Danh Môn

Quyển 3 - Chương 111: Chính thức giao phong (2)

Cao Nguyệt

26/03/2013

Lúc này Trương Hoán mới như bừng tỉnh mộng. Từ năm Khánh Trị thứ mười, vào tháng tám hàng năm ở Thái Nguyên đều long trọng tổ chức đại nhạc hội. Các nhạc phường ở khắp nơi của Hà Đông đều tụ tập tranh vòng nguyệt quế đệ nhất nhạc phường. Nhạc hội này vốn ban đầu chỉ là cuộc thi tài của các nhạc phường với nhau. Nhưng các nhạc phường có nhiều ca nhi vũ nữ. Khi các nàng lên đài tranh tài với nhau thì lập tức thu hút sự chú ý của một số người thích thú, dần dần cuộc thỉ của những người trong nghề trở thành một lễ hội giải trí. Năm nay thậm chí còn có những nhạc phường của tư nhân và của quan phủ từ Trường An, Giang Hoài, Ba Thục cũng tới tham dự. Tam Tấn khúc hội càng ngày càng trở thành một chuyện quan trọng của Thái Nguyên.

“ Mấy ngày nay tại hạ bận việc gia tộc nên đã quên mất nó” .

Trương Hoán nhìn dải lụa màu trong tay cười nói: “ Tại hạ nhớ năm ngoái nhạc phường Lan Lăng thất bại bởi nhạc phường Huyền Vũ, thậm chí còn không thể tiến vào vòng ba. Vì sao năm nay nó lại đoạt giải nhất?”

Hàn Diên Niên cười lắc đầu nói: “ Không biết. Nghe nói là thu thập được rất nhiều danh kỹ cao cấp của các nơi. Hơn nữa nó còn tạo ra thanh thế rất lớn. Khắp nơi ở thành Thái Nguyên đều biết tiếng tăm của nó. Không biết là nó có bao nhiêu tiền nữa”.

“ Có lẽ đã tìm được mấy ông chủ nhiều tiền ủng hộ” Trương Hoán cười nói, hắn không để ý tới sự việc này nữa.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lát thì tới cung Tấn Dương. Cung Tấn Dương ở thành bắc, được xây dựng vào đời Tuỳ sau đó các Hoàng đế Đại Đường tu sửa, nó đã trở thành một kiến trúc lớn nhất Thái Nguyên, thế nhưng trong loạn An Sử, nó đã bị Sử Tư Minh phá huỷ hơn một nửa. Sau này Đại Đường nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm nên không tu sửa lại, chỉ sửa cung điện còn lại thành một hành cung do mười mấy cung nữ và hoạn quan trông nom.

Trước cung Tấn Dương đã được canh phòng rất nghiêm ngặt. Nơi này trước đây vốn chỉ là nơi ‘cây khô quạ đậu’ nay đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có binh lính đi tuần tra. Tất cả các con đưòng phụ cận đều bị phong toả.

“ Trương lão đệ, đệ chưa bị công chúa Hồi Hột bắt đi sao?” Chu Thử bước tới, Trương Hoán nhảy xuống ngựa cười nói: “ Còn chưa nhận được tiền thưởng của Chu huynh, sao đệ có thể bỏ đi được?”

Hai người giống như bằng hữu thân thiết nhiều năm chưa gặp. Mỗi người vung tay đấm một quyền vào nhau rồi cùng bật cười ha hả.

“ Bệ hạ đã nghỉ tạm, tới xế chiều mới triệu kiến lão đệ. Ta mời lão đệ đi uống rượu” Chu Thử nắm bả vai Trương Hoán kéo đi ra ngoài cung. Đáng thương thay Hàn Diên Niên đang bị mấy người lính giữ lại lục soát. Lúc này ông ta vào không được, ra cũng chẳng xong chỉ biết đưa mắt nhìn Trương Hoán biến mất bên ngoài cổng của cung điện Tấn Dương.

“ Đêm nay bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quan viên Bắc Đô, ta và lão đệ đều là mệnh khổ, không có phần tham gia. Bây giờ phải ăn nhiều một chút” .

Trong một tửu lâu nhỏ bên ngoài cung Tấn Dương một dặm, Chu Thử rót cho Trương Hoán một chén rượu, hắn có vẻ cảm động nói: “ Lão đệ đi rồi, ta mới có cơ hội tiếp xúc với Hoàng thượng. Thì ra Hoàng thượng cũng là người rất điềm đạm. Người ta thường nói gần vua như gần hổ nhưng ta thấy lời này không đúng lắm” .

