Chương 74: Thủ đoạn dơ bẩn
Hiiamkicker
05/03/2022
Ma Kim nhìn thẳng vào ánh mắt của Ái Như, trả lời nghiêm túc:
-Ta nói thật.
Gương mặt của nàng hiện lên một chút lo lắng. Hắn liền xoa đầu tỏ vẻ quan tâm
-Sao thế? Nàng không vui sao?
-Ta...ta cũng không biết nữa.
-Ta dự tính bước vào con đường tu tiên, nàng thấy thế nào, đồng hành cùng ta chứ?
-Vấn đề này, chàng có thể để cho ta thời gian suy nghĩ không?
-Không vội, nhưng mà ta còn một điều muốn nói.
-Chàng nói đi.
-Ta không thực sự là Nguyễn Kim.
Ái Như không bất ngờ lắm, nàng điềm tĩnh trả lời:
-Chuyện này ta đã nhìn ra từ trước, chỉ đợi chính miệng chàng nói ra thôi.
Thấy nàng ấy không phản ứng tiêu cực, hắn chống cùi trỏ lên bàn, nghiêng người gác đầu lên tay tỏ ý phấn khích:
-Nàng thông minh thế, ta sơ hở ở chỗ nào chăng?
-Hừm, quá nhiều luôn, trong đó có mối tình đơn phương với Hân tiểu thư, dù cho biến cố ập đến cũng chẳng thể khiến đứa cháu ngu ngốc ấy quên đi được đâu.
-Lỡ cháu trai ngu ngốc vì yêu dì thì sao?
-Ơ, ý của chàng, ta là người thay thế à?
Hắn ngắt mũi nàng:
-Nói bậy bạ gì đó, làm sao Hân tiểu thư có thể sánh với nàng được.
-Đó, điểm thứ hai là đây, tên cháu trai của ta làm gì có thể dẻo miệng như vậy chứ.
-Haha, cũng đúng, nàng có muốn nghe thêm về thân phận của ta không?
-Tất nhiên là có rồi, nhưng mà nghe xong ta có phải rời xa chàng không?
-Tạm thời thì chưa.
Sắc mặt Ái Như chìm xuống, nỗi buồn dần lên ngôi.
-Thế thì chàng nói đi.
-Ta đây kiếp trước, à không, ta cũng không rõ phải kiếp trước không nữa. Nói chung cứ hiểu trong người ta có lưu giữ kí ức của hai thân phận, một là Nguyễn Kim, hai là Ma Kim. Về phần Nguyễn Kim thì ta không bị chi phối nhiều về tính cách của hắn. Điển hình là ta hiện tại không có cảm giác gì với cô nương Tuyết Hân, tuy nhiên một số tài lẻ của hắn ta vẫn kế thừa, như khả năng văn chương, võ thuật. Còn về thân phận Ma Kim kia, đó là cháu trai của Ma vương trên Thượng giới, không may mất mạng, và tái sinh dưới thân phận hiện tại. Nhưng điều đặc biệt là, đó không phải quá khứ, mà có lẽ nằm ở tương lai. Hơi khó hiểu phải không?
-Ta cũng hình dung được phần nào, mục đích của chàng hiện tại là quay về Thượng Giới phải không?
"Sao hay vậy kìa, bản thân ta còn chưa hiểu mà!" Ma Kim hơi bất ngờ.
-Ta cũng không chắc nữa, liệu lên được Thượng Giới thì có thể trở về thân phận kia không, vì thực chất điều ta lưu luyến gì ở đó là các vị tỉ tỉ, đặc biệt là người mẹ hết mực thương yêu ta.
-Ơ, cứ tưởng chàng truy cầu quyền lực hay sự trường sinh.
-Uầy, không chết sớm thì cũng chết muộn thôi, làm gì đạt được bất tử chứ. Có điều ở bên những mỹ nhân thì ta rất hạnh phúc.
-Đẹp hơn ta nhiều không?
