Chương 19
Yuki aka lovely_star_6115
08/05/2014
Bên ngoài phòng tập, Nguyệt Ân đứng dựa tường nói với Tuệ Vân:
-Ta…. Chia tay nhé!
Dương Tuệ Vân hơi cúi mặt, 1 lúc sau ngẩng đầu lên nói:
-Anh chán rồi à hay vì Lạc Vĩ Thanh?
-Anh không thích em và em cũng không thích anh do đó ta chia tay đi. Như thế sẽ không ai phải đóng kịch nữa.
-Thế còn Lý Hoa? Nói với nó thế nào?
-Đó là việc của anh em không cần bận tâm đâu.
-Anh…. Vẫn còn thích Vĩ Thanh à?
-Phải! Quên 1 mối tình đầu khắc cốt ghi tâm đâu có dễ. Cũng như em vậy đó.
Tuệ Vân mỉm cười nói:
-Anh sai rồi! Lâm Phong không phải mối tình đầu của em. Nhưng nếu như em nói em cũng thích anh thì sao?
-Anh không biết.
-Nhưng anh và Vĩ Thanh đã chia tay. Anh không nghĩ cậu ta sẽ giận à?
-Anh biết! Nhưng anh đâu có nói sẽ quay trở lại.
-Thế sao anh lại……
-Chia tay à? Vì anh thấy cứ phải đóng kịch mãi thật mệt mỏi. Tình cảm không nên miễn cưỡng em à.
-Vậy thì chúc anh hạnh phúc nhé.
-Cám ơn! Em cũng vậy. Quên Lâm Phong đi.
-Em biết! Chào anh em đi.
Tuệ Vân quay lưng đi, Nguyệt Ân cũng đẩy cửa bước vào phòng tập. Điều cả 2 người không ngờ nhất đó là có 1 người thứ 3 đã nghe thấy cuộc nói chuyện be bé ấy. Và người đó mặt lạnh ngắt, đẩy cửa phòng tập bước vào. Đội bóng rổ rất bất ngờ khi thấy Trang Ngọc Minh bước vào. Có 1 tên ngẩn người tới nỗi bị nguyên quả bóng đập vào đâu mà vẫn chưa tỉnh được. Ngọc Minh bước thẳng tới chỗ Nguyệt Ân, lạnh nhạt nói:
-Chúng ta cần nói chuyện.
-Nói gì cơ chứ?
-Không phải ở đây. Ra ngoài!
Cô ra lệnh, Nguyệt Ân bước theo, phần nào đã đoán được lí do. Trang Ngọc Minh sau 3 năm trôi qua mặt quả thật đã dày ra rất nhiều. Cô đã học cách ngẩn cao đầu, không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt nữa. Khiến cô trông có vẻ lãnh đạm hơn lúc trước rất nhiều. Đứng đối mặt với Nguyệt Ân, cô hỏi:
-Chắc cậu cũng đoán được lí do chứ nhỉ?
Nguyệt Ân gật đầu. Bên trong, đội bóng ép người vào vách tường nghe ngóng.
-Nói thẳng ra đi. Lí do chính đáng là gì? Tôi không chấp nhận cái lí do đi New York đó.-Ngọc Minh đều giọng, hoàn toàn bình tĩnh.
-Tôi đã nói đó là lí do. Tại sao phải nói dối Lâm Phong chứ?
Bên trong mọi ánh mắt đều dồn sang Lâm Phong. Cậu ngơ ngác nhún vai. Giọng nói của Ngọc Minh lại vang lên:
-Dối trá! Để tôi cho cậu biết nhé. Tôi chẳng quan tâm tại sao lại nói với Lâm Phong như thế. Nhưng tôi hoàn toàn có thế cho cậu biết rằng tôi không tin đâu. Cậu tưởng chỉ có mình cậu biết che giấu cảm xúc ư? Có mình cậu có bí mật ư? Sai rồi đấy.
Im lặng 1 lúc, Nguyệt Ân nói:
-Tại sao cậu lại nói tôi như thế? Cậu biết được à?
Chợt Ngọc Minh đưa tay ra hiệu im lặng rồi cô bước đến cửa. Nhẹ đẩy ra, bên trong lũ nhiều chuyện kia vẫn áp tai vào tường không hay biết Trang Ngọc Minh đang đứng sau lưng. Cô lên tiếng:
-Muốn biết thông tin đến thế ư? Các người là con trai hay đồng tính? Muốn làm bà tám à? Có biết phép lịch sự tối thiểu hay không?
4 câu hỏi thôi cũng khiến đám con trai ấy mất mặt. 1 tên dám lớn tiếng nói:
-Này cậu tưởng mình là ai mà xỉ nhục chúng tôi như thế chứ?
Ngọc Minh nhếch mép, bước tới gần cậu ta, mặt đối mặt.
-Tôi là ai à? Không 1 ai hết! Nhưng chắc chắn hơn lũ đầu đất các cậu. Cho là tôi xỉ nhục cậu sao? Thế có biết suy nghĩ không? Nếu là chuyện riêng của cậu, người khác nghe lén cậu có thích không? Nếu cậu bị 1 đứa con gái bỏ rơi, khóc lóc vang xin người đó đừng đi và bị người khác nghe lén cậu có muốn không? Ai cũng có 1 cái xỉ diện riêng của mình. Nhưng đừng có quá ngu ngốc đến nỗi không chịu nghe người khác bình phẩm về lỗi sai của mình. Như thế cậu sẽ chẳng bao giờ trưởng thành hơn đâu nếu cứ suốt ngày lẻo mép cãi lại như mấy con vịt cạp cạp như thế.
Tên ngốc ấy bị Ngọc Minh nói cho 1 tràng xanh lét cả mặt. Trong phòng chả ai dám nói câu nào nữa. Cả Lâm Phong cũng ngỡ ngàng trước những câu nói của Ngọc Minh. Cô bước ra ngoài, nắm tay Lâm Phong lôi ra theo. Trước khi xập cửa nói:
-Nếu tôi phát hiện bất cứ ai nghe lén thì hậu quả sẽ không bình thường đâu. Nên hỏi đội trưởng của các người xem đã từng bị tôi chơi như thế nào.
