[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Chương 22: Gặp Gỡ Đốc Quân 1
Sơ Điểm Điểm
01/11/2024
Ninh Trinh buông Phồn Phồn ra, đứng dậy.
Cô đi đôi giày da cao gót, chạy suốt một đoạn dài theo sau Phồn Phồn, lại còn nổ súng. Nhưng lúc này, hơi thở của cô vẫn ổn định, không hề thở dốc, lùi lại vài bước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Trường Dụ.
Thịnh Trường Dụ: “...”
Anh nhận ra cô, cô gái biết sửa xe đó.
Hôm nay thật là một ngày hỗn loạn.
Ninh Trinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của lão phu nhân, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt cúi thấp.
Trong phòng đầy người, nhưng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lão phu nhân, dì ba Từ Phương Độ và Ninh Trinh đều im lặng, không ai nói gì.
Một lát sau, quân y ra vào, kèm theo tiếng khóc của Phồn Phồn. Tiếng khóc kìm nén, đầy tủi thân.
"Thì ra, trước mặt đốc quân, cô ta cũng không dám làm càn." Ninh Trinh nghĩ.
Đây là lần thứ hai cô gặp Phồn Phồn.
Phồn Phồn ngày càng tỏ ra quá đáng, đến mức ngay cả lão phu nhân cũng không để vào mắt.
Ninh Trinh cứ nghĩ Phồn Phồn cũng sẽ ngỗ ngược trước mặt đốc quân.
Nhưng khi đốc quân đến, tiếng khóc của cô ta cũng trở nên rụt rè, không khác gì Từ Phương Độ.
Đúng là đánh giá cô ta quá cao.
Các anh trai nhà mẹ đẻ của Ninh Trinh đều không có vợ lẽ, cha và hai chú của cô cũng không nạp thiếp. Ninh Trinh chỉ từng thấy cảnh vợ chồng cãi nhau, chứ chưa bao giờ thấy cảnh thiếp tranh sủng.
Hôm nay quả là mở mang tầm mắt.
Đang miên man suy nghĩ, rèm châu bỗng kêu loạt xoạt, bước chân vang lên.
Ninh Trinh ngẩng đầu, thấy Thịnh Trường Dụ bước ra từ phòng bên cạnh.
Đầu mùa hè nóng bức, mùa mưa đặc biệt ngột ngạt, Thịnh Trường Dụ mặc quần quân đội và đôi ủng dài, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi rộng thùng thình, rất phóng khoáng, cổ áo nửa mở để lộ bộ ngực săn chắc.
Ánh mắt anh sắc bén, trước tiên liếc nhìn Ninh Trinh.
Ninh Trinh vội thu ánh mắt lại.
Lão phu nhân đứng dậy: "Sao rồi?"
"Vai trái bị bắn thủng, không tổn thương đến nội tạng, không đáng ngại." Thịnh Trường Dụ nói.
Nói xong, anh lại nhìn Ninh Trinh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lão phu nhân theo ánh nhìn của anh, cũng nhìn về phía Ninh Trinh, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ninh Trinh mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà, dính đầy máu của Phồn Phồn và bụi đất, tà áo bẩn thỉu; do chạy vội, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, búi tóc xộc xệch, dính vào má.
Rất là nhếch nhác!
Lão phu nhân chọn cho Thịnh Trường Dụ một người vợ, đi lại trong nhà thì mang súng bên mình, chạy còn nhanh hơn cả cái kẻ ngỗ nghịch như Phồn Phồn, khiến lão phu nhân gần như ngất đi.
Cô đi đôi giày da cao gót, chạy suốt một đoạn dài theo sau Phồn Phồn, lại còn nổ súng. Nhưng lúc này, hơi thở của cô vẫn ổn định, không hề thở dốc, lùi lại vài bước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Trường Dụ.
Thịnh Trường Dụ: “...”
Anh nhận ra cô, cô gái biết sửa xe đó.
Hôm nay thật là một ngày hỗn loạn.
Ninh Trinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của lão phu nhân, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt cúi thấp.
Trong phòng đầy người, nhưng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lão phu nhân, dì ba Từ Phương Độ và Ninh Trinh đều im lặng, không ai nói gì.
Một lát sau, quân y ra vào, kèm theo tiếng khóc của Phồn Phồn. Tiếng khóc kìm nén, đầy tủi thân.
"Thì ra, trước mặt đốc quân, cô ta cũng không dám làm càn." Ninh Trinh nghĩ.
Đây là lần thứ hai cô gặp Phồn Phồn.
Phồn Phồn ngày càng tỏ ra quá đáng, đến mức ngay cả lão phu nhân cũng không để vào mắt.
Ninh Trinh cứ nghĩ Phồn Phồn cũng sẽ ngỗ ngược trước mặt đốc quân.
Nhưng khi đốc quân đến, tiếng khóc của cô ta cũng trở nên rụt rè, không khác gì Từ Phương Độ.
Đúng là đánh giá cô ta quá cao.
Các anh trai nhà mẹ đẻ của Ninh Trinh đều không có vợ lẽ, cha và hai chú của cô cũng không nạp thiếp. Ninh Trinh chỉ từng thấy cảnh vợ chồng cãi nhau, chứ chưa bao giờ thấy cảnh thiếp tranh sủng.
Hôm nay quả là mở mang tầm mắt.
Đang miên man suy nghĩ, rèm châu bỗng kêu loạt xoạt, bước chân vang lên.
Ninh Trinh ngẩng đầu, thấy Thịnh Trường Dụ bước ra từ phòng bên cạnh.
Đầu mùa hè nóng bức, mùa mưa đặc biệt ngột ngạt, Thịnh Trường Dụ mặc quần quân đội và đôi ủng dài, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi rộng thùng thình, rất phóng khoáng, cổ áo nửa mở để lộ bộ ngực săn chắc.
Ánh mắt anh sắc bén, trước tiên liếc nhìn Ninh Trinh.
Ninh Trinh vội thu ánh mắt lại.
Lão phu nhân đứng dậy: "Sao rồi?"
"Vai trái bị bắn thủng, không tổn thương đến nội tạng, không đáng ngại." Thịnh Trường Dụ nói.
Nói xong, anh lại nhìn Ninh Trinh, ánh mắt đầy ẩn ý.
Lão phu nhân theo ánh nhìn của anh, cũng nhìn về phía Ninh Trinh, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ninh Trinh mặc một chiếc sườn xám màu trắng ngà, dính đầy máu của Phồn Phồn và bụi đất, tà áo bẩn thỉu; do chạy vội, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, búi tóc xộc xệch, dính vào má.
Rất là nhếch nhác!
Lão phu nhân chọn cho Thịnh Trường Dụ một người vợ, đi lại trong nhà thì mang súng bên mình, chạy còn nhanh hơn cả cái kẻ ngỗ nghịch như Phồn Phồn, khiến lão phu nhân gần như ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.