Chương 872: Đoạn thủ kim câu (2).
Loạn Thế Cuồng Đao
26/11/2014
Nam nhân khôi ngô mặt sẹo nói rồi duỗi tay ra, sát khí đen quanh thân gã như cự mãng khuấy động mây mù táp hướng Đinh Hạo.
Thiên địa dị biến, phong vân chấn động.
Sát khí đen này rất kỳ lạ, có lực lượng nhiếp thần hồn, có một loại ma tính khắc chế huyền khí bình thường.
- Lực lượng Hắc Ma Kha, quả nhiên là lực lượng Hắc Ma Kha!
Mắt Đinh Hạo lóe tia lạnh lùng, tay siêtrs thanh kiếm rỉ sét, thúc giục huyền khí nhanh như chớp đâm ra.
Xoẹt!
Một tiếng vang khẽ.
Sát khí đen biến thành cự mãng bị một kiếm xẻ đôi.
Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét chỉ vào trán nam nhân khôi ngô mặt sẹo.
Nam nhân khôi ngô mặt sẹo giật mình kêu lên:
- Ngươi . . .
Trước kia hễ lực lượng Hắc Ma Kha lấy ra sát khí đen là mọi việc đều thuận lợi, xem như gặp cao thủ cùng đẳng cấp cũng bị bắt giết ngay. Vì sao thiếu niên này rõ ràng thực lực không bằng gã nhưng có thể phá cự mãng sát khí?
Tiếc rằng nam nhân khôi ngô mặt sẹo không có thời gian suy nghĩ kỹ.
Một tia sáng lạnh xuyên qua trán nam nhân khôi ngô mặt sẹo tràn ngập toàn thân. Lực lượng Hắc Ma Kha trong người nam nhân khôi ngô mặt sẹo không có chút sức chống cự trước khí lạnh này. Nam nhân khôi ngô mặt sẹo cảm thấy người cứng ngắc, mất khả năng đánh trả.
- Đại ca . . .
- Tiểu tử . . .
Mấy người khác giật mình cùng hành động, muốn cứu nam nhân khôi ngô mặt sẹo.
Những người này đều có sát khí đen, rất kỳ lạ âm u, chuyên môn phá huyền khí của võ giả bình thường. Nhưng so với nam nhân khôi ngô mặt sẹo thì bọn họ kém hơn rất nhiều.
Đinh Hạo không nói tiếng nào, thanh kiếm rỉ sét như tia chớp đỏ bỗng nổ tung hóa thành sao đầy trời.
Thân hình Đinh Hạo như hồn ma xuyên toa trong đám người.
Chớp mắt năm người còn lại bị đóng băng.
Bọn họ không phải đối thủ của Đinh Hạo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người bị đóng băng từ trên trời rớt xuống mặt đất như sủi cảo, đập mặt đất thủng một lỗ mạng nhện to.
Đinh Hạo thu kiếm đứng thẳng, ánh mắt như điện bắn phía xa. Một tiếng hú dài như rồng ngâm hổ gầm không dứt vang vọng trong thiên địa, từng vòi rồng bay tới bay lui trong sa mạc dấy lên bão cát.
Một tiếng hú đã khủng bố như vậy.
Đinh Hạo quát hướng phía xa:
- Không muốn chết thì cút!
Sa mạc phương xa, có từng đợt huyền khí dao động hùng hồn lúc ẩn lúc hiện, yêu khí như rồng dâng trào rậm rạp che trời nhuộm bầu trời thành các màu âm u kỳ dị. Rõ ràng có khá nhiều cường giả cao thủ nhân loại, yêu tộc bị lực lượng căn nguyên tinh hoa của Thiên Khuyển Tam Đầu hấp dẫn tới gần.
Một thanh âm kiệt ngạo vang lên từ hư không phía xa:
- Tiểu tử, sao dám càn rỡ như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm căn nguyên tinh hoa của Thiên Khuyển Tam Đầu sao?
Đinh Hạo hét to:
- Không phục thì đến đấu!
Đinh Hạo đứng trong không trung như Chiến thần áo xanh.
Phía xa có bóng người toàn thân bao phủ trong ánh sáng huyền khí chói mắt và cột sáng yêu khí, ngày càng nhiều người xuất hiện. Lực lượng căn nguyên tinh hoa Thiên Khuyển Tam Đầu có sức hấp dẫn trí mạng, một khi nổi lên đủ hấp dẫn vô số người tiến đến.
Đinh Hạo siết chặt thanh kiếm rỉ sét, biểu tình kiên quyết.
Dù Đinh Hạo phải thúc giục lực lượng cấm kỵ chí tôn trong thanh kiếm rỉ sét lần thứ hai, mặc kệ hôm nay phải trả bất cứ cái giá nào, hắn quyết bảo vệ an toàn cho chó con lông đen.
Thiên Xu đại gia xấu xa nhìn biểu tình của Đinh Hạo, biết tiểu tử này lại làm bậy nữa. Thiên Xu đại gia xấu xa nghiến răng rủa thầm, vác cái nồi đen lên.
Thiên Xu đại gia xấu xa quát:
- Tổ cha nó, tiểu tử là sao chổi, hại ta xương già còn phải cùng hắn đánh nhau, sổ ta khổ quá.
Chính lúc này . . .
Phía xa bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi, tuyệt vọng:
- A? Là ngươi? Ngươi là sát thần đó?
Trong khi mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên biên giới sa mạc, một đoàn sáng rực rõ, chói mắt như mặt trời hóa thành luồng sáng bỏ chạy đi xa.
Đinh Hạo ngây người.
Đó là một cường giả rất khủng bố nhưng tại sao bỗng cụp đuôi bỏ chạy?
Chuyện quái dị hơn đã xảy ra.
Lại có mười mấy tuyệt thế cường giả xoay người bỏ đi ngay, biến mất sâu trong Mai Cốt sâm lâm ranh giới sa mạc, có vẻ như bọn họ trông thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ.
Lại có người nhận ra điều gì, kinh kêu:
- Một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại? Ngươi chính là người đó sao?
Vù vù vù vù vù!
Còn lại hai mươi mấy cường giả nhân loại, yêu tộc bên rìa sa mạc hiểu điều gì, giống như chim sợ cành cong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Ánh mắt bọn họ nhìn Đinh Hạo tràn ngập kính và sợ như thấy tử thần.
Đinh Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Đinh Hạo hơi hiểu ra.
Một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại?
Chắc đây là lúc Tất Phương Đinh Hạo vô tình thúc giục hết lực lượng thanh kiếm rỉ sét vung ra một kiếm đóng băng phía tây bắc Mai Cốt sâm lâm.
Thiên Xu đại gia xấu xa cũng nghĩ ra, cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, hình như ngươi đã nổi tiếng?
Đinh Hạo chậm rãi cất thanh kiếm rỉ sét, không biết nên nói cái gì.
Thiên Xu đại gia xấu xa cười nhe răng vàng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt quá rồi, không ngờ tiểu tử nhà ngươi vô tình tạo ra hung danh như vậy, ta cảm giác như ôm cái đít rất to? Ha ha ha ha ha ha! Chờ đến di tích Thánh Đường Thần Điện còn ai dám gây sự với ta? Đóng cửa thả Đinh Hạo, ha ha ha ha ha ha!
Thiên Xu đại gia xấu xa hả hê tưởng tượng vác biển vàng Đinh Hạo đi qua đâu là hoành hành bá đạo, người ta giận mà không dám nói gì.
Cuối cùng Thiên Xu đại gia xấu xa chống nạnh ngửa đầu cười gian ác, toét miệng tận mang tai.
- Meo, ha ha ha ha ha ha! Người nuôi của meo càng lúc càng bá đạo, meo thích.
Đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt cũng rất hưng phấn, về sau nó có ăn vụng bảo bối của người ta cũng không lo bị truy sát. Giơ biển vàng 'một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại?' ra thì còn ai dám đứng ra cãi cọ?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì với đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt, Thiên Xu đại gia xấu xa.
Trong cái hố.
Ánh sáng đỏ mông lung đã nhập hết vào người chó con lông đen, nhìn mặt ngoài thì không thấy chó con sau khi có được căn nguyên tinh hoa của mẫu thân Thiên Khuyển Tam Đầu có gì thay đổi.
Đinh Hạo vươn ngón tay viết vẽ trong không trung, từng minh văn chữ hán như bươm bướm trắng bay ra ngoài, hóa thành xích minh văn quanh quẩn quanh cái hố bảo vệ chó con lông đen.
Đinh Hạo đáp xuống hố, đi tới trước mặt 'huynh đệ Hắc Huyền Sát'.
Bọn họ bị đóng băng trong ngục băng, không thể vùng vẫy, ánh mắt sợ hãi, kinh hoàng nhìn Đinh Hạo tới gần.
Đinh Hạo nhìn hướng nam nhân khôi ngô mặt sẹo dẫn đầu đám người.
Thiên địa dị biến, phong vân chấn động.
Sát khí đen này rất kỳ lạ, có lực lượng nhiếp thần hồn, có một loại ma tính khắc chế huyền khí bình thường.
- Lực lượng Hắc Ma Kha, quả nhiên là lực lượng Hắc Ma Kha!
Mắt Đinh Hạo lóe tia lạnh lùng, tay siêtrs thanh kiếm rỉ sét, thúc giục huyền khí nhanh như chớp đâm ra.
Xoẹt!
Một tiếng vang khẽ.
Sát khí đen biến thành cự mãng bị một kiếm xẻ đôi.
Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét chỉ vào trán nam nhân khôi ngô mặt sẹo.
Nam nhân khôi ngô mặt sẹo giật mình kêu lên:
- Ngươi . . .
Trước kia hễ lực lượng Hắc Ma Kha lấy ra sát khí đen là mọi việc đều thuận lợi, xem như gặp cao thủ cùng đẳng cấp cũng bị bắt giết ngay. Vì sao thiếu niên này rõ ràng thực lực không bằng gã nhưng có thể phá cự mãng sát khí?
Tiếc rằng nam nhân khôi ngô mặt sẹo không có thời gian suy nghĩ kỹ.
Một tia sáng lạnh xuyên qua trán nam nhân khôi ngô mặt sẹo tràn ngập toàn thân. Lực lượng Hắc Ma Kha trong người nam nhân khôi ngô mặt sẹo không có chút sức chống cự trước khí lạnh này. Nam nhân khôi ngô mặt sẹo cảm thấy người cứng ngắc, mất khả năng đánh trả.
- Đại ca . . .
- Tiểu tử . . .
Mấy người khác giật mình cùng hành động, muốn cứu nam nhân khôi ngô mặt sẹo.
Những người này đều có sát khí đen, rất kỳ lạ âm u, chuyên môn phá huyền khí của võ giả bình thường. Nhưng so với nam nhân khôi ngô mặt sẹo thì bọn họ kém hơn rất nhiều.
Đinh Hạo không nói tiếng nào, thanh kiếm rỉ sét như tia chớp đỏ bỗng nổ tung hóa thành sao đầy trời.
Thân hình Đinh Hạo như hồn ma xuyên toa trong đám người.
Chớp mắt năm người còn lại bị đóng băng.
Bọn họ không phải đối thủ của Đinh Hạo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người bị đóng băng từ trên trời rớt xuống mặt đất như sủi cảo, đập mặt đất thủng một lỗ mạng nhện to.
Đinh Hạo thu kiếm đứng thẳng, ánh mắt như điện bắn phía xa. Một tiếng hú dài như rồng ngâm hổ gầm không dứt vang vọng trong thiên địa, từng vòi rồng bay tới bay lui trong sa mạc dấy lên bão cát.
Một tiếng hú đã khủng bố như vậy.
Đinh Hạo quát hướng phía xa:
- Không muốn chết thì cút!
Sa mạc phương xa, có từng đợt huyền khí dao động hùng hồn lúc ẩn lúc hiện, yêu khí như rồng dâng trào rậm rạp che trời nhuộm bầu trời thành các màu âm u kỳ dị. Rõ ràng có khá nhiều cường giả cao thủ nhân loại, yêu tộc bị lực lượng căn nguyên tinh hoa của Thiên Khuyển Tam Đầu hấp dẫn tới gần.
Một thanh âm kiệt ngạo vang lên từ hư không phía xa:
- Tiểu tử, sao dám càn rỡ như thế? Chẳng lẽ ngươi muốn độc chiếm căn nguyên tinh hoa của Thiên Khuyển Tam Đầu sao?
Đinh Hạo hét to:
- Không phục thì đến đấu!
Đinh Hạo đứng trong không trung như Chiến thần áo xanh.
Phía xa có bóng người toàn thân bao phủ trong ánh sáng huyền khí chói mắt và cột sáng yêu khí, ngày càng nhiều người xuất hiện. Lực lượng căn nguyên tinh hoa Thiên Khuyển Tam Đầu có sức hấp dẫn trí mạng, một khi nổi lên đủ hấp dẫn vô số người tiến đến.
Đinh Hạo siết chặt thanh kiếm rỉ sét, biểu tình kiên quyết.
