Danh Môn

Quyển 3 - Chương 388: Cùng nhau khóc không bằng một nhà khóc

Cao Nguyệt

01/09/2013

Không đợi Lý Thân hạ lệnh, Đại tướng Vương Tử Nghi vung tay lên, âm thanh cực kỳ hùng tráng mà quát: “ Các huynh đệ, đi theo ta!”

Một ngàn binh lính lập tức đi theo Vương Tử Nghi về hướng Thái miếu.

Trên đường An Thượng môn nằm sát Thái miếu, gần trăm cỗ xe ngựa trùng trùng điệp điệp chạy nhanh về hướng Cảnh Phong môn. Ở đây là nơi các trụ sở nha môn tập trung đông nhất. Bên phải là Thiếu Phủ Tự, bên trái là Thái Phủ Tự cùng nam viện của Lễ Bộ, lại đi về phía trước là nơi tọa lạc của Thượng Thư Tỉnh cùng Đô Thủy Giám, Quang Lộc Tự vv.... Lúc này đúng là thời điểm công vụ trong triều bận rộn nhất, trên đường cái trống rỗng chỉ ngẫu nhiên có quan nhỏ phẩm bậc thấp đưa văn thư đi qua. Thấy đoàn xe ngựa lớn như vậy phi nhanh đến, đám quan nhỏ vội vàng đứng tránh sang một bên, kinh dị nhìn đội ngũ tôn thất kỳ quái này.

Tân Đế Lý Cầu đi trên xe ngựa ở chính giữa, bên cạnh là xe ngựa của Thái Hậu Thôi Tiểu Phù được trăm cỗ xe ngựa vây lấy giống như sao quanh trăng sáng. Giờ phút này Tân Hoàng đế Lý Cầu đang cảm thấy mỹ mãn nằm ở trong xe ngựa. Hắn vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hoàng đế được chúng tôn thất quỳ lạy kia. Rốt cục hắn đã lên làm hoàng đế, còn như có thể cuối cùng được đủ loại quan lại thừa nhận hay không thì hắn tuyệt không lo lắng, đó là chuyện của Lý Miễn. Còn chuyện hắn cần suy nghĩ thì rất nhiều, ví dụ như thu xếp tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, cung nữ trong cung quá ít nên cũng phải tuyển chọn trong dân gian. Hoàng Hậu thì đương nhiên là Lạc vương phi của hắn, nhưng mà chọn người làm Nguyên Phi thì hắn rất đau đầu. Trong hai người tiểu thiếp hắn yêu mến nhất rốt cuộc nên để ai đứng trước. Thôi, cứ để bọn họ rút thăm, ai ngẫu nhiên trúng thì là Nguyên Phi, rút không được liền là Quý phi.

Hắn còn suy nghĩ hằng ngày ăn uống phải phô trương, các thứ của đế vương nhất thiết phải có, một thứ cũng không thể thiếu. Nếu Trương Hoán đàm phán thì những điều này là phải kiên trì điểm mấu chốt.

Còn tâm tình Lý Miễn thì sự căng thẳng khác thường đến bây giờ mới thôi, quân đội của Trương Hoán có lẽ một chút động tĩnh cũng không có, có hơi kỳ quái. Mặc dù cảm giác được không ổn, nhưng việc đã đến nước này thì đường bước tiếp theo chỉ có thể kiên trì đi nữa.

Lúc này, ở chỗ ngoặt ngã ba phía trước năm mươi bộ xông ra một chi quân đội, tim Lý Miễn lập tức cả kinh như sắp rớt ra. Nhưng lập tức hắn liền nhận ra, quân đội phất cờ trắng, đó là đội thân binh của Đoạn Tú Thực. Nhưng ngay khi tim hắn còn chưa trở về vị trí cũ, vào lúc bọn họ cùng quân đội sắp sửa gặp nhau thì đột nhiên một tràng tiếng vó ngựa kịch liệt vang lên ầm ầm. Chỉ thấy tại con đường gần An Thượng môn nhất ở phía trước xuất hiện một đội kỵ binh đang vung đao chĩa giáo đằng đằng sát khí mạnh mẽ xông đến về phía bên này.

“ Phía sau!” Một người tôn thất hô to, chỉ thấy phía sau cũng trào ra một đội quân lớn, một người Đại tướng vung kích hô to: “ Bọn giặc muốn tạo phản đã bắt cóc Thái Hậu! Các huynh đệ, mau cứu Thái Hậu.”