-Hơn rất nhiều.
Ái Như câm nín, không biết là tên này là người thật thà hay gian xảo nữa.
-Sao im lặng vậy, không còn gì thắc mắc về ta nữa sao?
-Không, hết rồi. Ta đi dọn bát dĩa đây.
-Để ta đi cùng nàng.
-Không cần.
-Nhưng mà còn một điều này nữa.
-Nói lẹ đi, còn bao việc.
-Tối nay ngủ với ta nhé, ta không chắc còn bao nhiêu thời gian được ở bên nàng nữa.
-Không biết, cứ ngủ trước đi.
Thế là tên Ma Kim vô tâm sau khi rửa mặt, súc miệng thì lên giường đánh một giấc ngon lành. Trong khi đó Ái Như đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới dám quyết định qua đêm với hắn.
"Tên dở hơi này, hắn ngủ trước thật kìa! Lại còn kiểu nằm sát góc chừa chỗ cơ, chọc tức ta saooo?"
Thế là nàng đành ngậm ngùi ôm hắn thao thức cả đêm "Nãy bảo thế thôi chứ ta đã hiểu được gì đâu chứ."
Sáng ngày mai, như thường lệ Ái Như chuẩn bị sẵn đồ ăn cho hắn rồi trông coi khách điếm.
Hắn tỉnh dậy, đánh chén no nê rồi lật đật đi xuống dưới phụ giúp bà chủ. Thấy vẻ mặt nàng có chút mỏi mệt nên hắn quan tâm hỏi han.
-Mắt thâm thế này, đêm qua không ngủ à?
-Ừ, thế thì sao? Đâu phải chuyện của ngươi?
-Sao lại cọc cằn thế? Đợi ta một xíu.
Thế là hắn xuống bếp pha một ly nước cam cho nàng uống.
-Nay còn biết làm nước cơ à? (Tâm hồn của nàng được xoa dịu phần nào)
-Ngon không?
-Cũng tàm tạm.
-Khi nãy trong lúc vắt cam thì ta nảy ra một ý tưởng lớn.
-Nói đi, lại tính bày trò gì đây?
-Chúng ta mở rộng kinh doanh về nước ép trái cây đi?
-Hả, hôm qua còn bảo tu luyện các kiểu mà, sao giờ lại làm thương nhân rồi.
-Tu tiên có dễ đâu, nếu như tu ma thì chúng ta có thể cướp bóc lấy ngân lượng mua nguyên liệu, còn tu tiên thì không thể làm ra những việc như thế. Phi thương bất phú mà, chúng ta chỉ còn cách đó thôi.
-Hừm, nhưng ổn không, nếu chàng bảo mở tửu lầu thì còn nghe được.
-Tửu lầu đại trà quá rồi, một con đường có khi hai ba quán cùng cạnh tranh, mà khách hàng của nó chủ yếu là nam nhân thôi, còn nước ép thì tiếp cận mọi đối tượng.
-Nghe cũng thuyết phục đó. Nhưng mà chưa đủ để khiến ta chấp thuận.
Ma Kim hiểu ý, liền nhanh tay nhanh chân qua đấm lưng bóp vai nàng, điều này khiến các nhân viên trong quán có phần ngạc nhiên. Hắn dẻo miệng dụ dỗ:
-Nàng nghĩ xem, nếu như chúng ta thành công, sẽ kiếm được rất nhiều ngân lượng, nàng không cần phải khổ sở thức khuya dậy sớm để làm những việc này. Dành thời gian cùng ta tu luyện, ngao du thiên hạ.
-Thế thì sao chứ, sau này ngươi cũng bỏ ta mà đi. Tại sao ta lại khổ cực như thế, hiện tại ta rất an nhàn mà.
-Nàng nghĩ thử đi, bây giờ nàng đã hơn ba mươi, dẫu cho ta giúp nàng vào thăng lên được nhất giai hậu kỳ thì sau tuổi năm mươi cũng sẽ lão hóa, da dẻ nhăn nheo đó.
