Chương 5: Lại khóc biệt ly
Vũ Quân
23/04/2013
Hơn hai năm nữ nhân áo trùm kín thân thể như khối vải đen không nói lời nào, nhưng đều đặn cung cấp thức ăn. Dù nữ nhân không nói một lời nhưng đã nhiều khi hắn bắt gặp ánh mắt thiện cảm và khuyến khích, Tích Nhân thấy nữ nhân rất quan tâm cho mình, đến mạng sống của mình nên lòng vừa tri ân vừa kính mến. Tích Nhân biết rõ muốn hoàn thành một môn công nội công thượng thừa đến trình độ đả thông sinh tử huyền quan người có căn cơ trung bình phải tốn vài chục năm tôi luyện, ông ngoại hắn khi rời khỏi núi đã trên năm mươi tuổi, tốn ba chục năm để hoàn thành Thái ất thần công. Nghĩ lại nữ nhân đã chọn một nơi ở giữa trời giữa đất để hắn có thể dành hết thì giờ tập luyện không bị phân tâm là đã tính toán, đã quan tâm tới hắn rất nhiều, hôm nay nhận lá thư dặn dò đầy quan tâm của nàng, Tích Nhân càng thêm cảm động..tự hứa không để phung phí giây phút nào trong việc luyện công.
Từ lúc nữ nhân lưu lại sợi dây, Tích Nhân một hai ngày lại đu dây xuống đáy vực bắt cá nướng ăn. Tuy nhiên sau đó Tích Nhân thấy tảng đá dưới một gốc cây to bên bờ hồ bằng phẳng ngồi luyện công rất tốt nên ở luôn dưới đáy vực, chỉ khi nào mưa gió mới lên trên động.
Thời gian thấm thoát trôi, trong gần ba năm dù ăn uống thiếu thốn nhưng thân thể Tích Nhân cao to như thổi, mấy bộ áo quần nữ nhân mang đến không mặc được, và Tích Nhân cũng không còn cảm thấy khí hậu ảnh hưởng đến mình, trời càng lạnh càng thấy khỏe, luyện công nhanh hơn, lại ở giữa chốn hoang dã một mình nên cũng cảm thấy không cần đến quần áo. lại gần một năm nữa năm trôi qua, Tích Nhân đã luyện đến tầng thứ chín huyền âm chân khí, và tràn đầy hy vọng sẽ hoàn thành huyền âm thần công trước thời hạn. Một hôm đang ngồi luyện công, Tích Nhân thấy một áp lực rất lớn từ bên trên sa xuống rất nhanh, vội vàng xả công và giây phút sau con bạch ưng rất lớn rơi xuống hồ lông lá, nước bắn lên tung toé. Rớt xuống nước con ưng cố vùng vẫy, nhưng mỗi lần vùng vẫy lại bị chìm xuống nước. Tích Nhân vội vàng bơi xuống hồ. Con ưng thấy hắn lội ra càng vùng vẫy, cố chạy, Tích Nhân kêu lên:
- Bạch ưng ngoan! Hãy để ta giúp ngươi một tay. Ta không làm hại ngươi đâu.
Tích Nhân lội đến gần, con bạch ưng dùng mỏ mổ lia để tự vệ, Tích Nhân tránh né và tiếp tục vỗ về:
- Ta chỉ giúp ngươi vào bờ mà thôi, nhất định không làm hại ngươi. Hãy ngoan ngoản..hãy ngoan ngoản.
Không hiểu vì đã kiệt sức, hay vì tương liên với lòng tốt của Tích Nhân một lúc sau con bạch ưng nằm im, Tích Nhân bợ tay dưới bụng đưa vào bờ, quan sát thấy nó bị gãy một cánh và một chân. Tích Nhân để lên tảng đá bẻ mấy cành cây nhỏ, tước vỏ cây làm chỉ cặp lại chân và cánh cho nó. Dưới vực có nhiều hoa cỏ lạ nhưng Tích Nhân không biết thứ nào có công dụng trị xương gãy nên chỉ cặp mấy cành cây hy vọng xương không bị đung đưa sẽ tự lành. Từ lúc có con chim ưng bị thương sa xuống vực, Tích Nhân ngoài bắt cá cho mình ăn còn nuôi con ưng nữa, ngày tháng đã làm cho con ưng và hắn thân quen nhau, mỗi khi cho ăn, Tích Nhân cũng vuốt ve tâm sự, coi như một người bạn thân.
Loài vật mau lành, hơn tháng sau con ưng có thể đi đứng bình thường và cũng thỉnh thoảng chạy lấy trớn để bay. Có khi bay ngang hồ bắt cá cho hắn và cho nó. Tích Nhân không muốn con chim đi mất, nhưng cũng muốn nó mau trở lại đời sống bình thường. Nhiều khi Tích Nhân bồng nó thảy lên cao để thử xem nó có lấy trớn mà bay cao được không. Tuy rất quan tâm đến con ưng, nhưng hằng ngày phải bỏ hết tạp niệm để luyện công Tích Nhân cũng không có thì giờ chú ý chơi đùa với nó nhiều. Một chiều nọ, khi xả công Tích Nhân, Tích Nhân nhìn quanh không thấy con ưng đâu nữa, biết nó đã hoàn toàn bình phục và dời khỏi nơi tù túng, hắn mừng cho con ưng, nhưng cũng cảm thấy như mất mát một thứ gì rất lớn, nhìn trời thở dài. Như thường lệ, Tích Nhân lấy ít cành cây thổi lửa, bắt cá nướng. Trong lúc cá vừa chín, thì không khí chao động, con ưng từ trên cao đáp xuống, Tích Nhân mừng rỡ chạy ra đón, ôm lấy bạch ưng mừng rối rít:
- Tiểu ưng thì ra ngươi cũng còn nhớ đến ta. Hay lắm! Ngươi đi đâu thì đi đừng bỏ ta nhé!
Thấy miệng bạch ưng ngậm một con thiềm thừ to bằng ba ngón tay da bóng bẩy đỏ như lửa, Tích Nhân bảo:
- Ngươi thích ăn thịt thiềm thừ? Ngươi đã có đồ ăn thì ta không phải lo cho ngươi nữa!
Tuy nhiên, con ưng không nuốt con thiềm thừ mà nhả ra trên tay hắn như có ý đây là thức ăn mang về cho hắn. Tích Nhân cầm con thiềm thừ đưa lại miệng ưng, nó lại tìm bàn tay của Tích Nhân đặt trở lại. Thấy cử chỉ của con ưng, Tích Nhân tươi cười:
- Tiểu ưng đã muốn ta ăn con thiềm thừ này, thì thôi ta cũng chiều ngươi vậy!
Hắn đưa lên lửa nướng, nhưng bạch ưng quạt mạnh đôi cánh lửa bay tung tóe và tắt ngấm. Nhìn cử chỉ con bạch ưng, Tích Nhân nghĩ bạch ưng có thể là con vật thông linh, mang con thiềm thừ cho về hắn có lẽ biết là vật hiếm quý, có thể cũng không khác gì con rắn trắng tiểu bạch long, người dùng nó có thể tăng thêm công lực và muốn mình ăn sống nên ngần ngừ giây lát rồi bỏ con thiềm thừ vô miệng, nhắm mắt nhai đại. Chiều ý bạch ưng nhai sống con thiềm thừ Tích Nhân tưởng tanh tưởi lắm nhưng ngược lại nghe như có mùi thơm kỳ lạ và rất ngon ngọt. Vuốt ve lưng bạch ưng khen:
- Đa tạ tiểu ưng, đã cho ta một món ăn lạ khoái khẩu.
Aên xong con thiềm thừ và con cá mình mới nướng, Tích Nhân vuốt ve bạch ưngï, dặn bảo từ nay có đi đâu thì đi, thỉnh thoảng trở về bầu bạn với mình cho vui, và khi trời tối, bạch ưng bay lên đọt cây còn hắn ngồi lại chuẩn bị điều tức tiếp tục luyện công, thì bấy giờ lại thấy từ đan điền một luồng nhiệt khí từ từ bung ra, hắn đang luyện huyền âm chân khí, trong người chỉ có luồng khí âm hàn chu lưu trong thân thể, bây giờ trong người lại có thêm làn khí nóng, lần lần hai luồng khí một nóng một lạnh xung đột nhau làm hắn thấy máu huyết nhộn nhạo. Nghe triệu chứng trong người, Tích Nhân la thầm bạch ưng thông linh đã mang về cho hắn một con thiềm thừ vô cùng hiếm quý, người luyện võ có thể tăng thêm công lực không khác gì bạch long, nhưng lại có tính chí dương. Luồng khí chí dương của thiềm thừ phát sinh rất mạnh. Tích Nhân nhờ thân thể thích ứng do tuyệt chứng thất âm tuyệt mạch, rồi lại may nắm ăn con tiểu bạch long, vì thế luyện huyền âm chân khí mau tiến bộ hơn người thường gấp mấy lần và đã luyện qua tầng thứ chín, chân khí trong người rất dồi dào, nhưng vận công để chống lại luồng khí nóng phát sinh trong thân thể chẳng những không thể trấn áp được mà càng làm cho hai luồng khí nóng lạnh xung đột nhau dữ dội, mỗi khi vận công trấn áp kinh mạch như muốn vỡ bung ra, khắp người đau đớn, lúc nóng, lúc lạnh khó chịu vô cùng.
Thân thể vật vã trong đau đớn, Tích Nhân nghĩ tình trạng của mình không có cao thủ tuyệt thế như nữ nhân bao kín mặt mày giúp đỡ thì chỉ còn nằm chờ chết. Nghĩ đến chết, Tích Nhân xót xa nhớ lời dặn dò của thân mẫu, ân hận suýt có tội lớn vì sớm gần nữ sắc, cảm thấy an ủi được may nắm ăn tiểu bạch long, luyện huyền âm chân khí sắp thành tựu để tự cứu được mạng, thì lại gặp chuyện không may!
Tuy nhiên nghĩ đến thân mẫu, đến tâm nguyện của mình Tích Nhân đã nhớ đến Thái ất thần công, một môn nội công âm dương kiêm bị và nhớ lời chỉ dẫn triệu chứng hai khí nóng lạnh có thể xung đột nhau khi luyện tầng thứ chín, không khác gì tình trạng của mình hiện nay. Tích Nhân phân vân một lúc không hiểu đường đột dùng bí quyết của tầng thứ chín Thái ất thần công có nguy hiểm gì không, nhưng rồi thân thể càng lúc càng đau nhức, nóng lạnh khổ sở liên miên bèn mạo hiểm ngồi theo tư thế và chiếu theo yếu quyết để mong dung nạp hai luồng khí nóng lạnh trong người.
Cố gắng giây lát Tích Nhân thấy khí huyết có thể điều khiển theo tâm trí của mình, mừng rỡ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần và quên hết ngoại cảnh chung quanh. Trải qua ba đêm hai ngày, khi Tích Nhân xả công cảm thấy chân khí trong người đầy dẫy, thân thể thoải mái vô cùng, biết mình đã bất ngờ mà có thể hoàn thành Thái ất thần công, một môn tuyệt học mà cả ngoại tổ của mình cũng phải tốm gần bốn chục năm mới hoàn thành, mừng rỡ khôn cùng. Tuy nhiên, vẫn phân vân không hiểu điều suy nghĩ của mình có đúng hay không? Tích Nhân vận công phóng một chưởng đánh vào một tảng đá to gần đó, tảng đá tức thời dưới chưởng lực của hắn vỡ ra thành hàng trăm mảnh.
Được sống và hoàn thành Thái ất thần công một cách không ngờ Tích Nhân vui sướng nhảy tung trong thung lũng. Ban ngày con bạch ưng đã bay đi, nếu không Tích Nhân đã ôm vuốt ve nó tỏ lời cảm tạ.
Nghĩ mình phải ăn mừng một bữa thịnh soạn, Tích Nhân đu dây lên thạch động, lần đu này thấy mình chỉ giựt nhẹ sợi dây thân thể đã có thể bay lên cả trượng và lên tới thạch động chỉ trong giây lát.
Lấy một ít muối, Tích Nhân xuống đáy vực, tìm một con cá thiệt to làm sạch ướp rồi mới nướng. Đang ăn thì bạch ưng trở về, Tích Nhân mừng rỡ chạy tới ôm lấy:
- Đa tạ tiểu ưng.. Nhờ ngươi mà ta đã luyện hoàn thành Thái ất thần công của ngọai tổ ta.
Bạch ưng để cho hắn ôm, rồi nhả lên tay hắn một trái mật, không biết là mật con gì nhưng Tích Nhân nghe còn nóng. Aên con ếch đỏ như lửa của Bạch ưng Tích Nhân tưởng họa lại đắc phúc nên lần này thấy quả mật không ngại ngùng:
- Tiểu ưng, ta biết ngươi đã sống rất lâu, thông linh không khác gì người. Từ nay, ngươi cho thứ gì ta cũng ăn, không bao giờ từ chối.
Và Tích Nhân không ngại ngùng đem lại suối rửa sơ và nuốt quả mật. Có lẽ quả mật chỉ có tác dụng bổ khí điều nguyên bình thường mà không phải thần dược hãn thế như tiểu bạch long, hoả thiềm thừ nên Tích Nhân không thấy phát sinh kỳ tích gì.
Suốt buổi chiều hôm đó, Tích Nhân chơi đùa với bạch ưng và cũng lần đầu tiên phát hiện bạch ưng có nội lực rất hùng hậu, mỗi khi vỗ hai cánh phát ra một luồng lực đạo rất mạnh và cho rằng bạch ưng thông linh tìm ăn nhiều vật kỳ bảo nên mới có khí lực như vậy.
Như thường lệ, khi màn đêm làm đáy vực tối đen, bạch ưng phóng lên cây, còn Tích Nhân thì dù luyện thành Thái ất thần công nhưng nghĩ lại lời dặn của nữ nhân phải hoàn thành huyền âm chân công mới có thể trị tuyệt chứng thất âm tuyệt mạch của mình nên lại ngồi xuống đá để tiếp tục.
Khi bắt đầu tập lớp thứ mười của huyền âm chân công, Tích Nhân nhận thấy khó khăn vô cùng, mỗi khi luồng chân âm chuyển động, thì khí chân dương cũng phát sinh, buộc hắn phải bỏ dở để theo đường lối Thái ất thần công dung hoà chúng, không thể nào tiếp tục dẫn khí đơn thuần theo đường lối huyền âm như trước.
Cố gắng vài lần không được, Tích Nhân chán nản, nằm xuống đá ngủ.
Buổi sáng thức giấc, thung lũng vắng vẻ, bạch ưng đã đi tìm thức ăn bay lượn trong bầu trời của nó, một mình không biết làm gì, Tích Nhân lại thử tập lại tầng thứ mười của huyền âm thần công. Với hắn hiện giờ, nếu không hoàn thành huyền âm chân khí, đả thông sinh tử huyền quan, thì mấy năm chịu mọi khổ sở trong lòng động và dưới đáy vực sâu một mình một bóng chỉ là công vô dụng. Nghĩ vậy, Tích Nhân dặn lòng quyết tâm dù cho khí dương cương có phát động ngăn trở đi nữa cũng phải hoàn thành lớp thứ mười của huyền âm thần công.
Sự ngoan cố của Tích Nhân tạo ra một hiện tượng kỳ dị, chung quanh người phát ra một luồng khí trắng như sương rất lạnh trước còn nhẹ nhàng sau dày đặc, che khuất thân thể của hắn, một lúc sau luồng khí lạnh thu lần lại rồi thân thể hắn lại bốc ra làn khí nóng, liên tiếp thay đổi. Tích Nhân không nhìn thấy hiện tượng này, trì chí chịu đựng khổ sở, vẫn ngồi yên không động, dù có lúc người nóng như lửa, đổ mồ hôi, có khi cảm thấy như ở trong tuyết giá, lạnh run.
Trong lúc quyết liệt phải luyện tầng cuối cùng của huyền âm chân khí, mà hai khí âm dương trong người đã luyện qua Thái ất thần công nên có tính tương sanh, âm thịnh sinh dương, dương thịnh sanh âm làm cho chân khí trong người mau chóng phát sinh, không điều khiển được có thể làm Tích Nhân bể kinh mạch mà chết. Vận số còn dài, trong lúc nguy hiểm nữ nhân bao che mặt mày đã trở về, từ trên thạch động đu dây xuống. Lúc nữ nhân đến gần Tích Nhân lại là lúc luồng khí bao quanh thân thể Tích Nhân chuyển sang màu trắng đục, đứng cách cả mấy thước cũng nghe hơi lạnh.
Nữ nhân nhìn tình trạng của Tích Nhân, ánh mắt bộc lộ sự mừng rỡ vô hạn. Nữ nhân chờ cho làm hơi lạnh tỏa quanh người Tích Nhân vừa nhạt liền tiến nhanh tay điểm các yếu huyệt sau lưng hắn, rồi ngồi xuống, xé vải bao tay, áp hai bàn tay lông lá đen như tay vượn lên hai huyệt mệnh môn và đại truy của hắn.