Dù Đinh Hạo phải thúc giục lực lượng cấm kỵ chí tôn trong thanh kiếm rỉ sét lần thứ hai, mặc kệ hôm nay phải trả bất cứ cái giá nào, hắn quyết bảo vệ an toàn cho chó con lông đen.
Thiên Xu đại gia xấu xa nhìn biểu tình của Đinh Hạo, biết tiểu tử này lại làm bậy nữa. Thiên Xu đại gia xấu xa nghiến răng rủa thầm, vác cái nồi đen lên.
Thiên Xu đại gia xấu xa quát:
- Tổ cha nó, tiểu tử là sao chổi, hại ta xương già còn phải cùng hắn đánh nhau, sổ ta khổ quá.
Chính lúc này . . .
Phía xa bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi, tuyệt vọng:
- A? Là ngươi? Ngươi là sát thần đó?
Trong khi mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bên biên giới sa mạc, một đoàn sáng rực rõ, chói mắt như mặt trời hóa thành luồng sáng bỏ chạy đi xa.
Đinh Hạo ngây người.
Đó là một cường giả rất khủng bố nhưng tại sao bỗng cụp đuôi bỏ chạy?
Chuyện quái dị hơn đã xảy ra.
Lại có mười mấy tuyệt thế cường giả xoay người bỏ đi ngay, biến mất sâu trong Mai Cốt sâm lâm ranh giới sa mạc, có vẻ như bọn họ trông thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ.
Lại có người nhận ra điều gì, kinh kêu:
- Một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại? Ngươi chính là người đó sao?
Vù vù vù vù vù!
Còn lại hai mươi mấy cường giả nhân loại, yêu tộc bên rìa sa mạc hiểu điều gì, giống như chim sợ cành cong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng.
Ánh mắt bọn họ nhìn Đinh Hạo tràn ngập kính và sợ như thấy tử thần.
Đinh Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Đinh Hạo hơi hiểu ra.
Một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại?
Chắc đây là lúc Tất Phương Đinh Hạo vô tình thúc giục hết lực lượng thanh kiếm rỉ sét vung ra một kiếm đóng băng phía tây bắc Mai Cốt sâm lâm.
Thiên Xu đại gia xấu xa cũng nghĩ ra, cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, hình như ngươi đã nổi tiếng?
Đinh Hạo chậm rãi cất thanh kiếm rỉ sét, không biết nên nói cái gì.
Thiên Xu đại gia xấu xa cười nhe răng vàng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt quá rồi, không ngờ tiểu tử nhà ngươi vô tình tạo ra hung danh như vậy, ta cảm giác như ôm cái đít rất to? Ha ha ha ha ha ha! Chờ đến di tích Thánh Đường Thần Điện còn ai dám gây sự với ta? Đóng cửa thả Đinh Hạo, ha ha ha ha ha ha!
Thiên Xu đại gia xấu xa hả hê tưởng tượng vác biển vàng Đinh Hạo đi qua đâu là hoành hành bá đạo, người ta giận mà không dám nói gì.
Cuối cùng Thiên Xu đại gia xấu xa chống nạnh ngửa đầu cười gian ác, toét miệng tận mang tai.
- Meo, ha ha ha ha ha ha! Người nuôi của meo càng lúc càng bá đạo, meo thích.
Đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt cũng rất hưng phấn, về sau nó có ăn vụng bảo bối của người ta cũng không lo bị truy sát. Giơ biển vàng 'một kiếm đóng băng tám trăm dặm, áo xanh mai cốt ai địch lại?' ra thì còn ai dám đứng ra cãi cọ?
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh.
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì với đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt, Thiên Xu đại gia xấu xa.
Trong cái hố.
Ánh sáng đỏ mông lung đã nhập hết vào người chó con lông đen, nhìn mặt ngoài thì không thấy chó con sau khi có được căn nguyên tinh hoa của mẫu thân Thiên Khuyển Tam Đầu có gì thay đổi.
Đinh Hạo vươn ngón tay viết vẽ trong không trung, từng minh văn chữ hán như bươm bướm trắng bay ra ngoài, hóa thành xích minh văn quanh quẩn quanh cái hố bảo vệ chó con lông đen.
Đinh Hạo đáp xuống hố, đi tới trước mặt 'huynh đệ Hắc Huyền Sát'.
Bọn họ bị đóng băng trong ngục băng, không thể vùng vẫy, ánh mắt sợ hãi, kinh hoàng nhìn Đinh Hạo tới gần.
Đinh Hạo nhìn hướng nam nhân khôi ngô mặt sẹo dẫn đầu đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.