Trong nháy mắt, Lý Miễn đột nhiên nghĩ tới tấm bài vị lẻ loi trong mật thất.

Tim Lý Miễn đã rớt xuống vực sâu, hiện tại rốt cục hắn biết Trương Hoán muốn vu cáo bọn họ tội danh gì. Tạo phản, bắt cóc Thái Hậu, hai tội danh này bất kể tội lớn nào cũng đều là cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Trong lòng hắn nhỏ máu, mặc dù hắn biết thất bại có thể coi như lớn hơn thành công rất nhiều, nhưng thực sự đến giờ khắc này có lẽ hắn có một loại cảm giác mất hết can đảm.

Người trong Tôn thất đã rối loạn, trong mắt ai cũng toát ra sự sợ hãi cực kỳ “ Lý Thượng thư, kỳ thật ta không muốn tham gia, ngươi hại chết ta!”

“ Ta đầu hàng, không nên giết ta.” Lý Thừa Hoành nhảy xuống xe ngựa, dùng sự dũng mãnh phi thường trước đó chưa từng có liều mạng chạy đi về phía sau. Lão vừa chạy vừa quơ cánh tay “ Ta kỳ thật là mật thám của Đô Đốc các ngươi, tha ta ...”

Lão đột nhiên cứng lại, một mũi tên nhọn hoắt như nanh sói nhô ra từ gáy lão. Lão té thẳng trên mặt đất, thân thể không cam lòng giật giật.

Lý Thừa Hoành chết gây sự sợ hãi cho tất cả tôn thất, bắt đầu có người gào khóc.

Những giọt mồ hôi lớn trên trán Lý Miễn nhỏ ròng ròng xuống phía dưới, hắn biết Trương Hoán lần này thật sự muốn bắt tôn thất để khai đao. Đưa mắt thoáng nhìn, đột nhiên hắn phát hiện Lý Cầu đã len lén cởi bỏ long bào, không biết từ lúc nào đã cưỡi trên một con ngựa, nhưng trên đầu lại vẫn còn mang mũ Tam Lương. Một ý niệm trong đầu hiện lên, ở bên ngoài hắn vẫn còn bố trí năm nghìn gia đinh, trong thành tất nhiên đã đại loạn. Kế sách bây giờ chỉ có trước hết chạy ra khỏi Hoàng Thành, lại thừa dịp loạn lạc mà rời bỏ Trường An. Lý Miễn hét lớn một tiếng “ Mau chạy ra khỏi Cảnh Phong môn.”

Đám xe ngựa của Tôn thất còn cách ngã ba đường đã không đến ba mươi bộ, một ngàn thân vệ của Đoạn Tú Thực quay lại đầu hướng bắc để ngăn cản kỵ binh đang vọt tới. Chỉ trong chốc lát thời gian này, đám người Lý Miễn có được một cơ hội, đồng loạt chạy tới chỗ rẽ để bỏ chạy về hướng Cảnh Phong môn. Bên trong hoàng thành tiếng kêu vang trời, hai chi quân đội hỗn chiến chung một chỗ trên đường An Thượng môn, thây ngã đầy đất, máu chảy thành sông. Rất nhiều quan viên vốn chạy đến xem náo nhiệt đều sợ đến vội quay về thự nha đóng chặt cửa phòng. Mọi người chỉ biết là có người bắt cóc Thái Hậu định tạo phản, còn tình huống cụ thể lại không hiểu. Nhưng mà đại đa số người đều đoán được, đây nhất định là những người phản đối Trương Hoán bắt đầu hành động .

Đội thân vệ của Đoạn Tú Thực mặc dù dũng mãnh, nhưng bọn hắn là bộ binh, bản thân so với kỵ binh thì yếu hơn. Ngoài ra đội kỵ binh bảo vệ Đại Minh Cung cùng Thái Cực Cung hiện đang đánh chỉ mang chiêu bài Thiên Kỵ Doanh, nay đã được thay đổi do kỵ binh quân An Tây tinh nhuệ nhất mà tạo thành.