-Thì? Ngươi từng hứa chịu trách nhiệm khi lấy đi đời con gái của ta mà? Hay tính để ta cô độc tới già?
-Bình tĩnh nào, để ta phân tích cho nghe. Nếu không tu luyện thêm nữa thì nàng sẽ chỉ sống tới hơn một trăm tuổi. Lúc đó dẫu ta vẫn còn chưa rời khỏi đây thì cũng không còn cơ hội chăm sóc cho nàng. Nhưng ngược lại, nếu nàng chịu tu luyện song hành với ta, cùng ta cưỡi mây, đạp gió, sống tới vài trăm thậm chí cả ngàn tuổi đến khi ta rời xa nàng. Lúc bấy giờ nàng ở lại thế giới này vừa có sắc đẹp khuynh thành, vừa có tài sản vô lượng, lại còn sở hữu sức mạnh bá đạo, lúc đó lập một dàn nam sủng gồm vài nghìn giai nhân còn được. Nói thử xem, cái nào lợi hơn chứ.
-Hừm, cũng hợp lý, coi như ta nể mặt các sủng nam tương lai mà nghe theo ngươi lần này.
Thế là hắn kéo nhẹ mặt nạ lên thơm má nàng giữa thanh thiên bạch nhật.
-Này, người ta nhìn kìa.
-Nếu không có người ta thì đã manh động hơn rồi. À mà nè, ta đi ra ngoài một chút.
-Đi đâu đó.
-Nghe nói Phạm gia kén rể, ta tới xem thử.
-Khoan, đứng lại đó.
-Có chuyện gì sao?
-Dám hỏi tại sao cơ à? Hôm qua còn bảo không có tí cảm xúc gì với Hân cô nương mà giờ lại muốn đi cưới cô ấy. Ta là trò đùa của ngươi à?
-Ta chỉ muốn đi thăm dò một tí thôi. Nhìn xem vị khách hàng ngồi kia là tai mắt của Phạm gia kìa.
Ma Kim thẳng thừng chỉ vào tên thuộc hạ đó khiến Ái Như ngạc nhiên.
-Nàng yên tâm, ta mua chuộc hắn vào ngày hôm nọ rồi. Mối thù của Nguyễn gia, ta cũng thay thân xác này giải quyết chứ.
Nàng ta nghe thế thì cũng không có lí do gì để ngăn cản:
-Nhớ cẩn thận đây, nếu bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi. Ta không muốn chàng vì chuyện đó mà gặp nguy hiểm.
-Nàng yên tâm. Ta bất tử!
Nhớ lại sau đợt va chạm với bọn cướp, Ma Kim cẩn thận bỏ ra một vài lần tái sinh để điều tra một tên thường xuyên xuất hiện nhiều lần trong kí ức, thế là với một số thủ thuật bỉ ổi, Ma Kim đã dễ dàng nắm thóp. Cũng may bọn chúng khinh thường Nguyễn Kim, chỉ cử một tên ất ơ theo dõi sau khi hắn đã bị phế.
Ngày hôm qua Ma Kim đi dạo, dụ tên tiểu tử đó vào một góc khuất rồi vạch mặt, kèm theo những lời đe dọa khiến bất cứ ai nghe qua đều khiếp đảm:
-Này, tên ngu dám theo dõi ta sao. Ta biết cha mẹ già và người em gái mười tuổi của ngươi đang sống ở đâu đấy, nó có một nốt ruồi sau cổ, một vết thẹo nhỏ sau mông phải không, mùi vị nó ngon đấy, ta chưa ra tay đâu nhưng mà nếu ngươi không nghe theo lệnh của ta thì hậu quả ngươi rõ rồi chứ? Dạo này ta không còn vui tính như xưa nữa đâu.