Lũ con trai trông thế mà khiếp vía trước mấy lời đe dọa be bé ấy. Cô gái đóng sập cửa 1 cái rầm làm người ta giật mình. Ngoài hành lang….
-Tiếp tục nhé! Nói đi rốt cuộc lí do là gì?-Ngọc Minh vẫn đều đều nói.
-Tại sao cậu quan tâm chứ?
-Tại sao ư? Đơn giản vì con bé Vĩ Thanh là bạn tôi. Tôi không muốn phải thấy mó đau khổ nữa. Cậu không hề thích nó. Trái tim cậu đã thay đổi rồi đúng chứ?
Nguyệt Ân hơi ngạc nhiên, sững sờ hỏi:
-Cậu…. làm sao lại biết?
Cười lạnh, Ngọc Minh nói:
-Mặt cậu cũng dày đấy nhưng vẫn chưa bằng tôi do đó đừng tưởng tôi không biết. Tất cả tôi đều trải qua rồi. Người nói dối thì rất nhiều nhưng nói thật thì ít lắm.
-Đúng! Có lẽ tôi đã không còn thích Vĩ Thanh như trước nữa. Tôi yêu cô ấy.
-Tốt!-Vẫn bình thản-Tiếp đi!
-Nhưng gia đình tôi đã hứa hôn với 1 người con gái. Hết năm nay tôi sẽ sang New York sống chung với cô ấy. Đợi khi tốt nghiệp đại học, 2 chúng tôi sẽ kết hôn.
-Và cậu không phản đối việc đó bởi vì người đó rất thân với cậu?
-Phải! Đó là 1 cô bé chơi thân với tôi từ nhỏ. Năm 10 tuổi cô ấy theo gia đình sang Mỹ sinh sống.
-Vì cậu không muốn làm tổn thương cô gái kia và cũng không muốn làm gia đình mất mặt hay đau buồn nên đồng ý.
-Phải! Cậu quá thật rất hay đấy.
-Cám ơn! Thế sao lại yêu Vĩ Thanh của chúng tôi?
-Thật ra tôi để ý cậu ấy từ năm tôi 13 tuổi. Mãi đến khi quen nhau, gia đình mới thông báo việc đính hôn ấy.
-Nên cậu đã chia tay.
Nguyệt Ân gật đầu. Ngọc Minh im lặng sau đó….
Bốp…..
-Ngọc Minh cậu….-Lâm Phong bất ngờ kêu lên.
Ngọc Minh vẫn bình thản như vừa đập muỗi trên mặt Nguyệt Ân nói:
-Cậu là đồ ngu ngốc nhất tôi từng gặp. Cậu không thể chọn lựa đứt khoát. Cậu chẵng xác định được ai quan trọng hơn, ai cậu yêu hơn. Tôi tin nếu bố mẹ cậu yêu cậu thì sẽ không nỡ bắt cậu từ bỏ người cậu yêu. Tất cả đều là do cậu quyết định mà thôi. Miễn cưỡng sẽ không bao giờ hạnh phúc đâu.
Nói xong, Ngọc Minh quay người bước đi.
Lâm Phong vỗ vai bạn nói:
-Tớ nghĩ cô ấy nói đúng. Bố mẹ cậu sẽ không ép cậu lấy người cậu không yêu thương. Do đó cậu phải lựa chọn giữa Vĩ Thanh và cô gái kia mà thôi.
Rồi Lâm Phong cũng quay người bước vào trong phòng tập. Để lại 1 mình Dược Nguyệt Ân đứng đó.
…….
-Ê bà đi đâu nãy giờ vậy?-Vĩ Thanh hỏi ngay khi thấy Ngọc Minh bước vào.
-Tui có việc cần giải quyết ấy mà!
Cô im lặng nhìn Vĩ Thanh nói chuyện vui vẻ với Triệu Nghi, Thượng Nguyên và Tae Min. Chợt Ngọc Minh nói:
-Quên cậu ta đi!
-Hả???-Mọi người đồng thanh nói.
-Tui nói Vĩ Thanh hãy quên Dược Nguyệt Ân đi. Bà có 2 lựa chọn đó là quên đi hoặc là tiếp tục chờ đợi và hy vọng.
Tất cả đều nhìn Vĩ Thanh. Im lặng 1 lúc, Vĩ Thanh trả lời:
-Tui sẽ tiếp tục hy vọng.
Ngọc Minh cười:
-Biết mà! Tui sẽ giúp bà. Tui túm được điểm yếu của cậu ta rồi. Do đó tui sẽ giúp bà lấy lại cậu ta.
Tất cả lại kinh ngạc nhìn Ngọc Minh. Rồi….
-Woa! Bà lợi hại quá!-Triệu Nghi thốt lên.
-Cậu hay thật thế cũng tìm ra được!-Thượng Nguyên tâm phục nói.
-Cái con bé này ghê gớm thật đấy!-Tae Min xoa đầu Ngọc Minh nói.
-Cám ơn bà!-Vĩ Thanh cũng nói.
Ngọc Minh cười hì hì nói:
-Đừng cảm ơn. Chỉ cần nếu bà thành công thì khi 2 người đám cười phải để tui làm phù dâu.
-Trời gì mà tính xa dữ vậy.-Triệu Nghi và Vĩ Thanh cùng nói.
-Tất cả mọi người luôn. Nhất là anh hai Tae Min của em đó.-Ngọc Minh cười tươi.
-Thế bà đám cưới thì phải để tất cả tụi tui làm phù dâu à nha!-Triệu Nghi lại tinh nghịch nói.
Vĩ Thanh và Thượng Nguyên gật đầu hưởng ứng nhiệt liệt.
Thế là lời hứa ấy được thốt ra từ lúc ấy. Mãi đến nhiều năm sau gặp lại mọi người vẫn cười tươi như hoa khi nhớ lại điều ấy. Thật ngây ngô và hồn nhiên.
…….