Bọn họ lập tức trương cung nỏ bắn chuẩn vô cùng. Mỗi mũi tên đều đoạt mạng, đao nỏ biến hóa tốc độ lại càng không gì sánh bằng. Thường thường sau khi bắn ra một mũi tên liền lập tức thay nỏ bằng đao mà chém ra những nhát đao lạnh lùng. Bọn họ cũng không chiến đấu một chọi một, thường thường là bốn năm người vây công một người, ở bên ngoài vẫn còn thực thi lấy tên bắn lén, thành công liền lập tức lại thay đổi một người. Cứ thế phối hợp cực kỳ ăn ý.

Trong những tiếng kêu gào thê thảm, đội thân vệ của Đoạn Tú Thực tổn thất nặng nề. Chỉ trong chốc lát thời gian liền tử thương hơn phân nửa đành liên tiếp bại lui về hướng Cảnh Phong môn. Lúc này, đám tôn thất đã vọt tới trước Cảnh Phong môn đều nản lòng thoái chí. Hình tượng dũng cảm kiên cường trong tưởng tượng của bọn họ về Lý Thân dẫn dắt tám trăm thị vệ giữ nghiêm đại môn không hề nhìn thấy. Thứ nhìn thấy chính là đông đảo quân đội ngăn chặn đại môn, trên mặt đất chất đống đầy tử thi, vô số mũi tên lóe hàn quang đang nhắm ngay vào bọn họ. Lý Miễn đột nhiên nhìn thấy cha con Lý Thân, bọn họ đã biến thành hai cái đầu người treo tại một yên ngựa của tướng quân .



“ Thái Hậu đang trong tay chúng ta, các ngươi dám can đảm vô lễ!”

Lý Miễn tuyệt vọng hô to. Nhưng trả lời hắn là nhưng mũi tên bay đến che kín đất trời. Mỗi mũi tên đều mang theo tử thần đang nhe răng cười không chút lưu tình phóng tới. Trước mắt Lý Miễn đột nhiên tối sầm, trong bóng đêm hắn thấy được cái quan tài trong mật thất đang chậm rãi mở ra.

“ Giết! Trừ Thái Hậu ra. Một người cũng không để lại” đây là câu nói sau cùng hắn nghe được ở trên cõi đời.

Cùng vào lúc ở trong Hoàng Thành bộc phát chiến sự, trên đường Chu Tước cũng nổ ra một trận chiến đấu ngắn ngủi. Nói cho đúng thì là thiên về giết hại một bên. Đội quân không chính quy từ năm nghìn gia đinh tạo thành mới chỉ bị quân Lũng Hữu tấn công một lần liền sụp đổ. Bọn họ bị đám đầu người, bị đám chân tay cụt, bị nội tạng bắn văng ra bốn phía không ngừng làm sợ đến mất hồn mất vía mà ném đao kiếm bỏ chạy khắp nơi. Nhưng cửa phường đã đóng lại hết nên bọn họ không có chỗ chạy trốn đành nhao nhao quỳ trên mặt đất khốn khổ cầu xin tha thứ.

Trò khôi hài thay đổi Tân Đế do Lý Miễn khởi xướng lập tức kết thúc. Nhưng trò khôi hài này cũng không phải kịch vui hoặc là kết cục có tính hí kịch. Nó là bắt đầu của một trận gió tanh mưa máu, là con đường nhất định trải qua của một lần thay đổi hoàng đế. Là một hồi cướp đoạt đẫm máu vì tích lũy của cải nguyên thủy để cải cách Đại Đường . Dưới mệnh lệnh của Trương Hoán “ cùng nhau khóc không bằng một nhà khóc” , quân Lũng Hữu vẫn luôn duy trì im lặng rốt cục lộ ra bộ mặt hung ác của nó.

Bắt đầu từ giữa trưa. Chỗ ở của Tôn thất là phường Thập Vương Trạch tuyên bố giới nghiêm. Những đội binh lính võ trang hạng nặng dựa theo danh sách lục soát được từ trong phủ Lý Miễn bắt đầu đến từng nhà bắt người. Tất cả tôn thất liên lụy tạo phản thì một nhà cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tất cả nam nhân mười tám tuổi đều bị áp giải đến Đông Nội Uyển chém đầu. Còn lại phụ nữ và trẻ em lão ấu bị giam giữ nơi khác để chuẩn bị lưu đày An Tây. Gia tài của bọn họ bị tịch thu, ruộng đất sung công, nô lệ bị thả ra. Mới chỉ trong thời gian nửa ngày đã có ba trăm tám mươi sáu con cháu tôn thất bị giết. Gió tanh mưa máu bao phủ trong không trung phường Thập Vương Trạch.