Nghe vậy, tên bám đuôi tái xanh mặt, vội quỳ xuống liên tục vái lạy van xin:
-Đại hiệp làm ơn tha lỗi cho nô tài, nô tài chỉ vừa theo dõi ngài không lâu, cũng chưa cung cấp thông tin gì của ngài cho người của Phạm gia, làm ơn hãy thương hại cho cẩu nô tài đây, ngài muốn ta chết ta cũng không dám chối từ, xin ngài tha cho gia đình ta, họ vô tội, làm ơn, ta xin ngài.
-Thôi nín đi, ta chỉ trêu thôi. Sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, không chỉ có thể giữ lại mạng, ta còn bố thí cho ngươi chút ngân lượng tiêu xài. Rõ chưa?
"À mà do ta tái sinh nên không tính nhỉ? Lúc đó sàm sỡ trẻ em làm mém nữa thăng bậc, may mà ta kiềm chế lại không thì hỏng đại sự. Coi như đền bù tí vậy." Ma Kim cười nham hiểm nghĩ lại khiến cho tên tiểu tốt kia sợ hãi.
-Nô tài đã rõ, ngài có gì căn dặn không, nô tài sẽ dùng cả mạng sống để làm.
-À thì cứ làm công việc theo dõi bình thường thôi, báo cáo cho bọn chúng rằng ta phụ việc ở đó cả ngày. Cần gì thêm ta sẽ nói sau, miễn đừng có ý định phản bội lại ta thì ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi. Ta với Phạm gia, ai giữ uy tín hơn thì lòng ngươi cũng rõ rồi.
-Dạ dạ. Nô tài tuyệt đối trung thành với Kim công tử.
-Ừ. Cầm lấy một đồng vàng mà mua thuốc cho cha ngươi đi và cả bánh kẹo cho tiểu muội nữa. Ta chưa đụng tới họ đâu, cứ hỏi là biết.
-Nô tài đa tạ đại ân đại đức của ngài.
-À, giữ kín chuyện thôi, ta không tốt bụng ra tay can thiệp nếu như tự ngươi ngu dốt để bọn người của Phạm gia phát hiện đâu.
-Dạ dạ, đa tạ ngài đã căn dặn.
-Ta nói thật.
Gương mặt của nàng hiện lên một chút lo lắng. Hắn liền xoa đầu tỏ vẻ quan tâm
-Sao thế? Nàng không vui sao?
-Ta...ta cũng không biết nữa.
-Ta dự tính bước vào con đường tu tiên, nàng thấy thế nào, đồng hành cùng ta chứ?
-Vấn đề này, chàng có thể để cho ta thời gian suy nghĩ không?
-Không vội, nhưng mà ta còn một điều muốn nói.
-Chàng nói đi.
-Ta không thực sự là Nguyễn Kim.
Ái Như không bất ngờ lắm, nàng điềm tĩnh trả lời:
-Chuyện này ta đã nhìn ra từ trước, chỉ đợi chính miệng chàng nói ra thôi.
Thấy nàng ấy không phản ứng tiêu cực, hắn chống cùi trỏ lên bàn, nghiêng người gác đầu lên tay tỏ ý phấn khích:
-Nàng thông minh thế, ta sơ hở ở chỗ nào chăng?
-Hừm, quá nhiều luôn, trong đó có mối tình đơn phương với Hân tiểu thư, dù cho biến cố ập đến cũng chẳng thể khiến đứa cháu ngu ngốc ấy quên đi được đâu.
-Lỡ cháu trai ngu ngốc vì yêu dì thì sao?
-Ơ, ý của chàng, ta là người thay thế à?
Hắn ngắt mũi nàng:
-Nói bậy bạ gì đó, làm sao Hân tiểu thư có thể sánh với nàng được.
-Đó, điểm thứ hai là đây, tên cháu trai của ta làm gì có thể dẻo miệng như vậy chứ.
-Haha, cũng đúng, nàng có muốn nghe thêm về thân phận của ta không?
-Tất nhiên là có rồi, nhưng mà nghe xong ta có phải rời xa chàng không?
