Chương 686: Quét ngang bốn phương
Loạn Thế Cuồng Đao
24/11/2014
Chuyện đã tới mức này, Đinh Hạo vẫn chưa dừng tay. Huyền khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động. Hắn trở tay đập mạnh một cái xuống đất.
Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên. Một cột ánh sáng ngân sắc chói mắt lóe lên. Chờ tới lúc cột ánh sáng này biến mất, thay vào đó là một cột bông tuyết cực lớn với đường kính khoảng hai thước, cao tới mười thước xuất hiện. Cột bông tuyết này hoàn toàn phong ấn Lục Hùng Phi ở trong đó.
Cột bông tuyết đứng sừng sững ở trên quảng trường Chiến Thần, tỏa ra hàn khí khiếp người.
Đinh Hạo chính là muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy được kết quả của Lục Hùng Phi, để cho bọn họ hiểu rõ, một khi có kẻ khiêu khích Vấn Kiếm Tông, hắn sẽ có báo ứng như thế nào.
Trên quảng trường Chiến Thần, hàn khí đột ngột tăng mạnh.
- Ngươi... Ngươi thật to gan!
Phùng thống lĩnh Huyền Sương Thần Vệ vô cùng tức giận quát lớn. Từ trước tới nay, địa vị hắn tôn quý như vậy, chưa từng có kẻ nào dám coi thường hắn như thế?
Hắn đánh ra một chưởng, muốn phá vỡ vòng bảo hộ kim sắc nhằm vọt vào quảng trường Chiến Thần, bắt Đinh Hạo. Ai ngờ hắn lại bị phản lực từ trên vòng bảo hộ đánh ngược lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, kêu thảm một tiếng, sau đó ngã bay ngược ra ngoài.
Đinh Hạo cũng không liếc mắt nhìn mấy vị thân phận tôn quý này.
- Các huynh đệ Vấn Kiếm Tông, hiện tại, báo thù bắt đầu! Để chúng ta... Có thù báo thù, có oán báo oán!
Đinh Hạo giống như một vị Ma thần, đứng sừng sững ở trong hư không. Toàn thân hắn phóng ra hàn khí vô tận. Hắn khẽ động ngón tay. Tiếp đó những dây xích phù văn với ngân sắc kỳ dị tràn ngập xung quanh. Một uy áp đáng sợ phóng ra. Tất cả người của học viện Thanh Bình ở đây đều cảm thấy thực lực toàn thân hoàn toàn bị áp chế. Không ngờ lại hoàn toàn không thể vận dụng được huyền khí.
- Giết!
Lý Vân Kỳ nhặt một thanh trường kiếm bên người lên, nổi giận gầm lên một tiếng, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Cuộc báo thù, bắt đầu!
Những đệ tử Vấn Kiếm Tông khác vừa khôi phục thực lực, theo sát phía sau. Trong mắt mỗi người đều ngập nước và ánh lên sự thù hận. Bọn họ xông về phía các võ sĩ của học viện Thanh Bình.
Mấy ngày qua, bọn họ không chỉ bị cực hình tra tấn, còn tận mắt nhìn thấy từng đệ tử đồng môn bị hành hạ tàn khốc đến chết. Còn có một vài nữ đệ tử bất đắc dĩ đã phải nhận hết các loại sỉ nhục mà chết. Những người trước mắt này, quả thực không phải là người, mà là ma quỷ. Cho dù là vĩnh viễn bị nhốt dưới Diêm La, cũng tuyệt đối không thể để cho những huynh đệ dưới cửu tuyền phải bỏ mạng một cách uổng phí!
Những tiếng hò reo hô chém giết chấn động khắp trời đất.
Hơn hai trăm võ giả học viện Thanh Bình mất đi lực phản kháng, còn có võ giả của một vài võ giả các thế lực khác xung phong tới tham gia pháp trường giết chóc hôm nay, ở trước mặt các đệ tử Vấn Kiếm Tông đang tức giận, căn bản không có sức phản kháng. Nhứng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, máu tươi bắn xa ba thước!
Trong nháy mắt, thây ngã khắp nơi, máu tươi tưới đẫm trên mặt đất!
Từng đệ tử Vấn Kiếm Tông, toàn thân đẫm máu, tràn ngập sát cơ.
Quảng trường Chiến Thần biến thành huyết ngục Tu La.
Mọi người vây xem xung quanh bị dọa đến kinh hồn vỡ mật, mặt vàng như đất. Tuy nhiên bọn họ cũng không mấy thông cảm đối với người của học viện Thanh Bình.
Mấy ngày qua, không có Vấn Kiếm Tông kiềm chế, người của học viện Thanh Bình giống như những con chó hoang bị tuột xích, mất đi khống chế, càng tỏ ra lợi hại, diễu võ dương oai kiêu ngạo hống hách, hoành hành ngang ngược khắp bộ bờ Kính Hồ, không người nào dám chọc.
Những người này không ngừng lấy lý do đuổi bắt dư nghiệt của Vấn Kiếm Tông, giết rất nhiều người vô tội, lại trắng trợn vơ vét tài sản tài vật. Mọi người sợ uy thế của học viện Thanh Bình, chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Bây giờ thấy đám người kia gặp báo ứng, nếu không sợ học viện Thanh Bình truy cứu, chỉ sợ bọn họ đã sớm vỗ tay ủng hộ!
So sánh xuống, cho tới nay đệ tử Vấn Kiếm Tông vẫn tạo cho mọi người cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Lần báo thù này mục đích cũng rất rõ ràng, không có tổn thương tới người vô tội.
- Đinh Hạo, ngươi... thật là to gan. Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?
Phùng Siêu nổi trận lôi đình. Hắn chính là một trong những thống lĩnh trấn giữ tại Huyền Sương Thần Cung. Thân phận tôn quý, địa vị siêu quần. Hiện tại lại bị xem như không tồn tại. Thật sự không thể tha thứ được.
Ai biết Đinh Hạo vẫn không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
- Lúc trước, khi tông môn ta bị kẻ địch phá huỷ, còn có tông môn nào tham dự vào trong đó nữa?
Đinh Hạo nhìn đệ tử tông môn toàn thân đẫm máu, lẳng lặng hỏi.
- Lôi Âm Phái, Tinh Vẫn Tông...
Lý Vân Kỳ lớn tiếng nói ra tên của mấy tông môn.
Hắn trải qua thiên tân vạn khổ từ trong sơn môn Vấn Kiếm Tông trốn ra, trước đó cũng đã trải qua một trận đánh với cảnh tượng núi thây biển máu. Đối với các thế lực lớn tham dự vào cuộc bao vây tấn công Vấn Kiếm Tông, hắn đã sớm khắc cốt minh tâm, tuyệt đối sẽ không nhầm được.
Đinh Hạo gật đầu.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một đạo chưởng ấn hoàng kim cực lớn, trong nháy mắt thoát thể lao ra, giống như thần uy. Khi mới bắt đầu, chưởng ấn chỉ có khoảng mười thước vuông. Nhưng một lát sau, nó đã biến thành kích thước của một ngọn núi nhỏ. Chưởng ấn giống như lưu tinh, kéo theo cái đuôi thật dài, mang theo khí tức giống như diệt thế, cắt phá không gian, lao về phía vị trí nơi dừng chân của học viện Thanh Bình ở Kính Hồ đánh xuống!
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động, giống như ngày diệt vong. Mặt Kính Hồ dâng lên từng gợn sóng.
Một đóa hoa vân cực lớn màu kim hoàng phóng lên cao.
Ánh sáng màu vàng nhạt đang lan về bốn phương tám hướng, đột nhiên co lại. Không gian xung quanh dường như cũng đang co lại. Trong nháy mắt tiếp theo, một lực lượng cường đại tràn ngập không trung. Đá vụn và bụi bặm bắn lên, che phủ hơn nửa n bầu trời.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Bọn họ hiểu rất rõ, cơ sở của học viện Thanh Bình ở Kính Hồ đã hoàn toàn bị phá hủy, hoàn toàn hủy diệt.
Cho dù là mấy Huyền Sương Thần Vệ đang đứng ở trong bầu trời này, cũng trợn trừng mắt ngây người ngay tại chỗ.
Từ trong bầu trời nhìn xuống, cơ sở của học viện Thanh Bình vốn là lầu các, đình đài, những hành lang, giả sơn nối tiếp dường như tiên cảnh, lúc này đã trở thành một đống đổ nát. Từ trong bầu trời nhìn ra xa, có thể thấy rõ rang một chưởng ấn cực lớn. Năm ngón tay hiện rõ, thay thế cho vị trí của cơ sở học viện Thanh Bình trước kia. Nhìn dấu tay này giống như một người to lớn cao vạn thước vỗ một chưởng xuống, hủy diệt tất cả.
Bất kỳ trận pháp phòng ngự, cao thủ hộ vệ nào, trong một chưởng này, đều tan thành mây khói.
Thủ đoạn này quả thực... giống như thần linh!
Nhưng Đinh Hạo vẫn chưa dừng tay. Mặt hắn không đổi sắc, liên tục đánh ra mấy chưởng nữa.
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn kim sắc cực đại giống như một vì sao khổng lồ từ trong chín tầng trời rơi xuống, kéo theo đuôi ánh sáng mỹ lệ hình vòng cung, xẹt qua bầu trời.
Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên. Một cột ánh sáng ngân sắc chói mắt lóe lên. Chờ tới lúc cột ánh sáng này biến mất, thay vào đó là một cột bông tuyết cực lớn với đường kính khoảng hai thước, cao tới mười thước xuất hiện. Cột bông tuyết này hoàn toàn phong ấn Lục Hùng Phi ở trong đó.
Cột bông tuyết đứng sừng sững ở trên quảng trường Chiến Thần, tỏa ra hàn khí khiếp người.
Đinh Hạo chính là muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy được kết quả của Lục Hùng Phi, để cho bọn họ hiểu rõ, một khi có kẻ khiêu khích Vấn Kiếm Tông, hắn sẽ có báo ứng như thế nào.
Trên quảng trường Chiến Thần, hàn khí đột ngột tăng mạnh.
- Ngươi... Ngươi thật to gan!
Phùng thống lĩnh Huyền Sương Thần Vệ vô cùng tức giận quát lớn. Từ trước tới nay, địa vị hắn tôn quý như vậy, chưa từng có kẻ nào dám coi thường hắn như thế?
Hắn đánh ra một chưởng, muốn phá vỡ vòng bảo hộ kim sắc nhằm vọt vào quảng trường Chiến Thần, bắt Đinh Hạo. Ai ngờ hắn lại bị phản lực từ trên vòng bảo hộ đánh ngược lại. Sắc mặt hắn tái nhợt, kêu thảm một tiếng, sau đó ngã bay ngược ra ngoài.
Đinh Hạo cũng không liếc mắt nhìn mấy vị thân phận tôn quý này.
- Các huynh đệ Vấn Kiếm Tông, hiện tại, báo thù bắt đầu! Để chúng ta... Có thù báo thù, có oán báo oán!
Đinh Hạo giống như một vị Ma thần, đứng sừng sững ở trong hư không. Toàn thân hắn phóng ra hàn khí vô tận. Hắn khẽ động ngón tay. Tiếp đó những dây xích phù văn với ngân sắc kỳ dị tràn ngập xung quanh. Một uy áp đáng sợ phóng ra. Tất cả người của học viện Thanh Bình ở đây đều cảm thấy thực lực toàn thân hoàn toàn bị áp chế. Không ngờ lại hoàn toàn không thể vận dụng được huyền khí.
- Giết!
Lý Vân Kỳ nhặt một thanh trường kiếm bên người lên, nổi giận gầm lên một tiếng, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Cuộc báo thù, bắt đầu!
Những đệ tử Vấn Kiếm Tông khác vừa khôi phục thực lực, theo sát phía sau. Trong mắt mỗi người đều ngập nước và ánh lên sự thù hận. Bọn họ xông về phía các võ sĩ của học viện Thanh Bình.
Mấy ngày qua, bọn họ không chỉ bị cực hình tra tấn, còn tận mắt nhìn thấy từng đệ tử đồng môn bị hành hạ tàn khốc đến chết. Còn có một vài nữ đệ tử bất đắc dĩ đã phải nhận hết các loại sỉ nhục mà chết. Những người trước mắt này, quả thực không phải là người, mà là ma quỷ. Cho dù là vĩnh viễn bị nhốt dưới Diêm La, cũng tuyệt đối không thể để cho những huynh đệ dưới cửu tuyền phải bỏ mạng một cách uổng phí!
Những tiếng hò reo hô chém giết chấn động khắp trời đất.
Hơn hai trăm võ giả học viện Thanh Bình mất đi lực phản kháng, còn có võ giả của một vài võ giả các thế lực khác xung phong tới tham gia pháp trường giết chóc hôm nay, ở trước mặt các đệ tử Vấn Kiếm Tông đang tức giận, căn bản không có sức phản kháng. Nhứng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, máu tươi bắn xa ba thước!
Trong nháy mắt, thây ngã khắp nơi, máu tươi tưới đẫm trên mặt đất!
Từng đệ tử Vấn Kiếm Tông, toàn thân đẫm máu, tràn ngập sát cơ.
Quảng trường Chiến Thần biến thành huyết ngục Tu La.
Mọi người vây xem xung quanh bị dọa đến kinh hồn vỡ mật, mặt vàng như đất. Tuy nhiên bọn họ cũng không mấy thông cảm đối với người của học viện Thanh Bình.
Mấy ngày qua, không có Vấn Kiếm Tông kiềm chế, người của học viện Thanh Bình giống như những con chó hoang bị tuột xích, mất đi khống chế, càng tỏ ra lợi hại, diễu võ dương oai kiêu ngạo hống hách, hoành hành ngang ngược khắp bộ bờ Kính Hồ, không người nào dám chọc.
Những người này không ngừng lấy lý do đuổi bắt dư nghiệt của Vấn Kiếm Tông, giết rất nhiều người vô tội, lại trắng trợn vơ vét tài sản tài vật. Mọi người sợ uy thế của học viện Thanh Bình, chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Bây giờ thấy đám người kia gặp báo ứng, nếu không sợ học viện Thanh Bình truy cứu, chỉ sợ bọn họ đã sớm vỗ tay ủng hộ!
So sánh xuống, cho tới nay đệ tử Vấn Kiếm Tông vẫn tạo cho mọi người cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Lần báo thù này mục đích cũng rất rõ ràng, không có tổn thương tới người vô tội.
- Đinh Hạo, ngươi... thật là to gan. Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không?
Phùng Siêu nổi trận lôi đình. Hắn chính là một trong những thống lĩnh trấn giữ tại Huyền Sương Thần Cung. Thân phận tôn quý, địa vị siêu quần. Hiện tại lại bị xem như không tồn tại. Thật sự không thể tha thứ được.
Ai biết Đinh Hạo vẫn không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
- Lúc trước, khi tông môn ta bị kẻ địch phá huỷ, còn có tông môn nào tham dự vào trong đó nữa?
Đinh Hạo nhìn đệ tử tông môn toàn thân đẫm máu, lẳng lặng hỏi.
- Lôi Âm Phái, Tinh Vẫn Tông...
Lý Vân Kỳ lớn tiếng nói ra tên của mấy tông môn.
Hắn trải qua thiên tân vạn khổ từ trong sơn môn Vấn Kiếm Tông trốn ra, trước đó cũng đã trải qua một trận đánh với cảnh tượng núi thây biển máu. Đối với các thế lực lớn tham dự vào cuộc bao vây tấn công Vấn Kiếm Tông, hắn đã sớm khắc cốt minh tâm, tuyệt đối sẽ không nhầm được.
Đinh Hạo gật đầu.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một đạo chưởng ấn hoàng kim cực lớn, trong nháy mắt thoát thể lao ra, giống như thần uy. Khi mới bắt đầu, chưởng ấn chỉ có khoảng mười thước vuông. Nhưng một lát sau, nó đã biến thành kích thước của một ngọn núi nhỏ. Chưởng ấn giống như lưu tinh, kéo theo cái đuôi thật dài, mang theo khí tức giống như diệt thế, cắt phá không gian, lao về phía vị trí nơi dừng chân của học viện Thanh Bình ở Kính Hồ đánh xuống!
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động, giống như ngày diệt vong. Mặt Kính Hồ dâng lên từng gợn sóng.
Một đóa hoa vân cực lớn màu kim hoàng phóng lên cao.
Ánh sáng màu vàng nhạt đang lan về bốn phương tám hướng, đột nhiên co lại. Không gian xung quanh dường như cũng đang co lại. Trong nháy mắt tiếp theo, một lực lượng cường đại tràn ngập không trung. Đá vụn và bụi bặm bắn lên, che phủ hơn nửa n bầu trời.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.
Bọn họ hiểu rất rõ, cơ sở của học viện Thanh Bình ở Kính Hồ đã hoàn toàn bị phá hủy, hoàn toàn hủy diệt.
Cho dù là mấy Huyền Sương Thần Vệ đang đứng ở trong bầu trời này, cũng trợn trừng mắt ngây người ngay tại chỗ.
Từ trong bầu trời nhìn xuống, cơ sở của học viện Thanh Bình vốn là lầu các, đình đài, những hành lang, giả sơn nối tiếp dường như tiên cảnh, lúc này đã trở thành một đống đổ nát. Từ trong bầu trời nhìn ra xa, có thể thấy rõ rang một chưởng ấn cực lớn. Năm ngón tay hiện rõ, thay thế cho vị trí của cơ sở học viện Thanh Bình trước kia. Nhìn dấu tay này giống như một người to lớn cao vạn thước vỗ một chưởng xuống, hủy diệt tất cả.
Bất kỳ trận pháp phòng ngự, cao thủ hộ vệ nào, trong một chưởng này, đều tan thành mây khói.
Thủ đoạn này quả thực... giống như thần linh!
Nhưng Đinh Hạo vẫn chưa dừng tay. Mặt hắn không đổi sắc, liên tục đánh ra mấy chưởng nữa.
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn kim sắc cực đại giống như một vì sao khổng lồ từ trong chín tầng trời rơi xuống, kéo theo đuôi ánh sáng mỹ lệ hình vòng cung, xẹt qua bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.