Quyển 3 - Chương 110: Chính thức giao phong (1)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Lửa giận trong lòng Trương Hoán đột nhiên bộc phát. Hắn phẫn nộ nói: “ Nếu như gia chủ của chúng ta bị hại. Ai chính là người có lợi nhất, có phải Trương Nhược Cẩm không? Không, chính là Thôi Viên. Hắn đã mưu đồ chuyện này nhiều năm. Trong trường hợp hắn thành công, chưa tới một năm quân Thanh Hà Sơn Đông sẽ tiến vào đóng ở Thái Nguyên. Tất cả quan viên Trương gia ở Hà Đông sẽ bị hắn loại trừ. Danh tiếng, gia sản tích luỹ trăm năm nay của Trương gia sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát. Mọi người nguyện ý chứng kiến ngày này sao?”
Không ai nói gì, tất cả mọi người đều rất trầm tư, thậm chí Trương Nhược Thương vừa mới đứng lên phản đối cũng trầm tư. chỉ có sắc mặt Trương Nhược Cẩm tái nhợt. Hắn muốn đứng dậy phản bác nhưng trước khí thế hùng mạnh, giọng nói hùng hồn của Trương Hoán, Trương Nhược Cẩm hắn đã trở nên vô cùng nhỏ bé và xấu xa.
“ Các vị, hãy để ta nói mấy câu” Trương Nhược Hạo khó nhọc đứng dậy, Trương Hoán vội vàng bước tới đỡ ông. Trương Nhược Hạo run rẩy đi tới trước mặt mọi người, giọng nói trầm thấp nhưng lại không thể ai có thể phản bác vang lên.
“ Hôm nay mọi người có cơ hội ngồi chung ở đây. Ta muốn nói trước tiên Trương gia cần phải đoàn kết. Chỉ cần mọi người đồng lòng sẽ không sợ có người tới làm nhục chúng ta. Bây giờ ta tuyên bố Trương Phá Thiên một lần nữa quay lại Trương gia. Có ai phản đối không?
Không ai đứng lên phản đối. Chuyện xảy ra tới lúc này làm mọi người hiểu rõ ba vạn quân Hà Đông của Trương Phá Thiên chính là tấm khiên chắc chắn nhất bảo vệ Trương gia. Trước một vấn đề quan trọng nhường này, mọi người đều cùng vứt bỏ quá khứ thù hận.
“ Tốt lắm. Tiếp theo ta tuyên bố người thừa kế vị trí gia chủ của Trương gia chúng ta” .
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trương Hoán. Biểu hiện hôm nay của Trương Hoán khiến mọi người có một cái nhìn mới về hắn. Rất nhiều người không còn ác cảm với hắn. Thậm chí rất nhiều thứ tử là con vợ lẽ cũng hy vọng Trương Hoán trở thành người thừa kế gia chủ, khi đó có lẽ hắn sẽ thay đổi vị trí của thứ tử trong Trương gia.
Trương Nhược Hạo một lần nữa nhìn Trương Hoán. Ánh mắt của ông mang theo sự mong đợi cuối cùng nhưng Trương Hoán vẫn khẽ lắc đầu. Hắn biết sự từ bỏ cơ hội hôm nay của mình sẽ khiến hắn mất đi rất nhiều nhưng hắn đã quyết định con đường đi tương lai của mình, quyết định không quay đầu lại. Cuộc đời con người phải đương đầu với nhiều thách thức thì mới có thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ánh mắt Trương Nhược Hạo đột nhiên sáng ngời. Ông tươi cười, ánh mắt ông rời khỏi Trương Hoán, tập trung lên Trương Xán rồi chậm rãi nói: “ Trương Xán làm chưởng quản tài sản đã gần một năm, phong thái làm việc chững chạc, kiên định làm ta rất yên tâm. Ta chính thức thừa nhận Trương Xán là người thừa kế gia chủ đời thứ tám của Trương gia” .
Trương Xán chậm rãi đứng lên. Hội trường yên lặng trong chốt lát rồi đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Trong mắt Trương Xán ngập tràn nước mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có ngày trở thành gia chủ Trương gia nhưng hôm nay điều này đột nhiên trở thành sự thật. Trương Xán bất chợt có cảm giác không thật, hắn có cảm giác như mình vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng vậy.
