi Ninh Trinh.
Ninh Trinh đáp: “Đốc quân đã đồng ý rồi.”
Vợ của em họ nói rất to, cười rạng rỡ: “Vẫn là chị có mặt mũi, nếu người khác đi mời, anh cả chắc chắn sẽ không quan tâm.”
Rồi cô ta lại nói: “Qua một khoảng thời gian nữa, chị bảo anh cả đừng đi cúng tế Tô Tình Nhi nữa, anh ấy cũng sẽ nghe lời chị.”
Ninh Trinh trầm mặt.
Những người xung quanh đều lắng tai nghe nhưng không ai lên tiếng về những lời "bóng gió" của em dâu họ.
“Chị dâu cả, vẫn là chị giỏi, có thể quản đàn ông vào khuôn khổ. Giữa chị em dâu với nhau, tài năng này chị phải dạy em đấy.”
Những lời của cô ta khiến người nghe bực bội, nhưng chưa đến mức phải phát cáu, vì cô ta vẫn luôn cười khanh khách.
Nếu Ninh Trinh nổi nóng, ngược lại sẽ thành ra cô nhỏ nhen, không rộng lượng.
Cô em dâu này thật khó chịu.
“Anh cả bao giờ đến?” Vợ của em họ lại hỏi.
Từ Phương Độ vẫn ngồi bên cạnh, chậm rãi uống trà, không hề liếc mắt sang bên này.
“Lúc nào tôi đến mà cần báo cho cô à? Sao nào, sau này để cô cai quản nhà luôn, dẹp hết bài vị tổ tiên, để cô ngồi đó hưởng hương khói một mình?”
Đột nhiên có tiếng nói vang lên bên cạnh.
Ninh Trinh: “...”
Thịnh Trường Dụ đúng là giỏi thần xuất quỷ nhập, làm cô giật cả mình.
Cô thậm chí còn không để ý anh đã đến từ lúc nào.
“Lần sau lại nói ” Thịnh Trường Dụ phất tay.
Ninh Trinh trở về nhà cũ, hai ngày sau mới báo với lão phu nhân là Thịnh Trường Dụ đã đồng ý sẽ về ăn cơm vào Tết Trung Thu.
Lão phu nhân vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Từ Phương Độ cũng tỏ ra bất ngờ, nhưng không đến mức quá kinh ngạc.
Có đến hay không vẫn còn chưa biết.
Vào các dịp lễ tết, Thịnh Trường Dụ thường rất bận rộn, đôi khi trong quân đội vẫn còn có cuộc họp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến Tết Trung Thu.
Sau khi chính phủ dân chủ thành lập, không còn quy định phải để tang, nhà cũ không cần phải để tang cho Đại soái đã qua đời nữa, nên Tết Trung Thu năm ngoái rất náo nhiệt, năm nay còn vui hơn.
Lão phu nhân mời gánh hát nổi tiếng nhất ở Tô thành, cùng hai danh ca nổi danh thiên hạ đến hát cho mọi người nghe.
“Chị dâu cả, nghe nói chị cố tình mời anh cả về ăn cơm à?” Một cô vợ của em họ hỏi Ninh Trinh.
Ninh Trinh đáp: “Đốc quân đã đồng ý rồi.”
Vợ của em họ nói rất to, cười rạng rỡ: “Vẫn là chị có mặt mũi, nếu người khác đi mời, anh cả chắc chắn sẽ không quan tâm.”
Rồi cô ta lại nói: “Qua một khoảng thời gian nữa, chị bảo anh cả đừng đi cúng tế Tô Tình Nhi nữa, anh ấy cũng sẽ nghe lời chị.”
Ninh Trinh trầm mặt.
Những người xung quanh đều lắng tai nghe nhưng không ai lên tiếng về những lời "bóng gió" của em dâu họ.
“Chị dâu cả, vẫn là chị giỏi, có thể quản đàn ông vào khuôn khổ. Giữa chị em dâu với nhau, tài năng này chị phải dạy em đấy.”
Những lời của cô ta khiến người nghe bực bội, nhưng chưa đến mức phải phát cáu, vì cô ta vẫn luôn cười khanh khách.
Nếu Ninh Trinh nổi nóng, ngược lại sẽ thành ra cô nhỏ nhen, không rộng lượng.
Cô em dâu này thật khó chịu.
“Anh cả bao giờ đến?” Vợ của em họ lại hỏi.
Từ Phương Độ vẫn ngồi bên cạnh, chậm rãi uống trà, không hề liếc mắt sang bên này.
“Lúc nào tôi đến mà cần báo cho cô à? Sao nào, sau này để cô cai quản nhà luôn, dẹp hết bài vị tổ tiên, để cô ngồi đó hưởng hương khói một mình?”
Đột nhiên có tiếng nói vang lên bên cạnh.
Ninh Trinh: “...”
Thịnh Trường Dụ đúng là giỏi thần xuất quỷ nhập, làm cô giật cả mình.
Cô thậm chí còn không để ý anh đã đến từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.