Không chỉ có ở Thập Vương Trạch. Rất nhiều tôn thất cùng phủ đệ quyền quý nằm lẻ tẻ ở tại mỗi phường Trường An cũng gặp phải tai ương ngập đầu. Trước cửa mỗi gia vương phủ tụ đầy dân chúng Trường An đến đây xem náo nhiệt. Khi những tốp nam nữ quần áo đẹp đẽ ủ rũ bị áp giải ra cửa thì trứng gà cùng gạch đá đầy trời ném tới về hướng những nam nữ tôn thất ngày thường vênh váo tự đắc này. Tiếng mắng, tiếng cười nhạo vang lên một cõi.

Bắt đầu từ giữa trưa, tiếng pháo ở mỗi phường liền không có dứt mà kéo dài liên tục đến đêm khuya. Vào một ngày này, tiếng khóc cùng tiếng cười cũng vang lên, tiếng khóc yếu ớt cuối cùng bị tiếng hoan hô vui mừng át đi.

Ban đêm, xe ngựa Bùi Hữu phóng nhanh dọc đường. Trong xe ngựa ba người Bùi Hữu, Hàn, Lô Kỷ sắc mặt đều nặng nề, cũng không có ai nói gì. Xe ngựa nhanh chóng phi tới, Bùi Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có vệt sáng hiện lên trước cửa sổ xe. Ông ta thấy một tờ giấy trắng thật lớn dán trên tường, đó là danh sách chín mươi bảy kẻ phản nghịch tham gia cùng tạo phản đồng thời xông vào cung bắt cóc Thái Hậu. Tại khắp nơi trong thành Trường An tùy ý đều có thể nhìn thấy bản danh sách này. Bất kể chân tướng có đúng hay không thì chín mươi bảy hộ quyền quý này đã được kết luận phải vào trong quan tài.

Bùi Hữu thở dài một tiếng “ Quá độc ác, giết mấy kẻ cầm đầu là được, chín mươi bảy hộ tôn thất một người cũng không buông tha, ai!”

Lúc này, Lô Kỷ ở một bên cũng đã hơi hiểu ra bèn nói: “ Ta xem như đã nhìn ra, mục đích thật sự của hắn là cần ruộng đất, cần lương nên phải có tiền. Nay một lưới liền gần như bắt hết những nhà giàu có nhất Đại Đường, lại còn hắn tra thuế tại Giang Đô. Lần này đây không biết hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền lương ruộng đất. Ta nghĩ, ít nhất cũng có một hai ngàn vạn quan tiền! Thật sự là tích lũy tài sản đẫm máu!”

“ Giám Quốc đoạt tiền lương là vì dân chúng thiên hạ thì có gì mà không tốt! Cướp đoạt những tôn thất làm giàu bất nhân nếu đem so với cướp đoạt của người dân bình thường thì thật là tốt!” Hàn rất bất mãn với giọng điệu của Lô Kỷ, ông ta nói căm giận: “ Lô Thượng Thư với cuộc sống xa hoa xa xỉ, chân không một bước ra khỏi Trường An nên không biết thảm cảnh của dân chúng thiên hạ. Bao nhiêu người bị những tôn thất này đoạt mất ruộng đất rồi bị sa vào làm nô lệ và tá điền cho bọn họ. Ngài lại nào biết đâu rằng trong loạn Trung Nguyên bao nhiêu dân chúng trôi giạt khắp nơi, mắt thấy vụ thu hoạch hè đã đến mà cả ngàn dặm Trung Nguyên ngài có thể thấy vài mẫu mạch điền? Mấy trăm vạn người vẫn luôn phải cứu tế đến mùa thu, ngài cho là trong tay quan phủ còn có bao nhiêu tiền lương? Ngài tùy tiện đến một huyện Trung Nguyên, có nơi nào không có cả đàn cả lũ dân chạy loạn, nơi nào không có cha mẹ bị mất con cái. Bọn họ đói khổ lạnh lẽo, kéo theo cả nhà đành cư trú trong những ngôi nhà bị phá hủy. Những tôn thất này chiếm hết một nửa tài sản thiên hạ Đại Đường mà có ai chịu xuất ra một đồng tiền, một cân gạo để cứu tế bọn họ?”