Phụ thân Trương Nhược Quân bên cạnh hắn thì lại vô cùng xúc động. Ông ta cảm kích quay nhìn Trương Hoán. Đứa con mười lăm năm qua chư bao giờ hiện hữu trong mắt ôgn ta cuối cùng lại thay đổi vận mệnh của ông ta.
Trương Hoán mỉm cười gật đầu với Trương Nhược Quân. Ông ta đã làm phụ thân của hắn mười lăm năm qua. Hôm nay rốt cuộc hắn đã báo đáp ông ta, từ nay về sau hai người không ai nợ ai.
Trương Hoán chậm rãi lui lại sau, rời khỏi hội trường theo cửa nách. Nhưng khi hắn vừa mới rời đi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Đại quản gia của Trương phủ gần như bổ nhào vào trong, ông ta run run nói to: “ Mau! Long giá của Hoàng thượng tới, ở bên ngoài cổng phủ!” .Trước cổng Trương phủ, tinh kỳ phấp phới, phần phật trong gió. Hơn một ngàn quân Thiên Kỵ doanh hộ giá Thiên tử Đại Đường. Hơn một ngàn Long Vũ quân xua đuổi dân chúng đang nhanh chóng vây quanh xem. Cánh cổng Trương phủ từ từ mở ra. Trương Hoán và Trương Xán đỡ Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân ra khỏi phủ nghênh đón Thánh giá.
“ Thần Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân tham kiến Hoàng đế bệ hạ” .
Trương Nhược Hạo khó nhọc quỳ xuống trước mặt Lý Hệ. Phía sau Trương Nhược Hạo, Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên cùng gần một trăm tộc nhân Trương gia đang làm quan ở các nơi trong Hà Đông quỳ xuống theo thứ tự. Phía sau nữa là mấy trăm tộc nhân khác của Trương gia.
Lý Hệ vịn bả vai của một tên hoạn quan bước xuống Long xa. Hắn bước tới hai bước, đỡ Trương Nhược Hạo đứng dậy cười nói: “ Trẫm đi tuần thú Hà Đông nên muốn tới gặp Trương ái khanh” .
Lý Hệ nhìn lướt qua Hàn Diên Niên ở phía sau, ngạc nhiên hỏi: “ Tại sao Hàn sử quân cũng ở đây?”
“ Hôm nay Trương phủ mở đại hội tộc nhân nên vi thần tới đây” .
“ Ồ” Lý Hệ quay đầu nhìn Trương Nhược Hạo, mỉm cười nói: “ Trẫm không mời mà tới, không quấy nhiễu các khanh mở đại hội gia tộc đấy chứ?”
“ Bệ hạ tới chậm một bước. Đại hội gia tộc của Trương thị đã chấm dứt” .
Trương Nhược Hạo cười kéo Trương Xán tiến lên nói: “ Bệ hạ, đây là người thừa kế gia chủ đã được Trương gia quyết định” .
Lập tức Trương Xán quỳ xuống dập đầu nói: “ Thảo dân Trương Xán khấu kiến Hoàng đế bệ hạ” .
Lý Hệ thoáng liếc nhìn Trương Xán, trong mắt hắn lập tức hiện lên sự kinh ngạc nhưng rồi hắn cười ha hả nói: “ Trương phủ đã chọn ra người thừa kế gia chủ. Thật là chuyện đáng mừng. Trẫm cũng muốn tới chúc mừng” .Lý Hệ nhìn Trương Xán, hắn cười nói: “ Ngươi đã là người thừa kế gia chủ của Trương gia. Trẫm chính thức phong ngươi là tử tước Ngu Hương” .
“ Thảo dân tạ ơn long ân của Hoàng thượng” .
“ Lão thần tạ ơn thánh ân của bệ hạ” Trương Nhược Hạo nhỏ nhẹ tạ ơn, ông nói tiếp: “ Hoàng thượng đi đường xa vất vả. Thỉnh mời Hoàng thượng vào Trương phủ nghỉ tạm”.
Nhưng Lý Hệ khoát tay nói: “ Đi trên đường quả thực Trẫm cũng rất mệt mỏi nhưng Trẫm có hành cung Bắc Đô, không vào Trương phủ”.
Nói xong Lý Hệ đưa mắt ra hiệu cho Trương Hoán rồi quay lại long xa của mình. Tinh kỳ lay động, đoàn người ngựa cuồn cuồn chuyển hướng về phía bắc. Trương Nhược Hạo vỗ nhẹ vào tay Trương Hoán cười nói: “ Đi đi! Đây là con đường sau này ngươi sẽ đi” .