Tích Nhân bị nữ nhân điểm huyệt, nhưng trong lúc chân khí trong người hỗn loạn nên không hay biết, và nữ nhân cũng không biết vì chân khí trong người hắn đang lúc như nước triều dâng, xung phá khắp nơi nên các yếu huyệt vừa bị điểm liền được giải khai. Tấu xảo, lúc nữ nhân áo đen ngồi áp hai tay lên huyệt đạo của Tích Nhân cũng vừa lúc Tích Nhân thấy khó có thể chịu đựng để tiếp tục luyện tầng thứ mười huyền âm chân khí nữa, nên quay trở lại cách vận công Thái ất để mong dung hòa trở lại chân khí trong người.
Hai luồng khí âm dương trong người hắn lúc này gần như cuồn cuộn, liên tiếp thúc đẩy nhau, Tích Nhân dồn hết định lực, ý niệm hướng dẫn nhưng gần như vô dụng, đang than thầm không biết phải làm sao, thì thấy chân khí thoát nhanh qua hai huyệt mệnh môn, và đại truy, thân thể dễ chịu dần, mừng rỡ liền chú tâm theo khẩu quyết Thái ất.
Khi Tích Nhân định tâm dồn hết ý chí trong cách hướng dẫn chân khí theo Thái ất, Nữ nhân áo đen ngồi sau lưng Tích Nhân bỗng thấy chân khí của hắn không còn thu hút được qua hai tay mình nữa. Và trong lúc nữ nhân phân vân chưa biết phải làm sao thì bạch ưng trở về, nó liệng qua lại vài lần rồi lao mình xuống như mũi tên mổ mạnh lên huyệt bách hội của nữ nhân.
Là một cao thủ võ lâm thuộc hàng thượng đẳng, nhưng trong lúc bất ngờ, hai tay đặt lên lưng Tích Nhân bị hút chặt, nữ nhân đã không tránh được chiếc mỏ nhọn cứng như sắt của bạch ưng. Bách hội là nơi hội tụ thần khí con người, bách hội bị thương, người luyện võ không còn cách gì vận dụng công lực theo ý được nữa. Nữ nhân không còn vận công được, hai bàn tay dính chặt lên huyệt đạo Tích Nhân và chân khí trong người lại theo hai tay chuyền qua người hắn. Hiểu tình trạng nguy hiểm của mình, hai mắt nữ nhân tức giận như muốn nẩy lửa, nhưng đành thúc thủ.
Tích Nhân điều hợp được hai khí âm dương trong người, thì lại thấy có hai luồng khí tràn qua mệnh môn và đại truy đưa vào kinh mạch nên tiếp tục chiếu theo yết quyết để dung hòa chúng. Thời gian tiếp tục trôi, hết ngày sang đêm luồng chân khí đầy dẫy trong người Tích Nhân theo khẩu quyết Thái ất đã đả thông tất cả kinh mạch, chân khí lần lượt xuyên qua các huyệt vĩ lư, tỳ lư, và ngọc lư , khai thông hai mạch nhâm đốc..đạt mức tam hoa tụ đỉnh, một kỳ tích chưa từng có của Thái ất thần công. Theo thái ất bí kíp, Thái ất thần công là một môn nội công âm dương kiêm bị, tốn rất nhiều thời gian, người luyện qua tầng thứ chín kể như đã hoàn thành, sự tập luyện tiếp tục kéo dài hai khí âm dương tương sanh làm cho chân khí ngày càng dồi dào sẽ lần lượt xung phá tam hoa, đạt đến cảnh gối tối cao tam điền quy nguyên, khí thần hợp nhất, thời gian không ấn định, nhưng thường thì luyện đến tầng thứ chín con người đã già, ít ai còn kiên nhẫn để đạt cảnh giới cuối cùng như Tích Nhân hiện giờ.
Trưa hôm sau, Tích Nhân thấy chân khí vận dụng dễ dàng, tùy ý lưu chuyển, thân thể thoải mái tưởng chừng thoát thai hoán cốt, xả công đứng lên, thì nghe sau lưng nữ nhân che kín mặt mày ngã bịch xuống đá.
Trong lúc hoàn toàn quên hết ngoại cảnh chú tâm vào việc luyện công, Tích Nhân không biết nữ nhân trở về và ngồi sau lưng hắn, thấy nữ nhân trong tình trạng này hốt hoảng:
- Đại tỷ!
Hắn vội ngồi xuống đỡ nữ nhân lên. Thấy nữ nhân yếu ớt, nghĩ lại mình đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo, nhưng được sống phải chăng nữ nhân đã vì mình mà tốn hao công lực mới đến nỗi này, Tích Nhân cảm động rơi lệ:
- Phải chăng đại tỷ vì giúp tiểu đệ mà lâm cảnh thế này? Tiểu đệ thật đáng chết!
Hắn mếu máo:
- Đại tỷ võ công cao cường hãy chỉ tiểu đệ làm cách nào để phục hồi công lực lại cho đại tỷ?
Nữ nhân thở dài não nuột rồi bập bẹ một cách khó khăn:
- Ngươi..ngươi hãy ..đi đi. Hãy.. đi ngay đi..
Tích Nhân cương quyết:
- Đại tỷ là ân nhân cứu mạng của Tích Nhân này, trong tình trạng của đại tỷ hiện nay, Tích Nhân dù chết cũng không đi đâu nửa bước.
Tiếng nói đầy chân tình của hắn lại làm nữ nhân thở dài rồi nói, lần này âm thanh gọn gàng hơn:
- Ngươi không giúp cho ta được gì đâu! Ta..năn nỉ ngươi.. giúp ta ..là đừng ở đây nữa.
Tích Nhân qùy gối, khóc:
- Dù trước đến giờ đại tỷ luôn luôn lạnh nhạt, thủy chung không một lời nói nào, nhưng Tích Nhân còn được sống đến ngày hôm nay cũng nhờ ơn đại tỷ. Nay đại tỷ gặp nạn nỡ nào không để Tích Nhân lo lắng cho đại tỷ?
Hắn khóc, hắn năn nỉ, nữ nhân vẫn im lặng, một lúc sau thở than:
- Thì ra ngươi là một kẻ rất chí tình, chí thiết nhưng tình trạng ta bây giờ ngươi có muốn giúp cũng không giúp gì được nữa. Ta không muốn ai thấy ta, nhất là lúc ta sắp chết, nên ta chỉ mong ngươi đi khỏi đây ngay và đừng bao giờ quay trở lại.
Nữ nhân nằng nặc đòi hắn phải đi ngay, Tích Nhân không hiểu tại sao, nhưng rồi hắn nhớ lại nữ nhân lúc nào cũng che kín toàn thân, phải chăng nữ nhân quá xấu xí và không muốn ai nhìn thấy sự xấu xí của mình?
Tích Nhân cương quyết:
- Đại tỷ võ công cái thế nhất định nghĩ ra phương pháp và chỉ bảo cho Tích Nhân cách phụ giúp cho đại tỷ. Tích Nhân ngu muội, nhưng bảo phải rời đại tỷ lúc này, chi bằng bảo Tích Nhân chết ngay còn hơn. Tích Nhân không biết đại tỷ là người thế nào, đẹp xấu ra sao, tính tình thế nào, nhưng Tích Nhân không còn ai thân thích, đại tỷ là người cứu mạng, xin được cho Tích Nhân coi đại tỷ là người thân nhất của mình, có họa cùng chịu, có phước cùng hưởng. Con người đối với nhau chỉ ở tấm lòng, còn những việc khác có gì quan trọng? Nếu đại tỷ còn cố chấp xua đuổi Tích Nhân, thì Tích Nhân sẽ đập đầu lên tảng đá này..
Nữ nhân im lặng một lúc lâu, than thở:
- Không ngờ ta lại gặp một người chí tình và cố chấp như ngươi. Thôi được! Ta không đòi ngươi đi nữa..
Tích Nhân mừng rỡ, lau nước mắt, vui sướng nhảy cởn:
- Đa tạ đại tỷ.. Đa tạ đại tỷ
Nhìn cử chỉ vui vẻ của hắn, ánh mắt nữ nhân biểu lộ sự cảm xúc rất mạnh, nhưng liền nhắm mắt, trách:
- Ngươi chẳng ăn mặc gì cả!
Nghe nữ nhân trách, Tích Nhân nhìn lại mình hoảng hốt, ngồi sụp xuống núp sau hòn đá, nữ nhân cười nhẹ, tiếng cười đầu tiên mà Tích Nhân nghe được. Sau tiếng cười, nữ nhân bảo:
- Lúc ta đem ngươi về đây cũng khác gì bây giờ! Ta thấy áo quần ngươi vất bừa bãi trong thạch động, thân thể ngươi thay đổi, nhưng cũng có thể dùng để che đậy phần nào.
Tích Nhân nghe nói vội phóng chạy. Hắn chưa luyện khinh công nhưng nội lực hùng hậu, mỗi cái phóng chân đưa thân hình về phía trước như tên bắn và khi đu sợi dây cũng nhanh không khác khỉ vượn.
Nữ nhân nhìn Tích Nhân thở dài:
- Oâi! Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Ta suốt đời mưu cầu rồi trở nên công dã tràng! Kẻ thừa hưởng là hắn! Phải chăng kiếp trước ta có nợ nần gì với gã tiểu tử nầy?
Tích Nhân lên thạch động, lấy chiếc áo choàng quanh người rồi xuống ngay. Hỏi:
- Đại tỷ có thể chỉ dẫn Tích Nhân cách phục hồi công lực cho đại tỷ?
Nữ nhân quan sát hắn từ đầu đến chân, khen ngợi:
- Ngươi đã trở thành một trang nam tử, công lực đã đến mức tam hoa tụ đỉnh, võ lâm khó có ai sánh bằng, mừng cho ngươi.
Tích Nhân cung tay:
- Cũng nhờ ơn đại tỷ.
Nhưng hắn rụt rè:
- Tích Nhân đã không thể luyện thành tầng thứ mười huyền âm thần công. Tích Nhân có chết vì tuyệt chứng của mình cũng không sao. Chỉ xấu hổ là không hoàn thành lời căn dặn của đại tỷ.
Nữ nhân có vẻ thương hại:
- Rõ là ngốc tử. Ngươi đã có công lực như bây giờ, nhâm đốc khai thông còn lo tuyệt chứng gì nữa?
Và hỏi:
- Nhưng ngươi đã luyện môn nội công gì?
- Bạch ưng cho Tích Nhân một con thiềm thừ màu đỏ, sau khi ăn xong trong người phát sinh một luồng khí nóng càng lúc càng lớn mạnh, người lúc nóng lúc lạnh quá khổ sở, chẳng lẽ chờ chết, đánh liều áp dụng đường lối Thái ất thần công thử xem có dung hòa được không? May mắn là đã dung hòa được.
- Phải chăng hôm qua ngươi cũng vận dụng Thái ất thần công?
- Sợ không thành công tầng thứ mười thì không thể trị được tuyệt chứng, và đại tỷ quở trách nên đã cố gắng luyện. Không ngờ khi khí huyền âm lưu chuyển được vài vòng, thì khí dương cương lại phát sinh rất mạnh.. Hai luồng khí nóng lạnh mỗi lúc mỗi mạnh hơn, xung đột nhau dữ dội, nếu đại tỷ không trở về kịp thời thì Tích Nhân có lẽ đã chết ..
Nữ nhân nhắm mắt giây lâu:
- Ngươi là một người có duyên phúc không ai bằng. Con tiểu bạch long ta nuôi dưỡng ngươi vô tình mà hưởng, Hồng hỏa thiềm thừ vật ngàn năm khó tìm người riêng ở một nơi mà tới miệng. Lục dương chân khí trong người ta cũng tương đương với ba chục năm hỏa hầu cũng đã gom hết vào người ngươi.
Tích Nhân nghe nói sụp gối:
- Vì Tích Nhân mà đại tỷ mất hết công lực! Tích Nhân không biết làm sao đền đáp. Đại tỷ nếu biết phương cách thu lại công lực xin thực hiện, Tích Nhân dù chết cũng không ngại.
Nữ nhân thở dài:
- Ta không còn công lực để vận công thu hút chân khí của ngươi. Trước đây ta bị độc thương trầm trọng, tạm thời dùng công lực bản thân khống chế, khi mất công lực chất độc đã lan vào xương, dù ngươi có truyền lại công lực cho ta, ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Như vậy, chấp nhận lòng tốt cũng chỉ làm cho võ lâm mất đi một kỳ tài một cách vô ích mà thôi.
Nữ nhân nhìn hắn:
- Ngươi không cần phải áy náy với ta. Thật sự ta đem ngươi về đây bảo ngươi luyện huyền âm thần công cũng không phải ý tốt muốn cứu mạng ngươi mà chỉ muốn lợi dụng để thu lấy khí hàn âm giúp ta trở lại nhân dạng mà thôi. Hôm nay nếu ta không bị hại, thì ngươi cũng chỉ là một người ở đây đợi chết!
Nghe nữ nhân nói, Tích Nhân thất vọng, nhưng nghĩ lại dù gì mình cũng mang ơn nữ nhân. Nếu không gặp nữ nhân, thì giờ đây đã là nắm xương trong mộ, nên cũng cứ nhiệt tình:
- Tích Nhân không mấy tin lời đại tỷ, nhưng dù đại tỷ có ý gì đi nữa, Tích Nhân còn sống đến ngày hôm nay cũng nhờ đại tỷ. Tích Nhân ngu muội, nhưng biết có cách gì phục hồi công lực cho đại tỷ thì dù phải mất mạng Tích Nhân cũng không từ nan.
Nhiệt tình của hắn làm nữ nhân cảm động, nhắm mắt giây lát như dằn cảm xúc rồi hỏi:
- Ngươi có chịu làm nghĩa tử của ta?
- Chẳng lẽ đại tỷ..
Nữ nhân u buồn:
- Nếu ta là một cô gái bình thường có chồng lúc mười lăm mười sáu thì con của ta cũng phải ở trạc tuổi ngươi.
Tích Nhân rất tôn trọng mẫu thân mình, tự hỏi hôm nay nhận một người đàn bà khác làm mẹ có xúc phạm đến thân mẫu mình hay không, lấy làm khó nghĩ. Nữ nhân thấy hắn chần chừ, thở dài:
- Ta muốn thành toàn cho ngươi vì cũng muốn nhờ ngươi giúp ta vài việc quan trọng. Nhưng ngươi thấy khó khăn thì thôi!
Tích Nhân vội quỳ gối:
- Không hiểu đại tỷ muốn dạy Tích Nhân làm việc gì, nhưng dù khó thế nào Tích Nhân cũng sẽ rán hết sức mình. Mẫu thân mất sớm trong đau khổ nên Tích Nhân không thể gọi ai khác là mẹ. Xin đại tỷ tha thứ cho. Tích Nhân xin bái đại tỷ làm sư phụ hay nghĩa tỷ. Dù danh xưng gì, từ nay cũng cúc cung phụng dưỡng như người thân thương nhất của mình.
Nữ nhân im lặng giây lâu:
- Ta muốn thành toàn võ công cho ngươi, nhưng những ngày sắp đến, ta sẽ hoàn toàn bất lực, ngươi phải chăm lo cho ta không tránh khỏi đụng chạm, bỏ đi ngăn cách nam nữ bất thân. Ngoài danh nghĩa con lo cho mẹ thì khó có danh nghĩa nào làm cho ta không áy náy. Nhưng thôi, ta cứ coi ngươi như nghĩa đệ.
Tích Nhân mừng rỡ:
- Đa tạ đại tỷ.
Lúc ấy bạch ưng trở về mang theo một trái mật rắn rất lớn cho Tích Nhân, Tích Nhân vuốt ve bạch ưng chỉ nữ nhân:
- Đây là nghĩa tỷ của ta, từ nay tiểu ưng cũng phải thân thiện với người. Kiếm món ngon vật quí đem về cho người dùng.
Bạch ưng nhìn nữ nhân gật đầu, rồi bay lên cây. Nữ nhân khen ngợi:
- Con bạch ưng này thông linh quá chừng, có nội lực hùng hậu, biết cách tấn công người khác có lẽ đã từng được cao nhân nuôi dưỡng, sau này ngươi ra giang hồ có nó đi theo sẽ là một trợ thủ đáng kể.
Tích Nhân rửa quả mật dâng cho nữ nhân:
- Xin đại tỷ dùng quả mật này, có lẽ nó cũng rất hiếm quý.
Nữ nhân:
- Ngươi đúng là đứa em tốt, nhưng ta chưa muốn ngươi nhìn thấy hình thù kỳ dị của ta, ngươi hãy nuốt đi.
Tích Nhân:
- Đại tỷ có sự úy kỵ thì để tiểu đệ đi ra xa một chút.
Nữ nhân:
- Thôi, để ta xem khi thấy mặt mũi gớm ghiết của ta ngươi có còn can đảm nhận ta làm đại tỷ nữa hay không?
Nữ nhân đưa tay kéo bỏ bao che mặt, đôi mắt thật sắc nhìn Tích Nhân.
Khi nữ nhân đưa tay lên, Tích Nhân đã thấy bàn tay lông lá đen thui như tay vượn, và nữ nhân kéo bỏ khăn che mặt, thì cả bộ mặt cũng đầy lông lá như mặt vượn, mặt khỉ, kỳ dị vô cùng.
