Dành Cho Anh, Kế Hoạch Hoàn Hảo
Chương 25
Nghỉm Tutu
03/10/2024
Y tá sững sờ nhìn người con gái đang thở hổn hển trước mặt, người cô ấy vẫn đang mặc bộ đồ ngủ mềm mại. Cô gái đó túm lấy cánh tay của nữ y tá.
-Chị ơi! Cho em hỏi, bệnh nhân Châu Hi Hoa đang nằm ở phòng bệnh nào.
Nữ y tá lắp bắp trả lời Lạc Vân. Biết được phòng bệnh của Hi Hoa cô liền chạy đến đó ngay lập tức, khi gần đến nơi, một đám người áo đen đã chặn cô lại. Chắc chắn bố mẹ chồng không muốn cô đến nên đã cử vệ sĩ ra chặn cô.
Nhưng nào Lạc Vân có chịu yên phận, cô lập tức rút khẩu súng được cất giấu ở trong xe ra.
-Cho tôi vào, nếu không tôi không biết ai sẽ mất mạng ở đây ngày hôm nay đâu!!!
Mấy tên vệ sĩ cũng nào có chịu thua, lập tức rút súng ra chĩa về phía cô. Nếu cô động thủ, chúng cũng sẵn sàng để bắn hạ cô. Lạc Vân liếc nhìn đội hình của chúng, cô quyết định bắn phát đạn đầu tiên vào đùi tên ở giữa. Lạc Vân trượt một đường đến gần bọn chúng, đá vào bụng tên thứ hai với bộ đồ ngủ hơi vướng víu. Kẹp lấy cổ tên thứ ba và vật hắn về phía tên thứ tư và thứ năm. Tên thứ sáu bị dọa sợ lập tức dương “cờ trắng” xin hàng, tay hắn run run làm rơi cả súng.
Mấy nhân viên y tế nghe thấy tiếng súng cũng nhanh chóng kéo đến vào phát hiện ra có người bị thương. Lạc Vân quay lại chỗ mấy tên vệ sĩ, cô bắt đầu bật mood diễn viên. Cô lập tức hét toáng lên thu hút sự chú ý.
-Này mấy cậu không sao chứ? Có đau lắm không? Chị ơi nhanh nhanh, máu... Lạc Vân sửng sốt, nói với mấy nhân viên y tế.
Mấy nhân viên y tế cũng không nghi ngờ cô mà chạy đến xem xét tình hình cái chân bị bắn của tên thứ nhất mà Lạc Vân hạ.
-Em, em thấy hình như có một người đàn ông chạy về phía đó đó chị. Hắn, hắn hình như chỉ vừa mới rời đi.- Cô chỉ tay về phía hành lang, cuối hành lang là một khung cửa sổ, khuôn mặt cô không khỏi đổ mồ hôi và biểu cảm vô cùng hoảng hốt như vừa mới đối diện với tử thần vậy - Hắn, hắn ta đã nhảy qua cái
cửa sổ đó.
Mấy nhân viên y tế cử một người qua đó xem xét, cuối cùng phát hiện thật sự có một người đàn ông đang chạy bán sống bán chết ở dưới tầng. Người đó lập tức báo cảnh sát, còn người thật sự cầm súng bắn thì lại thoát tội một cách vô cùng kì lạ. Mấy tên vệ sĩ không khỏi cảm thấy ớn lạnh, nếu họ không phải người trong cuộc chắc chắn họ cũng đã bị lừa bởi diễn xuất của Tô Lạc Vân.
Một chị trong đội nhân viên y tế nói với Tô Lạc Vân.
-Được rồi! Em hãy bình tĩnh lại đi! Không có chuyện gì phải hoảng sợ nữa rồi. Người này để chúng tôi xử lý. Em có bị thương ở đâu không.
-Em không ạ! Lúc đấy, may mà có mấy anh này bảo vệ em nên em không có bị làm sao hết.- Lạc Vân cúi gằm mặt xuống, buồn rầu nói với chị gái.
“Nói dối, tất cả chỉ là nói dối!” mấy tên vệ sĩ đồng loạt có cùng một suy nghĩ. Chị gái đó gật đầu với Lạc Vân rồi cùng đội nhân viên y tế đưa tên vệ sĩ thứ nhất đi băng bó vết thương. Để lại năm tên còn lại cùng Lạc Vân. Cô đứng dậy phủi quần áo thôi mà mấy tên đó đã lạnh hết cả sống lưng rồi. Cô đi về phía phòng bệnh của Hi Hoa, thẳng tay mở cánh cửa ra. Bên trong phòng dây điện chẳng chịt, chỉ có một người nằm trên giường bên đang dùng máy trợ thở, khuôn mặt xanh xao.
Mắt Lạc Vân nhìn quanh căn phòng, ông bà Châu cũng đang ở đây, họ mở to mắt, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn Lạc Vân, rồi họ lại quay ra nhìn đám vệ sĩ đang khép nép đứng ở bên ngoài. Họ cá chắc tiếng súng hồi nãy là do xung đột giữa Lạc Vân và mấy tên vệ sĩ. Lạc Vân đi đến bên cạnh giường bệnh của Hi Hoa, cô nhìn hắn, mặc dù hắn ở rất gần nhưng cô không giám chạm vào.
-Bố mẹ ra ngoài một chút, con ở đây nha!
Nói rồi bà Châu kéo tay ông Hồng Phúc đi ra khỏi phòng bệnh. Nói vậy nhưng hai người họ lại đứng ngoài cửa phòng bệnh, nói chuyện gì đó với nhau. Lạc Vân nhìn Hi Hoa rồi lại nhìn về phía cửa, cô quyết định áp tai vào cửa nghe thử, nào ngờ cách âm của phòng này lại kém đến vậy.
Bà Châu có vẻ đang rất sốt ruột: “Này! Ông nói là có người đứng sau vụ tai nạn của thằng bé sao?”
Ông Châu gật đầu: “Phải, bởi vì người lái xe đang bị nghi ngờ là có động cơ gây án. Mà một người bình thường sẽ không giám liều mạng như vậy, bà nghĩ xem tôi nói có đúng không?”
Bà Châu gật gù: “Cũng phải ha! Vậy thì ai được chứ?”
Ông Châu: “Tôi cũng không biết, chắc chúng ta phải làm rõ vụ này thôi.”
Nghe đến đoạn này, Lạc Vân cũng hiểu được cơ số vấn đề, cô liền quay lại bên cạnh giường của Hi Hoa. Cô nhìn hắn, khuôn mặt ngày nào vẫn còn cười xinh đẹp bên cạnh cô giờ lại đang dựa vào máy trợ thở để có thể duy trì mạng sống. Đầu Hi Hoa bị cuốn một lớn băng gạc trắng dày cộp, cánh tay hắn cũng không thể tránh khỏi tình trạng bị băng bó.
Châu Hi Hoa của cô, tại sao giờ hắn lại đang nằm ở trên cái giường bệnh này chứ? Tình yêu của cô, nếu có chết thì cũng phải chết trong tay cô không thể chết trong tay kẻ khác được!!! Tô Lạc Vân nắm lấy bàn tay phải- bên tay mà hắn không bị băng bó, hôn nhẹ lên mu bàn tay của hắn. Cô thầm nhủ với chính mình phải tìm cho ra kẻ đứng đằng sau chuyện này, cái kẻ mà đã khiến người chồng của cô ra nông nỗi này.
Hết chương 25.
*Chia sẻ: Cái lúc viết đoạn tả Hi Hoa nằm trên giường bệnh mình đã không khỏi cảm thấy nghẹn ứ họng lại, cảm giác như muốn khóc đến nơi vậy. Cảm giác như mình đã đặt mình vào hoàn cảnh của Tô Lạc Vân thì mọi người cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi.
-Chị ơi! Cho em hỏi, bệnh nhân Châu Hi Hoa đang nằm ở phòng bệnh nào.
Nữ y tá lắp bắp trả lời Lạc Vân. Biết được phòng bệnh của Hi Hoa cô liền chạy đến đó ngay lập tức, khi gần đến nơi, một đám người áo đen đã chặn cô lại. Chắc chắn bố mẹ chồng không muốn cô đến nên đã cử vệ sĩ ra chặn cô.
Nhưng nào Lạc Vân có chịu yên phận, cô lập tức rút khẩu súng được cất giấu ở trong xe ra.
-Cho tôi vào, nếu không tôi không biết ai sẽ mất mạng ở đây ngày hôm nay đâu!!!
Mấy tên vệ sĩ cũng nào có chịu thua, lập tức rút súng ra chĩa về phía cô. Nếu cô động thủ, chúng cũng sẵn sàng để bắn hạ cô. Lạc Vân liếc nhìn đội hình của chúng, cô quyết định bắn phát đạn đầu tiên vào đùi tên ở giữa. Lạc Vân trượt một đường đến gần bọn chúng, đá vào bụng tên thứ hai với bộ đồ ngủ hơi vướng víu. Kẹp lấy cổ tên thứ ba và vật hắn về phía tên thứ tư và thứ năm. Tên thứ sáu bị dọa sợ lập tức dương “cờ trắng” xin hàng, tay hắn run run làm rơi cả súng.
Mấy nhân viên y tế nghe thấy tiếng súng cũng nhanh chóng kéo đến vào phát hiện ra có người bị thương. Lạc Vân quay lại chỗ mấy tên vệ sĩ, cô bắt đầu bật mood diễn viên. Cô lập tức hét toáng lên thu hút sự chú ý.
-Này mấy cậu không sao chứ? Có đau lắm không? Chị ơi nhanh nhanh, máu... Lạc Vân sửng sốt, nói với mấy nhân viên y tế.
Mấy nhân viên y tế cũng không nghi ngờ cô mà chạy đến xem xét tình hình cái chân bị bắn của tên thứ nhất mà Lạc Vân hạ.
-Em, em thấy hình như có một người đàn ông chạy về phía đó đó chị. Hắn, hắn hình như chỉ vừa mới rời đi.- Cô chỉ tay về phía hành lang, cuối hành lang là một khung cửa sổ, khuôn mặt cô không khỏi đổ mồ hôi và biểu cảm vô cùng hoảng hốt như vừa mới đối diện với tử thần vậy - Hắn, hắn ta đã nhảy qua cái
cửa sổ đó.
Mấy nhân viên y tế cử một người qua đó xem xét, cuối cùng phát hiện thật sự có một người đàn ông đang chạy bán sống bán chết ở dưới tầng. Người đó lập tức báo cảnh sát, còn người thật sự cầm súng bắn thì lại thoát tội một cách vô cùng kì lạ. Mấy tên vệ sĩ không khỏi cảm thấy ớn lạnh, nếu họ không phải người trong cuộc chắc chắn họ cũng đã bị lừa bởi diễn xuất của Tô Lạc Vân.
Một chị trong đội nhân viên y tế nói với Tô Lạc Vân.
-Được rồi! Em hãy bình tĩnh lại đi! Không có chuyện gì phải hoảng sợ nữa rồi. Người này để chúng tôi xử lý. Em có bị thương ở đâu không.
-Em không ạ! Lúc đấy, may mà có mấy anh này bảo vệ em nên em không có bị làm sao hết.- Lạc Vân cúi gằm mặt xuống, buồn rầu nói với chị gái.
“Nói dối, tất cả chỉ là nói dối!” mấy tên vệ sĩ đồng loạt có cùng một suy nghĩ. Chị gái đó gật đầu với Lạc Vân rồi cùng đội nhân viên y tế đưa tên vệ sĩ thứ nhất đi băng bó vết thương. Để lại năm tên còn lại cùng Lạc Vân. Cô đứng dậy phủi quần áo thôi mà mấy tên đó đã lạnh hết cả sống lưng rồi. Cô đi về phía phòng bệnh của Hi Hoa, thẳng tay mở cánh cửa ra. Bên trong phòng dây điện chẳng chịt, chỉ có một người nằm trên giường bên đang dùng máy trợ thở, khuôn mặt xanh xao.
Mắt Lạc Vân nhìn quanh căn phòng, ông bà Châu cũng đang ở đây, họ mở to mắt, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn Lạc Vân, rồi họ lại quay ra nhìn đám vệ sĩ đang khép nép đứng ở bên ngoài. Họ cá chắc tiếng súng hồi nãy là do xung đột giữa Lạc Vân và mấy tên vệ sĩ. Lạc Vân đi đến bên cạnh giường bệnh của Hi Hoa, cô nhìn hắn, mặc dù hắn ở rất gần nhưng cô không giám chạm vào.
-Bố mẹ ra ngoài một chút, con ở đây nha!
Nói rồi bà Châu kéo tay ông Hồng Phúc đi ra khỏi phòng bệnh. Nói vậy nhưng hai người họ lại đứng ngoài cửa phòng bệnh, nói chuyện gì đó với nhau. Lạc Vân nhìn Hi Hoa rồi lại nhìn về phía cửa, cô quyết định áp tai vào cửa nghe thử, nào ngờ cách âm của phòng này lại kém đến vậy.
Bà Châu có vẻ đang rất sốt ruột: “Này! Ông nói là có người đứng sau vụ tai nạn của thằng bé sao?”
Ông Châu gật đầu: “Phải, bởi vì người lái xe đang bị nghi ngờ là có động cơ gây án. Mà một người bình thường sẽ không giám liều mạng như vậy, bà nghĩ xem tôi nói có đúng không?”
Bà Châu gật gù: “Cũng phải ha! Vậy thì ai được chứ?”
Ông Châu: “Tôi cũng không biết, chắc chúng ta phải làm rõ vụ này thôi.”
Nghe đến đoạn này, Lạc Vân cũng hiểu được cơ số vấn đề, cô liền quay lại bên cạnh giường của Hi Hoa. Cô nhìn hắn, khuôn mặt ngày nào vẫn còn cười xinh đẹp bên cạnh cô giờ lại đang dựa vào máy trợ thở để có thể duy trì mạng sống. Đầu Hi Hoa bị cuốn một lớn băng gạc trắng dày cộp, cánh tay hắn cũng không thể tránh khỏi tình trạng bị băng bó.
Châu Hi Hoa của cô, tại sao giờ hắn lại đang nằm ở trên cái giường bệnh này chứ? Tình yêu của cô, nếu có chết thì cũng phải chết trong tay cô không thể chết trong tay kẻ khác được!!! Tô Lạc Vân nắm lấy bàn tay phải- bên tay mà hắn không bị băng bó, hôn nhẹ lên mu bàn tay của hắn. Cô thầm nhủ với chính mình phải tìm cho ra kẻ đứng đằng sau chuyện này, cái kẻ mà đã khiến người chồng của cô ra nông nỗi này.
Hết chương 25.
*Chia sẻ: Cái lúc viết đoạn tả Hi Hoa nằm trên giường bệnh mình đã không khỏi cảm thấy nghẹn ứ họng lại, cảm giác như muốn khóc đến nơi vậy. Cảm giác như mình đã đặt mình vào hoàn cảnh của Tô Lạc Vân thì mọi người cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.