Chương 157: Vu khống
Hiiamkicker
12/03/2022
Đại Nô lúc này đang đeo bao tay cao su chét đầy tinh dịch của Thiết Tượng
đực rồi đút thẳng vào bộ phận sinh dục của Thiết Tượng cái. Cái vụ thụ
tinh tạo này thường làm một tháng một lần cho đến khi xác định con linh, ma thú đã mang thai.
Đại Nô làm việc rất nhiệt tình và hăng say mặc dù xét cho cùng thì chẳng sạch sẽ gì cho lắm. Thấy chủ nhân giá lâm, nàng cuống cuồng tháo đồ nghề rồi lùa đám linh thú vào chuồng, sau đó liền hớn hở chạy ra.
Ma Kim dang rộng vòng tay nhưng Đại Nô ngại ngùng vì y phục có chút lấm lem nên không dám đón nhận cái ôm xã giao đấy.
Ma Kim chủ động bước tới, Đại Nô chỉ đành dùng tay phủi phủi nhanh bộ đồ rồi hạnh phúc dựa đầu vào bờ vai rắn rỏi của chủ nhân. Nàng e thẹn, ấp úng hỏi:
-Có chuyện quan trọng gì sao ạ? Chủ nhân đến không báo trước làm thiếp chưa kịp chuẩn bị gì cả...
Ma Kim xiết chặt vòng tay kéo Đại Nô sát lại hơn nữa rồi nói:
-Ta muốn nàng đi cùng ta một chuyến.
-Đi với ngài sao?
-Ừm thì, còn Hồ Mẫn và Thiên Khả nữa.
-Chúng ta đi đâu vậy ạ?
-Chuyện này ta sẽ vừa đi vừa giải thích. Nàng có ngại hiểm nguy không?
-Chủ nhân thật là, mạng của thiếp do chủ nhân quyết định.
-Thế thì tốt. Mau đi chuẩn bị đi. Ta cho nàng mười phút đấy!
-Dạ vâng!
.
Sau đó, ba người họ trở lại Kim Phủ, Bạch Đường Cung nhìn thấy một cô nương che mặt theo sau Ma Kim, không khỏi tò mò, liền thắc mắc:
-Đây là bằng hữu của ngươi sao?
Ma Kim cười đáp:
-Chỉ là một ả nô lệ thôi, không đáng bận tâm.
Bạch Đường Cung cố gắng dò xét tu vi đối phương bằng cách cảm nhận linh lực mà vị cô nương ấy tỏa ra nhưng vô dụng, khả năng ẩn giấu của Đại Nô đến người sở hữu thiên phú gian lận như Ma Kim còn chịu thua.
Thấy Bạch Đường Cung nhìn chằm chằm vào nô lệ đặc biệt, Ma Kim vỗ vai y trêu chọc:
-Sao thế? Thích ả à? Ta tặng cho huynh.
Bạch Đường Cung vội vàng từ chối:
-Ta đây không có hứng thú người của Kim công tử. Nếu không còn vướng bận gì thì chúng ta khởi hành thôi.
.
Đám người Ma Kim ngồi trên thuyền của Hồ Mẫn, còn Bạch Đường Cung tự y ngự kiếm phi hành.
Chặng đường từ Hoàng Hà Thành đến Kinh Dương Thành không có trở ngại gì. Trên đường đi thì Ma Kim chủ động giữ khoảng cách với Bạch Đường Cung để tranh thủ bàn luận kế sách với ba nữ tử kia.
Năm người khởi hành lúc gần trưa, tới tầm xế chiều đã đến Bạch Phủ.
Khác với lần đầu tới trong vai trò lép vế dưới danh nghĩa lính đánh thuê, giờ đây Kim Gia cũng đã có máu mặt, tuy là chưa thể so với nhị giai thế gia nhưng cũng hơn hẳn các tam giai thế gia khác.