Tích Nhân nhìm đăm đăm nữ nhân, hiểu vì sao nữ nhân phải che kín cả người. Đàn bà ai không quý sắc đẹp? Nữ nhân có vóc dáng, mái tóc đẹp vô cùng, không ngờ mặt mày lại kỳ dị như vậy và với mặt mày thân thể như vậy nữ nhân đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ? Tự nhiên Tích Nhân cảm thấy thương nữ nhân vô cùng, quỳ gối ôm lấy bà:
- Đại tỷ, mong người đừng quan tâm tới ngoại hình. Biết đại tỷ đau khổ thế này tiểu đệ càng thương quý đại tỷ hơn.
Nữ nhân cảm động, sa lệ nghẹn ngào hai tay ôm lấy đầu hắn:
- Ngươi..ngươi thật là đứa em.. rất tốt.
Bà ngừng giây lát:
- Ngươi đã có nội lực không ai bằng, nhưng chưa học biết quyền chưởng, khinh công, kiếm pháp..để thật sự trở thành một cao thủ. Ta muốn sống thêm một thời gian ngắn nữa để chỉ điểm cho ngươi..
Tích Nhân từ nhỏ sống trong tình thương yêu của mẹ, nay nữ nhân đề nghị nhận làm con, không muốn xúc phạm đến mẹ ruột, nên chỉ nhận làm nghĩa tỷ, nhưng trân quý nữ nhân vô cùng, vui sướng:
- Đại tỷ đã có cách để duy trì mạng sống, thì hãy sống mãi, cố sống mãi với tiểu đệ..
Nữ nhân than thở:
- Hỡi ơi! Mấy chục năm ta chỉ sống trong cô độc. Độc lai độc vãng. Hôm nay ta mới biết ra con người ở đời có người thân, được sống trong tình thương yêu là hạnh phúc vô giá trên đời!
Bà ta thở dài:
- Có lẽ ta có thể sống được vài tháng, nhưng ngươi sẽ khổ sở vô cùng. Aâm dương tý ngọ cốt sẽ lần lần làm gân cốt ta bạc nhược. Ta sẽ không khác gì một người bệnh không nhấc được chân tay, hàng ngày phải nhờ chân khí của ngươi hộ trì kinh mạch, trấn áp chất độc. Hàng ngày vào giờ tý, giờ ngọ, thân thể ta lạnh run, nóng sốt, ngươi ngoài dùng chân khí trấn áp còn phải sưởi ấm, quạt mát cho ta không hiểu ngươi có chịu nỗi khổ cực hay không?
- Dù làm bất cứ việc gì mà đại tỷ được sống, thì dầu sôi lửa bỏng, tiểu đệ cũng không ngại huống chi chỉ mấy việc tầm thường ấy!
Hắn hỏi:
- Chất độc trong người đại tỷ là gì? Có thuốc gì để trị dứt?
- Ngoài thuốc giải của Ngũ độc giáo ra không có thuốc gì. Hơn nữa, ta bất ngờ mất hết công lực, chất độc đã lan ra, khó còn có cơ cứu vãn. Thì giờ chúng ta không nhiều, không nên nghĩ chuyện viễn vông nữa. Bây giờ ta chỉ ngươi cách truyền công hộ trì kinh mạch cho ta và giờ tý giúp ta chịu đựng cơn nóng rét.
Tích Nhân chú ý lắng nghe nữ nhân giải nghĩa về kinh mạch, cách vận công đưa nội lực của mình vào kinh mạch người khác ra sao, nhất nhất Tích Nhân ghi nhớ, và sau đó thực hành ngay. Song song với đưa chân khí vào kinh mạch nữ nhân, hắn cũng vận công biến nội lực thành khí nóng hay lạnh toát ra khỏi cơ thể để sưởi ấm hay làm mát dịu lại thân thể của bà ta.
Sau giây phút thực hành, nữ nhân vừa ý:
- Xem ra ta có thể đủ thời gian truyền lại hết võ nghệ cho ngươi.
Bà ta nói tiếp:
- Hiện giờ ta còn khỏe để ta nói cho hiền đệ biết ta là ai, vì sao có hình dạng gớm ghiếc thế này và nguyên nhân nào ta đã đưa hiền đệ về đây. Sau khi ta mất hiền đệ cũng phải thay ta hoàn thành vài công việc còn dang dở.
- Tiểu đệ cung kính nghe đại tỷ.
Nữ nhân hắn giọng:
“ Ta tên là Trần Kỳ Anh, vốn là tam công chúa của Hán vương Trần Hữu Lượng. Khoảng bốn năm chục năm trước gia gia ta đã cùng với các lộ anh hùng của Minh giáo khởi binh chống quân Nguyên. Gia gia ta chiếm cứ cả vùng tây nam Trung nguyên, bao gồm các đất Cán, Hồ, Quảng, binh lực hàng trăm vạn, xưng đế ở Thái Thạch. Để thống nhất lực lượng nghĩa quân và thống nhất Trung nguyên, gia gia ta cử đại binh đánh Chu Nguyên Chương cũng là một lực lượng của Minh giáo chiếm cứ vùng Giang Triết. Chẳng may trong trận chiến sinh tử ở hồ Thẩm Dương, gia gia bị tên mà thác, binh lực tan vỡ. Các tướng đã tôn anh ta lên làm vua chạy về Vũ Xương. Sau trận chiến Thẩm Dương quân lực của chúng ta gần như tan vỡ nên Chu Nguyên Chương thừa thắng tiến đánh, và không thể nào chống cự nổi. Lúc bấy giờ ta mới sinh ra và mẫu thân ta đã ký thác cho một võ sĩ trung thành là Phó Đồng. Phó tướng quân đã mang ta sang Đại Việt ẩn tránh. Chúng ta tạm ở trong các thị trấn một thời gian, hòa đồng với người Việt để không ai biết tung tích. Bảy năm sau, Phó tướng quân đưa ta lên một thạch động kể rõ gia thế, yêu cầu ta dốc hết tâm trí luyện tập võ công để sau này liên lạc lại với các tướng lãnh đang ẩn náu, con cháu họ đang lưu lạc để hưng khởi lại Hán triều. Gia gia và mẫu thân ta đều xuất thân từ võ lâm, nên trong lúc có binh lực trong tay cũng đã gom tụ nhiều bí cấp, kỳ trân dị thảo giúp cho người tập võ mau tiến bộ. Bộ bí kíp võ công mà mẫu thân ta giao cho Phó tướng quân là Lục dương thần công của Thiếu Lâm, khinh công vân long tam hiện của Thiên long tự, kiếm pháp của Võ Đương, Côn Luân, Thanh Thành, Hoa Sơn, Nga Mi và ngay cả bổng pháp của Khất bang.. Nhờ những thứ kỳ dược giúp tăng chân khí, sau mười năm luyện tập, dù chưa qua hết tầng thứ mười Lục dương công, ta đã trở thành một cao thủ khó tìm địch thủ. Sau ấy ta cùng Phó Đồng qua đất Hồ Quảng cùng với một số cao thủ của Hán quân năm xưa như Tô Khang, Trương Địch, Bành Quan, Mã Khởi..thành lập Phượng Hoàng bang. Trong lúc chúng ta phát triển thế lực, thì một số cao thủ từng theo Thục vương Minh Ngọc Trân cũng thành lập Di Lặc hội. Một số cao thủ Minh giáo năm xưa cũng oán hận Chu Nguyên Chương là một tín đồ trước theo Minh giáo khởi nghĩa, nhưng rồi khi có thế lực lại phản giáo, giết chết Minh vương Hàn lâm Nhi. Khi thống nhất đất nước, thành lập triều đình đổi quốc hiệu Đại Minh nhưng thực chất không những hoàn toàn bỏ ngoài tai tôn chỉ Minh giáo, mà còn tìm cách làm tan rã thế lực Minh giáo, tàn sát cao thủ của giáo phái này nên buộc họ phải trốn tránh và bí mật thành lập Bạch Liên giáo. Ở vùng Ngô Việt, những cao thủ của Trương Sĩ Thành, cũng lẫn lộn thay tên đổi họ trà trộn và phát triển Hải sa bang. Cao thủ của Đại Lý năm xưa muốn phục quốc cũng thành lập Thiên long hội...Nhưng Phượng Hoàng Bang, Bạch Liên Giáo và Di Lặc Hội là ba thế lực đông người mạnh của nhất.
Trần Kỳ Anh cười mỉa mai:
- Cùng một lúc muốn chống lại bọn “Chu cẩu”, nhưng chưa làm làm cho tay chân họ Chu rụng một sợi lông, thì chúng ta tìm cách thống lĩnh, thu tóm lẫn nhau. Do sự xung đột xảy ra thường xuyên, cao thủ giao đấu liên tiếp, ta mới biết công lực của mình còn thua giáo chủ Bạch Liên Giáo rất xa, nên quyết tâm phải hoàn thành Lục dương thần công. Ta giao hết mọi việc cho Phó Đồng và bốn vị “tứ đại tướng” Tô, Trương, Bành, Mã về đây ẩn cư. Không may, trong lúc ta đang vận khí ở giai đoạn khó khăn nhất của tầng thứ mười Lục dương công, Phó Đồng đến bất ngờ. Ôâng ta bị thương nặng, vào thạch động gặp ta kêu lên một tiếng “công chúa” thống thiết rồi ngã ra chết. Vì xúc động, chân khí đi ngược đường, ta cũng ngã ra bất tỉnh.
Tỉnh dậy ta đem Phó tướng quân về Tổng đàn Phượng Hoàng bang mới biết chúng ta bị Di lặc hội, phối hợp với Ngũ độc giáo tấn công. Để bảo toàn lực lượng, Phó tổng quản đã liều mình tử chiến. Trong Phượng Hoàng bang, ông ta là người có võ công cao nhất, cũng cùng luyện Lục dương thần công như ta, nhưng ông có hỏa hầu cao hơn và nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Ta đi tìm Di lặc hội và Ngũ độc giáo trả thù cho Phó tướng quân, ông không khác gì nghĩa phụ của ta. Ta cũng cố luyện thêm Lục dương công, nhưng từ ngày chân khí đi ngược đường ngã ra bất tỉnh, Lục dương công của ta chẳng những không tiến bộ mà người ta sau đó ngứa ngáy khó chịu rồi lông đen mọc ra khắp mình mẩy. Ta từ một cô gái được truyền tụng là Phượng Hoàng tiên tử, trở thành người không dám gặp ai, để ai thấy mặt, và tiếng nói của ta cũng cứng dần.Ta từ người lần lần biến thành vượn!.”
Nghe Kỳ Anh kể tới đây, Tích Nhân xúc động, ôm lấy vai bà kêu lên nghẹn ngào:
- Đại tỷ!
Kỳ Anh cảm nhận được sự xúc động của hắn, nắm chặt tay hắn như thầm tỏ lời cảm ơn, rồi kể tiếp:
“Là một con người ai cam tâm để cả thân thể mọc đầy lông lá không khác khỉ vượn, nhất là một cô gái như ta. Ta ra lệnh cho bang chúng Phượng Hoàng bang ngưng hoạt động, rút vào bóng tối, tập luyện võ công, còn ta lo chữa chứng bệnh lạ của mình. Ta tự nghiên cứu, biết những võ công của Phật môn, người luyện phải từ từ mà tiến, không thể nôn nóng để đạt thành, ta đã nôn nóng, đã để chân khí chạy ngược đường đó là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai, ta là nữ nhân lại tập luyện khí thuần dương đã làm cho con người thay đổi nhưng chỉ chưa nhìn thấy! Tóm lại, khí cương dương là nguyên nhân chính thay đổi nhân dạng của ta, muốn chữa trị, thân thể ta phải thu hút được khí chân âm, hay dùng kỳ bảo gì có thể phát sinh khí chân âm trong người, rồi theo đường hướng luyện khí dung hóa nó mới trở về nhân dạng.
Ta điều tra biết Ngũ độc giáo đã có thể nuôi một giống rắn rất hiếm quý ít khi tìm được là giống tiểu bạch long để tăng nguyên khí cho người luyện võ. Và đó là bảo vật trấn sơn của họ. Thân thể của bạch long kỳ đặc ở chỗ là sống trong điều kiện lạnh lẽo thì ai may nắm ăn được thân thể sẽ thụ đắc trên mười năm công lực chí dương, ngược lại sẽ thụ đắc được khí chân âm. Ta đã đánh cắp được con bạch long của Ngũ độc giáo, nhưng trong lúc bỏ chạy bị trúng tý ngọ truy hồn trâm của giáo chủ Ngũ Độc.
Trước đây để đi tìm vật chí âm, ta đã từng biết qua xà khê và xà động ở Đại Việt, nên cướp được bạch long, ta bôn ba đến xà động và tập cho bạch long quen sống trong nước nóng, ta trồng tử diệp thảo, một loại cỏ độc khắp hòn cù lao đá giữa hồ, nó chẳng những xua đuổi rắn rết không dám lên cù lao, mà người thường bước chân tới cũng bị trúng độc mà chết. Tiểu bạch long phải sống trong điều kiện mới ba năm mới phát sinh hiệu dụng ta cần, vì thế sau khi bố trí, ta lại về Hồ Quảng, liên lạc với bang chúng khuyến khích họ luyện công, lẩn quanh tổng đàn Ngũ độc giáo để tìm thuốc giải. Khi bị trúng âm dương tý ngọ cốt, ta phải cố sức chạy, độc ở trong người quá lâu nên không cách gì vận công trục xuất ra ngoài. Ta chỉ dồn chúng vào một chỗ. Ngăn chận không cho lây lan. Vì luôn luôn phải dùng một phần công lực để khống chế chất độc, không dám kịch chiến với cao thủ nên mấy năm ta cũng chưa thể gần gũi giáo chủ Ngũ độc giáo để lấy thuốc giải như ý muốn. “
Nữ nhân cười:
- Không ngờ trời xui khiến ta tốn bao tâm huyết cho con bạch long, ngươi không biết ở đâu mò tới và dùng nó. Ta giận điên người, muốn ăn thịt uống máu của ngươi, nhưng lại sớm phát hiện ngươi bị chứng thất âm tuyệt mạch, một tuyệt chứng nhưng là điều kiện trăm năm khó gặp để luyện huyền âm thần công, một bí cấp ta đã tốn nhiều năm trời điều tra và mới lên tận Huyền âm cung ở Trường bạch sơn đánh cắp. Biết ngươi có điều kiện tốt như vậy, thay vì giết ngươi, ta đã mang ngươi về đây để ngươi luyện huyền âm công. Dĩ nhiên không phải muốn cứu mạng ngươi, mà mong sử dụng ngươi, để khi ngươi vừa hoàn thành, thì ta thu hút huyền âm chân khí trong người của người. ”
Nữ nhân hỏi:
- Ngươi đã hiểu âm mưu ác độc của ta chưa?
Tích Nhân thở dài:
- Đại tỷ ở trong một hoàn cảnh bắt buộc phải như vậy. Nghe đại tỷ kể lại, tiểu đệ chẳng những không chút hờn oán nào mà lại thấy ân hận, và thương đại tỷ hơn. Hiện giờ không biết phải làm sao để đền bù cho đại tỷ. Nếu được, Tích Nhân dù chết cũng chẳng từ nan.
Nữ nhân:
- Trong cõi u minh có những sắp xếp mà con người không hiểu được. Ngươi đến xà động, bị ta dùng luyện huyền âm khí âm mà lại hoàn thành Thái ất thần công đều đâu phải ý ngươi mà hoàn toàn như do đất trời xui khiến. Có lẽ kiếp trước ta đã mang nợ nần gì với ngươi nên kiếp này phải trả.
- Kiếp này không trả được. Tiểu đệ cũng nguyện kiếp sau sẽ trả hết ân nghĩa mà đại tỷ đã ban cho.
Tích Nhân nhiệt thành:
- Không hiểu có tiền kiếp hay không, nhưng từ lúc gặp đại tỷ, dù lạnh nhạt, hất hủi, nhưng tiểu đệ lúc nào cũng cảm nhận có cái gì thân thiết một cách kỳ lạ đối với đại tỷ, như thân thương tự bao giờ..
Kỳ Anh:
- Thật vậy sao? Ừ nhỉ! Ta định lợi dụng ngươi, nhưng ta cũng thấy ngươi có cái gì thật đặc biệt, đi đâu ta cũng ...phân vân vì ngươi.
Tích Nhân reo lên:
- Nhất định tiền kiếp đại tỷ và tiểu đệ không phải là mẹ con, anh em, thì cũng..
Kỳ Anh:
- Hừ! Ngươi đã suýt nói bậy rồi!
Kỳ Anh la hắn dứt tiếng thì thân thể run lên. Hối hắn:
- Có lẽ đã giờ tý.
Tích Nhân vội vàng truyền công lực cho bà ta. Khi Kỳ Anh qua cơn nóng lạnh, Tích Nhân chân thành:
- Thạch động cũng vậy mà ở đây cũng vậy, không có chỗ nào có thể để đại tỷ có thể nằm nghỉ mà không bị khí lạnh xâm nhập. Xin đại tỷ dựa vào người tiểu đệ mà ngủ. Đại tỷ phải ngủ mới được.
Kỳ Anh thở dài, rồi dựa vào ngực hắn. Khi Kỳ Anh thở đều, Tích Nhân nhìn mặt mày tay chân Kỳ Anh càng thương cảm, hắn không một chút động đậy, suốt đêm ngồi vận khí để sưởi ấm giấc ngủ của bà.
Kỳ Anh ngủ một giấc bình thản cho đến sáng. Mở mắt thấy Tích Nhân vẫn ngồi yên, cảm động:
- Nhân đệ!
Chỉ hai tiếng nhưng chứa đầy thương yêu, thân thiết.
Tích Nhân cũng mở mắt ân cần:
- Đại tỷ trong người thế nào?
- Ta cảm thấy rất khỏe. Nhưng ngươi chắc cả đêm không ngủ, hãy điều tức giây lát đi.
Kỳ Anh chống tay ngồi lên, nhưng mới bước xuống tảng đá đã xiêu xiêu ngã. Tích Nhân vội đỡ bà:
- Đại tỷ muốn đi đâu?
- Ta cần một chỗ vắng vẻ.
Tích Nhân ngơ ngác:
- Đại tỷ tìm một chỗ vắng vẻ làm gì. Ơư đây có ai đâu ngoài đại tỷ và tiểu đệ?
- Thật là ngốc tử, con người mới ngủ dậy ai mà chẳng phải..
Tích Nhân vỡ lẽ:
- Tiểu đệ đúng là ngốc!
Biết Kỳ Anh muốn đi đâu, Tích Nhân đỡ bà đến một bờ cỏ cao rồi đi tránh. Khi thấy Kỳ Anh loạng choạng đứng lên thì trở lại dìu bà.
Từ đó, những giờ tý, ngọ Tích Nhân vận công hộ trì kinh mạch, ban đêm làm chỗ tựa cho Kỳ Anh ngủ, ngược lại, ngoài lúc Tích Nhân phải ngủ giây lát, nướng cá cho hai người ăn, đưa mật rắn hay trái cây bạch ưng mang về cho Kỳ Anh dùng, còn tất cả thì giờ Kỳ Anh ngồi dựa thân cây chỉ hắn thu phát công lực, vận khí truyền âm, chưởng chỉ, khinh công, kiếm pháp các môn phái võ lâm Trung nguyên. Vì Kỳ Anh cử động khó khăn, chiêu thức bà ta phải dùng lời nói diễn tả nhiều hơn biểu diễn cho Tích Nhân xem nên sự hấp thụ của Tích Nhân rất chậm chạp. Tuy vậy Kỳ Anh hết lời khen ngợi và vui mừng. Vì theo bà sự tiến bộ của Tích Nhân cũng nhanh hơn dự địùnh. Thời giờ qua mau, sức khỏe Kỳ Anh càng ngày càng yếu, sự hướng dẫn của bà cũng chậm lại và sự đi đứng của bà không còn như trước, Tích Nhân phải bồng mỗi khi cần di chuyển. Một điều Tích Nhân cũng nhận thấy khi Kỳ Anh càng mất sức, thì lông lá trên mặt trên tay của bà ta cũng hình như rụng dần, một hôm ngứa ngáy khắp toàn thân, bà ta không muốn nói với Tích Nhân, nhưng rồi tối đó không thể không bật ra tiếng rên rỉ. Tích Nhân lo sợ:
- Đại tỷ cảm thấy như thế nào? Chuyện gì xảy ra?
Kỳ Anh hỗn hễn:
- Ta đang ngứa, ngứa như nứt da, xé thịt.. Có phải đã quá dơ bẩn hay không, ngươi tìm cách.. Tìm cách đưa ta xuống hồ cho ta tắm rửa một chút xem thử có bớt không?
Hiện giờ Kỳ Anh đã không còn cử động chân tay nữa, đi đâu Tích Nhân phải bồng bà ta, và ngay cả phải nhắm mắt để giúp Kỳ Anh cởi bỏ giải quyết những cần thiết của thân thể, thì làm sao để bà ta có thể tự tắm rửa được?
Tích Nhân xem Kỳ Anh không khác chị ruột có nghĩ đến những bất tiện giữa nam nữ cách biệt, nhưng cũng cho rằng dù phải làm thế nào đi nữa mà lòng chân chính, thì cũng chẳng có gì phải úy kỵ? Nghĩ vậy, Tích Nhân không ngại ngùng, bồng Kỳ Anh lội xuống hồ, một tay đỡ bà, nhắm mắt, cởi bỏ áo quần của bà ta. Kỳ Anh có chút hốt hoảng, nhưng rồi bà ta cũng thấy rằng không còn cách gì khác. Người nghĩa đệ đã khoáng đạt biến phải tùng quyền, thì tại sao mình lại câu chấp?
Tích Nhân tắm cho Kỳ Anh, bồng bà lên đặt ngồi dựa gốc cây, xuống hồ giặt giũ bộ quần áo bà đã mặc quá lâu cho sạch rồi nhắm mắt lên bờ mặc lại cho bà. Sau đó truyền chân khí, vận dụng sức nóng trong thân thể bốc ra sưởi ấm bà.
Kỳ Anh dựa lên người Tích Nhân, mắt ứa lệ, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu không hiểu giữa mình và Tích Nhân thật sự tiền duyên nghiệp chướng như thế nào? Tuy nhiên Kỳ Anh cũng thấy rằng những ngày bên hắn dù trở thành một người bất lực, chịu nhiều khổ sở của thân thể, nhưng cũng cảm nhận những cảm giác êm ái thân thương kỳ diệu, những niềm vui chưa bao giờ có. Kỳ Anh chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Sáng dậy, Kỳ Anh vẫn còn ngủ, Tích Nhân cúi xuống nhìn người đại tỷ không tin ở mắt mình. Khuôn mặt của Kỳ Anh hôm nay đây đó vẫn còn một ít lông đen đúa, có chỗ ửng đỏ nhưng khuôn mặt của bà đã hiện rõ khuôn mặt của một giai nhân. Tích Nhân không tin ở mắt mình, nhưng nhắm mắt mở ra vẫn thấy không có gì thay đổi.
Kỳ Anh mở mắt, như thường lệ gọi:
- Nhân đệ!
Tích Nhân như cái máy:
- Đại tỷ!
Kỳ Anh thấy ngay ánh mắt của hắn:
- Ngươi nhìn ta có vẻ kỳ lạ?
Tích Nhân bồng Kỳ Anh ra bờ hồ:
- Đại tỷ nhìn xuống nước xem, thì hiểu tại sao tiểu đệ đã không thể không nhìn đại tỷ.
Kỳ Anh nhìn mặt mình đưới nước, nhìn hai bàn tay và cánh tay rồi bảo Tích Nhân:
- Ngươi cho ta xem hai chân ta như thế nào?
Tích Nhân vén ống quần bà lên. Kỳ Anh nhìn bấp chân mình vẫn còn đầy lông, nhưng có lẽ cũng đã rụng nhiều, đôi mắt chợt rơi lệ:
- Có lẽ trước khi ta chết, ta có thể trở lại làm người.
Tích Nhân:
- Đại tỷ chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.
Kỳ Anh thở dài:
- Ta cũng chẳng đẹp gì lắm đâu. Nhất là trải qua bao nhiêu thời gian phải sống dưới hình dạng không khác gì khỉ vượn.
Từ hôm đó, người Kỳ Anh tiếp tục ngứa ngáy. Có khi Tích Nhân gãi, chà xát cho bà, có khi Tích Nhân bồng bà đi tắm. Mỗi ngày lông trên người Kỳ Anh rụng thêm một ít, da của Kỳ Anh sau khi rụng lông đỏ và sần sùi, nên những khi tắm cho nàng, Tích Nhân cũng không mảy may có cảm giác ngại ngùng.
Một buổi sáng, sau khi tắm cho Kỳ Anh trong đêm, Tích Nhân mở mắt thấy người nằm tựa lên ngực mình là một cô gái, một tuyệt thế giai nhân. Khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, đôi môi không thoa son mà đỏ hồng, lông mi cong vút. Hai bàn tay bỏ xuôi theo thân người cũng chẳng khác ngọc ngà. Tích Nhân không tưởng Kỳ Anh trẻ như vậy và đẹp như vậy. Tích Nhân lúc nào cũng trân trọng Kỳ Anh, trong lòng không bao giờ có chút tà niệm dù gãi hay tắm rửa lên da thịt, nhưng sáng hôm ấy hắn chợt thấy lòng bâng khuâng, phải nhắm mắt không dám nhìn lâu, ngồi im nín thở cho đến khi Kỳ Anh thức giấc và gọi tên hắn như thường ngày.
Tích Nhân nhắm mắt, thở dài:
- Người ta ca tụng Hằng Nga nơi nguyệt điện, hay Tây thi, Dương quí phi ngày xưa tiểu đệ không hiểu những người đó có đẹp như Đại tỷ hay không?
Kỳ Anh ngạc nhiên:
- Nhân đệ nói gì vậy?
Tích Nhân không trả lời, lại bồng bà lên ra hồ nước:
- Đại tỷ nhìn xuống hồ nước sẽ hiểu lời tiểu đệ nói.
Kỳ Anh nhìn xuống mặt hồ, nhìn hai bàn tay mình, rồi bảo hắn:
- Ngươi cho ta xem những nơi khác trên người ta như thế nào?
Tích Nhân lại vén ống quần bà lên. Kỳ Anh nhìn bấp chân mình, bấy giờ đã trắng nuốt như ngó ngọc, lại nghẹn ngào:
- Ta đã hoàn toàn thật sự làm lại con người.
Tích Nhân ngờ vực:
- Đại tỷ trông chỉ độ trên hai mươi, cũng không lớn hơn tiểu đệ là bao, nhưng sao lại bảo mình đáng tuổi..
Kỳ Anh:
- Ta cũng không ngờ! Ta từ người biến thành vượn ở lúc vừa hai mươi ba tuổi. Hôm nay ta hoàn toàn trở lại hình dạng con người thì cũng giống như lúc hai mươi ba tuổi của năm xưa. Bây giờ ta thật vui, nhưng..
Kỳ Anh nhắm mắt thở dài:
- Có lẽ một vài hôm nữa, ngươi đưa ta lên thạch động. Ta cảm thấy trong người đã yếu rất nhiều.
Tích Nhân:
- Lên thạch động lúc nào cũng được. Nếu tỷ tỷ muốn tiểu đệ đưa đi ngay.
- Ừ! Nếu đi bây giờ cũng được.
- Đại tỷ không cần tiểu đệ đưa đi..
- Ngươi cứ giúp ta như mọi ngày, sau đó đưa ta lên thạch động.
Tích Nhân đã phải bồng và giúp Kỳ Anh việc bài tiết hàng ngày, nhưng hôm nay hắn chợt cảm thấy hơi khó khăn, hình như phải lấy hết can đảm. Có lẽ bàn tay run run của hắn cũng làm cho Kỳ Anh cảm nhận một cảm giác kỳ lạ, đôi má cũng chợt ửng hồng.
Đưa Kỳ Anh lên thạch động, bà ta bảo Tích Nhân để mình xuống nền, đẩy tảng đá như chiếc bàn giữa động sang một bên. Tích Nhân làm theo lời thấy dưới tảng đá một cái hầm lớn, bên trong để bốn cái hộp, Kỳ Anh dạy hắn đem hết ra ngoài.
Tích Nhân lại bồng Kỳ Anh lên, đặt bà ta ngồi dựa lên người mình:
- Đại tỷ nhìn xem có thiếu thứ gì không?
- Dĩ nhiên là không. Không ai biết nơi đây ngoài ta, Phó tướng quân đã chết, và ngươi. Những gì ngươi mới đem ra là tài sản quan trọng nhất của Phượng hoàng bang và của ta. Bốn cái rương này, rương thứ nhất đựng sách vở. Tất cả đều là võ công bí kíp, từ nay ta mong ngươi bảo quản sử dụng cho đúng. Chọn nhân tài có căn cơ đức độ mà truyền thụ. Hộp thứ hai để Phượng hoàng ngọc lệnh bài và danh sách bang chúng. Phượng hoàng ngọc lệnh là lệnh bài của bang chủ Phượng hoàng bang, bang chúng thấy nó như thấy bang chủ. Đáng lẽ ta phải trịnh trọng thắp bàn hương án hai tay truyền lại cho ngươi, nhưng tay chân ta đã bất động..
Tích Nhân biết Kỳ Anh đang trối trăn, xúc động ôm bà bật khóc:
- Đại tỷ! chẳng lẽ..đại tỷ trối trăn với tiểu đệ!
Đôi mắt trong trẻo, tinh anh của Kỳ Anh cũng long lanh giọt lệ, nhưng rồi cười nhẹ:
- Ngươi đã là một thanh niên to lớn mà mỗi chút mỗi khóc hay sao? Ta đã chết đâu? Có thể cũng còn phiền ngươi thêm vài ngày nữa.
Tích Nhân trong tiếng nấc nghẹn:
- Nhưng tiểu đệ cảm thấy..
Hắn bồng bà đứng lên:
- Tiểu đệ đưa đại tỷ đi khỏi nơi nầy, tìm thần y điều trị.
Kỳ Anh gắt:
- Ngươi điên rồi hay sao? Ngươi cũng biết mạng ta chỉ còn ngày giờ hay sao? Ta đã bảo không có thần y nào có thể cứu chữa nổi.
Nghe Kỳ Anh lớn tiếng rồi thở hổn hển, Tích Nhân vội bồng bà trở lại, ngồi xuống sàn đựa lưng vào vách đá, nước mắt lã chã tuông rơi. Kỳ Anh nhẹ nhàng:
- Ngươi truyền một ít chân khí cho ta. Ta có thể sống thêm vài ngày, nhưng những ngày này ta chỉ hoàn toàn sống nhờ vào chân khí của ngươi.
Tích Nhân đặt Kỳ Anh xuống nền đá để bà dựa vào mình thúc đẩy chân khí vào người bà. Kỳ Anh:
- Ta chết khi đã có thể nhìn thấy mình trở lại hình dáng con người và cũng được chết bên cạnh một người thương quí ta chân thành ta vô cùng mãn nguyện. Sinh ly tử biệt là chuyện thường của đời người. Ngươi là nam nhi đại trượng phu, không nên hở mỗi chút là rơi lệ. Ta mong những ngày còn lại của ta được vui và nhìn thấy ngươi vui vẻ.
Tích Nhân nuốt nước mắt, vừa chuyền chân khí, vừa bồng Kỳ Anh lên:
- Tiểu đệ đưa tỷ tỷ ra ngoài, ra khỏi khu vực này để tỷ tỷ có thể nhìn thấy cảnh đẹp thiên nhiên.
Kỳ Anh mỉm cười:
- Ngươi muốn đưa ta đến đâu thì đi, nhưng thạch độnghỗ đưa ta trở về.
Tích Nhân ra thạch động, một tay kẹp Kỳ Anh, một tay đu dây lên đầu núi. Dù tay kẹp một người nhưng đôi chân đạp lên thành đá phóng lên, tay chụp sợi dây, Tích Nhân nhanh nhẹn không khác con vượn phóng mình lên cây. Đặt chân xuống đầu núi, hắn vội lấy hai tay bồng Kỳ Anh và hỏi:
- Đại tỷ có mệt không?
Kỳ Anh mỉm cười, nụ cười làm đôi mắt Tích Nhân ngơ ngẩn:
- Ta không mệt mà vui vì thấy khinh công Nhân đệ giang hồ hiện nay không ai qua được.
- Tất cả đều nhờ đại tỷ chỉ điểm. Tích Nhân nói như cái máy, nhưng đôi mắt như bị khuôn mặt, cặp mắt và đôi môi Kỳ Anh thôi miên.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi má Kỳ Anh ửng hồng làm cho nàng càng xinh đẹp, và Tích Nhân như cái máy, như miếng kim loại trước cục nam châm cúi xuống nàng. Kỳ Anh kêu lên:
- Nhân đệ! Ngươi..
Tích Nhân rùng mình, ngồi xuống đất, lắc đầu mấy cái cho bình tĩnh, lấy tay đánh vào má mình:
- Tiểu đệ thật vô lễ, thật hồ đồ..
Tích Nhân tự đánh đến tát thứ ba, thì Kỳ Anh kêu lên:
- Đừng điên nữa! Dừng lại đi!
Tích Nhân dừng đánh thở dài:
- Tha lỗi cho tiểu đệ! Tiểu đệ chẳng phải kinh mạn, nhưng tỷ tỷ ..
- Ngươi thấy ta đẹp lắm phải không?
Tích Nhân thở dài:
- Tiểu đệ không hiểu Tây thi, Dương quí phi năm xưa như thế nào, nhưng tỷ tỷ là một người mà tiểu đệ chưa thấy ai đẹp bằng. Một người như tỷ tỷ thì nam nhân dù gỗ đá cũng bị thu hút. Tiểu đệ cũng vậy.
Kỳ Anh nhìn hắn:
- Có lẽ ngươi là một tên háo sắc. Khi gặp ngươi ta xem gân cốt kinh mạch đã biết ngươi còn con nít mà đã mất thân đồng trinh.
Tích Nhân chợt buồn:
- Có thể tỷ tỷ nói đúng. Tiểu đệ là một tên háo sắc. Chính vì thế mà suýt chết sớm vì bị nữ nhân lợi dụng.
- Người lợi dụng ngươi xinh đẹp lắm phải không?
- Nếu so với tỷ tỷ thì không khác gì gà so với phượng, nhưng lúc đó tiểu đệ tưởng nàng là tiên trên đời, và tốt với tiểu đệ không ai bằng.
- Thật vậy sao?
Tích Nhân cười buồn, kể lại mình là một đứa trẻ cha mẹ chết sớm như thế nào, sống khổ cực ra sao, gặp Thu Hà nhìn ra cây đằng tiên, sắp mưu lợi dụng như thế nào nhất nhất kể lại cho Kỳ Anh nghe. Nàng cảm động:
- Ta không ngờ Nhân đệ trải qua nhiều đắng cay như thế. Nhưng trong cõi mênh mông hẳn có sự sắp xếp nào đó, nên cũng v
Từ lúc nữ nhân lưu lại sợi dây, Tích Nhân một hai ngày lại đu dây xuống đáy vực bắt cá nướng ăn. Tuy nhiên sau đó Tích Nhân thấy tảng đá dưới một gốc cây to bên bờ hồ bằng phẳng ngồi luyện công rất tốt nên ở luôn dưới đáy vực, chỉ khi nào mưa gió mới lên trên động.
Thời gian thấm thoát trôi, trong gần ba năm dù ăn uống thiếu thốn nhưng thân thể Tích Nhân cao to như thổi, mấy bộ áo quần nữ nhân mang đến không mặc được, và Tích Nhân cũng không còn cảm thấy khí hậu ảnh hưởng đến mình, trời càng lạnh càng thấy khỏe, luyện công nhanh hơn, lại ở giữa chốn hoang dã một mình nên cũng cảm thấy không cần đến quần áo. lại gần một năm nữa năm trôi qua, Tích Nhân đã luyện đến tầng thứ chín huyền âm chân khí, và tràn đầy hy vọng sẽ hoàn thành huyền âm thần công trước thời hạn. Một hôm đang ngồi luyện công, Tích Nhân thấy một áp lực rất lớn từ bên trên sa xuống rất nhanh, vội vàng xả công và giây phút sau con bạch ưng rất lớn rơi xuống hồ lông lá, nước bắn lên tung toé. Rớt xuống nước con ưng cố vùng vẫy, nhưng mỗi lần vùng vẫy lại bị chìm xuống nước. Tích Nhân vội vàng bơi xuống hồ. Con ưng thấy hắn lội ra càng vùng vẫy, cố chạy, Tích Nhân kêu lên:
- Bạch ưng ngoan! Hãy để ta giúp ngươi một tay. Ta không làm hại ngươi đâu.
Tích Nhân lội đến gần, con bạch ưng dùng mỏ mổ lia để tự vệ, Tích Nhân tránh né và tiếp tục vỗ về:
- Ta chỉ giúp ngươi vào bờ mà thôi, nhất định không làm hại ngươi. Hãy ngoan ngoản..hãy ngoan ngoản.
Không hiểu vì đã kiệt sức, hay vì tương liên với lòng tốt của Tích Nhân một lúc sau con bạch ưng nằm im, Tích Nhân bợ tay dưới bụng đưa vào bờ, quan sát thấy nó bị gãy một cánh và một chân. Tích Nhân để lên tảng đá bẻ mấy cành cây nhỏ, tước vỏ cây làm chỉ cặp lại chân và cánh cho nó. Dưới vực có nhiều hoa cỏ lạ nhưng Tích Nhân không biết thứ nào có công dụng trị xương gãy nên chỉ cặp mấy cành cây hy vọng xương không bị đung đưa sẽ tự lành. Từ lúc có con chim ưng bị thương sa xuống vực, Tích Nhân ngoài bắt cá cho mình ăn còn nuôi con ưng nữa, ngày tháng đã làm cho con ưng và hắn thân quen nhau, mỗi khi cho ăn, Tích Nhân cũng vuốt ve tâm sự, coi như một người bạn thân.
Loài vật mau lành, hơn tháng sau con ưng có thể đi đứng bình thường và cũng thỉnh thoảng chạy lấy trớn để bay. Có khi bay ngang hồ bắt cá cho hắn và cho nó. Tích Nhân không muốn con chim đi mất, nhưng cũng muốn nó mau trở lại đời sống bình thường. Nhiều khi Tích Nhân bồng nó thảy lên cao để thử xem nó có lấy trớn mà bay cao được không. Tuy rất quan tâm đến con ưng, nhưng hằng ngày phải bỏ hết tạp niệm để luyện công Tích Nhân cũng không có thì giờ chú ý chơi đùa với nó nhiều. Một chiều nọ, khi xả công Tích Nhân, Tích Nhân nhìn quanh không thấy con ưng đâu nữa, biết nó đã hoàn toàn bình phục và dời khỏi nơi tù túng, hắn mừng cho con ưng, nhưng cũng cảm thấy như mất mát một thứ gì rất lớn, nhìn trời thở dài. Như thường lệ, Tích Nhân lấy ít cành cây thổi lửa, bắt cá nướng. Trong lúc cá vừa chín, thì không khí chao động, con ưng từ trên cao đáp xuống, Tích Nhân mừng rỡ chạy ra đón, ôm lấy bạch ưng mừng rối rít:
- Tiểu ưng thì ra ngươi cũng còn nhớ đến ta. Hay lắm! Ngươi đi đâu thì đi đừng bỏ ta nhé!
Thấy miệng bạch ưng ngậm một con thiềm thừ to bằng ba ngón tay da bóng bẩy đỏ như lửa, Tích Nhân bảo:
- Ngươi thích ăn thịt thiềm thừ? Ngươi đã có đồ ăn thì ta không phải lo cho ngươi nữa!
Tuy nhiên, con ưng không nuốt con thiềm thừ mà nhả ra trên tay hắn như có ý đây là thức ăn mang về cho hắn. Tích Nhân cầm con thiềm thừ đưa lại miệng ưng, nó lại tìm bàn tay của Tích Nhân đặt trở lại. Thấy cử chỉ của con ưng, Tích Nhân tươi cười:
- Tiểu ưng đã muốn ta ăn con thiềm thừ này, thì thôi ta cũng chiều ngươi vậy!
Hắn đưa lên lửa nướng, nhưng bạch ưng quạt mạnh đôi cánh lửa bay tung tóe và tắt ngấm. Nhìn cử chỉ con bạch ưng, Tích Nhân nghĩ bạch ưng có thể là con vật thông linh, mang con thiềm thừ cho về hắn có lẽ biết là vật hiếm quý, có thể cũng không khác gì con rắn trắng tiểu bạch long, người dùng nó có thể tăng thêm công lực và muốn mình ăn sống nên ngần ngừ giây lát rồi bỏ con thiềm thừ vô miệng, nhắm mắt nhai đại. Chiều ý bạch ưng nhai sống con thiềm thừ Tích Nhân tưởng tanh tưởi lắm nhưng ngược lại nghe như có mùi thơm kỳ lạ và rất ngon ngọt. Vuốt ve lưng bạch ưng khen:
- Đa tạ tiểu ưng, đã cho ta một món ăn lạ khoái khẩu.
Aên xong con thiềm thừ và con cá mình mới nướng, Tích Nhân vuốt ve bạch ưngï, dặn bảo từ nay có đi đâu thì đi, thỉnh thoảng trở về bầu bạn với mình cho vui, và khi trời tối, bạch ưng bay lên đọt cây còn hắn ngồi lại chuẩn bị điều tức tiếp tục luyện công, thì bấy giờ lại thấy từ đan điền một luồng nhiệt khí từ từ bung ra, hắn đang luyện huyền âm chân khí, trong người chỉ có luồng khí âm hàn chu lưu trong thân thể, bây giờ trong người lại có thêm làn khí nóng, lần lần hai luồng khí một nóng một lạnh xung đột nhau làm hắn thấy máu huyết nhộn nhạo. Nghe triệu chứng trong người, Tích Nhân la thầm bạch ưng thông linh đã mang về cho hắn một con thiềm thừ vô cùng hiếm quý, người luyện võ có thể tăng thêm công lực không khác gì bạch long, nhưng lại có tính chí dương. Luồng khí chí dương của thiềm thừ phát sinh rất mạnh. Tích Nhân nhờ thân thể thích ứng do tuyệt chứng thất âm tuyệt mạch, rồi lại may nắm ăn con tiểu bạch long, vì thế luyện huyền âm chân khí mau tiến bộ hơn người thường gấp mấy lần và đã luyện qua tầng thứ chín, chân khí trong người rất dồi dào, nhưng vận công để chống lại luồng khí nóng phát sinh trong thân thể chẳng những không thể trấn áp được mà càng làm cho hai luồng khí nóng lạnh xung đột nhau dữ dội, mỗi khi vận công trấn áp kinh mạch như muốn vỡ bung ra, khắp người đau đớn, lúc nóng, lúc lạnh khó chịu vô cùng.
Thân thể vật vã trong đau đớn, Tích Nhân nghĩ tình trạng của mình không có cao thủ tuyệt thế như nữ nhân bao kín mặt mày giúp đỡ thì chỉ còn nằm chờ chết. Nghĩ đến chết, Tích Nhân xót xa nhớ lời dặn dò của thân mẫu, ân hận suýt có tội lớn vì sớm gần nữ sắc, cảm thấy an ủi được may nắm ăn tiểu bạch long, luyện huyền âm chân khí sắp thành tựu để tự cứu được mạng, thì lại gặp chuyện không may!
Tuy nhiên nghĩ đến thân mẫu, đến tâm nguyện của mình Tích Nhân đã nhớ đến Thái ất thần công, một môn nội công âm dương kiêm bị và nhớ lời chỉ dẫn triệu chứng hai khí nóng lạnh có thể xung đột nhau khi luyện tầng thứ chín, không khác gì tình trạng của mình hiện nay. Tích Nhân phân vân một lúc không hiểu đường đột dùng bí quyết của tầng thứ chín Thái ất thần công có nguy hiểm gì không, nhưng rồi thân thể càng lúc càng đau nhức, nóng lạnh khổ sở liên miên bèn mạo hiểm ngồi theo tư thế và chiếu theo yếu quyết để mong dung nạp hai luồng khí nóng lạnh trong người.
Cố gắng giây lát Tích Nhân thấy khí huyết có thể điều khiển theo tâm trí của mình, mừng rỡ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần và quên hết ngoại cảnh chung quanh. Trải qua ba đêm hai ngày, khi Tích Nhân xả công cảm thấy chân khí trong người đầy dẫy, thân thể thoải mái vô cùng, biết mình đã bất ngờ mà có thể hoàn thành Thái ất thần công, một môn tuyệt học mà cả ngoại tổ của mình cũng phải tốm gần bốn chục năm mới hoàn thành, mừng rỡ khôn cùng. Tuy nhiên, vẫn phân vân không hiểu điều suy nghĩ của mình có đúng hay không? Tích Nhân vận công phóng một chưởng đánh vào một tảng đá to gần đó, tảng đá tức thời dưới chưởng lực của hắn vỡ ra thành hàng trăm mảnh.
Được sống và hoàn thành Thái ất thần công một cách không ngờ Tích Nhân vui sướng nhảy tung trong thung lũng. Ban ngày con bạch ưng đã bay đi, nếu không Tích Nhân đã ôm vuốt ve nó tỏ lời cảm tạ.
Nghĩ mình phải ăn mừng một bữa thịnh soạn, Tích Nhân đu dây lên thạch động, lần đu này thấy mình chỉ giựt nhẹ sợi dây thân thể đã có thể bay lên cả trượng và lên tới thạch động chỉ trong giây lát.
Lấy một ít muối, Tích Nhân xuống đáy vực, tìm một con cá thiệt to làm sạch ướp rồi mới nướng. Đang ăn thì bạch ưng trở về, Tích Nhân mừng rỡ chạy tới ôm lấy:
- Đa tạ tiểu ưng.. Nhờ ngươi mà ta đã luyện hoàn thành Thái ất thần công của ngọai tổ ta.
Bạch ưng để cho hắn ôm, rồi nhả lên tay hắn một trái mật, không biết là mật con gì nhưng Tích Nhân nghe còn nóng. Aên con ếch đỏ như lửa của Bạch ưng Tích Nhân tưởng họa lại đắc phúc nên lần này thấy quả mật không ngại ngùng:
- Tiểu ưng, ta biết ngươi đã sống rất lâu, thông linh không khác gì người. Từ nay, ngươi cho thứ gì ta cũng ăn, không bao giờ từ chối.
Và Tích Nhân không ngại ngùng đem lại suối rửa sơ và nuốt quả mật. Có lẽ quả mật chỉ có tác dụng bổ khí điều nguyên bình thường mà không phải thần dược hãn thế như tiểu bạch long, hoả thiềm thừ nên Tích Nhân không thấy phát sinh kỳ tích gì.
Suốt buổi chiều hôm đó, Tích Nhân chơi đùa với bạch ưng và cũng lần đầu tiên phát hiện bạch ưng có nội lực rất hùng hậu, mỗi khi vỗ hai cánh phát ra một luồng lực đạo rất mạnh và cho rằng bạch ưng thông linh tìm ăn nhiều vật kỳ bảo nên mới có khí lực như vậy.
Như thường lệ, khi màn đêm làm đáy vực tối đen, bạch ưng phóng lên cây, còn Tích Nhân thì dù luyện thành Thái ất thần công nhưng nghĩ lại lời dặn của nữ nhân phải hoàn thành huyền âm chân công mới có thể trị tuyệt chứng thất âm tuyệt mạch của mình nên lại ngồi xuống đá để tiếp tục.
Khi bắt đầu tập lớp thứ mười của huyền âm chân công, Tích Nhân nhận thấy khó khăn vô cùng, mỗi khi luồng chân âm chuyển động, thì khí chân dương cũng phát sinh, buộc hắn phải bỏ dở để theo đường lối Thái ất thần công dung hoà chúng, không thể nào tiếp tục dẫn khí đơn thuần theo đường lối huyền âm như trước.
Cố gắng vài lần không được, Tích Nhân chán nản, nằm xuống đá ngủ.
Buổi sáng thức giấc, thung lũng vắng vẻ, bạch ưng đã đi tìm thức ăn bay lượn trong bầu trời của nó, một mình không biết làm gì, Tích Nhân lại thử tập lại tầng thứ mười của huyền âm thần công. Với hắn hiện giờ, nếu không hoàn thành huyền âm chân khí, đả thông sinh tử huyền quan, thì mấy năm chịu mọi khổ sở trong lòng động và dưới đáy vực sâu một mình một bóng chỉ là công vô dụng. Nghĩ vậy, Tích Nhân dặn lòng quyết tâm dù cho khí dương cương có phát động ngăn trở đi nữa cũng phải hoàn thành lớp thứ mười của huyền âm thần công.
Sự ngoan cố của Tích Nhân tạo ra một hiện tượng kỳ dị, chung quanh người phát ra một luồng khí trắng như sương rất lạnh trước còn nhẹ nhàng sau dày đặc, che khuất thân thể của hắn, một lúc sau luồng khí lạnh thu lần lại rồi thân thể hắn lại bốc ra làn khí nóng, liên tiếp thay đổi. Tích Nhân không nhìn thấy hiện tượng này, trì chí chịu đựng khổ sở, vẫn ngồi yên không động, dù có lúc người nóng như lửa, đổ mồ hôi, có khi cảm thấy như ở trong tuyết giá, lạnh run.
Trong lúc quyết liệt phải luyện tầng cuối cùng của huyền âm chân khí, mà hai khí âm dương trong người đã luyện qua Thái ất thần công nên có tính tương sanh, âm thịnh sinh dương, dương thịnh sanh âm làm cho chân khí trong người mau chóng phát sinh, không điều khiển được có thể làm Tích Nhân bể kinh mạch mà chết. Vận số còn dài, trong lúc nguy hiểm nữ nhân bao che mặt mày đã trở về, từ trên thạch động đu dây xuống. Lúc nữ nhân đến gần Tích Nhân lại là lúc luồng khí bao quanh thân thể Tích Nhân chuyển sang màu trắng đục, đứng cách cả mấy thước cũng nghe hơi lạnh.
Nữ nhân nhìn tình trạng của Tích Nhân, ánh mắt bộc lộ sự mừng rỡ vô hạn. Nữ nhân chờ cho làm hơi lạnh tỏa quanh người Tích Nhân vừa nhạt liền tiến nhanh tay điểm các yếu huyệt sau lưng hắn, rồi ngồi xuống, xé vải bao tay, áp hai bàn tay lông lá đen như tay vượn lên hai huyệt mệnh môn và đại truy của hắn.
Tích Nhân bị nữ nhân điểm huyệt, nhưng trong lúc chân khí trong người hỗn loạn nên không hay biết, và nữ nhân cũng không biết vì chân khí trong người hắn đang lúc như nước triều dâng, xung phá khắp nơi nên các yếu huyệt vừa bị điểm liền được giải khai. Tấu xảo, lúc nữ nhân áo đen ngồi áp hai tay lên huyệt đạo của Tích Nhân cũng vừa lúc Tích Nhân thấy khó có thể chịu đựng để tiếp tục luyện tầng thứ mười huyền âm chân khí nữa, nên quay trở lại cách vận công Thái ất để mong dung hòa trở lại chân khí trong người.
Hai luồng khí âm dương trong người hắn lúc này gần như cuồn cuộn, liên tiếp thúc đẩy nhau, Tích Nhân dồn hết định lực, ý niệm hướng dẫn nhưng gần như vô dụng, đang than thầm không biết phải làm sao, thì thấy chân khí thoát nhanh qua hai huyệt mệnh môn, và đại truy, thân thể dễ chịu dần, mừng rỡ liền chú tâm theo khẩu quyết Thái ất.
Khi Tích Nhân định tâm dồn hết ý chí trong cách hướng dẫn chân khí theo Thái ất, Nữ nhân áo đen ngồi sau lưng Tích Nhân bỗng thấy chân khí của hắn không còn thu hút được qua hai tay mình nữa. Và trong lúc nữ nhân phân vân chưa biết phải làm sao thì bạch ưng trở về, nó liệng qua lại vài lần rồi lao mình xuống như mũi tên mổ mạnh lên huyệt bách hội của nữ nhân.
Là một cao thủ võ lâm thuộc hàng thượng đẳng, nhưng trong lúc bất ngờ, hai tay đặt lên lưng Tích Nhân bị hút chặt, nữ nhân đã không tránh được chiếc mỏ nhọn cứng như sắt của bạch ưng. Bách hội là nơi hội tụ thần khí con người, bách hội bị thương, người luyện võ không còn cách gì vận dụng công lực theo ý được nữa. Nữ nhân không còn vận công được, hai bàn tay dính chặt lên huyệt đạo Tích Nhân và chân khí trong người lại theo hai tay chuyền qua người hắn. Hiểu tình trạng nguy hiểm của mình, hai mắt nữ nhân tức giận như muốn nẩy lửa, nhưng đành thúc thủ.
Tích Nhân điều hợp được hai khí âm dương trong người, thì lại thấy có hai luồng khí tràn qua mệnh môn và đại truy đưa vào kinh mạch nên tiếp tục chiếu theo yết quyết để dung hòa chúng. Thời gian tiếp tục trôi, hết ngày sang đêm luồng chân khí đầy dẫy trong người Tích Nhân theo khẩu quyết Thái ất đã đả thông tất cả kinh mạch, chân khí lần lượt xuyên qua các huyệt vĩ lư, tỳ lư, và ngọc lư , khai thông hai mạch nhâm đốc..đạt mức tam hoa tụ đỉnh, một kỳ tích chưa từng có của Thái ất thần công. Theo thái ất bí kíp, Thái ất thần công là một môn nội công âm dương kiêm bị, tốn rất nhiều thời gian, người luyện qua tầng thứ chín kể như đã hoàn thành, sự tập luyện tiếp tục kéo dài hai khí âm dương tương sanh làm cho chân khí ngày càng dồi dào sẽ lần lượt xung phá tam hoa, đạt đến cảnh gối tối cao tam điền quy nguyên, khí thần hợp nhất, thời gian không ấn định, nhưng thường thì luyện đến tầng thứ chín con người đã già, ít ai còn kiên nhẫn để đạt cảnh giới cuối cùng như Tích Nhân hiện giờ.
Trưa hôm sau, Tích Nhân thấy chân khí vận dụng dễ dàng, tùy ý lưu chuyển, thân thể thoải mái tưởng chừng thoát thai hoán cốt, xả công đứng lên, thì nghe sau lưng nữ nhân che kín mặt mày ngã bịch xuống đá.
Trong lúc hoàn toàn quên hết ngoại cảnh chú tâm vào việc luyện công, Tích Nhân không biết nữ nhân trở về và ngồi sau lưng hắn, thấy nữ nhân trong tình trạng này hốt hoảng:
- Đại tỷ!
Hắn vội ngồi xuống đỡ nữ nhân lên. Thấy nữ nhân yếu ớt, nghĩ lại mình đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo, nhưng được sống phải chăng nữ nhân đã vì mình mà tốn hao công lực mới đến nỗi này, Tích Nhân cảm động rơi lệ:
- Phải chăng đại tỷ vì giúp tiểu đệ mà lâm cảnh thế này? Tiểu đệ thật đáng chết!
Hắn mếu máo:
- Đại tỷ võ công cao cường hãy chỉ tiểu đệ làm cách nào để phục hồi công lực lại cho đại tỷ?
Nữ nhân thở dài não nuột rồi bập bẹ một cách khó khăn:
- Ngươi..ngươi hãy ..đi đi. Hãy.. đi ngay đi..
Tích Nhân cương quyết:
- Đại tỷ là ân nhân cứu mạng của Tích Nhân này, trong tình trạng của đại tỷ hiện nay, Tích Nhân dù chết cũng không đi đâu nửa bước.
Tiếng nói đầy chân tình của hắn lại làm nữ nhân thở dài rồi nói, lần này âm thanh gọn gàng hơn:
- Ngươi không giúp cho ta được gì đâu! Ta..năn nỉ ngươi.. giúp ta ..là đừng ở đây nữa.
Tích Nhân qùy gối, khóc:
- Dù trước đến giờ đại tỷ luôn luôn lạnh nhạt, thủy chung không một lời nói nào, nhưng Tích Nhân còn được sống đến ngày hôm nay cũng nhờ ơn đại tỷ. Nay đại tỷ gặp nạn nỡ nào không để Tích Nhân lo lắng cho đại tỷ?
Hắn khóc, hắn năn nỉ, nữ nhân vẫn im lặng, một lúc sau thở than:
- Thì ra ngươi là một kẻ rất chí tình, chí thiết nhưng tình trạng ta bây giờ ngươi có muốn giúp cũng không giúp gì được nữa. Ta không muốn ai thấy ta, nhất là lúc ta sắp chết, nên ta chỉ mong ngươi đi khỏi đây ngay và đừng bao giờ quay trở lại.
Nữ nhân nằng nặc đòi hắn phải đi ngay, Tích Nhân không hiểu tại sao, nhưng rồi hắn nhớ lại nữ nhân lúc nào cũng che kín toàn thân, phải chăng nữ nhân quá xấu xí và không muốn ai nhìn thấy sự xấu xí của mình?
Tích Nhân cương quyết:
- Đại tỷ võ công cái thế nhất định nghĩ ra phương pháp và chỉ bảo cho Tích Nhân cách phụ giúp cho đại tỷ. Tích Nhân ngu muội, nhưng bảo phải rời đại tỷ lúc này, chi bằng bảo Tích Nhân chết ngay còn hơn. Tích Nhân không biết đại tỷ là người thế nào, đẹp xấu ra sao, tính tình thế nào, nhưng Tích Nhân không còn ai thân thích, đại tỷ là người cứu mạng, xin được cho Tích Nhân coi đại tỷ là người thân nhất của mình, có họa cùng chịu, có phước cùng hưởng. Con người đối với nhau chỉ ở tấm lòng, còn những việc khác có gì quan trọng? Nếu đại tỷ còn cố chấp xua đuổi Tích Nhân, thì Tích Nhân sẽ đập đầu lên tảng đá này..
Nữ nhân im lặng một lúc lâu, than thở:
- Không ngờ ta lại gặp một người chí tình và cố chấp như ngươi. Thôi được! Ta không đòi ngươi đi nữa..
Tích Nhân mừng rỡ, lau nước mắt, vui sướng nhảy cởn:
- Đa tạ đại tỷ.. Đa tạ đại tỷ
Nhìn cử chỉ vui vẻ của hắn, ánh mắt nữ nhân biểu lộ sự cảm xúc rất mạnh, nhưng liền nhắm mắt, trách:
- Ngươi chẳng ăn mặc gì cả!
Nghe nữ nhân trách, Tích Nhân nhìn lại mình hoảng hốt, ngồi sụp xuống núp sau hòn đá, nữ nhân cười nhẹ, tiếng cười đầu tiên mà Tích Nhân nghe được. Sau tiếng cười, nữ nhân bảo:
- Lúc ta đem ngươi về đây cũng khác gì bây giờ! Ta thấy áo quần ngươi vất bừa bãi trong thạch động, thân thể ngươi thay đổi, nhưng cũng có thể dùng để che đậy phần nào.
Tích Nhân nghe nói vội phóng chạy. Hắn chưa luyện khinh công nhưng nội lực hùng hậu, mỗi cái phóng chân đưa thân hình về phía trước như tên bắn và khi đu sợi dây cũng nhanh không khác khỉ vượn.
Nữ nhân nhìn Tích Nhân thở dài:
- Oâi! Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Ta suốt đời mưu cầu rồi trở nên công dã tràng! Kẻ thừa hưởng là hắn! Phải chăng kiếp trước ta có nợ nần gì với gã tiểu tử nầy?
Tích Nhân lên thạch động, lấy chiếc áo choàng quanh người rồi xuống ngay. Hỏi:
- Đại tỷ có thể chỉ dẫn Tích Nhân cách phục hồi công lực cho đại tỷ?
Nữ nhân quan sát hắn từ đầu đến chân, khen ngợi:
- Ngươi đã trở thành một trang nam tử, công lực đã đến mức tam hoa tụ đỉnh, võ lâm khó có ai sánh bằng, mừng cho ngươi.
Tích Nhân cung tay:
- Cũng nhờ ơn đại tỷ.
Nhưng hắn rụt rè:
- Tích Nhân đã không thể luyện thành tầng thứ mười huyền âm thần công. Tích Nhân có chết vì tuyệt chứng của mình cũng không sao. Chỉ xấu hổ là không hoàn thành lời căn dặn của đại tỷ.
Nữ nhân có vẻ thương hại:
- Rõ là ngốc tử. Ngươi đã có công lực như bây giờ, nhâm đốc khai thông còn lo tuyệt chứng gì nữa?
Và hỏi:
- Nhưng ngươi đã luyện môn nội công gì?
- Bạch ưng cho Tích Nhân một con thiềm thừ màu đỏ, sau khi ăn xong trong người phát sinh một luồng khí nóng càng lúc càng lớn mạnh, người lúc nóng lúc lạnh quá khổ sở, chẳng lẽ chờ chết, đánh liều áp dụng đường lối Thái ất thần công thử xem có dung hòa được không? May mắn là đã dung hòa được.
- Phải chăng hôm qua ngươi cũng vận dụng Thái ất thần công?
- Sợ không thành công tầng thứ mười thì không thể trị được tuyệt chứng, và đại tỷ quở trách nên đã cố gắng luyện. Không ngờ khi khí huyền âm lưu chuyển được vài vòng, thì khí dương cương lại phát sinh rất mạnh.. Hai luồng khí nóng lạnh mỗi lúc mỗi mạnh hơn, xung đột nhau dữ dội, nếu đại tỷ không trở về kịp thời thì Tích Nhân có lẽ đã chết ..
Nữ nhân nhắm mắt giây lâu:
- Ngươi là một người có duyên phúc không ai bằng. Con tiểu bạch long ta nuôi dưỡng ngươi vô tình mà hưởng, Hồng hỏa thiềm thừ vật ngàn năm khó tìm người riêng ở một nơi mà tới miệng. Lục dương chân khí trong người ta cũng tương đương với ba chục năm hỏa hầu cũng đã gom hết vào người ngươi.
Tích Nhân nghe nói sụp gối:
- Vì Tích Nhân mà đại tỷ mất hết công lực! Tích Nhân không biết làm sao đền đáp. Đại tỷ nếu biết phương cách thu lại công lực xin thực hiện, Tích Nhân dù chết cũng không ngại.
Nữ nhân thở dài:
- Ta không còn công lực để vận công thu hút chân khí của ngươi. Trước đây ta bị độc thương trầm trọng, tạm thời dùng công lực bản thân khống chế, khi mất công lực chất độc đã lan vào xương, dù ngươi có truyền lại công lực cho ta, ta cũng không còn sống bao lâu nữa. Như vậy, chấp nhận lòng tốt cũng chỉ làm cho võ lâm mất đi một kỳ tài một cách vô ích mà thôi.
Nữ nhân nhìn hắn:
- Ngươi không cần phải áy náy với ta. Thật sự ta đem ngươi về đây bảo ngươi luyện huyền âm thần công cũng không phải ý tốt muốn cứu mạng ngươi mà chỉ muốn lợi dụng để thu lấy khí hàn âm giúp ta trở lại nhân dạng mà thôi. Hôm nay nếu ta không bị hại, thì ngươi cũng chỉ là một người ở đây đợi chết!
Nghe nữ nhân nói, Tích Nhân thất vọng, nhưng nghĩ lại dù gì mình cũng mang ơn nữ nhân. Nếu không gặp nữ nhân, thì giờ đây đã là nắm xương trong mộ, nên cũng cứ nhiệt tình:
- Tích Nhân không mấy tin lời đại tỷ, nhưng dù đại tỷ có ý gì đi nữa, Tích Nhân còn sống đến ngày hôm nay cũng nhờ đại tỷ. Tích Nhân ngu muội, nhưng biết có cách gì phục hồi công lực cho đại tỷ thì dù phải mất mạng Tích Nhân cũng không từ nan.
Nhiệt tình của hắn làm nữ nhân cảm động, nhắm mắt giây lát như dằn cảm xúc rồi hỏi:
- Ngươi có chịu làm nghĩa tử của ta?
- Chẳng lẽ đại tỷ..
Nữ nhân u buồn:
- Nếu ta là một cô gái bình thường có chồng lúc mười lăm mười sáu thì con của ta cũng phải ở trạc tuổi ngươi.
Tích Nhân rất tôn trọng mẫu thân mình, tự hỏi hôm nay nhận một người đàn bà khác làm mẹ có xúc phạm đến thân mẫu mình hay không, lấy làm khó nghĩ. Nữ nhân thấy hắn chần chừ, thở dài:
- Ta muốn thành toàn cho ngươi vì cũng muốn nhờ ngươi giúp ta vài việc quan trọng. Nhưng ngươi thấy khó khăn thì thôi!
Tích Nhân vội quỳ gối:
- Không hiểu đại tỷ muốn dạy Tích Nhân làm việc gì, nhưng dù khó thế nào Tích Nhân cũng sẽ rán hết sức mình. Mẫu thân mất sớm trong đau khổ nên Tích Nhân không thể gọi ai khác là mẹ. Xin đại tỷ tha thứ cho. Tích Nhân xin bái đại tỷ làm sư phụ hay nghĩa tỷ. Dù danh xưng gì, từ nay cũng cúc cung phụng dưỡng như người thân thương nhất của mình.
Nữ nhân im lặng giây lâu:
- Ta muốn thành toàn võ công cho ngươi, nhưng những ngày sắp đến, ta sẽ hoàn toàn bất lực, ngươi phải chăm lo cho ta không tránh khỏi đụng chạm, bỏ đi ngăn cách nam nữ bất thân. Ngoài danh nghĩa con lo cho mẹ thì khó có danh nghĩa nào làm cho ta không áy náy. Nhưng thôi, ta cứ coi ngươi như nghĩa đệ.
Tích Nhân mừng rỡ:
- Đa tạ đại tỷ.
Lúc ấy bạch ưng trở về mang theo một trái mật rắn rất lớn cho Tích Nhân, Tích Nhân vuốt ve bạch ưng chỉ nữ nhân:
- Đây là nghĩa tỷ của ta, từ nay tiểu ưng cũng phải thân thiện với người. Kiếm món ngon vật quí đem về cho người dùng.
Bạch ưng nhìn nữ nhân gật đầu, rồi bay lên cây. Nữ nhân khen ngợi:
- Con bạch ưng này thông linh quá chừng, có nội lực hùng hậu, biết cách tấn công người khác có lẽ đã từng được cao nhân nuôi dưỡng, sau này ngươi ra giang hồ có nó đi theo sẽ là một trợ thủ đáng kể.
Tích Nhân rửa quả mật dâng cho nữ nhân:
- Xin đại tỷ dùng quả mật này, có lẽ nó cũng rất hiếm quý.
Nữ nhân:
- Ngươi đúng là đứa em tốt, nhưng ta chưa muốn ngươi nhìn thấy hình thù kỳ dị của ta, ngươi hãy nuốt đi.
Tích Nhân:
- Đại tỷ có sự úy kỵ thì để tiểu đệ đi ra xa một chút.
Nữ nhân:
- Thôi, để ta xem khi thấy mặt mũi gớm ghiết của ta ngươi có còn can đảm nhận ta làm đại tỷ nữa hay không?
Nữ nhân đưa tay kéo bỏ bao che mặt, đôi mắt thật sắc nhìn Tích Nhân.
Khi nữ nhân đưa tay lên, Tích Nhân đã thấy bàn tay lông lá đen thui như tay vượn, và nữ nhân kéo bỏ khăn che mặt, thì cả bộ mặt cũng đầy lông lá như mặt vượn, mặt khỉ, kỳ dị vô cùng.
Tích Nhân nhìm đăm đăm nữ nhân, hiểu vì sao nữ nhân phải che kín cả người. Đàn bà ai không quý sắc đẹp? Nữ nhân có vóc dáng, mái tóc đẹp vô cùng, không ngờ mặt mày lại kỳ dị như vậy và với mặt mày thân thể như vậy nữ nhân đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ? Tự nhiên Tích Nhân cảm thấy thương nữ nhân vô cùng, quỳ gối ôm lấy bà:
- Đại tỷ, mong người đừng quan tâm tới ngoại hình. Biết đại tỷ đau khổ thế này tiểu đệ càng thương quý đại tỷ hơn.
Nữ nhân cảm động, sa lệ nghẹn ngào hai tay ôm lấy đầu hắn:
- Ngươi..ngươi thật là đứa em.. rất tốt.
