[Dân Quốc] Sau Khi Ly Hôn, Đại Lão Quân Phiệt Bỗng Chốc Bạc Đầu
Chương 19: Tranh Đấu Giữa Thê Và Thiếp 2
Sơ Điểm Điểm
01/11/2024
Phồn Phồn ngạo mạn, ngang ngược; Từ Phương Độ thì mắt ngấn lệ, yếu đuối đáng thương, nhưng lời lẽ sắc bén, từng câu từng chữ đều chọc vào điểm yếu của Phồn Phồn.
Chẳng hạn như Từ Phương Độ nói: “Nếu không phải thời thế thay đổi, kẻ như cô bước vào cửa lớn nhà cũ đã bị đánh gãy chân từ lâu.”
“Cô mắng ai đó?” Phồn Phồn lập tức nổi giận.
Ninh Trinh biết Phồn Phồn xuất thân không tốt. Dù đã làm dì hai nhiều năm, dường như đã rửa sạch quá khứ, không ai dám nhắc lại vết nhơ.
Từ Phương Độ trông có vẻ dịu dàng nhưng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói những lời cay độc nhất.
Phồn Phồn giận dữ, lao tới tát mạnh vào mặt Từ Phương Độ.
Ninh Trinh: “...”
Đám người hầu: “...”
“Vô lễ!” Lão phu nhân đúng lúc bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy cảnh này liền nổi giận.
Bà ta còn chỉ vào đám người hầu: “Các người đều là người chết à, đứng nhìn cô ta hành hung sao?”
Sau đó lại nhìn Ninh Trinh: “Phu nhân Đốc quân cũng là người chết à?”
Ninh Trinh: “?”
Chuyện này liên quan đến cô sao?
Cô còn tưởng mình chỉ đến đây để hóng chuyện.
Phồn Phồn lập tức quỳ xuống. Mặc dù quỳ nhưng cô ta vẫn giữ lưng thẳng, không khóc, biểu cảm nghiêm nghị nhìn lão phu nhân: “Dì ba sỉ nhục đốc quân và nhục nhã anh ấy, nên con mới ra tay dạy dỗ cô ta.”
Từ Phương Độ thì khóc lóc, nước mắt lăn dài, quỳ xuống: “Mẹ, con không có.”
Lão phu nhân tức đến mức như muốn phát bệnh.
“Cô có tư cách gì mà dạy dỗ cô ta?” Lão phu nhân chỉ vào Phồn Phồn: “Cô xem cô là cái thứ gì chứ?”
“Con là người của đốc quân.” Phồn Phồn vẫn ngẩng cao đầu: “Nếu lão phu nhân muốn đánh thì cứ đánh, con tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào sỉ nhục đốc quân.”
Lúc này Ninh Trinh mới hiểu tại sao người ta nói hai thiếp của đốc quân thường tranh đấu không ngừng.
Không ai là kẻ dễ bắt nạt.
Còn mối quan hệ giữa lão phu nhân và đốc quân, dường như cũng không hòa thuận như vẻ bề ngoài. Ít nhất là Phồn Phồn dám nhắc đến đốc quân để đè ép lão phu nhân.
Nếu lão phu nhân không để mặt đốc quân, bà ta có thể gọi người đến đánh chết Phồn Phồn.
Nhưng lão phu nhân vừa giận vừa tức, lại không nói xử lý thế nào.
Lúc này Ninh Trinh muốn chuồn đi.
Rất rõ ràng, cô là “phu nhân Đốc quân”, lão phu nhân sẽ lợi dụng cô làm con tốt.
Nhưng lúc này đã quá muộn.
Lão phu nhân nói: “Trinh Nhi, việc này giao cho con xử lý.”
Ninh Trinh: “...”
Chẳng hạn như Từ Phương Độ nói: “Nếu không phải thời thế thay đổi, kẻ như cô bước vào cửa lớn nhà cũ đã bị đánh gãy chân từ lâu.”
“Cô mắng ai đó?” Phồn Phồn lập tức nổi giận.
Ninh Trinh biết Phồn Phồn xuất thân không tốt. Dù đã làm dì hai nhiều năm, dường như đã rửa sạch quá khứ, không ai dám nhắc lại vết nhơ.
Từ Phương Độ trông có vẻ dịu dàng nhưng lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói những lời cay độc nhất.
Phồn Phồn giận dữ, lao tới tát mạnh vào mặt Từ Phương Độ.
Ninh Trinh: “...”
Đám người hầu: “...”
“Vô lễ!” Lão phu nhân đúng lúc bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy cảnh này liền nổi giận.
Bà ta còn chỉ vào đám người hầu: “Các người đều là người chết à, đứng nhìn cô ta hành hung sao?”
Sau đó lại nhìn Ninh Trinh: “Phu nhân Đốc quân cũng là người chết à?”
Ninh Trinh: “?”
Chuyện này liên quan đến cô sao?
Cô còn tưởng mình chỉ đến đây để hóng chuyện.
Phồn Phồn lập tức quỳ xuống. Mặc dù quỳ nhưng cô ta vẫn giữ lưng thẳng, không khóc, biểu cảm nghiêm nghị nhìn lão phu nhân: “Dì ba sỉ nhục đốc quân và nhục nhã anh ấy, nên con mới ra tay dạy dỗ cô ta.”
Từ Phương Độ thì khóc lóc, nước mắt lăn dài, quỳ xuống: “Mẹ, con không có.”
Lão phu nhân tức đến mức như muốn phát bệnh.
“Cô có tư cách gì mà dạy dỗ cô ta?” Lão phu nhân chỉ vào Phồn Phồn: “Cô xem cô là cái thứ gì chứ?”
“Con là người của đốc quân.” Phồn Phồn vẫn ngẩng cao đầu: “Nếu lão phu nhân muốn đánh thì cứ đánh, con tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào sỉ nhục đốc quân.”
Lúc này Ninh Trinh mới hiểu tại sao người ta nói hai thiếp của đốc quân thường tranh đấu không ngừng.
Không ai là kẻ dễ bắt nạt.
Còn mối quan hệ giữa lão phu nhân và đốc quân, dường như cũng không hòa thuận như vẻ bề ngoài. Ít nhất là Phồn Phồn dám nhắc đến đốc quân để đè ép lão phu nhân.
Nếu lão phu nhân không để mặt đốc quân, bà ta có thể gọi người đến đánh chết Phồn Phồn.
Nhưng lão phu nhân vừa giận vừa tức, lại không nói xử lý thế nào.
Lúc này Ninh Trinh muốn chuồn đi.
Rất rõ ràng, cô là “phu nhân Đốc quân”, lão phu nhân sẽ lợi dụng cô làm con tốt.
Nhưng lúc này đã quá muộn.
Lão phu nhân nói: “Trinh Nhi, việc này giao cho con xử lý.”
Ninh Trinh: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.