Mấy tên gia nô trong Bạch Phủ cúi đầu chào kính cẩn và nhanh chóng sắp xếp phòng ốc cho Ma Kim và ba nữ nhân:
-Công tử đây cần bao nhiêu phòng ạ?
Ma Kim điềm đạm trả lời:
-Chỉ một là đủ.
Vẻ mặt của Bạch Đường Cung lúc này có chút khó chịu: "Hắn ta luôn có mỹ nhân vây quanh, việc muội muội của ta mất tích xem ra chẳng là gì trong mắt hắn."
Ma Kim quay sang vỗ vai cười nói vô tư với Bạch công tử:
-Huynh đài đây có thể dẫn ta tham quan cái gia phủ rộng lớn này không?
Bạch Đường Cung đắn đo một vài giây rồi trả lời:
-Kim công tử và các đạo lữ vừa vượt đường dài tới đây, nghỉ ngơi chút đã. Sáng mai ta sẽ dẫn mọi người đi dạo.
-Được thôi. Hì hì.
Căn phòng mà đám người Ma Kim tá túc cũng rất tiện nghi, có đầy đủ nội thất, giường rộng rãi và bồn tắm sạch sẽ, thơm tho. Hắn ta cùng các đạo lữ ngâm mình thư giản một chút, trong lúc đó, hắn cũng triệu ra hai phân thân mau chóng lập một trận pháp nhỏ dùng để cách âm với bên ngoài.
-Làm một nháy không anh yêu? (Hồ Mẫn)
-Không. (Ma Kim)
-Ban nãy, ngài có bảo còn một vài suy đoán gì đó không tiện nói... (Đại Nô)
-Hừm. Suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi. Các nàng chỉ cần biết một điều là không được tùy tiện hành động, cẩn thận với người của Bạch Gia, chỉ được tin tưởng tuyết đối vào gia đình của chúng ta thôi. (Ma Kim)
Đại Nô cùng hai nữ nhân kia nghe vậy, lòng thầm vui mừng vì người đa nghi như Ma Kim luôn tin tưởng bọn họ.
Tắm rửa xong xuôi hắn lại nghiên cứu đống tài liệu, Thiên Khả và Đại Nô thiền luyện, Hồ Mẫn nhăm nhe hút máu chủ nhân một chút rồi ngồi nghịch mèo.
Đám nô tài của Bạch Gia gõ cửa, kính cẩn đem đồ ăn, thức uống vào tiếp đãi, toàn là những món thượng hạng, Ma Kim cùng các nữ tử vui vẻ thưởng thức.
.
Sáng sớm ngày mai, như đã hẹn, Bạch Đường Cung dẫn đám Ma Kim đi ngắm nhìn quang cảnh quanh gia phủ.
Nơi đây uy nghi tráng lệ, diện tích lớn gấp chục lần Kim Phủ tuy nhiên xét về gia dụng và các vật phẩm trưng bày không quá khác biệt, thậm chí Bạch Phủ còn dùng nhiều thứ được chế tác bởi các nghệ nhân của Nhật Nguyệt Thương Hội.
Vì đây là nhánh chính dành cho những nhân vật tầm cỡ trong Bạch Gia tá túc, mà những cao nhân đó hiếm khi hay tản bộ quanh sân hay chuyện trò cười nói với nhau, nếu không phải đang thí luyện bên ngoài thì cũng đang luyện đan, luyện khí hay thiền luyện trong nơi riêng tư. Vậy nên dạo quanh cả cái Bạch Phủ cũng chỉ gặp qua những tên gia nô đang canh gác, xách nước, tưới cây hay làm vài việc vặt.
Bạch Đường Cung thông báo:
-Có thể trưa nay, Bạch Gia bọn ta sẽ mở một cuộc họp để công bố việc muội muội ta mất tích. Ngươi có thể thính dự.
Ma Kim cười nói:
-Nếu được vậy thì tốt quá. Chắc ngày mai tại hạ và các nữ nhân sẽ đi dò la tin tức của Bạch cô nương.