Giờ ăn trưa, mọi người ồ ạt kéo xuống nhà ăn. 4 người bạn tay trong tay xuống căn-teen. Như thường lệ, Chính Đức, Thượng Nguyên, Vĩ Thanh, Triệu Nghi và Ngọc Minh vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc ấy. Tae Min hôm nay ngồi với bạn anh ấy. Cả đám đang cười nói vui vẻ thì thấy Lăng Thanh Thủy và 2 đứa bạn đến gần. Vĩ Thanh và mọi người lo lắng nhìn Ngọc Minh. Nhưng cô vẫn bình thản như không. Vì cô biết việc này trước sau gì cũng xảy ra. Ăn miếng trả miếng.
Xoạt…..
Nguyên khay cơm đổ từ trên đầu Ngọc Minh đổ xuống. Cả nhà ăn đều cười ầm lên như lúc Thanh Thủy bị ăn tát. Thượng Nguyên và Triệu Nghi hoảng hốt đưa tay lên bịt miệng. Vĩ Thanh và Chính Đức đứng bật dậy. Lăng Thanh Thủy mặt bình thản như không. 2 đứa kia thì cười khoái chí. Ngọc Minh chỉ nhẹ rút khăn giấy ra lau, nhẹ nhàng nói:
-2 cậu ngồi xuống đi.
Vĩ Thanh la lên:
-Bà điên hả? Tụi nó làm bà vậy mà bà để yên sao?
Mạc Nhi hung hăng nói:
-Mày nói thế là ý gì?
Vĩ Thanh cũng không chịu thua cương quyết nói:
-Rồi sao? Mày đập tao à?
-Con nhỏ láo xược này…..
Mạc Nhi xấn tới, đưa tay lên tính đánh Vĩ Thanh thì…
-Đủ rồi đấy!
Ngọc Minh đứng chắn trước mặt Vĩ Thanh nói. Rồi cô quay sang Thanh Thủy:
-Cậu dẫn người của cậu đi đi. Chúng ta không ai nợ ai nữa. Đúng chứ?
Lăng Thanh Thủy cười:
-Phải! Không ai nợ ai gì hết. Cậu rất có khí phách đấy. Trang Ngọc Minh.
Sau đó cô ta đưa tay ra. Ngọc Minh nắm lấy bàn tay ấy nói:
-Cám ơn!
Cả 2 buông ra, mỗi người 1 hướng. Cả nhà ăn đều ngơ ngác, thán phục Trang Ngọc Minh. Chính Đức kéo tay Ngọc Minh nói:
-Đi rửa mặt thôi!
3 người kia cũng đứng dậy theo. Mới ra tới cửa thì có kịch hay diễn ra tiếp. Hàn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, đối mặt với Chính Đức nói:
-Buông tay cô ấy ra!
Chính Đức không buông nói:
-Tại sao? 2 người đâu có quan hệ gì.
Lâm Phong giật tay Ngọc Minh ra, lạnh nhạt nói:
-Cô ấy là bạn gái của tôi.
Rồi kéo Ngọc Minh mặt không cảm xúc đi ra khỏi cửa.
Tất cả lại 1 lần nữa ngơ ngác rồi lập tức ồn ào lên hẳn, bàn luận sôi nổi về 2 vụ việc giật gân ấy.
-Công nhận cô gái tên Trang Ngọc Minh ấy lợi hại thật.- Nhiều người nói.
Những người còn lại đều hỏi nhau xem có thật Ngọc Minh là bạn gái Hàn thiếu gia không. Người thì đoán mò quan hệ của Ngọc Minh và Lăng Thanh Thủy.
Vĩ Thanh kéo Triệu Nghi và Thượng Nguyên đuổi theo Ngọc Minh. Để Chính Đức 1 mình đứng yên đó. Chợt có người vỗ vai cậu:
-Đi thôi!
Tuệ Vân kéo tay Chính Đức đi ra ngoài.
Phòng thay đồ của đội bóng rổ…..
Vĩ Thanh đưa cho Ngọc Minh bộ đồng phục dự bị của mình nói:
-Bà thay đi. Có thể không vừa lắm ấy nhé.
Sau đó đẩy cô vào trong. Lâm Phong và những người khác đứng ngoài chờ. Lát sau, Ngọc Minh bước ra. Săm soi bộ đồ, cô nói:
-Thanh Thanh sao váy cậu ngắn thế?
Vĩ Thanh cười ranh mãnh. Quả là hợp với Ngọc Minh. Cô nói:
-Đâu có! Tại chân cậu dài chớ bộ.
Thật ra Vĩ Thanh luôn có thói quen mặc váy ngắn qua đầu gối. Mà Ngọc Minh lại cao hơn Vĩ Thanh đến 8cm nên nhìn còn ngắn hơn.
Thượng Nguyên hỏi Lâm Phong:
-Có chỗ nào gội đầu được không?
Lâm Phong mắt vẫn nhìn Ngọc Minh lơ đãng chỉ về cuối phòng. Thượng Nguyên hỏi Vĩ Thanh:
-Cậu có dầu gội chứ?
-Có!
-Tui có lượt chải đầu.-Triệu Nghi háo hức nói.
Thượng Nguyên chỉ đạo Triệu Nghi và Vĩ Thanh đi lấy đồ rồi sai Lâm Phong đi kiếm cái khăn lông sạch. Sau đó cô lôi Ngọc Minh vào phòng tắm. Thượng Nguyên nói:
-Cúi đầu xuống!
Ngọc Minh ngoan ngoãn làm theo. 5’ sau, đã có đủ đồ nghề, Thượng Nguyên bắt đầu gội. Triệu Nghi và Vĩ Thanh đứng ngoài đợi cùng Lâm Phong. Chợt Vĩ Thanh hỏi:
-Minh Minh là bạn gái cậu thật à?
Lâm Phong gật đầu. Triệu Nghi nói:
-Đúng là ghét của nào trời cho của đó mà.
Sau đó cả 3 người im lặng. 10’ sau, Ngọc Minh bước ra cùng Thượng Nguyên. Mái tóc dài ngang lưng ươn ướt. Thượng Nguyên hỏi:
-Tóc cậu xoăn tự nhiên à?
Ngọc Minh gật đầu. Thượng Nguyên lấy lượt của Triệu Nghi chải. Không biết cô ấy làm sao mà sau khi khô, tóc của Ngọc Minh xoăn nhẹ từng lọn rất đáng yêu. Lâm Phong sững sờ nhìn Ngọc Minh không chớp mắt. Vĩ Thanh bật cười nói:
-Thượng Nguyên cậu làm người ta mất hồn rồi đấy. Vì đã khiến Minh Minh trở nên quá xinh xắn.
Thượng Nguyên cười tự mãn còn Lâm Phong đỏ mặt. Triệu Nghi trầm trồ còn Ngọc Minh mặt vẫn tỉnh bơ. Quả đúng mặt dày. Cô nói:
-Đi thôi!
Mọi người kéo nhau ra ngoài. Lâm Phong đi theo đằng sau, vẫn còn ngây ngất bởi dáng vẻ mới của Ngọc Minh. Chợt, Ngọc Minh quay lại kéo tay cậu nói:
-Nè! Sao thế?
-Không có gì!-Lâm Phong lúng túng nói.
-Nhìn mặt cậu lúc này dễ thượng thật.-Ngọc minh cười.
Vĩ Thanh trêu chọc:
-Ôi thật là dễ thương quá đi. 2 người hợp quá nhỉ.
Sau đó 3 cô gái cười. Ngọc Minh mặt vẫn tỉnh bơ, nắm lấy tay Lâm Phong đi.
……
-Ê! Về lớp luôn à?-Vĩ Thanh hỏi.
-Chứ sao, không lẽ trở lại nhà ăn cho người ta cười vào mặt à?-Ngọc Minh trả lời rồi quay sang hỏi Lâm Phong-Cậu có quay lại đó không?
-Không!-Lâm Phong nói vẫn lạnh lùng như vốn vẻ.
Vào lớp, đám bọn họ lại ngồi tám chuyện đủ thứ vô cùng vui vẻ. Chợt cửa lớp xuất hiện 2 người.
-Tuệ Vân!-Ngọc Minh kêu lên.
Vĩ Thanh nheo mắt lầm bầm:
-Dương Tuệ Vân!
Lâm Phong tay choàng qua vai Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu ấy lại đi với Chính Đức?
Tuệ Vân và Chính Đức đứng đó nhìn lại các bạn. Chợt Tuệ Vân quay mặt đi nói:
-Tớ đi trước nhé!
Sau đó cô ấy quay lưng đi. Chính Đức bước vào nhìn Lâm Phong khó chịu nói:
-Chỗ này là của tôi!
Ngọc Minh đẩy nhẹ Lâm Phong ra hỏi Chính Đức:
-Cậu ấy với cậu đi dạo à?
-Ừ!
-Cậu ấy….. có buồn không?
Tự nhiên Vĩ Thanh chen vào:
-Bà nói vậy là sao?
-Bà đừng quan tâm làm gì. Tui kể bà nghe sau.
Rồi quay sang nhìn Chính Đức đợi. Cậu ấy nói:
-Có! Cùng tâm trạng với tớ. Cậu ấy đang cảm thấy rất cô đơn. Không ai để chia sẻ cả.
-Thế cậu có an ủi người ta không?
-Tớ…. cũng chẳng biết phải an ủi gì chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
Ngọc Minh im lặng, ngó ngoài cửa sổ trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
-Có lẽ lúc người khác buồn, lắng nghe người đó là cách tốt nhất.
Triệu Nghi nhìn bạn nói:
-Bà đúng là vẫn như ngày nào. Luôn thích cái kiểu đó. Có lẽ bởi vậy mà tui với bà mới hợp nhau ấy nhỉ.
Ngọc Minh mỉm cười. Thượng Nguyên trêu:
-Minh Minh cậu đừng cười nữa. Không khéo ai đó lại chết mất thôi.
Ngọc Minh và Triệu Nghi quay qua nhìn trong khi Vĩ Thanh và Thượng Nguyên cười khúc khích. Còn Chính Đức và Lâm Phong thì quay mặt đi.
……….
Gần đó, Lý Hoa nhìn Tuệ Vân nói:
-Chị sao lại không đi với anh em mà đi với người đó?
Dương Tuệ Vân nhẹ nói, mái tóc dài bay bay trong nắng:
-Người đó là bạn của chị. Nguyệt Ân và chị chia tay rồi.
-Cái gì???-Lý Hoa la lớn hỏi lại-Chia tay?? Tại sao??
-Đơn giản là vì không thích nhau nữa.
-Nhưng chị và anh hai rất xứng đôi, rất hòa thuận mà. Sao lại….
-Lý Hoa, Nguyệt Ân không thích chị và chị cũng không thích anh ấy. Do đó anh chị không thể tiếp tục ở bên nhau được. Em có hiểu không?
-Em không tin. Chị nói đi có phải anh ấy thích người khác đúng không? Là ai?
-Đúng vậy! Nguyệt Ân yêu 1 người con gái. Có lẽ chưa từng quên hình bóng của người đó.
-Là ai? Chị nói đi.
-Người đó tên là Lạc Vĩ Thanh.
Lý Hoa tức giận đùng đùng nói:
-Chị yên tâm. Em nhất định sẽ giành lại anh Nguyệt Ân cho chị.
-Khoan đã! Lý Hoa…..-Tuệ Vân kêu lên.
Lý Hoa không thèm nghe, tức giận đi về lớp kiếm đám bạn đi trả thù Lạc Vĩ Thanh. Cô biết người đó. Đó là người anh trai từng yêu nhưng sau đó 2 người chia tay. Cô ta còn kiếm chuyện với anh trai và chị Tuệ Vân nữa chứ. Thật là không thể tha thứ được. Nhất định phải cho chị ta 1 trận mới được.
……
2 trái tim, chia đôi giữa con đường
Anh làm sao chọn 1 trong 2
1 người yêu, tình đầu lưu luyến
1 người bạn khắc cốt ghi tâm
Phải làm sao để không ai đau khổ?
Có cách nào để giải quyết hay không?
Không muốn buông tay để em đi mất
Nhưng thế còn người bạn ấy thì sao?
Như 1 người đã nói
Anh bắt buộc phải chọn 1 trong 2
Là em hoặc tình bạn năm ấy.