Trương Hoán giơ chén rượu lên cười nói: “ Chu huynh xuất thân từ Kim Ngô Vệ nên đương nhiên Hoàng thượng khách khí với huynh. Nhưng Hoàng thượng đối với đệ lại khác. Lần trước ở Phượng Tường, Hoàng thượng nổi giận, ném nghiên mực làm suýt chút nữa đầu đệ đổ máu. Nếu như Chu huynh đồng ý, đệ và Chu huynh đổi chỗ” .



Chu Thử cười ha hả nói: “ Trương lão đệ chỉ biết nói giỡn. Ta và lão đệ chỉ là thân phận khuyển mã, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được. Nào, ta kính lão đệ một chén” .

Trương Hoán cười, hai người uống cạn mấy chén. Đột nhiên Trương Hoán nhìn thấy thân binh Trần Bình đang đứng ở cửa dùng mắt ra hiệu cho hắn. Trương Hoán thản nhiên đứng dậy nói: “ Chu huynh cứ uống trước, đệ ra ngoài đi tiểu tiện một chút” .

Trương Hoán đi ra ngoài, sau khi rẽ vào một lối rẽ, Trương Hoán mới đứng lại nói: “ Có chuyện gì vậy?”

“ Có người đưa tới cái này” Trần Bình đưa cho Trương Hoán một phong thư.

Trương Hoán rút lá thư bên trong ra. Đó chỉ là một bức tranh. Trên bức tranh có vẻ cảnh mười người đang nằm bên bờ sông, hình như đã chết trong khi đó ở xa xa đang xảy ra kịch chiến, chỉ mấy nét bút nhưng bức tranh vô cùng tinh xảo.

Trương Hoán cười nhạt. Trong lòng hắn hiểu chuyện đêm đó vẫn chưa kết thúc. Hoàng tước rình sau nhất định sẽ xuất hiện trước khi hắn rời khỏi Thái Nguyên. Bây giờ quả nhiên đúng như vậy.

“ Người đó đang ở đâu?”

“ Đang chờ tướng quân ở lầu dưới” .

Trương Hoán gật đầu, hắn quay người đi xuống lầu. Trần Bình dẫn hắn đi tới một căn phòng. Tất cả cửa sổ phòng đều là chạm rỗng, có dán một lớp lụa mỏng, có thể nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng đó. Bên trong phòng có hai người đang đứng bên trái và bên phải cánh cửa. Có lẽ người trong phòng biết Trương Hoán đang đi tới nên không đợi hắn đẩy cửa đã mở cửa ra trước.

Khi bước qua cánh cửa mở một nửa, Trương Hoán nhìn thấy bên trong phòng có một công tử trẻ tuổi, tay cầm quạt nhìn hắn mỉm cười. Vị công tử đó chậm rãi đứng dậy bước tới trước mặt Trương Hoán, cúi người thi lễ nói: “ Huynh đài có phải là Thiên kỵ doanh Trương Hoán tướng quân không?”

Trương Hoán nhìn thấy tướng mạo người đó tuấn tú, khí chất bất phàm thì cười nói: “ Tại hạ chính là Trương Hoán, xin hỏi công tử họ gì?”

Công tử trẻ tuổi lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho Trương Hoán và nói: “ Tại hạ là Bùi Minh Viễn. Đây là thư do gia phụ tự tay viết gửi cho tướng quân” .Trương Hoán tiếp nhận bức thư mà Bùi Minh Viễn đưa cho nhưng hắn không đọc ngay mà cất luôn vào trong người. Bùi Minh Viễn ngạc nhiên hỏi: “ Tướng quân không đọc sao?”“ Thư của Bùi Tướng quốc cần phải tĩnh tâm thưởng thức. Bây giờ có nhiều người nhìn ngó, không phải là bất kính với Bùi Tướng quốc sao?”

Trương Hoán mỉm cười, hắn chắp tay thi lễ nói: “ Đêm đó Bùi công tử trượng nghĩa ra tay trợ giúp, Trương Hoán vô cùng cảm kích” .

“ Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi. Bùi Minh Viễn mỉm cười, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Hoán nói: “ Nếu Bùi gia của tại hạ cũng gặp tình cảnh này, nhất định Trương tướng quân không bàng quan đứng nhìn, đúng không?”



“ Đó là đương nhiên. Nếu tại hạ bắt gặp thì cũng sẽ rút đao tương trợ” .