-Vậy có gì ta sẽ đi cùng các ngươi.
.
Rất nhanh đã đến trưa, Bạch Đường Cung đích thân đi tới để dẫn đám người Ma Kim tới nơi diễn ra cuộc họp. Y cặn dặn:
-Lát hồi các người chỉ cần đi sau ta là được, ta sẽ lo liệu buổi ra mắt có phần đặc biệt này.
Ma Kim vỗ vai cười đùa:
-Đa tạ Bạch công tử đã quan tâm, nhưng bọn ta cốt chỉ đến với thân phận bằng hữu của Bạch cô nương, không cần quá rườm rà. Nếu được thì tại hạ xin vài chỗ nào góc khuất khuất để hóng hớt là được.
Bạch Đường Cung cười lạnh, nói:
-Yên tâm, cứ giao cho ta.
Trong sảnh lớn có ba trưởng bối ngồi ghế trên và sáu tên hậu bối ngồi ghế dưới. Trong số đó có sự xuất hiện của Bạch Khung, y là một trong những trưởng bối có tiếng nói nhất trong Bạch Gia đồng thời là bá phụ của hai huynh muội Đường Cung, Đường Tuyết.
Ma Kim thân là khách, vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn tò mò của đám người xung quanh. Tuy nhiên vì đã được dặn dò nên hắn và ba nữ tử đi cùng không mở miệng chào hỏi, chỉ có thể khẽ cúi đầu lịch sự.
Bạch Đường Cung đi trước, đến khi cả đám đứng giữa sảnh, y mới bắt đầu nói lớn:
-Đây là nghi phạm đã bắt cóc muội muội của ta, cũng từng là nghi phạm đã giết chết Bạch Thiên Thu. Hắn là gia chủ của Kim Gia, Nguyễn Kim.
Đám người xung quanh và ngay cả ba nữ nhân của Ma Kim cũng sửng sốt trước tuyên bố của Bạch Đường Cung.
Thiên Khả ngạc nhiên trước hành động lỗ mãng của tên Bạch Đường Cung, vội vàng lên tiếng thanh minh:
-Ngươi vừa nói bậy bạ gì thế? Phu quân của ta không liên can! Đừng ngậm máu phun người!
Hồ Mẫn còn cũng chỉ tay chửi bới:
-Tên khốn kia. Bọn ta đã lặn lội đường xá xa xôi tới đây với mong muốn tìm ra Bạch cô nương. Ngươi nói thế là ý gì? Chẳng phải ngươi đã đi cùng bọn ta sao?
Đại Nô thì chăm chú quan sát thái độ của những kẻ xung quanh, cốt để cảnh giác phòng vệ, mặc dù trong lòng đang muốn giết chết tên trước mặt nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Bạch Đường Cung giở thái độ khinh miệt, cười lớn nói:
-Nếu ta không làm như thế thì các ngươi có chịu đến đây hay không? Vả lại, ta chỉ nói các ngươi là nghi phạm chứ không bảo là hung thủ. Các ngươi phản ứng kịch liệt như thế hóa ra là nhột sao?
Ma Kim không ngờ rằng Bạch Đường Cung lại mất kiên nhẫn đến vậy, hắn nhếch mép cười một cái rồi bình tĩnh quay về phía người ngồi ở vị trí quan trọng nhất, cũng chính là Bạch Đường Khung, nói lớn:
-Tiền bối đây chắc là chủ trì cuộc họp nay. Xin thay Bạch Gia nói một lời công bằng cho Kim Gia! Rõ ràng tuyên bố của Bạch Đường Cung công tử là thiếu tôn trọng bọn ta!
Hai nữ nhân đang cáu gắt thấy phu quân lên tiếng thì cũng biết thân biết phận lùi xuống một bước.