Lô Kỷ nghe được cực không lọt tai, ông ta hừ lạnh một tiếng “ Đó là số mạng bọn hắn, ai bảo bọn hắn không đầu thai vào nhà phú quý, nhưng quan trọng là hoàng đế Đại Đường hẳn là phải nói cho ai? Không nói hộ cho nhà giàu quyền quý thì chẳng lẽ lại nói hộ những dân chúng thấp kém này sao?” Hàn giận dữ, hắn liền đẩy cửa sổ xe chỉ ra bên ngoài cửa sổ mà nói với Lô Kỷ: “ Ngài nghe qua đi, khắp thành pháo nổ thì sáng tỏ cái gì? Đây là lòng dân, một nhà khóc đổi lấy cùng nhau cười. Nước lúc này lấy dân làm gốc, dân giàu mới có thể nói nước mạnh. Trên dưới một trăm tôn thất chiếm hết tài sản thiên hạ thì Đại Đường còn có thể cường thịnh sao? Còn có thể khiến cho vạn bang triều bái, là có thể được xưng là Thiên Khả Hãn sao?”

“ Được rồi! Được rồi!” Bùi Hữu cắt đứt cuộc tranh luận giữa hai người “ Hai vị đồng nghiệp không nên tranh luận, chúng ta có lẽ ngẫm lại thực tế đi! Làm như thế nào thu thập tàn cuộc hôm nay?”

Hôm nay tâm tình Lô Kỷ thật sự không tốt. Lý Thân cùng ông ta có quan hệ vẫn luôn thân thiết đã chết, mấy đứa con trai cũng bị áp giải đến Đông Nội Uyển chém đầu mà ông ta lại đành chịu bó tay. Giờ phút này ông không khỏi sinh ra một nỗi oán hận đối với Trương Hoán, nhưng loại oán hận này thì ông ta cũng không dám biểu lộ ra. Ông ta liếc nhìn Bùi Hữu châm chọc gay gắt: “ Bùi Thượng Thư vừa nói kẻ cười người chết, như thế nào để thu thập tàn cuộc này vẫn còn muốn sao? Ta cũng không tin trước đó ngài không tham gia vào việc sắp đặt lần giết hại này.”

“ Dừng xe!” Mặt Bùi Hữu lập tức sa sầm, đợi xe ngựa ngừng hẳn thì ông ta mới lạnh lùng nói với Lô Kỷ: “ Lô Thượng Thư. Việc buổi tối hôm nay rất quan trọng, tâm tình của ngài có vẻ không yên. Có lẽ mời ngài trở về đi!”

Lô Kỷ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên ông ta dậm chân “ Được rồi, các ông đi a dua với quyền thế đi! Còn ta đi thương tiếc người chết.”

Ông lập tức mở cửa đi xuống xe ngựa, nhảy lên ngựa rồi có vài tên thị vệ cùng nghênh ngang đi.



Nhìn bóng lưng của ông ta biến mất trong màn đêm, Hàn hung hăng “ phì... hừ!” một tiếng rồi hạ giọng mắng: “ Kiểu gì vậy!”

“ Thôi, Lô gia bọn họ cùng Lý Thân có quan hệ thân thiết từ trước đến giờ. Lần này Lý Thân đứng mũi chịu sào bị giết nên tâm tình của ông ta đương nhiên sẽ không tốt, kệ ông ta đi thôi!”

Bùi Hữu thở dài một hơi, trước sau ông ta cho rằng lần này Trương Hoán giết chóc quá nặng, chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều người bất mãn. Ông ta nhắm hai mắt lại, nghĩ thử làm sao mà khuyên Trương Hoán bỏ qua cho đám phụ nữ và trẻ em tôn thất kia. Lưu đày An Tây cũng quá thảm.

Hàn lại cực kỳ kích động, tâm tình thật khó có thể bình tĩnh. Từ lần giết hại này ông ta thấy được sự quyết đoán cải cách và quyết tâm của Trương Hoán. Ông ta cũng nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu vạch ra bản tấu chương đầu tiên của mình về thành lập Đại Đường Đồng nghiệp Thương hội, đây là ý nghĩ mà ông ta sớm đã có.