Có lẽ trong tim anh đang rối
Nhưng chắc chắn anh sẽ tìm ra đáp án mà thôi
-Ta…. Chia tay nhé!
Dương Tuệ Vân hơi cúi mặt, 1 lúc sau ngẩng đầu lên nói:
-Anh chán rồi à hay vì Lạc Vĩ Thanh?
-Anh không thích em và em cũng không thích anh do đó ta chia tay đi. Như thế sẽ không ai phải đóng kịch nữa.
-Thế còn Lý Hoa? Nói với nó thế nào?
-Đó là việc của anh em không cần bận tâm đâu.
-Anh…. Vẫn còn thích Vĩ Thanh à?
-Phải! Quên 1 mối tình đầu khắc cốt ghi tâm đâu có dễ. Cũng như em vậy đó.
Tuệ Vân mỉm cười nói:
-Anh sai rồi! Lâm Phong không phải mối tình đầu của em. Nhưng nếu như em nói em cũng thích anh thì sao?
-Anh không biết.
-Nhưng anh và Vĩ Thanh đã chia tay. Anh không nghĩ cậu ta sẽ giận à?
-Anh biết! Nhưng anh đâu có nói sẽ quay trở lại.
-Thế sao anh lại……
-Chia tay à? Vì anh thấy cứ phải đóng kịch mãi thật mệt mỏi. Tình cảm không nên miễn cưỡng em à.
-Vậy thì chúc anh hạnh phúc nhé.
-Cám ơn! Em cũng vậy. Quên Lâm Phong đi.
-Em biết! Chào anh em đi.
Tuệ Vân quay lưng đi, Nguyệt Ân cũng đẩy cửa bước vào phòng tập. Điều cả 2 người không ngờ nhất đó là có 1 người thứ 3 đã nghe thấy cuộc nói chuyện be bé ấy. Và người đó mặt lạnh ngắt, đẩy cửa phòng tập bước vào. Đội bóng rổ rất bất ngờ khi thấy Trang Ngọc Minh bước vào. Có 1 tên ngẩn người tới nỗi bị nguyên quả bóng đập vào đâu mà vẫn chưa tỉnh được. Ngọc Minh bước thẳng tới chỗ Nguyệt Ân, lạnh nhạt nói:
-Chúng ta cần nói chuyện.
-Nói gì cơ chứ?
-Không phải ở đây. Ra ngoài!
Cô ra lệnh, Nguyệt Ân bước theo, phần nào đã đoán được lí do. Trang Ngọc Minh sau 3 năm trôi qua mặt quả thật đã dày ra rất nhiều. Cô đã học cách ngẩn cao đầu, không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt nữa. Khiến cô trông có vẻ lãnh đạm hơn lúc trước rất nhiều. Đứng đối mặt với Nguyệt Ân, cô hỏi:
-Chắc cậu cũng đoán được lí do chứ nhỉ?
Nguyệt Ân gật đầu. Bên trong, đội bóng ép người vào vách tường nghe ngóng.
-Nói thẳng ra đi. Lí do chính đáng là gì? Tôi không chấp nhận cái lí do đi New York đó.-Ngọc Minh đều giọng, hoàn toàn bình tĩnh.
-Tôi đã nói đó là lí do. Tại sao phải nói dối Lâm Phong chứ?
Bên trong mọi ánh mắt đều dồn sang Lâm Phong. Cậu ngơ ngác nhún vai. Giọng nói của Ngọc Minh lại vang lên:
-Dối trá! Để tôi cho cậu biết nhé. Tôi chẳng quan tâm tại sao lại nói với Lâm Phong như thế. Nhưng tôi hoàn toàn có thế cho cậu biết rằng tôi không tin đâu. Cậu tưởng chỉ có mình cậu biết che giấu cảm xúc ư? Có mình cậu có bí mật ư? Sai rồi đấy.
Im lặng 1 lúc, Nguyệt Ân nói:
-Tại sao cậu lại nói tôi như thế? Cậu biết được à?
Chợt Ngọc Minh đưa tay ra hiệu im lặng rồi cô bước đến cửa. Nhẹ đẩy ra, bên trong lũ nhiều chuyện kia vẫn áp tai vào tường không hay biết Trang Ngọc Minh đang đứng sau lưng. Cô lên tiếng:
-Muốn biết thông tin đến thế ư? Các người là con trai hay đồng tính? Muốn làm bà tám à? Có biết phép lịch sự tối thiểu hay không?
4 câu hỏi thôi cũng khiến đám con trai ấy mất mặt. 1 tên dám lớn tiếng nói:
-Này cậu tưởng mình là ai mà xỉ nhục chúng tôi như thế chứ?
Ngọc Minh nhếch mép, bước tới gần cậu ta, mặt đối mặt.
-Tôi là ai à? Không 1 ai hết! Nhưng chắc chắn hơn lũ đầu đất các cậu. Cho là tôi xỉ nhục cậu sao? Thế có biết suy nghĩ không? Nếu là chuyện riêng của cậu, người khác nghe lén cậu có thích không? Nếu cậu bị 1 đứa con gái bỏ rơi, khóc lóc vang xin người đó đừng đi và bị người khác nghe lén cậu có muốn không? Ai cũng có 1 cái xỉ diện riêng của mình. Nhưng đừng có quá ngu ngốc đến nỗi không chịu nghe người khác bình phẩm về lỗi sai của mình. Như thế cậu sẽ chẳng bao giờ trưởng thành hơn đâu nếu cứ suốt ngày lẻo mép cãi lại như mấy con vịt cạp cạp như thế.
Tên ngốc ấy bị Ngọc Minh nói cho 1 tràng xanh lét cả mặt. Trong phòng chả ai dám nói câu nào nữa. Cả Lâm Phong cũng ngỡ ngàng trước những câu nói của Ngọc Minh. Cô bước ra ngoài, nắm tay Lâm Phong lôi ra theo. Trước khi xập cửa nói:
-Nếu tôi phát hiện bất cứ ai nghe lén thì hậu quả sẽ không bình thường đâu. Nên hỏi đội trưởng của các người xem đã từng bị tôi chơi như thế nào.