Trương Hoán lùi lại sau một bước, hắn quỳ xuống trước mặt Trương Nhược Hạo, nặng nề dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói: “ Ân nghĩa của gia chủ, Trương Hoán luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này nhất định sẽ báo đáp” .
Trương Nhược Hạo gật đầu, hai mắt thoáng đỏ, Trương Nhược Hạo khẽ thở dài, Trương Xán dìu ông quay người bước đi. Trương Hoán ngẩn ngơ nhìn theo bước chân tập tễnh của Trương Nhược Hạo, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy có lẽ đây là lần cuối hắn gặp mặt gia chủ.
Một lúc lâu sau khoảng trống trước cổng Trương phủ vắng tanh, không còn bóng dáng tộc nhân nào nữa.
“ Tướng quân, Hoàng thượng đã đi xa rồi” Lý Song Ngư khẽ nhắc nhở Trương Hoán.
Trương Hoán quay người lên ngựa. Hắn không quay đầu lại nữa, mạnh mẽ quất một roi, chiến mã tăng tốc, chỉ huy hai trăm thân kỵ binh hộ vệ chạy về hướng bắc.Khi đội xe của Lý Hệ đi vào thành, đường phố Thái Nguyên trở nên vô cùng náo nhiệt. Thái Nguyên vốn là nơi lập nghiệp của Đường Cao Tổ, là nơi các Hoàng đế Đại Đường thường lui tới. Dù người Thái Nguyên không có lòng tôn sùng Thiên tử như người Trường An nhưng cũng thực sự kính nể trong lòng. Dù Thiên tử đã đi xa nhưng rất nhiều người tự nguyện rời khỏi nhà nghênh đón Thiên tử vẫn tụ tập một chỗ, rất lâu mà không chịu giải tán.
Chiến mã của Trương Hoán dần dần chạy chậm lại. Đột nhiên ngay lúc đó hắn nghe thấy tiếng người gọi hắn: “ Trương tướng quân”.Trương Hoán nhìn thấy một đám người ở phía trước. Người đứng đầu chính là Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên. Hàn Diên Niên cũng là môn sinh cũ của Trương gia, năm nay chừng năm mươi tuổi nhưng gương mặt vẫn không có chút già nua, nhìn thoáng qua thì mới như chỉ ngoài bốn mươi tuổi.
Hàn Diên Niên vừa mới hộ tống xa giá của Hoàng thượng nhưng Lý Hệ lệnh cho hắn đứng lại chờ Trương Hoán. Hàn Diên Niên giục ngựa tiến lên, nói nhỏ với Trương Hoán: “ Bệ hạ lo lắng sự an toàn của Trương Thượng thư nên ra lệnh cho tại hạ nhắc nhở tướng quân lưu lại một ít binh lính bảo vệ Trương Thượng thư” .
“ Đa tạ Hàn sứ quân nhắc nhở. Tại hạ đã để lại một trăm tinh binh” .
Trương Hoán chậm rãi giục ngựa chạy song song với Hàn Duyên, hắn mỉm cười nói: “ Đa tạ Hàn sứ quân đã trợ giúp việc đại hội gia tộc'.Hàn Diên Niên lại cười ha hả, ra vẻ không hiểu hỏi: “ Trương tướng quân đang nói gì vậy? Tại hạ không nghe rõ” .Trương Hoán cũng cười, hắn không đề cập tới việc này nữa. Đột nhiên Trương Hoán phát hiện ra một việc rất thú vị. Hắn thấy trên các cây đại thụ dọc đường có treo đầy các dải lụa màu. Trên các dải lụa màu đó có viết chữ, còn có rất nhiều người đang treo những dải lụa vừa viết chữ xong treo lên cây.“ Hàn sứ quân, đây là chuyện gì vậy?” Trương Hoán chỉ vào những dải lụa treo trên cây cười hỏi: “ Chẳng lẽ là để nghênh đón Hoàng thượng sao?”“ Không phải” Hàn Diên Niên lắc đầu, ông ta tiện tay giật một dải lụa xuống, đưa cho Trương Hoán nói: “ Tướng quân hãy xem qua là biết” .Trương Hoán cầm lấy dải lụa, hắn thấy trên đó có viết: “ Chúc mừng nhạc phường Lan Lăng đứng thứ nhất” .Trương Hoán càng ngơ ngác. Hàn Diên Niên thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Trương Hoán thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Trương tướng quân cũng vốn là người Thái Nguyên, chẳng lẽ đã quên hội Tam Tấn khúc vào tháng tám hàng năm sao?”
Không ai nói gì, tất cả mọi người đều rất trầm tư, thậm chí Trương Nhược Thương vừa mới đứng lên phản đối cũng trầm tư. chỉ có sắc mặt Trương Nhược Cẩm tái nhợt. Hắn muốn đứng dậy phản bác nhưng trước khí thế hùng mạnh, giọng nói hùng hồn của Trương Hoán, Trương Nhược Cẩm hắn đã trở nên vô cùng nhỏ bé và xấu xa.
“ Các vị, hãy để ta nói mấy câu” Trương Nhược Hạo khó nhọc đứng dậy, Trương Hoán vội vàng bước tới đỡ ông. Trương Nhược Hạo run rẩy đi tới trước mặt mọi người, giọng nói trầm thấp nhưng lại không thể ai có thể phản bác vang lên.
“ Hôm nay mọi người có cơ hội ngồi chung ở đây. Ta muốn nói trước tiên Trương gia cần phải đoàn kết. Chỉ cần mọi người đồng lòng sẽ không sợ có người tới làm nhục chúng ta. Bây giờ ta tuyên bố Trương Phá Thiên một lần nữa quay lại Trương gia. Có ai phản đối không?
Không ai đứng lên phản đối. Chuyện xảy ra tới lúc này làm mọi người hiểu rõ ba vạn quân Hà Đông của Trương Phá Thiên chính là tấm khiên chắc chắn nhất bảo vệ Trương gia. Trước một vấn đề quan trọng nhường này, mọi người đều cùng vứt bỏ quá khứ thù hận.
“ Tốt lắm. Tiếp theo ta tuyên bố người thừa kế vị trí gia chủ của Trương gia chúng ta” .
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trương Hoán. Biểu hiện hôm nay của Trương Hoán khiến mọi người có một cái nhìn mới về hắn. Rất nhiều người không còn ác cảm với hắn. Thậm chí rất nhiều thứ tử là con vợ lẽ cũng hy vọng Trương Hoán trở thành người thừa kế gia chủ, khi đó có lẽ hắn sẽ thay đổi vị trí của thứ tử trong Trương gia.
Trương Nhược Hạo một lần nữa nhìn Trương Hoán. Ánh mắt của ông mang theo sự mong đợi cuối cùng nhưng Trương Hoán vẫn khẽ lắc đầu. Hắn biết sự từ bỏ cơ hội hôm nay của mình sẽ khiến hắn mất đi rất nhiều nhưng hắn đã quyết định con đường đi tương lai của mình, quyết định không quay đầu lại. Cuộc đời con người phải đương đầu với nhiều thách thức thì mới có thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ánh mắt Trương Nhược Hạo đột nhiên sáng ngời. Ông tươi cười, ánh mắt ông rời khỏi Trương Hoán, tập trung lên Trương Xán rồi chậm rãi nói: “ Trương Xán làm chưởng quản tài sản đã gần một năm, phong thái làm việc chững chạc, kiên định làm ta rất yên tâm. Ta chính thức thừa nhận Trương Xán là người thừa kế gia chủ đời thứ tám của Trương gia” .
Trương Xán chậm rãi đứng lên. Hội trường yên lặng trong chốt lát rồi đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Trong mắt Trương Xán ngập tràn nước mắt. Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ có ngày trở thành gia chủ Trương gia nhưng hôm nay điều này đột nhiên trở thành sự thật. Trương Xán bất chợt có cảm giác không thật, hắn có cảm giác như mình vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng vậy.
Phụ thân Trương Nhược Quân bên cạnh hắn thì lại vô cùng xúc động. Ông ta cảm kích quay nhìn Trương Hoán. Đứa con mười lăm năm qua chư bao giờ hiện hữu trong mắt ôgn ta cuối cùng lại thay đổi vận mệnh của ông ta.
Trương Hoán mỉm cười gật đầu với Trương Nhược Quân. Ông ta đã làm phụ thân của hắn mười lăm năm qua. Hôm nay rốt cuộc hắn đã báo đáp ông ta, từ nay về sau hai người không ai nợ ai.