Xe ngựa phi nhanh hơn trong bóng đêm về hướng Thái Cực Cung.

Bên trong Thái Cực Cung, Thôi Tiểu Phù sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường. Bà ta đã tẩy rửa hết trang điểm, dung nhan già nua đã chắc chắn bại lộ hết nhưng bà ta đã không cần nữa, lòng bà đã chết.

Trong trận giết hại lúc giữa trưa ở Cảnh Phong môn, toàn bộ tôn thất bên người bà ta bị giết hại. Bà tận mắt thấy Lý Miễn bị một mũi tên bắn vào đầu, tận mắt thấy Lý Cầu bị loạn đao chém chết. Nhưng hình ảnh máu tanh tàn khốc lại chậm chạp tản ra trong đầu bà ta mà không mất đi về đám Vương gia cầu khẩn, về nỗi tuyệt vọng trước khi chết. Khi trở lại trong cung thì bà ta mới biết được, tiểu hoàng đế cũng bị đầu độc chết. Hôm nay, lại một lần nữa bà ta cảm nhận được sự tranh đoạt tàn khốc của ngôi vị hoàng đế.

Bà đột nhiên nhớ ra năm đó khi Lý Dự bị giết thì cuối cùng hô lớn “ Con ta sẽ thay ta báo thù!”

Một cảnh đó đã sắp bị năm tháng chôn vùi lại xuất hiện rõ ràng như thế ở trước mắt bà. Ngày đó, bà đang ở bên ngoài cửa sổ dưới một gốc cây mai già để thương cảm mùa xuân đã qua đi thì đao kiếm nổi lên, sát khí lan tràn, người trong cung trốn đông lủi tây. Bà trốn được vào trong phòng Tiên Đế lại chính mắt thấy một màn máu tanh giống như hôm nay. Một tiếng kêu thảm kia của Lý Dự đã khắc thật sâu vào trong lòng nàng. Lại không nghĩ rằng sau hai mươi tám năm thì hôm nay rốt cục đã linh nghiệm .

Có lẽ đây là số mệnh chăng! Ông thần Vận mệnh đã cho bà ta lại một lần nữa chứng kiến vòng luân hồi sau hai mươi tám năm.

Thôi Tiểu Phù vô cùng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, bà muốn một giấc ngủ thật tốt, chỉ mong ngày mai có thể quên đi cơn ác mộng này.

Vừa mới nhắm mắt lại, bà đột nhiên nghe thấy bên ngoài cungcó tiếng nói của Phùng Ân Đạo “ Bùi Thượng Thư, Hàn Thượng Thư, Thái Hậu đã nghỉ ngơi. Có chuyện gì để ngày mai rồi nói sau!”

“ Nhưng chuyện rất quan trọng , không phải vạn bất đắc dĩ thì chúng ta sẽ không quấy rầy Thái Hậu.” Đây là giọng của Bùi Hữu.

Thôi Tiểu Phù tựa hồ biết rõ ràng điều gì, bà ngồi bật dậy, hơi vuốt lại đầu tóc rồi nói: “ Lão Công Công, để cho bọn họ vào đi!”

Chỉ chốc lát, Bùi Hữu cùng Hàn vội vã đi tới khom người thi lễ với Thôi Tiểu Phù “ Thật xin lỗi vì quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi, nhưng sự việc quan trọng nên chúng thần cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“ Bùi Thượng Thư không cần phải khách khí, có cái gì xin nói thẳng.” Thôi Tiểu Phù mệt mỏi nói.

“ Thần nghe nói Hoàng thượng cũng không may mắn băng hà, thần không thắng nổi đau xot. Nhưng Giám Quốc ở xa chưa về, Đại Đường ta lại không thể một ngày không vua. Hai người chúng ta đã muốn thương lượng một phen cùng Thái Hậu để mau chóng suy nghĩ lập tân quân.” “ Chuyện này đại thần các khanh tự thương lượng xử lý là được, không cần xin chỉ thị của ai gia.”

“ Nhưng ...” Bùi Hữu nhìn Thôi Tiểu Phù, đoạn sau lại không có nói ra.

Thôi Tiểu Phù cười lạnh một tiếng “ Ta biết, mục đích hắn không giết ai gia chính là để ai gia đề cử hắn làm Tân Đế. Xem ra, hắn cũng tự mình hiểu lấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook