Dành Cho Anh, Kế Hoạch Hoàn Hảo
Chương 23
Nghỉm Tutu
02/10/2024
Mắt Lạc Vân vẫn nhìn chai rượu trên bàn, cái miệng không ngừng mở to, dù sao hắn đã đóng băng nốt cái thẻ còn lại của cô rồi, chính xác hơn là tịch thu thế nên cô quyết định chơi tới bến luôn. Lạc Vân cầm chai rượu lên, tu một hơi hết sạch. Mấy ông trùm khác nhìn cô mà lo sợ, lo sợ bởi vì Hi Hoa đang ngồi đó và mặt hắn ngày càng tối đi. Đó là biểu hiện không tốt một chút nào!!!
Hết chai này Lạc Vân lại cầm chai khác lên, mấy cô gái nhìn cô với ánh mắt hết sức quái đản kiểu như: “Đây mà là vợ ông trùm á?” Lạc Vân mặc kệ hết, cô mở nút chai rồi dốc ngược nó, cô tu hết luôn chai này. Tô Lạc Vân lúc này cũng ngà ngà say rồi, cô quay lại nhìn Hi Hoa. “Bộp” Lạc Vân vỗ mạnh vào hai bên cánh tay hắn, cô lắc qua lắc lại người hắn không ngừng.
-Em chỉ còn đúng mỗi cái thẻ đấy thôi, ức, trả lại cho em đi, ức, em hứa, sẽ không uống nữa. Ức! Móc ngoéo đi! Em xin thề! Anh mau trả lại nguồn sống cho em, ức, không là em mách mẹ đấy!
-Tùy em!
-Á! Ý anh là anh không trả cho em chứ gì! Ức! Được thôi, em đi mách mẹ Châu, anh chờ đó.
Nói rồi cô cũng rời khỏi ghế, Hi Hoa nghe thấy là mẹ mình thì cũng đứng lên, hắn rất sợ mẹ, đặc biệt nếu là Lạc Vân mách lẻo thì hắn càng sợ. Mấy ông trùm khác cũng nói đỡ cho Hi Hoa nhưng Lạc Vân vẫn không chịu nghe mà bỏ đi tìm mẹ chồng mách tội.
Trên đường phố vắng vẻ, có hai chiếc xe rượt đuổi nhau, một chiếc là của kẻ say rượu, một chiếc là của kẻ vẫn còn rất tỉnh táo. Tiếng động cơ gầm rú trong màn đêm vang vọng khắp cả con phố. Nhưng cả hai đều như muốn mất kiểm soát, lao đi với vận tốc không thể nào kiểm soát được.
Đi được một đoạn đường khá dài thì chiếc xe của kẻ say rượu bất chợt phanh kít lại trước cửa một căn biệt thự xa hoa, kẻ say rượu bước xuống xe rồi chạy nhanh về phía cửa biệt thự.
Kẻ say rượu mở toang cánh cửa rồi đi đến phòng khách, kẻ đó nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp thì liền ôm lấy người phụ nữ ấy mà khóc toáng lên.
-Mẹ ơi! Hi Hoa, anh ấy khóa mất chiếc thẻ cuối cùng của con rồi. Giờ con không có tiền nữa, anh ấy cũng đuổi con ra khỏi nhà luôn rồi, giờ con cũng không có nơi để ở nữa. (1)
Người phụ nữ buồn rầu, nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai của kẻ say rượu.
-Không sao, con ở đây với bố mẹ, còn tiền thì mẹ sẽ cho con một cái thẻ khác, không cần của thằng nhóc đó làm gì. Qua đây mẹ thương nào!
Kẻ tỉnh táo đã đuổi đến đây, kẻ đó hét lên.
-Mẹ! Đừng có tin cô ấy! Con còn chưa thu cái đó.
Châu Kiều Nga- mẹ của Châu Hi Hoa lập tức lườm con trai ruột của mình, bà nhẹ nhàng nói với Lạc Vân.
-Con mang ví đây để mẹ xem nào, Lạc Vân!
Lạc Vân lập tức đưa ví của mình ra, Kiều Nga cầm lấy rồi mở ra, bên trong chỉ có duy nhất một cái thẻ màu vàng nhạt và một vài tờ tiền lẻ. Bà ngao ngán lắc đầu, rồi bà rút trong túi ra hai cái thẻ màu đen, đặt vào lòng bàn tay của Lạc Vân.
-Đây! Mẹ cho con, cứ tiêu xài thoải mái, con gái là phải biết làm đẹp hiểu chưa con. Còn con, Hoa Hoa, đừng có thu mấy cái thẻ mẹ đưa cho Vân Vân, nếu không thì con biết tay mẹ. (2)
-Nhưng mà mẹ chiều cô ấy quá nên giờ cô ấy sinh hư rồi đó.
-Không sao hết, hư hay ngoan đều là con gái mẹ. Phải không Vân Vân!?
-Vâng vâng, mẹ nói là chuẩn nhất! Yêu mẹ quá!- Lạc Vân phấn khích ôm lấy bà Châu. (1)
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà Châu nãy giời mới lên tiếng.
-Vân Vân, vậy là con không yêu bố sao?
-Có chứ ạ! Con yêu cả hai người.
Lạc Vân mỉm cười ngây ngốc nhìn hai người trước mặt. Hi Hoa lại nghĩ hắn đã trở thành con ghẻ kể từ khi Lạc Vân chính thức bước chân vào làm dâu của gia tộc nhà họ Châu. Hắn ngao ngán đứng một bên lắc đầu nhìn ba người bọn họ thắm thiết như một gia đình.
-Nếu mẹ cho tiền cô ấy thì cô ấy sẽ lại đi mua rượu và truyện đấy mẹ ơi!!!
-Không sao, Vân Vân thích rượu phải không? Mẹ sẽ cho con tiếp quản nhà máy rượu nho của mẹ, con uống bao nhiêu tùy thích, được không Vân Vân?
Hai mắt Lạc Vân sáng lên, lấp lánh hơn bao giờ hết. Cô gật đầu lia lịa.
Châu Hồng Phúc-bố Châu Hi Hoa cũng không chịu thua, ông liền nói với cô con dâu của mình với vẻ tự đắc.
-Còn bố sẽ nhượng lại cho con Nhà Xuất Bản Châu, con có thể xuất bản bất kì bộ truyện nào con muốn.
-Thật sao bố?
-Thật! Mà ta nhớ là ở chỗ Nhà Xuất Bản Châu có xuất bản nhiều cuốn truyện con thích lắm đúng không?
-Đúng rồi ạ! Sao bố biết?
-Con là con gái ta tại sao ta lại không biết chứ.
Rồi ông Châu cười lớn. Mấy thứ như nhà máy rượu nho với Nhà Xuất Bản cũng chỉ là những thứ nhỏ đối với ông bà Châu, vậy nên họ cho con dâu một chút cũng chẳng sao hết. Thỉnh thoảng con dâu mới đòi hỏi chút nên họ cũng chiều theo con dâu thì có sao đâu. Hi Hoa đứng nhìn nãy giờ mới lên tiếng.
-Vậy là bố mẹ cho vợ con một Nhà Xuất Bản với một nhà máy rượu nho sao? Chắc cô ấy sẽ nghiện mất.
-Thằng này chỉ giỏi ăn nói hàm hồ. Mau về nhà đi! 1
-Con ở đây để đón Lạc Vân về.
-Chẳng phải con đuổi con bé rồi sao? Để con bé ở đây rồi đi về đi!
-Ơ? Con đuổi cô ấy bao giờ?
Ánh mắt hắn lại rơi lên người Lạc Vân.
-Mẹ không cần biết, mau mau về đi! Đừng để mẹ gọi bảo vệ ra.
Hi Hoa đành câm nín mà ra về, để Lạc Vân ở lại nhà bố mẹ mình.
Hết chai này Lạc Vân lại cầm chai khác lên, mấy cô gái nhìn cô với ánh mắt hết sức quái đản kiểu như: “Đây mà là vợ ông trùm á?” Lạc Vân mặc kệ hết, cô mở nút chai rồi dốc ngược nó, cô tu hết luôn chai này. Tô Lạc Vân lúc này cũng ngà ngà say rồi, cô quay lại nhìn Hi Hoa. “Bộp” Lạc Vân vỗ mạnh vào hai bên cánh tay hắn, cô lắc qua lắc lại người hắn không ngừng.
-Em chỉ còn đúng mỗi cái thẻ đấy thôi, ức, trả lại cho em đi, ức, em hứa, sẽ không uống nữa. Ức! Móc ngoéo đi! Em xin thề! Anh mau trả lại nguồn sống cho em, ức, không là em mách mẹ đấy!
-Tùy em!
-Á! Ý anh là anh không trả cho em chứ gì! Ức! Được thôi, em đi mách mẹ Châu, anh chờ đó.
Nói rồi cô cũng rời khỏi ghế, Hi Hoa nghe thấy là mẹ mình thì cũng đứng lên, hắn rất sợ mẹ, đặc biệt nếu là Lạc Vân mách lẻo thì hắn càng sợ. Mấy ông trùm khác cũng nói đỡ cho Hi Hoa nhưng Lạc Vân vẫn không chịu nghe mà bỏ đi tìm mẹ chồng mách tội.
Trên đường phố vắng vẻ, có hai chiếc xe rượt đuổi nhau, một chiếc là của kẻ say rượu, một chiếc là của kẻ vẫn còn rất tỉnh táo. Tiếng động cơ gầm rú trong màn đêm vang vọng khắp cả con phố. Nhưng cả hai đều như muốn mất kiểm soát, lao đi với vận tốc không thể nào kiểm soát được.
Đi được một đoạn đường khá dài thì chiếc xe của kẻ say rượu bất chợt phanh kít lại trước cửa một căn biệt thự xa hoa, kẻ say rượu bước xuống xe rồi chạy nhanh về phía cửa biệt thự.
Kẻ say rượu mở toang cánh cửa rồi đi đến phòng khách, kẻ đó nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp thì liền ôm lấy người phụ nữ ấy mà khóc toáng lên.
-Mẹ ơi! Hi Hoa, anh ấy khóa mất chiếc thẻ cuối cùng của con rồi. Giờ con không có tiền nữa, anh ấy cũng đuổi con ra khỏi nhà luôn rồi, giờ con cũng không có nơi để ở nữa. (1)
Người phụ nữ buồn rầu, nhẹ nhàng xoa xoa bờ vai của kẻ say rượu.
-Không sao, con ở đây với bố mẹ, còn tiền thì mẹ sẽ cho con một cái thẻ khác, không cần của thằng nhóc đó làm gì. Qua đây mẹ thương nào!
Kẻ tỉnh táo đã đuổi đến đây, kẻ đó hét lên.
-Mẹ! Đừng có tin cô ấy! Con còn chưa thu cái đó.
Châu Kiều Nga- mẹ của Châu Hi Hoa lập tức lườm con trai ruột của mình, bà nhẹ nhàng nói với Lạc Vân.
-Con mang ví đây để mẹ xem nào, Lạc Vân!
Lạc Vân lập tức đưa ví của mình ra, Kiều Nga cầm lấy rồi mở ra, bên trong chỉ có duy nhất một cái thẻ màu vàng nhạt và một vài tờ tiền lẻ. Bà ngao ngán lắc đầu, rồi bà rút trong túi ra hai cái thẻ màu đen, đặt vào lòng bàn tay của Lạc Vân.
-Đây! Mẹ cho con, cứ tiêu xài thoải mái, con gái là phải biết làm đẹp hiểu chưa con. Còn con, Hoa Hoa, đừng có thu mấy cái thẻ mẹ đưa cho Vân Vân, nếu không thì con biết tay mẹ. (2)
-Nhưng mà mẹ chiều cô ấy quá nên giờ cô ấy sinh hư rồi đó.
-Không sao hết, hư hay ngoan đều là con gái mẹ. Phải không Vân Vân!?
-Vâng vâng, mẹ nói là chuẩn nhất! Yêu mẹ quá!- Lạc Vân phấn khích ôm lấy bà Châu. (1)
Người đàn ông ngồi bên cạnh bà Châu nãy giời mới lên tiếng.
-Vân Vân, vậy là con không yêu bố sao?
-Có chứ ạ! Con yêu cả hai người.
Lạc Vân mỉm cười ngây ngốc nhìn hai người trước mặt. Hi Hoa lại nghĩ hắn đã trở thành con ghẻ kể từ khi Lạc Vân chính thức bước chân vào làm dâu của gia tộc nhà họ Châu. Hắn ngao ngán đứng một bên lắc đầu nhìn ba người bọn họ thắm thiết như một gia đình.
-Nếu mẹ cho tiền cô ấy thì cô ấy sẽ lại đi mua rượu và truyện đấy mẹ ơi!!!
-Không sao, Vân Vân thích rượu phải không? Mẹ sẽ cho con tiếp quản nhà máy rượu nho của mẹ, con uống bao nhiêu tùy thích, được không Vân Vân?
Hai mắt Lạc Vân sáng lên, lấp lánh hơn bao giờ hết. Cô gật đầu lia lịa.
Châu Hồng Phúc-bố Châu Hi Hoa cũng không chịu thua, ông liền nói với cô con dâu của mình với vẻ tự đắc.
-Còn bố sẽ nhượng lại cho con Nhà Xuất Bản Châu, con có thể xuất bản bất kì bộ truyện nào con muốn.
-Thật sao bố?
-Thật! Mà ta nhớ là ở chỗ Nhà Xuất Bản Châu có xuất bản nhiều cuốn truyện con thích lắm đúng không?
-Đúng rồi ạ! Sao bố biết?
-Con là con gái ta tại sao ta lại không biết chứ.
Rồi ông Châu cười lớn. Mấy thứ như nhà máy rượu nho với Nhà Xuất Bản cũng chỉ là những thứ nhỏ đối với ông bà Châu, vậy nên họ cho con dâu một chút cũng chẳng sao hết. Thỉnh thoảng con dâu mới đòi hỏi chút nên họ cũng chiều theo con dâu thì có sao đâu. Hi Hoa đứng nhìn nãy giờ mới lên tiếng.
-Vậy là bố mẹ cho vợ con một Nhà Xuất Bản với một nhà máy rượu nho sao? Chắc cô ấy sẽ nghiện mất.
-Thằng này chỉ giỏi ăn nói hàm hồ. Mau về nhà đi! 1
-Con ở đây để đón Lạc Vân về.
-Chẳng phải con đuổi con bé rồi sao? Để con bé ở đây rồi đi về đi!
-Ơ? Con đuổi cô ấy bao giờ?
Ánh mắt hắn lại rơi lên người Lạc Vân.
-Mẹ không cần biết, mau mau về đi! Đừng để mẹ gọi bảo vệ ra.
Hi Hoa đành câm nín mà ra về, để Lạc Vân ở lại nhà bố mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.