Bạch Khung thân là một người tu tiên, cảnh giới cũng đã đạt tới nhị giai hậu kỳ nên dù đã hơn trăm tuổi nhưng vẻ bề ngoài rất trẻ trung, ngoại trừ việc nuôi một chùm râu dê để trông trững trạc hơn đám hậu bối.
Y cũng không thể nhìn ra tu vi của Đại Nô, trong lòng nghi hoặc "Liệu đây có phải cao nhân đứng sau Kim Gia như lời đồn đại?"
Bạch Khung đắn đo một lát rồi nói:
-Lỗi là của cháu trai ta. Cung nhi, mau xin lỗi Kim công tử!
Bạch Đường Cung quay mặt lại nhìn Đường Khung với vẻ mặt không cam tâm nhưng trước thái độ cương quyết bá phụ, y đành cúi đầu, nhưng chưa kịp mở miệng thì một vị trưởng bối khác đã lên tiếng bênh vực:
-Nghi phạm thì nói là nghi phạm, có gì là không tôn trọng chứ. Cung nhi, mau giải thích cho ta tại sao cháu lại nói hắn ta có liên quan tới cái chết của Thiên Thu con trai ta?
Ma Kim vội chặn họng, muốn đẩy cơn lửa phẫn nộ của vị phu nhân này về phía đối phương:
-Bạch Đường Cung! Tại sao ngươi lại nhắc đến huynh đệ kết nghĩa của ta ở đây, chẳng phải chính ngươi và muội muội đã tới xác thực rồi sao? Tại sao các ngươi cứ không cho nghĩa huynh của ta yên nghỉ dưới suối vàng mà cứ lôi chuyện đó lên? Tại sao?
Bạch Đường Cung lúc này có chút ngập ngừng, không thể giải thích thỏa đáng:
-Ta... ta...
Vị trưởng bối kia là mẫu thân của Bạch Thiên Thu, là thê tử của Bạch Thiên Dụ, một tu chân giả đã thăng giới từ mười năm trước. Lúc này ả bắt đầu thấy lời của Ma Kim có lý, bèn quay sang gặng hỏi:
-Đường Cung, mau trả lời ta!
Bạch Đường Cung không còn cách nào khác, đành thừa nhận:
-Lỗi của ta là nhắc đến Bạch Thiên Thu, ta không có chứng cứ xác thực về việc đó. Tuy nhiên, việc muội muội ta mất tích, hắn ta chắc chắn có liên can!
Ma Kim khiêu khích:
-Mau lôi bằng chứng ra đi!
Bạch Đường Cung lấy ra một lá thư có bút tích của Bạch Đường Tuyết, trên đó có ghi:
"Gửi đại ca, hôm nay muội đi tới Sa Thiết Thành tìm gặp Kim công tử!"
Ma Kim cười lớn, chế giễu:
-Đây mà gọi là bằng chứng sao? Ta cam đoan Bạch Đường Tuyết không hề xuất hiện ở Sa Thiết Thành! Và đương nhiên ta cũng đã không gặp mặt cô nương ấy suốt mấy tháng nay!
Bạch Đường Cung chỉ tay vào Ma Kim, hét lớn:
-Tất nhiên là chưa hết, ta đã tìm được một nhân chứng!
Bạch Đường Cung triệu một nam nhân vào trong. Ma Kim dòm xem thử "Đúng là đã từng gặp ở đâu đó, à không, kẻ đó ở trong giáo phái mà?"
Tên nam nhân kia quỳ xuống bẩm báo:
-Tại hạ là Phúc Khánh, thuộc hạ dưới trướng của Kim công tử. Nay tại hạ muốn tố cáo một việc, mong Bạch Gia làm chủ cho tại hạ!
Hồ Mẫn tức giận, tính lao tới muốn xử đẹp tên phản bội kia nhưng bị Ma Kim nắm tóc quăng sang cho Thiên Khả trông giữ. Kê đầu dưới bộ ngực mềm mãi của tỷ tỷ, Hồ Mẫn cũng dần bình tĩnh trở lại.