Lũ con trai trông thế mà khiếp vía trước mấy lời đe dọa be bé ấy. Cô gái đóng sập cửa 1 cái rầm làm người ta giật mình. Ngoài hành lang….
-Tiếp tục nhé! Nói đi rốt cuộc lí do là gì?-Ngọc Minh vẫn đều đều nói.
-Tại sao cậu quan tâm chứ?
-Tại sao ư? Đơn giản vì con bé Vĩ Thanh là bạn tôi. Tôi không muốn phải thấy mó đau khổ nữa. Cậu không hề thích nó. Trái tim cậu đã thay đổi rồi đúng chứ?
Nguyệt Ân hơi ngạc nhiên, sững sờ hỏi:
-Cậu…. làm sao lại biết?
Cười lạnh, Ngọc Minh nói:
-Mặt cậu cũng dày đấy nhưng vẫn chưa bằng tôi do đó đừng tưởng tôi không biết. Tất cả tôi đều trải qua rồi. Người nói dối thì rất nhiều nhưng nói thật thì ít lắm.
-Đúng! Có lẽ tôi đã không còn thích Vĩ Thanh như trước nữa. Tôi yêu cô ấy.
-Tốt!-Vẫn bình thản-Tiếp đi!
-Nhưng gia đình tôi đã hứa hôn với 1 người con gái. Hết năm nay tôi sẽ sang New York sống chung với cô ấy. Đợi khi tốt nghiệp đại học, 2 chúng tôi sẽ kết hôn.
-Và cậu không phản đối việc đó bởi vì người đó rất thân với cậu?
-Phải! Đó là 1 cô bé chơi thân với tôi từ nhỏ. Năm 10 tuổi cô ấy theo gia đình sang Mỹ sinh sống.
-Vì cậu không muốn làm tổn thương cô gái kia và cũng không muốn làm gia đình mất mặt hay đau buồn nên đồng ý.
-Phải! Cậu quá thật rất hay đấy.
-Cám ơn! Thế sao lại yêu Vĩ Thanh của chúng tôi?
-Thật ra tôi để ý cậu ấy từ năm tôi 13 tuổi. Mãi đến khi quen nhau, gia đình mới thông báo việc đính hôn ấy.
-Nên cậu đã chia tay.
Nguyệt Ân gật đầu. Ngọc Minh im lặng sau đó….
Bốp…..
-Ngọc Minh cậu….-Lâm Phong bất ngờ kêu lên.
Ngọc Minh vẫn bình thản như vừa đập muỗi trên mặt Nguyệt Ân nói:
-Cậu là đồ ngu ngốc nhất tôi từng gặp. Cậu không thể chọn lựa đứt khoát. Cậu chẵng xác định được ai quan trọng hơn, ai cậu yêu hơn. Tôi tin nếu bố mẹ cậu yêu cậu thì sẽ không nỡ bắt cậu từ bỏ người cậu yêu. Tất cả đều là do cậu quyết định mà thôi. Miễn cưỡng sẽ không bao giờ hạnh phúc đâu.
Nói xong, Ngọc Minh quay người bước đi.
Lâm Phong vỗ vai bạn nói:
-Tớ nghĩ cô ấy nói đúng. Bố mẹ cậu sẽ không ép cậu lấy người cậu không yêu thương. Do đó cậu phải lựa chọn giữa Vĩ Thanh và cô gái kia mà thôi.
Rồi Lâm Phong cũng quay người bước vào trong phòng tập. Để lại 1 mình Dược Nguyệt Ân đứng đó.
…….
-Ê bà đi đâu nãy giờ vậy?-Vĩ Thanh hỏi ngay khi thấy Ngọc Minh bước vào.
-Tui có việc cần giải quyết ấy mà!
Cô im lặng nhìn Vĩ Thanh nói chuyện vui vẻ với Triệu Nghi, Thượng Nguyên và Tae Min. Chợt Ngọc Minh nói:
-Quên cậu ta đi!
-Hả???-Mọi người đồng thanh nói.
-Tui nói Vĩ Thanh hãy quên Dược Nguyệt Ân đi. Bà có 2 lựa chọn đó là quên đi hoặc là tiếp tục chờ đợi và hy vọng.
Tất cả đều nhìn Vĩ Thanh. Im lặng 1 lúc, Vĩ Thanh trả lời:
-Tui sẽ tiếp tục hy vọng.
Ngọc Minh cười:
-Biết mà! Tui sẽ giúp bà. Tui túm được điểm yếu của cậu ta rồi. Do đó tui sẽ giúp bà lấy lại cậu ta.
Tất cả lại kinh ngạc nhìn Ngọc Minh. Rồi….
-Woa! Bà lợi hại quá!-Triệu Nghi thốt lên.
-Cậu hay thật thế cũng tìm ra được!-Thượng Nguyên tâm phục nói.
-Cái con bé này ghê gớm thật đấy!-Tae Min xoa đầu Ngọc Minh nói.
-Cám ơn bà!-Vĩ Thanh cũng nói.
Ngọc Minh cười hì hì nói:
-Đừng cảm ơn. Chỉ cần nếu bà thành công thì khi 2 người đám cười phải để tui làm phù dâu.
-Trời gì mà tính xa dữ vậy.-Triệu Nghi và Vĩ Thanh cùng nói.
-Tất cả mọi người luôn. Nhất là anh hai Tae Min của em đó.-Ngọc Minh cười tươi.
-Thế bà đám cưới thì phải để tất cả tụi tui làm phù dâu à nha!-Triệu Nghi lại tinh nghịch nói.
Vĩ Thanh và Thượng Nguyên gật đầu hưởng ứng nhiệt liệt.
Thế là lời hứa ấy được thốt ra từ lúc ấy. Mãi đến nhiều năm sau gặp lại mọi người vẫn cười tươi như hoa khi nhớ lại điều ấy. Thật ngây ngô và hồn nhiên.
…….
Giờ ăn trưa, mọi người ồ ạt kéo xuống nhà ăn. 4 người bạn tay trong tay xuống căn-teen. Như thường lệ, Chính Đức, Thượng Nguyên, Vĩ Thanh, Triệu Nghi và Ngọc Minh vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc ấy. Tae Min hôm nay ngồi với bạn anh ấy. Cả đám đang cười nói vui vẻ thì thấy Lăng Thanh Thủy và 2 đứa bạn đến gần. Vĩ Thanh và mọi người lo lắng nhìn Ngọc Minh. Nhưng cô vẫn bình thản như không. Vì cô biết việc này trước sau gì cũng xảy ra. Ăn miếng trả miếng.
Xoạt…..
Nguyên khay cơm đổ từ trên đầu Ngọc Minh đổ xuống. Cả nhà ăn đều cười ầm lên như lúc Thanh Thủy bị ăn tát. Thượng Nguyên và Triệu Nghi hoảng hốt đưa tay lên bịt miệng. Vĩ Thanh và Chính Đức đứng bật dậy. Lăng Thanh Thủy mặt bình thản như không. 2 đứa kia thì cười khoái chí. Ngọc Minh chỉ nhẹ rút khăn giấy ra lau, nhẹ nhàng nói:
-2 cậu ngồi xuống đi.
Vĩ Thanh la lên:
-Bà điên hả? Tụi nó làm bà vậy mà bà để yên sao?
Mạc Nhi hung hăng nói:
-Mày nói thế là ý gì?
Vĩ Thanh cũng không chịu thua cương quyết nói:
-Rồi sao? Mày đập tao à?
-Con nhỏ láo xược này…..
Mạc Nhi xấn tới, đưa tay lên tính đánh Vĩ Thanh thì…
-Đủ rồi đấy!
Ngọc Minh đứng chắn trước mặt Vĩ Thanh nói. Rồi cô quay sang Thanh Thủy:
-Cậu dẫn người của cậu đi đi. Chúng ta không ai nợ ai nữa. Đúng chứ?
Lăng Thanh Thủy cười:
-Phải! Không ai nợ ai gì hết. Cậu rất có khí phách đấy. Trang Ngọc Minh.
Sau đó cô ta đưa tay ra. Ngọc Minh nắm lấy bàn tay ấy nói:
-Cám ơn!
Cả 2 buông ra, mỗi người 1 hướng. Cả nhà ăn đều ngơ ngác, thán phục Trang Ngọc Minh. Chính Đức kéo tay Ngọc Minh nói:
-Đi rửa mặt thôi!
3 người kia cũng đứng dậy theo. Mới ra tới cửa thì có kịch hay diễn ra tiếp. Hàn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, đối mặt với Chính Đức nói:
-Buông tay cô ấy ra!
Chính Đức không buông nói:
-Tại sao? 2 người đâu có quan hệ gì.
Lâm Phong giật tay Ngọc Minh ra, lạnh nhạt nói:
-Cô ấy là bạn gái của tôi.
Rồi kéo Ngọc Minh mặt không cảm xúc đi ra khỏi cửa.
Tất cả lại 1 lần nữa ngơ ngác rồi lập tức ồn ào lên hẳn, bàn luận sôi nổi về 2 vụ việc giật gân ấy.
-Công nhận cô gái tên Trang Ngọc Minh ấy lợi hại thật.- Nhiều người nói.
Những người còn lại đều hỏi nhau xem có thật Ngọc Minh là bạn gái Hàn thiếu gia không. Người thì đoán mò quan hệ của Ngọc Minh và Lăng Thanh Thủy.
Vĩ Thanh kéo Triệu Nghi và Thượng Nguyên đuổi theo Ngọc Minh. Để Chính Đức 1 mình đứng yên đó. Chợt có người vỗ vai cậu:
-Đi thôi!
Tuệ Vân kéo tay Chính Đức đi ra ngoài.
Phòng thay đồ của đội bóng rổ…..
Vĩ Thanh đưa cho Ngọc Minh bộ đồng phục dự bị của mình nói:
-Bà thay đi. Có thể không vừa lắm ấy nhé.
Sau đó đẩy cô vào trong. Lâm Phong và những người khác đứng ngoài chờ. Lát sau, Ngọc Minh bước ra. Săm soi bộ đồ, cô nói:
-Thanh Thanh sao váy cậu ngắn thế?
Vĩ Thanh cười ranh mãnh. Quả là hợp với Ngọc Minh. Cô nói:
-Đâu có! Tại chân cậu dài chớ bộ.
Thật ra Vĩ Thanh luôn có thói quen mặc váy ngắn qua đầu gối. Mà Ngọc Minh lại cao hơn Vĩ Thanh đến 8cm nên nhìn còn ngắn hơn.
Thượng Nguyên hỏi Lâm Phong:
-Có chỗ nào gội đầu được không?
Lâm Phong mắt vẫn nhìn Ngọc Minh lơ đãng chỉ về cuối phòng. Thượng Nguyên hỏi Vĩ Thanh:
-Cậu có dầu gội chứ?
-Có!
-Tui có lượt chải đầu.-Triệu Nghi háo hức nói.
Thượng Nguyên chỉ đạo Triệu Nghi và Vĩ Thanh đi lấy đồ rồi sai Lâm Phong đi kiếm cái khăn lông sạch. Sau đó cô lôi Ngọc Minh vào phòng tắm. Thượng Nguyên nói:
-Cúi đầu xuống!
Ngọc Minh ngoan ngoãn làm theo. 5’ sau, đã có đủ đồ nghề, Thượng Nguyên bắt đầu gội. Triệu Nghi và Vĩ Thanh đứng ngoài đợi cùng Lâm Phong. Chợt Vĩ Thanh hỏi:
-Minh Minh là bạn gái cậu thật à?
Lâm Phong gật đầu. Triệu Nghi nói:
-Đúng là ghét của nào trời cho của đó mà.
Sau đó cả 3 người im lặng. 10’ sau, Ngọc Minh bước ra cùng Thượng Nguyên. Mái tóc dài ngang lưng ươn ướt. Thượng Nguyên hỏi:
-Tóc cậu xoăn tự nhiên à?
Ngọc Minh gật đầu. Thượng Nguyên lấy lượt của Triệu Nghi chải. Không biết cô ấy làm sao mà sau khi khô, tóc của Ngọc Minh xoăn nhẹ từng lọn rất đáng yêu. Lâm Phong sững sờ nhìn Ngọc Minh không chớp mắt. Vĩ Thanh bật cười nói:
-Thượng Nguyên cậu làm người ta mất hồn rồi đấy. Vì đã khiến Minh Minh trở nên quá xinh xắn.