-Tạm thời thì chưa.
Sắc mặt Ái Như chìm xuống, nỗi buồn dần lên ngôi.
-Thế thì chàng nói đi.
-Ta đây kiếp trước, à không, ta cũng không rõ phải kiếp trước không nữa. Nói chung cứ hiểu trong người ta có lưu giữ kí ức của hai thân phận, một là Nguyễn Kim, hai là Ma Kim. Về phần Nguyễn Kim thì ta không bị chi phối nhiều về tính cách của hắn. Điển hình là ta hiện tại không có cảm giác gì với cô nương Tuyết Hân, tuy nhiên một số tài lẻ của hắn ta vẫn kế thừa, như khả năng văn chương, võ thuật. Còn về thân phận Ma Kim kia, đó là cháu trai của Ma vương trên Thượng giới, không may mất mạng, và tái sinh dưới thân phận hiện tại. Nhưng điều đặc biệt là, đó không phải quá khứ, mà có lẽ nằm ở tương lai. Hơi khó hiểu phải không?
-Ta cũng hình dung được phần nào, mục đích của chàng hiện tại là quay về Thượng Giới phải không?
"Sao hay vậy kìa, bản thân ta còn chưa hiểu mà!" Ma Kim hơi bất ngờ.
-Ta cũng không chắc nữa, liệu lên được Thượng Giới thì có thể trở về thân phận kia không, vì thực chất điều ta lưu luyến gì ở đó là các vị tỉ tỉ, đặc biệt là người mẹ hết mực thương yêu ta.
-Ơ, cứ tưởng chàng truy cầu quyền lực hay sự trường sinh.
-Uầy, không chết sớm thì cũng chết muộn thôi, làm gì đạt được bất tử chứ. Có điều ở bên những mỹ nhân thì ta rất hạnh phúc.
-Đẹp hơn ta nhiều không?
-Hơn rất nhiều.
Ái Như câm nín, không biết là tên này là người thật thà hay gian xảo nữa.
-Sao im lặng vậy, không còn gì thắc mắc về ta nữa sao?
-Không, hết rồi. Ta đi dọn bát dĩa đây.
-Để ta đi cùng nàng.
-Không cần.
-Nhưng mà còn một điều này nữa.
-Nói lẹ đi, còn bao việc.
-Tối nay ngủ với ta nhé, ta không chắc còn bao nhiêu thời gian được ở bên nàng nữa.
-Không biết, cứ ngủ trước đi.
Thế là tên Ma Kim vô tâm sau khi rửa mặt, súc miệng thì lên giường đánh một giấc ngon lành. Trong khi đó Ái Như đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới dám quyết định qua đêm với hắn.
"Tên dở hơi này, hắn ngủ trước thật kìa! Lại còn kiểu nằm sát góc chừa chỗ cơ, chọc tức ta saooo?"
Thế là nàng đành ngậm ngùi ôm hắn thao thức cả đêm "Nãy bảo thế thôi chứ ta đã hiểu được gì đâu chứ."
Sáng ngày mai, như thường lệ Ái Như chuẩn bị sẵn đồ ăn cho hắn rồi trông coi khách điếm.
Hắn tỉnh dậy, đánh chén no nê rồi lật đật đi xuống dưới phụ giúp bà chủ. Thấy vẻ mặt nàng có chút mỏi mệt nên hắn quan tâm hỏi han.
-Mắt thâm thế này, đêm qua không ngủ à?
-Ừ, thế thì sao? Đâu phải chuyện của ngươi?
-Sao lại cọc cằn thế? Đợi ta một xíu.
Thế là hắn xuống bếp pha một ly nước cam cho nàng uống.
-Nay còn biết làm nước cơ à? (Tâm hồn của nàng được xoa dịu phần nào)
-Ngon không?
-Cũng tàm tạm.
-Khi nãy trong lúc vắt cam thì ta nảy ra một ý tưởng lớn.