Bà ngừng giây lát:
- Ngươi đã có nội lực không ai bằng, nhưng chưa học biết quyền chưởng, khinh công, kiếm pháp..để thật sự trở thành một cao thủ. Ta muốn sống thêm một thời gian ngắn nữa để chỉ điểm cho ngươi..
Tích Nhân từ nhỏ sống trong tình thương yêu của mẹ, nay nữ nhân đề nghị nhận làm con, không muốn xúc phạm đến mẹ ruột, nên chỉ nhận làm nghĩa tỷ, nhưng trân quý nữ nhân vô cùng, vui sướng:
- Đại tỷ đã có cách để duy trì mạng sống, thì hãy sống mãi, cố sống mãi với tiểu đệ..
Nữ nhân than thở:
- Hỡi ơi! Mấy chục năm ta chỉ sống trong cô độc. Độc lai độc vãng. Hôm nay ta mới biết ra con người ở đời có người thân, được sống trong tình thương yêu là hạnh phúc vô giá trên đời!
Bà ta thở dài:
- Có lẽ ta có thể sống được vài tháng, nhưng ngươi sẽ khổ sở vô cùng. Aâm dương tý ngọ cốt sẽ lần lần làm gân cốt ta bạc nhược. Ta sẽ không khác gì một người bệnh không nhấc được chân tay, hàng ngày phải nhờ chân khí của ngươi hộ trì kinh mạch, trấn áp chất độc. Hàng ngày vào giờ tý, giờ ngọ, thân thể ta lạnh run, nóng sốt, ngươi ngoài dùng chân khí trấn áp còn phải sưởi ấm, quạt mát cho ta không hiểu ngươi có chịu nỗi khổ cực hay không?
- Dù làm bất cứ việc gì mà đại tỷ được sống, thì dầu sôi lửa bỏng, tiểu đệ cũng không ngại huống chi chỉ mấy việc tầm thường ấy!
Hắn hỏi:
- Chất độc trong người đại tỷ là gì? Có thuốc gì để trị dứt?
- Ngoài thuốc giải của Ngũ độc giáo ra không có thuốc gì. Hơn nữa, ta bất ngờ mất hết công lực, chất độc đã lan ra, khó còn có cơ cứu vãn. Thì giờ chúng ta không nhiều, không nên nghĩ chuyện viễn vông nữa. Bây giờ ta chỉ ngươi cách truyền công hộ trì kinh mạch cho ta và giờ tý giúp ta chịu đựng cơn nóng rét.
Tích Nhân chú ý lắng nghe nữ nhân giải nghĩa về kinh mạch, cách vận công đưa nội lực của mình vào kinh mạch người khác ra sao, nhất nhất Tích Nhân ghi nhớ, và sau đó thực hành ngay. Song song với đưa chân khí vào kinh mạch nữ nhân, hắn cũng vận công biến nội lực thành khí nóng hay lạnh toát ra khỏi cơ thể để sưởi ấm hay làm mát dịu lại thân thể của bà ta.
Sau giây phút thực hành, nữ nhân vừa ý:
- Xem ra ta có thể đủ thời gian truyền lại hết võ nghệ cho ngươi.
Bà ta nói tiếp:
- Hiện giờ ta còn khỏe để ta nói cho hiền đệ biết ta là ai, vì sao có hình dạng gớm ghiếc thế này và nguyên nhân nào ta đã đưa hiền đệ về đây. Sau khi ta mất hiền đệ cũng phải thay ta hoàn thành vài công việc còn dang dở.
- Tiểu đệ cung kính nghe đại tỷ.
Nữ nhân hắn giọng:
“ Ta tên là Trần Kỳ Anh, vốn là tam công chúa của Hán vương Trần Hữu Lượng. Khoảng bốn năm chục năm trước gia gia ta đã cùng với các lộ anh hùng của Minh giáo khởi binh chống quân Nguyên. Gia gia ta chiếm cứ cả vùng tây nam Trung nguyên, bao gồm các đất Cán, Hồ, Quảng, binh lực hàng trăm vạn, xưng đế ở Thái Thạch. Để thống nhất lực lượng nghĩa quân và thống nhất Trung nguyên, gia gia ta cử đại binh đánh Chu Nguyên Chương cũng là một lực lượng của Minh giáo chiếm cứ vùng Giang Triết. Chẳng may trong trận chiến sinh tử ở hồ Thẩm Dương, gia gia bị tên mà thác, binh lực tan vỡ. Các tướng đã tôn anh ta lên làm vua chạy về Vũ Xương. Sau trận chiến Thẩm Dương quân lực của chúng ta gần như tan vỡ nên Chu Nguyên Chương thừa thắng tiến đánh, và không thể nào chống cự nổi. Lúc bấy giờ ta mới sinh ra và mẫu thân ta đã ký thác cho một võ sĩ trung thành là Phó Đồng. Phó tướng quân đã mang ta sang Đại Việt ẩn tránh. Chúng ta tạm ở trong các thị trấn một thời gian, hòa đồng với người Việt để không ai biết tung tích. Bảy năm sau, Phó tướng quân đưa ta lên một thạch động kể rõ gia thế, yêu cầu ta dốc hết tâm trí luyện tập võ công để sau này liên lạc lại với các tướng lãnh đang ẩn náu, con cháu họ đang lưu lạc để hưng khởi lại Hán triều. Gia gia và mẫu thân ta đều xuất thân từ võ lâm, nên trong lúc có binh lực trong tay cũng đã gom tụ nhiều bí cấp, kỳ trân dị thảo giúp cho người tập võ mau tiến bộ. Bộ bí kíp võ công mà mẫu thân ta giao cho Phó tướng quân là Lục dương thần công của Thiếu Lâm, khinh công vân long tam hiện của Thiên long tự, kiếm pháp của Võ Đương, Côn Luân, Thanh Thành, Hoa Sơn, Nga Mi và ngay cả bổng pháp của Khất bang.. Nhờ những thứ kỳ dược giúp tăng chân khí, sau mười năm luyện tập, dù chưa qua hết tầng thứ mười Lục dương công, ta đã trở thành một cao thủ khó tìm địch thủ. Sau ấy ta cùng Phó Đồng qua đất Hồ Quảng cùng với một số cao thủ của Hán quân năm xưa như Tô Khang, Trương Địch, Bành Quan, Mã Khởi..thành lập Phượng Hoàng bang. Trong lúc chúng ta phát triển thế lực, thì một số cao thủ từng theo Thục vương Minh Ngọc Trân cũng thành lập Di Lặc hội. Một số cao thủ Minh giáo năm xưa cũng oán hận Chu Nguyên Chương là một tín đồ trước theo Minh giáo khởi nghĩa, nhưng rồi khi có thế lực lại phản giáo, giết chết Minh vương Hàn lâm Nhi. Khi thống nhất đất nước, thành lập triều đình đổi quốc hiệu Đại Minh nhưng thực chất không những hoàn toàn bỏ ngoài tai tôn chỉ Minh giáo, mà còn tìm cách làm tan rã thế lực Minh giáo, tàn sát cao thủ của giáo phái này nên buộc họ phải trốn tránh và bí mật thành lập Bạch Liên giáo. Ở vùng Ngô Việt, những cao thủ của Trương Sĩ Thành, cũng lẫn lộn thay tên đổi họ trà trộn và phát triển Hải sa bang. Cao thủ của Đại Lý năm xưa muốn phục quốc cũng thành lập Thiên long hội...Nhưng Phượng Hoàng Bang, Bạch Liên Giáo và Di Lặc Hội là ba thế lực đông người mạnh của nhất.
Trần Kỳ Anh cười mỉa mai:
- Cùng một lúc muốn chống lại bọn “Chu cẩu”, nhưng chưa làm làm cho tay chân họ Chu rụng một sợi lông, thì chúng ta tìm cách thống lĩnh, thu tóm lẫn nhau. Do sự xung đột xảy ra thường xuyên, cao thủ giao đấu liên tiếp, ta mới biết công lực của mình còn thua giáo chủ Bạch Liên Giáo rất xa, nên quyết tâm phải hoàn thành Lục dương thần công. Ta giao hết mọi việc cho Phó Đồng và bốn vị “tứ đại tướng” Tô, Trương, Bành, Mã về đây ẩn cư. Không may, trong lúc ta đang vận khí ở giai đoạn khó khăn nhất của tầng thứ mười Lục dương công, Phó Đồng đến bất ngờ. Ôâng ta bị thương nặng, vào thạch động gặp ta kêu lên một tiếng “công chúa” thống thiết rồi ngã ra chết. Vì xúc động, chân khí đi ngược đường, ta cũng ngã ra bất tỉnh.
Tỉnh dậy ta đem Phó tướng quân về Tổng đàn Phượng Hoàng bang mới biết chúng ta bị Di lặc hội, phối hợp với Ngũ độc giáo tấn công. Để bảo toàn lực lượng, Phó tổng quản đã liều mình tử chiến. Trong Phượng Hoàng bang, ông ta là người có võ công cao nhất, cũng cùng luyện Lục dương thần công như ta, nhưng ông có hỏa hầu cao hơn và nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn.
Ta đi tìm Di lặc hội và Ngũ độc giáo trả thù cho Phó tướng quân, ông không khác gì nghĩa phụ của ta. Ta cũng cố luyện thêm Lục dương công, nhưng từ ngày chân khí đi ngược đường ngã ra bất tỉnh, Lục dương công của ta chẳng những không tiến bộ mà người ta sau đó ngứa ngáy khó chịu rồi lông đen mọc ra khắp mình mẩy. Ta từ một cô gái được truyền tụng là Phượng Hoàng tiên tử, trở thành người không dám gặp ai, để ai thấy mặt, và tiếng nói của ta cũng cứng dần.Ta từ người lần lần biến thành vượn!.”
Nghe Kỳ Anh kể tới đây, Tích Nhân xúc động, ôm lấy vai bà kêu lên nghẹn ngào:
- Đại tỷ!
Kỳ Anh cảm nhận được sự xúc động của hắn, nắm chặt tay hắn như thầm tỏ lời cảm ơn, rồi kể tiếp:
“Là một con người ai cam tâm để cả thân thể mọc đầy lông lá không khác khỉ vượn, nhất là một cô gái như ta. Ta ra lệnh cho bang chúng Phượng Hoàng bang ngưng hoạt động, rút vào bóng tối, tập luyện võ công, còn ta lo chữa chứng bệnh lạ của mình. Ta tự nghiên cứu, biết những võ công của Phật môn, người luyện phải từ từ mà tiến, không thể nôn nóng để đạt thành, ta đã nôn nóng, đã để chân khí chạy ngược đường đó là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai, ta là nữ nhân lại tập luyện khí thuần dương đã làm cho con người thay đổi nhưng chỉ chưa nhìn thấy! Tóm lại, khí cương dương là nguyên nhân chính thay đổi nhân dạng của ta, muốn chữa trị, thân thể ta phải thu hút được khí chân âm, hay dùng kỳ bảo gì có thể phát sinh khí chân âm trong người, rồi theo đường hướng luyện khí dung hóa nó mới trở về nhân dạng.
Ta điều tra biết Ngũ độc giáo đã có thể nuôi một giống rắn rất hiếm quý ít khi tìm được là giống tiểu bạch long để tăng nguyên khí cho người luyện võ. Và đó là bảo vật trấn sơn của họ. Thân thể của bạch long kỳ đặc ở chỗ là sống trong điều kiện lạnh lẽo thì ai may nắm ăn được thân thể sẽ thụ đắc trên mười năm công lực chí dương, ngược lại sẽ thụ đắc được khí chân âm. Ta đã đánh cắp được con bạch long của Ngũ độc giáo, nhưng trong lúc bỏ chạy bị trúng tý ngọ truy hồn trâm của giáo chủ Ngũ Độc.
Trước đây để đi tìm vật chí âm, ta đã từng biết qua xà khê và xà động ở Đại Việt, nên cướp được bạch long, ta bôn ba đến xà động và tập cho bạch long quen sống trong nước nóng, ta trồng tử diệp thảo, một loại cỏ độc khắp hòn cù lao đá giữa hồ, nó chẳng những xua đuổi rắn rết không dám lên cù lao, mà người thường bước chân tới cũng bị trúng độc mà chết. Tiểu bạch long phải sống trong điều kiện mới ba năm mới phát sinh hiệu dụng ta cần, vì thế sau khi bố trí, ta lại về Hồ Quảng, liên lạc với bang chúng khuyến khích họ luyện công, lẩn quanh tổng đàn Ngũ độc giáo để tìm thuốc giải. Khi bị trúng âm dương tý ngọ cốt, ta phải cố sức chạy, độc ở trong người quá lâu nên không cách gì vận công trục xuất ra ngoài. Ta chỉ dồn chúng vào một chỗ. Ngăn chận không cho lây lan. Vì luôn luôn phải dùng một phần công lực để khống chế chất độc, không dám kịch chiến với cao thủ nên mấy năm ta cũng chưa thể gần gũi giáo chủ Ngũ độc giáo để lấy thuốc giải như ý muốn. “
Nữ nhân cười:
- Không ngờ trời xui khiến ta tốn bao tâm huyết cho con bạch long, ngươi không biết ở đâu mò tới và dùng nó. Ta giận điên người, muốn ăn thịt uống máu của ngươi, nhưng lại sớm phát hiện ngươi bị chứng thất âm tuyệt mạch, một tuyệt chứng nhưng là điều kiện trăm năm khó gặp để luyện huyền âm thần công, một bí cấp ta đã tốn nhiều năm trời điều tra và mới lên tận Huyền âm cung ở Trường bạch sơn đánh cắp. Biết ngươi có điều kiện tốt như vậy, thay vì giết ngươi, ta đã mang ngươi về đây để ngươi luyện huyền âm công. Dĩ nhiên không phải muốn cứu mạng ngươi, mà mong sử dụng ngươi, để khi ngươi vừa hoàn thành, thì ta thu hút huyền âm chân khí trong người của người. ”
Nữ nhân hỏi:
- Ngươi đã hiểu âm mưu ác độc của ta chưa?
Tích Nhân thở dài:
- Đại tỷ ở trong một hoàn cảnh bắt buộc phải như vậy. Nghe đại tỷ kể lại, tiểu đệ chẳng những không chút hờn oán nào mà lại thấy ân hận, và thương đại tỷ hơn. Hiện giờ không biết phải làm sao để đền bù cho đại tỷ. Nếu được, Tích Nhân dù chết cũng chẳng từ nan.
Nữ nhân:
- Trong cõi u minh có những sắp xếp mà con người không hiểu được. Ngươi đến xà động, bị ta dùng luyện huyền âm khí âm mà lại hoàn thành Thái ất thần công đều đâu phải ý ngươi mà hoàn toàn như do đất trời xui khiến. Có lẽ kiếp trước ta đã mang nợ nần gì với ngươi nên kiếp này phải trả.
- Kiếp này không trả được. Tiểu đệ cũng nguyện kiếp sau sẽ trả hết ân nghĩa mà đại tỷ đã ban cho.
Tích Nhân nhiệt thành:
- Không hiểu có tiền kiếp hay không, nhưng từ lúc gặp đại tỷ, dù lạnh nhạt, hất hủi, nhưng tiểu đệ lúc nào cũng cảm nhận có cái gì thân thiết một cách kỳ lạ đối với đại tỷ, như thân thương tự bao giờ..
Kỳ Anh:
- Thật vậy sao? Ừ nhỉ! Ta định lợi dụng ngươi, nhưng ta cũng thấy ngươi có cái gì thật đặc biệt, đi đâu ta cũng ...phân vân vì ngươi.
Tích Nhân reo lên:
- Nhất định tiền kiếp đại tỷ và tiểu đệ không phải là mẹ con, anh em, thì cũng..
Kỳ Anh:
- Hừ! Ngươi đã suýt nói bậy rồi!
Kỳ Anh la hắn dứt tiếng thì thân thể run lên. Hối hắn:
- Có lẽ đã giờ tý.
Tích Nhân vội vàng truyền công lực cho bà ta. Khi Kỳ Anh qua cơn nóng lạnh, Tích Nhân chân thành:
- Thạch động cũng vậy mà ở đây cũng vậy, không có chỗ nào có thể để đại tỷ có thể nằm nghỉ mà không bị khí lạnh xâm nhập. Xin đại tỷ dựa vào người tiểu đệ mà ngủ. Đại tỷ phải ngủ mới được.
Kỳ Anh thở dài, rồi dựa vào ngực hắn. Khi Kỳ Anh thở đều, Tích Nhân nhìn mặt mày tay chân Kỳ Anh càng thương cảm, hắn không một chút động đậy, suốt đêm ngồi vận khí để sưởi ấm giấc ngủ của bà.
Kỳ Anh ngủ một giấc bình thản cho đến sáng. Mở mắt thấy Tích Nhân vẫn ngồi yên, cảm động:
- Nhân đệ!
Chỉ hai tiếng nhưng chứa đầy thương yêu, thân thiết.
Tích Nhân cũng mở mắt ân cần:
- Đại tỷ trong người thế nào?
- Ta cảm thấy rất khỏe. Nhưng ngươi chắc cả đêm không ngủ, hãy điều tức giây lát đi.