Nói tới đây, Trương Hoán ôm quyền, áy náy nói tiếp: “ Thật sự xin lỗi Bùi công tử. Tại hạ còn một bằng hữu trên lầu, sợ rằng không thể nói chuyện lâu. Tại hạ nghĩ Bùi công tử tìm gặp tại hạ là còn chuyện khác. Xin Bùi công tử hãy cứ nói thẳng” .

Bùi Minh Viễn gật đầu cười nói: “ Thật ra cũng không có việc gì lớn. Chúng ta phát hiện lần hội nhạc Tam Tấn Khúc này nhạc phường Lan Lăng đoạt giải nhất quả thật có chút kỳ lạ. Bọn họ ít nhất đã hao tổn ba vạn xâu tiền, quả thực làm người khác rất khó hiểu. Tướng quân hãy lưu ý một chút” .

Nói xong Bùi Minh Viễn thi lễ rồi dẫn người rời khỏi phòng.

Trương Hoán chậm rãi ngồi xuống. Chuyện Bùi Minh Viễn nói đương nhiên không phải là chuyện nhỏ. Từ việc bọn họ có thể truy sát mười thích khách là có thể thấy bọn họ biết rõ sắp đặt của Thôi Viên như trong lòng bàn tay. Bây giờ lại nói nghi vấn về nhạc phường Lan Lăng, lời nói đó có vẻ ám chỉ hành động tiếp theo của Thôi Viên.

“ Nhạc phường Lan Lăng?” Trương Hoán nhắm mắt trầm tư. Lần trước đối thủ bị hắn gây thiệt hại đã biến mất tăm, đương nhiên là ở sau lưng điều khiển Trương Nhược Cẩm nhưng Trương Hoán có một dự cảm trong lòng là người này sẽ không vì thế mà biến mất không tăm tích. Đương nhiên đối phương rất có thể sẽ có hành động tiếp theo. Chỉ là từ thuỷ quỷ Hoàng Hà cho tới tập kích ban đêm ở sơn trang của đối phương thì cũng đủ thấy đối phương là một người rất bạo tay, đã ra tay hành động là mấy chục người cho tới mấy trăm người. Nhạc phường Lan Lăng có thể là bước hành động tiếp theo của đối phương.

Nhưng việc tranh chấp vị trí gia chủ của Trương gia đã chấm dứt, tiếp tục hành động cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng lẽ bản thân hắn mới chính là mục tiêu?

Đột nhiên Trương Hoán hiểu rõ mục đích chính của Thôi Viên ở Hà Đông lần này.

Nhạc phường Lan Lăng ở đông thành, có một đội danh kỹ, vũ nữ gần hai trăm người, là một trong tám nhạc phương lớn nhất Hà Đông. Lúc này tấm màn nhung của nhạc hội Tam Tấn Khúc hàng năm đã hạ xuống. Nhạc phường Lan Lăng là một thế lực mới nổi, giành được vinh quang của nhạc hội năm nay làm tất cả mọi người vô cùng bất ngờ.

Lúc này đây quang cảnh trong nhạc phường vô cùng náo nhiệt. Trên gương mặt của ai cũng hiện lên sự hưng phấn. Việc giành vòng nguyệt quế cũng có nghĩa công việc làm ăn sang năm của bọn họ sẽ trở nên thịnh vượng, cũng có nghĩa bọn họ sẽ thu được nhiều tiền hơn.

Trong một tiểu lâu trong nhạc phường, Lý Phiên Vân đứng lặng lẽ trước cửa sổ nhìn về phương trời xa. Nàng đã thay trường bào đạo sĩ bằng một chiếc váy rất đẹp, thanh thoát. Tóc nàng búi cao, gương mặt được trang điểm rất đậm.

Lý Phiên Vân là trưởng nữ của Thái tử đời trước, nàng được tiên đế phong làm Trường Việt công chúa. Vào ngày tiên đế băng hà, bão tố đột nhiên ập xuống cung đình Đại Đường, phụ thân nàng và tất cả người thân đều chết trong một đêm.

Tới hôm nay nàng đã đợi mười sáu năm. Nàng vẫn nhớ như in chuyện của mười sáu năm trước. Ngày hôm đó có rất nhiều binh lính tràn vào cung, giết chết mẫu thân của nàng, giết chết tất cả các huynh đệ, tỷ muội của nàng. Người vú nuôi ôm nàng trốn vào trong một cái giếng khô nên thoát nạn. Nàng cứ ở trong giếng khô hai ngày sau đó gặp được Thôi Viên, Thôi Viên liền đem nàng giấu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook