Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!
Chương 14: Cướp xe tù
Nguyệt Lí Đăng
31/08/2020
Editor: Miri
- -----------------
Giờ khắc này, Lý Trú Miên cảm thấy hắn sắp toi đời.
Đường đường là Yến Vương thế tử lại lén ra phủ, giấu giếm thân phận, hãm hại lừa gạt, lỡ chuyện này bị người khác vạch trần ngay tại chỗ, đến lúc đó truyền ra, hắn còn thể diện sao? Người khác nhìn hắn thế nào, Lâm Châu lại nhìn hắn thế nào?
Nghĩ đến mấy lời nói dối bậy bạ hắn nói với Lâm Châu, Lý Trú Miên lập tức cảm thấy đường đời quá khổ, lệnh người khó thở.
Quan viên lại không biết Lý Trú Miên đang căng thẳng và thẹn trong lòng lúc này, cười ha hả với hắn: "Hóa ra là đồng liêu của ngài tới...... Mau, mau thỉnh!"
Lý Trú Miên hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu: "Lâm Châu......"
Lâm Tầm Chu đang phát sầu vì Yến Vương phủ tới quá nhanh, khiến cho y không thể lặng lẽ đi thẩm người, lại nghe thấy Lý Trú Miên gọi tên của y. Lâm Tầm Chu nghi hoặc mà nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần, bây giờ nói cũng hết kịp, ngược lại còn có vẻ hắn đang chột dạ có quỷ. Lý Trú Miên há miệng thở dốc, rốt cuộc thiên ngôn vạn ngữ bị dồn thành một nụ cười khổ, một câu cũng chưa nói ra.
Hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tầm Chu, nhịn không được nghĩ, nếu là thân phận bị vạch trần, Lâm Châu còn sẽ xem hắn là bằng hữu sao?
Tuy rằng hai người đồng hành không lâu, nhưng cảm thấy vô cùng hợp ý, đã có ý trở thành tri kỉ. Lâm Châu lấy chân tâm đối đãi hắn, dù hắn đang dùng thân phận khác lừa y ——
Lý Trú Miên trong lòng run lên, nghĩ thầm Lâm Châu tất nhiên sẽ giận hắn.
Khi tâm tư Lý Trú Miên đang thiên hồi bách chuyển, tiếng bước chân đã đến ngoài cửa. Một đội nhân mã chỉnh tề ngừng ở ngoài phòng, toàn bộ mặc giáp, cầm binh khí, nghiêm nghị đồng nhất.
Người dẫn đầu chính là một vị trẻ tuổi, anh khí bừng bừng, hắn nâng tay ra lệnh thuộc hạ chờ ở cửa, một mình bước vào phòng, cất cao giọng nói: "Thống lĩnh thị vệ Yến Vương phủ Lý Nhị Bát, phụng mệnh tiến đến ——"
Hắn nói còn chưa dứt lời, ánh mắt dừng lại trên người Lý Trú Miên, mấy lời tính nói quên sạch sành sanh.
Lý Nhị Bát: "......"
Lý Trú Miên: "......"
Còn may người tới là thân tín tuyệt đối đáng tin của hắn, thân phận còn có khả năng giấu giếm được! Lý Trú Miên phấn chấn lại, dưới ánh lửa điện thạch đột ngột nảy ra ý tưởng mới. Không cho Lý Nhị Bát kịp hoàn hồn, hắn bước nhẹ về phía trước giành quyền mở miệng, ngữ khí kích động giống như gặp lại lão hữu nhiều năm xa cách: "Nhị Bát, hóa ra là ngươi! Ta còn đang nghĩ chờ tới lúc hoàn thành nhiệm vụ thế tử giao xong sẽ về vương phủ uống một chén rượu no say, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!"
Hai chữ "Thế tử" bị kẹt lại trong cổ họng Lý Nhị Bát, hắn lập tức hoang mang.
Nhiệm vụ gì? Uống rượu gì?
Còn đang mơ hồ, Lý Nhị Bát bỗng nhiên nghe Lý Trú Miên lặng lẽ truyền âm cho hắn: "Ta hiện tại là Lý Tam Thất."
Lý Tam Thất? Lý Tam Thất hiện tại không phải đang ở lì trong vương phủ sao? Lý Nhị Bát lại ngây ra một lúc, liền nghe Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, nháy mắt vài cái: Ăn ý một chút đi huynh đệ!
Bị ánh mắt chứa đầy thâm ý của Lý Trú Miên nhìn chằm chằm, cùng với truyền âm khi nãy, Lý Nhị Bát bỗng nhiên nhanh trí, lĩnh ngộ ý tứ của Lý Trú Miên.
Thế tử điện hạ lần này tới Lăng Thành là giấu giếm thân phận, một mình tiến đến, hiện tại làm chưa xong việc, nên không tiện bại lộ thân phận?
...... Lý Nhị Bát ha hả cười gượng một tiếng: "Đúng vậy, trùng hợp quá. Có cơ hội lại uống rượu cùng nhau."
Đáng tin cậy, trở về sẽ lập tức tăng bổng lộc cho ngươi! Cái tâm rộn rạo của Lý Trú Miên rốt cuộc thả lỏng lại, mỉm cười gật gật đầu.
Lý Nhị Bát đã quen với mấy chuyện xấu thế tử nhà mình hay làm, thần sắc tự nhiên ôm quyền hướng tới quan viên, tiếp tục nói: "Ta phụng mệnh tiến đến, áp giải tà tu kia."
Quan viên đã sớm muốn ném cái củ khoai lang phỏng tay này đi, nghe vậy vội vàng cười nói: "Đang bị xích lại trong phòng giam, Lý thị vệ chỉ cần áp giải đi là được. Lần này có thể bắt được tà tu này, ít nhiều đều nhờ ơn hai vị thiếu hiệp của Yến Vương phủ và Thần Cung."
Lý Nhị Bát hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tầm Chu, lại nhìn Lý Trú Miên.
Lý Trú Miên cười giới thiệu nói: "Vị này chính là đệ tử Thần Cung, Lâm Châu, là bằng hữu ta kết thân ở Lăng Thành."
Lâm Tầm Chu gật gật đầu với Lý Nhị Bát, xem như bái kiến.
Lý Nhị Bát: "......". Thế tử nhà mình hơi bị lợi hại.
Kỳ thật lúc hắn vừa vào cửa đã chú ý tới thiếu niên khí chất xuất chúng đứng bên cạnh Lý Trú Miên. Lý Nhị Bát chỉ là không nghĩ tới, vị thiếu niên này lại là đệ tử Thần Cung —— trước kia lúc có hôn ước thì thôi đi, hiện tại quan hệ giữa Yến Vương phủ cùng Minh Tông căng thẳng như vậy, ai ngờ thế tử còn có thể ở chung hòa bình với đệ tử Thần Cung, hơn nữa còn là lấy thân phận Lý Tam Thất trứ danh họa thủy...Khoảnh khắc đó, Lý Nhị Bát bỗng nhiên có ý nghĩ muốn bật một ngón cái cho Lý Trú Miên.
Lúc Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên ra khỏi quan phủ, đã là chạng vạng.
Lâm Tầm Chu nhìn thoáng qua sắc trời, khe khẽ thở dài một hơi.
Lý Trú Miên vừa mới khôi phục lại sau nỗi sợ hãi bị bại lộ thân phận, cả người lúc này nhẹ nhõm không thôi, thấy thế hiếu kỳ nói: "Sao thế Lâm Châu, lo lắng gì à?"
Lâm Tầm Chu khẽ nhíu mày, nói: "Ta không an tâm chuyện tà tu kia."
"Hóa ra là vì cái này," Lý Trú Miên trấn an nói, "Vân Châu cách Lăng Thành không xa, ngựa của đám Lý Nhị Bát bọn họ đều là hãn huyết thần câu, tốc độ rất nhanh, chỉ cần một đêm là có thể áp giải tà tu đến vương phủ. Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, sẽ không có việc gì."
Chính là bởi vì Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt mới làm ta phát sầu, Lâm Tầm Chu thầm nghĩ. Chuyện Minh Tông có nội tặc, ngoại trừ Nhất Xuyên Vũ, y cũng không yên tâm nói cho người khác...chẳng lẽ y phải thật sự đơn độc lẻn vào Yến Vương phủ sao?
Lâm Tầm Chu xoa xoa mày, nói: "Là ta suy nghĩ nhiều, hồi khách điếm đi. Chuyện Ma Tộc tạm thời không có manh mối, chúng ta trở về rồi lại nghĩ cách."
Lý Trú Miên cười nói: "Được! Trái phải không có việc, trở về nghỉ ngơi một đêm cho tốt...... Đúng rồi, tối nay ta còn phải viết du ký."
Lâm Tầm Chu nghe vậy, nhịn không được nói: "Viết sách, đánh đàn, xướng khúc, thứ ngươi hứng thú yêu thích cũng nhiều quá đấy, còn có cái gì ngươi không biết không?"
Lý Trú Miên thuận miệng nói: "Kỳ thật đều là mấy thứ học giết thời gian...... Thân thể ta không tốt lắm, thường thường không thể ra khỏi cửa, thật sự nhàm chán, đành phải tìm chút việc để làm. Thường xuyên lòng vòng trong phòng, cũng học không ít thứ thượng vàng hạ cám."
"Thân thể ngươi không tốt?" Lâm Tầm Chu nghiêm túc quan sát Lý Trú Miên một lần, cảm thấy từ lúc gặp mặt tới nay, người này sinh long hoạt hổ đến vậy, nhìn không thấy thế nào là suy yếu.
"Là ám thương sao?" Lâm Tầm Chu quan tâm nói, "Ta hiểu sơ thuật kỳ hoàng*, muốn ta chẩn bệnh giúp ngươi không?"
*Hoàng là hoàng đế Hiên Viên, kỳ là thuộc hạ của ông ta - Kỳ Bá. Hoàng đế thường bàn y thuật với Kỳ Bá, Lôi Công, sau đó chép thành sách gọi là Hoàng Đế Nội Kinh = thuật Kỳ Hoàng, ý bảo y thuật chẩn bệnh.
Kỳ thật Lâm Tầm Chu vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu qua y đạo, chỉ là đại đạo tương thông, tu vi của y đã tới cảnh giới này, tuy không thể hoán chuyển sinh tử, làm bạch cốt thành người, nhưng chữa khỏi mấy bệnh bình thường vẫn không thể làm khó y.
Lý Trú Miên nghe vậy thì cười cười, đôi mắt hơi cong: "Không cần, là tật xấu từ lúc còn trong bụng mẫu thân đã mang rồi, không có gì đáng ngại."
Thấy Lâm Tầm Chu còn muốn nói gì đó, Lý Trú Miên vội vàng dang rộng hai tay, xoay một vòng: "Ngươi xem, ta hiện tại vô cùng khỏe mạnh, thật sự không sao."
Lâm Tầm Chu bị hành động của hắn chọc cười, trên mặt tuy không có biểu tình như cũ, ánh mắt lại trở nên nhu hòa hơn. Y nói: "Thế thì tốt, nếu sau này cảm thấy không thoải mái, có thể tới tìm ta."
Lý Trú Miên hơi vui vẻ mà chấp thuận: "Tốt tốt, nếu ngươi gặp phiền toái, cũng phải tới tìm ta, vì bằng hữu cứu giúp, dù phải hy sinh mạng sống cũng không chối từ!"
Lâm Tầm Chu thầm nghĩ, nếu ta gặp phiền toái, chỉ sợ đó cũng là một cục phiền não không ai giải quyết được. Nhưng y vẫn gật gật đầu: "Ừ."
Có một bằng hữu như vậy, có vẻ cũng không tồi. Trước khi vào Lăng Thành, ai có thể ngờ y và "Tình địch" Lý Tam Thất trong lời đồn lại trở thành bằng hữu đâu?
Chỗ thú vị của nhân sinh, có lẽ chính là không lường trước được mọi chuyện.
Hai người nói chuyện một hồi đã về tới khách điếm. Dùng qua vãn thiện xong, hai người chúc nhau ngủ ngon, từng người trở về phòng ngủ.
Trong phòng, ánh nến sáng ngời, Lý Trú Miên ngồi bên án thư đề bút viết du ký. Viết được mấy hàng, hắn buông bút, thổi thổi mực, khiến cho chữ mau khô chút.
Hắn liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối như mực, không trăng không sao.
Hắn nghĩ nghĩ, đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhắm mắt lại, truyền âm ngàn dặm.
Khi nhận được truyền âm của Lý Trú Miên, Lý Nhị Bát đang trên đường áp giải tà tu chạy về Vân Châu suốt một đêm. Bỗng nhiên nghe tiếng Lý Trú Miên, Lý Nhị Bát sửng sốt: "Thế tử có việc phân phó?"
"Tình huống hiện tại của ngươi bên kia thế nào?" Lý Trú Miên cũng không nói lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề.
Lý Nhị Bát quay đầu nhìn thoáng qua xe sắt chở tù, nghi hoặc nói: "Hết thảy bình thường, tà tu kia bị thương nặng, cũng không gây chuyện. Một tà tu bình thường thôi, bọn thuộc hạ sẽ xem trọng hắn, thế tử sao lại lo lắng như vậy?"
"Tà tu Nguyên Anh cũng không phải là tà tu bình thường, đã có thể coi là đại nhân một phương," Lý Trú Miên cười lạnh một tiếng, "Tà tu này sau khi bị nhốt có thái độ kỳ quái, sau lưng có lẽ còn dính dáng tới nhiều người. Nhân vật đại năng sau lưng một Nguyên Anh, thân phận sao có thể đơn giản? Nếu có người nhúng tay cướp ngục, chỉ sợ các ngươi ngăn không nổi."
Lý Nhị Bát hoảng hốt trong lòng: "Này......"
Lý Trú Miên cười khẽ: "Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, muốn cướp tù, thời cơ tốt nhất chính là tối nay. Các ngươi gia tăng phòng bị, ta sẽ ở gần đó quan sát. Đêm nay không ai xuất hiện thì thôi, nếu thật sự có người tới cướp ngục......Ta làm hắn có đến mà không có về."
Lý Nhị Bát cung kính đáp: "Vâng."
Trong phòng cách vách, Lâm Tầm Chu chống mặt ngồi ở bên cạnh bàn, nội tâm rối rắm.
Qua đêm nay, tà tu kia sẽ phải bị đưa đến Yến Vương phủ, đến lúc đó muốn thẩm vấn hắn sẽ rất phiền phức. Rốt cuộc có nên thừa dịp bọn họ còn ở trên đường, dứt khoát chặn xe gặp người?
Lâm Tầm Chu do dự một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một đồng xu, ném lên trên.
Mặt trên, đi.
Lâm Tầm Chu thở dài, nhận mệnh ra cửa. Y nhịn không được mà nghĩ, y đường đường là tông chủ Minh Tông, sao tối nào cũng phải vì đủ chuyện mà chạy ngược chạy xuôi?
Khi nào mới có thể ngủ ngon một giấc!
- -----------------
Giờ khắc này, Lý Trú Miên cảm thấy hắn sắp toi đời.
Đường đường là Yến Vương thế tử lại lén ra phủ, giấu giếm thân phận, hãm hại lừa gạt, lỡ chuyện này bị người khác vạch trần ngay tại chỗ, đến lúc đó truyền ra, hắn còn thể diện sao? Người khác nhìn hắn thế nào, Lâm Châu lại nhìn hắn thế nào?
Nghĩ đến mấy lời nói dối bậy bạ hắn nói với Lâm Châu, Lý Trú Miên lập tức cảm thấy đường đời quá khổ, lệnh người khó thở.
Quan viên lại không biết Lý Trú Miên đang căng thẳng và thẹn trong lòng lúc này, cười ha hả với hắn: "Hóa ra là đồng liêu của ngài tới...... Mau, mau thỉnh!"
Lý Trú Miên hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu: "Lâm Châu......"
Lâm Tầm Chu đang phát sầu vì Yến Vương phủ tới quá nhanh, khiến cho y không thể lặng lẽ đi thẩm người, lại nghe thấy Lý Trú Miên gọi tên của y. Lâm Tầm Chu nghi hoặc mà nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần, bây giờ nói cũng hết kịp, ngược lại còn có vẻ hắn đang chột dạ có quỷ. Lý Trú Miên há miệng thở dốc, rốt cuộc thiên ngôn vạn ngữ bị dồn thành một nụ cười khổ, một câu cũng chưa nói ra.
Hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tầm Chu, nhịn không được nghĩ, nếu là thân phận bị vạch trần, Lâm Châu còn sẽ xem hắn là bằng hữu sao?
Tuy rằng hai người đồng hành không lâu, nhưng cảm thấy vô cùng hợp ý, đã có ý trở thành tri kỉ. Lâm Châu lấy chân tâm đối đãi hắn, dù hắn đang dùng thân phận khác lừa y ——
Lý Trú Miên trong lòng run lên, nghĩ thầm Lâm Châu tất nhiên sẽ giận hắn.
Khi tâm tư Lý Trú Miên đang thiên hồi bách chuyển, tiếng bước chân đã đến ngoài cửa. Một đội nhân mã chỉnh tề ngừng ở ngoài phòng, toàn bộ mặc giáp, cầm binh khí, nghiêm nghị đồng nhất.
Người dẫn đầu chính là một vị trẻ tuổi, anh khí bừng bừng, hắn nâng tay ra lệnh thuộc hạ chờ ở cửa, một mình bước vào phòng, cất cao giọng nói: "Thống lĩnh thị vệ Yến Vương phủ Lý Nhị Bát, phụng mệnh tiến đến ——"
Hắn nói còn chưa dứt lời, ánh mắt dừng lại trên người Lý Trú Miên, mấy lời tính nói quên sạch sành sanh.
Lý Nhị Bát: "......"
Lý Trú Miên: "......"
Còn may người tới là thân tín tuyệt đối đáng tin của hắn, thân phận còn có khả năng giấu giếm được! Lý Trú Miên phấn chấn lại, dưới ánh lửa điện thạch đột ngột nảy ra ý tưởng mới. Không cho Lý Nhị Bát kịp hoàn hồn, hắn bước nhẹ về phía trước giành quyền mở miệng, ngữ khí kích động giống như gặp lại lão hữu nhiều năm xa cách: "Nhị Bát, hóa ra là ngươi! Ta còn đang nghĩ chờ tới lúc hoàn thành nhiệm vụ thế tử giao xong sẽ về vương phủ uống một chén rượu no say, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!"
Hai chữ "Thế tử" bị kẹt lại trong cổ họng Lý Nhị Bát, hắn lập tức hoang mang.
Nhiệm vụ gì? Uống rượu gì?
Còn đang mơ hồ, Lý Nhị Bát bỗng nhiên nghe Lý Trú Miên lặng lẽ truyền âm cho hắn: "Ta hiện tại là Lý Tam Thất."
Lý Tam Thất? Lý Tam Thất hiện tại không phải đang ở lì trong vương phủ sao? Lý Nhị Bát lại ngây ra một lúc, liền nghe Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, nháy mắt vài cái: Ăn ý một chút đi huynh đệ!
Bị ánh mắt chứa đầy thâm ý của Lý Trú Miên nhìn chằm chằm, cùng với truyền âm khi nãy, Lý Nhị Bát bỗng nhiên nhanh trí, lĩnh ngộ ý tứ của Lý Trú Miên.
Thế tử điện hạ lần này tới Lăng Thành là giấu giếm thân phận, một mình tiến đến, hiện tại làm chưa xong việc, nên không tiện bại lộ thân phận?
...... Lý Nhị Bát ha hả cười gượng một tiếng: "Đúng vậy, trùng hợp quá. Có cơ hội lại uống rượu cùng nhau."
Đáng tin cậy, trở về sẽ lập tức tăng bổng lộc cho ngươi! Cái tâm rộn rạo của Lý Trú Miên rốt cuộc thả lỏng lại, mỉm cười gật gật đầu.
Lý Nhị Bát đã quen với mấy chuyện xấu thế tử nhà mình hay làm, thần sắc tự nhiên ôm quyền hướng tới quan viên, tiếp tục nói: "Ta phụng mệnh tiến đến, áp giải tà tu kia."
Quan viên đã sớm muốn ném cái củ khoai lang phỏng tay này đi, nghe vậy vội vàng cười nói: "Đang bị xích lại trong phòng giam, Lý thị vệ chỉ cần áp giải đi là được. Lần này có thể bắt được tà tu này, ít nhiều đều nhờ ơn hai vị thiếu hiệp của Yến Vương phủ và Thần Cung."
Lý Nhị Bát hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tầm Chu, lại nhìn Lý Trú Miên.
Lý Trú Miên cười giới thiệu nói: "Vị này chính là đệ tử Thần Cung, Lâm Châu, là bằng hữu ta kết thân ở Lăng Thành."
Lâm Tầm Chu gật gật đầu với Lý Nhị Bát, xem như bái kiến.
Lý Nhị Bát: "......". Thế tử nhà mình hơi bị lợi hại.
Kỳ thật lúc hắn vừa vào cửa đã chú ý tới thiếu niên khí chất xuất chúng đứng bên cạnh Lý Trú Miên. Lý Nhị Bát chỉ là không nghĩ tới, vị thiếu niên này lại là đệ tử Thần Cung —— trước kia lúc có hôn ước thì thôi đi, hiện tại quan hệ giữa Yến Vương phủ cùng Minh Tông căng thẳng như vậy, ai ngờ thế tử còn có thể ở chung hòa bình với đệ tử Thần Cung, hơn nữa còn là lấy thân phận Lý Tam Thất trứ danh họa thủy...Khoảnh khắc đó, Lý Nhị Bát bỗng nhiên có ý nghĩ muốn bật một ngón cái cho Lý Trú Miên.
Lúc Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên ra khỏi quan phủ, đã là chạng vạng.
Lâm Tầm Chu nhìn thoáng qua sắc trời, khe khẽ thở dài một hơi.
Lý Trú Miên vừa mới khôi phục lại sau nỗi sợ hãi bị bại lộ thân phận, cả người lúc này nhẹ nhõm không thôi, thấy thế hiếu kỳ nói: "Sao thế Lâm Châu, lo lắng gì à?"
Lâm Tầm Chu khẽ nhíu mày, nói: "Ta không an tâm chuyện tà tu kia."
"Hóa ra là vì cái này," Lý Trú Miên trấn an nói, "Vân Châu cách Lăng Thành không xa, ngựa của đám Lý Nhị Bát bọn họ đều là hãn huyết thần câu, tốc độ rất nhanh, chỉ cần một đêm là có thể áp giải tà tu đến vương phủ. Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, sẽ không có việc gì."
Chính là bởi vì Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt mới làm ta phát sầu, Lâm Tầm Chu thầm nghĩ. Chuyện Minh Tông có nội tặc, ngoại trừ Nhất Xuyên Vũ, y cũng không yên tâm nói cho người khác...chẳng lẽ y phải thật sự đơn độc lẻn vào Yến Vương phủ sao?
Lâm Tầm Chu xoa xoa mày, nói: "Là ta suy nghĩ nhiều, hồi khách điếm đi. Chuyện Ma Tộc tạm thời không có manh mối, chúng ta trở về rồi lại nghĩ cách."
Lý Trú Miên cười nói: "Được! Trái phải không có việc, trở về nghỉ ngơi một đêm cho tốt...... Đúng rồi, tối nay ta còn phải viết du ký."
Lâm Tầm Chu nghe vậy, nhịn không được nói: "Viết sách, đánh đàn, xướng khúc, thứ ngươi hứng thú yêu thích cũng nhiều quá đấy, còn có cái gì ngươi không biết không?"
Lý Trú Miên thuận miệng nói: "Kỳ thật đều là mấy thứ học giết thời gian...... Thân thể ta không tốt lắm, thường thường không thể ra khỏi cửa, thật sự nhàm chán, đành phải tìm chút việc để làm. Thường xuyên lòng vòng trong phòng, cũng học không ít thứ thượng vàng hạ cám."
"Thân thể ngươi không tốt?" Lâm Tầm Chu nghiêm túc quan sát Lý Trú Miên một lần, cảm thấy từ lúc gặp mặt tới nay, người này sinh long hoạt hổ đến vậy, nhìn không thấy thế nào là suy yếu.
"Là ám thương sao?" Lâm Tầm Chu quan tâm nói, "Ta hiểu sơ thuật kỳ hoàng*, muốn ta chẩn bệnh giúp ngươi không?"
*Hoàng là hoàng đế Hiên Viên, kỳ là thuộc hạ của ông ta - Kỳ Bá. Hoàng đế thường bàn y thuật với Kỳ Bá, Lôi Công, sau đó chép thành sách gọi là Hoàng Đế Nội Kinh = thuật Kỳ Hoàng, ý bảo y thuật chẩn bệnh.
Kỳ thật Lâm Tầm Chu vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu qua y đạo, chỉ là đại đạo tương thông, tu vi của y đã tới cảnh giới này, tuy không thể hoán chuyển sinh tử, làm bạch cốt thành người, nhưng chữa khỏi mấy bệnh bình thường vẫn không thể làm khó y.
Lý Trú Miên nghe vậy thì cười cười, đôi mắt hơi cong: "Không cần, là tật xấu từ lúc còn trong bụng mẫu thân đã mang rồi, không có gì đáng ngại."
Thấy Lâm Tầm Chu còn muốn nói gì đó, Lý Trú Miên vội vàng dang rộng hai tay, xoay một vòng: "Ngươi xem, ta hiện tại vô cùng khỏe mạnh, thật sự không sao."
Lâm Tầm Chu bị hành động của hắn chọc cười, trên mặt tuy không có biểu tình như cũ, ánh mắt lại trở nên nhu hòa hơn. Y nói: "Thế thì tốt, nếu sau này cảm thấy không thoải mái, có thể tới tìm ta."
Lý Trú Miên hơi vui vẻ mà chấp thuận: "Tốt tốt, nếu ngươi gặp phiền toái, cũng phải tới tìm ta, vì bằng hữu cứu giúp, dù phải hy sinh mạng sống cũng không chối từ!"
Lâm Tầm Chu thầm nghĩ, nếu ta gặp phiền toái, chỉ sợ đó cũng là một cục phiền não không ai giải quyết được. Nhưng y vẫn gật gật đầu: "Ừ."
Có một bằng hữu như vậy, có vẻ cũng không tồi. Trước khi vào Lăng Thành, ai có thể ngờ y và "Tình địch" Lý Tam Thất trong lời đồn lại trở thành bằng hữu đâu?
Chỗ thú vị của nhân sinh, có lẽ chính là không lường trước được mọi chuyện.
Hai người nói chuyện một hồi đã về tới khách điếm. Dùng qua vãn thiện xong, hai người chúc nhau ngủ ngon, từng người trở về phòng ngủ.
Trong phòng, ánh nến sáng ngời, Lý Trú Miên ngồi bên án thư đề bút viết du ký. Viết được mấy hàng, hắn buông bút, thổi thổi mực, khiến cho chữ mau khô chút.
Hắn liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tối như mực, không trăng không sao.
Hắn nghĩ nghĩ, đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhắm mắt lại, truyền âm ngàn dặm.
Khi nhận được truyền âm của Lý Trú Miên, Lý Nhị Bát đang trên đường áp giải tà tu chạy về Vân Châu suốt một đêm. Bỗng nhiên nghe tiếng Lý Trú Miên, Lý Nhị Bát sửng sốt: "Thế tử có việc phân phó?"
"Tình huống hiện tại của ngươi bên kia thế nào?" Lý Trú Miên cũng không nói lời vô nghĩa, vào thẳng chủ đề.
Lý Nhị Bát quay đầu nhìn thoáng qua xe sắt chở tù, nghi hoặc nói: "Hết thảy bình thường, tà tu kia bị thương nặng, cũng không gây chuyện. Một tà tu bình thường thôi, bọn thuộc hạ sẽ xem trọng hắn, thế tử sao lại lo lắng như vậy?"
"Tà tu Nguyên Anh cũng không phải là tà tu bình thường, đã có thể coi là đại nhân một phương," Lý Trú Miên cười lạnh một tiếng, "Tà tu này sau khi bị nhốt có thái độ kỳ quái, sau lưng có lẽ còn dính dáng tới nhiều người. Nhân vật đại năng sau lưng một Nguyên Anh, thân phận sao có thể đơn giản? Nếu có người nhúng tay cướp ngục, chỉ sợ các ngươi ngăn không nổi."
Lý Nhị Bát hoảng hốt trong lòng: "Này......"
Lý Trú Miên cười khẽ: "Yến Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, muốn cướp tù, thời cơ tốt nhất chính là tối nay. Các ngươi gia tăng phòng bị, ta sẽ ở gần đó quan sát. Đêm nay không ai xuất hiện thì thôi, nếu thật sự có người tới cướp ngục......Ta làm hắn có đến mà không có về."
Lý Nhị Bát cung kính đáp: "Vâng."
Trong phòng cách vách, Lâm Tầm Chu chống mặt ngồi ở bên cạnh bàn, nội tâm rối rắm.
Qua đêm nay, tà tu kia sẽ phải bị đưa đến Yến Vương phủ, đến lúc đó muốn thẩm vấn hắn sẽ rất phiền phức. Rốt cuộc có nên thừa dịp bọn họ còn ở trên đường, dứt khoát chặn xe gặp người?
Lâm Tầm Chu do dự một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một đồng xu, ném lên trên.
Mặt trên, đi.
Lâm Tầm Chu thở dài, nhận mệnh ra cửa. Y nhịn không được mà nghĩ, y đường đường là tông chủ Minh Tông, sao tối nào cũng phải vì đủ chuyện mà chạy ngược chạy xuôi?
Khi nào mới có thể ngủ ngon một giấc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.