-Nói đi, lại tính bày trò gì đây?
-Chúng ta mở rộng kinh doanh về nước ép trái cây đi?
-Hả, hôm qua còn bảo tu luyện các kiểu mà, sao giờ lại làm thương nhân rồi.
-Tu tiên có dễ đâu, nếu như tu ma thì chúng ta có thể cướp bóc lấy ngân lượng mua nguyên liệu, còn tu tiên thì không thể làm ra những việc như thế. Phi thương bất phú mà, chúng ta chỉ còn cách đó thôi.
-Hừm, nhưng ổn không, nếu chàng bảo mở tửu lầu thì còn nghe được.
-Tửu lầu đại trà quá rồi, một con đường có khi hai ba quán cùng cạnh tranh, mà khách hàng của nó chủ yếu là nam nhân thôi, còn nước ép thì tiếp cận mọi đối tượng.
-Nghe cũng thuyết phục đó. Nhưng mà chưa đủ để khiến ta chấp thuận.
Ma Kim hiểu ý, liền nhanh tay nhanh chân qua đấm lưng bóp vai nàng, điều này khiến các nhân viên trong quán có phần ngạc nhiên. Hắn dẻo miệng dụ dỗ:
-Nàng nghĩ xem, nếu như chúng ta thành công, sẽ kiếm được rất nhiều ngân lượng, nàng không cần phải khổ sở thức khuya dậy sớm để làm những việc này. Dành thời gian cùng ta tu luyện, ngao du thiên hạ.
-Thế thì sao chứ, sau này ngươi cũng bỏ ta mà đi. Tại sao ta lại khổ cực như thế, hiện tại ta rất an nhàn mà.
-Nàng nghĩ thử đi, bây giờ nàng đã hơn ba mươi, dẫu cho ta giúp nàng vào thăng lên được nhất giai hậu kỳ thì sau tuổi năm mươi cũng sẽ lão hóa, da dẻ nhăn nheo đó.
-Thì? Ngươi từng hứa chịu trách nhiệm khi lấy đi đời con gái của ta mà? Hay tính để ta cô độc tới già?
-Bình tĩnh nào, để ta phân tích cho nghe. Nếu không tu luyện thêm nữa thì nàng sẽ chỉ sống tới hơn một trăm tuổi. Lúc đó dẫu ta vẫn còn chưa rời khỏi đây thì cũng không còn cơ hội chăm sóc cho nàng. Nhưng ngược lại, nếu nàng chịu tu luyện song hành với ta, cùng ta cưỡi mây, đạp gió, sống tới vài trăm thậm chí cả ngàn tuổi đến khi ta rời xa nàng. Lúc bấy giờ nàng ở lại thế giới này vừa có sắc đẹp khuynh thành, vừa có tài sản vô lượng, lại còn sở hữu sức mạnh bá đạo, lúc đó lập một dàn nam sủng gồm vài nghìn giai nhân còn được. Nói thử xem, cái nào lợi hơn chứ.
-Hừm, cũng hợp lý, coi như ta nể mặt các sủng nam tương lai mà nghe theo ngươi lần này.
Thế là hắn kéo nhẹ mặt nạ lên thơm má nàng giữa thanh thiên bạch nhật.
-Này, người ta nhìn kìa.
-Nếu không có người ta thì đã manh động hơn rồi. À mà nè, ta đi ra ngoài một chút.
-Đi đâu đó.
-Nghe nói Phạm gia kén rể, ta tới xem thử.
-Khoan, đứng lại đó.
-Có chuyện gì sao?
-Dám hỏi tại sao cơ à? Hôm qua còn bảo không có tí cảm xúc gì với Hân cô nương mà giờ lại muốn đi cưới cô ấy. Ta là trò đùa của ngươi à?
-Ta chỉ muốn đi thăm dò một tí thôi. Nhìn xem vị khách hàng ngồi kia là tai mắt của Phạm gia kìa.
Ma Kim thẳng thừng chỉ vào tên thuộc hạ đó khiến Ái Như ngạc nhiên.
-Nàng yên tâm, ta mua chuộc hắn vào ngày hôm nọ rồi. Mối thù của Nguyễn gia, ta cũng thay thân xác này giải quyết chứ.
Nàng ta nghe thế thì cũng không có lí do gì để ngăn cản:
-Nhớ cẩn thận đây, nếu bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi. Ta không muốn chàng vì chuyện đó mà gặp nguy hiểm.
-Nàng yên tâm. Ta bất tử!
Nhớ lại sau đợt va chạm với bọn cướp, Ma Kim cẩn thận bỏ ra một vài lần tái sinh để điều tra một tên thường xuyên xuất hiện nhiều lần trong kí ức, thế là với một số thủ thuật bỉ ổi, Ma Kim đã dễ dàng nắm thóp. Cũng may bọn chúng khinh thường Nguyễn Kim, chỉ cử một tên ất ơ theo dõi sau khi hắn đã bị phế.
Ngày hôm qua Ma Kim đi dạo, dụ tên tiểu tử đó vào một góc khuất rồi vạch mặt, kèm theo những lời đe dọa khiến bất cứ ai nghe qua đều khiếp đảm:
-Này, tên ngu dám theo dõi ta sao. Ta biết cha mẹ già và người em gái mười tuổi của ngươi đang sống ở đâu đấy, nó có một nốt ruồi sau cổ, một vết thẹo nhỏ sau mông phải không, mùi vị nó ngon đấy, ta chưa ra tay đâu nhưng mà nếu ngươi không nghe theo lệnh của ta thì hậu quả ngươi rõ rồi chứ? Dạo này ta không còn vui tính như xưa nữa đâu.
Nghe vậy, tên bám đuôi tái xanh mặt, vội quỳ xuống liên tục vái lạy van xin:
-Đại hiệp làm ơn tha lỗi cho nô tài, nô tài chỉ vừa theo dõi ngài không lâu, cũng chưa cung cấp thông tin gì của ngài cho người của Phạm gia, làm ơn hãy thương hại cho cẩu nô tài đây, ngài muốn ta chết ta cũng không dám chối từ, xin ngài tha cho gia đình ta, họ vô tội, làm ơn, ta xin ngài.
-Thôi nín đi, ta chỉ trêu thôi. Sau này chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, không chỉ có thể giữ lại mạng, ta còn bố thí cho ngươi chút ngân lượng tiêu xài. Rõ chưa?
"À mà do ta tái sinh nên không tính nhỉ? Lúc đó sàm sỡ trẻ em làm mém nữa thăng bậc, may mà ta kiềm chế lại không thì hỏng đại sự. Coi như đền bù tí vậy." Ma Kim cười nham hiểm nghĩ lại khiến cho tên tiểu tốt kia sợ hãi.
-Nô tài đã rõ, ngài có gì căn dặn không, nô tài sẽ dùng cả mạng sống để làm.
-À thì cứ làm công việc theo dõi bình thường thôi, báo cáo cho bọn chúng rằng ta phụ việc ở đó cả ngày. Cần gì thêm ta sẽ nói sau, miễn đừng có ý định phản bội lại ta thì ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi. Ta với Phạm gia, ai giữ uy tín hơn thì lòng ngươi cũng rõ rồi.
-Dạ dạ. Nô tài tuyệt đối trung thành với Kim công tử.
-Ừ. Cầm lấy một đồng vàng mà mua thuốc cho cha ngươi đi và cả bánh kẹo cho tiểu muội nữa. Ta chưa đụng tới họ đâu, cứ hỏi là biết.
-Nô tài đa tạ đại ân đại đức của ngài.
-À, giữ kín chuyện thôi, ta không tốt bụng ra tay can thiệp nếu như tự ngươi ngu dốt để bọn người của Phạm gia phát hiện đâu.
-Dạ dạ, đa tạ ngài đã căn dặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.