Bạch Đường Cung cười đắc ý. Bạch Khung lúc này lên giọng:
-Tên kia, có chuyện gì còn không mau nói, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!
Đại Nô làm việc rất nhiệt tình và hăng say mặc dù xét cho cùng thì chẳng sạch sẽ gì cho lắm. Thấy chủ nhân giá lâm, nàng cuống cuồng tháo đồ nghề rồi lùa đám linh thú vào chuồng, sau đó liền hớn hở chạy ra.
Ma Kim dang rộng vòng tay nhưng Đại Nô ngại ngùng vì y phục có chút lấm lem nên không dám đón nhận cái ôm xã giao đấy.
Ma Kim chủ động bước tới, Đại Nô chỉ đành dùng tay phủi phủi nhanh bộ đồ rồi hạnh phúc dựa đầu vào bờ vai rắn rỏi của chủ nhân. Nàng e thẹn, ấp úng hỏi:
-Có chuyện quan trọng gì sao ạ? Chủ nhân đến không báo trước làm thiếp chưa kịp chuẩn bị gì cả...
Ma Kim xiết chặt vòng tay kéo Đại Nô sát lại hơn nữa rồi nói:
-Ta muốn nàng đi cùng ta một chuyến.
-Đi với ngài sao?
-Ừm thì, còn Hồ Mẫn và Thiên Khả nữa.
-Chúng ta đi đâu vậy ạ?
-Chuyện này ta sẽ vừa đi vừa giải thích. Nàng có ngại hiểm nguy không?
-Chủ nhân thật là, mạng của thiếp do chủ nhân quyết định.
-Thế thì tốt. Mau đi chuẩn bị đi. Ta cho nàng mười phút đấy!
-Dạ vâng!
.
Sau đó, ba người họ trở lại Kim Phủ, Bạch Đường Cung nhìn thấy một cô nương che mặt theo sau Ma Kim, không khỏi tò mò, liền thắc mắc:
-Đây là bằng hữu của ngươi sao?
Ma Kim cười đáp:
-Chỉ là một ả nô lệ thôi, không đáng bận tâm.
Bạch Đường Cung cố gắng dò xét tu vi đối phương bằng cách cảm nhận linh lực mà vị cô nương ấy tỏa ra nhưng vô dụng, khả năng ẩn giấu của Đại Nô đến người sở hữu thiên phú gian lận như Ma Kim còn chịu thua.
Thấy Bạch Đường Cung nhìn chằm chằm vào nô lệ đặc biệt, Ma Kim vỗ vai y trêu chọc:
-Sao thế? Thích ả à? Ta tặng cho huynh.
Bạch Đường Cung vội vàng từ chối:
-Ta đây không có hứng thú người của Kim công tử. Nếu không còn vướng bận gì thì chúng ta khởi hành thôi.
.
Đám người Ma Kim ngồi trên thuyền của Hồ Mẫn, còn Bạch Đường Cung tự y ngự kiếm phi hành.
Chặng đường từ Hoàng Hà Thành đến Kinh Dương Thành không có trở ngại gì. Trên đường đi thì Ma Kim chủ động giữ khoảng cách với Bạch Đường Cung để tranh thủ bàn luận kế sách với ba nữ tử kia.
Năm người khởi hành lúc gần trưa, tới tầm xế chiều đã đến Bạch Phủ.
Khác với lần đầu tới trong vai trò lép vế dưới danh nghĩa lính đánh thuê, giờ đây Kim Gia cũng đã có máu mặt, tuy là chưa thể so với nhị giai thế gia nhưng cũng hơn hẳn các tam giai thế gia khác.
Mấy tên gia nô trong Bạch Phủ cúi đầu chào kính cẩn và nhanh chóng sắp xếp phòng ốc cho Ma Kim và ba nữ nhân:
-Công tử đây cần bao nhiêu phòng ạ?
Ma Kim điềm đạm trả lời:
-Chỉ một là đủ.
Vẻ mặt của Bạch Đường Cung lúc này có chút khó chịu: "Hắn ta luôn có mỹ nhân vây quanh, việc muội muội của ta mất tích xem ra chẳng là gì trong mắt hắn."
Ma Kim quay sang vỗ vai cười nói vô tư với Bạch công tử:
-Huynh đài đây có thể dẫn ta tham quan cái gia phủ rộng lớn này không?
Bạch Đường Cung đắn đo một vài giây rồi trả lời:
-Kim công tử và các đạo lữ vừa vượt đường dài tới đây, nghỉ ngơi chút đã. Sáng mai ta sẽ dẫn mọi người đi dạo.
-Được thôi. Hì hì.
Căn phòng mà đám người Ma Kim tá túc cũng rất tiện nghi, có đầy đủ nội thất, giường rộng rãi và bồn tắm sạch sẽ, thơm tho. Hắn ta cùng các đạo lữ ngâm mình thư giản một chút, trong lúc đó, hắn cũng triệu ra hai phân thân mau chóng lập một trận pháp nhỏ dùng để cách âm với bên ngoài.
-Làm một nháy không anh yêu? (Hồ Mẫn)
-Không. (Ma Kim)
-Ban nãy, ngài có bảo còn một vài suy đoán gì đó không tiện nói... (Đại Nô)
-Hừm. Suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi. Các nàng chỉ cần biết một điều là không được tùy tiện hành động, cẩn thận với người của Bạch Gia, chỉ được tin tưởng tuyết đối vào gia đình của chúng ta thôi. (Ma Kim)
Đại Nô cùng hai nữ nhân kia nghe vậy, lòng thầm vui mừng vì người đa nghi như Ma Kim luôn tin tưởng bọn họ.
Tắm rửa xong xuôi hắn lại nghiên cứu đống tài liệu, Thiên Khả và Đại Nô thiền luyện, Hồ Mẫn nhăm nhe hút máu chủ nhân một chút rồi ngồi nghịch mèo.
Đám nô tài của Bạch Gia gõ cửa, kính cẩn đem đồ ăn, thức uống vào tiếp đãi, toàn là những món thượng hạng, Ma Kim cùng các nữ tử vui vẻ thưởng thức.
.
Sáng sớm ngày mai, như đã hẹn, Bạch Đường Cung dẫn đám Ma Kim đi ngắm nhìn quang cảnh quanh gia phủ.
Nơi đây uy nghi tráng lệ, diện tích lớn gấp chục lần Kim Phủ tuy nhiên xét về gia dụng và các vật phẩm trưng bày không quá khác biệt, thậm chí Bạch Phủ còn dùng nhiều thứ được chế tác bởi các nghệ nhân của Nhật Nguyệt Thương Hội.
Vì đây là nhánh chính dành cho những nhân vật tầm cỡ trong Bạch Gia tá túc, mà những cao nhân đó hiếm khi hay tản bộ quanh sân hay chuyện trò cười nói với nhau, nếu không phải đang thí luyện bên ngoài thì cũng đang luyện đan, luyện khí hay thiền luyện trong nơi riêng tư. Vậy nên dạo quanh cả cái Bạch Phủ cũng chỉ gặp qua những tên gia nô đang canh gác, xách nước, tưới cây hay làm vài việc vặt.
Bạch Đường Cung thông báo:
-Có thể trưa nay, Bạch Gia bọn ta sẽ mở một cuộc họp để công bố việc muội muội ta mất tích. Ngươi có thể thính dự.
Ma Kim cười nói:
-Nếu được vậy thì tốt quá. Chắc ngày mai tại hạ và các nữ nhân sẽ đi dò la tin tức của Bạch cô nương.
-Vậy có gì ta sẽ đi cùng các ngươi.
.
Rất nhanh đã đến trưa, Bạch Đường Cung đích thân đi tới để dẫn đám người Ma Kim tới nơi diễn ra cuộc họp. Y cặn dặn:
-Lát hồi các người chỉ cần đi sau ta là được, ta sẽ lo liệu buổi ra mắt có phần đặc biệt này.
Ma Kim vỗ vai cười đùa:
-Đa tạ Bạch công tử đã quan tâm, nhưng bọn ta cốt chỉ đến với thân phận bằng hữu của Bạch cô nương, không cần quá rườm rà. Nếu được thì tại hạ xin vài chỗ nào góc khuất khuất để hóng hớt là được.
Bạch Đường Cung cười lạnh, nói:
-Yên tâm, cứ giao cho ta.
Trong sảnh lớn có ba trưởng bối ngồi ghế trên và sáu tên hậu bối ngồi ghế dưới. Trong số đó có sự xuất hiện của Bạch Khung, y là một trong những trưởng bối có tiếng nói nhất trong Bạch Gia đồng thời là bá phụ của hai huynh muội Đường Cung, Đường Tuyết.
Ma Kim thân là khách, vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn tò mò của đám người xung quanh. Tuy nhiên vì đã được dặn dò nên hắn và ba nữ tử đi cùng không mở miệng chào hỏi, chỉ có thể khẽ cúi đầu lịch sự.
Bạch Đường Cung đi trước, đến khi cả đám đứng giữa sảnh, y mới bắt đầu nói lớn:
-Đây là nghi phạm đã bắt cóc muội muội của ta, cũng từng là nghi phạm đã giết chết Bạch Thiên Thu. Hắn là gia chủ của Kim Gia, Nguyễn Kim.
Đám người xung quanh và ngay cả ba nữ nhân của Ma Kim cũng sửng sốt trước tuyên bố của Bạch Đường Cung.
Thiên Khả ngạc nhiên trước hành động lỗ mãng của tên Bạch Đường Cung, vội vàng lên tiếng thanh minh:
-Ngươi vừa nói bậy bạ gì thế? Phu quân của ta không liên can! Đừng ngậm máu phun người!
Hồ Mẫn còn cũng chỉ tay chửi bới:
-Tên khốn kia. Bọn ta đã lặn lội đường xá xa xôi tới đây với mong muốn tìm ra Bạch cô nương. Ngươi nói thế là ý gì? Chẳng phải ngươi đã đi cùng bọn ta sao?
Đại Nô thì chăm chú quan sát thái độ của những kẻ xung quanh, cốt để cảnh giác phòng vệ, mặc dù trong lòng đang muốn giết chết tên trước mặt nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Bạch Đường Cung giở thái độ khinh miệt, cười lớn nói:
-Nếu ta không làm như thế thì các ngươi có chịu đến đây hay không? Vả lại, ta chỉ nói các ngươi là nghi phạm chứ không bảo là hung thủ. Các ngươi phản ứng kịch liệt như thế hóa ra là nhột sao?
Ma Kim không ngờ rằng Bạch Đường Cung lại mất kiên nhẫn đến vậy, hắn nhếch mép cười một cái rồi bình tĩnh quay về phía người ngồi ở vị trí quan trọng nhất, cũng chính là Bạch Đường Khung, nói lớn:
-Tiền bối đây chắc là chủ trì cuộc họp nay. Xin thay Bạch Gia nói một lời công bằng cho Kim Gia! Rõ ràng tuyên bố của Bạch Đường Cung công tử là thiếu tôn trọng bọn ta!
Hai nữ nhân đang cáu gắt thấy phu quân lên tiếng thì cũng biết thân biết phận lùi xuống một bước.
Bạch Khung thân là một người tu tiên, cảnh giới cũng đã đạt tới nhị giai hậu kỳ nên dù đã hơn trăm tuổi nhưng vẻ bề ngoài rất trẻ trung, ngoại trừ việc nuôi một chùm râu dê để trông trững trạc hơn đám hậu bối.
Y cũng không thể nhìn ra tu vi của Đại Nô, trong lòng nghi hoặc "Liệu đây có phải cao nhân đứng sau Kim Gia như lời đồn đại?"
Bạch Khung đắn đo một lát rồi nói:
-Lỗi là của cháu trai ta. Cung nhi, mau xin lỗi Kim công tử!
Bạch Đường Cung quay mặt lại nhìn Đường Khung với vẻ mặt không cam tâm nhưng trước thái độ cương quyết bá phụ, y đành cúi đầu, nhưng chưa kịp mở miệng thì một vị trưởng bối khác đã lên tiếng bênh vực:
-Nghi phạm thì nói là nghi phạm, có gì là không tôn trọng chứ. Cung nhi, mau giải thích cho ta tại sao cháu lại nói hắn ta có liên quan tới cái chết của Thiên Thu con trai ta?
Ma Kim vội chặn họng, muốn đẩy cơn lửa phẫn nộ của vị phu nhân này về phía đối phương:
-Bạch Đường Cung! Tại sao ngươi lại nhắc đến huynh đệ kết nghĩa của ta ở đây, chẳng phải chính ngươi và muội muội đã tới xác thực rồi sao? Tại sao các ngươi cứ không cho nghĩa huynh của ta yên nghỉ dưới suối vàng mà cứ lôi chuyện đó lên? Tại sao?
Bạch Đường Cung lúc này có chút ngập ngừng, không thể giải thích thỏa đáng:
-Ta... ta...
Vị trưởng bối kia là mẫu thân của Bạch Thiên Thu, là thê tử của Bạch Thiên Dụ, một tu chân giả đã thăng giới từ mười năm trước. Lúc này ả bắt đầu thấy lời của Ma Kim có lý, bèn quay sang gặng hỏi:
-Đường Cung, mau trả lời ta!
Bạch Đường Cung không còn cách nào khác, đành thừa nhận:
-Lỗi của ta là nhắc đến Bạch Thiên Thu, ta không có chứng cứ xác thực về việc đó. Tuy nhiên, việc muội muội ta mất tích, hắn ta chắc chắn có liên can!
Ma Kim khiêu khích:
-Mau lôi bằng chứng ra đi!
Bạch Đường Cung lấy ra một lá thư có bút tích của Bạch Đường Tuyết, trên đó có ghi:
"Gửi đại ca, hôm nay muội đi tới Sa Thiết Thành tìm gặp Kim công tử!"
Ma Kim cười lớn, chế giễu:
-Đây mà gọi là bằng chứng sao? Ta cam đoan Bạch Đường Tuyết không hề xuất hiện ở Sa Thiết Thành! Và đương nhiên ta cũng đã không gặp mặt cô nương ấy suốt mấy tháng nay!
Bạch Đường Cung chỉ tay vào Ma Kim, hét lớn:
-Tất nhiên là chưa hết, ta đã tìm được một nhân chứng!
Bạch Đường Cung triệu một nam nhân vào trong. Ma Kim dòm xem thử "Đúng là đã từng gặp ở đâu đó, à không, kẻ đó ở trong giáo phái mà?"
Tên nam nhân kia quỳ xuống bẩm báo:
-Tại hạ là Phúc Khánh, thuộc hạ dưới trướng của Kim công tử. Nay tại hạ muốn tố cáo một việc, mong Bạch Gia làm chủ cho tại hạ!
Hồ Mẫn tức giận, tính lao tới muốn xử đẹp tên phản bội kia nhưng bị Ma Kim nắm tóc quăng sang cho Thiên Khả trông giữ. Kê đầu dưới bộ ngực mềm mãi của tỷ tỷ, Hồ Mẫn cũng dần bình tĩnh trở lại.
Bạch Đường Cung cười đắc ý. Bạch Khung lúc này lên giọng:
-Tên kia, có chuyện gì còn không mau nói, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.