Trương Hoán chậm rãi lui lại sau, rời khỏi hội trường theo cửa nách. Nhưng khi hắn vừa mới rời đi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Đại quản gia của Trương phủ gần như bổ nhào vào trong, ông ta run run nói to: “ Mau! Long giá của Hoàng thượng tới, ở bên ngoài cổng phủ!” .Trước cổng Trương phủ, tinh kỳ phấp phới, phần phật trong gió. Hơn một ngàn quân Thiên Kỵ doanh hộ giá Thiên tử Đại Đường. Hơn một ngàn Long Vũ quân xua đuổi dân chúng đang nhanh chóng vây quanh xem. Cánh cổng Trương phủ từ từ mở ra. Trương Hoán và Trương Xán đỡ Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân ra khỏi phủ nghênh đón Thánh giá.
“ Thần Trương Nhược Hạo xuất lĩnh tộc nhân tham kiến Hoàng đế bệ hạ” .
Trương Nhược Hạo khó nhọc quỳ xuống trước mặt Lý Hệ. Phía sau Trương Nhược Hạo, Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên cùng gần một trăm tộc nhân Trương gia đang làm quan ở các nơi trong Hà Đông quỳ xuống theo thứ tự. Phía sau nữa là mấy trăm tộc nhân khác của Trương gia.
Lý Hệ vịn bả vai của một tên hoạn quan bước xuống Long xa. Hắn bước tới hai bước, đỡ Trương Nhược Hạo đứng dậy cười nói: “ Trẫm đi tuần thú Hà Đông nên muốn tới gặp Trương ái khanh” .
Lý Hệ nhìn lướt qua Hàn Diên Niên ở phía sau, ngạc nhiên hỏi: “ Tại sao Hàn sử quân cũng ở đây?”
“ Hôm nay Trương phủ mở đại hội tộc nhân nên vi thần tới đây” .
“ Ồ” Lý Hệ quay đầu nhìn Trương Nhược Hạo, mỉm cười nói: “ Trẫm không mời mà tới, không quấy nhiễu các khanh mở đại hội gia tộc đấy chứ?”
“ Bệ hạ tới chậm một bước. Đại hội gia tộc của Trương thị đã chấm dứt” .
Trương Nhược Hạo cười kéo Trương Xán tiến lên nói: “ Bệ hạ, đây là người thừa kế gia chủ đã được Trương gia quyết định” .
Lập tức Trương Xán quỳ xuống dập đầu nói: “ Thảo dân Trương Xán khấu kiến Hoàng đế bệ hạ” .
Lý Hệ thoáng liếc nhìn Trương Xán, trong mắt hắn lập tức hiện lên sự kinh ngạc nhưng rồi hắn cười ha hả nói: “ Trương phủ đã chọn ra người thừa kế gia chủ. Thật là chuyện đáng mừng. Trẫm cũng muốn tới chúc mừng” .Lý Hệ nhìn Trương Xán, hắn cười nói: “ Ngươi đã là người thừa kế gia chủ của Trương gia. Trẫm chính thức phong ngươi là tử tước Ngu Hương” .
“ Thảo dân tạ ơn long ân của Hoàng thượng” .
“ Lão thần tạ ơn thánh ân của bệ hạ” Trương Nhược Hạo nhỏ nhẹ tạ ơn, ông nói tiếp: “ Hoàng thượng đi đường xa vất vả. Thỉnh mời Hoàng thượng vào Trương phủ nghỉ tạm”.
Nhưng Lý Hệ khoát tay nói: “ Đi trên đường quả thực Trẫm cũng rất mệt mỏi nhưng Trẫm có hành cung Bắc Đô, không vào Trương phủ”.
Nói xong Lý Hệ đưa mắt ra hiệu cho Trương Hoán rồi quay lại long xa của mình. Tinh kỳ lay động, đoàn người ngựa cuồn cuồn chuyển hướng về phía bắc. Trương Nhược Hạo vỗ nhẹ vào tay Trương Hoán cười nói: “ Đi đi! Đây là con đường sau này ngươi sẽ đi” .
Trương Hoán lùi lại sau một bước, hắn quỳ xuống trước mặt Trương Nhược Hạo, nặng nề dập đầu ba cái, nghẹn ngào nói: “ Ân nghĩa của gia chủ, Trương Hoán luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này nhất định sẽ báo đáp” .