Thượng Nguyên cười tự mãn còn Lâm Phong đỏ mặt. Triệu Nghi trầm trồ còn Ngọc Minh mặt vẫn tỉnh bơ. Quả đúng mặt dày. Cô nói:
-Đi thôi!
Mọi người kéo nhau ra ngoài. Lâm Phong đi theo đằng sau, vẫn còn ngây ngất bởi dáng vẻ mới của Ngọc Minh. Chợt, Ngọc Minh quay lại kéo tay cậu nói:
-Nè! Sao thế?
-Không có gì!-Lâm Phong lúng túng nói.
-Nhìn mặt cậu lúc này dễ thượng thật.-Ngọc minh cười.
Vĩ Thanh trêu chọc:
-Ôi thật là dễ thương quá đi. 2 người hợp quá nhỉ.
Sau đó 3 cô gái cười. Ngọc Minh mặt vẫn tỉnh bơ, nắm lấy tay Lâm Phong đi.
……
-Ê! Về lớp luôn à?-Vĩ Thanh hỏi.
-Chứ sao, không lẽ trở lại nhà ăn cho người ta cười vào mặt à?-Ngọc Minh trả lời rồi quay sang hỏi Lâm Phong-Cậu có quay lại đó không?
-Không!-Lâm Phong nói vẫn lạnh lùng như vốn vẻ.
Vào lớp, đám bọn họ lại ngồi tám chuyện đủ thứ vô cùng vui vẻ. Chợt cửa lớp xuất hiện 2 người.
-Tuệ Vân!-Ngọc Minh kêu lên.
Vĩ Thanh nheo mắt lầm bầm:
-Dương Tuệ Vân!
Lâm Phong tay choàng qua vai Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu ấy lại đi với Chính Đức?
Tuệ Vân và Chính Đức đứng đó nhìn lại các bạn. Chợt Tuệ Vân quay mặt đi nói:
-Tớ đi trước nhé!
Sau đó cô ấy quay lưng đi. Chính Đức bước vào nhìn Lâm Phong khó chịu nói:
-Chỗ này là của tôi!
Ngọc Minh đẩy nhẹ Lâm Phong ra hỏi Chính Đức:
-Cậu ấy với cậu đi dạo à?
-Ừ!
-Cậu ấy….. có buồn không?
Tự nhiên Vĩ Thanh chen vào:
-Bà nói vậy là sao?
-Bà đừng quan tâm làm gì. Tui kể bà nghe sau.
Rồi quay sang nhìn Chính Đức đợi. Cậu ấy nói:
-Có! Cùng tâm trạng với tớ. Cậu ấy đang cảm thấy rất cô đơn. Không ai để chia sẻ cả.
-Thế cậu có an ủi người ta không?
-Tớ…. cũng chẳng biết phải an ủi gì chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
Ngọc Minh im lặng, ngó ngoài cửa sổ trầm ngâm 1 lúc rồi nói:
-Có lẽ lúc người khác buồn, lắng nghe người đó là cách tốt nhất.
Triệu Nghi nhìn bạn nói:
-Bà đúng là vẫn như ngày nào. Luôn thích cái kiểu đó. Có lẽ bởi vậy mà tui với bà mới hợp nhau ấy nhỉ.
Ngọc Minh mỉm cười. Thượng Nguyên trêu:
-Minh Minh cậu đừng cười nữa. Không khéo ai đó lại chết mất thôi.
Ngọc Minh và Triệu Nghi quay qua nhìn trong khi Vĩ Thanh và Thượng Nguyên cười khúc khích. Còn Chính Đức và Lâm Phong thì quay mặt đi.
……….
Gần đó, Lý Hoa nhìn Tuệ Vân nói:
-Chị sao lại không đi với anh em mà đi với người đó?
Dương Tuệ Vân nhẹ nói, mái tóc dài bay bay trong nắng:
-Người đó là bạn của chị. Nguyệt Ân và chị chia tay rồi.
-Cái gì???-Lý Hoa la lớn hỏi lại-Chia tay?? Tại sao??
-Đơn giản là vì không thích nhau nữa.
-Nhưng chị và anh hai rất xứng đôi, rất hòa thuận mà. Sao lại….
-Lý Hoa, Nguyệt Ân không thích chị và chị cũng không thích anh ấy. Do đó anh chị không thể tiếp tục ở bên nhau được. Em có hiểu không?
-Em không tin. Chị nói đi có phải anh ấy thích người khác đúng không? Là ai?
-Đúng vậy! Nguyệt Ân yêu 1 người con gái. Có lẽ chưa từng quên hình bóng của người đó.
-Là ai? Chị nói đi.
-Người đó tên là Lạc Vĩ Thanh.
Lý Hoa tức giận đùng đùng nói:
-Chị yên tâm. Em nhất định sẽ giành lại anh Nguyệt Ân cho chị.
-Khoan đã! Lý Hoa…..-Tuệ Vân kêu lên.
Lý Hoa không thèm nghe, tức giận đi về lớp kiếm đám bạn đi trả thù Lạc Vĩ Thanh. Cô biết người đó. Đó là người anh trai từng yêu nhưng sau đó 2 người chia tay. Cô ta còn kiếm chuyện với anh trai và chị Tuệ Vân nữa chứ. Thật là không thể tha thứ được. Nhất định phải cho chị ta 1 trận mới được.
……
2 trái tim, chia đôi giữa con đường
Anh làm sao chọn 1 trong 2
1 người yêu, tình đầu lưu luyến
1 người bạn khắc cốt ghi tâm
Phải làm sao để không ai đau khổ?
Có cách nào để giải quyết hay không?
Không muốn buông tay để em đi mất
Nhưng thế còn người bạn ấy thì sao?
Như 1 người đã nói
Anh bắt buộc phải chọn 1 trong 2
Là em hoặc tình bạn năm ấy.
Có lẽ trong tim anh đang rối
Nhưng chắc chắn anh sẽ tìm ra đáp án mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.