Kỳ Anh chống tay ngồi lên, nhưng mới bước xuống tảng đá đã xiêu xiêu ngã. Tích Nhân vội đỡ bà:
- Đại tỷ muốn đi đâu?
- Ta cần một chỗ vắng vẻ.
Tích Nhân ngơ ngác:
- Đại tỷ tìm một chỗ vắng vẻ làm gì. Ơư đây có ai đâu ngoài đại tỷ và tiểu đệ?
- Thật là ngốc tử, con người mới ngủ dậy ai mà chẳng phải..
Tích Nhân vỡ lẽ:
- Tiểu đệ đúng là ngốc!
Biết Kỳ Anh muốn đi đâu, Tích Nhân đỡ bà đến một bờ cỏ cao rồi đi tránh. Khi thấy Kỳ Anh loạng choạng đứng lên thì trở lại dìu bà.
Từ đó, những giờ tý, ngọ Tích Nhân vận công hộ trì kinh mạch, ban đêm làm chỗ tựa cho Kỳ Anh ngủ, ngược lại, ngoài lúc Tích Nhân phải ngủ giây lát, nướng cá cho hai người ăn, đưa mật rắn hay trái cây bạch ưng mang về cho Kỳ Anh dùng, còn tất cả thì giờ Kỳ Anh ngồi dựa thân cây chỉ hắn thu phát công lực, vận khí truyền âm, chưởng chỉ, khinh công, kiếm pháp các môn phái võ lâm Trung nguyên. Vì Kỳ Anh cử động khó khăn, chiêu thức bà ta phải dùng lời nói diễn tả nhiều hơn biểu diễn cho Tích Nhân xem nên sự hấp thụ của Tích Nhân rất chậm chạp. Tuy vậy Kỳ Anh hết lời khen ngợi và vui mừng. Vì theo bà sự tiến bộ của Tích Nhân cũng nhanh hơn dự địùnh. Thời giờ qua mau, sức khỏe Kỳ Anh càng ngày càng yếu, sự hướng dẫn của bà cũng chậm lại và sự đi đứng của bà không còn như trước, Tích Nhân phải bồng mỗi khi cần di chuyển. Một điều Tích Nhân cũng nhận thấy khi Kỳ Anh càng mất sức, thì lông lá trên mặt trên tay của bà ta cũng hình như rụng dần, một hôm ngứa ngáy khắp toàn thân, bà ta không muốn nói với Tích Nhân, nhưng rồi tối đó không thể không bật ra tiếng rên rỉ. Tích Nhân lo sợ:
- Đại tỷ cảm thấy như thế nào? Chuyện gì xảy ra?
Kỳ Anh hỗn hễn:
- Ta đang ngứa, ngứa như nứt da, xé thịt.. Có phải đã quá dơ bẩn hay không, ngươi tìm cách.. Tìm cách đưa ta xuống hồ cho ta tắm rửa một chút xem thử có bớt không?
Hiện giờ Kỳ Anh đã không còn cử động chân tay nữa, đi đâu Tích Nhân phải bồng bà ta, và ngay cả phải nhắm mắt để giúp Kỳ Anh cởi bỏ giải quyết những cần thiết của thân thể, thì làm sao để bà ta có thể tự tắm rửa được?
Tích Nhân xem Kỳ Anh không khác chị ruột có nghĩ đến những bất tiện giữa nam nữ cách biệt, nhưng cũng cho rằng dù phải làm thế nào đi nữa mà lòng chân chính, thì cũng chẳng có gì phải úy kỵ? Nghĩ vậy, Tích Nhân không ngại ngùng, bồng Kỳ Anh lội xuống hồ, một tay đỡ bà, nhắm mắt, cởi bỏ áo quần của bà ta. Kỳ Anh có chút hốt hoảng, nhưng rồi bà ta cũng thấy rằng không còn cách gì khác. Người nghĩa đệ đã khoáng đạt biến phải tùng quyền, thì tại sao mình lại câu chấp?
Tích Nhân tắm cho Kỳ Anh, bồng bà lên đặt ngồi dựa gốc cây, xuống hồ giặt giũ bộ quần áo bà đã mặc quá lâu cho sạch rồi nhắm mắt lên bờ mặc lại cho bà. Sau đó truyền chân khí, vận dụng sức nóng trong thân thể bốc ra sưởi ấm bà.
Kỳ Anh dựa lên người Tích Nhân, mắt ứa lệ, nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu không hiểu giữa mình và Tích Nhân thật sự tiền duyên nghiệp chướng như thế nào? Tuy nhiên Kỳ Anh cũng thấy rằng những ngày bên hắn dù trở thành một người bất lực, chịu nhiều khổ sở của thân thể, nhưng cũng cảm nhận những cảm giác êm ái thân thương kỳ diệu, những niềm vui chưa bao giờ có. Kỳ Anh chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi.
Sáng dậy, Kỳ Anh vẫn còn ngủ, Tích Nhân cúi xuống nhìn người đại tỷ không tin ở mắt mình. Khuôn mặt của Kỳ Anh hôm nay đây đó vẫn còn một ít lông đen đúa, có chỗ ửng đỏ nhưng khuôn mặt của bà đã hiện rõ khuôn mặt của một giai nhân. Tích Nhân không tin ở mắt mình, nhưng nhắm mắt mở ra vẫn thấy không có gì thay đổi.
Kỳ Anh mở mắt, như thường lệ gọi:
- Nhân đệ!
Tích Nhân như cái máy:
- Đại tỷ!
Kỳ Anh thấy ngay ánh mắt của hắn:
- Ngươi nhìn ta có vẻ kỳ lạ?
Tích Nhân bồng Kỳ Anh ra bờ hồ:
- Đại tỷ nhìn xuống nước xem, thì hiểu tại sao tiểu đệ đã không thể không nhìn đại tỷ.
Kỳ Anh nhìn mặt mình đưới nước, nhìn hai bàn tay và cánh tay rồi bảo Tích Nhân:
- Ngươi cho ta xem hai chân ta như thế nào?
Tích Nhân vén ống quần bà lên. Kỳ Anh nhìn bấp chân mình vẫn còn đầy lông, nhưng có lẽ cũng đã rụng nhiều, đôi mắt chợt rơi lệ:
- Có lẽ trước khi ta chết, ta có thể trở lại làm người.
Tích Nhân:
- Đại tỷ chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.
Kỳ Anh thở dài:
- Ta cũng chẳng đẹp gì lắm đâu. Nhất là trải qua bao nhiêu thời gian phải sống dưới hình dạng không khác gì khỉ vượn.
Từ hôm đó, người Kỳ Anh tiếp tục ngứa ngáy. Có khi Tích Nhân gãi, chà xát cho bà, có khi Tích Nhân bồng bà đi tắm. Mỗi ngày lông trên người Kỳ Anh rụng thêm một ít, da của Kỳ Anh sau khi rụng lông đỏ và sần sùi, nên những khi tắm cho nàng, Tích Nhân cũng không mảy may có cảm giác ngại ngùng.
Một buổi sáng, sau khi tắm cho Kỳ Anh trong đêm, Tích Nhân mở mắt thấy người nằm tựa lên ngực mình là một cô gái, một tuyệt thế giai nhân. Khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, đôi môi không thoa son mà đỏ hồng, lông mi cong vút. Hai bàn tay bỏ xuôi theo thân người cũng chẳng khác ngọc ngà. Tích Nhân không tưởng Kỳ Anh trẻ như vậy và đẹp như vậy. Tích Nhân lúc nào cũng trân trọng Kỳ Anh, trong lòng không bao giờ có chút tà niệm dù gãi hay tắm rửa lên da thịt, nhưng sáng hôm ấy hắn chợt thấy lòng bâng khuâng, phải nhắm mắt không dám nhìn lâu, ngồi im nín thở cho đến khi Kỳ Anh thức giấc và gọi tên hắn như thường ngày.
Tích Nhân nhắm mắt, thở dài:
- Người ta ca tụng Hằng Nga nơi nguyệt điện, hay Tây thi, Dương quí phi ngày xưa tiểu đệ không hiểu những người đó có đẹp như Đại tỷ hay không?
Kỳ Anh ngạc nhiên:
- Nhân đệ nói gì vậy?
Tích Nhân không trả lời, lại bồng bà lên ra hồ nước:
- Đại tỷ nhìn xuống hồ nước sẽ hiểu lời tiểu đệ nói.
Kỳ Anh nhìn xuống mặt hồ, nhìn hai bàn tay mình, rồi bảo hắn:
- Ngươi cho ta xem những nơi khác trên người ta như thế nào?
Tích Nhân lại vén ống quần bà lên. Kỳ Anh nhìn bấp chân mình, bấy giờ đã trắng nuốt như ngó ngọc, lại nghẹn ngào:
- Ta đã hoàn toàn thật sự làm lại con người.
Tích Nhân ngờ vực:
- Đại tỷ trông chỉ độ trên hai mươi, cũng không lớn hơn tiểu đệ là bao, nhưng sao lại bảo mình đáng tuổi..
Kỳ Anh:
- Ta cũng không ngờ! Ta từ người biến thành vượn ở lúc vừa hai mươi ba tuổi. Hôm nay ta hoàn toàn trở lại hình dạng con người thì cũng giống như lúc hai mươi ba tuổi của năm xưa. Bây giờ ta thật vui, nhưng..
Kỳ Anh nhắm mắt thở dài:
- Có lẽ một vài hôm nữa, ngươi đưa ta lên thạch động. Ta cảm thấy trong người đã yếu rất nhiều.
Tích Nhân:
- Lên thạch động lúc nào cũng được. Nếu tỷ tỷ muốn tiểu đệ đưa đi ngay.
- Ừ! Nếu đi bây giờ cũng được.
- Đại tỷ không cần tiểu đệ đưa đi..
- Ngươi cứ giúp ta như mọi ngày, sau đó đưa ta lên thạch động.
Tích Nhân đã phải bồng và giúp Kỳ Anh việc bài tiết hàng ngày, nhưng hôm nay hắn chợt cảm thấy hơi khó khăn, hình như phải lấy hết can đảm. Có lẽ bàn tay run run của hắn cũng làm cho Kỳ Anh cảm nhận một cảm giác kỳ lạ, đôi má cũng chợt ửng hồng.
Đưa Kỳ Anh lên thạch động, bà ta bảo Tích Nhân để mình xuống nền, đẩy tảng đá như chiếc bàn giữa động sang một bên. Tích Nhân làm theo lời thấy dưới tảng đá một cái hầm lớn, bên trong để bốn cái hộp, Kỳ Anh dạy hắn đem hết ra ngoài.
Tích Nhân lại bồng Kỳ Anh lên, đặt bà ta ngồi dựa lên người mình:
- Đại tỷ nhìn xem có thiếu thứ gì không?
- Dĩ nhiên là không. Không ai biết nơi đây ngoài ta, Phó tướng quân đã chết, và ngươi. Những gì ngươi mới đem ra là tài sản quan trọng nhất của Phượng hoàng bang và của ta. Bốn cái rương này, rương thứ nhất đựng sách vở. Tất cả đều là võ công bí kíp, từ nay ta mong ngươi bảo quản sử dụng cho đúng. Chọn nhân tài có căn cơ đức độ mà truyền thụ. Hộp thứ hai để Phượng hoàng ngọc lệnh bài và danh sách bang chúng. Phượng hoàng ngọc lệnh là lệnh bài của bang chủ Phượng hoàng bang, bang chúng thấy nó như thấy bang chủ. Đáng lẽ ta phải trịnh trọng thắp bàn hương án hai tay truyền lại cho ngươi, nhưng tay chân ta đã bất động..
Tích Nhân biết Kỳ Anh đang trối trăn, xúc động ôm bà bật khóc:
- Đại tỷ! chẳng lẽ..đại tỷ trối trăn với tiểu đệ!
Đôi mắt trong trẻo, tinh anh của Kỳ Anh cũng long lanh giọt lệ, nhưng rồi cười nhẹ:
- Ngươi đã là một thanh niên to lớn mà mỗi chút mỗi khóc hay sao? Ta đã chết đâu? Có thể cũng còn phiền ngươi thêm vài ngày nữa.
Tích Nhân trong tiếng nấc nghẹn:
- Nhưng tiểu đệ cảm thấy..
Hắn bồng bà đứng lên:
- Tiểu đệ đưa đại tỷ đi khỏi nơi nầy, tìm thần y điều trị.
Kỳ Anh gắt:
- Ngươi điên rồi hay sao? Ngươi cũng biết mạng ta chỉ còn ngày giờ hay sao? Ta đã bảo không có thần y nào có thể cứu chữa nổi.
Nghe Kỳ Anh lớn tiếng rồi thở hổn hển, Tích Nhân vội bồng bà trở lại, ngồi xuống sàn đựa lưng vào vách đá, nước mắt lã chã tuông rơi. Kỳ Anh nhẹ nhàng:
- Ngươi truyền một ít chân khí cho ta. Ta có thể sống thêm vài ngày, nhưng những ngày này ta chỉ hoàn toàn sống nhờ vào chân khí của ngươi.
Tích Nhân đặt Kỳ Anh xuống nền đá để bà dựa vào mình thúc đẩy chân khí vào người bà. Kỳ Anh:
- Ta chết khi đã có thể nhìn thấy mình trở lại hình dáng con người và cũng được chết bên cạnh một người thương quí ta chân thành ta vô cùng mãn nguyện. Sinh ly tử biệt là chuyện thường của đời người. Ngươi là nam nhi đại trượng phu, không nên hở mỗi chút là rơi lệ. Ta mong những ngày còn lại của ta được vui và nhìn thấy ngươi vui vẻ.
Tích Nhân nuốt nước mắt, vừa chuyền chân khí, vừa bồng Kỳ Anh lên:
- Tiểu đệ đưa tỷ tỷ ra ngoài, ra khỏi khu vực này để tỷ tỷ có thể nhìn thấy cảnh đẹp thiên nhiên.
Kỳ Anh mỉm cười:
- Ngươi muốn đưa ta đến đâu thì đi, nhưng thạch độnghỗ đưa ta trở về.
Tích Nhân ra thạch động, một tay kẹp Kỳ Anh, một tay đu dây lên đầu núi. Dù tay kẹp một người nhưng đôi chân đạp lên thành đá phóng lên, tay chụp sợi dây, Tích Nhân nhanh nhẹn không khác con vượn phóng mình lên cây. Đặt chân xuống đầu núi, hắn vội lấy hai tay bồng Kỳ Anh và hỏi:
- Đại tỷ có mệt không?
Kỳ Anh mỉm cười, nụ cười làm đôi mắt Tích Nhân ngơ ngẩn:
- Ta không mệt mà vui vì thấy khinh công Nhân đệ giang hồ hiện nay không ai qua được.
- Tất cả đều nhờ đại tỷ chỉ điểm. Tích Nhân nói như cái máy, nhưng đôi mắt như bị khuôn mặt, cặp mắt và đôi môi Kỳ Anh thôi miên.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi má Kỳ Anh ửng hồng làm cho nàng càng xinh đẹp, và Tích Nhân như cái máy, như miếng kim loại trước cục nam châm cúi xuống nàng. Kỳ Anh kêu lên:
- Nhân đệ! Ngươi..
Tích Nhân rùng mình, ngồi xuống đất, lắc đầu mấy cái cho bình tĩnh, lấy tay đánh vào má mình:
- Tiểu đệ thật vô lễ, thật hồ đồ..
Tích Nhân tự đánh đến tát thứ ba, thì Kỳ Anh kêu lên:
- Đừng điên nữa! Dừng lại đi!
Tích Nhân dừng đánh thở dài:
- Tha lỗi cho tiểu đệ! Tiểu đệ chẳng phải kinh mạn, nhưng tỷ tỷ ..
- Ngươi thấy ta đẹp lắm phải không?
Tích Nhân thở dài:
- Tiểu đệ không hiểu Tây thi, Dương quí phi năm xưa như thế nào, nhưng tỷ tỷ là một người mà tiểu đệ chưa thấy ai đẹp bằng. Một người như tỷ tỷ thì nam nhân dù gỗ đá cũng bị thu hút. Tiểu đệ cũng vậy.
Kỳ Anh nhìn hắn:
- Có lẽ ngươi là một tên háo sắc. Khi gặp ngươi ta xem gân cốt kinh mạch đã biết ngươi còn con nít mà đã mất thân đồng trinh.
Tích Nhân chợt buồn:
- Có thể tỷ tỷ nói đúng. Tiểu đệ là một tên háo sắc. Chính vì thế mà suýt chết sớm vì bị nữ nhân lợi dụng.
- Người lợi dụng ngươi xinh đẹp lắm phải không?
- Nếu so với tỷ tỷ thì không khác gì gà so với phượng, nhưng lúc đó tiểu đệ tưởng nàng là tiên trên đời, và tốt với tiểu đệ không ai bằng.
- Thật vậy sao?
Tích Nhân cười buồn, kể lại mình là một đứa trẻ cha mẹ chết sớm như thế nào, sống khổ cực ra sao, gặp Thu Hà nhìn ra cây đằng tiên, sắp mưu lợi dụng như thế nào nhất nhất kể lại cho Kỳ Anh nghe. Nàng cảm động:
- Ta không ngờ Nhân đệ trải qua nhiều đắng cay như thế. Nhưng trong cõi mênh mông hẳn có sự sắp xếp nào đó, nên cũng v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.