Trương Nhược Hạo gật đầu, hai mắt thoáng đỏ, Trương Nhược Hạo khẽ thở dài, Trương Xán dìu ông quay người bước đi. Trương Hoán ngẩn ngơ nhìn theo bước chân tập tễnh của Trương Nhược Hạo, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy có lẽ đây là lần cuối hắn gặp mặt gia chủ.
Một lúc lâu sau khoảng trống trước cổng Trương phủ vắng tanh, không còn bóng dáng tộc nhân nào nữa.
“ Tướng quân, Hoàng thượng đã đi xa rồi” Lý Song Ngư khẽ nhắc nhở Trương Hoán.
Trương Hoán quay người lên ngựa. Hắn không quay đầu lại nữa, mạnh mẽ quất một roi, chiến mã tăng tốc, chỉ huy hai trăm thân kỵ binh hộ vệ chạy về hướng bắc.Khi đội xe của Lý Hệ đi vào thành, đường phố Thái Nguyên trở nên vô cùng náo nhiệt. Thái Nguyên vốn là nơi lập nghiệp của Đường Cao Tổ, là nơi các Hoàng đế Đại Đường thường lui tới. Dù người Thái Nguyên không có lòng tôn sùng Thiên tử như người Trường An nhưng cũng thực sự kính nể trong lòng. Dù Thiên tử đã đi xa nhưng rất nhiều người tự nguyện rời khỏi nhà nghênh đón Thiên tử vẫn tụ tập một chỗ, rất lâu mà không chịu giải tán.
Chiến mã của Trương Hoán dần dần chạy chậm lại. Đột nhiên ngay lúc đó hắn nghe thấy tiếng người gọi hắn: “ Trương tướng quân”.Trương Hoán nhìn thấy một đám người ở phía trước. Người đứng đầu chính là Thái Nguyên doãn Hàn Diên Niên. Hàn Diên Niên cũng là môn sinh cũ của Trương gia, năm nay chừng năm mươi tuổi nhưng gương mặt vẫn không có chút già nua, nhìn thoáng qua thì mới như chỉ ngoài bốn mươi tuổi.
Hàn Diên Niên vừa mới hộ tống xa giá của Hoàng thượng nhưng Lý Hệ lệnh cho hắn đứng lại chờ Trương Hoán. Hàn Diên Niên giục ngựa tiến lên, nói nhỏ với Trương Hoán: “ Bệ hạ lo lắng sự an toàn của Trương Thượng thư nên ra lệnh cho tại hạ nhắc nhở tướng quân lưu lại một ít binh lính bảo vệ Trương Thượng thư” .
“ Đa tạ Hàn sứ quân nhắc nhở. Tại hạ đã để lại một trăm tinh binh” .
Trương Hoán chậm rãi giục ngựa chạy song song với Hàn Duyên, hắn mỉm cười nói: “ Đa tạ Hàn sứ quân đã trợ giúp việc đại hội gia tộc'.Hàn Diên Niên lại cười ha hả, ra vẻ không hiểu hỏi: “ Trương tướng quân đang nói gì vậy? Tại hạ không nghe rõ” .Trương Hoán cũng cười, hắn không đề cập tới việc này nữa. Đột nhiên Trương Hoán phát hiện ra một việc rất thú vị. Hắn thấy trên các cây đại thụ dọc đường có treo đầy các dải lụa màu. Trên các dải lụa màu đó có viết chữ, còn có rất nhiều người đang treo những dải lụa vừa viết chữ xong treo lên cây.“ Hàn sứ quân, đây là chuyện gì vậy?” Trương Hoán chỉ vào những dải lụa treo trên cây cười hỏi: “ Chẳng lẽ là để nghênh đón Hoàng thượng sao?”“ Không phải” Hàn Diên Niên lắc đầu, ông ta tiện tay giật một dải lụa xuống, đưa cho Trương Hoán nói: “ Tướng quân hãy xem qua là biết” .Trương Hoán cầm lấy dải lụa, hắn thấy trên đó có viết: “ Chúc mừng nhạc phường Lan Lăng đứng thứ nhất” .Trương Hoán càng ngơ ngác. Hàn Diên Niên thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Trương Hoán thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Trương tướng quân cũng vốn là người Thái Nguyên, chẳng lẽ đã quên hội Tam Tấn khúc vào tháng tám hàng năm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.